Chương 65: Na Nhất Trích Lệ, Khả Tri Vị Thùy Lạc

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Giọt lệ ấy có thể rơi vì ai)

Muốn yêu, cũng cần có dũng khí.

(Cổ Long – Luận)

Vừa mở mắt, Liễu Dật ngồi phắt dậy, không cảm thấy đau đớn gì, y chết rồi chăng? Hoặc đây chỉ là cơn mộng mị? Vì sao y rơi xuống từ một nơi cao như vậy mà đến một nửa vết thương cũng không có?

Liễu Dật quan sát chung quanh, nơi này là một gian phòng đá hình vuông, bốn mặt có khảm bốn viên dạ minh châu ở trên cao chiếu sáng cả căn phòng; trừ bốn viên minh châu đó ra gian phòng hoàn toàn trống không, không có vật gì khác. Y định đứng dậy, đột nhiên phát giác tay y đang bị người khác nắm lấy, chính là Thất Nguyệt đang nằm trên mặt đất.

Sắc mặt nàng nhợt nhạt, không có chút huyết sắc nào, hư nhược đến cực điểm, Liễu Dật mất rất nhiều sức lực cuối cùng cũng gỡ được tay nàng ra nhưng nàng không phản ứng gì, y nhè nhẹ thở dài một hơi, thử đặt tay lên trán nàng, nóng quá, những người tu luyện như nàng làm sao lại sinh bệnh được?

Liễu Dật làm sao biết được từ lúc vào đây Thất Nguyệt chưa được nghỉ ngơi tí nào, lúc rơi xuống hòn đảo dưới mặt đất thì bị con hồng xà quấn lấy, sau đó gặp mưa lạnh ở khu rừng phía ngoài, rồi lại dùng hết chân lực mở lối vào sơn động này, giờ đây những mệt mỏi khiến nàng sốt cao.

Liễu Dật đột nhiên hơi hoảng hốt, bốn mặt gian phòng này không có gì, nhìn chẳng thấy trên đầu có gì, bên trong không có nước hay đồ ăn, Thất Nguyệt giờ lại sốt cao như vậy, y biết làm sao đây?

Lúc này Thất Nguyệt mới từ từ mở mắt, câu đầu tiên là: “Thư sinh? Thư sinh? Ngươi ở đâu?”

Liễu Dật liền bước tới: “Đây, ta ở đây.”

Thất Nguyệt hỏi: “Chúng ta chưa chết, đúng không?”

Liễu Dật đáp: “Tuy rằng không chết nhưng không dễ chịu hơn bao nhiêu, ở đây bốn phía đều là vách đá, không có nước, không có thức ăn, ta nghĩ chúng ta sẽ chết khó coi lắm đây.”

Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, cố gắng ngồi dậy nhưng nàng không còn tí khí lực nào. Liễu Dật bước đến bên, đỡ lấy vai nàng, dìu nàng ngồi dậy.

Thất Nguyệt hỏi tiếp: “Thư sinh, đáp ứng ta một chuyện được chăng?”

Liễu Dật nhìn lại Thất Nguyệt: “Chuyện gì vậy, chúng ta không còn sống được mấy hơi, cô không phải bảo ta cưới cô chứ?”

Thất Nguyệt nhìn y, làn môi khô nẻ tựa hồ nở một nụ cười tự trào: “Không phải, vì chúng ta nhanh chóng xong đời nên ta muốn trong những ngày còn lại này để ta yêu ngươi, được không? Chỉ là một ngày, một ngày thôi, ta thật sự muốn biết cảm giác yêu đương là như thế nào?”

Liễu Dật nhận thấy dáng vẻ chân thành của nàng, không phải là nói đùa, nhất thời không biết phải nói gì mới đúng.

Tiếp đó Thất Nguyệt lại hỏi: “Ở đây không có nước, tối đa chúng ta chỉ sống được ba đến bốn ngày. Ta nghĩ tình hình của ta hiện giờ sợ rằng hai ngày cũng không qua nổi, ta muốn biết yêu một người cần bao nhiêu thời gian?”

Liễu Dật thoáng suy nghĩ rồi đáp: “Yêu một người có khi chỉ cần một khoảnh khắc, cũng có khi phải mất cả đời, hai chữ ái tình vô cùng kỳ diệu, ta thật sự không biết phải nói thế nào.”

Thanh âm Thất Nguyệt càng lúc càng lí nhí: “Ngươi hãy đáp ứng ta, trong thời gian còn lại để ta yêu ngươi, được không? Đây là thỉnh cầu cuối cùng của ta.”

Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, trong lòng đột nhiên thoáng qua nỗi thương cảm, một nữ nhân như vậy trước lúc lâm tử chỉ có nguyện vọng duy nhất là thử qua mùi vị của ái tình. Nhưng ái tình làm sao giản đơn như vậy, đâu phải cứ nói yêu một người là yêu được ngay.

Thất Nguyệt thấy được vẻ lúng túng của Liễu Dật, đột nhiên buồn bã thốt lên: “Ta có yêu cầu gì ngươi đâu, lại càng không mơ tưởng đến việc ngươi yêu ta, ta chỉ cần ngươi mở lòng ra, cần một chút lòng thương của ngươi để ta trước khi lâm tử được thử qua cái gì gọi là ái tình. Cũng không thể được sao? Ngươi tàn nhẫn như vậy ư?”

Liễu Dật liền lắc đầu: “Không phải, ta sợ là…là ngộ nhỡ cô mất cả đời cũng không thấy yêu ta thì cô lại thất vọng.”

Thất Nguyệt lắc đầu: “Chúng ta chưa thử làm sao biết được, ngươi chỉ cần không cự tuyệt ta, ta sẽ thử yêu người xem sao, như vậy có được không? Thời gian của chúng ta không nhiều, ta không muốn vương lại di hận gì cả.”

Liễu Dật thấy bộ dạng hư nhược của Thất Nguyệt, tự nhiên gật đầu. Y vừa gật đầu, Thất Nguyệt liền lảo đảo ngã vào lòng y, thấy nàng yếu ớt như vậy, y thốt lên: “Cô ngất đi như vậy, cũng chẳng cần ái tình để làm gì, còn ta, phải chịu đựng mọi nỗi giày vò cho đến chết mới được yên”.

Liễu Dật đặt Thất Nguyệt nằm xuống, chỉnh cho nàng nằm thật thoải mái, y cũng tự đặt mình xuống. Tuy trong gian phòng sáng rực nhưng y ngủ rất ngon, không rõ qua bao lâu…

Ánh sáng chói mắt đánh thức Liễu Dật dậy, y nghe thấy Thất Nguyệt ở bên đang rên rỉ: “Nước, nước, nước…”. Liễu Dật sờ lên trán Thất Nguyệt, nóng quá, từ lúc rớt xuống đây y cũng chưa được uống nước, miệng đã khô ran nhưng cơn sốt của Thất Nguyệt khá nặng cần phải có nước nhưng nhìn quanh đều không có, biết đi đâu tìm nước đây?

Liễu Dật lấy bầu nước vẫn đem theo bên mình ra lắc lắc nhưng đã cạn khô từ lâu, bầu nước của Thất Nguyệt vướng lại ở bên trên không mang theo xuống, nếu mang thì thật quá tốt, Thất Nguyệt nóng như vậy chắc không sống được bao lâu nữa, y biết đi đâu tìm nước? Trong lúc y đang nóng lòng thì nhìn thấy ở lưng Thất Nguyệt có đeo một lưỡi tiểu chủy thủ.

Liễu Dật nhìn cây chủy thủ rồi lại nhìn bầu nước trong tay, đột nhiên kêu lên: “Có rồi.”

Cứ thế, không biết trôi qua bao lâu, cơn sốt của Thất Nguyệt bất ngờ hạ nhiệt, sắc mặt nàng có chuyển biến, trông khá lên nhiều. Liễu Dật cố gắng lê thân thể hư nhược dựa vào bức tường ngồi xuống.

Thất Nguyệt mở mắt ra, nhẹ nhàng ngồi dậy, hỏi: “Thư sinh, ta cảm thấy khá hơn nhiều, chúng ta ở đây chắc đã lâu rồi.”

Liễu Dật lắc đầu, cười đáp: “Ở đây làm gì có khái niệm thời gian, ta nghĩ chúng ta ở đây chắc cũng hai ngày rồi, không thể ít hơn được.”

Lúc đó Thất Nguyệt khúc khắc ho mấy tiếng, Liễu Dật hỏi: “Sao vậy, cô vẫn còn khó chịu à?”

Thất Nguyệt lắc đầu: “Không, chỉ hơi khát, ta nghĩ chúng ta không kiên trì nổi đâu, ở đây không có nước, chúng ta sẽ chết khát.”

Liễu Dật cười: “Sao lại không có nước, chiếc bầu bên cạnh cô có nước đó thôi, nếu không có nước, sợ là cơn sốt của cô không hết được, sớm đã bị nóng đến chết rồi.”

Thất Nguyệt thấy nụ cười nhẹ của Liễu Dật, cảm thấy không thoải mái lắm, cầm lấy bầu nước bên mình hỏi: “Ngươi không khát sao?”

Liễu Dật nhìn bầu nước, nuốt nước bọt, lắc đầu đáp: “Tôi không khát, cô uống đi.”

Thất Nguyệt cầm bầu nước lên, mở nắp, nhẹ nhàng dốc xuống, uống liền… Vừa ngọt ngào, hơi đằng đặc lại thoang thoảng vị tanh, Thất Nguyệt đặt ngay bầu nước xuống, nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên mép bầu bật lên màu đỏ tươi, màu sắc này, mùi vị này nàng rất quen thuộc, đó không phải là nước, là máu, máu người.

Thất Nguyệt vụt nhìn sang Liễu Dật, chỉ thấy lúc đó y vì mất máu quá nhiều đã hôn mê, sắc mặt trắng nhợt, môi khô ran. Nhìn y đang hôn mê, Thất Nguyệt thừ ra, những ấn tượng bắt đầu từ giây phút gặp y đến giờ từng việc từng việc một hiện rõ ràng trí óc của nàng, từ khóe mắt của nàng, một giọt nước mắt từ từ rơi xuống, nàng không thể tin nổi trên đời này lại có loại người như vậy: “Thư sinh ngốc, sao ngươi lại phải làm vậy? Sao lại khờ đến thế!”

Đó là giọt nước mắt cảm động, đó là giọt nước mắt vương vấn, cũng là giọt nước mắt hạnh phúc, giọt nước mắt đau đớn. Thoáng chốc, giọt nước mắt ấy khiến nàng đem lòng yêu thương một người nàng không nên yêu, một người mãi hư vô xa xăm không thể trở thành hiện thực, lại là tình lang của một nữ nhân khác, bị chú định cả đời phải trải qua thống khổ của ái tình; nhưng lúc này nàng không bận tâm đến những chuyện đó…