Chương 159: Tam Giới Phân Tranh, Thiên Cực Tinh Cung Đích Quật Khởi

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Tam giới phân tranh, Thiên cực tinh cung quật khởi)

Tất cả đều không thể đoán trước được, bên cạnh chúng ta, luôn luôn xảy ra những truyện có thể nhìn thấy nhưng rất khó có thể giải thích được. Cùng với sự trưởng thành của mỗi người, những hiện tượng đó cũng giống như vì sao trời lại gây mưa, đều bị vén màn bí mật.

Nơi đó chính là hậu sơn của Hoa hải, cũng là nơi chỉ cách Quỷ tộc có hai dặm, nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện một tòa cung điện, vô cùng hoa lệ, không phải do đá tạo thành, mà do một loại kim loại nào đó. Hào quang tỏa ra lộng lẫy, mang đậm vẻ cao quý. Cung điện hoa lệ rộng đến trăm trượng, dài khoảng năm trăm trượng, cao khoảng mười trượng. Toàn bộ cung điện do những phòng ốc cao thấp không đều tạo thành, nhưng không giống như những kiến trúc ở trong tam giới.

Giữa vùng núi non trùng điệp, một cung điện hoa lệ đường hoàng như vậy mang đến cho người ta một cảm giác quỷ dị.

Lúc này Lam Nhận, Thiên Kiêu cùng Lý Lăng đang đứng ở phía ngoài, cách cung điện khoảng mười trượng. Lý Lăng không kìm được hiếu kỳ hỏi: “Tòa cung điện này xem ra không có tí phòng thủ nào, nếu như bị Ma tộc hoặc chính đạo tấn công thì làm thế nào nhỉ?”

Lam Nhận cười nói: “Ca ca của ta tự nhiên sẽ có cách. Hơn nữa cung điện này đúng đầu trong Lục Tinh cung. Bảo khí, nhân thủ trong cung điện vô cùng nhiều, trận pháp bên ngoài cũng rất lợi hại. Không tin ngươi cứ thử xem”. Dứt lời nhặt một viên đá to bằng nắm tay dưới đất đưa cho Lý Lăng.

Lý Lăng nửa tin nửa ngờ vừa đón lấy viên đá, vừa nhìn Lam Nhận, vận khởi Phật môn vô thượng tâm pháp, dùng hết sức ném viên đá ra. Cần nhớ là tu vi của Lý Lăng trên giang hồ có để xếp vào nhóm mười cao thủ hàng đầu, mỗi chiêu xuất ra đều phát động toàn lực.

Mặc dù chỉ là một viên đá, những cũng chứa đủ chân nguyên lực. Viên đá được Lý Lăng truyền cường đại chân nguyên vào, giống như sao băng ngang rời. Nhanh đến mức người ta chỉ nhìn thấy một vệt đen lướt qua. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến Lý Lăng chấn kinh. Khi viên đá đó chạm đến cung điện, một quầng bạc nhanh chóng hình thành xung quanh viên đá, dùng một lực tương đương ép viên đá bật ngược lại.

Chỉ là góc độ bất đồng, hơi lệch đi một chút, viên đá bật ngược lại, lao về phía Lam Nhận, Lý Lăng không kịp suy nghĩ, lao tới ôm lấy Lam Nhận ngã xuống đất.

“Vụt” một tiếng, viên đá bay vèo qua người hai người, tạo ra một luồng gió mạnh. Có thể thấy xung quanh cung điện không phải là không có phòng thủ, chỉ là sự phòng thủ đó không nhìn thấy được. Điều này càng làm cho tòa thành thêm nguy hiểm.

Lý Lăng nhìn Lam Nhận đang nằm bên dưới mình: “Cô không sao chứ?”

Lam Nhận đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng nên, cảm giác giống như bị thiêu đốt từ bên trong: “Không… không sao”.

Lúc này Lý Lăng mới phát hiện mình đang nằm đè lên người Lam Nhận, vội vàng bật dậy nói: “Xin lỗi, vừa rồi sự việc khẩn cấp, do đó…”

Lam Nhận khẽ gật đầu, bẽn lẽn nói: “Được rồi, được rồi, không cần nói nữa”.

Thiên Kiêu đứng bên cạnh nãy giờ một mực an tĩnh, nàng đương nhiên hiểu được tâm lý của Lam Nhận. Hai người bây giờ tình như tỷ muội, nếu như không phải vì nàng ghét ca ca của Lam Nhận, Thiên Kiêu cùng không có cái vẻ trầm ngâm không nói như vậy. Chỉ là lúc này nhìn bộ dạng tức cười của Lam Nhận với Lý Lăng, nàng không kìm được bật cười nói: “Hi hi, hai người thật là, cái gì không đùa, lại đi đùa với cái thứ nguy hiểm đó”.

Lam Nhận nhìn Thiên Kiêu chu mỏ lên nói: “Im miệng lại”.

Thiên Kiêu cười cười, không nói gì nữa. Hai ngày nay đều nhìn thấy Lam Ảnh bên cảnh tỷ tỷ, nhưng nàng không cách nào tố cáo sự thật với tỷ tỷ của mình, khiến nàng phải nhăn mặt chau mày. Hôm nay Lam Ảnh không ở đây, nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Lúc này không hiểu do Lý Lăng cố ý chuyển đề tài, hoặc là cố ý hỏi: “Tòa cung điện này thật là kì quái? Ca ca của cô vào đã lâu như thế mà sao vẫn chưa ra nhỉ?”

Lam Nhận giải thích: “Đợi chút đi, có khả năng ca ca đang cùng Minh Vương trao đổi. Minh giới vốn thuộc quản lý của Minh Vương. Nhưng mười ba năm trước, Minh Vương đột nhiên đem vương vị truyền lại cho ca ca, lúc đó vẫn là một đứa trẻ, sau đó đem theo bốn vị nguyên lão tiến vào: Hư Không kính, cũng không lưu lại lời nào. May mà các trưởng lão trong tộc đều hết lòng ủng hộ ca ca. Có lẽ giờ ca ca đang báo cáo với Minh Vương.

Lý Lăng kinh hoàng nói: “Muội muốn nói… còn có người lợi hại hơn cả đại ca của muội sao?”

Lam Nhận gật đầu nói: “Đương nhiên, đao pháp của ca ca đều do Minh Vương truyền thụ. Chỉ là mười ba năm trước, Minh Vương đã tiến vào Hư Không kính. Bây giờ ca ca chính của muội là lợi hại nhất.

Mặc dù Lam Nhận hết lòng nói tốt về ca ca của mình, nhưng Lý Lăng biết rất rõ, đao của Lam Ảnh không phải là đao pháp lợi hại nhất. Còn có người lợi hại hơn, đó chính là chủ nhân thực sự của Minh giới, Minh Vương. Lý Lăng lắc đầu cười khổ, tự nói với mình: “Mê kiếm trăm năm, cứ cho rằng mình đã có thành tựu. Giờ quay đầu nhìn lại, ở đâu cũng có cao nhân”.

Lúc này Thiên Kiêu bỗng nói: “Có thể trong chớp mắt sang tạo ra tòa cung điện này, thực là lợi hại”

Lam Nhận tiếp tục giải thích: “Tòa cung điện này không phải là sáng tạo ra trong phút chốc. Tòa Thiên Cực Tinh cung này đã tồn tại tại Minh giới của chúng ta ngàn vạn năm nay, được các trưởng lão liên tục cải tiến. Đến giờ có thể hoàn toàn thông qua Truyền Quang trận truyền đến nơi này.

Lý Lăng lại cảm thán nói: “Thật là thần kì, xem ra cái thế giới này có rất nhiều thứ mà chúng ta chưa biết”.

Lam Nhận không kìm được nụ cười đắc ý.

Lại nói về Lam Ảnh, lúc này Lam Ảnh đang ngồi tại nơi cao nhất trong Thiên Cực Tinh cung. Đó là một căn mật thất bí ẩn nhất. Nơi này chỉ có Lục Tinh cung chủ của Minh giới có thể tiến vào, bao gồm cả Lam Ảnh. Lúc này Lam Ảnh đang đứng giữa một căn mật thất bằng thủy tinh màu lam lạnh lẽo, soi mặt vào một tấm gương nói chuyện.

Chỉ cần nhìn qua cũng có thể khẳng định đây không phải là một tấm gương bình thường. Gương do hoàng sắc cổ đồng chế thành, cao ngang đầu người, hình chữ nhật. Hai mặt của chiếc gương đồng cổ này có hai con thanh xà đang uốn lượn, có thêm hai cánh ở hai bên.

Mặc dù bị khảm quanh chiếc gương, nhưng chúng có thể chuyển động. Bởi vì chúng còn sống, chỉ vì bị nhốt vào trong kính, không thể nào thoát ra ngoài được.

Hai con thanh xà nhìn rất đáng sợ, không ngừng há miệng thè lưỡi nhe nanh, đầy vẻ độc ác. Trên cùng của chiếc gương khảm một khỏa tinh tinh màu xanh đậm, dường như phản xạ quang mang xung quanh mật thất. Không biết nó là làm từ chất liệu gì, lúc này lại thấy quang hoa lưu động.

Lúc này, mặt gương bắt đầu bị lam sắc quang hoa bao vây, càng ngày càng dày. Đột nhiên, một âm thanh từ bên trong truyền ra: “Ảnh nhi, có phải con không?”

Nét ngạo mạn của Lam Ảnh lúc này hoàn toàn biến mất, mặt đầy vẻ cung kính: “Vâng, thưa Minh Vương”.

Lam Ảnh nói tiếp: “Minh Vương, con đã đem Thiên Cực Tinh cung truyền đến tam giới bên ngoài”.

Minh Vương gật đầu nói: “À, việc này ta đã biết, con làm việc ta rất yên tâm. So với các vị cung chủ khác, con trầm ổn hơn. Hãy nói lý do đi”.

Lam Ảnh cung kính đáp: “Vâng, thưa Minh Vương. Nếu như thần nhớ không nhầm, Minh giới của chúng ta với Thần giới vẫn còn một đoạn ân oán chưa được hóa giải”.

“Hừm, lão tặc Bàn Cổ cứ nghĩ là có nhiều người ủng hộ hắn thì hắn có thể thống trị tam giới. Ha ha, bây giờ thế nào, bị Đại trí giả tước đoạt quyền lợi. Nếu như ban đầu không phải hắn tranh với ta, thì tam giới đã là vật trong túi của chúng ta”. Nghe thấy những lời của Lam Ảnh, âm thanh trong kính dường như vô cùng kích động.

“Ban đầu khi Bàn Cổ vung búa phân chia thiên địa tam giới, Đại trí giả đã từng phái ta đi cùng với hắn. Chỉ là bản vương chỉ có một mình, thật khó lòng đoạt được tam giới từ tay Bàn Cổ. Không làm gì được, ta đành tự mình sáng tạo ra Minh giới, từ đó không hỏi han gì đến cái thế giới này nữa. Không biết hôm nay Ảnh nhi vì sao lại đề cập đến chuyện này.

Lam Ảnh nói tiếp: “Thưa vương, thần đến thế giới này đã mười năm, cũng đã có hiểu biết tương đối về thế giới này”.

“Ha ha, ta biết, các vị cung chủ khác trong lục vị cung chủ đã từng tấu trình với ta về con, nói rằng con trầm mê trong nữ sắc tại tam giới, không màng chính sự. Nhưng ta chưa bao giờ nói điều gì, vì ta biết con làm điều gì đều có lí do, nếu không thì con sẽ không làm. Do đó, ta đợi con giải thích. Xem ra ta đã không nhìn nhầm người. Ha ha”.

Lam Ảnh đáp: “Lần này thần cũng vì một người bạn của muội muội, mới có thể đưa Thiên Cực Tinh cung ra khỏi Minh giới. Nhìn bề ngoài, bọn họ cầu viện con xuất hiện để ngăn chặn các cuộc tranh đoạt của tam giới. Nhưng con đã tương kế tựu kế, đem Thiên Cực Tinh cung quang minh chính đại xuất hiện tại Tam giới.

“Chỉ cần tìm được cơ hội, con sẽ không chỉ thôn tính chính ma lưỡng đạo của tam giới, mà còn một lần nữa khiêu chiến với Thần giới, rửa sạch mối nhục trước đây”. Mặc dù Lam Ảnh rất cung kính, nhưng trên mặt hắn vô cùng lạnh lùng.

Âm thanh trong kính lại truyền ra: “Ha ha, tốt, Ảnh nhi, con làm rất tốt. Mười năm nay con đã vất vả nhiều rồi. Chỉ là, muốn tranh đoạt được tam giới, có những người con không thể không đề phòng”.

Lam Ảnh kinh ngạc hỏi: “Còn ai nữa?

“Lãnh Kiếm, kiếm giả mạnh nhất. Tô Thiếu, thân thể của Cửu U Ma Thần, còn có sứ giả mới của Thần giới. Những người này con nên cẩn thận, chỉ là….”

“Chỉ là sao?” Lam Ảnh hỏi dồn.

“Bản vương đã bốc quẻ, địch nhân mạnh nhất của con chính là Niết Nhân”.

Lam Ảnh lập tức phản hồi: “Vương, ngài nói Liễu Dật?”

“Đúng, Thiên nữ bên cạnh con cùng với hắn có tình duyên ba đời. Hắn sẽ không biến mất một cách đơn giản như vậy. Mặc dù ta không biết được hắn đang ở đâu, nhưng ta có một dự cảm rất rõ ràng, hắn sẽ thành địch nhân mạnh nhất của chúng ta”.

Lam Ảnh nghiến răng thầm nói: “Liễu Dật, lại là Liễu Dật. Ta không tin ngươi có thể đoạt được Cát Lợi Nhi bên cạnh ta”.

Người trong kính tiếp tục nói: “Tạm thời cứ thực hiện theo như kế hoạch của con. Ta nghĩ, trừ Tô Thiếu có chút phiền phức, những kẻ còn lại không phải là đối thủ của con. Làm việc cần dùng đến đầu óc, có nhưng việc không thể chỉ giải quyết bằng đao kiếm”.

Lam Ảnh cúi đầu cung kính đáp: “Vâng, Vương gia, con nhất định sẽ làm tốt”.

“À, Lục Tinh cung có rất nhiều ý kiến về con. Do đó, lần này ta giao thập bát cao thủ và thập bát minh hộ vệ của Lục Tinh cung cho con sử dụng. Vạn sự nên cẩn thận”.

“Rõ. Vương gia, thần xin cáo lui”.

Âm thanh trong kính lại vang lên: “À, đợi một chút”.

“Vương gia, còn việc gì nữa ạ”.

“Mặc dù mười năm nay con lưu lại tam giới chịu nhiều vất vả, nhưng ta cũng biết, con đã yêu Thiên nữ. Ảnh nhi, ta không có gì để nói, đó là quyền lợi của con. Nhưng ta hi vọng con hiểu mọi việc không thể gượng ép, lúc nào nên buông tay thì hãy buông”.

Lam Ảnh dừng lại một chút rồi nói: “Vương gia, mọi việc con đều có thể nghe người, chỉ là đối với Cát Lợi Nhi, con không có cách nào dừng tay. Con không còn đường lùi nữa, con chỉ có thể đối mặt với sự xuất hiện của Liễu Dật”.

Trong kính truyền ra một tiếng thở dài: “Nếu như trong lòng con đã có quyết định, vậy con đi đi”.

Lam Ảnh cung kính đáp lời rồi lui ra, từ từ rời khỏi bí thất thần bí.

Lúc này trong kính truyền lại vang lên một tiếng thở dài: “Nếu như con không yêu, con sẽ trở nên hoàn mỹ nhất”.

Lam Ảnh rời khỏi mật thất, trong lòng dường như có rất nhiều tâm sự. Đương nhiên, việc quan trọng nhất trong lòng hắn chính là Cát Lợi Nhi. Hắn không chỉ kiên cường như vẻ bề ngoài. Hắn cũng sợ, sợ Liễu Dật sẽ cướp mất Cát Lợi Nhi từ trong tay hắn.

Một lúc sau, Lam Ảnh rời khỏi cung điện, mỉm cười với bọn người Lý Lăng: “Được rồi, để mọi người phải đợi ở ngoài thật là ngại quá. Nhưng đó là quy củ của cung điện, có gì không phải mong mọi người bỏ quá cho”.

Lý Lăng cười đáp: “Không sao, không sao. Bây giờ tòa cung điện này đã xuất hiện tại tam giới. Tại hạ muốn hỏi Đế quân xem ngài đã có tính toán gì chưa đối với những tranh đoạt của chính ma lưỡng đạo tại tam giới.

Lam Ảnh cười đáp: “Đương nhiêu rồi, khó có dịp nào tiểu muội đột nhiên muốn làm việc tốt như lần này, ta là ca ca làm sao lại không làm tốt cho được. Đối với người của chính ma lưỡng đạo, ta đã phái người đi do thám tin tức. Có cơ hội gì, Thiên Cực Tinh cung liền xuất hiện giữa hai phái, tiến hành khống chế bọn họ”.

Lam Ảnh nói tiếp: “Được rồi, tiểu muội, muội nên đưa Lý huynh đệ cùng Thiên Kiêu cô nương vào trước, huynh đi đón Cát Lợi Nhi”.

Lam Nhận gật đầu: “Vâng, ca ca”.

Khi mọi việc được an bài thỏa đáng thì trời cũng đã tối. Giữa một vùng núi non, một cung điện quy mô như thế càng đem đến cho mọi người một cảm giác thần bí. Lúc này Cát Lợi Nhi đã được Lam Ảnh an bài tại trong một căn phòng phía sau cung điện. Mặc dù là ở trong cung điện, nhưng ngoài sự dự liệu của Cát Lợi Nhi, Lam Ảnh bố trí nơi này như một hoa viên, nhằm đem lại cho nàng một cảm giác quen thuộc.

Lúc này Lam ảnh đang ngồi giữa cung điện, cùng bọn người Lý Lăng nghiên cứu tình hình chính ma lưỡng đạo của tam giới.

Mặc dù Lam Ảnh đã tới tam giới được một khoảng thời gian, nhưng chưa hiểu biết nhiều về chính ma lưỡng đạo, chỉ thỉnh thoảng lượm lặt được các tin tức mà thôi. Bây giờ hắn muốn khống chế cuộc tranh đấu của chính ma lưỡng đạo, ngoài ra còn muốn ngầm thực hiện kế hoạch thống nhất bọn chúng. Do đó, hắn liền lợi dụng cơ hội hỏi han tình hình từ phía Lý Lăng.

Không biết là đã trao đổi bao nhiêu lâu, các vấn đề đều làm mọi người đau đầu. Ví dụ như làm sao tiềm nhập được vào chính ma lưỡng đạo, làm sao phát huy được tác dụng khống chế, làm sao để bọn họ biết được thực lực của Thiên Cực Tinh cung.

Lý Lăng bất lực lắc đầu: “Bây giờ chính ma lưỡng đạo không có tin tức gì. Nhưng kiểu bình lặng này càng không tầm thường. Ngạo Thiên của Ma đạo dã tâm vô cùng lớn, thủ lĩnh của Huyết môn và Ám môn càng là cao thủ trong các cao thủ. Hơn nữa theo các tin tức, Thiên Long cùng Hỏa Phượng gia nhập Ma đạo còn có dụng tâm khác. Còn cụ thể đó là gì, chúng ta chưa biết được cụ thể”.

Lam Ảnh cũng chau mày nói: “Vấn đề này dường như rất khó giải quyết. Tình hình chính ma lưỡng đạo đang rất khẩn trương. Chúng ta không thể vô duyên vô cớ tham gia cuộc tranh đấu đó”.

Lúc này Lam Nhận không nhịn được nói: “Sao lại không đơn giản. Phát Minh hộ vệ đi giết vài trưởng lão của bọn họ, cho bọn họ thấy sự lợi hại của Thiên Cực Tinh cung chúng ta là được ngay thôi mà”.

Lý Lăng vội lắc đầu nói: “Làm sao có thể được, làm như thế chẳng phải là tự mình mua cừu chuốc oán sao. Muội muốn đắc tội chính đạo hay là ma đạo? Làm không tốt còn có thể gặp phải sự phản kích của cả chính ma lưỡng đạo”.

Lam Ảnh gật đầu nói: “Lăng huynh đệ nói đúng. Không thể khinh suất như thế được. Nếu như ma tộc bỏ qua chính đạo, hướng mục tiêu vào chúng ta, chẳng phải là tự rước phiền phức vào người hay sao? Nói lại mục đích của chúng ta chỉ là khống chế, không cho hai bên một lý do để xuất thủ, giúp Lăng huynh đệ có thêm thời gian tìm ra chứng cứ Cửu U Ma Thần chưa chết để thuyết phục chính ma lưỡng đạo”.

Lam Ảnh vừa nói vừa giữ nét cười trên miệng, nhưng trong lòng thì đang nghĩ đến chuyện khác. Trong chính ma lưỡng đạo, hiện tại người của chính đạo có vẻ mạnh hơn, nhưng môn chủ của Ma đạo cũng không phải đồ ngốc. Bây giờ lỗ mãng hành động, tính toán thống nhất tam giới, kẻ nào lại ngu ngốc đến mức trong tình huống địch ta chưa phân tiến hành khiêu chiến. Nếu như hắn đoán không nhầm, Ngạo Thiên chắc chắn còn đang ẩn giấu thực lực của mình.

Vào lúc mọi người đang chau mặt nhíu mày, Thiên Kiêu đột nhiên cất tiếng: “Muội thấy mọi người đều đang làm phức tạp vấn đề lên thôi. Nghĩ đơn giản một chút có phải tốt hơn không, có lẽ sẽ có cách giải quyết tốt hơn”.

Lam Ảnh vốn rất có thiện cảm với Thiên Kiêu, bởi vì nàng nhìn rất giống Cát Lợi Nhi, nên không kìm được hứng thú ồ lên một tiếng: “Vậy Thiên Kiêu cô nương thử nói cho mọi người nghe cao kiến của mình xem”.

Thiên Kiêu gật đầu nói: “Bây giờ Thiên Cực Tinh cung đã xuất hiện tại tam giới này, vì sao lại còn muốn ẩn tàng? Theo như các vị nói, lẽ nào không muốn trực tiếp làm cho bọn họ cảm thấy sự nguy hiểm của Thiên Cực Tinh cung chăng?

Lý Lăng lúc này đã phải nhìn Thiên Kiêu với ánh mắt khác: “Vậy là… Ý của Thiên Kiêu cô nương là…?”

Thiên Kiêu nói tiếp: “Đao của Lam công tỷ, chúng ta đã thấy quá, có thể sánh được với bất cứ cao thủ nào của chính ma lưỡng đạo. Ngoài ra, thủ hạ của Lam công tử cũng không phải là người thường. Ta thấy, chi bằng trực tiếp gửi Anh hùng thiếp tới chính ma lưỡng đạo. Còn nội dung ghi trên thiếp là chúc mừng sự ra đời của Thiên Cực Tinh cung.

Lam Nhận nghe xong vội vàng đáp: “Không được, không được, muội nói vậy lại mắc phải vấn đề, Thiên Cực Tinh cung vừa thành lập, làm gì có đủ danh khí mà mới các cao thủ của chính ma lưỡng đạo đến được?”

Thiên Kiêu tiếp tục giải thích: “Có lẽ, bình thường thì không thể, nhưng bây giờ chắc chắn có thể. Chính, ma vẫn đang tìm kiếm một lý do khai chiến, chỉ là đến giờ vẫn chưa tìm ra. Nếu như bây giờ chúng ta gửi Anh hùng thiếp cho bọn họ, như vậy, coi như chúng ta đang tạo ra cái lý do đó”.

Lam Nhận có chút mơ hồ không hiểu: “Muội đang nói gì vậy, cái gì lý do, chế tạo lý do à, Thiên Kiêu muội muội, có phải muội đang bị ấm đầu không?”

Lúc này, Lam Nhận cười lớn nói: “Tiểu muội, muội học cách nhìn nhận một chút đi. Cùng là nữ nhân, tâm trí của Thiên Kiêu cô nương làm huynh bội phục, không nói lên lời”.

Lý Lăng cũng phản ứng “Đúng, đúng.”

Lam Nhận nghe thấy, vội vàng đá cho Lý Lăng một cước: “Đúng? Đúng cái gì?”

Lam Ảnh cười nói: “Được rồi, tiểu muội, không cần phải tức giận. Thiên Kiêu cô nương nói rất đúng, một lời đánh thức người mộng mị, là chúng ta nghĩ mọi việc thành phức tạp quá. Nếu như theo lời Thiên Kiêu cô nương nói, chỉ cần ca ca xuất hiện một lần, như vậy, chính, ma lưỡng đạo nhất định sẽ yên tĩnh một đoạn thời gian.

Lam Nhận vội nói: “Vậy ra là huynh nói muội đó à?”