Chương 225: Quần Thú Giải Nan, Diệp La Thị Thần Khí Chi Mê

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Đàn thú giải nạn, nỗi mơ hồ về thần khí của họ Diệp La)

Diệp La Kiếm Mộ không nói gì nữa, hữu thủ vung lên hét: “Cung tiễn thủ chuẩn bị.” Mệnh lệnh ban ra, hai hàng cung tiễn thủ đứng trên tường thành nhanh chóng giương cung tên lên, dưới ánh dương quang, kim thuộc quang mang trên đầu mũi tên không ngừng lấp lánh, mỗi một mũi tên nhắm thẳng vào một sinh mệnh, chúng là lợi khí sát nhân và cũng là kẻ ghi lại sự kiện này.

Diệp La Hùng nhìn hành động của những người phía trên, lắc đầu cười lạnh: “Diệp La Kiếm Mộ, ngươi càng già càng hồ đồ, hồ đồ đến nỗi định dùng trứng chọi đá, ngươi sẽ phải hối hận.” Nói đoạn thân hình chậm rãi thoái lui, hữu thủ bạt kiếm bên hông ra, hàn quang lóe lên, hạ mệnh lệnh, mọi cung tiễn thủ sẵn sàng phóng tên bất cứ lúc nào.

Diệp La Minh nhìn Diệp La Bách Hoa đứng bên, thở dài: “Công chúa, không được đâu, chúng tôi không thể làm khác được, hi vọng công chúa nguyên lượng.” Rồi phất tay, bước đến chỗ hai hộ vệ.

Diệp La Kiếm Mộ cũng nhìn Bách Hoa công chúa rồi nói với hai vộ vệ: “Các ngươi phải bảo hộ cho công chúa an toàn, theo địa đạo trong thành thoát ra ngoài, hiểu chưa?”

Hai hộ vệ gật đầu: “Vâng.”

Diệp La Bách Hoa hoàn toàn không thể nói được, kinh mạch đã bị phong bế, thân thể cứng đơ, lắc đầu nhìn vào gương mặt thà chết không chịu khuất phục của Diệp La Kiếm Mộ và Diệp La Minh, trong lòng nàng có bao điều muốn nói, nàng biết hai vị nguyên lão chỉ muốn tốt cho mình, nhưng chiến đấu như thế thì cái giá phải trá quá đắt, hơn nữa ý nghĩa chiến đấu chẳng qua là hư danh, dường như trong trường tranh đoạt này không chỉ Diệp La Hùng sai mà cả hai vị nguyên lão cũng vậy.

Hiện thực đau lòng khiến nàng nhỏ xuống giọt lệ từ bi, hi vọng hòa bình của nàng không thể đạt được, dục vọng của con người hoàn toàn khỏa lấp tất cả, những tàn nhẫn trong hiện thực còn vượt hơn tà ác trong mộng không biết bao nhiêu lần.

Đúng lúc đó, Diệp La Kiếm Mộ cảm giác dưới chân rung động, chỉ là chấn động nhè nhẹ nên ông cho rằng mình lầm lẫn, vô tình nhìn sang Diệp La Minh, ánh mắt của Diệp La Minh cũng y hệt, hai người lại nhìn sang phía Diệp La Bách Hoa, hình như nàng cũng cảm thấy gì đó, ánh mắt trở nên lo lắng, bất an, liên tục lắc đầu, hàm ý muốn Diệp La Kiếm Mộ giải khai huyệt đạo.

Diệp La Kiếm Mộ nhìn sang Diệp La Minh, tựa hồ tranh thủ sự đồng ý, Diệp La Minh gật đầu, ông bèn giải khai huyệt đạo cho Diệp La Bách Hoa. Bách Hoa công chúa vội hỏi Diệp La Kiếm Mộ: “Vừa nãy là sao?”

Diệp La Kiếm Mộ lắc đầu, mặt lộ vẻ hoang mang: “Dường như là chấn động nhẹ, đang từ hướng đông tiến về đây.”

Diệp La Bách Hoa không thể áp trụ tâm tình kích động, nói với Diệp La Minh: “Minh thúc thúc, đưa kính cho ta.”

Diệp La Minh đưa cho nàng chiếc ống đồng, Diệp La Bách Hoa tiếp lấy, nhìn về hướng đông, phía xa xôi chỉ thấy mặt đất kéo dài tít tắp, dường như có bụi đất bốc lên, nàng thu kính lại: “Huynh ấy về ư?” Giọng nói dường như chờ đợi câu trả lời, lại như gieo lòng tin cho mình.

Cả ba người dù đứng trên tường thành cao ngất vẫn cảm nhận được chấn động, Diệp La Kiếm Mộ kinh ngạc thốt lên: “Công chúa, xem kìa.”

Diệp La Bách Hoa đưa mắt nhìn sang phía ông chỉ, đội thiết kị do yêu thú tổ thành của Diệp La Hùng hình như hơi hoảng loạn, Diệp La Minh hiểu ra, nói: “Công chúa, chúng ta đứng trên tường thành cao vút cảm giác chấn động không cường liệt, những kẻ đứng dưới đất tất nhiên là cảm giác rõ ràng, có lẽ đó là nguyên nhân khiến yêu thú kinh hoảng.”

Dưới chân mọi người lại rung lên, Diệp La Kiếm Mộ tỏ ra nghi hoặc nhìn về xa xa: “Sao lại như vậy, chả lẽ là địa chấn?”

Diệp La Hùng không còn chú ý đến tấn công Vô Lệ thành nữa, kinh nghiệm nhiều năm báo cho lão biết có nguy hiểm từng bước tiến gần, thiết giáp kị binh của lão đang hoảng loạn, trong khoảnh khắc đại địa rung động, đội hình tổ hợp hoàn chỉnh biến thành rối loạn. Những yêu thú thể hình to lớn đi trước cũng trở nên cuồng bạo, bất an.

Lão lắc đầu, thầm nhủ: “Không thể thế được, là chuyện gì nhỉ? Tuy yêu thú bình thường hung tàn nhưng đã được huấn luyện đâu vào đấy, không thể như thế được, nguyên nhân ở đâu?” Lão lui lại mấy bước vào giữa đoàn quân, phất tay gọi một vệ binh bước ra dặn: “Lập trức điều tra nguyên nhân chấn động.”

Vệ binh gật đầu lĩnh mệnh, cũng lúc đó, Diệp La Bách Hoa hoàn toàn trông ngóng về xa xôi, tuy nàng không biết vì nguyên nhân gì mặt đất liên tục chấn động, nhưng nàng hi vọng kì tích phát sinh, có lẽ Vô Lệ thành đã thật sự phát sinh kì tích nên còn có thể giữ được.

Diệp La Kiếm Mộ lịch duyệt có thừa, tuy hiếu kì với chuyện xảy ra, lại biết rằng có nóng lòng cũng chẳng ích gì, cứ đợi chờ, chờ thời gian qua đi, câu trả lời sẽ xuất hiện.

Diệp La Bách Hoa chỉ về phương đông nói với hai người bên mình: “Kiếm thúc thúc, Minh thúc thúc, các vị xem, kia là gì, hình như…”

Diệp La Kiếm Mộ hướng ánh mắt theo hướng nàng chỉ, phía chân trời xa xa ở phương đông, khói bụi vàng khè cuộn lên mù mịt, cả thinh không cơ hồ bị khói bụi khỏa lấp, giữa làn khói bụi, một làn mây đen lập lờ trôi, tốc độ nhanh phi thường, một điểm đen đang dẫn đầu đám khói bụi di động về Vô Lệ thành.

Bên dưới thành, mặt đất càng lúc càng chấn động dữ dội, đám yêu thú của Diệp La Hùng đều trở nên cuồng bạo, bất an, lúc nào cũng chực xổng ra, Diệp La Hùng đang ngồi trên một chiếc ghế hoa lệ uống trà, dường như suy tính gì đó, người vệ binh quay lại báo cáo: “Bẩm chủ nhân, từ phía đông có một ngọn núi kéo theo một đám mây đang nhanh chóng tiến về đây.”

Diệp La Hùng nghe qua, đứng bật dậy, quẳng chén trà đi, quát: “Ngươi nói cái gì? Núi đang tiến đến đây, ngươi không muốn sống nữa chắc?”

Vệ binh cúi đầu, vội vàng phân trần: “Thưa chủ nhân, là… là thật đó, một ngọn núi đang di động về hướng này, chừng gần một khắc nữa sẽ đến.”

Diệp La Hùng nhanh nhẹn bước về chiến đội ở sau lưng, mặt đất rung động mỗi lúc một dữ dội, lão phát hiện thật sự đang có một ngọn núi tiến về chỗ mình.

Về phần Diệp La Bách Hoa trên tường thành cũng đang dùng ống kính quan sát, khói bụi phía xa dày đặc dần, dưới chân chấn động dữ dội hơn, nàng đột nhiên thốt lên: “Không phải là núi, là một con cự thú, phía trên không phải là mây, là các loại phi thú, đám bụi mù trời kia là yêu thú phía sau làm vẩn lên, mặt đất chấn động chắc vì yêu thú quá đông.”

Nàng nghi hoặc, sao lại không nhìn thấy Liễu Dật, lẽ nào quái thú lại tự tìm đến đây, hay chúng nghe lời chàng, đến đây trợ chiến? Cự li được thu hẹp rất nhanh, nàng kinh ngạc khi thấy một người đang đứng trên vai cự thú to như hòn núi chạy đầu tiên, không phải ai khác chính là chàng, người vừa đi Đại hoang sơn ba ngày trước.

Nàng thu vọng kính lại, nói với Diệp La Minh và Diệp La Kiếm Mộ: “Kiếm thúc thúc, Minh thúc thúc, chúng ta có hi vọng rồi, huynh ấy đã đưa thú về, hai vị xem kìa.” Nói đoạn đưa kính cho nhị lão.

Diệp La Kiếm Mộ nhìn qua một lượt, kinh ngạc: “Trời, là gì vậy, sao công tử lại đứng trên mình cự thú?”

Diệp La Minh nhìn xong, tựa hồ minh bạch: “Ban đầu, nếu thật sự lấy Hạt Điểu là công cự chỉ dẫn, chắc chưa ra khỏi Đại hoang sơn đã bị yêu thú giết chết, nếu tôi đoán không sai, cự thú kia là linh thú hoặc thần thú do Liễu công tử thu phục, bằng không làm sao chống lại được phi cầm tẩu thú truy cản.”

Diệp La Bách Hoa đồng tình: “Minh thúc thúc nói không sai, nếu dựa vào tốc độ dẫn đường của Hạt Điểu, e là tối nay còn chưa về đến Vô Lệ thành.”

Diệp La Kiếm Mộ thấy khói bụi càng lúc càng dày, nhíu chặt mày: “Nhưng, Liễu công tử dẫn quá nhiều yêu thú về, e là Vô Lệ thành cũng bị vạ lây.”

Diệp La Minh lại như vừa uống Định tâm hoàn xong, trấn an: “Kiếm huynh đệ nghĩ nhiều quá rồi, tôi tin một khi Liễu công tử có thể dẫn yêu thú về chắc cũng đuổi đi được, hơn nữa… công tử mang về cự thú hung hãn nhường kia, đám yêu thú có muốn gây thị phi e là không dễ đâu.”

Diệp La Kiếm Mộ cao hứng: “Ha ha, ha ha, Minh huynh đệ nói phải lắm, xem ra ta thực sự là lão hồ đồ, không nghĩ ra được chuyện đó.”

Diệp La Bách Hoa nghe hai vị lão nhân đối thoại, trong lòng không biết có nên cao hứng không, Liễu Dật không làm sai, có lẽ đó là phương pháp duy nhất giải cứu được Diệp La thị, Vô Lệ thành. Nhưng, chàng dẫn nhiều yêu thú như thế về, những người bên dưới thành sẽ ra sao? Trận sát lục này không do chàng gây ra nhưng do chàng khuấy động, ngày sau sát lục chi khí trên mình chàng sẽ tăng lên, tin rằng… đó không phải là điềm lành.

Lại nói về Liễu Dật đang đứng trên vai Thiết Thạch, nhìn rõ ràng động tĩnh bên dưới Vô Lệ thành, việc chàng phải làm rất đơn giản: vẩy cuồng bạo chi huyết về đó, rồi đợi cho quái thú xông vào giẫm đạp, chàng chỉ nghĩ đến chuyện mình phải làm còn những thứ khác, chính nghĩa, tà ác gì gì đó với chàng đều không hề trọng yếu, cõi đời này có biết bao điều hắc bạch điên đảo, có ai phân biệt rõ ràng giữa chân chính và thị phi.

Thời gian trôi đi lặng lẽ, tốc độ của họ mỗi lúc một nhanh, Thiết Thạch cứ ba bước lại nhảy ngắn, năm bước lại nhảy dài, bỏ xa đám yêu thú phía sau, Liễu Dật nói với nó: “Nhảy lên đi, tiến vào thành nội, lúc ở trên không trung thì thu nhỏ lại, ngươi có hiểu không?”

Thiết Thạch ngẩng nhìn trời rống vang vọng, cuồng bạo chi huyết khiến nó thập phần hưng phấn, tiếng rống là thể hiện đã minh bạch lời chàng nói. Còn cách đội hình của Diệp La Hùng năm mươi trượng, nó lại rống lên giận dữ, song cước nhảy bật khỏi mặt đất, hướng thẳng vào trung gian.

Hai bàn chân to lớn như ngọn núi giáng xuống khiến những chiến sĩ không hiểu mình đã phạm sai lầm gì mà chết trong mơ hồ, nó tiếp đất khiến mặt đất rung bần bật, nhưng chưa phải là hết, Liễu Dật bảo nó nhảy vào trong thành rồi thu nhỏ lại, nó không cần biết giẫm chết bao nhiêu người, cứ một mạch thẳng tiến.

Khoảnh khắc nó định rời khỏi quân đội của Diệp La Hùng, Liễu Dật liền chớp cơ hội, dùng chân nguyên bức ra một giọt huyết dịch đen ngòm vẩy vào trong đội ngũ. Thiết Thạch đến gần Vô Lệ thành, bật nhảy lên, thân thể to lớn như ngọn núi bay vút lên, che hết ánh dương quang, hướng vào trong thành.

Diệp La Kiếm Mộ ngẩng đầu nhìn lên không trung: “Công tử định làm gì vậy? Phá nát Vô Lệ thành bằng cách này sao?”

Diệp La Bách Hoa nhìn cự thú trên không, đáp: “Kiếm thúc thúc, huynh ấy nhất định có lí do, chúng phải tin vào huynh ấy.”

Đúng lúc thân thể to lớn nhảy vào trong thành thì cự thú biến mất, thân ảnh quen thuộc liên tục xoay chuyển hai vòng trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Diệp La Kiếm Mộ.

Diệp La Kiếm Mộ nhìn chằm chằm người vừa đột nhiên hạ xuống, há hốc mồm, hình như định hỏi gì đó.

Diệp La Minh tỏ ra già giặn hơn, cảm thấy biểu tình của Diệp La Kiếm Mộ thật buồn cười nhưng nén lại được, cất lên câu hỏi mọi người đều quan tâm: “Liễu công tử, cự thú hồi nãy đâu rồi?”

Liễu Dật nhìn Thiết Thạch đứng trên vai, đáp: “Minh tiền bối, đây là cự thú đó.”

Diệp La Kiếm Mộ nhìn qua tiểu hầu tử, nhưng không ngờ đó là cự thú, buột miệng: “Liễu công tử định nói đùa sao, tiểu hầu tử này làm sao là cự thú được.”

Liễu Dật định trả lời, Thiết Thạch lập tức cướp luôn quyền phát ngôn, đứng ngay dậy, cặp mắt to màu đỏ nhìn Diệp La Kiếm Mộ trả lời: “Người trẻ tuổi, ta không phải là hầu tử, tên ta là Thiết Thạch.”

Thiết Thạch vừa nói xong câu đầu tiên, Diệp La Kiếm Mộ thiếu điều ngất xỉu. Diệp La Minh tuy tin là thật nhưng thấy buồn cười, chỉ có Diệp La Bách Hoa vẫn còn thơ ngây, không nén được bật cười. Diệp La Kiếm Mộ lắc đầu nói với Diệp La Minh: “Minh huynh đệ, ta còn trẻ thật ư?”

Diệp La Minh bật cười, tịnh không đáp mà hỏi: “Được rồi, hiện giờ không phải lúc cười cợt, Liễu công tử, công tử nhận thấy lần này có thể đẩy lùi Diệp La Hùng không?”

Dưới ánh nắng, Liễu Dật đứng trên tường thành cao vút, nhìn xuống đám thú đang tiếp cận Diệp La Hùng: “Chắc là không được.”

Vẻ mặt Diệp La Minh hơi khó coi: “Lẽ nào ngần ấy yêu thú mà không đẩy lùi được Diệp La Hùng?”

Diệp La Bách Hoa nhìn xuống đàn thú đang trùng trùng xông tới, lắc đầu: “E là quân đội của Diệp La Hùng không có cơ hội rút lui, đàn thú điên cuồng khó lòng bỏ qua bọn họ.”

Mọi người đều nhìn xuống, mặt đất chấn động kịch liệt, vô số yêu thú đông đến nỗi che lấp thiên địa đang điên cuồng xông tới như thủy triều, nháy mắt đã làm rối loạn cả đội quân được chuẩn bị đầy đủ. Trên không trung, phi cầm bất tận tập kích đoàn quân, máu tươi đỏ lòm, nhưng thi thể bị tàn phá, nội tạng văng tứ tán, bên dưới Vô Lệ thành biến thành một trường địa ngục Nhân gian, một đội quân vốn hoành hành ngang ngược giờ bị quần thú chà đạp.

Đột nhiên Liễu Dật cảm thấy một trận kình phong ập tới, mục tiêu không phải là chàng song cảm giác tuyệt đối là nguy hiểm, “soảng”, trường kiếm đen nhánh đã xuất thủ, tiếng kim thuộc chạm nhau phát ra “choang choang”, chàng đã chặn đứng một nhát kiếm đột ngột xuất hiện từ phía sau.

Phía sau chàng, một bạch sắc thân ảnh nhanh nhẹ tá lực rơi xuống, chàng đuổi theo, dừng lại cách thân ảnh đó ba trượng. Đó không phải người nào, chính là Diệp La Hùng, dưới ánh dương quang, tà áo choàng đỏ thấm đẫm máu tươi, tâm huyết mấy chục năm bị hủy hoại trong tay mấy con súc sinh, đại thế đã mất, lão căn bản không có cơ hội phản kích, trơ mắt nhìn từng chiến sĩ của mình ngã gục trong hoảng loạn, cơn phẫn nộ khiến y chỉ còn biết cầm kiếm đơn thân xông vào Vô Lệ thành giết chết Diệp La Bách Hoa.

Diệp La Hùng tuy thuộc nhóm Lục đại nguyên lão của Diệp La thị nhưng một lòng muốn phản loạn nên trù bị kĩ càng hết mức. Tu vi của lão không phải quá cao, chí ít trước mặt Liễu Dật không thể coi là cao, nếu so với những người như Diệp La Kiếm Mộ, lão còn có cơ hội thủ thắng, không may là chàng lại xuất hiện làm cho lão hoàn toàn không có cơ hội lật ngược.

Liễu Dật tiếp xúc với người Minh giới chưa nhiều, song đã kịp chú ý những phép tu luyện tối lợi hại, một cách là tu luyện đạo pháp, một cách nữa là tu luyện thú, ngoài ra còn có Lam thị tu Ma vũ kĩ. Đối mặt với nguyên lão của Diệp La thị, chàng đã sớm bố phòng cẩn mật, tất nhiên… trải qua nhiều kinh nghiệm khiến chàng biết cách làm thế nào để bảo hộ cho mình.

Diệp La Hùng đảo mặt nhìn khắp người chàng: “Ngươi là ai? Có phải ngươi đã giết Diệp La Cừu?”

Lúc này tính cách của chàng đã trở nên thiên khích, nhìn ai không thuận nhãn, thậm chí không buồn mở miệng, cảm giác với Diệp La Hùng bây giờ chính là như vậy, thấy ánh mắt lão loạn chuyển, tả thủ nắm chặt lên trường kiếm bên hông, đáp lạnh tanh: “Đúng.”

Diệp La Hùng nghe chàng nói vậy, bàn tay cầm kiếm càng xiết chặt hơn: “Ngươi rốt lại là ai, vì sao lại chống đối với ta?”

Liễu Dật đáp: “Lí do ta giết ngươi là nhìn ngươi không thuận mắt.”

Song nhãn Diệp La Hùng trợn trừng, đó mà là lí do sao, nhìn không thuận mắt thì đòi giết lão, có lẽ từ thủa cha sinh mẹ đẻ đến giờ lão chưa được nghe thấy lí do sát nhân nào đáng cười đến thế.

Tay trái Liễu Dật chầm chậm chạm vào thân kiếm, tiếp tục: “Ta vốn không muốn lôi thôi với ngươi, dù gì ngươi cũng là người của Diệp La thị, ta là người ngoài, nếu ta dùng sát chiêu của mình giết ngươi thì không công bằng với ngươi, hôm nay ta dùng sát chiêu của Diệp La thị giết ngươi để ngươi trước lúc chết biết được võ công của Diệp La thị tinh diệu thế nào, ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”

Tất cả mọi người đều chấn động với câu nói của chàng, không sai, lúc Diệp La thị hưng vượng ai cũng một lòng truy cầu võ công, song từ khi phụ thân Diệp La Bách Hoa ra đi, Diệp La thị bắt đầu suy sụy. Tuyệt học chân chính đã không còn tồn tại, hoàn toàn bằng vào những gì được truyền lại mà sử dụng, chẳng qua khéo che giấu nên người ngoài không hiểu được nội tình, kì thật Diệp La thị chỉ còn hữu danh vô thực, bây giờ Liễu Dật làm thế nào mà sử dụng được võ công của Diệp La thị? Hơn nữa còn muốn xuất ra chiêu thức tinh diệu.

Diệp La Hùng thình lình ha hả cười lớn rồi ngừng bặt, thốt lên: “Buồn cười thật… ta hiểu đến chân tơ kẽ tóc tu luyện của Diệp La thị, ngươi có tư cách gì mà đòi giết ta bằng võ công của Diệp La thị.”

Liễu Dật cười lạnh đoạn lấy từ trong áo ra một ngọn bích ngọc địch dài hai xích: “Các ngươi sai rồi, tuyệt học chân chính của Diệp La thị ẩn tàng trong ba thần khí, hoàn toàn dựa vào binh khí mà sử dụng, Phù Nhược Kiếm này là một…”