Chương 211: Trích Huyết Thành Ma, Kỉ Phân Sinh Tử Kỉ Phân Ưu

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Nhỏ máu thành ma, phút giây sinh tử lại ưu sầu)

Cuộc đời có vô vàn đạo lí mà đời người có thể coi là ví dụ, có người nói rằng đời người như trò chơi, có lẽ trong cuộc chơi đó chúng ta cần có một kịch bản tốt cũng như phải dụng tâm diễn xuất, ngược lại có bao nhiều điều cần phải khắc cốt ghi tâm thì chúng ta vĩnh viễn không biết được.

Tất cả xảy ra đột nhiên, quỷ dị như vậy, trong giấc mộng, chàng bất tri bất giác quay lại Nhân gian, hơn nữa quay lại chính nơi hạnh phúc mà bi thương hồi mười năm trước, những ngọt ngào của hồi ức xa xưa không che lấp nổi nỗi đau trong lòng, trong cơn ác mộng, Liễu Dật nhìn thấy khuôn mặt tươi cười một cách tà dị của Lam Ảnh.

Chàng càng kinh ngạc hơn vì Lam Ảnh này tịnh không giao thủ cùng chàng, lời y nói có ý tứ gì? Người khác muốn giết chàng là ai, chàng nhanh chóng lục lọi trong kí ức xem ai có khả năng trở thành địch nhân trong mộng của mình, nhưng tất cả đều không thật rõ ràng, dù chàng cố gắng nhưng không nghĩ ra ai muốn lấy tính mệnh chàng có tu vi so được với Lam Ảnh.

Diệp La Bách Hoa dường như hơi bất an, nàng đương nhiên biết Minh giới đế quân lợi hại, người này tu vi cực cao, hơn nữa văn vũ toàn tài, thứ đáng sợ nhất của y không phải là võ công mà là âm mưu quỷ kế, giờ này xuất hiện ở đây tuy không trực tiếp xung đột với Liễu Dật nhưng trong tiếng cười cuồng vọng của y, ai cũng cảm giác được đằng sau đó là cường địch chân chính.

Tay trái Liễu Dật nắm chặt vỏ kiếm, hữu thủ buông lỏng, chuẩn bị xuất kiếm theo tư thế nhanh nhất, góc độ hoàn hảo nhất… Chung quanh yên tĩnh khiến trong lòng hai người ẩn ước một chút phiền muộn, thời gian chừng cạn một chén trà trôi qua, vẫn không xảy ra chuyện gì, bầu trời vẫn xanh biếc như màu biển sâu, dương quang vẫn ấm áp, chim chóc bay đi bốn phương, vạn hoa tỏa hương thơm vào trong gió nhẹ, tất cả không có gì biến đổi nhưng cảm giác quỷ dị, bất thường không ngừng gia tăng.

Tâm tình Diệp La Bách Hoa nhẹ nhõm hẳn: “Hình như không có biến hóa gì, chúng ta tiếp tục đi thôi, Lam Ảnh chắc chỉ muốn dọa huynh một chút thôi mà.”

Liễu Dật nhìn Diệp La Bách Hoa bất giác cảm thấy buồn cười, một công chúa thống trị

thị tộc như nàng lại thốt ra những lời ngây thơ như vậy, làm sao có chuyện Lam Ảnh xuất hiện chỉ để dọa chàng, với lòng tự tư của mình, y hận không thể lập tức giết chàng, khiến cho linh hồn ma nhân vĩnh viễn tiêu diệt, tuy đây là trong mộng nhưng tuyệt đối không có khả năng y chỉ muốn dọa nạt chàng.

Chàng còn đang tính xem phải làm gì tới đây, quái sự lại xảy ra, bầu trời màu lam thoáng chốc bị mây đen che lấp, gió lạnh vi vút, trong một sát na, tất cả biến thành quỷ dị, đáng sợ: không còn ánh dương quang, đâu đâu cũng là đêm đen, trời không xanh nữa, chỉ có mây đen, muôn vạn cánh hoa bay tứ tán đầy trời, vô số chim chóc từ những khu rừng xa xôi bay vút lên.

Theo ý thức, Liễu Dật nắm lấy cây kiếm, một cảm giác đáng sợ chưa từng thấy ập vào tim chàng, người này là ai? Vì sao trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi? Chàng lập tức dừng bước, quay lại nói với Diệp La Bách Hoa: “Lần này vô cùng nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện gì, công chúa phải tự chiếu cố cho mình.”

Diệp La Bách Hoa gật đầu, nàng vốn thả lỏng tâm tình nhưng cả thế giới đột nhiên biến hóa khiến nàng lại trở nên khẩn trương, nàng vừa hiếu kì vừa sợ hãi, hiếu kì xem ai là địch nhân của Liễu Dật? Hoảng sợ vì kẻ này xem ra rất đáng sợ, ít nhất thì chưa nhìn thấy thân ảnh của y mà đã cảm giác được khí tức khủng khiếp.

Cùng lúc, trên không trung, mây đen cuồn cuộn tụ lại, phảng phất như ép cả thế giới xuống thấp, không gian chung quanh trở nên xám xịt, trong gió lạnh một tia chớp sáng trắng xé toang đường chân trời, chiếu sáng lòa thế gian trong tích tắc, đồng thời một dòng màu tươi hồng từ trên không đổ xuống Hoa Hải, cách Liễu Dật chừng mười trượng.

Một sát na sau, máu tươi trên mặt đất tụ hợp lại thành một vòng tròn, chung quanh vòng tròn tách ra vô số thông đạo nhỏ như sợi tóc, hồng sắc huyết dịch theo các thông đạo chảy tứ tán vào trong Hoa Hải, bị huyết dịch đỏ lòm chảy ngược vào Hoa Hải mất đi ánh dương quang, gió lạnh và mây đen che lấp thiên không, chim chóc rớt xuống đất, cây cối bắt đầu héo khô, mọi sinh mệnh trong Hoa Hải đều lúc tàn lụi.

Trong chớp mắt, quá trình kết thúc, kết quả xuất hiện, ý nghĩa của sinh mệnh không còn trọng yếu, kẻ mạnh được chú định sinh tồn, Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa nhìn nhau, không có cách nào hiểu được tình huống trước mắt, vòng tròn kết bằng máu tươi là vật gì, thấy mọi sinh mệnh quanh mình đều kết thúc, trong lòng chàng đột nhiên nghĩ đến một việc, lạnh lùng thốt: “Lùi lại đi.”

Quả nhiên, chàng vừa dứt lời, máu tươi đột ngột dựng đứng lên từ từ ngưng tụ lại, càng lúc càng cao và nhiều hơn, một hình người do huyết dịch tổ thành xuất hiện trước mặt hai người, Liễu Dật dùng tả thủ nắm lấy cây kiếm, chàng chưa từng cảm giác thấy áp lực mãnh liệt như thế này, vô hình khí tức cho chàng biết tu vi của đối phương không thấp hơn mình, rốt lại đó là kẻ nào? Một huyết nhân?

Trong lúc Liễu Dật còn đang nghi vấn thì huyết nhân lại biến hóa, cả thân thể gấp khúc theo không gian thành mơ hồ, thân thể y biến thành màu đen, không, không phải màu đen mà là một tà áo da đen phủ lên thân thể y, chuyện xảy ra tiếp đó khiến Diệp La Bách Hoa và Liễu Dật cùng nín thở.

Khuôn mặt huyết nhân dần dần trở nên rõ rệt, mày kiếm mắt sao, sống mũi nhô cao, nét mặt như được điêu khắc, mái tóc dài trắng xóa tung bay trong gió lạnh, song thủ có đeo đôi găng tay đen, bên hông có đeo một thành hắc sắc trường kiếm quái dị dài bốn xích… tất cả đều quen thuộc.

Diệp La Bách Hoa nhìn Liễu Dật rồi nhìn người đó, đoạn lại nhìn Liễu Dật, không nén được cất tiếng hỏi: “Người đó là ai? Huynh đệ của huynh? Sao lại giống huynh quá vậy, cả trang phục, vũ khí, thân hình đều giống hệt.”

Liễu Dật tuy không nhìn rõ người đó nhưng từ lúc nghe tiếng cười tà ác của Lam Ảnh, giờ lại xuất hiện quái sự, chàng đã đoán ra tám chín phần mười, nhấn mạnh từ câu từng chữ: “Đó không phải là huynh đệ của tại hạ, là chính tại hạ.”

Diệp La Bách Hoa còn nghi hoặc trong lòng, làm sao lại như thế được, thì giọng nói của Lam Ảnh lại vang lên: “Lam mỗ hết lòng bội phục trí tuệ của ma chủ, đương nhiên ma chủ đoán không sai, người đó không hẳn là bản thân ma chủ, là tâm ma của ngài, là cừu hận, oán niệm trong lòng cùng cảm tình chất chồng không phát tiết được tạo thành một con ma, một con ma đọa lạc không có tình cảm, một con ma không có năng lực suy nghĩ, chỉ biết dùng kiếm mà thôi, mục tiêu của nó là giết chết ma chủ, ha ha…” Giọng nói xa dần, cuối cùng tan biến vô ảnh vô tung.

Hữu thủ Liễu Dật khẽ động, chàng đã hiểu vì sao Lam Ảnh lại không xuất hiện, chàng biết con ma này có khả năng giết được chàng, tâm pháp của bản thân bây giờ không thể sử dụng được tầng thứ mười ba, nếu cố tình sử dụng có thể sẽ trở thành giống như người đang đứng trước mắt, từ đây không còn tình cảm, vạn kiếp bất phục, hà huống đối phương lại là chính bản thể không tồn tại của mình, trong lòng vô tình vô ái, không ràng buộc, cố kị gì, cứ cho là tùy tiện sử dụng được tầng thứ mười ba tâm pháp thì cũng không có lòng tin thắng được.

Chàng nói với Diệp La Bách Hoa: “Công chúa mau lui ra xa.”

Diệp La Bách Hoa nghe lời lùi lại, tả thủ của chàng càng nắm chặt cây kiếm, tuy chàng biết mình và giả thân có sự chênh lệch lớn nhưng chàng cũng biết mình là độc nhất vô nhị, dù có thất bại thì cũng chỉ nên trách vận mệnh vô thường đã an bài.

Lúc đó huyết ma Liễu Dật cũng đã hành động, hồng quang lóe lên trong mắt, hữu thủ nhè nhẹ di động kéo theo một dải tàn ảnh lần tìm đến chuôi kiếm đen tuyền, Liễu Dật tự nhiên quan sát được động tĩnh của đối phương, nhất cử nhất động đều quá đỗi quen thuộc.

Thấy găng tay đen nhánh nắm lấy chuôi kiếm, chàng đã sớm nhận ra động tác của người đối diện, không dám nghĩ nhiều, hữu thủ cũng tùy ý di động, hữu thủ hai người đồng thời chạm vào chuôi kiếm, “choang”, nháy mắt một đạo hồng quang đã xuất hiện ngay trước yết hầu chàng, Diệp La Bách Hoa cũng nhận thấy một thanh hắc sắc trường kiếm đã chặn lấy hồng sắc quang mang.

Diệp La Bách Hoa hoảng sợ vô hạn, chuyện xảy ra căn bản không cho người ta cơ hội chuẩn bị, kiếm lại nhanh đến mức không kịp phân biệt, Liễu Dật vừa đỡ xong đạo kiếm quang cả thân thể tiếp thụ luồng đại lực, không ngừng thoái lui vào trong Hoa Hải đang úa tàn; trong lòng chàng càng kinh ngạc hơn, đột nhiên cảm thấy bản thân kém hơn hẳn đối thủ, một đạo kiếm ảnh lại tùy tiện chân nguyên phát ra hai lần, chàng hiểu rằng mình không làm được điều đó.

Khi dụng lực chống đỡ, bị đẩy văng ra xa, dự cảm không lành dâng lên trong lòng chàng, đối phương không rõ mạnh hơn chàng bao nhiêu lần, chỉ một kiếm này chàng đã không xuất được, trong mộng cảnh nên huyết ma Liễu Dật không cho chàng cơ hội lấy hơi, chàng mới kịp ổn định thân hình thì trường kiếm của đối phương đã xoay chuyển theo thân thể chém thẳng xuống, hồng sắc quang mang lấp lánh xả vào giữa thân thể chàng.

Diệp La Bách Hoa vừa ghi nhận cảnh tượng vào mắt thì “choang choang”, trường kiếm của Liễu Dật giơ ngang trước mặt, bị lún sâu xuống đất, tuy chàng không bị đẩy lui nhưng khi âm thanh kết thúc trên hai vai chàng hai vết kiếm khá sâu.

Huyết dịch đen ngòm chầm chậm rơi xuống mặt đất, trong lòng chàng kinh hoảng, đó chỉ là kiếm thức bình thường chàng hay sử dụng, bề ngoài chỉ là xuất ra một kiếm nhưng vì chân nguyên mãnh liệt bổ trợ cho kiếm mang thành ra xuất liền hai kiếm, song le chàng không ngờ được là huyết ma Liễu Dật này chỉ trong nháy mắt lại xuất liền ba kiếm, hai kiếm sau đó tốc độ nhanh ngang ngửa với nhát đầu tiên, đều không thể chống đỡ nổi.

Diệp La Bách Hoa nhìn thấy toan nói gì đó song không nói thành lời, từ khóe mắt nhỏ xuống hai giọt lệ, nàng biết chàng không thể thắng nổi Liễu Dật đã thành ma, cứ đấu tiếp kết quả chỉ là tìm chết, nhưng nếu không dùng kiếm đối chọi lại kiếm thì chàng phải làm gì?

Song phương đều lấy phong mang của kiếm làm chủ đạo, chân nguyên mãnh liệt chỉ là phụ, làm sao mà giúp chàng được đây?

Lúc này Liễu Dật cũng cảm giác được đối phương lợi hại, chàng cũng biết cứ thế này mình chỉ còn một khả năng tử vong mà thôi, nhưng còn Diệp La Bách Hoa, nàng hoàn toàn cô độc, khi chàng chết đi, đối phương có chịu bỏ qua cho nàng không? Chàng không hề do dự, chân nguyên mãnh liệt theo ý thức đề khởi, trường kiếm giơ lên đỉnh đầu.

Thanh kiếm đen nhánh phát ra quang mang như màu huyết diễm, trên không trung hồng vân nhanh chóng đổ dồn về, hai mắt chàng biến thành huyết hồng, mái tóc bạc tung bay, hắc sắc trường sam lất phất trong gió, trong lòng chàng chỉ có niềm tin phải bảo hộ cho nàng, chàng không thể chết tại đây, dù phải trả giá đến thế nào chàng cũng phải giết chết đối phương.

Chớp mắt, trên trường kiếm của chàng xuất hiện bốn đạo long ảnh, được chân nguyên mãnh liệt thôi động, tứ sắc long ảnh quấn quanh hắc sắc kiếm nhận, từng tia chớp sáng trắng lóe lên ở vùng tối tăm sau lăng chàng, hồng vân trên đầu sà xuống thấp, cả kiếm và thân thể chàng đồng thời phát ra hồng sắc quang mang, sát lục chi tâm của tầng thứ mười ba ma công lại bị thôi động.

Nhưng lần này, chàng cảm nhận rõ rằng mình chưa từng trải qua, sát lục chi khí chỉ ngưng tụ vào thân kiếm, tịnh không xâm chiếm linh hồn chàng, ý thức của chàng sáng suốt, chàng chỉ biết rằng mình phải giết chết đối thủ ma quỷ, bảo hộ cho nàng. Bất kể có bao nhiêu nguy hiểm trước mặt, chàng không thể buông lơi nhiệm vụ với Diệp La Bách Hoa.

Chàng quát lớn: “Trảm.”

Bốn đạo long ảnh cùng xuất ra, kiếm và tâm ý tương thông, bốn con thần long do chân nguyên triệu hoán càng hung hãn, mang theo khí tức không thể tưởng tượng được, trong nháy mắt tản về tứ phía, bắn về phía huyết ma Liễu Dật, tuy tứ long ảnh không nhanh như kiếm thức thông thường nhưng lại có đại lực hủy diệt, bất kể kiếm thức nào tiếp xúc đều tức khắc bị dung hóa.

Tứ long ảnh chóng vánh xạ vào đối phương thì một việc khiến lòng chàng lạnh buốt xảy ra, huyết ma Liễu Dật tịnh không thực hiện động tác gì, trường kiếm giơ cao, trong chớp mắt cũng ngưng tụ thành bốn con thần long ảnh, lúc nhát kiếm của chàng tiếp xúc với thân thể với đối phương thì trường kiếm của huyết ma Liễu Dật cũng hạ xuống, một tràng long khiếu chấn động thiên địa vang lên, cũng có bốn con thần long tản ra bốn phương lao thẳng vào bốn con thần long của Liễu Dật.

Sức mạnh mãnh liệt khiến mặt đất quanh đó nứt toác, cây khô bay loạn xạ, hoa tàn tung bay tứ tán, cùng lúc bốn con thần long ảnh tiếp xúc, một tràng long khiếu vang lên, bốn con thần long ảnh của đối phương hóa thành một con hồng long, mọi cố gắng của Liễu Dật lập tức thành công cốc, bốn con thần long của chàng chạm vào hồng long liền hóa thành hư vô, phiêu diêu, cuối cùng biến mất.

Nhưng hồng sắc trường long tịnh không đình chỉ, tiếp tục xạ vào Liễu Dật với tốc độ chóng vánh, chàng biết kiếm ý được triệu hoán này tuyệt đối không tránh được, có tránh nó cũng sẽ truy kích, do đó chàng không có chọn lựa nào khác mà phải đón đỡ, ý tùy tâm khởi, chân nguyên nhanh chóng ngưng kết trên song thủ, chàng dựng trường kiếm trước ngực, nghênh đón thẳng vào con hồng long.

Thân thể chàng từ từ trượt về phía sau, chân hữu bất giác chống xuống ngõ hầu nhanh chóng ổn định lại thân thể, song le sức mạnh của hồng long quá mãnh liệt, chàng không thể dừng được. Chàng dùng toàn lực chống lại, đột nhiên cảm thấy tâm tạng trống rỗng, toàn thân không còn khí lực, cơn đau đớn lan tỏa, lực đạo tan sạch, hồng sắc cự long đã xuyên thấu thân thể chàng.

Chàng không có cách nào phong bế vết thương, đau đớn từ tâm tạng lan ra, “choang” cây trường kiếm rớt xuống đất, song thủ buông xuôi xuống, trước mắt chàng hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, huyết ma Liễu Dật dùng cả song thủ nắm kiếm, thọc mạnh vào tâm tạng chàng.

Trước mắt chàng hiện lên vẻ mê muội, chàng biết không thể vãn hồi quá khứ, thất bại tất sẽ tử vong, chàng muốn bảo hộ Diệp La Bách Hoa khỏi cơn ác mộng này nhưng hiện giờ chàng lại cảm thấy ác mộng tưởng này thật hão huyền, vào phút cuối chàng đã chết dưới chính lưỡi kiếm của mình.

Tiếng cười tà ác của Lam Ảnh lại vọng đến: “Thế nào, ma chủ đại nhân, trên đời này vẫn có những chuyện không đơn giản như ma chủ tưởng tượng đâu, ngài nghĩ là mình có ma công vô địch chăng? Ngài nhầm rồi, cõi đời này vô cùng hiện thực, người người đều tiến bộ, dưới áp lực sinh tồn, mỗi người đều nỗ lực để mạnh hơn, nhưng có mấy kẻ trong đám người này biết được rằng địch nhân lớn nhất của họ không phải người ngoài mà là… chính họ.” Lời lẽ không nhanh không chậm nhưng trong đó ngập đầy mỉa mai.

Toàn thân Liễu Dật đau đến nỗi không còn một chút khí lực, lúc này nghe Lam Ảnh nói chàng dường như nghĩ ra một chuyện, đúng vậy… đúng như y nói, trên đời làm gì có địch nhân vĩnh viễn? Cho dù có đó cũng không phải là địch nhân vĩnh hằng, đối thủ chân chính lại là… lòng ham muốn tục thế của mình.

Liễu Dật dõi mắt nhìn huyết ma nhân trước mắt, chàng biết nếu mình không chết tại đây, tương lai có khả năng thật sự trở thành giống như huyết ma, không có tình cảm chỉ biết dùng kiếm, sát nhân, nếu vậy thì giờ đây chết dưới kiếm của mình không phải là hảo sự nhưng tránh cho thế giới một trường sát lục.

Trong lúc chàng dùng chút khí lực cuối cùng để suy tư, cây kiếm của huyết ma rút mạnh khỏi thân thể chàng, cơn đau kịch liệt làm cho chàng hôn mê, “bịch” không còn chỗ dựa, chàng ngã gục xuống.

Chàng ngã xuống, Diệp La Bách Hoa thấy lòng mình trống không, nàng hoàn toàn không giải thích được cảm giác này, dường như mất đi hi vọng, không kể gì đến mọi nguy hiểm quanh mình, nhanh nhẹn bổ tới, ôm lấy thân thể chàng, thoáng chốc huyết dịch đen ngòm thấm đẫm tà áo trắng muốt như tuyết của nàng, khuôn mặt nhợt nhạt vẫn quen thuộc như trước, mái tóc trắng không còn phấp phới, hai mắt nhắm nghiền phảng phất như muốn tuyên bố vận mệnh của chàng, hô hấp cứ mỏng dần, thân thể cũng từ từ băng lãnh, băng lãnh…

Diệp La Bách Hoa lo lắng tột độ, không quản đến lưỡi kiếm của huyết ma đang nhắm đến mình, không ngừng vỗ lên mặt Liễu Dật: “Huynh tỉnh lại đi, muội biết là huynh không sao, huynh nhất định sẽ khỏe lại, huynh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.”

Không hiểu vì sao trong đầu nàng lúc này chỉ có một ý nghĩ rất đơn giản, bất kể là hai người có chết dưới kiếm của huyết ma hay không, nàng chỉ hi vọng chàng mở mắt, mở mắt ra mà thôi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, huyết ma vẫn đứng im ở đó, tịnh không hạ thủ với Diệp La Bách Hoa, giọng nói ngọt ngào của nàng đã biến thành rè rè, nàng không biết phải nói gì, chỉ có một ý nghĩ: “Liễu Dật tỉnh lại.” Trong cơn mê man, nàng dường như hãm nhập vào trong kí ức, nhìn gương mặt nhợt nhạt của chàng thốt lên: “Muội biết là huynh không sao, huynh xem, chúng ta đã trải qua bao nhiêu việc, đã từng sống chết cùng nhau, muội tin rằng… cuộc đời này sẽ có kì tích, huynh nhất định tỉnh lại.”