Chương 18: Sinh Tử Ly Biệt, Tối Thâm Huynh Đệ Tình

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Sự đời sinh tử khôn lường, Thâm tình huynh đệ ai ngờ phân ly)

Chết trong tim bất quá chỉ bi thương đến chết lặng, nhưng còn có thể đập trở lại. Giữa sinh và tử, tuyệt không có chỗ cho sự chọn lựa, cũng tuyệt không hề có cơ hội thứ hai.

(Cổ Long – Luận)

Đừng…

Liễu Dật thét lớn. Mà Liễu Dật phản ứng cũng nhanh không kém, hai tay dang ra, chặn ngay phía trước quyền của Thập Kiệt Nhất.

“Ầm” một tiếng, luồng tử sắc như điện chớp chạm lên người Liễu Dật.

Chiêu Thập Kiệt Nhất sử dụng chính là Bôn Lôi Quyền, dự định là thâu tập Yêu Hồ, cho cô ả thấy chút bản lĩnh, nào ngờ được Liễu Dật lại bất thình lình chặn quyền của mình, cho nên một quyền ấy đã thật sự đánh trúng lên người Liễu Dật.

Liễu Dật chỉ là một tên thư sinh bình thường, một chút tu vi cũng không có, làm sao có thể chịu nổi một Bôn Lôi Quyền cương mãnh của Thập Kiệt Nhất, toàn thân y như diều đứt dây, văng tuốt ra xa.

“Bịch”, một âm thanh lại vang lên, chính là do thân hình Liễu Dật đập lên vách đá sơn động mà phát ra…

Lúc này, Yêu Hồ dường như có hơi lưỡng lự, sao người này lại cứu mình vậy nhỉ?

Thập Kiệt Nhất chẳng còn để ý chuyện gì xảy ra nữa, chạy thẳng đến bên cạnh Liễu Dật, quỳ xuống ôm chầm lấy Liễu Dật, hoảng hốt kêu lên: “Lão đại, huynh làm sao rồi? Lão đại, đừng dọa đệ. Thập Nhất không cố ý đâu, đệ thật không biết. Thật đấy, đừng dọa đệ, huynh tỉnh dậy đi.”

Đại Đao Vương ngay lúc này cũng xông vào trong động, nhìn thấy Yêu Hồ ngơ ngẩn đứng ngay đó, còn Liễu Dật thì hôn mê tại một góc, Thập Kiệt Nhất thì đang khóc lóc thảm thiết ở bên cạnh…

Đại Đao Vương có phần mơ hồ, chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Chuyện này là thế nào, rồi vội vàng chạy đến bên Liễu Dật.

Thập Kiệt Nhất lại kêu lên thật to: “Lão đại, đừng dọa đệ mà, huynh mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi, huynh làm sao rồi…”

Liễu Dật sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, Đại Đao Vương thấy thế vội nói: “Nhanh, Thập Nhất, truyền chân khí cho y! Trước tiên hãy bảo vệ tâm mạch cái đã.”

Thập Kiệt Nhất trong lúc quá hốt hoảng, đã quên khuấy mất chuyện này, liền vội vàng giơ tay phải lên thành chưởng, vận chân khí trong người truyền vào thân thể Liễu Dật, luồng nhiệt khí ấm áp lưu chuyển chỉ chút ít đả thông những đường huyết mạch đã bị tắc nghẽn của Liễu Dật.

Liễu Dật chầm chậm mở hai mắt, nhìn thấy Thập Kiệt Nhất hai mắt gần như sắp bật lệ liền bảo: “Hảo huynh đệ… đệ… đệ làm sao vậy? Không được khóc, hảo hán nam tử không được thế, không thể để dễ dàng rơi lệ được.”

Thập Kiệt Nhất vốn đang khó kiềm lại, bây giờ thấy Liễu Dật mở mắt ra, đột nhiên nói câu ấy, lại càng không thể kiềm chế nổi, một giọt lệ nam nhân đã nhỏ xuống: “Lão đại, tại Thập Nhất không tốt, Thập Nhất thật quá bất cẩn, là do Thập Nhất hại huynh, huynh ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì.”

Sau khi nói xong, Thập Kiệt Nhất bỗng nhiên không thốt được lời nào nữa.

Liễu Dật khẽ lắc đầu, cười yếu ớt: “Không, Thập Nhất, sinh tử hữu mệnh, nếu như ông trời đã an bài, huynh phải chấp nhận, huynh sao có thể trách đệ được.”

Thập Kiệt Nhất nghe được, lại càng không thể kiềm chế, dòng lệ hối hận lại rơi không ngừng, cả mười năm nay, ở bên cạnh Liễu Dật, Thập Kiệt Nhất lúc nào cũng hoan hỉ vui vẻ, chưa bao giờ cảm thấy bơ vơ như lúc này. Thập Kiệt Nhất vẫn gọi Liễu Dật là lão đại, tình thân tựa huynh đệ, bây giờ thấy Liễu Dật tình trạng thế này, bản thân mình lại bất lực không thể tương trợ, thâm tâm Thập Kiệt Nhất hoàn toàn trống rỗng.

Thập Kiệt Nhất dùng đôi bàn tay to lớn thô ráp lau dòng nước mắt nói: “Lão đại, huynh nhất định không có chuyện gì cả. Thật đấy, có Thập Nhất ở bên cạnh, huynh làm sao xảy ra chuyện gì được.”

“Khục, khục…”, cơ quan nội thể bị tổn thương, khiến Liễu Dật từ trong mồm phun ra cả một bụm máu lớn, cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn xé tâm can, Liễu Dật lắc đầu nói: “Huynh đệ ngốc, đệ tưởng đấu lại ông trời sao? Mặc dù ta không biết võ công, nhưng ta biết đệ võ công cao cường, trúng một quyền của ngươi, đừng nói đến người không biết võ công…”

Liễu Dật chẳng nói được hết câu, nhưng cho dù y không nói ra, mọi người ai cũng đều hiểu rằng Liễu Dật chẳng còn cứu được nữa.

Ăn năn, hối hận, chưa được một khắc đã hành hạ khổ sở gã thiết hán. Thập Kiệt Nhất nói: “Là Thập Nhất không tốt! Thập Nhất chặt cánh tay này xuống.”

Vừa nói xong, bất ngờ giật lấy đao của Đại Đao Vương.

Liễu Dật cố gắng chịu đựng đau đớn, thều thào: “Dừng tay…đệ làm sao thế…đừng tự trách mắng như thế… đệ tự chặt tay mình chẳng lẽ ta sẽ khỏi hay sao? Không còn tay… đệ làm sao mà lấy được A Cửu.”

Thập Kiệt Nhất nghe Liễu Dật nói thế, càng thêm thương tâm, cả trong lúc này, mà Liễu Dật vẫn còn nghĩ đến mình…

Liễu Dật lại hộc máu, giọng nói vô lực: “Thập Nhất, về sau phải cố gắng tự chiếu cố lấy thân, giúp ta tìm A Cửu công chúa về, Liễu phủ giờ đây tùy thuộc vào đệ, ta trong người đau quá… mệt quá… ta muốn… ta muốn nghỉ ngơi một lát.”

Nói xong, chầm chậm nhắm mắt lại.

Thập Kiệt Nhất liền phản ứng tức thì, ôm chặt lấy Liễu Dật, vừa lay vừa nói: “Lão đại, huynh đừng ngủ, không được ngủ! Trời sáng bây giờ đấy, chúng ta… chúng ta còn phải nhanh chóng lên đường nữa.”

Thế nhưng, đôi mắt Liễu Dật vẫn nhắm chặt, Thập Kiệt Nhất lại tiếp tục tự mình xuất thủ chưởng, liên tục vận chân khí trong người truyền vào trong thân thể Liễu Dật, nhưng Liễu Dật một phản ứng nhỏ cũng chẳng có.

Thập Kiệt Nhất hoảng hốt, bấn loạn, lớn tiếng gọi: “Lão đại… lão đại… huynh đừng dọa đệ… đừng dọa đệ, huynh không có làm sao đâu, huynh mau mở mắt nhìn Thập Nhất đi chứ. Lão đại, đừng dọa đệ…”, Thập Nhất lắc mạnh thân thể Liễu Dật.

Thế nhưng Liễu Dật cứ như người đã chết, chẳng có lấy một chút phản ứng….

Đại Đao Vương lắc đầu, vỗ vỗ lên vai Thập Kiệt Nhất nói: “Thập Nhất huynh đệ, đừng nên như thế. Liễu công tử hắn… đã chết rồi, ngươi có thế này thì cũng vô dụng thôi.”

Thập Kiệt Nhất ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe nói: “Không đúng đâu, lão đại không thể chết, huynh ấy chỉ… chỉ ngủ một giấc thôi.”

Lúc ấy, Yêu Hồ từ từ đi đến…

Đại Đao Vương vừa thấy, vội cầm lấy đao, chuẩn bị tiến đến chặn lại, chỉ cần nhìn bộ dạng Thập Kiệt Nhất hiện thời, cũng biết không phải là lúc nghênh chiến.

Yêu Hồ ngó Đại Đao Vương rồi bảo: “Ta không hại ngươi đâu, ta chỉ lại giúp hắn thôi.”

Đại Đao Vương vung đại đao nhảy tới, giận dữ quát: “Ai mà tin được ngươi. Người đã chết rồi, ngươi còn muốn giở trò gian trá gì đây?”

Yêu Hồ nhẹ nhàng tránh khỏi, nhưng nàng tịnh không hoàn thủ, lại cũng không hề làm bị thương Đại Đao Vương, nhưng vẫn tiếp tục hướng tới thi thể của Liễu Dật đi đến, rồi quỳ xuống.

Đại Đao Vương có chút kỳ quái, vừa rồi Yêu Hồ rõ ràng có thể đả thương mình, sao lại không xuất thủ, chẳng lẽ hôm nay mọi người ở đây đều điên hết cả rồi sao?

Yêu Hồ nhìn Liễu Dật cùng Thập Kiệt Nhất nói: “Ta có thể cứu hắn.”

Thập Kiệt Nhất liền ngẩng lên, nước mắt lưng tròng, thật sự là khó khăn lắm mới nói được. Ngạc nhiên, Thập Kiệt Nhất hỏi: “Thật chứ? Ngươi thật có thể cứu lão đại sống lại à?”

Yêu Hồ gật gật đầu, chỉ mỉm cười đáp lời: “Hắn quả là người tốt, không nên chết đi như thế. Nhưng ta, thực sự đã hại quá nhiều kẻ vô tội, đối với nhân gian này đã không còn chút quyến luyến, ta muốn đến một thế gian khác mà có người cùng ta luyến ái, nếu không, chàng sẽ cô đơn.”

Nói chưa dứt câu, từ trong miệng nàng chập chờn xuất hiện một quả cầu bạch sắc, quả cầu ấy chỉ độ hai đốt ngón tay, lấp lánh tỏa ánh bạch sắc, ở giữa có hào quang lưu động, đẹp đẽ vô cùng. Yêu Hồ ngoái lại nhìn con gấu đen tinh đang nằm trên mặt đất, mỉm cười khẽ nói: “Đợi muội nhé!”