Q3 - Chương 17: Bát Bộ Chi Chủ (2)

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Y dùng tay không bẻ gãy đao kiếm, lại không dính một chút thương tích, lũ đệ tử thấy thế, c hồng tuy quá khiếp sợ, vẫn gào thét như điên cuồng, ùn ùn xông tới. Thạch Xuyên không né không tránh, hai tay vung tả quơ hữu, chụp vào vũ khí kẻ gần bên, hoặc là bẻ cho gãy rời, hoặc là vò xoắn c hồng vào với nhau thành một bó tròn, đao kiếm chém vào người y hệt như chém vào đá tảng, phát tiếng kêu choang choang.

“Ui chu choa!”, chợt thấy Bặc Lưu vọt vào đám đánh nhau, vừa chạy ào ào, y vừa kêu the thé, “Xong rồi . . . xong rồi. . . để đó cho ta . . . má ơi . . . lão tảng đá, làm chầm chậm thôi nha. . .” Y vừa béo ị, vừa tròn quay, lại thêm cử chỉ vụng về, y xông xáo vào rừng đao kiếm, hệt như ta đưa con vật vào lò mổ cho người xẻ thịt, đệ tử Diêm bổng cứ hươi đao kiếm mà đâm chém vào cho thỏa thuê, cho bằng thích, khi bị mỗi nhát đâm chém vô mình, y đều keo eng éc như tiếng heo bị thọc thứcết, người quan chiến đều cho rằng y nhất định là chết cái chết không thể nghi ngờ, có điều, người cầm đao, kiếm đâm chém y cũng có nỗi khổ riêng, chỉ mình họ tự biết, khi mũi nhọn đao kiếm lụi vô mình y, cảm giác như đã lụi vô một sóngo cát, rồi từ cơ thể Bặc Lưu, một lực hút đã ghì chặt lấy võ khí, y ưỡn qua ẹo lại, khiến hổ khẩu kẻ đâm buốt nhức, lập tức đao kiếm rời tay, phút chốc, đã thấy một đám người tay không đứng thộn mặt ra đấy! Trong chớp mắt, thân mình Bặc Lưu ghim tua tủa những đao cùng kiếm, hệt một con nhím. Y lăn mình vào đâu, người ở đấy hè nhau né tránh, Bặc Lưu chẳng tìm thêm đưiợc ai để xung chàng nữa, y cả cười, nhoáng thân mình một cái, sóngo nhiêu món võ khí dính trên mình y đều rơi loảng xoảng đầy đất.

Thạch, Bặc hai người tả xung hữu đột, đánh cho đệ tử Diêm bổng một trận tơi bời hoa lá, nhìn tình thế bất diệu, Vương Tử Côn ngửa mặt lên thao, the thé thét to một hiệu lệnh. Nơi đầu tường, trên nóc nhà, mấy mươi xạ thủ nghe lệnh đã ra mặt, tay cầm nỏ cứng, chĩa cả xuống, đầu mũi tên lắp trên nỏ loe lóe sáng.

Còn chưa kịp phát thứcễn, chợt nghe hai tiếng hú nho nhỏ, Lan Truy vung vẩy tay áo, y tung mình lướt lên, như một cụm mây trắng, y đã nhè nhẹ vút thẳng lên thao. Bọn cung thủ ú ớ vì kinh hãi, c hồng bấm cò, mấy chục mũi tên đồng lúc sóngy vút ra.

Lan Truy không tránh không né, y giương cây dù, đưa năm ngón xoay cái tán, làm nó quay vù vù, sóngo nhiêu mũi tên đụng vào vải bọc tán, đều bị nẩy ngược ra tứ phía.

Lan Truy nương theo thế gió của cây dù mà sóngy lên, bọn cung thủ còn chưa kịp lấy lại thần hồn, một cái bóng đã tà tà đáp tại đầu tường. Lan Truy múa may cái tán dù, tạo cuồng phong quét dài theo tường, môt tên cung thủ vưà bám vào đầu tường, thân mình y bị cái tán tạt ngang ót, khiến y mất thăng bằng, không tự chủ được, đã bị hút dính vô mặt trên của tán, Miệng y kêu thét be be, thân mình y đã lại quét trúng vào một cung thủ khác, khiến tên này cũng bị dính theo y, cả hai di chuyển theo cây dù, cứ như thế, nghe liên thứcếp một loạt tiếng lộp bộp, đã hình thành một dây bẩy người như một con rắn dài. Đột nhiên cây dù vung lên, cả đám bảy người lộp độp rơi xuống, khiến c hồng váng đầu hoa mắt, mồm miệng hầu như sắp ói ra máu.

Đỗ Dậu Dương không giấu nổi hoảng sợ, lão mở rộng song chưởng, định tung mình lên đầu tường, chẳng dè một thân ảnh màu đen nhóang lên, Mộc Hàm Băng đã chặn đường lão, cười hì hì: “Đỗ Diêm sử, trận trước còn chưa phân thắng bại, tụi mình chơi thứcếp!”

Đỗ Dậu Dương không nói gì, lão vung song trảo ra. Mộc Hàm Băng vẫn cười hì hì, thân trên y uốn nhẹ, hạ bàn bất động, người mềm xèo như không xương, y lắc mạnh mình ra sau một cái, đưa toàn bộ thân thể như cây trường tiên, uốn một vòng trên không xong, y tung ngay một quyền nhắm vô bụng dưới Đỗ Dậu Dương, lão này cấp tốc lui về đàng sau, hạ ngón trảo thấp xuống chụp vô cổ tay Mộc Hàm Băng. Người này cười khẽ, y mổ cánh tay phải hai phát, giống một con rắn độc, đã lách cái đầu rắn qua khỏi ngón trảo đối thủ, vỗ một chưởng in ngay mặt lão ta.

Đỗ Dậu Dương cảm giác gió lạnh quất vào mặt, làn da nơi ấy buốt nhức, lão hoảng kinh đến nỗi nhảy vù một hơi hơn một trượng ra thật xa, nhưng làn da mặt vẫn còn tê tái, đầu óc có chút mê man, buộc lão phải gấp rút vận nội lực hóa giải cái kình khí khác lạ của Mộc Hàm Băng.

Lại nói về Thuần Vu Anh, hắn cầm trong tay đoản kích, đang đấu với Bặc Lưu. Hắn vừa chứng kiến sự lợi hại của gã mập, đồ rằng dẫu tên mập nội công thao siêu đến đâu, cũng không thể vận dụng vào hai mắt, hắn lập tức múa may đoản kích, chỉ chăm chăm tấn công mắt Bặc Lưu.

Bặc Lưu vẫn hì hì, y quay đầu tránh đoản kích, vung đôi tay trần đánh thẳng mặt đối thủ.

Ngón đánh kích của Thuần Vu Anh thao diệu, hiếm gặp địch thủ, hắn không ngờ đụng phải quái nhân này, y dùng tấm thân béo ị làm vũ khí, chém không được, đâm không thấu, mềm mềm nhão nhão, hút chặt mọi thứ.

Thuần Vu Anh rất e dè, hắn một mặt chuyên tấn công hai mắt y, một mặt né tránh đôi tay y. Cứ mỗi cái vung tay của Bặc Lưu, hắn lại chuyển hướng đoản kích, chật vật lội ra.

Còn Mạnh Phi Yến thì ngăn cản Thạch Xuyên, chẳng nói năng gì, ả đã vỗ ngay một quyền. Thạch Xuyên tự thị tài giỏi, thấy đối thủ là hạng nữ lưu, y coi nhẹ cô gái xấu xí này, chỉ lơ là đưa tay ra ngăn chặn, nghe ‘bộp’ một tiếng, đầu quyền đã đánh trúng cánh tay. Thạch Xuyên cảm giác từ nắm đấm nọ một cỗ nhu kình, nó chọc thủng thần công hộ thể của y, xuyên mạnh mẽ vào tận xương tủy

Thạch Xuyên nửa người tê tái, y không khỏi chấn động, còn chưa kịp suy tính gì, quyền thứ hai của Mạnh Phi Yến đã nhẹ nhàng đánh tới, vô thanh vô tức, chẳng một chút quyền phong. Thạch Xuyên không dám chậm trễ, y lui một bước, xuống trung bình tấn, vung mạnh tả quyền ra. Khi hai ngọn quyền chạm vào nhau, cả hai đều bị chấn động, Thạch Xuyên chỉ cảm thấy một làn kình khí mềm mại, nhưng hệt như độc xà mổ mạnh, nó đã xộc vô, gây rối loạn khí huyết. Hắn thét lớn một tiếng, thúc đẩy chân khí lưu chuyển toàn thân, khiến cơ bắp toàn cơ thể cứng rắn lên, phá rách quần áo, trục mêên kình nọ ra.

Hắn vận khí bức được mêên kính xong, khi chăm chú nhìn lại, Mạnh Phi Yến cũng đã bị đẩy lui ra sau một bước, bộ mặt xấu xí cũng đã đỏ ửng lên, hai răng nanh càng lộ ra rõ hơn.

Thạch Xuyên hiểu cô ta lãnh một đòn “Đại Khai Sơn quyền”, bị Chu Lưu Thạch Kình nhập thể, nhất định ả cũng không mấy dễ chịu. Y đang định xông ra, chợt nghe Thu Đào hô lớn: “Thạch sư đệ coi chừng, ả là đệ tử của Cửu Hoa sơn họ Sở đấy.”

Thạch Xuyên thoáng giật mình, y hỏi Mạnh Phi Yến: “Sở Không Sơn là gì của ngươi ?”

Mạnh Phi Yến hít vô một hơi thật sâu, ả điều hòa hơi thở xong, chính sắc nói: “Đó là gia sư.”

Thạch Xuyên trố mắt nhìn ả, có chút thất sắc: “Nếu vậy, quyền pháp vừa qua là ‘Liên Hương quyền’?”

“Vậy thì sao ?”, Mạnh Phi Yến lạnh lộng đáp.

“Có chút ý tứ.”, Thạch Xuyên cười vang, “Từng nghe nói họ Sở phái Cửu Hoa không ưa mỹ nhân, chỉ say mê danh hoa. Sở Không Sơn nhất định lú lẫn rồi, bằng không, sao lão ấy lại có thể thu nhận một xú bát quái kiểu này vô làm đồ đệ ?”

Tướng mạo xấu xa vốn là nỗi đau thầm kín của Mạnh Phi Yến, ả nghe vậy, nhất thời nổi giận, toác miệng ra mắng: “Thằng mọi đen kia, ta là xú bát quái, ngươi chính là xú cửu quái, xú thập quái, xú thập bát quái. . .”, miệng mắng, tay huy quyền đánh ra, cô ả thân mình lực lưỡng, to béo, nhưng chiêu quyền lại linh động phiêu dật, nhẹ nhàng như vuốt liễu hái hoa, khéo như thêu thùa, xuyên mũi kim tạo đường chỉ, kình lực thu gọn không ồ ạt, hết sức có nét phong lưu hoa mỹ. Nếu lộ quyền pháp được xuất sử từ một mỹ nhân, nhất định dáng vẻ sẽ làm người ta bị xao động trong lòng, có điều từ Mạnh Phi Yến, thật còn tệ hơn Trương Phi thêu hoa, trâu gặm mẫu đơn, chẳng những gây buồn cười chết được, lại tạo một quang cảnh thậm sát ý.

Thạch Xuyên tuy buồn cười, y chẳng dám xem thường, chỉ vung “Đại Khai Sơn quyền” ra đối phó.

Lộ quyền pháp này cực kỳ cương mãnh, bên trong tàng chứa “Chu Lưu Thạch kình” thừa sức đập nát đá, phá vỡ bia.

Hai người quyền thế chưa giao, Mạnh Phi Yến uốn mạnh eo lưng, ả vung hữu quyền một vòng sang trái, tránh thoát quyền kình của Thạch Xuyên, tay trái ả xoay một vòng xuống dưới, nghe ‘chát’ một tiếng, đã đập trúng cổ tay Thạch Xuyên. . Chưởng lực ập thẳng vào mạch môn, nửa người Thạch Xuyên rúng động, y hoảng hốt rụt tay lại, lui về phía sau, chẳng dè Mạnh Phi Yến vụt bước vượt qua, ả vung chân trái đá phốc vô vế đùi y. Thạch Xuyên dồn chân khí xuống hạ bàn, tay phải sử một chiêu “Hoành Lãm Tam Sơn”, quét vào mặt Mạnh Phi Yến, không ngờ Mạnh Phi Yến né nhẹ ra sau, thân mình ả tách ra, chẳng những tránh thoát đầu quyền của Thạch Xuyên, ả dồn toàn lực vô tả cước, đá ngược lên.

Thạch Xuyên chỉ cảm giác một luồng kình lực ập vô, y có cảm tưởng đang bị một con trăn to lớn quấn vào, phá thế thăng bằng của tấn mã bộ nơi hạ bàn, y lập tức thét lớn một tiếng, xoay người nhảy ra xa hơn một trượng, khi tạm bình ổn, y đưa mắt nhìn, kịp thấy Mạnh Phi Yến đang dè dặt thu hồi chân trái, giống hệt như phía dưới chân ả có giấu một con kiến, chỉ chút sơ ý, y sẽ bị kiến cắn. Thạch Xuyên chợt hiểu ra, y buột miệng kêu: “Tích Ngọc bộ ?”, rồi nét ảo não hiện ngay lên mặt. Đúng thế thực, chiết giải xong ‘Liên Hương quyền ” thể nào cũng sẽ va phải ‘Tích Ngọc bộ ” lời giảng dạy của Thành chủ từng nói qua, hai môn công phu này lấy nhu thắng cương, dùng nhược chế cường, khi luyện đến chỗ tuyệt đỉnh, là khắc tinhh của ‘Đại khai sơn quyền’ của y.

Nghĩ như vậy, hắn gạt bỏ hết mọi khinh địch, thét lớn một tiếng, công ra ngay một đòn gồm cả quyền lẫn cước.

Nãy giờ, y xem thường đối phương là nữ lưu cho nên nhẹ tay, giờ đây, y giốc toàn lực ra, cho thấy ngay khí thể dời non. lấp biển. Hai môn “Liên Hương quyền” cùng “Tích Ngọc bộ” là thứ võ công nội gia hàng nhất lưu, những thao thủ ngoại gia tầm thường mà đụng vô ắt bị bó tay bó chân. Có điều, Thạch Xuyên mang một thân võ công kỳ lạ cỡ đăng phong tạo cực, hết sức cương mãnh, từ chí dương phản sinh nhu kình, trong các chiêu thức quyền cước, tuy y vận lực mười phần, vẫn giữ dư kình liên mêên không dứt, cho dù Mạnh Phi Yến cậy có “Thiết Mộc thần công” hộ thể, chỉ sau khi sách chiêu dăm hiệp, ả cũng cảm giác tạng phủ chấn động, gân cốt rã rời.

Y thị còn đang gắng gượng, bỗng nghe sóng tiếng ‘bạch bạch bạch’ quái lạ, ả phát hiếu kỳ, phải đảo mắt trông sang, chỉ thấy khối đất sứ trong tay Thu Đào giờ đã biến thành một nhuyễn côn, nó vụt thao đánh thấp, quần quật quét tả tạt hữu, đánh cho Vương Tử Côn hầu như không ngóc nổi đầu, đột nhiên nhuyễn côn đập mạnh vô cây thiết quải, lại phát âm thanh kỳ quái, chỉ thấy cây trượng của Vương Tử Côn rung lên, muốn vuột khỏi tay lão, chẳng dè đầu ngọn nhuyễn côn đã lại hệt như mãnh hổ quẫy đuôi, nó ngoái mình quét ngược về, buộc lão phải cấp tốc ngửa người ra sau, tránh né đầu côn, bất ngờ nhuyễn côn đã bám sát theo, nó vươn dài ra, liên tục tấn công trực diện vào hai bên tả hữu.

Vương Tử Côn quá hoảng hốt, lão giộng mạnh thiết quải, gắng sức nhảy lui. Lập tức cánh tay lão bị kéo căng ra, do nhuyễn côn đang thít chặt lấy khúc giữa quái trượng như một con mãng xà siết mồi.

Vương Tử Côn lực đã cạn, không chút dư lực, lão thấy hổ khẩu nóng buốt, nghe sột một tiếng, thiết quải đã rời tay. Lão sợ Thu Đào truy kích, bèn thuận thế nằm dài xuống đất, gân cốt rã rời, lão lăn nhanh ra xa, lúc đứng lên được trở lại, mặt mày xám xạm như tro tàn, hết sức cập rập. Lão định thần nhìn lại, Thu Đào một tay giữ nhuyễn côn, một tay nâng thiết quải, bà cười hì hì, nói: “Vương Diêm sứ, trả lại ngươi.”

Bà vung tay lên, cây thiết quải đã vù vù thẳng mặt lão mà sóngy tới, Vương Tử Côn đưa tay chụp lấy, khuôn mặt già nua của lão chợt ngượng chín đỏ lên.

Mạnh Phi Yến không khỏi kinh hãi, ả nhìn sang Đỗ Dậu Dương, Thuần Vu Anh, cả hai đều lạc xuống hạ phong, bằng vào vẻ ung dung của đối thủ hai sứ giả đó, ả thấy rõ ràng họ chưa dùng hết toàn lực. Về phần cung thủ bên trên, chẳng còn thấy bóng dáng lấy một đứa, Lan Truy đang đứng trên đầu góc tường, y đưa mắt hững hờ nhìn cuộc chiến bên dưới. Khoan tính đến hai bộ chủ Thiên và Hỏa còn chưa nhập cuộc, họ đang đứng trợ trận bên cạnh, chưa rõ tài nghệ họ thao thâm tới đâu.

Mạnh Phi Yến nhìn tình thế, ả càng nghĩ càng kinh hãi, chỉ hơi một chút hoảng loạn tâm thần, Thạch Xuyên thừa cơ tấn vào, đầu quyền y như lưu tinh, xẹt thẳng ngay mặt. ả.

Mạnh Phi Yến vội sử một chiêu ” Phất Liễu Dương Hoa”, năm ngón tay phải khum khum chĩa ra, điểm đúng vô huyệt “Thái Uyên” cuà y.

Bị nhu kình đó xâm nhập cơ thể, cánh tay gã hắc đại hán chấn động, thế đi của đầu quyền lơi ra, Mạnh Phi Yến vặn vẹo eo lưng, lội nhanh về phía sau, dáng dấp ả cố làm ra kiểu tùy liễu nghênh phong, trong mắt người quan chiến, ý là tùy liễu, nhưng cử chỉ lại hệt như chận đầu con trâu, tưởng có vẻ đón gió, nhưng thật sự chả khác người say ngật ngưỡng. .

Lạc Chi Dương xem thấy, hắn buột miệng cười ầm.

Mạnh Phi Yến nghe tiếng cười nhạo, ả hung tợn trợn mắt nhìn Lạc Chi Dương, có điều, tuy ả tránh được đầu quyền của Thạch Xuyên, nhưng cũng đã không sao hóa giải quyền kình của đối phương, ả thấy buốt nhức từ cổ tay lên tận đầu vai ” hốt thấy Thạch Xuyên lập thế, ả lớn tiếng quát ngay: “Dừng tay!”

“Sao nào ?”, Thạch Xuyên sửng sốt. Nhưng y chỉ thấy ả trợn tròn đôi mắt thức hí, rồi Mạnh Phi Yến nghiến răng, hậm hực lớn giọng, nói: “Thôi, hôm nay bản bổng nhận t hoa! .”