Chương 184: Cửu Chủng Nhăn Lệ, Bỉ Ngạn Chi Hoa Đích Trớ Chú

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Chín loại nước mắt, Trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa)

Đang khấp khởi hi vọng, trong lòng Liễu Dật khẽ máy động, nghi vấn: “Giá phải trả? Trả như thế nào?”

Dạ Lang nhìn Hồng Nương, tựa hồ quyết định rồi quay lại nói với chàng: “Khi chín loại nước mắt tề tụ, Bỉ Ngạn Hoa mọc lá thì Thiên nữ khôi phục được kí ức.”

“Bất quá loại hoa này cảm nhiễm Nhân gian ái tình, đồng thời với việc thực hiện nguyện vọng của công tử thì nó cũng tuân thủ câu trớ chú tà ác. Ước định được thực hiện thì trớ chú cũng bắt đầu: Thiên nữ sẽ quay lại Thần giới, muôn đời không quay lại phàm trần, Chân ma vĩnh viễn đọa lạc, mãi mãi trầm luân nơi Ma giới.”

Liễu Dật đã nghe rõ nhưng không dám khẳng định: “Các vị nói là khi Thiên nữ khôi phục kí ức thì nàng và tôi sẽ vĩnh viễn cách chia?”

Hồng Nương gật đầu: “Đúng vậy, đương nhiên công tử có thể cân nhắc, đằng nào hai người không ở cùng nhau, nếu muốn khôi phục kí ức của Thiên nữ, công tử còn phải trải qua nhiều gian khó, công tử thấy có đáng không?”

Liễu Dật trầm ngâm, chàng hiểu ý Hồng Nương, cho dù Thiên nữ khôi phục kí ức thì cũng không thể sống cùng chàng, bất kể thế nào chàng cũng phải trả giá rất đắt. Chàng không cân nhắc nữa, trực tiếp đáp: “Đa tạ đã đề tỉnh, tôi chỉ muốn nói rằng không có gì là đáng hay không đáng, không cần phải cân nhắc, chỉ là… nguyện ý hay không mà thôi.”

Dạ Lang cảm thán: “Ôi, ý công tử là sẽ đi lấy đủ chín loại nước mắt, giúp Thiên nữ khôi phục kí ức.”

Liễu Dật kiên định gật đầu: “Đúng, tất cả đã thành kí ức, thứ còn lại chỉ là niềm tin trong lòng, vì mối tình của chúng tôi mà Thiên nữ phải chịu nỗi khổ luân hồi nơi Nhân gian, tất nhiên những bi khổ đó do tôi mà ra thì cũng phải do tôi kết thúc, tôi không mong có được kết quả gì, chỉ cần niềm tin trong lòng và Thiên nữ được hạnh phúc.”

Hồng Nương gật gù: “Những lí giải về tình ái của công tử thật sự rất nhiều, tuy kết quả giống nhau nhưng công tử chấp nhận vì muốn kết thúc luân hồi của Thiên nữ nơi Nhân gian, công tử quyết định như vậy, tôi thực lòng chúc phúc.”

“Có thể công tử rất ư dũng cảm, người dũng cảm chân chính sẽ không gục ngã trên đường đời, tôi hi vọng công tử làm được, tuy Thiên nữ không thể san sẻ phần nào nhưng những gì công tử làm khiến chúng tôi thực lòng có thể vì công tử mà kiêu ngạo.” Dạ Lang nói.

Liễu Dật yên lặng rồi hỏi tiếp: “Giờ tôi có thể biết chín loại nước mắt gồm những loại nào? Làm sao mới khôi phục kí ức của Thiên nữ?”

“Đương nhiên, không thì công tử làm sao mà đi thu thập được?” Hồng Nương gật đầu.

Dạ Lang tiếp lời: “Loại nước mắt thứ nhất là nước mắt cảm động của Chân ma.”

Liễu Dật buột miệng: “Nước mắt cảm động của Chân ma? Không phải chỉ vào tôi sao? Loại nước mắt cảm động này làm sao tính đây?”

Hồng Nương đáp: “Đúng, trên đời này chỉ có một Chân ma, là công tử, còn loại nước mắt này thế nào thì chúng tôi chỉ có thể nói với công tử rằng, cảm tình nhất định cần có cảm động, lệ chảy ra tất là cảm tình, chỉ có loại nước mắt đó, Bỉ Ngạn Hoa mới xuất hiện và hấp thụ.”

Liễu Dật gật đầu, loại nước mắt này đối với chàng dường như rất khó khăn, kiếp này chàng đã rơi lệ bao nhiêu lần? Nước mắt cảm động là như thế nào? Chàng chỉ đành ôm hi vọng, tiếp tục hỏi: “Loại nước mắt thứ hai là gì?”

Dạ Lang đáp: “Loại nước mắt thứ hai là nước mắt bi thương của Minh Vương.”

Liễu Dật nhướn mày: “Minh Vương là ai?”

“Công tử chắc biết Lam Ảnh, y là đệ tử thứ bảy của Minh Vương, sáu đệ tử khác khống chế Lục tinh cung của Minh giới, ông ta chính là người thống trị chí cao của Minh giới, công tử phải lấy được nước mắt bi thương của ông ta.” Hồng Nương giải thích.

Liễu Dật lại gật đầu, dường như đã hiểu, Minh Vương đã là chủ tử của Lam Ảnh, tu vi tất nhiên cao đến bất khả trắc, nếu vậy muốn lấy được nước mắt của Minh ông ta ắt khó hơn lên trời, hà huống còn hạn định là nước mắt bi thương, chàng lại sa vào trầm tư.

Dạ Lang nhìn chàng, tịnh không đình chỉ mà tiếp tục: “Loại thứ ba là nước mắt hối hận của Bàn Cổ.”

Liễu Dật lập tức tỉnh lại, buột miệng: “Thần cũng có nước mắt sao, hơn nữa Bàn Cổ sao mà rơi nước mắt hối hận được, ông ta đơn giản là một tượng đá vô tình.”

Tiếng cười của Hồng Nương vọng vào tai Liễu Dật: “Bất kể Thần có nước mắt hay không thì nước mắt hối hận của Bàn Cổ cũng phải lấy được, ngược lại Bỉ Ngạn Hoa vĩnh viễn không thể giúp công tử, hơn nữa… công tử làm sao biết được Thần không có nước mắt? Đối mặt với cõi đời này, chẳng qua họ ngụy trang quá tốt thôi, bảy ngàn năm nay, công tử làm sao biết Bàn Cổ có hối hận không? Tôi chỉ có thể nói rằng, chín loại nước mắt khuyết một cũng không được.”

Dạ Lang tiếp tục: “Chúng tôi chỉ nói về chín loại nước mắt, còn đi lấy hay không do công tử tự quyết định, đương nhiên nếu công tử thấy mình không làm được cũng không sao, hơn nữa chúng tôi còn đưa hai người về thẳng tam giới đại lục.”

Liễu Dật lắc đầu: “Không, xin cứ nói tiếp.”

Dạ Lang tiếp tục: “Loại thứ tư là bách hoa chi lệ, nước mắt kết nối trăm hoa, nước mắt chúc phúc của trăm hoa.”

Liễu Dật hỏi: “Hoa cũng có nước mắt? Bách hoa là nước mắt của một trăm đóa hoa chăng?”

Hồng Nương lắc đầu: “Nước mắt chúc phúc của bách hoa tịnh không phải là một trăm đóa hoa, là gì à? Chúng tôi không thể nói ra, chuyện này nhất thiết phải do công tử tự trải nghiệm, chỉ có vậy công tử mới hiểu được.”

Dạ Lang lại nói: “Loại thứ năm là nước mắt nguyện cầu của ngôi sao đang lặn, lệ rơi sao lặn, vì các vị mà nguyện cầu.”

Không đợi Liễu Dật lên tiếng, Thất Nguyệt đột nhiên xen lời: “Các người đang đùa à? Sao có nước mắt thế nào được, nếu muốn ngôi sao nguyện cầu cho chúng tôi, cõi đời này không phải sẽ loạn lên ư? Những gì các người nói căn bản không tồn tại, tôi thấy các người vốn không có năng lực giúp đỡ thư sinh nên mới bịa ra những chuyện bất khả thi như vậy.”

Hồng Nương nhìn Thất Nguyệt, không hề có ý nổi giận mà ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, cười nói: “Hảo cô nương, cô quan tâm đến công tử quá, lời chúng tôi là thật hay giả các vị cứ trải qua rồi sẽ chứng thực, trên cõi đời này có những việc phải do tự thân mọi người định nghĩa, nếu tôi nói sai thì các vị sẽ không thực hiện sao?”

Liễu Dật chỉ gật gù: “Xin cứ tiếp tục.”

Dạ Lang tiếp tục giảng giải: “Loại thứ sáu là nước mắt gìn giữ của sắt đá.”

Chuyện này càng gây khó cho Liễu Dật, sắt đá lấy đâu ra tình, lấy đâu ra nước mắt, lại còn là nước mắt gìn giữ, đó vốn là thứ không hề tồn tại, chàng lại hỏi: “Sắt đá thì có nước mắt sao được?”

Hồng Nương trả lời: “Trời còn có tình nên trời mới già, trăng cũng có tình nên trăng khuyết, những chuyện thế này phải có lòng thành mới khiến đá vàng tan chảy, chỉ cần công tử dụng tâm là được, mà sao công tử biết sắt đá không có nước mắt?”

Liễu Dật gật đầu: “Còn loại nước mắt thứ bảy?”

“Ba loại nước mắt còn lại là nước mắt định nghĩa, so với những loại nước mắt trước còn khó kiếm hơn.” Dạ Lang trả lời.

“Tiên sinh xin cứ nói thẳng, Liễu Dật muốn biết chín loại nước mắt này khó lấy đến đâu, chỉ cần trong thiên địa này có, Bỉ Ngạn Hoa nhất định sẽ hoa lá cùng trổ.” Liễu Dật khẳng khái.

“Có những thứ vốn hết sức bình thường nhưng chỉ bị người đời bỏ qua, chín loại nước mắt này là vật nơi phàm thế, sao lại không có? Có điều… cần phải do công tử trải nghiệm mới lấy được.” Dạ Lang cười.

Ông ta thoáng dừng rồi tiếp tục: “Loại thứ bảy là nước mắt của vầng trăng.”

Liễu Dật khẽ nhướn mày: “Nước mắt của vầng trăng? Là vật nơi phàm trầm sao?”

Hồng Nương cười: “Có lẽ nó không thuộc về những vật nơi phàm trần nhưng nó thật sự tồn tại, chỉ cần công tử tin tưởng, vầng trăng cũng có nước mắt như thường; trong thế giới của chúng ta, trăng đại diện cho vĩnh hằng, tình yêu chân thành vĩnh hằng.”

Liễu Dật gật đầu: “Được, xin mời tiếp tục.”

Dạ Lang tịnh không phản ứng gì, bình tĩnh nói: “Loại thứ tám là nước mắt của mây trắng, mây trắng đại diện cho thánh khiết, hoàn mĩ, chỉ khi được nó tẩy sạch bụi trần Bỉ Ngạn Hoa mới đạt được vẻ mỹ lệ.”

Liễu Dật âm thầm nghiền ngẫm chuyện không thể tin được này…

Dạ Lang không nói, chỉ cười nụ: “Loại thứ chín là nước mắt của đại địa, nó đại diện cho kiên trinh, cho niềm tin, chỉ có nước mắt của đại địa mới khiến Bỉ Ngạn Hoa xác định được tín ngưỡng.”

“Chín loại nước mắt này thực sự tồn tại?” Liễu Dật hỏi.

Hồng Nương gật đầu: “Tôi chỉ nói cho công tử biết, đó là một biện pháp, cũng là hi vọng, chỉ cần tề tụ được chín loại nước mắt sẽ khiến Bỉ Ngạn Hoa trổ cả hoa và lá, phá được trớ chú cho Thiên nữ để nàng thoát li nỗi khổ luân hồi nơi trần thế. Công tử cứ tự hỏi, nếu thật sự tin tưởng thì đi tìm, còn nếu không tin, đương nhiên có thể bỏ qua, chúng tôi chẳng qua giới thiệu cho công tử.”

Thất Nguyệt bèn lên tiếng: “Nói như vậy, chín loại nước mắt có tồn tại?”

Dạ Lang lại tiếp lời: “Tin thì có, không tin thì không có, tất cả đều phải trải nghiệm, nếu công tử nỗ lực, cho dù không đạt được cũng phải tự tin.”

“Tôi sẽ không bỏ cuộc, một khi đã có cách khôi phục kí ức của Thiên nữ, cho dù là truyền thuyết, là lời đồn, tôi cũng sẽ nỗ lực, Thiên nữ đã chịu quá nhiều khổ nạn rồi.” Liễu Dật nói chắc nịch.

Dạ Lang gật gù: “Như vậy là công tử quyết định đi tìm?”

Liễu Dật không cân nhắc, gật đầu kiên định: “Đúng vậy, chỉ cần chín loại nước mắt thật sự tồn tại tôi sẽ lấy chúng về tụ hợp lại, cho dù đối mặt với núi đao, biển lửa Liễu Dật cũng không thoái lui.”

Hồng Nương tham gia: “Nói như vậy, công tử đồng ý tiếp thụ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa? Công tử phải biết rằng đó là một câu trớ chú bi thảm, Thiên nữ sẽ quay lại Thần giới, còn công tử vĩnh viễn bị phong ấn tại Ma giới.”

Liễu Dật kiên định gật đầu: “Chính thế, tôi sẽ tiếp thụ, tôi không sợ, dù trớ chú có độc ác nhưng chỉ cần Thiên nữ từ đây thoát khỏi nỗi khổ luân hồi thì tất cả tôi đều nguyện ý.”

Thất Nguyệt phụ họa: “Đúng, trớ chú cũng chỉ là trớ chú thôi, một khi trớ chú của Thiên nữ có thể phá được thì nếu thư sinh thật sự bị trớ chú, nhất định cũng phá được, tôi không tin trời già cứ mãi trêu cợt người ta như vậy.”

Hồng Nương nhìn Thất Nguyệt, mỉm cười tán thưởng: “Hay, cô nương cho rằng trớ chú mà Chân ma bị ám có thể phá được ư? Thiên nữ bị trớ chú đã có Chân ma vì nàng ấy mà luân hồi, mà gìn giữ, mà giải trừ, còn nếu Chân ma bị trớ chú thì sao? Ai sẽ vì y mà phá bỏ trớ chú? Thiên nữ ư? Thiên nữ sẽ vĩnh viễn không rời khỏi Thần giới, chả lẽ… là cô nương?”

Mấy lời của Hồng Nương khiến cho Liễu Dật và Thất Nguyệt trong lòng chấn kinh. Tuy Hồng Nương chỉ tùy tiện thốt lên mấy câu nhưng dường như ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc, nhất là câu cuối “Chả lẽ… là cô nương?”cứ vang vọng trong óc Thất Nguyệt, trong đó hàm ý ngờ vực, nàng không thể phá được.

Không biết Thất Nguyệt lấy đâu ra dũng khí, kiên định gật đầu: “Nếu thật sự là tôi, tôi nguyện dùng cả đời này mà phá trừ trớ chú đó, nguyện vọng của Thất Nguyệt… chỉ là… thư sinh được hạnh phúc.”

Những lời của nàng khiến trong lòng Liễu Dật lại dâng lên niềm cảm động âm thầm, chỉ là chàng không biết nói thế nào, đối với nàng, chàng không biết làm cách nào để báo đáp.

Hồng Nương lắc đầu, đột nhiên cười nói: “Si nhân, Hồng Nương chỉ có thể cùng cô nương cười xòa, những chuyện thế này, cô nương không nhất thiết phải suy nghĩ ngốc nghếch rằng dùng cả đời mình để giải trừ trớ chú của Chân ma, y có lấy được chín loại nước mắt để Thiên nữ khôi phục chân thân, thoát li trần thế còn là chuyện xa vời, cô nghĩ vớ vẩn gì thế?”

Thất Nguyệt thình lình có cảm giác không hay, dường như những lời của nàng có phần hơi quá bộc trực, song Liễu Dật không thấy được biểu tình của nàng.

Liễu Dật trả lời Hồng Nương: “Tôi nhất định có thể, chỉ cần trên đời này có, dù khó khăn tôi cũng đi lấy về… giờ chúng tôi xin cáo từ, tôi không muốn phí thời gian nữa.”

Dạ Lang lên tiếng: “Đợi đã, công tử biết chín loại nước mắt ở đâu để đi lấy ư?”

Liễu Dật thấy mình dường như quá hồ đồ, chẳng lẽ chín loại nước mắt không có trên thế giới này? Chàng hỏi: “Tôi không biết, mong tiên sinh chỉ giáo.”

Trong tay Hồng Nương lúc đó có hai khối bạch ngọc nho nhỏ, gộp cả hai khối cũng lọt thỏm trong tay, một khối điêu khắc mặt trăng, khối còn lại điêu khắc thái dương. Hồng Nương đặt cả vào tay chàng: “Hai khối ngọc này là chìa khóa mở cửa đến Minh giới và Thần giới, chỉ cần công tử dùng chân nguyên thôi động, chúng sẽ mở toang cánh cửa tiến vào nhị giới.”

Liễu Dật nhận lấy hai khối bạch ngọc, cảm giác ấm áp, tỏ ra hiếu kì: “Chiếu theo lời hai vị, chả lẽ chín loại nước mắt không có ở Nhân gian mà ở Thần giới và Minh giới?”

Dạ Lang giải thích: “Đúng như thế, ở Nhân gian chân tình rất khó khiến người ta đau đáu, có lẽ ở hai thế giới kia sẽ có chín loại nước mắt, hi vọng công tử có thể tề tụ được đủ chín loại, khôi phục kí ức của Thiên nữ, kết thúc nỗi khổ luân hồi suốt ba kiếp.”

Liễu Dật gật đầu, dường như nghĩ ra điều gì đó bèn hỏi: “Nếu tôi lấy được nước mắt, làm thế nào để tưới vào Bỉ Ngạn Hoa?”

Tay phải Hồng Nương vẫy nhẹ, một đóa hoa màu hồng không có cành lá xuất hiện trước mặt Liễu Dật, Hồng Nương nói: “Có lẽ công tử không thấy chứ đóa hoa trước mặt công tử là Bỉ Ngạn Hoa, tôi hỏi công tử lần cuối, liệu công tử có nguyện ý tiếp thụ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa?”

Liễu Dật không hề do dự, gật đầu kiên định: “Tôi nguyện ý.”

Hồng Nương gật gật: “Tốt.” Tay phải nàng vẫy nhẹ, đóa hoa màu hồng bay về hướng Liễu Dật, phát ra hồng quang, quang mang tỏa rộng rồi Bỉ Ngạn Hoa biến mất, rốt cuộc chỉ còn lại quang hoa màu hồng quấn quít thân thể chàng.

Quang hoa lại lấp lánh rồi thu lại, nháy mắt quang điểm nhập vào trong thân thể Liễu Dật, chàng chỉ cảm thấy thân thể mình rung động, tựa như dung nhập vật gì đó rồi khôi phục như thường, cất tiếng hỏi: “Đó là gì vậy?”

Hồng Nương đáp: “Là trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa, khi một loại trong số chín loại nước mắt xuất hiện, nó sẽ từ trong cơ thể công tử ảo hóa ra, hấp thụ nước mắt rồi lại nhập vào, đến lúc cả chín loại tề tụ, Thiên nữ khôi phục kí ức thì Bỉ Ngạn Hoa sẽ thực hiện lời trớ chú bi thảm.”

Liễu Dật gật đầu: “Đa tạ.”

Dạ Lang lại nói: “Được rồi, có thể duyên phận giữa chúng ta chỉ đến đây là dừng, công tử nên mở cửa vào Minh giới, đi tìm chín loại nước mắt.”

Liễu Dật và Thất Nguyệt lại hướng về hai người đa tạ, khi chàng thôi động hai khối bạch ngọc, một cánh cửa lớn lấp lánh bạch quang xuất hiện trước mặt hai người, thông qua Hắc Mạc, chàng biết đó là khung cửa màu trắng.

Chàng quay sang hỏi Thất Nguyệt: “Muội có muốn đi không?” Dường như, hiện giờ chàng căn bản không thể yêu cầu nàng điều gì.

Thất Nguyệt gật đầu: “Chúng ta cùng đi.”

Chàng nhè nhẹ gật đầu, liền đó hai người đạp lên bạch quang. Bạch quang từ từ co lại, đến khi trở thành một quang điểm trắng tinh thì biến mất.

Hồng Nương ngước nhìn vầng mặt trời đang lặn xuống biển phía xa xăm rồi nói: “Chúng ta mang lại cho y chín loại khổ nạn, có phải thái quá không?”

Dạ Lang lắc đầu: “Y cần phải trải nghiệm, nếu mọi thứ đều đơn giản thì loại tình ái đó là gì? Nếu ngay những khảo nghiệm này y cũng không qua nổi thì còn tư cách gì nói chuyện yêu đương? Yên tâm đi, y nhất định thành công.”

Hồng Nương gật đầu nhưng lại hỏi: “Nhưng… câu trớ chú đó, muội cứ cảm thấy chúng ta quá tàn nhẫn, vì sao phải nhất định phân li bọn họ?”

Dạ Lang dịu dàng ôm lấy tiểu yêu Hồng Nương, ôn nhu trả lời: “Nhân sinh chính là phải không ngừng chọn lựa, y là vậy, câu trớ chú đó chẳng qua cho y một lựa chọn, Hồng Nương, muội nên biết trên đời này không có gì là tuyệt đối, kể cả câu trớ chú đó.”

Nhìn vầng tịch dương lặn xuống phía tây, mặt biển rực rỡ ánh vàng, hồ điệp múa lượn dưới những khóm Bỉ Ngạn Hoa, Hồng Nương tựa vào ngực Dạ Lang, nhẹ nhàng thốt: “Có lẽ chính vì câu trớ chú đó không tuyệt đối muội mới đặc biệt lo lắng cho vận mệnh của Thất Nguyệt, không rõ nha đầu ngốc này sẽ phải làm sao?”

Dạ Lang an ủi: “Muội quên hết đi, huynh có cảm giác là y sẽ quay lại Thiên Nhai Hải Giác…”