Chương 140: Đạp Kiếm Bay Lên Trời, Ma Thần Dụ Dỗ Người Phàm

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên… Bất kể chuyện gì, bạn chỉ tự tin được 99% là cùng, bởi vì còn một phần trăm phụ thuộc vào người khác.

Lý Lăng cảm thấy hoang mang trước lời của Lam Nhận, người nàng ta đề cập y chưa bao giờ nghe qua, trong tam giới cũng không tồn tại cái gọi là Minh giới mà ánh mắt nàng lại không có vẻ gì đang khoác lác.

Y không nhịn được hiếu kì, hỏi: “Ca ca cô là ai?”

Lam Nhận lại cười thần bí: “Ca ca là đại anh hùng trong tâm trí tâ, từ nhỏ ta đã được ca ca thương yêu vô cùng. Ca ca thống chế thế giới của chúng tôi, người trong tộc tôn ca ca làm đế vương, thanh trường đao trong tay ca ca chưa từng gặp đối thủ, là thiên hạ vô địch, chỉ cần ca ca gật đầu, ta cam đoan chính, ma lưỡng đạo sẽ phải yên tĩnh trong một thời gian.”

Lý Lăng thấy biểu tình khoa trương của Lam Nhận, xen lời: “Thiên hạ vô địch? Cô thật sự rất có lòng tin với ca ca của cô.”

Lam Nhận thấy được sự nghi ngờ của Lý Lăng bèn nói: “Tin hay không tùy ngươi, trong lòng ta, ca ca chính là thiên hạ vô địch, mấy hôm trước ca ca bảo ta rằng huynh ấy đã xuống tam giới, chỉ chưa ra mặt mà thôi. Chúng tôi ước hẹn sẽ gặp mặt tại Liên Hoa Trấn, ngươi chắc không đi nhỉ? Với lại ta không có kêu ngươi đi.” Nói đoạn lại vênh mặt lên.

Thấy biểu tình buồn cười của Lam Nhận, không đợi Lý Lăng trả lời, Tô Thiếu ngồi phệt xuống đất: “Thiên hạ vô địch…ta khinh, da mặt không hiểu sao lại dày hơn cả mông ta, bổn thiếu gia đến giờ vẫn không tin vào cái gọi là thiên hạ vô địch, chỉ tin rằng núi cao còn có núi cao hơn.”

Lam Nhận nhìn Tô Thiếu, tức giận quát: “Oan gia, ngươi muốn chết chứ gì, đợi ta đi tìm ca ca rồi kêu huynh ấy thu thập ngươi.”

Tô Thiếu vừa ngắm nghía con dao chặt củi rỉ sét vừa cười cợt: “Coi bộ dạng ngu ngốc của ngươi kìa, đánh không lại ta thì đi tìm ca ca vô địch, ta sợ quá, ta sợ quá…Ôi! Ngươi đi chết đi, tiểu nha đầu.”

Lam Nhận lúc này đã bị tên vô lại chọc cho sắc mặt đỏ lựng, toan phát tác thì Thiên Kiêu đứng sau lưng nói: “Lam tỷ tỷ, chúng ta đi, ở đây chỉ lãng phí thời gian, hà tất phải tranh hơi với y, đi gặp vị ca ca anh hùng của tỷ đi.”

Lam Nhận giậm châm, liếc Tô Thiếu nói: “Tốt nhất người đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.” Dứt lời quay người ngự khí bay lên, lướt vào bóng đêm.

Lam Nhận từ nhỏ được ca ca chiều chuộng, là công chúa của Minh giới, dưới một người mà trên vạn người, nay ở đây bị tên tài chủ Tô đại thiếu gia dùng lời lẽ lưu manh chọc cho đến nỗi váng đầu.

Lý Lăng lắc đầu, nhìn Tô Thiếu nói: “Không phải oan gia không gặp gỡ, ôi, Tô Thiếu, chúng ta hậu hội hữu kỳ.”

Tô Thiếu lập tức đáp lễ: “Nhất định, nhất định còn có dịp.”

Lý Lăng đạp kiếm bay lên, cùng Thiên Kiêu truy theo thân ảnh Lam Nhận, trong lòng y có hai chuyện cần làm cho rõ ràng. Thứ nhất, hiện Cửu U Ma Thần đang ở đâu, bằng vào mũi tên đó không thể chứng minh được Ma thần đã rời khỏi Phong Đô Quỷ thành, thứ hai y cần lật đi lật lại trong thiên hạ có kẻ nào được xưng là thiên hạ vô địch để xem ca ca của Lam Nhận thuộc hạng nào.

Trong lòng Lý Lăng không hề có bốn chữ ‘thiên hạ vô địch’, chỉ có một người khiến y có cảm giác đó, là truyền thuyết của Nhân gian giới Lãnh Kiếm…Mà trong mắt Lam Nhận, ca ca nàng lại càng lợi hại hơn, y đến từ Minh giới nhưng Minh giới là địa phương nào?

Lý Lăng mang theo hai vấn đề chưa thể giải đáp đó đuổi theo Lam Nhận…

Nhìn theo ba người bay lên thinh không, Tô Thiếu thở dài: “Họ đều là thần nhân, đều có thể bay được, lão tử không biết đến lúc nào thì bay được như chim, xem ra kiếp này chả có gì vui.”

“Vì sao lại không được? Còn có ta, chả lẽ ngươi quên rồi ư? Ta có thể thực hiện mọi nguyện vọng của ngươi.” Cửu U Ma Thần dung hợp trong thân thể Tô Thiếu lên tiếng.

Tô Thiếu nghe xong, tức giận: “Con mẹ ngươi ngậm miệng cho ta, ta kêu ngươi há mồm hả? Khả năng phá hại của ngươi chỉ dọa được họ thôi còn với ta vô dụng, ta không đáp ứng bất cứ điều kiện nào của ngươi, ngươi cứ an tâm ở trong đó mà nghỉ ngơi đi.”

Ma thần ngàn vạn năm giờ đây không khác gì tôi tớ của Tô Thiếu, lại không có một cơ hội phản kháng vì y hiểu rằng tự y lâm vào cảnh “nhất thất túc thành thiên cổ hận”, khơi khơi bị tên vô lại này lừa gạt đến nỗi phải ngoan ngoãn cụp đuôi nghe lời, giờ mới thấu hiểu được tâm tình chán nản của Lam Nhận.

Cửu U Ma Thần buông tiếng thở dài: “Tu vi ngàn vạn năm của ta lại bị hủy trong tay ngươi, ta đã dùng chút khí lực cuối cùng đưa ra lời dự ngôn cho mình, không ngờ lại tự hại mình, ta không có điều kiện gì, chỉ muốn giúp ngươi.”

Tô Thiếu dừng lại, nói: “Ngươi nói thử xem, ta làm sao mà bay lên trời được?”

Cũng lúc đó, Tô Thiếu cảm thấy song thủ không còn nghe theo sự điều khiển của gã, trong chớp mắt từ lòng tay đến vai vươn dài, biến thành bóng đen, song thủ lật lại, từ từ nhấc lên. Cùng lúc, mặt đất nứt ra, nhai đạo vốn không lấy gì làm rộng rãi lúc đó trở thành thênh thang…

Từ vết nứt phát ra lục quang tỏa đi tứ phía, một thanh kiếm màu tro trồi lên khỏi mặt đất, quanh cây kiếm lấp lánh hồng quang phảng phất như màu máu tươi. Kiếm dài ba xích, chỗ ngón cái nắm vào khá nhỏ, hình dạng giống như loan câu, chuôi kiếm đen tuyền, nơi mũi kiếm có một viên bảo thạch màu lục liên tục phát tán lục khí…

Cửu U Ma Thần nói: “Cầm lấy, từ giờ trở đi nó là của ngươi.”

Tô Thiếu liếc qua, lập tức lấy lại tinh thần, tung thanh kiếm trong tay đi, nói: “Được đấy, thanh kiếm này hợp với ta.”

Cửu U Ma Thần đáp: “Đấy là binh khí của ta, tên nó là U Nham.”

Cầm lấy thanh kiếm phập phù trong không trung, Tô Thiếu yêu thích đến không rời tay vuốt ve được, nói: “Đồ tốt.”

Cửu U Ma Thần lên tiếng: “Đương nhiên là đồ tốt, chúng ta có thể dùng thanh kiếm này đánh khắp thiên hạ, đem hết bọn ngươi hư ngụy ra giết sạch.”

Tô Thiếu nghe xong, lắc đầu một cách dứt khoát: “Ta chỉ thích chơi bời, ta không muốn giết người.”

Cửu U Ma Thần đáp: “Chuyện đó không do ngươi được, nên biết là một nửa thân thể này thuộc về ta.” Nói đoạn, toàn thân Tô Thiếu lập tức từ chân lên đến người biến thành đen sẫm, cuối cùng cả thân người biến thành một cái bóng, phía trong cái bóng lục quang lấp lóe, xuất hiện hai con mắt đỏ như máu, dưới bóng trăng, bóng đen tế khởi U Nham Kiếm, đằng không bay lên…

Trên không trung, thân thể Tô Thiếu lại trở lại hình dáng ban đầu, đứng trên U Nham Kiếm, phi hành cực nhanh hưởng thụ vẻ ôn nhu của gió mát trăng thanh, phù vân ve vuốt và khoái cảm của tốc độ. Gã nhìn xuống phía dưới, kêu lớn lên: “Mẹ ơi, ngươi không lừa ta.”

Cùng với tiếng kêu của gã, thân thể lại bốc lên, đích thị là kì quái, thanh kiếm tựa hồ dính chặt với thân thể, cũng bốc lên khiến gã vững vàng trở lại, dần dần Tô Thiếu bắt đầu khống chế được cây kiếm, chân chính phi hành.

Không biết bay được bao lâu và bao xa, Tô Thiếu nói: “Ha ha, không sai, ta thật sự là thần tiên rồi.”

Cửu U Ma Thần nói: “Chỉ thế này mà ngươi cho là thần tiên à? Chả lẽ ngươi chỉ muốn bay bổng trên không trung? Ngươi không muốn đứng trên đầu vạn người hô phong hoán vũ ư? Vẫn còn những người coi thường ngươi, chẳng hạn như nữ tử mắt lam lúc nãy.”

Bị Cửu U Ma Thần thuyết phục như vậy, Tô Thiếu cũng hơi động tâm, tuy gã không nghĩ đến chuyện trở thành kẻ thống chế vạn người rồi hô phong hoán vũ nhưng vẫn có thứ cảm giác đả động được đến nỗi lòng gã, là ánh mắt khinh miệt của Lam Nhận khiến gã không thể nào tiếp thụ, nữ tử đó làm gã thấy mình chỉ là một kẻ vô tích sự…

Lúc này Cửu U Ma Thần tựa hồ đã tìm được nhược điểm của Tô Thiếu, y không việc gì phải vội, cứ từ từ lợi dụng nữ tử mắt lam kia khiến cho thân thể này hoàn toàn nghe theo y, hoàn toàn bị dục vọng, danh lợi thuyết phục, hoàn toàn thực hiện âm mưu của y.