Chương 106: Tuyệt Đối Thật Lực, Cửu U Chi Ma Thần Tô Tỉnh

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Ma Thần chốn Cửu U thức tỉnh, sức mạnh vô biên)

“Ngàn vạn năm trước đây, dưới chốn Cửu U đã có các tử linh, thân mang độc chướng không như những phàm vật bình thường. Khi đó, Quỷ tộc đã xuất hiện ở trong thiên địa tam giới, nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa Quỷ tộc và tử linh là Quỷ tộc tự bản thân có ý thức còn tử linh thì không. Cho nên, tại thời điểm luân hồi, bọn ngưu đầu mã diện đem tử linh nhốt xuống chốn Cửu U, nơi tối tăm nhất của mười tám tầng địa ngục”.

Lang Vương dừng một lúc rồi nói tiếp: “Phải biết rằng, những tử linh vô ý thức này hình thành từ những người chết không còn hồn phách ở nhân gian tam giới. Toàn bộ thân thể chúng bị bao phủ bởi lớp độc chướng. Cứ thế ngày tiếp ngày, năm lại năm, cũng không biết đã trải qua mấy ngàn năm rồi, số tử linh dưới chốn Cửu U càng lúc càng nhiều và lớp độc chướng càng ngày càng dày đặc. Cuối cùng hình thành một vị ma thần cực kỳ oán độc tự xưng là Cửu U Ma Thần”.

“Vị ma thần này cơ thể không có, mà hình dáng cũng mập mờ như có như không, nhưng lại có ý thức, có thể khống chế vô số tử linh dưới chốn Cửu U. Hơn nữa, y có thể mở rộng lớp độc chướng dày đặc quanh thân thể mình một cách vô hạn lượng, cho đến khi bao phủ toàn bộ tam giới”.

Ngạo Thiên kinh hãi kêu lên: “Ngài nói cái gì? Vị thần này có thể bao phủ độc chướng lên cả tam giới, như vậy chẳng phải hắn ta có khả năng hủy diệt toàn tam giới hay sao?”

Lang Vương gật đầu nói: “Nói như thế cũng không sai, y đích thực có khả năng hủy diệt cả tam giới, vả lại trước đây chưa có một ai thấy qua hình dáng thực sự của vị ma thần này, do đó, cho đến bây giờ chỉ nghe nói là y vô thể mà thôi.”

Lúc đó, Quỳnh Phách môn chủ đương nhiệm của Tiên tộc ở bên cạnh bước lại gần hỏi: “Tiên sinh nói vậy là có ý gì? Như theo ngài nói, vị thần này đã xuất hiện từ lâu, nhưng tam giới đâu có bị hủy diệt. Phải chăng đã có người nào đó từng trấn áp được y?”

Lang Vương gật đầu đáp: “Việc đó như thế này, lần trước khi Cửu U Ma Thần tỉnh dậy thì thần Bàn Cổ và Nữ Oa cùng chư thần ở Thần giới vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Việc tuần tra canh gác tại Thần giới được giao cho Hậu Nghệ”.

“Hậu Nghệ phát hiện ra Cửu U Ma Thần đang dần hồi tỉnh, liền rút mũi tên thần cuối cùng, cẩn trọng phong ấn Cửu U Ma Thần. Phải biết rằng trời đất phân càn khôn, âm dương. Cửu U Ma Thần là chí âm chi vật, nhưng cơ duyên xảo hợp, mũi tên thần của Hậu Nghệ lại là vật chí dương trong trời đất. Nên khi bị tên thần phong ấn, Cửu U Ma Thần lại chìm sâu vào giấc ngủ mới. Tuy nhiên, Hậu Nghệ lại không có biện pháp nào để tiêu diệt Cửu U Ma Thần vì toàn thân vị ma thần này được bao quanh bởi một lớp độc chướng dày đặc, ngay cả sử dụng quyền lực của thần linh cũng không thể nào tiếp cận được. Bởi vậy, Hậu Nghệ cũng không thể trông thấy diện mạo thực sự của vị ma thần này”.

“Cuối cùng, Hậu Nghệ đành từ bỏ ý định giết chết Cửu U Ma Thần, quyết định chờ Bàn Cổ, Nữ Oa, Viêm Đế cùng chư thần tỉnh lại bẩm báo sau. Để đề phòng vị ma thần này nhanh chóng tỉnh lại, Hậu Nghệ đã lưu cung thần của mình ở tại nhân gian”.

Ngạo Thiên nhếch môi nói: “Hắn giữ cây cung dưới đây cũng chả có ích gì, bọn ta đâu có tên thần”.

Quỳnh Phách đồng ý tiếp lời: “Cho dù chúng ta có lấy được thần tiễn thì cũng vô dụng mà thôi, bao quanh thân thể y là lớp độc chướng dày đặc, bọn ta không thể nào giết chết y được, nói không chừng nhiều khi lại làm y tỉnh giấc”.

Ngạo Thiên khinh khỉnh nhìn Quỳnh Phách nói: “Hiện giờ bọn ta ngay cả một mũi tên cũng không có, mắt thấy thế giới sắp sửa tiêu tan, giờ ngươi lại có ý tưởng giết hắn ta, nếu có thể phong ấn hắn được thì đã tốt lắm rồi”.

Tuy làm môn chủ Ma môn đã ba mươi năm nhưng Ngạo Thiên trông chỉ khoảng tứ tuần, làn da ngăm đen, y phục toàn thân cũng màu đen, càng làm y trông giống như một thiết hán, nhưng không rõ vì nguyên do gì trong ánh mắt y luôn ánh lên một vẻ tang thương.

Quỳnh Phách tỏ ý không phục nói: “Phong ấn như thế nào? Lẽ nào lần sau hắn ta tỉnh dậy, ngươi lại phải tìm mũi tên thần nữa sao?”

Quỳnh Phách thân mình cao gầy, toàn thân mặc một áo giáp màu trắng bạc nhưng không đội giáp mũ, trong tay cầm trường thương màu đen, bề ngoài trông có vẻ già hơn Ngạo Thiên.

Ngay lúc đó, Liễu Dật mắt lóe hồng quang, lên tiếng quát hai người: “Đủ rồi! Lúc này mà hai người còn cãi nhau ư? Nếu bây giờ các người không đồng tâm, thì ngày mai sẽ không còn thấy ánh mặt trời nữa đâu”.

Lời nói của Liễu Dật hình như đã thức tỉnh cả hai vị nhất đại kiêu hùng đã nhiều năm tung hoành.

Hai người không ngờ lại im lặng thực sự… Có lẽ họ cảm thấy Liễu Dật nói đúng, nếu mọi người không đồng tâm, cả thế giới này có thể lập tức tan thành khói bụi.

Liễu Dật quay sang hỏi Lang Vương: “Sư phụ, người đã biết chuyện này, vậy nhất định phải có cách nào giải quyết chứ?”

Lang Vương nói: “Cách giải quyết thì có, nhưng phải xem xét kỹ tình huống hiện nay. Cửu U Ma Thần sắp tỉnh giấc hoàn toàn. Thời gian không còn kịp nữa rồi, ngay cả khi chúng ta có biện pháp, chúng ta cũng không có thời gian”.

Liễu Dật bình tĩnh nhìn sang Quỳnh Phách nói: “Quỳnh môn chủ, Tiên tộc các ngài có trận pháp lợi hại nào có thể tạm thời phong bế Cửu U ma khí, miễn cưỡng ngăn chặn y tỉnh lại, cố gắng tranh thủ thời gian để chúng ta tìm biện pháp còn hơn là chúng ta cứ ngồi chờ chết ở đây”.

Quỳnh Phách suy nghĩ rồi nói: “Thần môn chúng ta, thương pháp cùng bùa phép thần linh chiếm một nửa sở học, còn như nói về trận pháp lợi hại, bổn môn thực sự không có”.

Ngạo Thiên cười lạnh nói: “Hừm, uổng công tự xưng là Tiên tộc đệ nhất đại môn phái, bất quá cũng như vậy thôi”.

Quỳnh Phách cũng cười lạnh đáp trả: “Hay lắm, Thần môn bọn ta cam bái hạ phong, để xem Ma môn bọn ngươi có trận pháp lợi hại nào đủ sức phong bế lớp ma khí dày đặc này, không cho độc chướng dưới chốn Cửu U lan ra bên ngoài?”

Ngạo Thiên nhất thời bị Quỳnh Phách nói vặn lại, quả thật trong Ma môn lấy kiếm làm chủ, bình thường không chú trọng lắm đến các trận pháp lợi hại nào cả, chủ yếu chỉ là vài trận phòng thủ mà thôi.

Quỳnh Phách như đột nhiên nhớ tới điều gì, vội quay người hỏi một lão nhân: “Thanh Vân đạo trưởng, trong các pháp môn nổi tiếng của môn phái ngài, chẳng phải trận pháp là đứng đầu hay sao?”

Lão nhân được gọi là Thanh Vân đạo trưởng, mình mặc một chiếc áo dài màu xám, tay cầm một thanh trường kiếm, khuôn mặt gầy gò với cặp mắt sâu hoắm và chòm râu bạc trắng, nhìn Ngạo thiên một cái rồi nói: “Bần đạo tự nhiên có biện pháp có thể tạm thời trấn áp ma khí, bất quá thiết nghĩ chúng ta nên xem qua trận pháp lợi hại của Ngạo Thiên môn chủ, bần đạo đâu dám múa rìu qua mắt thợ”.

Lúc này Ngạo Thiên sắc mặt đại biến, dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Liễu Dật nhìn Thanh Vân đạo trưởng, mắt lóe hồng quang nói: “Đạo trưởng, đây không phải là lúc các người hơn thua đâu!” Nói xong nhìn khắp bốn phía, lạnh lùng tiếp: “Từ lúc này, nếu ai còn tranh cãi, đừng trách kiếm của ta vô tình, nếu chết… cùng chết hết”.

Lời nói lãnh khốc khiến cho mọi người không lạnh mà run, những người không sợ chết là những kẻ đáng sợ nhất, huống gì lại là một người có tu vi đến mức này.

Thanh Vân đạo trưởng giận dữ nói: “Ngươi…”

Không chờ lão nói tiếp, Quỳnh Phách lập tức ngắt lời: “Đạo trưởng, lời hắn nói quả có đạo lý đó, chúng ta đều có thể mất mạng bất cứ lúc nào, còn tranh cãi làm gì nữa, nếu may mắn qua khỏi kiếp nạn này, ngày sau chúng ta sẽ cùng với ma đạo quyết tranh cao thấp”.

Ngạo Thiên cười lạnh một tiếng đáp: “Lão phu luôn sẵn sàng phụng bồi”.

Quỳnh Phách nhìn Ngạo thiên không nói, rồi hỏi tiếp: “Đạo trưởng, vừa rồi ngài nói là có biện pháp…”

Thanh Vân đạo trưởng liền nói: “Đó là bần đạo nói đến trận pháp “Thiên quang lục hợp”, trận pháp phân thành sáu lộ, mỗi lộ trận pháp lại chia thành sáu đạo, sáu sáu ba mươi sáu đạo, cùng với ba mươi sáu lá Trấn ma kỳ khống chế, trong đó mỗi lá cờ lại ở trong một lục hợp trận và cần một cao nhân nội lực thâm hậu nắm giữ, duy trì trận pháp vận hành, trận lục hợp này có thể chia ra bốn phía, tách riêng, trấn áp ma khí ở bên trong vòng tròn”.

Liễu Dật nghe xong gật gật đầu nói: “Hảo trận pháp, thế thì bây giờ mời các thủ lĩnh, chưởng môn chính đạo, ma đạo về lại môn phái, đưa toàn bộ các cao thủ của mình đi đến một trăm dặm ngoài Phong Đô Quỷ Thành, chuẩn bị trấn áp ma khí”.

Rồi Liễu Dật chuyển mình nhìn xuống vòng người bên dưới lôi đài nói tiếp: “Lần này để trấn áp ma khí, chúng ta rất cần các cao thủ cao cường, các cao thủ tại trường đều có thể tham gia, tranh thủ kéo dài thời gian càng lâu thì bọn ta càng có hy vọng, nếu không ai có ý kiến, thì xin mời sư phụ ta thống lĩnh các người”.

Phía dưới đột nhiên yên lặng, không rõ ở đâu vang lên một tiếng hô to: “Được lắm”. Ngay lập tức, những người tự xét tu hành của mình đủ tham gia trấn áp ma khí vội theo sau Lang Vương, trong đó có cả Thiên Kiêu, Lam Nhận.

Liễu Dật nhìn Kỳ, Lân phía sau nói: “Bọn ngươi theo sư phụ đến nơi trấn áp ma khí trước, bảo hộ tuyệt đối an toàn cho sư phụ, ta sẽ quay lại điều động Bạch Hổ cùng ba mươi sáu tinh kỵ”.

Nói xong, quay đầu về phía Thiên Long, Hỏa Phượng, lạnh lùng nói: “Ta biết chắc chắn vẫn có một số người tâm địa ám muội, nếu như sư phụ ta vẫn còn ở đây trước khi ta quay về, thì như ta đã nói trước, ta sẽ chừa cho đường sống… bằng không giết không tha”. Thanh âm băng lãnh, phảng phất như đến từ địa ngục, ẩn chứa sức mạnh phi thường, Thiên Long, Hỏa Phượng bất giác thối lui một bước.

An bài mọi việc xong xuôi, Liễu Dật nói tiếp: “Ta nghĩ rằng, bây giờ chúng ta có thể phân chia hành động, càng nhanh càng tốt…”

Để trở thành một anh hùng không phải là một chuyện ai cũng làm được. Một người nếu ghét ác như cừu, trừ bạo an dân thì chỉ xem như là đại hiệp. Còn anh hùng đích thực là người phải có đủ dũng khí bước ra lo cho an nguy của thiên hạ vào thời điểm nguy nan của thiên hạ. Dường như trời cao định sẵn Liễu Dật phải trở thành vị anh hùng như vậy rồi.