Chương 53: Thiên Nhai Hải Giác, Vô Lực Nặc Ngôn

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Chân trời góc bể, có hứa cũng bằng không)

May mắn không phải từ trên trời rơi xuống. Nếu mỗi cá nhân đều biết nắm lấy cơ hội của mình thì may mắn của kẻ đó sẽ vĩnh viễn bất tận.

(Cổ Long – Luận)

“Bẩm tôn chủ, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ người thay y phục tân nương nữa thôi.”

Dưới ánh trăng, Sương Nhu vòng tay bẩm báo.

Thất Nguyệt đứng trên mái nhà của “Tân Tích Nguyệt tửu lâu”, trường kiếm đeo sau lưng, để ánh trăng bao phủ lấy toàn thân của nàng. Thất Nguyệt hỏi lại: “Đã bao lâu rồi?”

Sương Nhu thầm tính toán một chút, đáp: “Còn khoảng nửa khắc nữa, hiện tại phải tranh thủ bái đường thôi, chẳng bao lâu là hắn sẽ mất mạng rồi.”

Thất Nguyệt ngẩng đầu hỏi: “Nhu nhi, ngươi nói xem chúng ta có thật là đáng thương hay không?”

Sương Nhu sờ đốc kiếm, trả lời: “Tôn chủ, đừng nghe thư sinh ngu ngốc đó nói bậy, hắn chỉ muốn chọc tức tôn chủ mà thôi.”

Thất Nguyệt lắc đầu nói: “Có lẽ lời thư sinh đó là hoàn toàn đúng!”

Sương Nhu an ủi: “Tôn chủ, bất tất thương tâm. Không phải Ma chủ đã đáp ứng cho tôn chủ rồi sao? Bất đầu từ giờ, tôn chủ muốn gì là có đó, cứ yên tâm vui vẻ, những chuyện buồn trước kia hãy quên sạch, làm lại từ đầu.”

Thất Nguyệt gật gật đầu nói: “Ừ… cũng tốt, chúng ta trước hết hãy làm xong việc này đã.” Dứt lời liền chuyển thân, nhẹ nhàng hạ mình xuống đất.

Sương Nhu vừa mở cửa phòng bước vào, chợt phát hiện ra căn phòng trống không, thư sinh ngốc không còn ở đó nữa.

Thất Nguyệt nhìn vết máu dưới đất, nói: “Căn cứ vào vết máu để lại, nhất định chưa thể chạy xa được.”

Sương Nhu gật đầu, cùng Thất Nguyệt chạy ra ngoài đuổi theo….

Thực sự mà nói, kế cạnh căn phòng này, sát ngay bên, còn có một căn phòng nữa. Trong phòng đó, hiện có một người nam và một người nữ….

Nam mặc áo quần thư sinh, đầu quấn khăn tiêu dao, nếu không là Liễu Dật thì còn là ai nữa! Chàng đang nằm bất động trên giường, sắc mặt càng lúc càng trắng nhợt, hiển nhiên đã mất quá nhiều máu!

Nữ nhân áo quần toàn một màu lam nhạt, lưng thắt một dải lụa trắng, giắt theo một loan đao hình bán nguyệt. Trên đầu nàng có vài món trang sức màu trắng và lam, tai đeo dây bạc rất tinh xảo, đó chính là Cát Lợi Nhi trong trang phục Miêu cương.

Cát Lợi Nhi ngồi đợi ở nhà, nhưng không nhận được tin tức gì của Liễu Dật, trong lòng lo lắng, liền chiếu theo lộ trình của Liễu Dật mà tìm kiếm, cuối cùng cũng đến được Lạc Tuyến trấn. Nàng vào trấn đã quá nửa đêm, trên đường không có ai, vô tình lại đến “Tân Tích Nguyệt Tửu lâu”, phát hiện Sương Như đang chuẩn bị y phục tân nương, giống như có người chuẩn bị kết hôn, nhất thời hứng thú đã lẻn vào trong phòng xem thử…

Thời gian gần đây Cát Lợi Nhi như đã biến thành người khác hẳn, hàng ngày ngoại trừ việc nấu cơm, hái thuốc, thời gian còn lại đều tập trung luyện đạo thuật mà Tinh linh Na Lan chỉ cho. Na Lan bảo nàng thân thể hư nhược, rất thích hợp cho việc luyện đạo thuật.

Khi nãy Cát Lợi Nhi đã dùng “Ẩn thân phù” để cứu Liễu Dật, nhưng chẳng qua là nàng gặp may mà thôi. Cần biết rằng “Ẩn thân phù” tuy lợi hại, nhưng gặp người có công lực cao cường, nó chẳng có tác dụng gì!

Lúc đầu, Cát Lợi Nhi muốn rời khỏi đó ngay, nhưng nghĩ lại Liễu Dật đã hôn mê, theo tình huống lúc đó mà nói, khi họ phát hiện ra sự tình, khẳng định sẽ đuổi theo kịp ngay. Đột nhiên Cát Lợi Nhi nảy sinh ý lạ, nhủ thầm nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, bèn đem Liễu Dật sang phòng bên cạnh, rồi dùng “Ẩn thân phù” ngụy tạo ra vết máu làm ra vẻ là bọn họ đã chạy ra bên ngoài….

Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật đang nằm mê man trên giường, nàng đã cố gắng cầm máu cho chàng, nhưng mọi chuyện xem ra quá trễ. Liễu Dật đã mất quá nhiều máu, hiện tại đang trong giai đoạn cực kỳ nguy hiểm, có thể chết bất cứ lúc nào. Ngay cả Cát Lợi Nhi thân là danh y cũng không cách nào bắt lượng máu trong người tăng lên được. Xem ra chiêu này của Ma môn đúng là vô cùng độc ác.

Cát Lợi Nhi ngồi cạnh giường, nhìn đăm đăm Liễu Dật trong cơn hôn mê, lòng tràn ngập nỗi đau đớn không sao tả xiết. Nàng nhìn Liễu Dật bảo: “Thư sinh, sao chàng ngốc thế, chàng chỉ cần đáp ứng ả thì cũng không sao mà? Sao lại ngốc thế này.”

Liễu Dật từ từ hé mắt, nhìn Cát Lợi Nhi, nói: “Là nàng sao? Cát Lợi Nhi.”

Cát Lợi Nhi vội gật đầu, cúi xuống gần chàng, nói: “Là muội, Cát Lợi Nhi đây.”

Liễu Dật giơ cánh tay vô lực, âu yếm vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói: “Hạc đỉnh hồng màu sắc tuy đẹp…. nhưng là vật tuyệt độc…. Ma nữ tuy mỹ lệ… nhưng lại mang lòng rắn rết… Huống chi trong tim Liễu Dật khắc ghi hình bóng một người… sao còn tưởng nghĩ đến kẻ khác được chứ?” Mặc dù thanh âm yếu ớt, nhưng lời nói mười phần kiên định.

Cát Lợi Nhi vội nắm chặt tay chàng, bi thương nói: “Thư sinh, chàng ngốc lắm.”

Liễu Dật dùng hết khí lực bản thân mở to mắt, nhẹ thốt: “Đời này… điều ta hối tiếc nhất… là không thể cùng…. Cát Lợi Nhi… đi… đi đến cùng trời cuối đất…. cùng ngắm trăng sao…. cùng thưởng gió biển ở Hoa Hải…..”

Nói một chữ lại phải nghỉ một lúc, nghe lời hứa yếu ớt của Liễu Dật, trong tim Cát Lợi Nhi nhỏ từng giọt máu, nàng không thể chịu nổi nữa, thốt: “Đừng nói, đừng nói nữa, như thế này là Cát Lợi Nhi hạnh phúc lắm rồi. Chàng đừng nói nữa.”

Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, nỗ lực nhìn cho rõ nàng, tựa hồ như… chỉ chốt lát nữa thôi là ly biệt… Tựa hồ như… chỉ chốt lát nữa thôi là vĩnh viễn rời xa…

Cát Lợi Nhi nhìn gương mặt trắng xanh của chàng, miễn cưỡng cười bảo: “Thư sinh trong tim đã có “Tình cổ” của Cát Lợi Nhi rồi, thư sinh lỡ có chết đi, Cát Lợi Nhi cũng sẽ theo cùng, vĩnh viễn, vĩnh viễn không bao giờ ly biệt, cùng nhau đến nơi tận cùng của thế giới, vậy có được không?”

Liễu Dật tuy không thể nói nên lời, chỉ có thể biểu đạt bằng dòng lệ ứa ra nơi khóe mắt. Hạnh phúc tuy ngắn ngủi, nhưng chỉ cần thế thôi là đã là quá đủ. Liễu Dật vốn thỏa mãn lắm rồi, bởi vì chàng có hạnh phúc, chàng có tình yêu của Cát Lợi Nhi, chàng sẽ không buông tay, chàng phải nhanh chóng nắm chặt lấy. Liễu Dật tự dưng cảm thấy mình có tất cả, nhẹ nhõm… nhẹ nhõm chìm vào cơn mê…

Cát Lợi Nhi cảm thấy trong lòng đau xót cùng cực, chẳng khác gì như mất tất cả mọi thứ. Thế giới đột nhiên biến đổi qua mãnh liệt, không cho con người ta đủ thời gian để kịp thích ứng. Cát Lợi Nhi ôm chặt lấy Liễu Dật, nói: “Thư sinh, đừng có ngủ… cầu xin chàng… đừng ngủ…. xin đừng ngủ….”

“Thật là cảm động đến phát khóc lên được… Trời mà có tình, trời hẳn cũng già thôi, người mà vô tình thì có thể sống ngang trời đất! Muốn cứu hắn ta, ta chỉ cho ngươi một cách, không biết ngươi có dám thử không.” Na Lan bên trong não của Cát Lợi Nhi cất tiếng.

Cát Lợi Nhi ngồi bật dậy, hỏi: “Cách nào?”

Na Lan nói: “Ngươi có nghe về “độ huyết” bao giờ chưa?

Cát Lợi Nhi lắc đầu đáp: “Chưa nghe.”

Na Lan liền giải thích: “Chỉ cần cắt cổ tay của hai người, sau đó ngươi truyền cho hắn phân nửa máu của ngươi. Tuy nhiên, khả năng thành công không lớn, vì huyết dịch của hai người có thể không tương hợp với nhau.”

Cát Lợi Nhi nhìn gương mặt trắng bệch của Liểu Dật, khẽ nói: “Bất chấp cơ hội thành công nhiều hay ít, hễ có một tia hy vọng, là ta nhất định phải thử. Dù cho Thiên thần bảo Cát Lợi Nhi có chết mà có thể vãn hồi tính mệnh của thu sinh, Cát Lợi Nhi cũng không hối hận!”

Na Lan thở dài nói: “Hừ, si tình như vậy, chẳng trách lại gặp tam thế tình duyên….” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, sau đó thì im bặt không hó hé gì nữa.

Cát Lợi Nhi cũng chẳng thèm để ý, tâm thần của nàng hoàn toàn tập trung vào trên người của Liễu Dật. Nàng đỡ người Liễu Dật xích vào trong, rồi từ từ nằm xuống, cánh tay trái áp chặt lên tay phải của Liễu Dật…. sau đó, rút thanh loan đao….

Mọi vật chung quanh đều êm ắng. Bên ngoài, ánh trăng vẫn yên lặng soi sáng Lạc Tuyết Trấn, gió mây phiêu động. Bên trong, là cuộc tìm kiếm kỳ tích một cách tuyệt vọng của trái tim đôi nam nữ…