Chương 109: Thống Khổ Quyết Trạch, Bạt Kiếm Chỉ VI Mông Lung Mĩ

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Lựa chọn khó khăn, vung kiếm chỉ để cứu mỹ nhân)

Anh hùng, phạm vi của từ này rất rộng, ý nghĩa bên trong vô cùng thâm sâu, lịch sử hàng ngàn năm nay, vị anh hùng nào cũng phải trả một cái giá rất đắt vì hai chữ ấy.

Thời gian dần trôi qua nhưng chính, ma lưỡng đạo ở ngoài trường vẫn không động thủ. Liếc mắt nhìn nhóm người trong trường, Ngạo Thiên lạnh lùng cất tiếng: “Các ngươi không phải tự xưng là nhân gian chính đạo sao? Vì cớ gì chỉ trơ mắt nhìn mà không xuất thủ tương cứu? Chắc không quá một tuần trà nữa là họ không trụ nổi, các ngươi cũng không định ra tay tương trợ họ?”

Quỳnh Phách lạnh lùng đáp: “Ta ngại bọn tiểu nhân ám toán. Ngươi xem, con gái ngươi còn khá hơn hẳn ngươi, biết nghĩ đến người trong thiên hạ, tự mình bước ra lãnh lấy trách nhiệm, nếu ngươi vẫn không xuất thủ, ta nghĩ, ngươi chẳng còn mặt mũi nào để nhìn lại con gái của ngươi đâu!”

Ngạo Thiên nổi xung: “Ngươi…”

Nhìn vào trong trường, nhóm người trong đó có vẻ không trụ nổi, kẻ khả dĩ có thể trụ được là Lang Vương, Kỳ, Lân cùng Lam Nhận. Những người còn lại sắc mặt đã nhợt nhạt, ánh mắt đã có một chút rối loạn, mơ hồ, phần lớn chân lực tiêu hao khiến họ vô cùng mệt mỏi. Nhất là hai người Thủy Nhi và Mục Nhã toàn thân đang run rẩy do công lực không đủ.

Đại Đao Vương nhìn Thủy Nhi bên cạnh, nói: “Thủy Nhi, muội nhất định phải cố gắng”.

Thủy Nhi gật đầu: “Muội biết rồi, dù phải dùng đến chút khí lực cuối cùng, muội cũng không bỏ cuộc”.

Đại Đao Vương cười trong làn nước mắt: “Hai nhi tử của chúng ta nếu biết được nhất định sẽ rất tự hào vì đã có thân mẫu như nàng”.

Thủy Nhi nhìn Đại Đao Vương, sắc mặt hiện lên nụ cười nhợt nhạt nhưng thân thể không ngừng run rẩy.

Đại Đao Vương trong lòng rất đau đớn, nhìn Thủy Nhi sắp gục xuống mà hắn lại không có khả năng tương trợ nàng, nỗi thống khổ này như dao đâm vào tim.

Lang Vương nhìn Thủy Nhi, lắc đầu nói: “Liễu Dật có thể kết giao bằng hữu với các vị, y thật sự may mắn”. Ngữ khí tuy bình hòa nhưng ánh mắt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng. Chính, ma lưỡng đạo vẫn còn nghi kị lẫn nhau chắc sẽ tức khắc bị trừng phạt. Vô số tử linh cùng độc chướng dày đặc sẽ khiến họ nhanh chóng hiểu được sai lầm.

Lúc này, mồ hôi đã đổ đầy mặt Đại Đao Vương. Những người đang vận công trấn giữ trận thế tựa hồ có thể ngã xuống bất cứ khi nào nhưng dòng máu nóng tràn đầy nhiệt huyết vẫn đang chảy trong tim họ. Vì niềm tin vững chắc, họ không ngại hy sinh tính mạng của mình. Những người này có thể chỉ là những người bình phàm, không tên không tuổi, nhưng họ thật sự là những anh hùng chân chính.

Do vậy họ không thể chết bởi vì một người đã xuất hiện, người đó sẽ thay đổi tất cả…

Cùng lúc chính, ma lưỡng đạo đang mải mê tranh cãi, mặt đất khẽ chấn động, dường như có âm thanh như tiếng vó ngựa dồn dập vẳng tới. Ngạo Thiên nói lớn: “Là gì vậy? Cửu U Ma Thần tỉnh lại chăng?”

Quỳnh Phách lắc đầu, mặt lộ vẻ kinh hoảng: “Không, không phải, là một ai đó đang đến rất nhanh, còn cách mười dặm, nghe qua thanh âm thì dường như là một đội kỵ mã”.

Trong lòng Lang Vương bùng lên niềm vui sướng, nói lớn: “Các vị bằng hữu hãy cố kiên trì, các vị xem kìa, Ma chủ đến rồi”. Mọi người liền quay đầu nhìn theo phương hướng Lang Vương chỉ.

Quả nhiên, dõi mắt nhìn ra xa, dưới ánh nắng tàn của vầng thái dương đang lặn xuống phía Tây, một thân ảnh cao lớn đĩnh đạc hiện lên. Người này thân hình tráng kiện, phục trang toàn một màu đen, tay trái đặt lên thanh trường kiếm bên hông, tay phải hở hững vòng ra sau lưng, tà áo choàng đen cùng mái tóc dài trắng xóa tung bay phất phới. Y cưỡi một con Bạch Hổ thân dài một trượng, đôi cánh trắng muốt soải ra hai bên sườn, đang nhanh chóng phi thẳng đến nơi mọi người đang đứng.

Chuyện khiến người ta không thể tin nổi là phía sau người đó còn có mười hai con Bạch Hổ khác giống hệt như vậy, cưỡi trên thân chúng là mười hai hắc y nhân. Tuy những người này mặc giáp bảo vệ tại những chỗ khác nhau trên thân nhưng thanh trường kiếm đeo bên hông thì cùng một kiểu. Không ai thấy rõ gương mặt họ vì trên mặt mỗi người đều mang một chiếc mặt nạ. Tuy nhiên, đằng sau những chiếc mặt nạ là những đôi mắt đen tuyền lấp lánh tinh quang, có thể thấy họ nhất định là những cao thủ kiếm thuật.

Chuyện kinh ngạc không chỉ dừng ở đó, khi khoảng cách hai bên được rút ngắn lại, bụi đất bay lên mù mịt do những con Bạch Hổ đang bay thấp dần tạo ra, thì tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từng hồi như thể có cả một đội kỵ mã đang phi nhanh đến.

Ngạo Thiên thốt lên: “Là mã đội?”

Quỳnh Phách lắc đầu: “Không, là bầy sói”.

Đưa mắt dõi theo lẫn trong bụi đất bay bay, mười hai con sói xám dàn hàng ngược gió nhanh chóng lướt tới. Mỗi con sói có thể sánh với một con ngựa hảo hạng, mười hai con hợp thành một đội, cả hai đội là hai mươi bốn con. Trên lưng mỗi con sói là một hắc y nhân, ngoại hình, tác phong và thanh trường kiếm đeo bên hông cũng giống hệt nhóm cưỡi Bạch Hổ.

Gió thổi bụi đất vàng bay mịt trời, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần. Hai mươi bốn kiếm sĩ cưỡi trên lưng sói xám cùng với mười hai con Bạch Hổ trên không trung vẫn giữ nguyên tốc độ lướt tới như chớp. Người dẫn đầu chính là Liễu Dật, Ma giới chi chủ, chủ nhân Vĩnh Hằng Chi Thành. Dưới ánh tà dương, y phảng phất có dáng vẻ của một vị thần từ trời cao xuống giải cứu chúng sinh.

Mục Nhã nhìn những người đang bay trên trời, dùng khí lực còn sót lại nói: “Gia gia, thần linh đến cứu chúng ta”.

Long thần lúc này cũng quá mệt, chỉ cười nhẹ nói: “Có thể, hoặc giả y cũng so được với thần, thần không quản đến chuyện sống chết của chúng ta, mà chỉ coi chúng ta là những con rối do họ sáng tạo ra mà thôi”.

Thủy Nhi nhìn thấy thân ảnh đó, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, không còn trụ nổi nữa, từ từ gục xuống. Không thể trách nàng, bởi nàng đã tận dụng đến chút khí lực cuối cùng, những gì còn lại chỉ là làn hơi thở yếu ớt.

Nhìn lên bóng người trên thiên không, Lam Nhận, Thiên Kiêu, Thất Nguyệt đồng thời thốt lên: “Là y”. Tuy nhiên trong lòng mỗi người cảm giác khác hẳn nhau. Lúc Liễu Dật xuất hiện, ánh mắt ba người đều ánh lên vẻ rạng rỡ như muốn nói “Hy vọng đến rồi”.

Cũng lúc đó, lớp hộ vệ màu vàng đột nhiên lộ ra một khe hở…

Chớp mắt, hai tử linh xông thẳng ra, chỉ có nửa thân trên, thân dưới chẳng thấy đâu, hai tử linh này một lao đến bên Thiên Kiêu, một lao đến chỗ Thất Nguyệt.

Ngay lập tức, Bạch Hổ trên không phát ra tiếng gầm động trời, tay phải Liễu Dật vung lên, chớp mắt một khối cầu màu lục xuất hiện bao trùm lấy Thủy Nhi và lá cờ, truyền chân lực cường mãnh nhanh chóng phong bế khe hở. Trong khi Bạch Hổ từ từ hạ xuống, Liễu Dật vung kiếm dùng Trảm thiên thuật phóng ra một luồng hào quang màu lục xuyên qua thân người Thiên Kiêu, chặt tử linh ở sau lưng nàng thành hai mảnh, làn gió thoảng qua, tử linh biến thành một làn khói xanh tan biến vào không trung.

Vì đứng trên lưng Bạch Hổ, ở vào vị trí không cho phép Liễu Dật sử dụng kiếm thuật nên đành dùng Trảm thiên thuật chém chết một tử linh. Y cũng không hiểu tại sao mình lại cứu Thiên Kiêu trước tiên mà không phải là Thất Nguyệt. Thật khó mà diễn tả thành lời, chỉ có thể nói là khi nhìn thấy gương mặt Thiên Kiêu, Liễu Dật không thể không bạt kiếm cứu nàng.

Tốc độ của tử linh còn lại cực nhanh, vừa mới tiếp cận Thất Nguyệt liền đưa tay chộp lấy nàng bay ngược lại theo hướng cũ. Thất Nguyệt đã quá yếu nhược, căn bản không có khả năng phản kháng, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn sang Liễu Dật, nhưng ánh mắt nàng lại không lộ một chút hối hận nào.

Do Thất Nguyệt không thể thủ hộ Trấn Ma Kỳ nữa, lớp hộ vệ màu vàng liền lộ ra khe hở. Tử linh đã bắt đi Thất Nguyệt liền theo chỗ đó bay vào và biến mất trong làn chướng khí dày đặc. Mặc dù Liễu Dật muốn dùng chân lực cường đại giữ tử linh này ở bên ngoài nhưng y vẫn chậm một bước, khe hở đã khép lại, Thất Nguyệt vĩnh viễn biến mất trong làn mê vụ chốn Phong Đô Quỷ Thành…