Chương 56: Bôi Trung Liệt Tửu, Minh Nguyệt Vị Thùy Khuyết

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Rượu nồng đầy chén, trăng vì ai mà khuyết)

Mộng tưởng tuyệt không phải là mộng, giữa hai thứ đó có một sự cách biệt phi thường mà tự trong thâm tâm mỗi người đều hiểu rõ!

(Cổ Long – Luận)

“Nào, đến đây, chúng ta cùng cạn chén! “

“Mừng thư sinh và Cát Lợi Nhi bình phục, vì sức khỏe của Đại Đao Vương và Thủy Nhi, vì… tương lai của Thập Kiệt Nhất và A Cửu, cạn ly!” Lang Vương uống một hơi cạn ly rượu, mọi người cũng đồng thanh hưởng ứng.

Từ khi Liễu Dật bị thương đến giờ, đã hơn nửa tháng, Đại Đao Vương và Thủy Nhi thương thế đã tốt hơn nhiều, Liễu Dật và Cát Lợi Nhi cũng vậy. Cả bọn lưu lại tửu lâu này được nửa tháng, ngày ngày thưởng thức cao lương mỹ tửu, khoái hoạt không gì tả xiết.

Hôm nay đồ ăn thức uống của tiệc khánh chúc toàn là do Thập Kiệt Nhất xuất ngân phiếu mang theo từ Liễu Phủ ra mua, chỗ ngân lượng đó thừa đủ để sống ở đây hàng chục năm.

Lang Vương hớp một ngụm rượu, nói: “Các ngươi giờ đều đã khỏe lên nhiều rồi, sắp tới các ngươi định làm gì?”

Câu hỏi của Lang Vương khiến tiếng ồn ào nhiệt náo của mọi người nhất thời trầm xuống, không một ai mở miệng.

Thủy Nhi nghĩ tới nghĩ lui, rồi lên tiếng trước: “Tiểu nữ trước hết trở về môn phái, mang bảo vật giao trả cho sư phụ, sau đó sẽ tính tiếp…”

A Cửu nhìn Lang Vương, làm mặt quỷ nói: “Phụ vương tôi đã bảo, sau này cứ việc đi cùng Thập Nhất.”

Thập Kiệt Nhất vội nói: “Ta thì nhất mực đi theo lão đại, lão đại đi đâu, ta theo đó.”

Liễu Dật nhìn Thập Kiệt Nhất, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta nghĩ hiện tại không nên về nhà vội, chúng ta vừa đi lại trong giang hồ đã cùng một lúc đắc tội với hai đại môn phái của Ma tộc, nếu cứ thế về nhà sẽ liên lụy đến toàn gia.”

Lang Vương gật đầu đáp: “Đúng đấy. Ám Môn đã phái ra hai nhóm sát thủ, nhưng cả hai nhóm sát thủ này có đi mà không có về. Ám Môn không nhận được tiền, sắp tới đây thế nào cũng tìm ngươi thanh toán. Ngoài ra, còn có Ma Môn, sát thủ của Ám Môn cũng chính là hộ pháp của Ma tộc, với cách thức hành động trước giờ, lúc trước ngươi đắc tội với Vi Thiên Đà, nhất định họ không thể bỏ qua cho ngươi đâu.”

“Chỉ một mình Ám Môn cũng đã quá phiền nhiễu rồi, sát thủ vô số, cao thủ cũng nhiều như lông bò. Giờ ngươi lại đắc tội với Ma môn tôn chủ, xem ra, sau này ngươi chắc chắn sẽ gặp nhiều kiếp nạn!”

Thập Kiệt Nhất vỗ bàn đáp: “Có Thập Nhất ở đây, lũ chuột nhắt đó sao dám trèo vào nồi? Mẹ nó! Chúng đến một con ta giết một con, đến hai con ta giết cả hai con, cho chúng biết thế nào là lợi hại.”

Lang Vương nhìn Thập Kiệt Nhất, tiếp lời: “Xem ra cũng chỉ có thể dựa vào Thập Nhất để đối phó những tai họa này thôi.”

Đại Đao Vương nhấp một ngụm rượu, xoa đầu, bảo: “Tại sao lại quên đao của ta thế? Ta hiện giờ cũng bị người tứ xứ truy sát, ta thấy chúng ta cùng hợp lại thì tốt hơn.”

Lang Vương nhìn Đại Đao Vương, cười nói: “Đao nếu không cần, sao có thể gọi là Đại Đao Vương? Ta chẳng đã dạy ngươi một bộ kiếm pháp rồi sao? Nếu như có thể phối hợp tốt với “Liệt hỏa” kiếm, việc đối phó với Ám Môn ngũ tinh sát thủ không thành vấn đề.”

Cát Lợi Nhi thấy mọi người nói xong, bối rối không biết cất lời thế nào….

Lang Vương bảo Cát Lợi Nhi: “Tiểu nha đầu, ngươi không cần nói nữa, trước hết hãy yên tâm an ủi thư sinh, sau này kiếp nạn sẽ còn rất nhiều.”

Liễu Dật hỏi Lang Vương: “Còn ngươi tính thế nào?”

Lang Vương nhìn mọi người một lượt, lại nhấp một ngụm rượu, nhấm nháp chút đồ ăn, rồi nói: “Ta à… ha ha… bí mật, ta có việc trọng yếu cần làm.”

Đại Đao Vương cũng uống cạn chén rượu rồi mới cất lời hỏi: “Bí mật? Không phải là đi thăm tiểu cô nương nào đấy chứ?”

Lang Vương liếc nhìn Đại Đao Vương, cười nói: “Ai giống như ngươi, ta dùng thời gian này đi đào một bảo tàng.”

Thập Kiệt Nhất ực một ngụm rượu lớn, nói: “Cứ việc, hay ho gì chứ. Ngươi cứ việc đi đào bảo tàng nào đó đi, sẵn tiện đào luôn cho ngươi chỗ yên nghỉ, như vậy tốt hơn, đỡ mất công.”

Lang Vuơng tợp tiếp một chút rượu, từ từ nói: “Ngươi lo cái gì, chuyện của ta đâu cần ngươi quản! Tin tức này ta lấy được từ chỗ Bạch Hổ, không biết có chuẩn xác hay không. Chỉ biết rằng vào ngày mồng một tháng chín, người trên giang hồ tam giới, có khả năng bao gồm cả các nhân vật chính giới, đều đến tập hợp tại Kiếm Môn quan tại Liên Hoa Trấn, là nơi theo truyền thuyết có cất giấu bảo tàng.”

A Cửu cũng uống cạn chén rượu của mình rồi xen vào: “Có gì hay không? Bên trong đó có những gì?”

Lang Vương nhón tay bốc chút gỏi, phe phẩy quạt giấy, từ từ kể: “Truyền thuyết nói rằng bảo đồ này là từ thượng cổ truyền lại, trong đó ngoài việc ghi địa điểm bảo tàng của tiền triều, còn chỉ ra nơi giấu danh kiếm đứng hàng thứ tám trong thiên hạ, cùng tuyệt thế kiếm quyết, có thể sánh với các đại môn phái của tam giới. Vì thế, bảo tàng này rất có giá trị đối với người trong giới giang hồ.”

A Cửu không nhịn được liền hỏi tiếp: “Thế ông tính làm gì, đã thành tinh rồi, còn muốn đi đoạt bảo tàng hả?”

Lang Vương bực mình bảo: “Ta vốn là thủ hộ thần thú, chứ không phải yêu quái thành tinh!”

A Cửu vội xin lỗi: “Tôi trót lỡ lời, thật bậy quá…”

Lang Vương nói tiếp: “Phải biết rằng, thanh danh kiếm truyền thế này không phải ai cũng lấy được, hà huống còn có kiếm quyết nữa, ta chỉ muốn đi xem một trường tranh đoạt đầy khốc liệt thôi.”

A Cửu tính toán: “Mồng một tháng chín… Hôm nay là ngày hai mốt tháng bảy, vậy còn hơn tháng nữa.” rồi ngẩng đầu nói: “Hay là chúng ta đến đoạt bảo tàng đó đi, dù gì chúng ta cũng đang rảnh mà…”

Liễu Dật nhìn A Cửu nói: “Đang nhàn hạ chẳng hơn rước lấy phiền nhiễu sao? Cần gì phải tranh đoạt bảo tàng? Bất quá…. ta có nghe qua Kiếm Môn quan tại Liên Hoa Trấn là địa phương phong cảnh tuyệt mỹ độc đáo, cũng nên đến xem một lần.”

Cát Lợi Nhi sau một hồi bị mọi người luân phiên mời rượu, gương mặt đã ửng hồng, liền hỏi: “Có thật không? Nơi đó đẹp lắm à? Vậy chúng ta hiện tại cũng không làm gì, đến đó chơi qua cho biết.”

Liễu Dật nhìn tiểu nha đầu đó, cười nói: “Cũng tốt…, ta có nghe nói đặc sản của Liên Hoa Trấn lại chẳng phải hoa sen, mà là một thứ hoa trắng có nhiều cánh, mỗi đóa hoa được tạo thành từ ba mươi chín cánh hoa, mỗi khi chúng đua nhau nở, khắp nơi ngập tràn một màu trắng như tuyết, do đó được tặng cho mỹ danh là “Phiêu tuyết”!”

Thủy Nhi đột nhiên nói: “Hay nhỉ, bất quá trong bản môn sắp khai hội, nên lần này chắc là không đi cùng mọi người được.

Đại Đao Vương nhìn Thủy Nhi cười cười nói: “Mấy người bọn ta đang gặp nguy hiểm phi thường, ma đạo hai phái đều muốn giết chúng ta sớm chừng nào tốt chừng ấy. Ngươi cứ tạm thời ở lại bên cạnh sư phụ của ngươi đi, ngốc ạ.”

Liễu Dật đột nhiên nhìn A Cửu, A Cửu biết ngay có điều không ổn, vội nói: “Phụ hoàng nói rằng, miễn là ta ở bên cạnh Thập Kiệt Nhất, người đã yên tâm rồi, nên ngươi không cần phải lo cho ta.”

Liễu Dật nhìn Thập Kiệt Nhất, vẻ như muốn kiểm chứng lời A Cửu.

Thập Kiệt Nhất vội gật đầu bảo: “À, hoàng đế lão tử đúng là đã nói như vậy, ta cũng sẽ cứ theo vậy mà làm.”

Liễu Dật gật gật đầu nói: “Tốt, vậy mai chúng ta cùng xuất phát, Thủy Nhi trở về Thần Môn, còn chúng ta nhắm hướng đông nam, thẳng đến Liên Hoa trấn.”

Lang Vương nhìn mọi người, bảo: “Ta không thể đi với các ngươi được, các ngươi đi chậm quá, ta phải bay trước vậy.”

Liễu Dật nhìn Lang Vương, cười nói: “Ngươi thích đi kiểu gì thì đi? Nào, đêm nay chúng ta phải uống cho thống khoái, mọi người cùng nhau vui vẻ, cạn chén!”

Mọi người cùng lớn tiếng tiếp lời: “Cạn chén!”

Liễu Dật uống một ngụm rượu lớn xong, thở dài ngâm: “Trần thế như triều, nhân như thủy, trích thán giang hồ kỷ nhân hồi” (30). Vốn chẳng nghĩ giang hồ thần bí đến thế, lúc lỡ chân bước vào, không hay không biết, khi muốn rút chân ra, đã thành than bất do mất rồi. Giả như đến lúc trở thành thiên hạ vô địch, liệu còn ai có thể ngăn ta thoái xuất giang hồ”

Lang Vương ngắm nghía Liễu Dật một lúc, rồi cười nói: “Như quả ngươi có một ngày trở thành thiên hạ vô địch, người còn có thể rút lui khỏi giang hồ không?”

Tựa hồ, vấn đề này vô cùng quan trọng…

(30) Trần thế như triều, người tựa nước. Giang hồ lỡ bước mấy ai về