Chương 62: Địa Hạ Đảo Tự, Nguyên Lai Duyến Thử Thời

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Đảo ngầm dưới đất, chuyện gì cũng có nguyên cớ của nó)

Một người nếu như dụng tình quá mức, xem ra lại như rất vô tình!

(Cổ Long – Luận)

Gió không ngừng rít bên tai, Liễu Dật hôn mê dần đi, ở vực sâu bất tận này y không thể chống cự được, sức hút từ lòng đất cứ kéo y xuống, chỉ thấy cảm thấy mơ mơ hồ hồ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã rơi đến tận chốn nào, không biết đã bao lâu trôi qua, Liễu Dật gắng gượng mở mắt thì thấy mình đang lơ lửng giữa không trung. Liễu Dật mông lung suy nghĩ tìm lời giải.

Trong mênh mông vô tận, Liễu Dật cuối cùng cũng nhìn thấy hai người đứng đối diện nhau phía trước, lập tức nhận ra y đang chìm trong giấc mộng, một giấc mộng vẫn chưa đến hồi kết.

Niết Nhân khẽ chạm ngón tay phải vào sáu thanh kiếm đang bị giữ chặt, chỉ trong chớp mắt, sáu thanh kiếm đã tan ra thành bột, trong giây phút ấy, sáu vị thần tướng cũng đồng thời tan ra thành bột.

Bàn Cổ nắm chặt chiếc rìu khổng lồ, thét lên: “Thị kiếm sát hồn!”.

Niết Nhân tay trái nắm kiếm, cười phá lên ngông cuồng: “Ha ha, Bàn Cổ, tất cả những điều này đều là bọn tự xưng là thần tiên các ngươi ép ta vào đường cùng, điều ta cần vốn rất đơn giản, các ngươi tham lam ích kỷ nên đã không cho ta thỏa nguyện, nên bọn thần tướng phải trả giá”.

Bàn Cổ giận dữ khôn cùng, lớn tiếng đáp trả: “Ma cũng chỉ là Ma, không đủ tư cách bàn chuyện với Thần, ta sẽ đánh cho ngươi biến thành tro bụi mới thôi”.

Tay trái Niết Nhân vẫn nắm chặt trường kiếm, cười nói: “Người cứ thử xem”.

Bàn Cổ vung mạnh tay chém lưỡi rìu khổng lồ xuống, chỉ nghe ba tiếng “rầm rầm rầm”, dường như cả không gian hắc ám đông đặc lại, ba luồng ánh sáng hình bán nguyệt lan theo mặt đất bắn thẳng vào mặt hắc y Niết Nhân.

Niết Nhân tức khắc chuyển thân, hữu thủ từ từ nắm lấy kiếm ở tay trái, tấm áo choàng tung bay phần phật, toàn thân Niết nhân chợt phát ra một luồng sáng xanh lục, lớn tiếng thét: “‘Bi tứ thức’ ‘Phá nguyệt lạc kiếm'”.

Cùng lúc đó, một luồng bạch sắc vung ra từ bàn tay phải của Niết Nhân chỉ trong chớp mắt vô hình hóa ba nhát trảm của Bàn Cổ, nhưng Niết Nhân vẫn chưa dừng tay mà tiếp tục thét lớn: “Bàn Cổ, đi chết đi. ‘Bi tứ thức’ ‘Vô thức quy kiếm'”.

Chỉ nghe một tiếng “rắc”, trong giây phút kiếm đã tra vào vỏ, kiếm khí nhanh hơn cả ánh sáng bắn thẳng về phía Bàn Cổ, mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng một cái chớp mắt, nhưng ngay lúc đó bỗng nghe một tiếng vỡ vụn, kiếm khí va vào vật gì không rõ, kéo liền theo một loạt tiếng vỡ vụn khác, rồi kiếm khí bỗng chốc biến mất chẳng còn tăm tích gì.

Niết Nhân nhận ra ai đã ngăn cản mình, thét lớn: “Nữ Oa, ngươi lại xuất hiện ở đây… Không ngờ ngươi cũng còn đi theo tên Bàn Cổ ngu si này, hắn tự tay giết con gái của các ngươi, không lẽ các ngươi chỉ là gạch đá, các ngươi không thấy đau khổ sao?”.

Chỉ thấy một luồng kim quang lóe lên, một nữ tử mỹ lệ nửa người trên là người, nửa dưới là rắn xuất hiện bên cạnh Bàn Cổ. Nữ tử lặng lẽ lắc đầu, nói: “Không, con gái ta vẫn chưa chết, chẳng qua đang chịu nỗi khổ tam thế tình duyên chốn nhân gian, hy vọng trái tim của nó sẽ tỉnh ngộ ra được”.

Niết Nhân giương nhìn hai người trước mặt, dường như chợt hiểu ra điều gì, bèn hấp tấp hỏi lại Nữ Oa: “Ngươi nói là… Thiên nữ quay về trần thế luân hồi rồi sao?”

Nữ Oa gật đầu đáp: “Đúng vậy”.

Bàn Cổ vội lay Nữ Oa, khẽ nói: “Tại sao lại nói cho hắn biết chuyện này, nếu hắn cũng quay về luân hồi thì chúng ta biết làm gì đây?”

Niết Nhân tự hồ nghe được câu nói của Bàn Cổ, ngửa cổ nhìn trời cười nói: “Bàn Cổ, chết đến nơi mà ngươi không tỉnh ngộ sao, cho dù có Nữ Oa bên cạnh, ta cũng có thể dễ dàng giết chết cả hai người bọn ngươi. Chẳng qua Niết Nhân ta vốn là người tâm tính không hẹp hòi nên không muốn làm vậy mà thôi!”

Nói rồi toàn thân Niết Nhân phát ra luồng hồng quang, từ từ tán phát ra ngòai. Luồng hồng quang mỗi lúc một tỏa rộng, sáng rực lên.

Bàn Cổ hỏi lớn: “Niết Nhân, ngươi định làm gì?”

Niết Nhân ngửa cổ nhìn trời cười lớn: “Chẳng phải ngươi chỉ mong ta chết đó sao? Được, giờ đây ta sẽ đến tam giới luân hồi, ta không thể để muội ấy cô đơn được, tam thế chi khổ, Niết Nhân ta có hóa thành ma cũng sẽ mãi mãi bên cạnh muội ấy, dù cho thế giới có vỡ tan, thiên hà có bị hủy diệt, Niết Nhân ta cũng vô oán vô hối! Sớm muộn sẽ có ngày ta sẽ phá vỡ những luật lệ của bọn thần tiên các ngươi”.

Niết Nhân trong phút chốc chìm trong luồng sáng đỏ rực, từ từ, từ từ rơi xuống.

Liễu Dật hét lớn: “Ngươi đi đâu, đi đâu…”, vừa hét vừa vụt tỉnh dậy, tự hỏi không biết tên Niết Nhân này là ai, sao lại quen thuộc đến vậy, rồi nhìn viên ngọc đang phát sáng ở cổ mình, thầm nhủ: “Một khối cuối cùng, chỉ cần cầm được khối ngọc cuối cùng thì toàn bộ bí mật sẽ được hé lộ”.

Liễu Dật nhìn quanh bốn phía, hóa ra nơi vực sâu không đáy này không ngờ lại có một hồ nước lớn như vậy, không biết là biển hay là hồ, ánh sáng từ phía trên tỏa xuống lờ mờ, không thấy được rõ ràng.

Đây có vẻ là một hòn đảo nhỏ. Phát hiện ra điều đó, Liễu Dật vô cùng kinh ngạc không hiểu sao ở tận nơi thâm sâu bí hiểm này lại có một dạng mật thất và một hòn đảo như vậy, đúng là kỳ lạ khó thể tưởng tượng được.

Liễu Dật ngồi bên bờ hồ, kinh hãi nghĩ thầm: “Vừa nãy nếu bị rơi vào giữa lòng hồ, bị sóng nước nhấn chìm thì ta đã chết chắc rồi”. Y bỗng cảm thấy lạnh, bèn đứng dậy, chợt phát hiện bên cạnh mình có một con vật lạ bò ngoằn ngoèo. Cúi đầu nhìn kỹ mới thấy vật đó màu đỏ rực nhỏ bằng nắm tay, không thấy đầu cũng không thấy đuôi”.

Liễu Dật nhân lúc kỳ vật đỏ rực này đang truy đuổi vật gì phía trước, liền chạy theo nó khoảng một khắc đồng hồ, cuối cùng cũng biết được vật này là thứ gì. Quả nhiên đó là một con điêu xà màu đỏ rực, bề ngang chỉ bằng nắm tay, nhưng thân mình ước chừng dài khoảng trăm mét.

Liễu Dật thấy kinh ngạc, con rắn này vừa đi ngang qua người y, tại sao không tấn công chứ? Một con rắn dài như vậy y quả chưa từng nghe nói tới.

Bỗng Liễu Dật phát hiện thân rắn quẫy động kịch liệt, uốn lượn rồi đột nhiên quất lên cao. Lúc này Liễu Dật mới nghe thấy tiếng người kêu thét lên, y chợt hiểu ra, hồng xà không tấn công y là do nó phát hiện ra con mồi khác rồi.

Liễu Dật chợt nghĩ: “Con rắn này nếu đã nuốt xong kẻ đó, thì chắc sẽ quay lại đối phó với ta? Không ổn, khó khăn lắm mới sống được đến giờ, chẳng lẽ lại để con súc sanh này ăn thịt chứ?” Liễu Dật vội vàng suy nghĩ tìm cách đối phó.

Con rắn này dài quá, chưa từng nhìn thấy trên mặt đất, rõ ràng là một dị chủng. Đúng rồi, Liễu Dật chợt nghĩ ra, con rắn dài như vậy, sao không tìm đuôi của nó, dùng cành cây sắc nhọn găm chặt đuôi xuống đất, sau đó dùng Bích ngọc hoa chỉ bắn cho nó nát như tương. Nghĩ đến đó, Liễu Dật không khỏi tự khen mình tài giỏi nhanh trí.

Liễu Dật xông vào rừng cây ngay cạnh, tìm được vài cành cây vừa nhọn vừa cứng, liền chạy về chỗ cũ thì nghe thấy tiếng một nữ tử đang quần đả cùng hồng xà. “Không biết chừng lại là Cát Lợi Nhi!” Liễu Dật chợt nghĩ. Nghe một hồi thì biết không phải là Cát Lợi Nhi, bèn chạy thật nhanh về phía đuôi rắn theo đúng kế hoạch, cho dù nữ tử này không chống nổi, thì ít ra thân mình cũng ko phải bị chui vào bụng rắn.

Liễu Dật cắm đầu chạy về phía sau theo dấu thân mình của con rắn, nhưng khi nhìn thấy cái đuôi của nó thì Liễu Dật sửng sốt kêu trời, thì ra con rắn không có đuôi, mà lại có thêm một cái đầu, chỉ có điều cái đầu này đang ngủ, ở giữa lưỡi thè ra có một viên đá màu đỏ rực.

Liễu Dật vội hấp tấp lùi lại phía sau, may mà cái đầu súc sinh này vẫn chưa tỉnh giấc. Liễu Dật rối loạn, không biết nên làm gì, nhìn cành cây trên tay mình, có nên đâm xuống không? Nếu bị hai cái đầu rắn tấn công một lúc thì xui xẻo rồi. Dùng “Bích ngọc hoa chỉ” đánh vào đầu rắn ư? Nhưng ra chiêu này mà nó vẫn không chết thì sẽ gặp phiền phức to rồi. Chạy ư? Sau khi nữ tử đó bị nuốt trọn, mình thì có thể chạy đến đâu trên hòn đảo bé xíu này chứ?

Liễu Đạt mãnh vận chân khí, định dùng Bích ngọc hoa chỉ ra liền hai chiêu, thầm nhủ: “Đánh cược liều một chuyến vậy, viên bảo thạch đỏ rực trên đầu rắn có thể là điểm yếu để đánh vào”. Chân khí y mỗi lúc một mạnh dần, nhìn làn nước đen sẫm phía sau lưng, Liễu Dật thầm nghĩ: “Phía sau không có đường lùi, không thắng thì chết, tiến lên!”

Vút vút, hai đạo chỉ khí màu bích ngọc lẫn mùi mai côi bắn thẳng vào hồng xà, chỉ nghe một tiếng vỡ vụn, đầu rắn động đậy, mở choàng mắt, rít lên một tiếng, cái lưỡi lập tức rũ xuống, đầu rắn như đầu thanh roi, quật mạnh bốn phía, có vẻ như con rắn này đã bị một vố chí mạng, đây chẳng qua là dấu hiệu trước lúc chết mà thôi.

Kỳ thực Liễu Dật vốn không biết con rắn này chính là kỳ thú từ thời thượng cổ, gọi là Tuyến Xà, khi trưởng thành dài ba trăm mét, có tới hai đầu, đều có viên bảo thạch màu đỏ rực ở giữa, chính là điểm trí mệnh của nó, bởi vậy cho dù Tuyến xà có tới hai cái đầu nhưng chỉ dùng được một, nếu dùng đầu phía trước thì đầu phía sau phải dừng, nếu dùng đầu phía sau thì đầu phía trước phải dừng. Để tránh cho cái đầu nằm yên bị tấn công đột ngột, Tuyền xà thường phải giấu một cái đầu.

Có thể hôm nay Tuyến xà cho rằng nơi đây không có người, nên mới để lộ cái đầu đằng sau, không ngờ phía sau lại có một người chờ sẵn!

Vậy nên con Tuyến xà này mới thảm tử dưới Bích ngọc hoa chỉ của Liễu Dật.

Liễu Dật lùi lại một bước, ngắm nghía con rắn đang vùng vẫy, bỗng một tiếng nói quen thuộc cất lên: “Là ngươi…”