Chương 34: Song Diện Nhân, Đàm Hoa VI Thùy Hiện

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Người hai mặt, hoa tặng cho ai? )

Trên đời này liệu có sức mạnh nào đáng sợ hơn sức mạnh của tình yêu?

(Cổ Long – Luận)

Phải tận hết sức Liễu Dật mới mở được mắt, bật tỉnh vùng dậy, cảm giác toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi thở hồng hộc.

“Lão đại, huynh tỉnh lại rồi! Thật là làm chúng tôi sợ chết đi được.”, Thập Kiệt Nhất thảng thốt nói.

Liễu Dật còn đang lau mồ hôi đầm đìa trên trán, khi ấy mới phát hiện ra xung quanh giường mình đứng chật những người, nào là Mạc Anh, Cát Lợi Nhi, A Cửu, Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương, tất cả đều có mặt.

Liễu Dật nhìn A Cửu lên tiếng: “Ôi chao… A Cửu đã khỏi bệnh rồi, nhanh vậy sao?”

Cát Lợi Nhi ngồi bên giường Liễu Dật phàn nàn: “Nhanh thế nào được, huynh đã ngủ suốt cả bốn hôm rồi, làm cho chúng tôi sợ chết đi được. A Cửu khỏi bệnh, huynh lại xảy ra chuyện…”

Mạc Anh cũng nói thêm vào: “Nếu như Liễu công tử không tự nhiên tỉnh lại, lão phu cũng hết cách. Xem ra mọi chuyện đều bình thường, chẳng có gì lạ cả, ta đúng là không có nơi để trổ tài.”

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, Liễu Dật vội hỏi Cát Lợi Nhi: “Muội bảo ta đã ngủ bốn ngày rồi sao?”

Cát Lợi Nhi liền gật đầu: “Đúng thế, huynh đã ngủ bốn ngày rồi, A Cửu tỷ tỷ cũng đã khỏi bệnh từ lâu.”

A Cửu chạy đến, ngồi xuống bên giường: “Ngốc tử, có phải huynh mệt quá không? Chúng ta lay gọi như thế huynh cũng phải biết chứ, cớ sao làm cách nào cũng không tỉnh là thế nào, khiến mọi người phải một phen sợ hãi.”, nói rồi lấy ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi cho Liễu Dật.

Liễu Dật vội đỡ lấy chiếc khăn: “Để ta tự làm.”, liền cầm lấy tự lau mồ hôi trên trán.

A Cửu tiếp lời: “Lúc nãy hình như huynh mơ thấy ác mộng, miệng cứ hét lớn,’không… đừng…’ cái gì đấy, phải thế không? Ngươi mơ thấy gì vậy?”

A Cửu vừa nhắc, Liễu Dật liền nhớ lại giấc mơ lúc nãy, cái người ấy rất đỗi quen thuộc, phải chăng chính là hắn?

Cát Lợi Nhi nghe thấy A Cửu vừa hỏi, Liễu Dật lại ngẩn người ra, vội lên tiếng: “Thư sinh! Thư sinh! Thôi đừng nghĩ ngợi nữa, dậy ăn chút gì đi.”

Liễu Dật vừa nghe nói đến ăn liền cảm thấy đói bụng, đã mấy ngày liền không ăn gì rồi, có thể không đói sao được.

Người trong phòng thưa dần, Đại Đao Vương và Mạc Anh tiếp tục ra ngoài đánh cờ, chỉ còn lại Liễu Dật, Cát Lợi Nhi, A Cửu và Thập Kiệt Nhất.

Liễu Dật bước xuống giường, lắc lắc đầu, uốn uốn lưng, ngồi xuống bên cạnh bàn, hỏi: “Cát Lợi Nhi lại nấu món ngon gì cho huynh ăn vậy?”

Cát Lợi Nhi bưng ra cơm canh đã được chuẩn bị từ trước: “Cơm canh này đều nấu từ sáng, bây giờ đã nguội mất rồi.”

Liễu Dật cười: “Không sao, huynh đang đói chết đi được đây, dù có nguội huynh cũng ăn được.”

Thập Kiệt Nhất nói: “Lão đại, huynh không biết đấy chứ, mấy ngày nay, hôm nào Cát Lợi Nhi cũng nấu món ngon cho huynh, nhưng huynh lại không tỉnh; đệ muốn ăn cô ấy cũng không cho, rốt cuộc đều đổ bỏ hết mà chẳng cho đệ; vì vậy mấy ngày này đệ đều phải húp cháo. Huynh nhìn này, có phải là đệ đã gầy đi không?”

Cát Lợi Nhi cười cười: “Thập Nhất ca, huynh phải chăng là có ý kể tội tôi?”

Vừa nghe, Thập Kiệt Nhất đỏ bừng cả mặt: “Ta… ta… đâu có, ta chỉ cảm thấy bất công mà thôi, hê hê.”

A Cửu cũng ngồi xuống bên cạnh bàn, giọng hách dịch: “Chẳng qua là làm mấy món đơn giản này thôi sao, ngày mai hãy xem tôi trổ tài.”

Thập Kiệt Nhất xúc động: “A Cửu nấu ăn nhất định là rất ngon, hê hê.”

A Cửu nhìn Thập Kiệt Nhất, vừa đi vừa nói: “Tôi sẽ nấu cho anh ngốc này ăn, để xem món ăn của Cát Lợi Nhi muội muội với món do tôi nấu của ai ngon hơn. Hừm!”, nói đoạn quay ngoắt sang một bên.

Liễu Dật đang vội đút thức ăn vào miệng cũng dừng lại, nghĩ thầm: “Chuyện gì thế nhỉ? Mùi thuốc nổ sao lại đặc thế cơ chứ? A Cửu không biết lại đang giở trò gì nữa đây?”

Cát Lợi Nhi ngồi bên cạnh Liễu Dật cười cười, tuy thế xem ra cũng không giống cười, nói tiếp: “Được lắm, tiểu muội này cũng đang muốn xem tài nghệ nấu ăn của A Cửu tỷ tỷ. Thư sinh lúc nào cũng ăn món do muội nấu chắc cũng ngấy rồi, thay đổi khẩu vị cũng tốt.”

A Cửu cũng đáp lại một câu vẻ khinh miệt: “Cát Lợi Nhi muội muội, đến khi ấy anh ngốc này chỉ ăn món do tỷ nấu thì muội chớ có mà hối hận đấy.”

Liễu Dật càng nghe càng khó hiểu, hai người đang nói chuyện gì? Lẽ nào mình chính là con vật cưng, chỉ biết có ăn? Bọn họ lại nghiên cứu xem mình chỉ ăn món do ai nấu? Liễu Dật nuốt nốt miếng cơm cuối cùng trong miệng, đặt đũa xuống, nói: “Thật tuyệt, tôi no rồi.”

Cát Lợi Nhi hỏi: “Có ngon không?”

Liễu Dật gật gật đầu: “Cát Lợi Nhi nấu sao lại có thể không ngon được?”

A Cửu thấy hai người bắt đầu không còn để ý đến mình nữa, đứng dậy nói với Liễu Dật: “Đại ca ngốc, lần này A Cửu còn phải đa tạ ơn cứu mạng của huynh nữa đó, hôm sau nhất định sẽ có lễ vật hậu tạ.”

Liễu Dật vội lắc đầu, nói: “Ta chẳng qua chỉ đóng vai trò người dẫn đường thôi. Cô muốn cảm ơn thì cảm ơn Thập Nhất ấy, đệ ấy mới thực sự là đệ nhất công thần. Không có Thập Nhất, đừng nói đến chuyện cứu được cô, ngay cả ta và Đại Đao Vương đã phải bỏ mạng mấy lần trên núi rồi.”

Thập Kiệt Nhất vội cười: “Không cần… không cần đâu! A Cửu bình an vô sự là tốt rồi.”

Nói xong Liễu Dật quay sang cảm ơn Cát Lợi Nhi mấy ngày hôm nay đã chăm sóc cho mình.

A Cửu nhìn anh chàng ngốc không hiểu gì về sự đời, dậm chân: “Này, anh ngốc, tôi đã khỏe rồi, ngày mai chúng ta đi khỏi đây chứ?”

Liễu Dật vừa nghe nói thế vội nghĩ: “Phải rồi, A Cửu cô nương này là một trong các công chúa được Hoàng thượng yêu quý nhất, nếu như không đưa cô ấy về, sau này làm không được thì càng rắc rối to, tốt hơn là đưa cô ấy về trước đã.”

Liễu Dật gật gật đầu: “Ừ, được! Lát nữa cùng tôi đi bái tạ Mạc tiền bối, ngày mai trời sáng là chúng ta lên đường trở về Trung Nguyên.”

Sắc mặt Cát Lợi Nhi có chút thay đổi: “Thư sinh à, không ở thêm vài ngày nữa được sao? Làm gì mà vội đi thế?”

Liễu Dật ngoảnh đầu lại, đáp: “Không được, thực sự là việc rất gấp, không thể làm lỡ, ý tốt của Cát Lợi Nhi, Liễu Dật này xin ghi nhận.”

Cát Lợi Nhi đưa mắt qua nhìn A Cửu đang cười rất đắc ý.

Cát Lợi Nhi nghĩ bụng: “Cô nàng A Cửu này rõ ràng là có ý muốn giành anh chàng thư sinh này với mình.”

Đúng lúc Cát Lợi Nhi đang nghĩ, trong đầu vẳng đến tiếng của Na Lan: “Sao thế, gặp phải tình địch rồi hả?”

Cát Lợi Nhi đáp lại: “Nói lung tung! Tỷ không biết đâu, cái cô nha đầu đáng ghét này, thiên hạ biết bao nhiêu thư sinh lại cứ muốn tranh giành với người ta, thật tức chết đi được.”

Na Lan cười: “Yêu thật lòng phải có được cảm giác khắc cốt ghi tâm, không phải giống như điệu bộ của mấy người thế đâu. Ta đi ngủ đây, từ từ mà giành nhé.”

Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi có những biểu hiện kì cục, liền hỏi: “Muội sao vậy?”

Cát Lợi Nhi lập tức trấn tĩnh lại, cười đáp: “Không sao! Mấy người đã vội vã như vậy thì Cát Lợi Nhi cũng không tiện nài ép nữa. Tối nay chúng ta phải uống một trận ra trò, nhân tiện thưởng thức xem tài nghệ nấu ăn của A Cửu tỷ tỷ.”

A Cửu nhìn ra ngoài trời, đáp lại: “Hừm, không còn sớm nữa, tôi đi chuẩn bị một chút, tối nay để mọi người thưởng thức tài nghệ của A Cửu tôi. Thập Nhất, đi theo tôi!”

Thập Kiệt Nhất chạy theo A Cửu ra ngoài.

Cát Lợi Nhi nhìn theo: “Xem ra nàng A Cửu này thực sự muốn chơi cả hai tay đây.”

Liễu Dật phe phẩy quạt: “A Cửu này là công chúa thứ chín được đương kim Hoàng thượng yêu chiều nhất. Vì sao Hoàng thượng yêu chiều cô ấy? Không chỉ bởi vì cô ấy biết cách làm cho Hoàng thượng vui, mà còn tinh thông cả cầm kì thi họa. Nghe nói, cái cô ấy giỏi nhất chính là nấu ăn, mà Hoàng thượng cũng thích ăn món ăn do A Cửu nấu nhất.”

Cát Lợi Nhi cười: “Xem ra lai lịch A Cửu tỷ tỷ cũng không vừa. Chúng ta đi thôi!”, đoạn kéo tay Liễu Dật chạy ra ngoài.

Liễu Dật vội hỏi: “Đi? Đi đâu cơ chứ?”

Cát Lợi Nhi kéo tay Liễu Dật, vừa chạy vừa cười: “Thư sinh ngốc này, chúng ta đi chuẩn bị cơm rượu, tối nay muội phải đấu với A Cửu, xem ai nấu ăn ngon hơn. Ha ha, huynh sẽ làm trọng tài.”

Liễu Dật theo sau, bỗng phía trước mặt bừng sáng, một khu đất bạt ngàn hoa vàng xuất hiện, cánh hoa bay ngập trời, không thể nhìn được biên giới của nó đến tận đâu nữa. Trong cánh rừng hoa ấy, Cát Lợi Nhi kéo tay Liễu Dật chạy, vừa chạy vừa cười.

Liễu Dật vội lắc lắc đầu, khung cảnh lúc nãy trong nháy mắt biến mất, mọi thứ lại trở lại bình thường, với cảnh bên ngoài ba gian nhà cỏ. Liễu Dật bắt đầu cảm thấy kì lạ.

Kể từ lúc đến đây, gặp Cát Lợi Nhi thì hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không bình thường, mơ thấy những giấc mơ không thể lý giải được…