Chương 232: Tiểu Trấn Tương Ngộ, Dạ Thâm Bôi Tửu Thức Anh Hùng

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Gặp nhau ở tiểu trấn, đem khuya uống rượu gặp anh hùng)

Diệp La Bách Hoa, Lam Nhận đứng sau lưng Liễu Dật và Tô Thiếu đều buộc phải lùi lại, giữ khoảng cách với hai người, cuồng phong mãnh liệt khiến họ không tài nào mở mắt nổi, chân nguyên mãnh liệt hóa thành khí tức thực chất ép họ không thể tiến lại gần, đáng sợ hơn là năng lực triệu hoán những vật vây quanh mình họ, buộc họ phải thoái lui.

Lôi Quân nhìn lên hai người đang đứng trên nóc nhà nhận xét: “Hai kẻ này đều không phải là người, họ là đại biểu của thế giới khác, chẳng qua… với tu vi của họ hiện giờ muốn gây chuyện ở Minh giới, Thần giới thì không dễ đâu.”

Mắt Vũ Trầm Tinh trợn trừng, hỏi: “Lôi Quân ca ca, huynh nói là tu vi của họ không cao sao? Họ đại biểu cho hai thế giới, là thế giới nào?”

Lôi Quân đáp: “Liễu Dật vốn thuộc về Nhân gian, mười năm trước đột nhiên gian đọa lạc ma đạo, không luân lạc thành ma chân chính song vẫn đại biểu cho Ma giới, tu vi của y tuy cao hơn các vị quân chủ nhưng so với Minh Vương, Bàn Cổ thì không thể nào.”

“Nếu huynh đoán không sai người còn lại là Cửu U Ma Thần của Quỷ tộc, được Đại trí giả gọi là A tu la giới. A tu la giới đã được phân chia rõ ràng, sự tồn tại đã được công nhận, đứng trên Ma giới, bất quá… chuyện hôm nay thật kì quái, xưa nay Cửu U Ma Thần vẫn vô tình vô ái, làm sao lại đi cứu Lam Nhận?”

Thất Nguyệt liếc nhìn Lôi Quân đoạn nói: “Người đó không phải là Cửu U Ma Thần, vừa nãy y đã nói mình là ai, làm thế nào ngươi lại gán ghép y có quan hệ với Cửu U Ma Thần, còn các ngươi? Các ngươi thật là kì quái, Lam Nhận là người trong thị tộc của các ngươi, không cứu cô ta thì thôi còn đứng đây nói nhăng nói cuội, ta thấy các ngươi còn vô tình vô ái hơn cả Cửu U Ma Thần.”

Vũ Trầm Tinh vội xen vào: “Không thể nói vậy được, tuy cô ta là người trong thị tộc nhưng cô ta là cô ta, ta là ta, ta không muốn giúp cô ta là phạm tội sao? Còn nữa nha… ta mà muốn giúp Lam Nhận, địch nhân lại là tên ngốc Liễu Dật kia, thật không hiểu có người sẽ nghĩ thế nào đây?”

Thất Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, đáp: “Đó là hai chuyện khác nhau.”

Vũ Trầm Tinh đưa mắt nhìn nàng, rồi không nói gì mà nhìn lên.

Hồng quang lấp lánh trong mắt Liễu Dật, trên đầu ngũ sắc thần long không ngừng uốn lượn, thi thoảng phát ra một tràng long khiếu, Tô Thiếu ở phía đối diện lộ rõ vẻ hung ác, ánh mắt màu lục phảng phật như địa ngục sâu thẳm, vô số tử linh quấn quít quanh thân thể, độc chướng màu lục bị tử linh thôn tính rồi phóng ra.

Trường kiếm của Liễu Dật chúc xuống, lạnh lẽo nhìn Tô Thiếu rồi lên tiếng: “Người này hôm nay phải chết, bất kể ngươi là người hay ma, nếu cản ta đừng trách ta kiếm hạ vô tình.”

Nói đoạn, hữu thủ chuyển động xuống thân kiếm.

Tô Thiếu lắc đầu: “Ta cũng phải nói với ngươi, bất kể tu vi của ngươi thế nào, dù thắng hay bại, chỉ cần Tô Thiếu ta ở đây, ngươi đừng hòng thương tổn nàng một li một lai nào.”

Giọng nói tắt lịm, đại chiến sắp sửa bắt đầu, những người xem kịch bên dưới nín thở, sợ rằng hô hấp của mình kinh động đến hai người bên trên, đang chờ đợi thì việc ngoài ý muốn đột ngột xảy ra: sắc mặt Lam Nhận trắng nhợt, song thủ ôm lấy vai, thân thể nhu nhược không ngừng run rẩy.

Không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng mọi người đều biết nữ tử đó không bị ai tấn công cả, vì không ai đến gần được hai nam tử phía trên, sao lại thế nhỉ? “Bịch”, Lam Nhận không chịu nổi nữa, ngã gục xuống.

Tô Thiếu thấy vậy lập tức bổ tới đỡ lấy Lam Nhận, mọi hiện tượng xung quanh y đều biến mất. Thấy Lam Nhận run lên, y không nghĩ ngợi gì sất, uốn mình hai ba cái rồi lẫn mất vào trời đêm, hình như mọi việc vừa rồi không hề xảy ra, một giọng nói từ xa xa vọng lại: “Chúng ta còn gặp lại nhau.”

Liễu Dật chầm chậm thu kiếm, giải tán chân nguyên, ngũ sắc thần long cùng na ma khí nhanh chóng tan đi, chàng biết vì sao Lam Nhận ngã gục, nhát kiếm đầu tiên đó chàng đã triệu hoán băng long cắt đứt khăn che mặt, nội thể cô ta đồng thời bị hàn khí xâm nhập.

Chẳng qua lúc này, điều khiến chàng kinh ngạc hơn là tốc độ của Tô Thiếu.

Những gì tên thiếu gia lưu manh kia vừa làm hiển nhiên không phải thủ đoạn của Cửu U Ma Thần, thế thì ma thần đã biến đi đâu? Hơn nữa lúc Tô Thiếu lướt đi, chàng cảm thấy tốc độ của y không chậm hơn mình bao nhiêu, trong lòng thầm nhủ: “Lẽ nào… Tô Thiếu đã biến thành Cửu U Ma Thần?”

Chàng khôi phục lại vẻ bình thường, Diệp La Bách Hoa vội bước tới hỏi: “Huynh không sao chứ?” Mắt nàng lộ ra niềm quan tâm không nói thành lời, nàng biết chân nguyên của chàng lúc nào cũng có thể khiến chàng luân lạc nhập ma, nhất là vừa nãy nàng thấy sát khí cường hãn nên càng lo lắng cho chàng hơn.

Liễu Dật mỉm cười, lắc đầu: “Không sao.”

Diệp La Bách Hoa nối lời: “Huynh đã nói thời gian của huynh không còn mấy nữa, từ rày huynh ít bạt kiếm đi, không nên dùng chân lực một cách loạn xạ, thời gian tất sẽ kéo dài.”

Lời nói của Diệp La Bách Hoa khiến chàng nhớ đến nguyên nhân bạt kiếm. Lam Nhận đến giết chàng vì ca ca cô ta, chàng không trách nhưng sát nghe được tin Thiên Kiêu chết trong tay cô ta liệt đột ngột nổi điên, không thể khống chết được ý muốn giết chết đối phương. Giờ hồi tưởng lại, trong lòng chàng càng bi thương, lắc đầu tuyệt vọng: “Có những chuyện công chúa không biết đâu.”

Có lẽ ngay cả Liễu Dật cũng không rạch ròi vì sao vừa nãy chàng muốn giết Lam Nhận, có lúc cơn phẫn nộ che khuất lí trí, nhưng cũng có lúc không phải mọi chuyện đều giải quyết một cách yên bình được. Không nghĩ ngợi nữa, chàng bảo Diệp La Bách Hoa: “Được rồi, chúng ta xuống dưới thôi, nghỉ ngơi một chút, mai còn phải vào Luân chuyển phong.” Đoạn thân hình nhẹ nhàng chuyển động, thân thể tựa như một chiếc lông vũ đen tuyền múa lượn giữa bầu trời đêm.

Diệp La Bách Hoa không nói thêm câu nào, thân hình khinh động, chầm chậm hạ xuống. Lúc này Liễu Dật ngập trong phiền não, Thiên Kiêu chết trong tay Lam Nhận, chàng hoài nghi rốt cuộc thì con người là động vật gì? Tự tư, tham lam, họ có còn chút thiện lương nào không? Vì ca ca mà loại bỏ chân tướng, giết một người từng xưng tỷ tỷ muội muội với mình thì ma quỷ đáng sợ hay con người đáng sợ hơn? Trên con đường yên tĩnh chỉ có thân ảnh cô độc của chàng, mọi người đều sợ gây thị phi, nhanh chóng trở về chỗ của mình, như thể đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chàng đang phiền muộn trong lòng thì ba thân ảnh chắn ngang tầm nhìn, ngẩng đầu lên chàng phát hiện dưới ánh trăng trắng bạc lạnh lẽo là dáng hình của Thất Nguyệt, nhất thời chàng quên sạch, buột miệng gọi: “Thất Nguyệt?”

Ba người đó là Thất Nguyệt, Vũ Trầm Tinh, Lôi Quân, dưới ánh trăng lạnh, dung mạo ba người hiện lên rõ ràng dị thường, Thất Nguyệt vừa thấy chàng đã chạy ngay đến: “Huynh không sao chứ?”

Liễu Dật lắc đầu: “Không sao, cuối cùng cũng tìm được muội, lâu quá không có tin tức gì, giờ gặp được muội, tâm lí dễ chịu vô cùng.”

Nghe chàng nói vậy, Thất Nguyệt mỉm cười. Vũ Trầm Tinh lại thở dài thốt: “Chà, mắt người này có vấn đề, ta và Lôi Quân ca ca cũng ở đây mà chỉ nhìn được mỗi Thất Nguyệt là sao? Thật là không có lễ mạo gì cả, ta cứu Thất Nguyệt, không biết ngươi đa tạ ta thế nào đây?”

Liễu Dật thu hồi ánh mắt hòa hoãn, nhãn thần biến thành băng lãnh, ngữ khí còn băng lãnh hơn, liếc nhìn Vũ Trầm Tinh, chàng nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Ta chưa từng có hảo cảm với người của Lam thị, dù ngươi không cứu Thất Nguyệt tất có người khác cứu, ngươi không mở mồm ta có thể không nhìn đến ngươi, mặc cho ngươi li khai, nhưng nếu ngươi còn lắm chuyện, đừng trách ta kiếm hạ vô tình.”

Lôi Quân tịnh không phản ứng gì, như thể lời lẽ Liễu Dật nói chả quan hệ gì đến y, nhưng cái mồm lợi hại của Vũ Trầm Tinh thì không, lập tức oang oang: “Ngươi là loại người gì vậy, đúng là chó cắn càn… Dù gì ta cũng hảo tâm cứu Thất Nguyệt, ngươi lại có thái độ như vậy, ngươi thị phi bất phân à?”

Liễu Dật không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát điệu bộ buồn cười của Vũ Trầm Tinh, giống như một đứa bé đang cố giảo biện. Thất Nguyệt xen vào: “Thư sinh, họ tuy là người Lam thị nhưng không giống như mấy người chúng ta đã gặp, mấy ngày nay muội may mắn được họ chiếu cố, chi bằng chúng ta đi kiếm chút gì ăn, thuận tiện bàn luận về hai khối đá.”

Liễu Dật liếc nhìn Thất Nguyệt, nàng nói vậy tất nhiên hai người kia hiểu rõ về hai khối tinh thạch, tuy chàng không thích người khác giúp đỡ song làm sao định đoạt được tình huống hiện tại? Thời gian của chàng không nhiều, đương nhiên càng nhanh càng tốt, dẫu không thích cũng không có cách nào, phải tranh thủ thời gian mới có khả năng giải trừ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa.

Chàng gật đầu, giới thiệu Diệp La Bách Hoa với Thất Nguyệt: “Vị này là ân nhân cứu mạng của huynh, gọi là… A Nam đi.”

Vũ Trầm Tinh đứng sau lưng Thất Nguyệt hình như tự nói với mình: “A Nam, A Nam, tên không đẹp lắm, thân cận quá nhỉ…”

Liễu Dật nhìn nha đầu chuyên gây loạn, không nói gì mà giục: “Nếu nhị vị có thời gian, chúng ta cùng đi kiếm chút gì ăn.” Chàng không biết vì sao lại nói ra những lời khách khí như thế.

Vũ Trầm Tinh vội lắc đầu: “Cùng đi ăn, đáng sợ thật… vừa nãy có người còn muốn đuổi chúng ta đi, giờ lại muốn cùng đi ăn, không giơ kiếm ra với chúng ta nữa rồi.”

Ngay từ lúc tham gia kì kén chồng của Diệp La Bách Hoa, Liễu Dật sớm đã biết Vũ Trầm Tinh khó chịu phi thường, giờ thấy điệu bộ khiêu khích của nàng, không đành chọc vào, quay người đi vào trong tửu lâu.

Năm người quay vào trong, chọn một chiếc bàn lớn, bên góc bàn là một hầu tử đáng yêu, tuy đã muộn rồi nhưng điếm hỏa kế được hơi tiền chiếu rọi nên chiếu cố chu đáo vô cùng, thoáng chốc mặt bàn đã bày biện đầy đủ rượu thịt, hơn nữa còn đặc biệt chăm sóc cho hầu tử bằng một ít nước quả, bất quá hầu tử này không thèm nước quả mà thèm rượu nên nốc vào không ít.

Cả tửu lâu yên tĩnh dị thường, năm người tuy ngồi cùng bàn nhưng không ai lên tiếng, Liễu Dật cứ lặng lẽ nhìn mọi người, tự rót một chén rồi uống cạn, chàng biết nếu mình không lên tiếng trước thì cả đêm sẽ không ai nói câu nào.

Liễu Dật đặt chén rượu xuống, hỏi thẳng: “Các vị đến đây tìm hai khối đá?”

Vũ Trầm Tinh lên tiếng: “Nói thừa, là vật thiên hạ khó lòng đạt được, ai lại không muốn còn hỏi chúng ta làm gì, ngươi không phải cũng đến tìm hai khối đá sao?”

Không đợi Liễu Dật hồi đáp, Diệp La Bách Hoa nối lời: “Chúng tôi đến đây tìm Thất Nguyệt, Liễu công tử luôn lo cho an nguy của Thất Nguyệt, chúng tôi từng đến Lôi Nhật tinh cung tìm Lôi Quân để hỏi tin tức của cô ấy, mới biết là Lôi Quân không ở trong cung đành theo phương hướng được chỉ dẫn lên đường tìm kiếm.”

Thất Nguyệt không nói gì, nâng chén nhấp một ngụm, mồm mép Vũ Trầm Tinh thì khác, quan sát kĩ lưỡng Diệp La Bách Hoa rồi chậm rãi nói: “Quả là người đẹp, ài… Liễu công tử, các người xưng hô sao thân mật thế? Còn nói là đi tìm Thất Nguyệt? Các người lại không biết Thất Nguyệt ở đây, rõ ràng là vì hai khối tinh thạch.”

Lôi Quân vẫn im lặng đột ngột khai khẩu, lắc đầu: “Tinh tiểu muội sao lại ngốc vậy, hai khối đá đó người trong thiên hạ đều muốn lấy, chúng ta cũng là người thiên hạ, chỉ cần họ đến tất sẽ tìm được Thất Nguyệt?”

Vũ Trầm Tinh lắng nghe, ngập ngừng uống cạn chén rượu, ngẫm nghĩ một chốc, đột nhiên tự nói với mình: “Ta sao lại không nghĩ đến điều đó.”

Liễu Dật buông chén xuống, nói tiếp: “Ta đến tìm Thất Nguyệt, chẳng qua ta cũng muốn lấy hai khối đá, vốn ta không biết ở đây có hai vật đó, gặp một vị thần bí nhân mới biết được, ban đầu ta không định lấy nhưng giờ thì nhất định phải giành được.”

Vũ Trầm Tinh nhìn chàng rồi nhìn những người trong bàn: “Xem này, xem này, nói thật rồi nhé, con người sao lại không tham lam? Ai lại không muốn lấy được bảo bối, bất quá… khẩu khí của ngươi không nhỏ nha, nhất định phải lấy được, coi chúng ta là không khí à.”

Thất Nguyệt đặt chén xuống, lắc đầu: “Các vị không biết rồi, thư sinh cần hai khối đá không vì mục đích gì mà có chuyện phải dùng, tự nhiên không phải tham đồ bảo bối.” Nàng từng cùng Liễu Dật đi qua Thiên Nhai Hải Giác, tất nhiên biết đến chín loại nước mắt, lúc nghe thấy chuyện về hai khối đá đó cũng hưng phấn dị thường.

Vũ Trầm Tinh châm chích: “Hay nhỉ, Thất Nguyệt, vẫn biết là cô nương quân tâm đến hắn nhưng khuyết điểm là khuyết điểm, người ta không tham lam mới là lạ, ai lại đành bỏ qua bảo bối như vậy, để xem lần tới cô nương tìm ra lí do gì hay ho giải thích cho hắn.”

Liễu Dật dằn chén xuống bàn, dõi ánh mắt vào khuôn mặt Vũ Trầm Tinh: “Chúng ta còn con nít sao? Vì cớ gì phải giải thích nhiều thế với ngươi, dẫu ta muốn lấy được hai khối đá thì sao, ta tham lam cũng cần phải có lí do sao?”

Lôi Quân xem vào câu chuyện: “Kì thật có nhiều chuyện không cần phải giải thích, chỉ cần mình tự biết là được, muốn làm thì cứ cất tay mà làm, thị phi hắc bạch tự ở nhân tâm, câu chuyện của ngươi lúc nhỏ ta được đọc ở trong cung điện của đế quân, sau này không hiểu vì sao cuốn hoàng kim thư không còn nữa, bất quá… Lục tinh cung do Minh Vương tạo ra nhưng không có hoàng kim thư, chúng ta còn có dự đoán tương lai.”

Liễu Dật biết cuốn hoàng kim thư mà Lôi Quân nói đến chính là ‘bị thiên thần trớ chú đích ái’, ngay cả chàng cũng không biết nó thất lạc ở đâu, chẳng qua bây giờ thấy hiếu kì, nhấp một ngụm đoạn nói: “Ngươi muốn nói gì?”

Lôi Quân nghịch chén rượu trong tay, mỉm cười: “Kì thật, không cần đến dự đoán tương lai, cứ dựa vào đoán định, truyền thuyết cũng biết được mấy phần. Ngươi vốn là Chân ma, một con ma bị Bàn Cổ bài xích, câu chuyện của ngươi và Thiên nữ chỉ có thể trở thành nỗi bi ai, ta biết người từng qua Thiên Nhai Hải Giác, biết ngươi muốn Thiên nữ thoát khỏi những đau đớn của luân hồi khổ ải, nhưng… ta muốn hỏi là ngươi đã tự hỏi mình như thế có đáng không?”

Liễu Dật dằn mạnh chén rượu xuống bàn: “Câm mồm, chuyện của ta và Thiên nữ không cần kẻ nào chõ mồm vào, ngươi có biết là nếu ở kiếp thứ ba này ta không giải khai được trớ chú đó thì Thiên nữ vĩnh viễn phải chịu luân hồi khổ nạn.”

Lôi Quân nhìn chàng, không tham gia câu nào nữa, cả tửu lâu lại yên ắng, ngay cả người điêu ngoa nhất là Vũ Trầm Tinh cũng im lặng, nhưng rất nhanh sau đó, Lôi Quân phá tan không khí trầm mặc: “Hảo, ta không bình phẩm việc ngươi làm nữa, ngươi đã nguyện ý, ta đành đứng ngoài cuộc, tội gì phải chõ mũi vào, chỉ là chín loại nước mắt đó ngươi chắc không ngờ đã được người khác đặc ý an bài, có lẽ hiện giờ ngươi đang bị người khác điều khiển?”

Liễu Dật tất nhiên hiểu ý Lôi Quân muốn nói, nhưng từ lúc gặp Diệp La Bách Hoa chàng đã hiểu rồi, nhưng có dừng lại được không? Hướng ánh mắt sang Lôi Quân, chàng lắc đầu: “Ta có thể biết hoặc không biết, dù rằng ta phải trải qua khảo nghiệm thế nào, bị người ta đùa cợt, ta cũng không được lựa chọn, ngươi không lí giải được đâu.”

Lôi Quân lắc đầu: “Không, ta hiểu, chắc không ít lời bình luận về ta ở Minh giới lọt vào tai các ngươi? Lãnh huyết vô tình, si võ thành tính, còn nhiều lắm, hơn nữa mười năm nay ta chưa rời khỏi Lôi Nhật tinh cung, ta nghĩ ta mà nói ra nguyên nhân chắc các ngươi đều kinh ngạc vô cùng.”

Vũ Trầm Tinh truy vấn: “A! Lôi Quân ca ca, mười năm nay huynh không luyện đao thì làm gì?”

Lôi Quân lắc đầu nhìn Vũ Trầm Tinh: “Mười năm luyện đao? Nếu huynh dùng thời gian mười năm nay luyện đao, e là vị trí đế quân do huynh ngồi lên rồi, mười năm này, việc huynh quan tâm hơn cả là dự đoán tương lai, những cái tên xuất hiện nhiều nhất là Liễu Dật, Lang Vương, Thất Nguyệt… tất cả mọi chuyện hình như đều phát sinh trên mình ngươi, đương nhiên ta cũng học được nhiều điều trong đó.”

Vũ Trầm Tinh nghe xong, mắt nàng mở to hơn, ánh mắt những người khác cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay cả Liễu Dật cũng thấy hiếu kì, Lôi Quân tiếp tục: “Ta là kẻ thất bại, đời ta giống như một tờ giấy trắng không có gì viết lên, những đắng ngọt của đời người không quan hệ đến ta, vì thế được thấy những kinh lịch của ngươi lại là hạnh vận lớn nhất của ta. Đương nhiên, ta rất muốn cùng ngươi đứng trên lôi đài phân cao hạ, đó là nguyên nhân vì sao ta xuất hiện trong lần kén chồng đó.”

Liễu Dật uống một ngụm, tùy tiện hỏi: “Chuyện đó thì có quan hệ gì?”

Lôi Quân trở lại vấn đề lúc đầu: “Nhưng ta lại không hiểu, ngươi bị người ta coi như con cờ, vì sao không phản kháng?”

Liễu Dật lắc đầu: “Ta đã nói rồi, ngươi không hiểu đâu, trên đời này công bình đâu ra mà lắm thế, chỉ có những chuyện tuyệt vọng, bi thương. Vận mệnh có thể cải biến nhưng ta không được chọn lựa khi quá trình đã được chú định, biết là chết ta cũng phải lao vào, nhân vì ta biết… yêu những gì ta yêu thương.”