Chương 204: Chân Thật Mộng Cảnh, Song Mục Phục Minh Khán Y Nhân

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Giấc mộng chân thật, hai mắt sáng lại ngắm nhìn nàng)

Lan Nhĩ Phi Na Thanh tâm pháp của Liễu Dật bấy giờ chỉ có thể đề thăng đến tầng thứ mười hai nhưng thế cũng đã đủ, tốc độ của hai người so với lúc cưỡi yêu thú nhanh hơn nhiều, mỗi lần điểm chân xuống đất là bắn đi được nhiều trượng mới đáp xuống, từ xa nhìn vào chỉ thấy một chiếc bóng lao đi như gió, cơ hồ dính sát với mặt đất mà lướt đi, tốc độ của hai người gia tăng cuốn lên một lớp bụi ở sau lưng.

Lúc này lòng Liễu Dật nóng như lửa đốt, nếu đúng như chàng dự đoán, hiện giờ Diệp La Hùng đã dẫn binh công thành, tuy không ít người có thể thu thập được y nhưng theo Diệp La Bách Hoa nói, thực lực của y hoàn toàn có khả năng công hạ được Vô Lệ thành, bất quá cân nhắc cẩn thận, Diệp La Minh giờ cũng đã ở trong thành, cứ cho là Diệp La Hùng có tấn công thì có Diệp La Minh chỉ huy, Vô Lệ thành có thể chống cự được một hồi.

Suy nghĩ mông lung, chàng không biết mình đã đi được bao xa, thình lình giọng nói ngọt ngào của Diệp La Bách Hoa vang lên bên tai: “Công tử, dừng lại thôi.”

Liễu Dật lập tức dừng phắt lại hỏi: “Công chúa, có chuyện gì?”

Hai mắt Diệp La Bách Hoa nhìn về phía trước hỏi: “Công tử không thấy sao?”

Nghe Diệp La Bách Hoa nói vậy, chàng liền nhìn về trước mặt nhưng thế giới của chàng vẫn hoàn toàn đen tối, lúc chàng toan mở miệng trả lời thì thấy rất nhiều quang điểm màu vàng lúc ẩn lúc hiện, chàng hơi kinh ngạc: “Làm sao lại có người nhỉ.”

Diệp La Bách Hoa đáp: “Ngoài con người, vẫn còn những thứ công tử không nhìn được, trước mặt chúng ta có khả năng có một đoàn quân đông đảo, Bách Hoa không nhìn thấy người nhưng bụi bay mịt trời, tôi thấy… nhất định rất nhiều người đang chuẩn bị gì đó.”

Liễu Dật thoáng nghĩ rồi hỏi: “Công chúa, nơi đây còn cách Vô Lệ thành bao xa?”

Diệp La Bách Hoa lại nhìn lên phía trước: “Không xa lắm, đại khái độ gần mười dặm.”

Liễu Dật tự nói với mình: “Chẳng lẽ Diệp La Hùng không công kích Vô Lệ thành mà cho binh lực đóng ở ngoài thành?”

Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Rất có khả năng, Diệp La Hùng quỷ kế đa đoan, không hiểu y cho quân trú ở ngoài thành là có ý gì? Không phải muốn đợi đám người chúng ta vừa giết đó chứ?”

Liễu Dật đồng tình: “Chuyện này không phải không có khả năng, có lẽ y chưa biết đám người đó chết hết rồi nên muốn tiếp tục chờ, tập hợp sức mạnh rồi mới tấn công Vô Lệ thành.”

Diệp La Bách Hoa nhíu mày hỏi: “Chúng ta cứ tạm thời về thành đã, cùng hai vị nguyên lão thương lượng đối sách.”

Liễu Dật không đáp, dường như chàng đang suy tính chuyện đó, một lúc sau mới hỏi: “Võ công của Diệp La Hùng so với Lôi Quân thì thế nào?”

Diệp La Bách Hoa nghĩ một chút rồi đáp: “Có thể nói cũng ngang ngửa, kiếm thuật của lão hiện giờ cực kì lợi hại, đạo thuật tu luyện đưa chân nguyên lên đến đại tầng, thêm nữa có người nói rằng lão đã thuần phục được một con thần thú cực kì độc ác, nếu đem Lôi Quân ra so sánh, tuy khó phân nhưng Diệp La Hùng có lẽ hơi trên cơ.”

Liễu Dật gật gù: “Như vậy…”

Diệp La Bách Hoa thấy biểu tình phức tạp của chàng liền hỏi: “Ý công tử là gì?”

“Tai họa lần này bắt đầu từ trong nội bộ, nếu chúng ta cắt bỏ được căn nguyên, tôi thấy… có lẽ chúng ta còn sinh cơ.” Liễu Dật giải thích.

“Ý công tử là cầm tặc tiên cầm vương?” Diệp La Bách Hoa hỏi.

Liễu Dật gật đầu, không nói gì.

Nhưng Diệp La Bách Hoa lập tức khai khẩu: “Không thể đâu, Diệp La Hùng gian hoạt vô cùng, tu vi cao bất khả trắc, bên mình lại có vô số cao thủ, đừng nói là tiên sinh, dù cho Minh Vương đơn thân tương hội sợ rằng cũng hung đa cát thiểu, còn về… phần công tử lại không nhìn thấy gì, tuy tu vi cao nhưng nếu cứ đi thật chẳng khác nào đem dê đến miệng hổ.” Câu nào của nàng cũng hợp lí, hơn nữa lời lẽ đượm ý quan hoài, sợ chàng đơn thân đến gặp Diệp La Hùng. Liễu Dật vừa nghe đến hai chữ Minh Vương thì trong tâm máy động, người này chính là một trong những người chàng cần tìm, chỉ là… nghe nói Minh Vương đã mất tích nhiều năm, làm sao có thể tìm được, ý tưởng đó lập tức khiến chàng tỉnh lại, tập trung xem xét tình hình, chàng hỏi ngược: “Công chúa có biện pháp hay nào đẩy lui quân địch không?”

Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Có biện pháp gì đâu? Sự thật đã bày ra trước mắt, chúng ta chỉ đành tận lực mà thôi, bất quá… công tử trước hết cứ theo Bách Hoa quay về Vô Lệ thành, tôi muốn cùng hai vị nguyên lão thương lượng, có thể chúng tôi có biện pháp có thể chữa trị được hai mắt cho công tử? Lúc đó chúng ta không phải có thêm hi vọng sao?”

Liễu Dật buông tiếng cười khổ: “Cứ cho là linh đan diệu dược cũng không chữa được mắt cho tại hạ.”

Diệp La Bách Hoa nói với vẻ thần bí: “Trong tộc chúng tôi có phương pháp trị liệu đặc thù, công tử vì sao lại không thử một phen.”

Liễu Dật động tâm, sao lại không thử một phen, hiện giờ việc này chồng việc kia, không nhìn được thật sự rất phiền phức, nghe Diệp La Bách Hoa nói, chàng bất giác gật đầu: “Liễu Dật xin đa tạ công chúa.”

Diệp La Bách Hoa tỏ ra khách khí: “Chúng ta còn nhiều chuyện phải làm, cứ vào thành từ một hướng khác.”

Liễu Dật đồng ý: “Được, công chúa cứ dẫn đường.”

Hai người lại đề khởi chân nguyên, một trận gió theo hướng khác thổi qua, lướt qua nơi Diệp La Hùng đóng lại, nhanh chóng hướng vào Vô Lệ thành. Trời đã sáng, mặt trời ấm áp chiếu sáng nơi nơi, hai người không biết đi được bao lâu nhưng lúc về đến thành thì vầng thái dương đã nhô cao, Diệp La Kiếm Mộ và Diệp La Minh thấy Diệp La Bách Hoa cùng Liễu Dật, vội vàng ra nghênh tiếp.

Diệp La Bách Hoa tịnh không lắm lời, tình thế trước mắt dù nàng không nói thì hai người bọn Diệp La Kiếm Mộ cũng hiểu rõ, giờ họ chỉ biết đợi đối phương tấn công. Trong lòng mỗi người đều tự biết, đêm qua đã quá mỏi mệt rồi, tuy thương vong không lớn nhưng đối diện với đám chiến sĩ tinh thần sung mãn ở dưới thành kia thì đơn giản là một phần thắng cũng không có.

Diệp La Kiếm Mộ dẫn đường, Diệp La Bách Hoa cùng mọi người nhanh chóng đi qua hành lang dài dằng dặc đến gian đại thính rộng rãi, bốn người ngồi xuống vị trí, không khí trong đại thính một bầu yên ả, Diệp La Bách Hoa là người đầu tiên phá tan im lặng: “Hai vị thúc thúc, tiểu điệt có một thỉnh cầu hơi quá, mong hai vị thúc thúc đáp ứng.”

Hai người Diệp La Minh, Diệp La Kiếm Mộ đều biến sắc, bao nhiêu năm nay Diệp La Bách Hoa chưa từng yêu cầu điều gì, giờ lại xin họ đáp ứng, mà đáp ứng cái gì? Diệp La Kiếm Mộ hỏi: “Công chúa, có chuyện gì xin cứ nói ra.”

Diệp La Bách Hoa quay đầu lại nhìn Liễu Dật, ngưng thị một lát rồi nói: “Tôi muốn đưa Liễu công tử vào trong Chân thật mộng cảnh, giúp công tử trị liệu đôi mắt.”

Nàng chưa dứt lời, Diệp La Minh đã phản bác: “Công chúa xin hãy nghĩ kĩ, việc này vạn phần khó khăn.”

Diệp La Kiếm Mộ đế thêm: “Không thể được.”

Nghe ba người đối đáp, Liễu Dật cảm thấy nghi vấn, Chân thật mộng cảnh này là nơi nào, nghe phản ứng của hai người Diệp La Kiếm Mộ thì việc này rất khó, Diệp La Minh còn nói là vạn phần gian nan, chẳng lẽ thật sự khó khăn vậy ư?

Ngữ khí của Diệp La Bách Hoa rất kiên định: “Chuyện này tôi đã quyết định, giờ nói ra chỉ muốn hai vị thúc thúc ủng hộ, cho dù hai vị không đồng ý, Bách Hoa cũng sẽ làm.”

Diệp La Kiếm Mộ can ngăn: “Công chúa nghĩ kĩ đi, bên trong Chân thật mộng cảnh khó khăn dị thường, hơn nữa nếu làm vậy công chúa sẽ phải dùng đến…”

Diệp La Bách Hoa khẽ cười, ngăn không cho Diệp La Kiếm Mộ nói tiếp: “Đa tạ Kiếm thúc thúc quan tâm, chẳng là… Liễu công tử giúp chúng ta quá nhiều, giờ đây quân địch đã đến sát rồi, nếu có thể khôi phục song nhãn cho công tử chẳng phải chúng ta có thêm hi vọng sao? Về công… về tư, Bách Hoa đều nên giúp công tử khôi phục đôi mắt.”

Liễu Dật không thể yên lặng được nữa, cất tiếng hỏi: “Kiếm tiền bối, Chân thật mộng cảnh mà công chúa nói đến là ở nơi đâu, làm sao mà khôi phục được hai mắt cho tại hạ?”

Diệp La Kiếm Mộ nhìn Diệp La Bách Hoa rồi quay đầu nhìn chàng nói: “Công tử không biết đó thôi, Chân thật mộng cảnh không ở nơi nào cả, Diệp La thị chúng tôi có lưu truyền lại một thượng cổ kì trận nhưng trong trận pháp có một vị tiên tri, chỉ cần tiến vào trận, gặp được nhà tiên tri, ông ấy sẽ giải đáp mọi nghi vấn cho công tử. Song lời dự ngôn này chỉ đúng với người trong hoàng tộc Diệp La thị chúng tôi, vì vậy nếu công tử muốn khôi phục song mục cần phải do công chúa dẫn vào.”

Liễu Dật gật gù dường như đã hiểu, rõ ràng chỉ có người trong nội bộ Diệp La thị mới có thể khiến nhà tiên tri kia giúp chàng khôi phục song mục, chàng lại hỏi: “Vậy… theo tiền bối nói, Chân thật mộng cảnh có gì nguy hiểm đâu?”

Diệp La Kiếm Mộ giải thích: “Muốn vào Chân thật mộng cảnh phải do hai người tự thôi động trận pháp, trong tư thế ngủ say mà tiến vào giấc mộng, mọi việc xảy ra trong giấc mộng đều là chân thật, nếu công tử thụ thương trong mộng thì ở thế giới thực cũng thụ thương, nếu tử vong ở trong mộng thì… trong thế giới thực, công tử cũng tử vong.”

Liễu Dật nhíu mày: “Kiếm tiền bối nói vậy là mọi chuyện xảy ra trong mộng đều liên hệ đến tự thân chúng tôi? Nếu trong mộng mà tại hạ gặp được nhà tiên tri thì trong hiện thực tại hạ cũng khôi phục song mục, nhìn thấy mọi vật?”

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu: “Đúng là như vậy.”

Liễu Dật lại hỏi: “Vậy… giấc mộng có gì nguy hiểm?”

Diệp La Kiếm Mộ lắc đầu: “Có nguy hiểm gì thì không thật sự rõ lắm nhưng có một điểm có thể khẳng định rằng trong giấc mộng không có nguy hiểm, không có công kích nào hại đến sinh mệnh.”

Liễu Dật càng lấy làm lạ: “Theo như Kiếm tiền bối nói, nếu trong giấc mộng không có nguy hiểm vì sao còn nói là hung ngoan dị thường, vạn phần gian nan?”

Diệp La Kiếm Mộ kiên nhẫn giải thích: “Công tử không biết đó thôi, mọi nguy hiểm không đến từ giấc mộng, nguy hiểm chân chính đến từ tự thân các vị, tiến vào giấc mộng các vị có khả năng thấy được phản ánh thế giới thật của công tử cũng như thế giới thật của Bách Hoa công chúa. Trong giấc mộng, địch nhân của các vị đều từ ý niệm mà đến, có thể tự thân các vị trở thành địch nhân của nhau, đó là chỗ nguy hiểm, sống giữa bằng hữu và địch nhân chỉ cần một chút nóng vội, người hình thành trong giấc mộng đều có thể thành địch nhân, hơn nữa người trong mộng ảo lại là tối nguy hiểm, nếu các vị thất bại tất sẽ mất mạng trong giấc mộng.”

Nghe rõ lời giảng giải của Diệp La Kiếm Mộ, Liễu Dật gật đầu: “Đa tạ Kiếm tiền bối tương cáo.”

Diệp La Bách Hoa nhìn chàng nói: “Giờ chúng ta đi thôi.”

Liễu Dật lắc đầu: “Không được, chúng ta không thể cứ thế này mà đi, chúng ta phải tim biện pháp giữ thành trước, tiến vào Chân thật mộng cảnh không biết phải mất bao lâu thời gian, không thể vì chữa trị cho hai mắt của tại hạ mà không bảo hộ cho Vô Lệ thành.”

Diệp La Bách Hoa gạt đi: “Còn có chỗ công tử chưa biết, trong Chân thật mộng cảnh có xảy ra bao nhiêu chuyện đều chỉ là một giấc mộng, trong hiện thực căn bản không mất bao nhiêu thời gian, cứ cho là chúng ta ở đó trải qua rất nhiều năm thì bên ngoài chẳng qua là thời gian trong một sát na, vì thế công tử không cần lo lắng, tôi thấy Diệp La Hùng sẽ không lập tức tấn công Vô Lệ thành.”

Nghe Diệp La Bách Hoa giải thích về Chân thật mộng cảnh, chàng bất giác nhớ đến Hỗn Độn tiên cảnh, nhớ đến Thất Nguyệt, hai người từng sống trong đó rất nhiều năm, nhất thời cảm khái vô vàn, tự nhủ trong lòng: “Thất Nguyệt à, Thất Nguyệt, muội đang ở đâu? Giờ có khỏe không?”

Thấy vẻ mặt Liễu Dật phức tạp, dường như đang suy xét chuyện gì đó, Diệp La Bách Hoa giục: “Liễu công tử, hiện giờ chúng ta bắt đầu thôi.”

Chàng đứng dậy nói: “Lại phải phiền công chúa dẫn đường.”

Diệp La Bách Hoa cũng đứng dậy, quay người nói với Diệp La Kiếm Mộ và Diệp La Minh: “Nhị vị thúc thúc, Vô Lệ thành xin nhờ vào cho hai vị.”

Diệp La Minh không nói gì, đứng lên buông tiếng thở dài nhè nhẹ, thanh âm đượm vẻ tiếc nuối, cảm thán, Diệp La Kiếm Mộ cũng đứng lên nói: “Công chúa, bảo trọng.” Lời nói trầm buồn, phảng phất như lời quyết biệt.

Liễu Dật có phần không hiểu lắm, một khi chỉ là việc xảy ra trong thời gian một cái búng tay ở hiện thực, việc gì phải nói ra những lời như vậy? Phải chăng Chân thật mộng cảnh giống như địa ngục, chỉ vào mà không ra được? Bách Hoa công chúa thập phần nghiêm túc, xem ra cần phải cẩn thận với những nguy hiểm trong một búng tay này.

Diệp La Bách Hoa bước ra ngoài, Liễu Dật dựa vào chân nguyên quang điểm và tiếng bước chân mà nối gót, hai người đi qua dãy hành lang dài, vượt khỏi khung cửa sang hướng khác, chàng rất quen thuộc con đường này, nó dẫn tới Băng Tâm động. Quả nhiên tiếng bước chân dần dần lan rộng ra, không khí quanh mình lạnh dần, hai người đã đi vào sơn động.

Diệp La Bách Hoa vừa đi vừa nói: “Liễu công tử, trận pháp Chân thật mộng cảnh được bố trí ở phía sâu trong động, ở đó chúng ta có thể thuận buồm xuôi gió, cũng có khả năng… gian nan vô cùng, muốn tỉnh lại, trừ phi tìm thấy nhà tiên tri, bằng không chúng ta cứ chìm trong mộng, công tử nên chuẩn bị sẵn về tâm lí.”

Liễu Dật gật đầu: “Vô luận thế nào cũng phải đa tạ công chúa có ý chữa cho tại hạ, nguy hiểm như vậy mà có công chúa đồng hành, trong lòng Liễu mỗ thật sự thấy áy náy.”

Lời lẽ tuy khách khí nhưng đó là chân tâm của chàng.

Diệp La Bách Hoa đáp: “Công tử cả nghĩ rồi, một khi Bách Hoa có thể làm vì cớ gì lại không làm, hảo sự chỉ cất tay là được có ai lại không làm.”

Liễu Dật vừa đi theo vừa nói: “Có lẽ trên đời này có quá ít người chịu bỏ công cất tay vì người khác, bất quá việc đến giấc mộng này khiến tại hạ cảm khái không ít.”

Diệp La Bách Hoa hỏi: “Công tử cảm khái thế nào?”

“Hiện giờ người quyết định vận mệnh của chúng ta không phải trời, không phải đất, không phải Thần mà là tự thân chúng ta, tự chúng ta quyết định vận mệnh của mình trong mộng, xem ra… chúng ta phải dựa vào chính mình.” Liễu Dật cảm khái.

Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Tiên sinh nói rất có đạo lí.”

Những câu hỏi liên tục xuất hiện, quấn quít lấy chủ đề đàm thoại của hai người, họ cứ cất bước, thời gian trôi qua, rất nhanh chóng họ đã tới gian đại thính.

Tuy không nhìn thấy song Liễu Dật cảm giác rõ ràng được sự thông thoáng, quanh mình toàn là quang hoa màu lam nhạt, lập lờ như hoa tuyết, không khí lạnh như gió cuối đông nhiễm vào thân thể họ, băng thủy lưu lại thành một cây cầu nhỏ dưới Chân mang lại cảm giác vui tươi, cả không gian ngập đầy năng lượng khiến người ta thư sướng, không nhìn được nhưng chàng cũng cảm nhận thấy nơi đây rất kì diệu, bất giác thấy bội phục trí tuệ của Diệp La thị, chắc năng lượng ở nơi này là nguồn gốc chi trì Chân thật mộng cảnh.

Tiếng thạch môn hạ xuống ầm ầm vang lên, một làn hương hoa bách hợp thơm ngát hòa lẫn không khí lành lạnh quét qua mặt chàng, giọng nói ngọt ngào của nàng lại vang lên: “Tôi đã đóng kín lối vào, phòng ngừa có người đến quấy nhiễu, giờ chúng ta bắt đầu.”

Liễu Dật gật đầu: “Đa tạ công chúa, mời.”

Chàng vừa dứt chữ mời thì cảm thấy một bàn tay dịu dàng nắm lấy tay mình, không cần nghĩ cũng biết đó là Diệp La Bách Hoa, ở đây làm gì có người thứ ba. Nàng nắm lấy tay Liễu Dật bước vào bên trong: “Ta chúng ta phải nắm lấy nhau, nhược bằng không công tử không thể thấy tôi trong mộng, tôi cũng không thể thấy công tử, cứ thế đã, vào trong giấc mộng chúng ta sẽ buông ra.”

Liễu Dật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu…

Diệp La Bách Hoa lấy ra một mảnh trù đoạn, buộc chặt tay hai người lại rồi nói: “Hi vọng là hữu dụng.” Liễu Dật cảm thấy trước mặt có vật gì đó thì nghe Diệp La Bách Hoa nói: “Nằm xuống đi.”

Chàng liền nằm xuống, Diệp La Bách Hoa cũng nằm xuống bên cạnh, chàng cảm thấy rõ ràng đó là hai chiếc giường kê cạnh nhau, không biết làm bằng vật liệu gì trong cảm giác lành lạnh lại có cảm giác ấm áp, khiến người ta đặc biệt thoải mái, nằm lên đó chẳng còn muốn nghĩ ngợi chi, chỉ cảm thấy lười nhác, muốn thiếp đi ngay.

Cứ lơ mơ như vậy, chàng không còn tri giác, phảng phất như đang ngủ, không biết qua bao lâu thì chàng bật dậy, mùi hương bách hợp quen thuộc xuất hiện bên cạnh, chàng nhìn thấy quang điểm do chân nguyên phát ra bèn lên tiếng: “Công chúa, tại hạ hình như vừa thiếp đi, tiếp theo làm gì nữa đây?”

Người cạnh chàng đương nhiên là Diệp La Bách Hoa, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Tôi thấy chúng ta đã li khai thế giới chân thực rồi, đang ở trong Chân thật mộng cảnh.”

Liễu Dật bất giác động thân, quanh mình vẫn rộng rãi, trừ việc không nhìn thấy quang hoa màu lam nhạt ra thì mọi cảm giác đều như cũ, nơi này khá lạnh, thông thoáng vô cùng.

Thân thể Diệp La Bách Hoa chầm chậm tiến đến, song thủ đưa ra từ từ, Liễu Dật hơi ngạc nhiên, vội hỏi: “Công chúa định làm gì vậy?”

Diệp La Bách Hoa đáp: “Cứ đứng im.”

Chàng quả nhiên yên lặng bất động, hai bàn tay lướt qua mặt chàng, gỡ tấm trù đoạn màu đen che trên mắt xuống, giọng nói của Diệp La Bách Hoa vang lên: “Chúng ta đang ở trong mộng, công tử có thể mở mắt ra, chỉ cần công tử nghĩ rằng mình nhìn được thì sẽ nhìn được.”

Liễu Dật chấn động trong lòng, thật sao? Chàng có thể nhìn thấy mọi vật, tuy là trong mộng nhưng đối với chàng mà nói thế cũng là ân huệ rồi, hai mắt chàng chầm chậm thực hiện động tác, rất chậm, rất chậm… hai mắt mở bừng ra, ánh sáng trắng chiếu rọi vào con ngươi khiến chàng không thích ứng được, thời gian chầm chậm trôi qua, mọi vật quanh mình rõ ràng dần, chàng phát hiện hai mắt mình đã nhìn được.

Ánh mắt đầu tiên, ánh mắt đầu vô cùng khó quên vì chàng đã nhìn thấy rõ ràng dung nhan của Diệp La Bách Hoa…