Chương 144: Đao Trảm Trường Kiếm, Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

So với đao thường, thanh đao này dài hơn một xích, rộng gấp đôi, lưỡi đao không cong mà thẳng tuột, mũi đao hơi xiên nhưng khá chỉnh tề, thực sự là một cây đao kì quái, trong tam giới, Lý Lăng chưa được dịp thấy qua thanh đao nào quái dị như thế.

Lý Lăng còn đang quan sát thanh đao kì quái thì Lam Ảnh đã động thủ, thoáng chốc gió nổi lồng lộng, những cánh hoa màu trắng bay múa khắp trời giống như tuyết rơi tháng chín, vô cùng mĩ lệ.

Từ thân đao xuất hiện bạch quang chói lọi, nhanh chóng trải dài tỏa rộng ra, Lam Ảnh dùng cả hai tay nắm chặt chuôi đao, quát to: “Thiên Chi đao.” Cùng với tiếng quát, thân đao chém xuống, một đạo đao quang sắc bén bắn tới đầu Lý Lăng…

Lý Lăng đã từng thấy qua đao pháp này, lúc gặp Lam Nhận lần đầu ở nơi chính, ma lưỡng đạo trú ẩn, nàng đã sử dụng đối phó y, tuy đao pháp giống nhau nhưng do hai người khác nhau sử dụng, thành ra như hai loại đao pháp riêng biệt.

Đao của Lam Nhận khi chém từ trên xuống cực kì mãnh liệt nhưng không khiến cho người khác cảm thấy ngạt thở, chân lực của nàng không hùng hậu thành ra lực tàn phá không nhiều. Đao pháp của Lam Ảnh cũng tương đồng với Lam Nhận nhưng tính chất hoàn toàn khác, trường đao vừa phát ra quang nhận khổng lồ thì những tia điện màu tím nhanh chóng xoắn tít vào nhau, phát ra tiếng vọng.

Cảm giác ngột ngạt khiến Lý Lăng hoang mang, trong Thiên Đao của Lam Ảnh lộ ra vô thượng khí phách, có thể thấy rõ ràng cảnh tượng lưỡi đao xé toạc bầu không khí chung quanh.

Lý Lăng là kiếm giả cỡ nào, tu kiếm bách niên, đối với tình cảnh trước mắt đã từng gặp qua, tuy hơi hoang mang nhưng vẫn kịp xuất thủ, vận khởi Phật gia vô thượng tâm pháp, song thủ tế khởi Liệt Dương Kiếm; đối mặt với thanh ma đao khí phách như thế này, y không dám lơ là, trực tiếp tung ra kiếm pháp thành danh Đại Từ Bi Kiếm.

Song thủ Lý Lăng đồng thời đưa lên, thân thể phát ra hoàng kim quang mang, chính là chân nguyên của Phật gia. Cùng lúc, song thủ nhanh chóng tách ra, y đứng trên không trung nhẹ nhàng niệm: “Chúng sinh vô ngã.” Âm thanh tắt đi thì Liệt Dương Kiếm cũng phát ra hoàng quang, thân kiếm kết tụ Phật gia ấn kí, cả thanh kiếm chớp nhoáng giơ lên nghênh đón Thiên Đao quang nhận…

“Choang choang”, âm thanh binh khí chạm nhau vang lên, Thiên Đao quang nhận găm vào trên Phật ấn, thân kiếm phát ra kim quang hình bán nguyệt nhưng không ngăn nổi Thiên Đao chém xuống, đạo quang nhận sắc bén vô cùng nhanh chóng cắt nát một nửa hình bán nguyệt màu vàng, Liệt Dương Kiếm bị đánh bay đi, Thiên Đao không hề ngừng lại, chém thẳng xuống đầu Lý Lăng…

Họ Lý tất nhiên không nghĩ rằng chỉ một nhát đao lại phá được Phật Ấn Kim Quang nhưng sự thật trước mắt là thanh Thiên Đao kia ung dung cắt được, nếu đao của Lam Nhận phát huy được một thành uy lực trong đao pháp này thì đao của Lam Ảnh gấp mười lần, tuyệt đối đạt đến mười thành…Thấy lưỡi Thiên Đao chém xuống đầu mình, trong lòng Lý Lăng đột nhiên dâng lên ý nghĩ kì quái: “Ta phải chết rồi chăng?”

“Ca ca…”, khi lưỡi đao còn cách trán Lý Lăng chừng ba thốn thì một tiếng kêu vang lên.

Trong chớp mắt, Thiên Đao dừng lại ngay, không tiến thêm dù nửa phân, lưỡi đao cắt đôi không khí khiến Lý Lăng có cảm giác ngạt thở, với độ sắc bén của lưỡi đao, chừng ba thốn tóc của y đã bị xén ngọt…

Người vừa kêu lên chính là Lam Nhận, muội muội của Lam Ảnh, nàng rút mạnh ra một thanh trường đao, đứng thẳng trên mặt đất, thanh trường đao này chỉ bằng một phần ba đao của Lam Ảnh.

Lý Lăng dường như mới đi dạo một vòng dưới địa phủ rồi quay lại, cây ma đao đã cho y biết cảm giác đáng sợ thật sự là thế nào, y đã gặp được Lãnh Kiếm, đã được xem qua cây kiếm tối lợi hại của ông ta nhưng không thể nào tưởng nổi trên đời này lại có thanh đao đáng sợ như thế, chỉ một chiêu, một chiêu đao pháp mang theo khí thế phách thiên phá địa cũng có đủ sức mạnh phá giải tuyệt đối Đại Từ Bi Kiếm thành danh của y, đối với thất bại này, y không có gì để nói, chỉ biết lắc đầu…

Lúc đó, trên không trung ma khí dần dần tan, tâm tình Lam Ảnh cũng giống như khí trời, ma khí vừa tan, y đột nhiên cười nói: “Lăng huynh, không, tôi nên gọi huynh là tiền bối, có điều tâm tính huynh chưa được thành thục. Tu vi của huynh, tôi nghĩ ít nhất cũng được trăm năm trở lên, bất quá…trong trăm năm tu luyện đó huynh đã bỏ qua một vấn đề.”

Lý Lăng chăm chú nhìn vào nụ cười mỉm của Lam Ảnh, hỏi: “Bỏ qua vấn đề gì?”

Lam Ảnh nhẹ nhàng vuốt ve thân đao: “Thanh kiếm của huynh là một thanh thần kiếm thượng hảo nhưng huynh luôn yêu cầu nó không ngừng đề cao lực sát thương, trong lòng huynh hoàn toàn không có chỗ cho thế giới tươi đẹp này, huynh chỉ biết rằng trên đời có bi, khổ, hỉ, lạc; chỉ có hiểu được cõi đời này mới càng hiểu được sâu sắc hơn về kiếm, sử dụng càng lợi hại hơn, thần kiếm…vốn cũng là vật có tình cảm.”

Nghe qua lời Lam Ảnh, Lý Lăng dường như nhớ đến chuyện gì đó nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ lắc đầu…

Lam Ảnh nói tiếp: “Sao, huynh không phục ư?”

Lý Lăng cười nhẹ, nụ cười đượm vẻ thân thiết, hòa ái, đáp: “Thắng làm vua thua làm giặc, thua là thua, nếu ta đến chuyện chấp nhận thất bại cũng không nổi thì làm gì có tư cách sử dụng Liệt Dương Kiếm.”

Lam Ảnh cười hào sảng: “Hảo tâm tính, hảo nam nhân, chả trách tiểu muội yêu thích huynh.”

Lam Nhận vừa nghe, sắc mặt đỏ lựng, thốt: “Ca ca, huynh nói cái gì…”

Lý Lăng tuy là một người si kiếm nhưng lời Lam Ảnh rất rõ ràng, y có điên cuồng đi chăng nữa thì nghe những lời như thế cũng phải minh bạch.

Trong lúc hai người đang bối rối thì một đạo quang mang màu tro kéo theo một dải đuôi màu lục từ trên trời sa xuống, đập thẳng vào eo lưng Lam Nhận…

Lam Ảnh đang lúc cười cợt, thấy một người đạp kiếm bay tới, tốc độ khá nhanh nhưng khi tiếp đất lại không vững, đập thẳng đến chỗ tiểu muội, vội vàng đề tỉnh: “Tiểu muội, cẩn thận.”

Nhưng lời đề tỉnh của y vẫn hơi chậm, chỉ thấy nguời đó từ trên thân kiếm nhảy phóc xuống, lao vào mình Lam Nhận…

Cú tông không nhẹ, Lam Nhận bị văng ra 3 trượng, nằm phục trên mặt đất, nếu tu vi của nàng không cao đã sớm bị kẻ đó tông chết rồi.

Người cưỡi kiếm đó sau khi hạ xuống đất liền tụ thành một quả cầu, lăn tròn thành một bó ra xa năm trượng lẫn vào trong Hoa Hải, tư thế cực kì hoạt kê.

Kẻ đó là ai? Chính là gã đại thiếu gia lưu manh, Tô Thiếu, nhưng y làm sao lại xuất hiện ở đây?

Nguyên lai Cửu U Ma Thần trong lúc dạy Tô Thiếu đạp kiếm bay lên, đột nhiên nghĩ ra một cách, y cần phải lợi dụng tất cả mọi người, lợi dụng cảm tình của Nhân gian, khiến tên Tô Thiếu này đối với cõi đời đã mất đi lòng tin, sau đó y sẽ từ từ khống chế thân thể này để làm những việc y muốn.

Vì thế, Cửu U Ma Thần nghĩ ngay đến người đầu tiên là Lam Nhận, nữ tử này rất khinh thường tên thiếu gia lưu manh, từ nữ tử này sẽ khiến cho Tô Thiếu trước hết thấy rằng đối với một người có được sức mạnh quan trọng biết bao nhiêu…

Cửu U Ma Thần thấy được hy vọng mới nên y tiện thể vạch kế, điều chỉnh phương hướng phi kiếm, nhất quyết đưa Tô Thiếu bay đến Hoa Hải tuyết rơi…