Chương 61: Độc Trung Cơ Quan, Tối Nan Biệt Ly Nhân

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Cơ quan trong động, trên đời khó nhất là biệt ly)

Một nữ nhân nếu đem lòng yêu mến một người, thì dù người đó là kẻ thế nào thì cũng không phải lỗi của nàng ta!

(Cổ Long – Luận)

Đại Đao Vương dường như không nghe rõ ràng, tiếp tục hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Bọn theo đuôi con ả đó lại là tứ đại hộ pháp của Ma môn hay sao?”

Lang Vương phe phẩy quạt nói: “Thế ngươi nghĩ ai có thể ung dung né tránh quyền đầu của Thập Kiệt Nhất và thần kiếm của ngươi chứ”.

Đại Đao Vương gật gật đầu nói: “Con bé đó đúng là lợi hại thật”.

Liễu Dật nhìn vào hai người nói: “Chúng ta gấp rút lên đường nào, trời đã gần tối, chúng ta nhân lúc trời chưa hoàn toàn tối tiến vào hang động, bằng không trời tối rất khó tìm ra đường đi”.

Lang Vương vung quạt vênh vang nói: “Đi theo ta, ta vừa mới từ chỗ ấy đi ra, thì gặp các người, người khác đã vào trong đó mấy canh giờ rồi, chỉ có các ngươi là chậm chạp nhất”.

Liễu Dật vừa đi theo Lang Vương, vừa hỏi: “Ngươi làm sao mà ra được chứ?”

Lang Vương chỉ vào cái mũi của mình: “Cái này, dựa vào cái này, rất linh hoạt”.

A Cửu đột nhiên nói: “Như vậy đi, Lang Vương làm người dẫn đường cho chúng ta, có y làm ký hiệu thì sẽ tốt hơn”.

Thập Kiệt Nhất gật gật đầu đồng ý: “Có lý, cái mũi của anh ta sử dụng cũng khá tốt, chúng ta đi ra không còn khó khăn nữa”.

Qua một hồi A Cửu thuyết phục, Lang Vương cuối cùng cũng đã chịu tham dự tìm kiếm bảo vật cùng với bọn Liễu Dật, một đoàn người nối đuôi nhau mà đi, nhìn kỹ lại, số người cũng không ít.

Đi khoảng hơn nửa canh giờ, cuối cùng, ngừng lại tại khoảnh đất trống bốn bề là núi, Lang Vương chậm rãi nói: “Đông, Nam, Tây… một, hai, ba…”

Đột nhiên Lang Vương chỉ vào một ngọn núi, nói: “Chính là ở dưới ngọn núi này”.

Mọi người nghe vậy bèn đi thẳng đến ngọn núi đó, quả nhiên, tại một góc rừng rậm rạm ven núi đã tìm ra một sơn động, chỉ thấy tại cửa sơn động dựng một tấm bảng lớn, viết bốn chữ đỏ thẫm: “Xông vào phải chết”.

Lang Vương nói: “Mặc kệ nó, bọn ta cứ vào đi”.

Mấy người châm lửa lên, bám sát Lang Vương tiến vào bên trong, sơn động rất rộng lớn, chỉ là toàn một màu đen kịt, cộng thêm một ít hơi ẩm, mọi người đi chầm chầm về phía trước, cảm giác con đường dưới chân dường như hơi dốc xuống, cảm giác mỗi bước chân càng lúc càng tiến sâu xuống, xem ra sơn động này chính là thông xuống đất thật…

Bàn tay nhỏ của Cát Lợi Nhi nắm chặt lấy Liễu Dật, dường như sợ Liễu Dật bay mất.

Không biết đã đi được bao lâu, bỗng nhiên phía trước lộ ra một tia sáng, sơn động lại trở nên rộng rãi sáng sủa, trước mắt mọi người lại xuất hiện ra một tòa đại sảnh, phía trên trần khảm đầy dạ minh châu, chiếu sáng rực rỡ làm cho đại sảnh sáng choang như ban ngày.

Nhưng mà, một vấn đề nữa lại đến, đại sảnh hình tròn, xung quanh tổng cộng có tám mươi mốt cửa động, trước mỗi cửa hoàn toàn chẳng có đề chữ gì, Liễu Dật vội hỏi Lang Vương: “Chúng ta đi lối nào đây?”

Lang Vương chỉ chỉ vào cái mũi của mình nói: “Ta ngửi xem chỗ nào chưa có người đi qua, chúng ta đi vào con đường đó, bên trong có rất nhiều lối rẽ, do đó, mọi người dù sao cũng đừng có phân tán ra, bằng không thì không thể nào ra khỏi đây được đâu”.

Mọi người cùng gật đầu đồng ý.

Lang Vương đi một vòng quanh sảnh, sơ sơ cũng đã được ba khắc, cuối cùng dừng lại tại một cửa động nói: “Nơi này chưa có người đi qua, chúng ta đi vào đây thôi”.

Liễu Dật gật đầu nói: “Được!”

Mọi người người này nắm lấy người kia, chỉ sợ lơ là rồi bị thất lạc.

Bước vào một tiểu sơn động, không hề rộng rãi chút nào, chỉ có thể đi song song một lúc được có hai người, Lang Vương dẫn đầu và Đại Đao Vương đi sau chót, mỗi người cầm một cây đuốc lớn, chiếu rọi xung quanh.

Thập Kiệt Nhất đi bên cạnh nói: “ta cứ cảm thấy chúng ta đang càng ngày càng đi xuống hay sao ấy, đi một lúc lâu như thế này, không biết đã đi vào lòng đất hay chưa? “

Liễu Dật lắc đầu đáp: “Ta cũng không biết, cứ đi tiếp đi”.

Không biết đi được bao lâu, phía trước lại ló ra ánh sáng, đây là một đại sảnh hơi nhỏ hình bầu dục, có tất cả chín cái cũng sẽ không thể nào tìm ra được cái cửa nào mà mình mới bước ra khỏi.

Lang Vương chỉ vào cửa chính giữa: “Cái này chưa có người qua, chúng ta đi vào trong”. Nói xong, dẫn nhóm người tiến vào cửa chính giữa.

Cứ như thế lặp đi lặp lại vài lần, mọi người không còn biết đã đi được bao lâu rồi, cũng không biết đã đi qua bao nhiêu cái đại sảnh, đã chọn biết bao cái cửa, nhưng mà có thể khẳng định, mọi người đều đã mệt mỏi lắm rồi.

Cuối cùng, trong một đại sảnh hình bầu dục, Lang Vương nói: “Nghỉ đi, ăn một ít lương khô, sau đó mọi người ngủ ở đây một lúc, chờ mọi người nghỉ ngơi xong, chúng ta sẽ gấp rút lên đường”.

Đại Đao Vương lập tức ngồi xuống tại chỗ, lấy ra một chiếc bánh lớn, ăn xong nói: “Nên nghỉ ngơi sớm thôi, chúng ta đi cũng đã năm sáu canh giờ rồi, cứ đi vòng vòng thế này mãi mà chẳng đi được đến đâu cả”.

Lang Vương cũng lắc đầu nói: “Ta thật bội phục cái người đã đào nên cái sơn động này, y chắc không phải là kẻ đặt bảo tàng ở đây đâu, đoán chừng cũng là một vị kỳ nhân đây, cái mê cung dưới lòng đất vĩ đại này, chỉ có kẻ kỳ tài mới có thể làm được”.

Mấy người họ ngồi xuống nhấm nháp đồ ăn và trò chuyện, chỉ A Cửu là không chịu ngồi yên, mỗi cái cổng đều đi bộ qua một lần, vừa ăn vừa nghiên cứu những sơn động trước mặt, nhưng mà đi được vài vòng, A Cửu trở nên thất vọng, mấy sơn động cái nào cũng giống hệt nhau, không có gì khác biệt.

A Cửu thở dài đến bên cạnh dựa vào Đại Đao Vương, ngẩng đầu chuẩn bị ngủ, nhưng mà, A Cửu nhìn vào dạ minh châu ở phía trên đột nhiên tự nhiên có cảm giác rất đặc biệt, rất đặc biệt, mấy hạt trân châu thì cũng bình thường thôi, chỗ đặc biệt nằm ở giá đỡ xung quanh!

A Cửu vụt ngồi dậy, nói: “Lang Thúc Thúc, thúc nhìn dạ minh châu trên đầu đi”.

A Cửu nói xong, cả đám ngẩng đầu lên nhìn, chả thấy gì đặc biệt cả…… A Cửu nói tiếp: “Mọi người nhìn bên cạnh hạt minh châu đi, đừng nhìn hạt minh châu, ta cảm giác cái giá đỡ vòng tròn đó dường như có thể chuyển động được”.

Lang Vương quăng ngay cái bánh trong tay xuống, đứng bật dậy nói: “Hình như là vậy”. Nói xong, đạp vào cán quạt bay lên phía trên. Lang Vương tỉ mỉ nhìn vào cái vòng tròn này, chỉ thấy nó được khảm sâu vào trong thành động, chỉ còn một nửa lộ ra bên ngoài, Lang Vương dùng tay thử chuyển động cái vòng tròn, quả nhiên vòng tròn đó chuyển động nhè nhẹ……

Rầm một tiếng, việc kỳ quái liên tiếp xảy ra, chín cái cửa động trong nháy mắt đã sáng lóa lên, đổng thời chuyển động rất nhanh, tiếp đó không biết một cơn gió mạnh ở đâu thổi về phía mọi người, mọi người chưa kịp phản ứng gì thì từ mỗi cửa động đều phát ra một sức hút, dường như muốn hút lấy tất cả những người trong đại sảnh vực sâu không đáy.

Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều bị hút vào những hạng động khác nhau, Lang Vương lơ lửng trong không trung lớn tiếng nói: “Không hay rồi, e rằng đây là cái cơ quan của cái tên kỳ nhân chết tiệt đó lưu lại…”. Lời nói chưa dứt thì đã bị hút vào một sơn động.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Liễu Dật và Cát Lợi Nhi, Liễu Dật nắm chặt lấy tay Cát Lợi Nhi, hai người lơ lửng ở chính giữa không trung, Cát Lợi Nhi bị hút về phía sau, Liễu Dật cũng bị hút về phía sau, cho nên cuối cùng hai người nắm chặt lấy tay nhau nên đều không bị hút vào, nhưng lại lơ lửng trong không trung như vậy. Liễu Dật nghĩ thầm: “Thì ra ở chính giữa không có lực hút nào, cho nên mình và Cát Lợi Nhi mới như thế này”.

Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, bỗng nhiên rơi nước mắt, nói lớn: “Thư sinh, chúng ta có bị mãi mãi chôn vùi tại cái sơn động tối tăm này không? Chúng ta có phải vĩnh viễn không còn được gặp mặt nhau nữa không?” Liễu Dật nhìn vào gương mặt của Cát Lợi Nhi, lớn tiếng nói: “Vì sao vận mệnh lại trêu đùa chúng ta như thế, tại sao không để chúng ta rơi vào chung một sơn động cơ chứ”.

Từng người trong hai người đều bị hút bật về phía sau, hiển nhiên là không thể nào cùng rơi vào một sơn động được.

Cát Lợi Nhi cố hết sức nắm chặt lấy tay Liễu Dật nói: “Thư sinh, muội rất sợ, muội sợ bóng tối, muội sợ vĩnh viễn không thể nhìn thấy huynh nữa”.

Liễu Dật nhìn vào bộ dạng thương tâm đó của Cát Lợi Nhi, trong lòng đột nhiên có cảm giác rất đau đớn… Đột nhiên, Liễu Dật cảm giác bàn tay của Cát Lợi Nhi hơi buông lỏng ra, vội nói: “Cát Lợi Nhi, nắm chặt lấy tay ta, tuyệt đối không được buông tay”.

Cát Lợi Nhi lắc lắc đầu nói: “Muội không thể níu được nữa rồi, thư sinh, còn nhớ lời chúng ta đã nói ở tại Phiêu Tuyết Hoa Hải không? Nếu như huynh còn sống, xin huynh hãy tiếp tục sống thật hạnh phúc, nếu như chàng chết đi, “tình cổ” trong tim cũng khô héo, Cát Lợi Nhi sẽ cùng chàng đi đến suối vàng”.

Mắt Liễu Dật đỏ lên, y muốn nắm chặt lấy Cát Lợi Nhi, níu lấy tình yêu của mình, nhưng mà, y không thể làm được, y cảm giác khí lực của mình đang giảm đi từng chút một, tay của Cát Lợi Nhi cũng từ từ buông lỏng ra.

Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, khàn giọng nói: “Muội thật tàn nhẫn, bỏ lại huynh với cuộc sống cô đơn vô tận, đau lòng vô tận, chẳng còn gì là khoái lạc nữa”.

Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, từng giọt từng giọt nước mắt từ từ rơi xuống: “Thư sinh, muội sắp không thể nắm được huynh nữa, tuy rằng chúng ta chỉ mới chung sống với nhau một thời gian ngắn, nhưng Cát Lợi Nhi rất hạnh phúc, nếu như có kiếp sau, Cát Lợi Nhi nhất định sẽ lại làm vợ chàng”.

Liễu Dật muốn nắm lấy Cát Lợi Nhi, nhưng mà, y cũng không còn khí lực nữa, tay cứ buông dần buông dần, bỗng nhiên, một luồng hấp lực kéo vụt anh ta về phía sau, và Cát Lợi Nhi cũng cũng mất hút nhanh chóng trước mắt…

Tại sơn động vô đáy này, chỉ còn vang vọng thanh âm gào thét xé lòng: “Lão thiên thối tha, vì sao lại đối xử với ta như vậy, nhất định rồi sẽ có ngày Liễu Dật ta sẽ vung kiếm chém trời”.