Chương 227: Thị Tộc Trữ Tình, Tầm Thất Nguyệt Biệt Vô Lệ Thành

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Thị tộc yên bình, rời Vô Lệ thành tìm Thất Nguyệt)

Liễu Dật lại thò tay hữu vào trong ngực áo lấy ra một hoàng sắc quang cầu to bằng quả trứng gà đưa cho Diệp La Bách Hoa: “Muốn sử dụng thần khí, phát huy kĩ năng càng cao cần chân nguyên càng mãnh liệt, cái này dành cho công chúa, coi như lễ vật mừng Diệp La thị trở lại yên bình.”

Diệp La Bách Hoa tiếp lấy, hỏi: “Đây là vật gì?”

Không đợi cho Liễu Dật lên tiếng, Thiết Thạch trên vai đã cướp lời: “Đó là thứ những kẻ truy cầu võ đạo luôn mơ tưởng, là chân nguyên đan của thần thú, chỉ thần thú mới có loại chân nguyên đan này, hơn nữa phải là thần thú đã tu hành trên ngàn năm, phải giết được thần thú mới có thể lấy được chân nguyên đan này, ta lúc trước phải phí bao nhiêu công sức mới lấy được nó, ta cho hắn, hiện giờ hắn lại khơi khơi tặng cho tiểu cô nương.”

Liễu Dật nhìn nó: “Ngươi sao lại lắm chuyện như thế?”

Thiết Thạch nhìn lại chàng, đáp: “Đã lâu không nói chuyện, hiện giờ nói ra thì ngươi lại bảo ta lắm mồm, thật phụ công ta giúp ngươi.”

Diệp La Bách Hoa nghe Thiết Thạch giới thiệu, vội nói: “Vật này quá quý trọng, muội không dám nhận.”

Liễu Dật lắc đầu: “Công chúa thu lại đi, tại hạ không thể dùng vật này, nên chả có gì là quý trọng, thật may là công chúa luyện kiếm lại cần đến nó, thôi thì… nhân dịp Diệp La thị yên bình trở lại, tại hạ tặng lễ vật cho công chúa.”

Diệp La Kiếm Mộ tất nhiên hiểu được tầm quan trọng của chân nguyên đan, chỉ được nghe mà chưa được thấy qua, nếu Bách Hoa công chúa ăn chân nguyên đan vào còn hơn tu luyện mười năm. Ông nhìn Liễu Dật rồi nói với Diệp La Bách Hoa: “Công chúa, xin công chúa nhận lấy, nếu không luyện kiếm sẽ vô cùng khó khăn, hơn nữa Liễu công tử đã nói vật này không có tác dụng với công tử.”

Diệp La Bách Hoa không tỏ vẻ gì cao hứng: “Kiếm thúc thúc, hôm nay thúc làm sao thế, nhận bao nhiêu ân huệ của người, lại còn muốn nhận luôn của vật của người khác, thúc nghĩ gì thế?”

Liễu Dật cười: “Người khác? Tại hạ là người lạ ư? Chúng ta không phải là bằng hữu? Nếu công chúa coi tại hạ là ngoại nhân, không phải là bằng hữu thì công chúa còn giúp tại hạ nhiều hơn.”

Diệp La Bách Hoa nghe vậy, vội nói: “Muội không nói thế, không nói thế, muội nhận mà.”

Liễu Dật cười nụ, gật đầu: “Kiếm tiền bối cũng chỉ muốn tốt của công chúa, tu vi của công chúa không cao lắm, luyện thần kĩ này rất khó khăn, giờ có chân nguyên đan tương trợ, nhất định thành công được một nửa rồi, huống hồ chúng ta là bằng hữu, công chúa còn tính toán làm gì?”

Diệp La Bách Hoa từ nhỏ đến lớn chỉ có cô độc, tịch mịch là bạn, chưa từng thật sự hiểu được khái niệm bằng hữu, cũng không biết được hai từ này ý nghĩa rộng lớn thế nào, chỉ thấy Liễu Dật bảo rằng là bằng hữu tức không phải ngoại nhân thì cao hứng, gật đầu hết sức ngây thơ: “Vâng, muội nhận.”

Liễu Dật cũng nhè nhẹ gật đầu, nhìn vầng mặt trời nóng bỏng trên đầu, nói tiếp: “Được rồi, mọi việc ở đây đã giải quyết xong, tại hạ phải lên đường, sau giờ ngọ tại hạ sẽ dạy công chúa kiếm kĩ, ngày mai sẽ đi, còn rất nhiều việc phải làm.”

Diệp La Kiếm Mộ chen vào: “Công tử không gấp thì ở lại Vô Lệ thành vài hôm, để chúng tôi bày tỏ chút tâm ý.”

Liễu Dật lắc đầu: “Thời gian của tại hạ không còn nhiều nữa, vẫn còn rất nhiều việc trọng yếu phải làm, hảo ý của Kiếm tiền bối, Liễu mỗ tâm lĩnh, vô luận thế nào tại hạ cũng không thể tiếp tục ở lại được.”

Diệp La Kiếm Mộ nhìn sang Diệp La Bách Hoa, dường như muốn xin ý kiến, chẳng qua nàng biết Liễu Dật phải nhanh chóng lên đường tìm Thất Nguyệt, không thể nấn ná lại đây lâu nên không nói gì. Diệp La Kiếm Mộ thoáng nghĩ rồi nói: “Thôi thế này, Liễu công tử cùng công chúa vào Băng Tâm động luyện kiếm, ở đó không khí thanh lãnh, rất thích hợp tu luyện, tối này chúng tôi sẽ chuẩn bị hảo tửu yến tiễn công tử lên đường.”

Liễu Dật đáp: “Như vậy… lại phải phiền Kiếm tiền bối.”

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu cười: “Không phiền đâu.” Đoạn quay người cùng Diệp La Minh bước xuống dưới tường thành, chuẩn bị tửu yến buổi tối, đối với họ, Liễu Dật không chỉ giải cứu Vô Lệ thành, hơn nữa còn giải khai bí mật lâu năm trong thần khí của Diệp La thị, Diệp La thị cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, đó là đại ân huệ với họ.

Trên tường thành chỉ còn lại Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa hai người, trống xuống đàn thú đang tản dần, nàng hỏi: “Huynh tính thế nào với đàn thú này, có nguy hiểm với Vô Lệ thành không?”

Liễu Dật lắc đầu: “Chúng bị cuồng bạo chi huyết dẫn đến đây, bây giờ huyết dịch tan rồi, chúng cũng khôi phục lại như bình thường, nơi đây căn bản không phải là nơi chúng sinh tồn, tại hạ thấy… không lâu nữa chúng sẽ bỏ đi, tìm về nhà, về nơi chúng sinh ra.”

Diệp La Bách Hoa lại hỏi: “Huynh vội vã li khai như vậy là vì tìm Thất Nguyệt ư?”

Liễu Dật nhìn nàng: “Quá nửa phần là vì vậy, Thất Nguyệt không ở bên tại hạ đã lâu rồi, từ lúc cùng tại hạ đến thế giới này thì phân khai, không biết nàng hiện giờ thế nào? Bất quá… không tìm Thất Nguyệt thì tại hạ cũng phải lập tức lên đường, tại hạ còn nhiều việc phải làm, thời gian còn lại không nhiều, phải tranh thủ hoàn thành.”

Nghe chàng giải thích, Diệp La Bách Hoa hình như vừa minh bạch, vừa nghi vấn: “Thời gian mà huynh nói có phải là ma công huynh luyện?”

Liễu Dật gật đầu: “Tâm pháp tại hạ luyện do thượng cổ Chân ma để lại, gọi là Lan Nhĩ Phi Na Thanh, tâm pháp này do Chân ma nghịch thiên mà thành nên càng tu luyện đến mức cao càng chịu nhiều đau khổ, luyện đến tầng thứ mười hai bị thiên hỏa phần tâm, luyện đến tầng thứ mười ba – sát lục chi tâm thì bị ma công phản lại, mạnh thêm một phân là khả năng bản thân bị thương tổn lại thêm một phân.”

Diệp La Bách Hoa hỏi: “Huynh mau ngừng lại, vì sao còn tu luyện ma công?”

Liễu Dật lắc đầu: “Đã bắt đầu, làm thế nào ngừng lại được, Lan Nhĩ Phi Na Thanh tâm pháp không bị người luyện câu thúc, không lúc nào ngừng hấp thu hỗn độn chi khí trong trời đất chuyển hóa thành chân nguyên, thời gian càng lâu thì chân nguyên của tại hạ lại càng mạnh, cơ hội bị sát lục chi tâm phản lại càng lớn, đến một ngày chân nguyên không cách nào phát tiết cũng là lúc tại hạ vạn kiếp bất phục.”

Diệp La Bách Hoa vội nói: “Vậy huynh phế võ công đi, tu luyện loại tâm pháp khác, tuy không mạnh như Lan Nhĩ Phi Na Thanh nhưng không gây thương tổn đến mình.”

Liễu Dật lắc đầu, nhìn về đường chân trời: “Không, hiện giờ thực lực của tại hạ còn kém, công chúa đã gặp Bàn Cổ ở trong mộng, tại hạ không có quyền chọn lựa, dẫu cho tại hạ một cơ hội khác, tại hạ cũng vẫn tu luyện Lan Nhĩ Phi Na Thanh tâm pháp, tại hạ phải cứu thê tử thoát li khổ hải, khiến Bàn Cổ phải sám hối tội nghiệt của bảy ngàn năm.” Giọng nói càng lúc càng kích động, về sau chàng gần như quát lên.

Diệp La Bách Hoa tuy không hiểu rõ lắm chuyện của Liễu Dật nhưng nàng có thể hiểu được, có lẽ có những việc chúng ta biết rõ là sai nhưng vẫn làm, nhân vì việc được coi là đúng đắn không thể mang lại công đạo cho chúng ta. Diệp La Bách Hoa tiếp tục: “Muội giúp huynh tìm Thất Nguyệt, bảo Kiếm thúc thúc phải người đi tìm hiểu trước, càng đỡ tốn thời gian.”

Liễu Dật suy tính, vốn muốn từ chối, chàng không muốn nhận quá nhiều ân huệ của người khác, nhưng Thất Nguyệt đã lâu không có tin tức gì, người bắt nàng đi là Vũ Trầm Tinh, tuy không biết địa vị của Vũ Trầm Tinh trong Lam thị gia tộc thế nào, ấn tượng trong nội tâm chàng với Lam thị không tốt đẹp gì, càng lo lắng cho an nguy của Thất Nguyệt, cân nhắc một hồi, chàng gật đầu: “Lại phải làm phiền rồi.”

Diệp La Bách Hoa đồng ý: “Được rồi, ngày mai muội cùng huynh đi tìm, mặt khác nhờ Kiếm thúc thúc phái người giúp đỡ tìm kiếm.”

Nàng nói thế, Liễu Dật cau mày, lắc đầu: “Công chúa phải ở lại Vô Lệ thành, chuyện Thất Nguyệt phiền Kiếm tiền bối là quá rồi, tại hạ sẽ tự giải quyết.”

Diệp La Bách Hoa phản ứng: “Những thứ muội biết còn quá ít, lần này ra ngoài để tăng thêm kiến thức, huynh quen thuộc với Minh giới sao? Chí ít muội cũng giúp huynh chuyện đó được.”

Liễu Dật lại trầm mặc, Diệp La Bách Hoa nói không sai, chàng không hiểu lắm về thế giới này, nếu có nàng giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn một thân một mình nhiều, nhưng không hiểu vì sao tâm lí lại không muốn đồng ý.

Diệp La Bách Hoa tiếp tục: “Huynh không cần phải nói đồng ý, được rồi, chúng ta cứ luyện kiếm kĩ trước, ngày mai xuất phát, muội sẽ chuẩn bị sẵn vật cưỡi thật tốt và những thứ dùng trên đường.”

Liễu Dật không kịp nói gì đã bị mấy câu của Diệp La Bách Hoa chặn họng, giờ mà cự tuyệt đã muộn, hơn nữa không hiểu nàng học ở đâu thủ đoạn vô lại, không đợi chàng lên tiếng đã tự đi xuống dưới tường thành. Thấy nàng đi xuống trước, Liễu Dật chỉ biết lắc đầu bất lực rồi nối gót.

Chàng nào hiểu được, vô lại của nữ nhân là bản lĩnh thiên sinh, không cần phải học, tự nhiên sử dụng được, tùy vào đối tượng mà xuất hiện.

Phù vân vội vã lướt qua, thấm thoắt vầng thái dương đã lặn xuống, sao sáng mọc lên báo hiệu trời đã tối, hai bóng người từ trong Băng Tâm động bước ra, chính là Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa. Liễu Dật vừa đi vừa nói: “Tư chất của công chúa cực cao, học rất nhanh chóng, sau này luyện thuần thục thì kiếm kĩ càng lợi hại.”

Diệp La Bách Hoa cười dịu dàng, cất lên giọng nói ngọt ngào: “Phải đa tạ chân nguyên đan của huynh, không phải huynh chỉ dẫn thì cả đời này chắc muội cũng không biết được trong kiếm lại có bí mật.”

Liễu Dật lấp liếm cho qua câu chuyện: “À à, có lẽ vậy, đúng rồi… công chúa có thấy Thiết Thạch đâu không?”

Diệp La Bách Hoa hỏi: “Huynh muốn hỏi hầu tử đó? Nó chắc đã đi tìm Kiếm thúc thúc rồi, Băng Tâm động lạnh như vậy, làm sao nó chịu ở trong đó?”

Liễu Dật gật gù: “Chắc thế.”

Diệp La Bách Hoa nhìn ngàn sao sáng trên trời, nói tiếp: “Huynh tính đi đâu tìm Thất Nguyệt? Thế giới này rộng lớn vô cùng, tìm một người khác nào mò kim đáy bể, gian nan vô cùng.”

Liễu Dật thở dài: “Đúng, thế giới này rất rộng lớn, nếu như có manh mối cho chúng ta lần theo thì đơn giản hơn nhiều.”

Diệp La Bách Hoa hỏi: “Manh mối gì?”

Liễu Dật giảng giải: “Tuy tại hạ không biết thân phận của Vũ Trầm Tinh trong Lam thị là gì, nhưng… Lôi Quân là Tinh cung chủ nhân, hơn nữa chúng ta đều thấy họ quen nhau, nếu được Lôi Quân chắc không khó tìm được Vũ Trầm Tinh, mà tìm được Vũ Trầm Tinh thì mọi chuyện tất nhiên sẽ sáng tỏ.”

Diệp La Bách Hoa cao hứng: “Huynh suy nghĩ quả nhiên chu đáo, sao muội lại không nghĩ ra, bất quá… bao nhiêu năm nay muội chừng từng nghe qua cái tên Vũ Trầm Tinh này, có khi không phải quý tộc Lam thị, nhưng cô ta có quan hệ với Lôi Quân, hình như khá mật thiết, người này thân phận thế nào nhỉ?”

Nàng suy tư một chốc, thình lình kinh ngạc như thể nghĩ ra việc quan trọng: “Đúng, muội nghĩ ra rồi, Tứ dực long thú là bảo vật của Lam thị, chỉ nội bộ những người có huyết thống hoàng tộc mới được sở hữu, hơn nữa… Vũ Trầm Tinh từng sử dụng dị năng của Tứ dực long thú, phải chăng cô ta có liên quan đến Minh Vương cùng Lục tinh cung chủ?”

Nghe nàng phân tích, Liễu Dật gật gù: “Theo công chúa nói, thân phận của cô ta lại càng thần bí, đợi, đợi đã… công chúa vừa nói đến Minh Vương? Không phải Minh Vương đã rời khỏi Lam thị rồi sao?”

Diệp La Bách Hoa giảng giải: “Minh Vương đã rời khỏi, đem Lam thị giao lại cho Lam Ảnh, bất quá ông ta vẫn giữ liên hệ với Lục tinh cung, chỉ có người ngoài là không biết ông ta đi đâu.”

Liễu Dật tự nói: “”Minh Vương chi lệ… Minh Vương chi lệ, muốn cho hoa lá Bỉ Ngạn Hoa tương kiến, Minh Vương chi lệ là một điều kiện, xem ra chuyện này còn lắm phiền phức.

Diệp La Bách Hoa nhìn chàng rồi hỏi: “Huynh vừa nói gì cơ?”

Liễu Dật vội vàng lắc đầu: “Không có gì, trước đây tại hạ được nghe người ta nói về Minh Vương nên hơi hiếu kì, tu vi của Lam Ảnh đã cao thế không biết Minh Vương còn đến bậc nào?”

Diệp La Bách Hoa nói: “Muội cũng chỉ nghe nói thôi, Minh Vương chia võ công thành sáu phần truyền cho sáu vị cung chủ nên phương pháp tu luyện của họ bất đồng nhưng đều cao kinh khủng, Lam Ảnh là một trong số đó, muốn biết tu vi của Minh Vương cao đến đâu chỉ cần cộng tu vi của cả sáu vị cung chủ vào là rõ.”

Liễu Dật kinh ngạc: “Đáng sợ như vậy ư? Chả lẽ tu vi của Minh Vương gần tương đương với Bàn Cổ?” Chàng nghĩ ra rất nhiều chuyện nhưng không muốn tin là thật, chàng còn cần một giọt lệ của Minh Vương, nếu tu vi của ông ta quá cao, khẳng định phiền phức không ít.

Diệp La Bách Hoa đột nhiên hỏi: “Huynh rốt cuộc là ai? Địch nhân của huynh hình như đều rất lợi hại?”

Chàng nhìn vào ánh mắt Diệp La Bách Hoa, đột nhiên mỉm cười: “Tại hạ không phải là người, là một ma nhân tồn tại từ thời thượng cổ, là ác mộng của Bàn Cổ.”

Diệp La Bách Hoa không hề kinh ngạc, nhìn thẳng vào mắt chàng: “Vậy sao? Sao muội lại cảm thấy huynh là một người đã trải qua nhiều tang thương?”

Liễu Dật nhìn lên trời cao: “Người và ma căn bản không có gì khu biệt, có những lúc người so với ma còn đáng sợ hơn.”

Diệp La Bách Hoa dường như không hiểu lắm, là vì nàng chưa từng thật sự trải qua. Cứ vậy, hai người không rõ đã thong dong được bao lâu, đến trước cánh cửa nơi hành lang, Diệp La Bách Hoa lên tiếng: “Được rồi, chúng ta vào thôi, Kiếm thúc thúc nhất định chuẩn bị không ít đồ ngon, mấy hôm nay ai cũng mệt mỏi, tối nay phải nghỉ ngơi thoải mái.” Đoạn đi vào bên trong.

Liễu Dật nhìn theo bóng lưng của nàng, tự nhủ: “Đúng thế, mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu chuyện, cuối cùng hôm nay cũng có được kết quả, qua khỏi đêm nay còn rất nhiều việc phải làm, ta hi vọng thời gian vẫn còn đủ.” Vô tình trong lòng chàng dâng lên một nỗi bi thương, đến khi nào hoa lá Bỉ Ngạn Hoa mới cùng trổ.

Khi chàng mở mắt ra, bên ngoài song, phương đông trắng tinh như màu vẩy cá, chàng hít sâu một hơi không khí buổi sớm, nghĩ lại tửu yến tối qua, đã lâu không uống rượu, đêm qua đã uống đến lúc say, ngủ một mạch đến tận sáng, gió nhẹ thổi lại, cảm giác dưới chân lành lạnh, chàng nhìn xuống thì ra giày đã tuột từ lúc nào.

Theo ý thức chàng sờ xuống hông, không cảm giác Bi Mộng Kiếm tồn tại, quay đầu nhìn đột nhiên thấy thanh trường kiếm màu đen đang yên lặng đặt bên mình.

Chàng vỗ nhẹ vào đầu, nhớ lại chuyện tối qua, sau khi say khướt, Diệp La Bách Hoa đã đưa chàng về phòng, nhìn xuống đôi chân không giày và cây kiếm dựng bên cạnh, chàng buông tiếng cười khổ: “Đây là việc một công chúa phải làm sao?” Không nghĩ ngợi nữa, chàng bước xuống giường, đeo thanh trường kiếm vào bên hông, mang giày rồi đi ra ngoài tiến đến gian đại thính.

Qua khỏi dãy hành lang dài dằng dặc, vào gian đại thính, tuy còn sớm nhưng Diệp La Bách Hoa, Diệp La Minh và Diệp La Kiếm Mộ đã ngồi cả ở đó, nhưng không phải đợi chàng, họ không nghĩ chàng đến đây sớm thế, hình như họ đang thương lượng chuyện gì đó, chàng hỏi: “Không quấy nhiễu các vị chứ?”

Diệp La Kiếm Mộ lập tức đứng dậy: “Công tử khách khí rồi, đã không phải người ngoài sao lại coi là quấy nhiễu, không ngờ công tử dậy sớm như vậy, Bách Hoa công chúa đang thương lượng với chúng tôi chuyện xuất thành.” Xem ra Diệp La Kiếm Mộ thật sự không coi chàng là người ngoài, chàng vừa hỏi liền kể lại ngay chủ đề thảo luận.

Lúc này chàng mới nhớ ra hôm qua Diệp La Bách Hoa đã nói sẽ cùng chàng đi tìm Thất Nguyệt, nên mới thương lượng với hai vị nguyên lão, lúc đó chàng định thoái thác thì nàng đã chặn họng, mặt khác chàng cần người quen thuộc tình hình Minh giới chỉ dẫn, nghe nàng nói về Lam thị, Minh Vương cùng Lục tinh cung chủ mới đột ngột nhận ra mình biết quá ít, có lẽ nàng có thể biết không ít chuyện, cho nàng đi cùng sẽ tránh được không ít nhiều phiền toái nên không phản đối.

Chàng gật đầu: “Hai vị tiền bối tính thế nào?”

Diệp La Kiếm Mộ đáp: “Công chúa đã nói rồi, muốn cùng công tử đi tìm người, cũng để tăng thêm lịch duyệt, chúng tôi sẽ phái xuất nhân thủ điều tra nơi hạ lạc của Thất Nguyệt cô nương, hơn nữa công tử đã có manh mối, chúng tôi càng yên tâm, Vô Lệ thành tạm thời do chúng tôi thay công chúa chưởng quản.”

Liễu Dật nhìn sang Diệp La Bách Hoa thấy nàng đang cao hứng vô cùng, giống như chim sổ lồng, có lẽ nàng giống như một con chim oanh bị giam trong lồng giờ được tự do, nàng còn trẻ như vậy, tất nhiên không kìm nén được.

Chàng bèn gật đầu: “Hai vị tiền bối đã tính toàn chu toàn, Liễu Dật không có ý kiến gì.”