Chương 54: Duyên Diệt Duyên Khởi, Toái Tâm Tình Vô Ngôn

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Duyên đến duyên đi, lòng đau như cắt nói không nên lời)

Nước biển tuy xanh, tuy đẹp nhưng người chết khát trên biển nhiều chẳng kém gì người chết khát trên sa mạc.

(Cổ Long – Luận)

Không biết trải qua bao lâu, Liễu Dật chợt mở mắt, không biết mình đang ở chốn nào, chỉ cảm thấy hơi ấm của ánh dương quang chiếu lên thân người. Ấm lắm, rất ấm! Trong thời khắc ấm áp đó, Liễu Dật biết mình vẫn chưa chết, bởi vì còn có ánh mặt trời!

Liễu Dật ra sức ngồi dậy, nhưng, thân thể y quá yếu nhược, y đã mất quá nhiều máu, sau một hồi chật vật, không làm được gì đành nằm im. Nhẹ cử động tay phải, Liễu Dật cảm thấy hơi đau. Cúi đầu nhìn, y phát hiện ở cổ tay tự nhiên có một vết thương khá sâu. Liễu Dật không biết mình bị thương tự lúc nào, nhưng hiện giờ thì không còn chảy máu nữa.

Vào lúc đó, Cát Lợi Nhi đẩy cửa bước vào…

Cát Lợi Nhi đang mặc một bộ miêu trang toàn thân màu lam sắc, trên đầu đính đầy trang sức rất khả ái, eo lưng không còn mang thanh bán nguyệt đao nữa, chỉ là…. sắc diện của nàng trắng bạch, bợt bạt không có huyết sắc, nhưng ánh mắt thì vẫn rất kiên định.

Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật cao hứng nói: “Thư sinh, huynh đã tỉnh rồi, muội biết rằng huynh sẽ không sao mà. Nào, nếm thử món cháo hạt sen này đi, ngọt, ngon lắm đấy! ” Cát Lợi Nhi hiển nhiên vì vui sướng nên cứ huyên thuyên không ngừng.

Cát Lợi Nhi đặt bát cháo lên bàn, ngồi xuống cạnh giường, ra sức nâng Liễu Dật dậy, bảo: “Thư sinh, đây là món cháo muội nấu từ sớm, huynh phải ăn….” Lời chưa nói hết thì Cát Lợi Nhi bỗng ngã chúi về phía trước, không nói thêm gì nữa.

Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi bất tỉnh gục đầu vào vai mình, thấy trên tay trái của nàng có một vết thương thật sâu, rất giống với vết thương trên cổ tay mình, trong đầu Liễu Dật chợt lóe sáng. Thì ra là thế!

Liễu Dật cuối cùng cũng minh bạch tại vì sao mà Cát Lợi Nhi lại yếu nhược gần như vô lực đến mức bất tỉnh. Đồng thời, Liễu Dật cũng hiểu rõ tại làm sao y có thể sống được đến bây giờ…

Liễu Giật nhẹ nâng cánh tay trái lên, ôm chặt lấy Cát Lợi Nhi đang hôn mê, trong tim nhói lên nỗi đau không thể gọi tên. Không phải là “tình cổ”, so với “tình cổ” còn đau đớn gấp trăm nghìn lần, đau đến mức tê dại! Liễu Dật biết rằng, hiện tại trên người y đang tuôn chảy dòng máu của Cát Lợi Nhi, y biết rằng Cát Lợi Nhi vì cứu y mà sẵn sàng hy sinh cả sinh mệnh!

Trong lòng y cảm thấy rất ấm cúng, rất cảm động! Nhìn gương mặt nhỏ nhắn xanh lét của Cát Lợi Nhi, Liễu Dật chỉ biết ôm chặt nàng vào lòng, mắt ứa lệ, giọt lệ vừa nhỏ xuống thì từ trên trời cao cũng đột ngột vang động tiếng sấm. Trời đang trong xanh không gợn chút mây, đột nhiên tối sầm lại mây đen dày đặc, mưa ào ạt đổ xuống! Có lẽ, trời cao cũng phải nhỏ lệ trước nỗi đau của đôi tình nhân này!

Liễu Dật nhìn bát cháo ở trên bàn, lắc đầu nói: “Cát Lợi Nhi, muội sao mà khờ thế, sao không nghỉ cho khỏe, lại còn mất công nấu cháo làm gì. Muội phải biết rằng muội vốn đã rất yếu ớt rồi, muội cứ thế này thì Liễu Dật ta đau lòng đến phát điên mất!”

Bên ngoài mưa rơi rào rào, gió rét căm căm, sấm vang chớp giật chấn động cả đất trời. Nhưng, trong lòng Liễu Dật vẫn rất ấm áp. Y cảm thấy rất hạnh phúc, trong hạnh phúc có thêm mấy phần cảm động, quên rằng Cát Lợi Nhi đang thiếp đi trong lòng mình, nhẹ giọng nói: “Liễu Dật không thể cho Cát Lợi Nhi lời hứa, lời hứa chân chính đều là những lời vu vơ khó mà giữ được. Liễu Dật cũng không thể mang lại cho Cát Lợi Nhi sự lãng mạn. Trong thể giới hỗn loạn này, lãng mạn chỉ tồn tại được trong một giây phút ngắn ngủi rồi mau chóng tiêu biến mất! Liễu Dật chỉ có thể ôm Cát Lợi Nhi vào lòng, như thế này, mãi ôm Cát Lợi Nhi, không cần biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ biết điều này thôi, vĩnh viễn… vĩnh viễn…”

Một giọt lệ từ từ rơi xuống, rớt trên gương mặt của Cát Lợi Nhi, khóe miệng nàng nhẹ cử động, đó là một nụ cười, một nụ cười hạnh phúc….

Tại thời khắc đó, đột nhiên rầm mọt tiếng, cánh cửa bật mở, sáu nữ nhân thân vận hồng y xăm xăm bước vào, tay lăm lăm trường kiếm, tóc dài chấm vai, xinh đẹp dị thường. Có điều bọn chúng mắt lạnh lùng không lộ chút biểu tình nào, phảng phất như là một người gỗ vậy.

Tiếp đó, lại có hai nữ tử tiến vào…

Một nàng toàn thân vận kình trang tử sắc, màu tím của y phục làm lộ rõ thân hình tuyệt mỹ, vòng eo thon mịn màng không gì che đậy lộ ra làn da ngăm đen khỏe mạnh và rắn chắc. Phía dưới nàng vận một váy dài chật bó, bên trái được xẻ cao tới eo, mỗi bước đi lộ ra cặp chân dài tuyệt mỹ. Dưới chân mang đôi giày da trâu màu tím, nhìn rất hoang dã. Thân người nàng được che hờ hững dưới cái áo choàng màu tím, trường kiếm lấp ló bên hông.

Tiếp theo tử y nữ tử là một thiếu nữ vận thanh y, tay cầm trường kiếm, đi theo sát gót.

Liễu Dật mở choàng mắt còn vươn mấy giọt lệ. Nữ tử trước mặt không phải Thất Nguyệt thì còn là ai khác nữa? Ai dám cả gan có nhưng hành động bạo liệt như thế được?

Thất Nguyệt cười cười thốt: “Ngươi cũng trốn giỏi đấy chứ, mấy ngày nay ta cứ tưởng ngươi chết rồi.” Liễu Dật ơ hờ đáp: “Tháng bảy mọc thấp sao Đại hoả, Tháng chín thì áo đã trao rồi. Ngày xuân ấm áp vui tươi. Thương canh cất tiếng khắp nơi hót chào. Cô gái mang giỏ sâu và đẹp, Lại noi theo lối hẹp tiến chân, Dâu non tìm hái xa gần… Tháng bảy này không như tháng bảy khác, tại sao khoảng cách giữa sinh mệnh và sinh mệnh lại khác biệt lớn như vậy?”

Thất Nguyệt nắm chặt trường kiếm, lom lom nhìn Liễu Dật đang ôm trong lòng một cô nương bận lam y, thấy gương mặt nàng trắng xanh, không chút huyết sắc, nhưng mặt phảng phất nét cười, hạnh phúc vô biên. Lại nhìn xuống cánh tay của nàng đang nằm trong tay Liễu Dật, cổ tay hai người đều có vết thương giống nhau. Gương mặt Thất Nguyệt biến sắc, vừa như bất lực, vừa như điên cuồng, trường kiếm choang một cái, đã chỉ ngay vào yết hầu của Liễu Dật, quát: “Con nhỏ này là hôn thê của ngươi à, mau nói cho ta biết… ả có gì tốt chứ? Luận về thân hình, dung mạo, nó có điểm nào sánh được với ta? Mau nói cho ta biết, cái gì là hứa hẹn, cái gì là lãng mạn, cái gì là hạnh phúc… nói cho ta biết vĩnh viễn… vĩnh viễn cái gì?” Trước hai người chẳng có sức chống cự, Thất Nguyệt không ngờ lại nổi điên lên.

Liễu Dật vội dùng cánh tay vô lực cố ôm chặt Cát Lợi Nhi, cười nhẹ giương mắt nhìn Thất Nguyệt, bảo: “Yêu một người, không phải vì dung mạo, thân hình của người đó, sao ngươi tầm thường quá vậy.”

Dường như Liễu Dật đã quá nặng lời, trường kiếm của Thất Nguyệt rít lên một tiếng nhắm chém vào cánh tay phải của Cát Lợi Nhi. Liễu Dật sử dụng chút sức lực còn lại quay mạnh người qua một bên, trường kiếm trượt qua đâm vào lưng chàng. Tuy vết thương không sâu, nhưng máu ra thấm đẫm cả y phục.

Liễu Dật từ từ quay người lại, tay phải nhẹ nhàng gỡ nhẹ mấy sợi tóc vương trên mặt Cát Lợi Nhi!

Thất Nguyệt thu hồi trường kiếm, có chút áy náy, hỏi: “Có đáng không?”

Liễu Dật đáp: “Có gì là đáng hay không đáng. Yêu nàng, là không muốn nàng chịu bất cứ tổn hại nào. Tuy ta không có khả năng bảo vệ nàng, nhưng ta nhất định không để nàng chết như vậy trước mắt ta. “

Thất Nguyệt tức giận hỏi: “Đây là lời hứa? Đây là lãng mạn? Đây là cái mà các ngươi gọi là vĩnh viễn đó sao?”

Liễu Dật cố chịu cơn đau sau lưng, ho khan một tiếng, đáp: “Ái tình chân chính không cần lời hứa, cũng không cần cố ý làm trò lãng mạn. Cái gọi là vĩnh viễn, chính là những phút giây hạnh phúc ngắn ngủi mà ái tình mang lại, vĩnh viễn khắc sâu trong tim. Ngươi chưa yêu, ngươi đương nhiên không thể hiểu được nó là gì…” Lời càng lúc càng nhỏ, cuối cùng y không thốt được lời nào nữa, y quá yếu rồi…

Tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng Thất Nguyệt nghe không sót lời nào. Nhìn ánh mắt khinh miệt của Liễu Dật, lại nhìn sang nụ cười hạnh phúc của Cát Lợi Nhi, tự nhiên nàng cảm thấy trong thế giới này mình sao quá cô độc, bất định, mất phương hướng.

Thất Nguyệt đột nhiên xốc mạnh trường kiếm, thốt: “Tốt, hôm nay ta thành toàn cho đôi tình nhân bọn ngươi, đưa hai ngươi vào cõi u minh.”

Đột nhiên, một luồng gió mạnh thổi tới, lướt qua người Thất Nguyệt. Trước mặt nàng bỗng xuất hiện hai người… Tốc độ của họ rất nhanh, Sương Nhu đứng bên cạnh không kịp ra tay chặn lại!