Chương 21 : Nguy Cơ Tứ Phục 1

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liên Hàng lui ra sau hai bước, cô vung tay trái chụp cây sào tre, chỉ nghe ‘sột’ một tiếng, sào tre đã đẩy tới vài tấc khiến Liên Hàng thấy xương cốt cánh tay buốt đau, mặt hoa bừng đỏ, cô chưa kịp định thần, gã sử song chuỳ đã vừa rống to vừa vung chuỳ xông tới, chẳng chút thương hương tiếc ngọc, y quơ chuỳ đập thẳng vô mặt cô.

Liên Hàng chỉ còn nước uốn người ngửa về phía sau, hán tử áo vàng lập tức hươi cây sào tre đâm vào eo lưng cô gái.

Lạc Chi Dương kinh hãi, hắn định nhảy ra, chợt thấy Lam Vân đã đến sát cạnh, cô múa cây cuốc mỏ hạc bổ nhanh ra như tia chớp, chặt đứt đầu cây sào. Người áo vàng gầm lên một tiếng, y rung mạnh sào tre, khiến hổ khẩu Lam Vân nhức nhối, cán cuốc cơ hồ vuột khỏi tay, buộc cô phải lui một bước, chẳng dè Bộc Dương Chiêu thừa cơ đánh lén, y vung cương xoa, đâm ngay vô hậu tâm cô.

“Dừng tay…” cả Triệu Kiến Hoài lẫn Thủy Liên Ảnh đồng thanh hét lớn, chẳng ngờ Bộc Dương Chiêu đang hận bị đánh rớt răng, y cứ tiếp tục đâm ngọn xoa vào. Nghe ‘chát’ một tiếng, hàn quang chớp lóe, cây bách luyện cương xoa đã bị chặt gãy.

Bộc Dương Chiêu hoảng hốt nhảy dựng ra ngoài, y đưa mắt nhìn, thấy Lạc Chi Dương đang đứng cạnh Lam Vân, tay cầm cổ kiếm, miệng cười dài.

Bộc Dương Chiêu hãi quá, y nhìn vào lưỡi cây cương xoa cụt lủn đang nằm lăn long lóc dưới đất, há miệng chửi: “Hay cho một đôi cẩu nam cẩu nữ.”

Lam Vân da mặt đỏ ửng, cô dằn dỗi mắng trả: “Ngươi, ngươi mới là cẩu… cẩu nam nào đâu..”, mắng còn chưa dứt lời, người áo vàng đã quét cây sào tới khiến cô phải cập rập xuất chiêu ngăn chặn.

Binh khí hai người còn chưa chạm vào nhau, đã nghe Thủy Liên Ảnh kêu lớn: “Mọi người hãy tạm dừng tay.”

Triệu Kiến Hoài cũng ngại đao kiếm không có mắt, rủi gây thương tích lên con tin, mất đi vốn liếng trao đổi với phe Tây Thành, tức thì cũng nói: “Tạm lui ra đã, xem cô ta muốn gì?”

Quần hào nghe lệnh, đều lui về đàng sau, Thủy Liên Ảnh khoan thai bước ra, miệng mỉm cười: “Triệu Đường chủ, ngươi đến Hành Hạnh thủy tạ, rốt cuộc là muốn gì?”

Nụ cười này như gió xuân thổi tan tuyết, nét thu thủy êm ả, đầy mày cuối mắt đều hiển lộ nét yêu kiều, Quần hào nhìn thấy, họ không biết vì sao tự dưng thầm ngượng: “Làm bậy để gây thương tổn đến nữ tử kiều mị mong manh này, không phải tác phong của hảo hán.”

Triệu Kiến Hoài nhìn nữ tử, có hơi bất ngờ, bèn đáp bừa:”Đương nhiên là để cứu Tiền trưởng lão.”

Thủy Liên Ảnh khẽ gật đầu, cô nói, giọng mềm mỏng: “Được lắm để ta theo bọn ngươi, hãy phóng thích ba người kía, được không?” Liên Hàng đầu tóc sổ tung, nghe cô nói, đã nhảy nhổm lên, “Tiểu thư … đâu làm vậy được?” Lam Vân cũng hốt hoảng “Tiểu thư … không thể… không thể…”

Vốn Lạc Chi Dương thấy Thủy Liên Ảnh nhu nhược ẻo lả, hắn không đánh giá cao, giờ chợt nghe cô xá thân cứu người, tự nguyện làm con tin, hắn nhất thời dòm nữ tử, con tim nóng hừng hực, khiến đầu óc khích động, khó tự chủ lấy thân.

Triệu Kiến Hoài cũng phát sinh nghi ngờ, lão đánh giá nữ tử, rôi cười phá lên: “Lão phu mạo muội, xin hỏi phương danh cô nương?”

Thủy Liên Ảnh đáp: “Ta họ Thủy!”

Triệu Kiến Hoài nói: “Thủy cô nương, xin lỗi, lão phu nói thẳng, hiện nay phe ta đang chiếm ưu thế, lão phu tại sao phải theo ý cô?”

Lời này vô cùng ngạo mạn, Liên Hàng tức giận: “Không theo thì thôi, quá lắm, đánh nhau tới chết là cùng”

Thủy Liên Ảnh trừng mắt lườm cô ả, rồi thở dài: “Triệu Đường chủ, cũng xin lỗi để ta nói thẳng, có bắt ba người bọn họ, đối với quý bang hoàn toàn vô dụng.”

Triệu Kiến Hoài ngạc nhiên: “Vì sao?”

Thủy Liên Ảnh đưa bàn tay mềm mại ra chỉ trỏ vào cả ba: “Liên Hàng, Lam Vân là nha hoàn của ta, phân lượng so với Tiền trưởng lão đều kém rất xa. Còn vị Lạc công tử này, chẳng qua là khách bất chợt, căn bản không phải người Tây Thành. Chỉ có tiểu nữ đây tạm coi như truyền nhân của Điạ Mẫu, nếu Triệu Đường chủ cần con tin để đem trao đổi cùng trưởng lão quý bang, ngoài ta ra, còn có ai khác đâu?”

Triệu Kiến Hoài nhíu mày, trầm ngâm không quyết, Bộc Dương Chiêu chẳng nhẫn nại được, y hả họng la lối: ” Triệu Đường chủ, đừng nghe ả tiểu bà nương này nói bậy.Tất cả bọn mình đều đã thấy qua yêu thuật của Thu Đào, cô ta là truyền nhân cuả Điạ Mẫu, nhất định yêu thuật phải giỏi, mình tha ba đứa kia, chỉ còn đơn độc mình ả, chẳng phải ả sẽ thoát thân ngon lành sao?”

Mọi người nghe y nói, thảy đều ồn ào khen phải, “Bộc Dương huynh cao kiến, nếu không phải huynh cơ cảnh, là mình đã trúng gian kế cuả tặc bà nương này rồi.”

Triệu Kiến Hoài cũng nói: “Bộc Dương lão đệ nói phải lắm, Thủy cô nương, ta thả ba đứa bọn hắn xong, cô tẩu thoát thì ta làm thế nào?”

“Triệu Đường chủ quá lo”, Thủy Liên Ảnh tươi cười, giọng bình thản, cô nói, “Ta tuy là truyền nhân Địa Mẫu, nhưng không biêt võ công”.

Ai nấy đều kinh ngạc, Bộc Dương Chiêu la lớn: “Ngươi tính lừa gạt luôn cả ma quỷ nữa chắc?”

Triệu Kiến Hoài cũng không tin, lão bảo: “Thủy cô nương, cô không võ công thì làm truyền nhân Điạ Mẫu sao được?”

“Gia sư bản sự không chỉ có võ công.”, Thủy Liên Ảnh vẫn bình thản, cô nói rành mạch, “Trồng hoa, nuôi cỏ, bốc thuốc, chữa thương tích, trị bịnh, gẩy đàn, nặn tượng sứ … đều toàn nằm trong bản sự của gia sư. Tiểu nữ theo gia sư nhiều năm, chỉ học được có mấy ngón nghề ấy. Những thần thông cuả Địa bộ, tiểu nữ một chút cũng không rành.”

Toàn bộ người Diêm bang nửa tin nửa ngờ, họ chăm chú đánh giá nữ tử, thấy nàng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, thần thái yêu kiều, ra gió là bị thổi bay, dang nắng ắt sẽ cháy thiêu, kiểu một cô tiểu thư thiên kim, không có chút dáng dấp gì của người học võ. Lạc Chi Dương cũng phải hỏi nhỏ: “Liên Hàng, những lời ấy đều là sự thât hả?”

Liên Hàng mím môi, cô không thốt nên lời, chỉ lo âu nhìn tiểu chủ.

Triệu Kiến Hoài ngẫm nghĩ, rồi lão cười xoà: “Thôi cũng được, cô chịu làm con tin, buộc lòng ta phải trói cô lại, Bộc Dương lão đệ, ngươi đem dây thừng lại đây.”

Bộc Dương Chiêu đưa ra một sợi dây bằng da thuộc, Triệu Kiến Hoài đón nhận, nói: “Thủy cô nương, nếu cô thực sự thành tâm, mời cô tiến ra hai bước, đưa tay chịu trói.”

Thủy Liên Ảnh ngần ngừ, cô gật đầu nói: “Được thôi.”, cô ôm bạch miêu, chầm chậm đi ra. Liên Hàng, Lam Vân đều hốt hoảng, họ ngăn chặn cô: “Tiểu thư, đừng đi.”

Thủy Liên Ảnh liếc sơ vào cả hai, cô lắc đầu: “Liên Hàng, Lam Vân, hai đứa lui ra!”

“Muội không lui.”, Liên Hàng kêu lên, “Tụi chúng muốn bắt tiểu thư, trừ phi tiểu tỳ chết …”

“Ừ .. hay lắm”, Thủy Liên Ảnh hai mắt ngước nhìn trời, cô lạnh lùng nói, “Ngươi đi chết đi …”

Liên Hàng ngẩn ngơ như tượng gỗ, Thủy Liên Ảnh đột nhiên dang tay đẩy cô ta ra, Liên Hàng đành lui hai bước, cô quỳ thụp xuống, tay ôm mặt, khóc nức nở. Lam Vân muốn an ủi bạn, nhưng còn chưa mở miệng, nước mắt đã muốn trào xuống dưới. Thủy Liên Ảnh làm như không thấy, cô lướt ngang hai người, đến trước Triệu Kiến Hoài.

Lão già chạm ánh mắt vào cô, lão chợt sượng sùng, bèn ho khan một tiếng, bảo: “Bộc Dương lão đệ, ngươi ra tay đi.”

Bộc Dương Chiêu bản tính thô lỗ, chẳng chút thương hương tiếc ngọc, hắn dạ ran, đón nhận sợi dây, vung năm ngón tay phải thành trảo, hung hăng chộp vào đầu vai Thủy Liên Ảnh. Thế trảo đi được nửa đường, y nghe hơi lạnh bức người, một lưỡi gươm loang lổ gỉ sét đã chặn ngang ngón trảo của y, Bộc Dương Chiêu vội vã rụt tay về, nhìn kỹ lại, kịp thấy Lạc Chi Dương hoành kiếm ngamg ngực, hắn cười dài, nói, “Triệu Đường chủ, tui vô phép, có một thỉnh cầu.”

Triệu Kiến Hoài mặt tái xanh, lão trợn trừng nhìn hắn, không nói nên lời.

Lạc Chi Dương chẳng đợi lão đáp ứng, hắn cướp lời, nói: “Tui làm con tin thay Thủy cô nương, được không?”

Câu nói thực bất ngờ, Thủy Liên Ảnh mặt đầy vẻ kinh ngạc, Triệu Kiến Hoài cũng quá giật mình, lão nhíu mày, nói: “Ngươi chẳng thuộc về Tây Thành, lão gia không có hứng thú.”

“Ai bảo tui hổng phải người của Tây Thành?”, Lạc Chi Dương cười hì hì, nói tiếp, “Chẳng giấu gì Triệu Đường chủ, tui chẳng những là người Tây Thành, chức phận địa vị tui còn cao gấp mấy Thủy cô nương nữa kia.”

Triệu Kiến Hoài thấy khó hiểu, lão quay sang nhìn nhìn Thủy Liên Ảnh, nữ tử này nhíu mày nói: “Lạc công tử, công tử đừng làm rộn nữa.”

Lạc Chi Dương giọng cười cợt, nói, “Tính theo tiền, tính theo trị giá, người mà Tây Thành nắm giữ là trưởng lão Diêm bang, thân phận chỉ dưới một người mà trên vạn kẻ khác, muốn chuộc về, ít nhất cũng phải tìm một người dưới một trên ngàn vạn mới được.”

Đôi mi thanh tú Thủy Liên Ảnh nhíu lại, Triệu Kiến Hoài chỉ cười gằn: “Tiểu tử, bộ ngươi là một kẻ dưới một, trên ngàn vạn sao? Hừ, nói nhăng nhít, những vị đứng đầu tám bộ ai nấy ta đều nhận biết, trong đó chẳng có nhân vật nào giống nhà ngươi.”

Lạc Chi Dương cười cười, hắn thản nhiên nói: “Chủ tám bộ thì đã là cái quái gì?”

Hắn vừa nói thế, tất cả mọi người đều kinh hãi, Triệu Kiến Hoài tuy quá giận dữ, lão lại buông tiếng cười: “Tiểu tử này, ngươi còn có địa vị cao hơn mấy vị đứng đầu tám bộ hả?”

“Đúng phóc”, Lạc Chi Dương cười hì hì, “Lão nói thử xem, giữa tám chủ bộ cùng thiếu chủ Tây Thành, ai cao hơn ai?”

Triệu Kiến Hoài càng thêm hồ đồ, lão trợn trừng mắt nhìn vào Lạc Chi Dương: “Ngươi, ngươi…”

Lạc Chi Dương thở ra một hơi dài,: “Xem chừng gia sư thoái ẩn quá lâu, người trong thiên hạ đều đã nhanh chóng quên mất!”

“Nói gì vậy”, Triệu Kiến Hoài suy nghĩ thật gắt, lão buột miệng hỏi, “Ngươi là đệ tử của Lương Tư Cầm?”

Câu đó hệt như giữa trời quang mây tạnh chợt sấm sét vang dậy đùng đùng, khiến mọi người trong quần hào đều biến sắc, cả ba nữ tử nghe hắn nói lung tung thiên cũng cảm giác vừa tức giận vừa buồn cười, Liên Hàng không nhịn nổi, cô kêu ầm lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ở đâu trong Tây Thành mọc ra một đệ tử như thế?”

Lạc Chi Dương lườm cô một cái, cười ma mãnh, nói: “Liên Hàng ui, nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ, chẳng lẽ vì muốn giữ mạng, đến ngay cả cha cũng không dám nhận hả?”

Liên Hàng tức tối, cô giậm chân: “Ngươi nói bậy, ngươi là cha ai….”

Triệu Kiến Hoài nhìn hai người, không khỏi nghi ngờ, lão trầm ngâm, nói: “Tiểu tử, Lương thành chủ là vô địch thiên hạ, nếu ngươi là truyền nhân, hẳn võ công chắc không tồi, cớ gì chưa sử xuất được một chiêu nào đã cam tâm tự nguyện làm con tin cuả ta?”

“Ai nói tui một chiêu chưa phát?”, Lạc Chi Dương đang cười cười, bỗng dưng hắn lớn tiếng sừng sộ, “Muốn bắt tui làm con tin, trước hết phải đánh thắng được tui đã!.”

Quần hào vừa nghe hắn, thấy bị mắc mưu, nhất thời đều nổi giận, ầm ĩ chửi mắng.

Bộc Dương Chiêu lạnh lùng nói: “Được lắm, nói tới nói lui, vẫn là muốn đánh nhau.”

Y vén tay áo, định nhào ra, Lạc Chi Dương xua tay, nói: “Chậm đã.”

Bộc Dương Chiêu hỏi: “Sao? Sợ rồi hả?”

” Sợ?”, Lạc Chi Dương cười ầm, hắn vụt xông tới, Bộc Dương Chiêu còn chưa hiểu, đã cảm giác kiếm quang mờ mịt, cây cương xoa cuả y vốn trước đó bị hắn chặt đứt, chỉ còn lại có cái chuôi thép, y lập tức giơ nó lên ngăn đón, nghe rẻng một tiếng, cái chuôi đã bị tiện đứt đôi, cây Chân Cương thừa thế tiến vào, mũi kiếm trỏ đúng tâm khẩu y.

Bộc Dương Chiêu một chiêu bị chế ngự, mặt y xám như tro tàn, quần hào ào ào rút binh khí, vây Lạc Chi Dương vào giưã.

Lạc Chi Dương cũng không lí gì đến họ, hắn trông ra, hỏi: “Triệu Đường chủ, lão và tui đánh cuộc chơi một phen, lão nghĩ sao?”

Triệu Kiến Hoài nổi giận: “Cuộc cái rắm!”

Lạc Chi Dương cười, hỏi trở lại: “Nếu lão không chơi, Bộc Dương huynh đây phải chết chẳng sai, hắn chết đi, bọn lão báo thù, nhất định sẽ giết tui, nếu tui chết, dùng ai chuộc Tiền trưởng lão về?”

Triệu Kiến Hoài nhất thời im lặng, Bộc Dương Chiêu chết hay sống, lão chả bận tâm, nhưng nếu thực sự Lạc Chi Dương là Thiếu chủ Tây Thành, có được hắn làm con tin là chiếm được nhiều lợi thế, lão lập tức nén giận, tự kìm chế, hỏi: “Hay lắm .. ngươi muốn đánh cuộc như thế nào?”

Lạc Chi Dương nói: “Bên lão cử ra một người, đơn đả độc đấu với tui, bên lão thắng, tui mặc tình để lão xử trí, còn nếu tui thắng, xin các vị đi về giùm.”

Hắn lớn tiếng mạnh miệng khiến mọi người đều kinh nghi, Triệu Kiến Hoài đang còn ngẫm nghĩ chưa quyết, chợt nghe có người nói to: “Triệu Đường chủ, Diêm bang mình đường đường đại bang, nếu không chấp thuận ứng chiến, chẳng phải sẽ để thiên hạ coi thường hảo hán toàn bang sao?”

Triệu Kiến Hoài ngoái trông lại, người nói đó chính đại hán sử chuỳ. Người này nhảy vọt ra, lớn giọng kêu lên: “Ông nội mi là ‘Phá Lãng chuy’ Cung Cường xin được lĩnh giáo cao chiêu.”

Triệu Kiến Hoài lâm vào thế cưỡi cọp, lão đành phải nói: “Tiểu tử, có thể đánh cuộc, nhưng ngươi không thể xử dụng kiếm, thanh bảo kiếm này chặt sắt như chém bùn, ngươi chiếm quá nhiều ưu thế.”

Lạc Chi Dương tức thì nói: “Được thôi!”, hắn tra kiếm vào vỏ, rút cây sáo ngọc cầm tay, nhìn nhìn nó, rồi tiếp: “Không cần kiếm, dùng cây sáo này, được chưa?”

Mọi người thảy đều động dung, cây sáo ngọc chẳng phải thứ đồ vật cứng rắn, đập vô một phát là tan tành, Cung Cường cảm thấy bị khinh thị, y trợn tròn cặp mắt, hả họng la lớn: “Xú tiểu tử, ta thấy cây sáo này của ngươi hổng đáng mấy xu, va vào chuỳ của ta mà tan nát thì đừng có hối hận.”

“Nói đúng lắm … đúng lắm.”, Lạc Chi Dương cười vang, hắn học theo giong của đối phương, “Xú thợ rèn, tui thấy hai cái dùi trống đó cũng hổng đáng mấy đồng, bị sáo tui đập bể thì cũng đừng tiếc nuối.”

Cung Cường giận sôi máu, y đập hai chuỳ vào nhau, tia lửa bắn tung toé trong tiếng sắt thép va chạm đinh tai. Liên Hàng mặt mày thất sắc, cô định bước ra, Lam Vân đưa tay níu lại, bảo cô: ” Đừng hoảng hốt … tiểu tử này dám can đảm ra mặt, có lẽ thực sự có bản lĩnh.” Liên Hàng mắt không rời khỏi Lạc Chi Dương, cô hãi thầm: “Hắn có cái bản lãnh gì? Thứ công tử xướng ca này, chỉ biết ba hoa cái miệng.”

Lạc Chi Dương cầm sáo ngọc ngắm nghía thật hết sức nhàn nhã, Cung Cường càng nhìn càng gai mắt, y thét to một tiếng, quơ chuỳ ra phía trước, quét ào tới, khí thế mạnh mẽ trầm hùng, từ mặt đất bằng phẳng cuồn cuộn nổi lên một trận cuồng phong. Hai chân Lạc Chi Dương khẽ di chuyển, hắn nhẹ lướt ra sau, song chuỳ vụt trượt mấy tấc sát ngang thân mình. Lạc Chi Dương chợt giống như một hình nhân bằng giấy, dưới kình phong của song chuỳ, nó vật vờ uốn lượn về phía sau khiến người quan chiến đều kinh ngạc, họ thấy Lạc Chi Dương lui mỗi lúc một xa, chợt hắn chạm lưng vào bức tường cuối thuỷ đình, hết đường cục cựa, Cung Cường quá mừng rỡ, y quát lớn một tiếng, tả chuỳ quét ngang nhắm vô eo lưng Lạc Chi Dương, hữu chuỳ quay vòng vòng trên cao, chuẩn bị giáng xuống đỉnh đầu hắn .

Song chuỳ mà đập vào, thể nào Lạc Chi Dương cũng hết sống, Liên Hàng không sao kìm chế nổi nữa, cô kinh hãi thét lên, tiếng kêu vừa thoát ra, chợt thấy Lạc Chi Dương vung sáo ngọc, tà tà đẩy xéo nó ra, mềm mại như tơ tầm, lả lướt tựa nhành xuân liễu, không còn có thể làm cho yếu ớt hơn thế được, hắn đã khẽ đập cây sáo vô đầu quả chuỳ sắt bên phải. Chiêu này xuất xứ từ “Văn Khúc thức” của “Dịch Tinh kiếm”, trong nhu chứa cương, kình lực xảo diệu. Cung Cường chỉ cảm giác hổ khẩu nóng rát, quả thiết chùy đó giữa không trung thay đổi phương hướng, vẽ một vòng lớn, sượt ngang thân mình Lạc Chi Dương, đập đánh rầm một cái vào quả chuỳ sắt đến từ mé trái.

Hai chuỳ va vào nhau, song chưởng Cung Cường phát nhức nhối, trong tai y vừa nghe tiếng cười nho nhỏ của Lạc Chi Dương, sáo ngọc đã vẽ một làn lục quang, nhắm chọc thẳng vô mắt trái y. Chiêu này biến hoá từ Văn sang Võ, là một sát chiêu của ” Vũ Khúc thức”, Cung Cường hối hả giơ hữu chuỳ lên ngăn chặn, sáo ngọc bỗng lượn xuống dưới, nhắm điểm vô tâm khẩu y. Cung Cường vội vung nhanh tả chuỳ ra đón, chẳng dè Lạc Chi Dương chuyển sang “Bắc Đẩu thức”, sáo ngọc vụt lên trên, khiến quả thiết chùy nẩy bật, nghiễm nhiên biến thành một sinh vật, đánh rầm một phát vô hữu chuỳ ở ngang tầm hai mắt y. Lần này, hổ khẩu Cung Cường rách toác, tuôn máu xối xả, tiếng chuỳ sắt đụng nhau sát bên tai hệt tiếng sấm thiên lôi, chấn động song nhĩ y ong óng.

Cung Cường không thể hiểu nổi, trời sinh y thần lực để múa thiết chùy như ta se sợi bấc, chỉ là, hai chiêu vừa qua, đụng phải cú chạm, cú đẩy của sáo ngọc, y đã không sao giữ chắc được chuỳ trong tay. Y còn đang nghĩ ngợi, tự tìm hiểu lý do, đã thấy Lạc Chi Dương lượn vòng ra sau lưng y, sử một chiêu trong “Thiên Nguyên thức” điểm vào huyệt “Thận Du” của y.

Cung Cường gầm lên một tiếng, y xoay mình, múa hữu chuỳ đập ra. Lạc Chi Dương lựa thời điểm thích hợp, chuyển sang một chiêu cuả “Thiên Cơ thức”, hươi sáo ngọc về đàng trước, nhắm vuốt vào bên cạnh thiết chùy, rồi đẩy một cái, đưa hữu chuỳ đi xéo ra ngoài, nghe ầm một tiếng, là lần thứ ba hai quả chùy sắt va vào nhau.

Lần này, Cung Cường cảm giác cuống họng rực lên, máu chạy ngược, đổi sắc mặt y thành tím ngắt.

Ai nấy còn đang chưa hiểu, Cung Cường lại quát thét ầm ĩ như sấm, chỉ những nuốn đập loạn đả vào mà băm nát Lạc Chi Dương ra. Y huy động tuyệt kỹ “Phá Lãng chuy”, vừa dũng mãnh, vừa nhanh vủn vụt, đem toàn lực ra thi triển, vũ lộng song chuỳ bay bay như đám mây đen, từ trên cao ụp xuống.

Do không tiện bức kình lực ra ngoài, Lạc Chi Dương chẳng thể sử dụng chưởng, quyền, cước, toàn bộ chân khí chỉ lưu chuyển trong cơ thể, mọi cử động giơ tay nhấc chân đều được thêm phần nhẹ nhàng, hắn khởi động Linh Vũ, di chuyển Đấu bộ, đi tới , thụt lui như bóng ma, đều tránh thoát mọi nhát chuỳ tấn công vào hắn.

Cung Cường càng đánh càng cập rập, đường chuỳ mỗi lúc một thêm mãnh liệt, không ngờ Lạc Chi Dương dùng thuật “Linh Cảm”, đã nhận định rõ ràng tất cả tiết tấu của y. Với hắn, cặp chuỳ như một đôi song lang nẩy lên tụt xuống, vung qua lượn lại với phách điệu rõ rệt, hắn tha hồ dùng sáo ngọc mà đưa đẩy, mà dẫn dắt, chỉ qua lại vài phát, đã làm loạn tiết tấu của đôi thiết chùy. Cây sáo ngọc đến đến đi đi, lượn một chút bên hữu, tạt một chút bên tả, khiến cặp thiết chùy kia cứ va vấp vào nhau, nghe chan chát, liên miên còn dồn dập hơn thợ rèn gò búa đập sắt nung đặt trên đe. Những âm thanh chan chát đó, người ngoài nghe được, chỉ thấy là tiếng sắt thép va chạm, nhưng trong tai Lạc Chi Dương, chúng có nhịp điệu, chúng đang tấu nhạc theo sự dẫn dắt của sáo ngọc.

Cứ mỗi nhát chuỳ sắt đập vào nhau, đôi tay Cung Cường đều bị lực đạo từ chuỳ chỏi ngược về thật mạnh, chẳng mấy chốc, song chưởng y tê rần, mất cảm giác, lồng ngực y quặn thắt muốn ói máu, dần dà, không phải tự y điều khiển thiết chuỳ nữa mà hai tay y cứ lôi kéo y đi theo hai quả chuỳ, vì muốn giữ sĩ diện, y gồng mình, rán sức quay cuồng theo chúng. Đấu thêm dăm hiệp nữa, Cung Cường càng lúc càng thấy khó chịu, khí huyết trong ngực sôi trào, cuống họng cứ rờn rợn muốn ói, bỗng nhiên, Lạc Chi Dương thét to “Buông tay!”, sáo ngọc quật ra một nhát, đập vào quả chuỳ bên trái, khiến nó trượt đi, thẳng cánh nện đúng vào chuỳ bên phải. Lần này, tiếng sắt thép va vào nhau còn lớn hơn sấm rền, ngói trên mái đình rung lên, hổ khẩu Cung Cường bắn máu, hai thiết chùy song song rời tay, tả chuỳ bay vọt qua khung cửa sổ, rơi tõm vào hồ, hữu chuỳ bay bổng lên cao, nó phá vỡ nóc đình, rốt cuộc không biết biến mất về nơi nào. Cung Cường thụt lùi vài bước, y bỗng ngã ngồi, hai mắt ngây dại nhìn nhìn đối thủ, đột nhiên, cả người y run bắn lên, y hộc ra một ngụm máu bầm, rồi nằm lăn quay ra sàn, mặt trắng bệch như tờ giấy bản.

Thuỷ đình lập tức im ắng, Triệu Kiến Hoài vẻ ngần ngừ, lão đang định tiến ra, bỗng người áo vàng nghệ hắng giọng, cầm sào tre chầm chậm bước tới, y trầm giọng nói: “Tại hạ Phiền Trọng, xin lĩnh giáo cao chiêu túc hạ.”

Liên Hàng chứng kiến chiến thắng ly kỳ cuả Lạc Chi Dương, tuy cô không hiểu ảo diệu bên trong, nhưng vẫn không sao giấu nổi niềm vui hiện đầy trên mặt, khi cô thấy người áo vàng xuất chiến, chợt kinh hãi thầm, cô buột miệng kêu lên:”Công tử coi chừng, hắn là truyền nhân của ‘Lê Hoa thương’ vùng Hà Bắc đó”

Lạc Chi Dương ngoái đầu cười mơn với cô, Liên Hàng đỏ mặt tận mang tai, cô hầm hừ lườm nguýt hắn, Phiền Trọng trông thấy hai anh chị đầu mày cuối mắt, y nghĩ thầm, dịp may này không thể bỏ lỡ, bèn rung cây sào tre, đâm ào ào ngay bụng Lạc Chi Dương. Đòn đánh lén này, nếu nhắm vào ai khác, người đó khó thoát nạn vỡ bụng lòi ruột, nhưng dựa vào thuật “Linh Cảm” vận dụng sẵn lên hai tai, tuy ánh mắt Lạc Chi Dương đặt cả vào Liên Hàng, nhưng màng nhĩ hắn lại không ngừng nghe ngóng, Phiền Trọng vừa giơ cây sào lên, hắn đã biết ngay, chẳng cần quay đầu lại, hắn quài tay hươi sáo, nghe “chát” một tiếng, sáo đã đâp đúng ngay vào mũi nhọn của cây sào. Chiêu này, Phiền Trọng vận dụng trọn mười thành công lực, chẳng dè, sào tre vừa chạm vô cây sáo, nó mất hết khí thế, đã nghiêng xéo, tạt ngang sườn Lạc Chi Dương, đâm sột một phát xuyên qua vạt áo hắn, chỗ thủng nơi vải áo chợt nhuốm máu đo đỏ. Quần hào bị dồn nén nãy giờ khá lâu, đột nhiên thấy máu chảy, họ lập tức reo hò rung chuyển trời đất mà hoan hô phe ta.

Nhưng Phiền Trọng chỉ nhăn mặt nhíu mày, y rụt cây sào tre về, dõi mắt đăm đăm vào Lạc Chi Dương, dáng ngơ ngẩn mất hồn.

Liên Hàng nom thấy Lạc Chi Dương đổ máu, cô rùng mình, kinh hãi, vội lớn giọng hỏi: “Ối … ngươi không sao chứ”

Lạc Chi Dương quay đầu nhìn cô, tươi cười nói: “Không có gì, không có gì, chỉ trầy sướt da thịt chút đỉnh…”

“Ngốc ạ ..”, Liên Hàng giậm chân tức tối, “Lúc đánh nhau, chớ có hết nhìn ngang lại nhìn ngửa!”

“Nhìn ngang nhìn ngửa thì đã ăn thua gì”, Lạc Chi Dương chu mỏ thè lưỡi ra, “Không mở mắt, không nhìn mới tính là giỏi.”

“Không mở mắt, không nhìn… ?”, Liên Hàng còn chưa hiểu gì, cô đã thấy Lạc Chi Dương cởi dải dây lưng, đưa lên bịt kín đôi mắt, hắn cười hề hề, hỏi cô: “Tin tui đi, tui hổng cần dùng mắt, dư sức đối phó sào tre của y.”

Hắn nổi tính trẻ thơ, không biết trời cao đất rộng. Liên Hàng kinh hãi, cô lật đật nói: “Đồ điên khùng ngốc nghếch, đừng làm trò náo loạn, ngươi… ngươi…”. cô cuống lên, rối trí, không sao tìm được câu chữ cho thích đáng,

Phiền Trọng nổi giận cành hông, dù y vốn trầm tĩnh, cũng không sao nén bực tức, bèn thét to: “Tiểu tử, con mẹ nó … ngươi chớ có khinh thường người ta quá đáng!”

“Xem thường người?”, Lạc Chi Dương cười ầm, “Bộ đây là người sao ta?”

Sắc mặt Phiền Trọng chợt xanh chợt đỏ, lửa giận thiêu đốt con tim mỗi lúc một nóng bỏng, y trợn ngược hai mắt , thét to: “Ngươi muốn chết….”, cây sào nâng lên cao, đầu sào vẽ những vòng xoàn xoạt, rồi nó hệt như một con mãng xà xanh lục to lớn hả thật to cái họng mà táp tới.

. Hắn là cao thủ sử hoa thương, tuy vũ khí là sào tre, chiêu thức đích thực thương pháp, lúc y giao đấu hai nữ tỳ, Lạc Chi Dương đứng quan chiến một bên đã sớm nghe ra tiết tấu trong thương pháp của y, cho nên hắn bịt mắt , đầu tiên để chọc giận đối thủ, thứ nữa cũng định đem thử nghiệm tâm pháp mà hắn vừa mới lĩnh ngộ gần đây. Cây sào tre múa ra gió vùn vụt, Lạc Chi Dương tập trung vào màng nhĩ, nghe được rõ ràng đâu vào đấy, hắn bỗng dưng lui ra sau một bước, thân mình lượn xéo sang bên trái, bước chuyển thân đó thập phần xảo diệu, nhát đâm cuả Phiền Trọng do đó trượt ra ngoài, mất hết khí thế. Y kinh hãi đến ú ớ, vừa định biến chiêu, sáo ngọc của Lạc Chi Dương đã điểm ra, chặn đứng đầu cây sào, Phiền Trọng ra sức tạt ngang tránh sáo ngọc, không dè cây sáo tiện đà đã quét xuống, sào tre như bị một con rắn sống động quấn chặt vào, đã bị giật ngược ra suýt tuột khỏi tay y. Phiền Trọng gầm một tiếng, y xuống trung bình tấn, rùn mình, vận sức nắm chặt sào tre, quét ngang về mé tay mặt, quậy lên một cơn lốc, cuồn cuộn tạt ra, Lạc Chi Dương sử “Linh Vũ”, thân mình như nhành liễu đung đưa theo gió, dưới chân đi “Tử Vi Đẩu bộ”, sáo ngọc vung vẩy trong tay, trong một chớp mắt, đã gõ ba nhát ‘cóc cóc cóc’ vô sào tre, tiết tấu cực kỳ thúc bách tựa hồ một khúc nhạc chiến đấu kỳ diệu. Người bên ngoài trông Lạc Chi Dương ra tay yếu ớt, căn bản không dịch chuyển được cây sào tre mà Phiền Trọng quét ngang với khí thế ngàn cân, duy nhất Phiền Trọng người trong cuộc mới tự biết cái khổ,

Cây sáo của Lạc Chi Dương cứ mỗi lần gõ trúng sào tre, đều chọn đúng lúc kình lực trên cây sào đã đứt đoạn, khiến nội kình y cũng do đó mà rối loạn theo. “Niên đao nguyệt côn nhất bối tử thương” (Đao luyện một năm, côn luyện vài tháng, thương thì luyện suốt đời) Cái khó của hoa thương không nằm trong chiêu thức, mà ở chỗ phải tạo được nội kình trong thân cây thương, Tích tụ kình lực trong thương giống như đưa ngón tay xỏ chỉ kim khâu, lớn lao có thể đâm rớt chim ưng, nhỏ bé có thể xuyên qua ruồi muỗi. Hiện thời nội kính y đứt đoạn, người và thương tách ra làm hai, dẫu Phiền Trọng tập luyện được một thân thương pháp, ba lần y khởi động nội kình, ba lần y đều bị cây sáo ngọc gõ vô thật đúng lúc mà làm đứt đoạn, cây sào tre kia tựa như một nhạc khí to lớn, theo điều khiển của Lạc Chi Dương mà vẽ nên một vòng thật to, đột nhiên. cước bộ hắn chững lại, cây sào tre cũng khựng theo, y bị giữ đứng yên cách thân mình Lạc Chi Dương khoảng một thước, Hai người đang động trở thành tĩnh , khiến thời gian như đình trệ, người bên trong thuỷ đình đều chẳng hiểu diễn tiến kỳ diệu gì đang xảy ra, họ nín thở mà theo dõi.

Những giọt mồ hôi to như hạt đậu đang nhỏ tong tỏng từ trên mặt Phiền Trọng xuống, trong lòng y dấy lên một phần tức giận, một phần mê hoặc, người quan chiến thấy rõ, chỉ cần y bước đến một bước, là đã đâm trúng đối thủ rồi. Có điều, cái bước đó, khí thế trong cây thương Phiền Trọng đã cạn, tuy chỉ một bước ngắn ngủi, y lại thấy xa vời ngàn dặm.

“Vút”, tiếng vỗ cánh của một con thúy điểu vừa bay xẹt qua mặt hồ, Phiền Trọng như tỉnh mộng, y sắc giọng thét to, giật mạnh cây sào tre ra khỏi ảo ảnh. Diêm chúng thấy y ra tay, họ như trút được gánh nặng, đồng loạt hoan hô ầm ĩ. Lạc Chi Dương lướt nhẹ người về phía sau, vung sáo ngọc đập lên sào tre, hốt tả hốt hữu, tùy theo đường đi của sào tre. Cây sào thật dài, cây sáo ngắn ngủn, màu sắc từa tựa nhau, chúng linh động như một con trăn lớn, một con rắn nhỏ đang quần thảo trong không gian.

Mỗi mỗi chiêu thức của sào tre đều bị chế ngự, Phiền Trọng tuy có kình lực lại không thi thố ra được, đối thủ bịt kín hai mắt, chẳng khác người mù, y mà không thể thủ thắng, chuyện này loan truyền giang hồ, y rốt cuộc không còn mặt mũi nào gặp bất cứ ai. Y càng nghĩ càng nóng nảy, đem hết sức lực múa may sào tre, lập tức tạo nên một màn trúc ảnh thật dầy đặc, hệt như ngàn vạn đoá hoa nở rộ, như gió bấc thổi tuyết bay mù mịt. Lạc Chi Dương đang tính hóa giải, chợt cảm giác tiết tấu của đối phương khác lạ, hắn lập tức thu hồi sáo ngọc, lui nhanh ra sau hai bước.

Nói thì chậm, xảy ra thật nhanh, Phiền Trọng vừa xoay mình xong, y đưa sào tre sang tay phải, tay trái vung ra một dải liên nhuyễn thương trắng bạc, nó lòn qua màn sào tre xanh biếc mà đâm xộc vô cổ họng Lạc Chi Dương. Chiêu này xuất kỳ bất ý, còn chưa thấy rõ, chợt nghe rẹt một tiếng, một đạo ngân quang như tia chớp đã bay ngược trở về mặt Phiền Trọng. Chiêu thức của dải nhuyễn thương xuất xứ từ tuyệt kỹ Phiền gia “Xuân Tuyết Loạn Lê Hoa”. cả hai món vũ khí một cứng một mềm chợt cùng lúc xuất sử, đối phương khó lòng phòng bị. Chẳng dè Lạc Chi Dương kịp nghe ra sự thay đổi tiết tấu, hắn đã sớm liệu định, bèn quài tay đánh một nhát sáo ngọc đúng vào nhuyễn thương , khiến Phiền Trọng cảm giác luồng sáng bạc bay ngược về, đâm thẳng vô mắt, y vội vàng cúi đầu né tránh, dải nhuyễn thương sượt sát vào mặt, khiến y tức thì đổ mồ hôi lạnh dầm dề. Lạc Chi Dương đã lượn sát vào, hươi sáo ngọc đập vào màn thanh quang của sào tre. phát ra những âm thanh nghe hết sức êm tai, những va chạm này đã đả kích, khiến nội kình Phiền Trọng tán loạn. không sao ngưng tụ vào một chỗ, y múa may nhuyễn thương sang hỗ trợ, bất ngờ bị sáo ngọc bên phải một nhát, bên trái một vuốt, phát ra liên tục những tiếng xoát xoát, đã làm nhuyễn thương quấn vào thân sào tre. Phiền Trọng trận cước đại loạn, trong tai y nghe lùng bùng không dứt, khi thì tiếng động của sáo đập vào thân tre, khi thì tiếng sáo vụt vô nhuyễn thương, thanh âm đinh đinh đinh, rẹt rẹt rẹt luân phiên nhau mà rộ, tiết tấu lúc dài lúc ngắn, ban đầu còn chưa theo chương pháp gì, dần dà đã trở thành có mạch lạc.

.”Ủa!”, Thủy Liên Ảnh khẽ kêu, sắc mặt cô gái toát ra một tia kinh ngạc,

“Đó là khúc ‘Dương Quan Tam Điệp'”, hắn đang trong lúc đánh nhau kịch liệt mà còn có thể mở miệng trò chuyện, bọn Diêm chúng đều kinh hoảng, Bộc Dương Chiêu tức giận la lớn: “Cái chó má gì là tam điệp, đây là đám đấu võ, chẳng phải chỗ chơi nhạc.”

Thủy Liên Ảnh lắc đầu phản bác: “Đúng là đấu võ, nhưng thanh âm của ngọc bích chạm vô tre trúc rõ ràng là một khúc nhạc”

Nói xong, cô hắng giọng, bắt nhịp , cất tiếng ngâm nga theo:

“Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần

Khách xá thanh thanh liễu sắc tân

Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu

Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.”

—————————————————————————————————

(ND: Đường thi ‘Vị Thành khúc’ của Vương Duy, tạm dịch nôm:

Bài Ca Vị Thành

Sáng sớm, trên Vị Thành có mưa làm thấm ướt làn bụi mỏng.

Khách xá xanh mát màu lá non của dương liễu.

Mời bạn hãy cùng tôi uống cạn chén rượu này.

Vì một khi bạn đi về phía tây tới Dương Quan rồi, sẽ không còn có ai là cố tri nữa.

Vị Thành nay ở phía tây bắc An Huy, tỉnh Thiểm Tây, hồi xưa là thành Hàm Dương của nước Tần.

Ải Dương Quan, theo sách cổ, ở mé tây nam huyện Đôn Hoàng, tỉnh Cam Túc. Từ Vị Thành tới Dương Quan cách nhau khoảng hơn ngàn cây số đường chim bay.)

————————————————————————————————

Tiếng ngâm nga thánh thót, từng chữ từng câu đều hoà theo thật sít sao âm thanh của sáo ngọc gõ lên tre. lên nhuyễn thương. Đến giờ, ai nấy bó buộc kinh hoàng mà hiểu ra: “Phiền Trọng chẳng những lạc hạ phong, sào tre, nhuyễn thương trong tay y đã biến thành nhạc cụ để đối phương dùng thân sáo ngọc gõ vào, tấu lên một khúc nhạc. Tỷ võ quyết định hơn thua, nhưng chẳng tốn mấy hơi sức, Lạc Chi Dương lại đã đem trận tỷ võ biến thành một trò tấu nhạc”. Diêm chúng thảy đều vô cùng khiếp sợ, họ hiểu rằng võ công Lạc Chi Dương cao gấp mấy lần Phiền Trọng, hắn đã dễ dàng dẫn dụ y rơi vào vòng tiết tấu của hắn, Lạc Chi Dương dựa theo khúc nhạc ‘Dương Quan Tam Điệp’ đã buộc Phiền Trọng răm rắp làm theo ý hắn, hệt như biến y thành kẻ bán hàng rong, tự hắn xếp hàng hoá vào giỏ, bảo y gánh ra ngoài chợ, Phiền Trọng cũng ngoan ngoãn cong lưng gánh đi bán hàng. Khi hiểu rõ điều này, Phiền Trọng ngượng chín người, đấu thêm dăm ba hiệp nữa, y bỗng dưng nhảy dựng ra sau, thét to một tiếng “Thôi”, vứt bỏ sào tre, y xoay người bước đi, như một cơn lốc, y lao ra ngoài thủy đình, chẳng ngoái trông lại một lần, đã tức thì mất dạng.

Lạc Chi Dương tháo bỏ dải bịt mắt, vui vẻ hỏi: “Đến lượt ai đây?”

Triệu Kiến Hoài nhìn quanh, Diêm chúng chẳng môt ai nhúc nhích, lão thầm hiểu thuộc hạ đang bị kinh hồn táng đởm, lập tức lão gồng mình, chậm rãi nói: “Triệu mỗ bất tài, xin lãnh giáo túc hạ mấy chiêu chưởng pháp.”

Ngón thương của Phiền Trọng, chuỳ pháp của Cung Cường, cả hai công phu đều rất có danh vọng, khi đụng phải cây sáo ngọc này, đã cùng thất bại thê thảm. Trong ý Triệu Kiến Hoài, lão nhất quyết, nếu thi đấu bằng võ khí, Lạc Chi Dương vô cùng lợi hại, muốn thắng hắn, bó buộc phải bỏ ngắn dùng dài, không chọi nhau bằng binh khí được.

Lạc Chi Dương thầm suy tính, “lão già này chơi xa luân chiến với mình, đánh thắng Triệu Kiến Hoài rồi, sẽ lại có những người khác, đưá nọ nối tiếp đưá kia, căn bản không để cho mình yên. mình phải hiển lộ cho tụi chúng coi một võ công thậm cao, cho bọn chúng thấy khó mà lui”. Hắn tức thì cài sáo vô eo lưng, vui vẻ nói: “Đấu kiểu ngươi tới ta lui hoài, thật cũng nhiều phiền toái. Như vầy hay hơn, Triệu Đường chủ, tui đứng bất động để cho lão đánh tui ba chưởng, tui mà tiếp được, tính là lão thua, còn nếu tui không chịu nổi … khỏi cần nói chi cho lắm!”

Hắn vừa dứt lời, toàn thể sảnh đường đều hãi kinh, Triệu Kiến Hoài tức giận cành hông, lão cất giọng căm hờn, nói: “Tiểu tử, quyền cước không có mắt, rủi ta đánh chết ngươi thì sao?”

“Tui chết là đáng kiếp!”, Lạc Chi Dương vẫn cười, hai mắt loé sáng, “Nếu may mắn không chết, Triệu Đường chủ tính sao?”

Triệu Kiến Hoài tức giận đến mặt mày tái xanh, lão la lớn: “Nếu ngươi tiếp được ba chưởng, Triệu mỗ lập tức dẫn người rời khỏi thủy tạ.”

“Hay lắm!”, Lạc Chi Dương vỗ tay, “Triệu Đường chủ là quân tử, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Triệu Kiến Hoài vừa nói xong câu đồng ý đó, lão chợt hối, nhưng nhìn đến vẻ mặt Lạc Chi Dương, lão giận đến mức khó dằn, bèn xuống trung bình tấn, hơi rùn người, lão hít vô một hơi dài, dạt người ra sau một chút, đột nhiên toàn thân căng phồng, đã to lớn thêm một nửa. Lạc Chi Dương thấy lão hình dung cổ quái, đang thầm giật mình, chợt nghe Thủy Liên Ảnh nói: “Lạc công tử cẩn thận, đây là ‘Phục Hổ công’ của phái Thê Hà!”

Giọng nói êm ái uyển chuyển, đầy nét lo lắng, Lạc Chi Dương đưa mắt nhìn lại, nữ tử mặt hoa nhợt nhạt, mắt nhuốm u sầu, dưới ánh dương quang, cô mang dáng vẻ cô đơn sầu muộn, bộc lộ ưu tư, toàn thân như một vựng mây mù gần như sắp tan rã, Lạc Chi Dương cảm giác hừng hực nóng bỏng, một cỗ ngạo khí dâng cao, hắn nhủ thầm: “Hồi đó, nơi khuôn viên rạp hát, nếu ta chẳng được Địa Mẫu cứu giúp, Lạc Chi Dương này đã chết ngỏm từ lâu. Chịu ơn thì phải báo đáp là bản sắc của nam nhi, ta đường đường tấm thân bảy thước, há có thể dửng dưng nhìn đệ từ Địa Mẫu bị người vũ nhục sao?”. Nghĩ vậy, hai tay chống eo, hắn rộ một tràng cười dài,

Triệu Kiến Hoài nghe cười, lão càng thêm tức giận, bỗng dưng lão đưa thân mình tới, vung tả chưởng nhanh như tia chớp đánh ra, nghe ‘bùng’ một tiếng, đã giáng cật lực một chưởng vào ngực Lạc Chi Dương.

Lạc Chi Dương như lãnh một nhát búa tạ, thân mình hắn bay bổng, vọt ngang ra đàng sau, đập một cái ‘rầm’ vô bàn uống trà, khiến nó vỡ toang thành nhiều mảnh vụn, còn hắn thì lăn cù mèo thêm một vòng nữa, chẳng thấy cục cựa.

Không gian trong thuỷ đình đang lặng im như tờ bỗng vỡ oà lên trong tiếng hoan hô, cười rộ của bang chúng.

Thủy Liên Ảnh nhìn Lạc Chi Dương, ánh mắt cô gái như bị một làn sương mù che phủ . Liên Hàng bản tính xốc nổi, cô nhào người vọt tới, bỗng nhiên bị một luồng kình phong chặn lại, đẩy cô tuốt ra xa hai bước, cô ngẩng đầu, tức tối nói: “Triệu Kiến Hoài, ngươi thắng cũng đã thắng rồi, còn muốn gì nữa?”

Triệu Kiến Hoài bảo: “Nếu lão phu thắng, tên này phải để cho ta xử trí.”, lão quài tay ngoắc, “Bộc Dương lão đệ, đến trói tiểu tử này lại.”

Bộc Dương Chiêu dạ rân, y chạy đến, định động thủ, chợt nghe một tràng cười dài, Lạc Chi Dương bung mình nhảy lên, chưng ra một bộ mặt hớn hở, miệng cười hi hi ha ha, đỉnh đầu hắn gần vập ngay vô mũi Bộc Dương Chiêu. Gã này hốt hoảng, trợn mắt dòm thiếu niên, như vừa thấy ma quỷ hiện hình, Triệu Kiến Hoài cũng biến sắc, lão buột miệng hỏi: “Ngươi … ngươi không bị chi hết?”.

“Lão thấy tui ra sao?”, Lạc Chi Dương dang rộng hai tay, mặt đầy nét cười nhạo. Trong lòng Triệu Kiến Hoài quá sức hoảng sợ, không chớp mắt , lão dòm tới dòm lui vào hắn, nghĩ bụng, chưởng vừa rồi, đem đánh vào một đại thụ, cũng phải hằn dấu vết, tên này bộ dạng vẫn bình yên, không chút suy suyển, căn bản cực kỳ nghịch lý. Lão suy nghĩ muốn bể đầu mà hoàn toàn vô ích, do không biết Lạc Chi Dương nghịch luyện nội công, chân khí vận chuyển khác hẳn người thường, ai khác lãnh chưởng, sẽ bị khí huyết dội ngược vào đả thương ngũ tạng, còn chân khí trong Lạc Chi Dương nghịch hành, khí huyết khi dội ngược, hai cái ngược thành một cái xuôi, trở nên vô cùng thuận thế. Lúc vừa trúng chưởng, hắn hơi bị khó chịu, lúc khí nghịch chuyển đột biến sang thuận, đã nảy sinh trong hắn một tư vị khoan khoái khó tả nên lời, xoá bỏ hầu hết nỗi đau vì trúng chưởng. Vì lẽ đó, Lạc Chi Dương chỉ những mong muốn nhận thêm được nhiều chưởng nữa mới đã thèm, mắt thấy Triệu Kiến Hoài đang ngẩn ngơ, hắn mỉm cười, thúc giục: “Triệu Đường chủ, còn chần chờ gì nữa, xong sớm nghỉ sớm, ai nấy còn về nhà ăn cơm cho kịp bữa!”

Triệu Kiến Hoài nghe giọng hắn trung khí sung mãn, lão càng thêm kinh hãi, Là người gian manh, tuy trong lòng đầy nghi vấn, lão vẫn giữ nét mặt bình thường, bắt đầu di chuyển vòng quanh Lạc Chi Dương bằng những bước nhanh nhẹn, khi tới, khi lui, không có chủ đích và phương hướng rõ rệt, mỗi bước của lão dấy lên niềm ớn lạnh trong lòng Lạc Chi Dương, hắn chỉ có nước thầm rủa lão giảo hoạt. Nguyên lai, Triệu Kiến Hoài đi lòng vòng như vậy, thật khó dự đoán lão sẽ tung chưởng vào đâu, dù hắn chẳng thể vận động chân khí hòng phản kích chưởng kình.

Triệu Kiến Hoài chuyển càng nhanh hơn lên, Lạc Chi Dương mò không ra, đành tạm nhắm hai mắt để nghe gió đoán hình. Thực cũng kỳ lạ, hắn vừa nghe, trong đầu bỗng như có một tấm kính lần lượt chiếu hiện hành tung Triệu Kiến Hoài. Lão này chuyển xong vòng thứ bảy, bỗng cước bộ chững lại, Triệu Kiến Hoài đồng lúc tung song chưởng, kích trúng vào lưng Lạc Chi Dương. Nơi ấy của cơ thể là vùng yếu hại, tuy hắn có nghịch khí hộ thể, vẫn đau thấu tim gan. Cuống họng Lạc Chi Dương vừa phát rờn rợn, toàn thân mình hắn đã bị hất bay bổng lên trời, chỉ một sát na, đã đến ngang chỗ đỉnh đầu Bộc Dương Chiêu. ‘Phịch’ một tiếng, gã này thừa cơ vung quyền đánh hôi vào eo trái Lạc Chi Dương. Đầu quyền vừa chạm vô da thịt chỗ eo lưng, y còn chưa kịp khoái chí, đã cảm giác một kình lực từ nơi ấy mạnh bạo phản kích về, Miệng Bộc Dương Chiêu hét thảm một tiếng, y bắn tung về phía sau, va mạnh vào một tên Diêm chúng, khi y chạm đất, tức thì ói ra một búng máu tươi. Y đau đớn pha lẫn tức tối, trố mắt nhìn lại, Lạc Chi Dương đang đứng vững vàng, mặt mày đỏ ửng, hai mắt nhắm nghiền, nơi không xa lắm đàng sau hắn, Triệu Kiến Hoài hai tay run lẩy bẩy, sắc mặt lão tím ngắt, mắt dòm chừng vô gã thiếu niên, không giấu nổi vẻ cập rập. thấy Lạc Chi Dương vẫn không nhúc nhích, trong thuỷ tạ, mấy chục con mắt đang chăm chú vào hắn, đột nhiên, Lạc Chi Dương mở to đôi mắt, hắn xoay mình lại, mặt rỡ ràng, hỏi lão: “Triệu Đường chủ, còn một chưởng, lão đánh nưã hay thôi?”

Con tim Triệu Kiến Hoài chùng hẳn xuống, vừa qua, lão vận đủ mười thành công lực vô phát chưởng “Phục Hổ công”, bảo dư sức đập tan bia nát đá cũng không phải là nói ngoa, ai ngờ Lạc Chi Dương chẳng những không việc gì, cơ thể gã này bộc phát một luồng kình lực phản kích về lão, khiến lục phủ ngũ tạng thấy nhộn nhạo, lão đã lãnh nội thương không nhẹ. Lão im lặng một lúc rồi hằn học nói: “Hai chưởng vừa rồi của Triệu mỗ vô dụng, lẽ ra nên biết khó mà lui, nhưng sự tình liên quan tới an nguy của Tiền trưởng lão, ta đành phải rán tới cùng”

“Nói thiệt hay.”, Lạc Chi Dương cười ầm, đưa tay phải ra ngoắc, “Lão tới đây đi.”

Tuy hắn lãnh trọn hai đòn, chưởng kình của đối thủ càng mạnh, quãng thời gian mà khí huyết trở lại thuận hành càng dài ra, tuy có khó chịu khi trúng chưởng, nhưng sự thuận hành khí huyết cũng tạo trong hắn nhiều khoan khoái, cái đau pha lẫn cái sướng, có thể sánh cùng sự nhảy vọt từ hố băng vào ngay giữa lò lửa, mang một tư vị khó thể tả bằng lời nói. Triệu Kiến Hoài nghiến răng một cái, lão lượn người về phía trước, vờ tung một hữu chưởng vào ngực Lạc Chi Dương,

Lạc Chi Dương mới căng người vận khí vào vùng ngực bụng, chẳng dè, Triệu Kiến Hoài biến chưởng thành chỉ. xoạt xoạt xoạt, ngón tay lão đã điểm trúng ngay vô các đại huyệt “Bào Trung”, “Thần Khuyết” và “Khí Hải”. Đấy là những nơi chân khí quy tụ, chỉ cần bị điểm trúng vào một, nhẹ thì tiêu tan nội lực, nặng thì chết ngay tại trận.

Lạc Chi Dương cảm giác ba chỗ bị điểm gây đau nhức toàn thân, hắn phải lui ra sau mấy bước, không ngớt run rẩy.

Triệu Kiến Hoài một kích đắc thủ, lão tung mình nhảy ra ngoài xa, vỗ tay reo hò: “Phải vậy chớ! Rồi cũng ….”. mới nói ngang đấy, lão bỗng cứng mồm đớ lưỡi, khi thấy Lạc Chi Dương đang run run, bỗng dưng đứng vững vàng trở lại, hắn cất cao giọng, hỏi: “Triệu Đường chủ, đây là trò gì vậy? Lão đến gãi ngứa cho tui chăng?”

Triệu Kiến Hoài mặt xám như tro tàn, bất chợt, lão xoay mình bước đi. Những tên Diêm chúng khác cũng ủ rũ cúi đầu, lần lượt nối đuôi, theo nhau đi ra ngoài.

Chỉ một cái nháy mắt, người ngợm, chim chóc đi mất sạch, gian thủy đình lại im ắng như tờ,

Ba cô gái như còn trong mộng, Liên Hàng đưa mắt trông sang, thấy Lạc Chi Dương hai tay chống vào eo lưng, đứng bất động. Cô quá vui mừng gần phát điên, chạy ào ào đến thò tay chụp vào đầu vai hắn, miệng hét toáng: “Giỏi dữ a … Bản sự ngươi lớn như vậy, tại sao đã không nói cho sớm….” Lạc Chi Dương bị cô chụp trúng, thân hình hắn ẹo qua ẹo lại, Liên Hảng còn chưa dứt câu, đầu gối chân trái Lạc Chi Dương rũ rục, hắn đột nhiên té quỵ xuống đất, cổ họng khạc lục cục vài tiếng, nghe “oẹ”, thấy hắn hả miệng hộc ra một ngụm máu tươi. Ba cô gái hốt hoảng, Lam Vân cuống quít nâng Lạc Chi Dương dậy, cô trừng mắt vào Liên Hàng, tức giận hỏi: “Ngươi định hại chết hắn hả?”

“Ai mà muốn hại hắn?”, Liên Hàng không kham nổi nỗi oan, cô lắp bắp, “Ta, ta…” , rồi nước mắt bỗng dưng tuôn trào xuống dưới. Lam Vân còn muốn càu nhàu nữa, Lạc Chi Dương hơi tỉnh lại, hắn xua tay, nói: “Không có dính dáng gì đến cô ấy hết…”, hắn còn chưa dứt lời, nghịch khí trong cơ thể chạy rối loạn hơn, khiến hắn khạc ra thêm một ngụm máu tươi nữa, rồi hai mắt trợn ngược, hắn bất tỉnh.

Hai cô tiểu tỳ vưà hãi vừa rối trí, họ đồng thanh kêu lên: “Lạc công tử…”

Thủy Liên Ảnh không nói gì, cô buông bạch miêu, đến gần, thò tay bắt mạch hắn. Vừa thăm vào, cô cảm giác khí huyết trong Lạc Chi Dương rất vượng, mạch chạy như một cơn hồng thuỷ, có điều đang nghịch chuyển rất mãnh liệt, không tuân theo lẽ thường. Thủy Liên Ảnh moi óc tìm tòi tất cả hiểu biết về y lý, cũng không sao hiểu được cái sự kỳ dị quái gở của mạch tượng do đâu mà xảy ra, như cô biết rất rõ về lý thuyết nội kinh, ai bị mạch tượng kiểu đó đã sớm táng mạng rồi, nhưng hiện thời, Lạc Chi Dương dẫu bị thương, nhưng nguyên khí hắn quá xung, không thấy có biểu hiện suy sụp. Thủy Liên Ảnh ngẫm nghĩ, cô lấy ra một mũi kim châm, cắm vào huyệt “Quan Nguyên” của Lạc Chi Dương. Mũi kim vừa vào, đã bị một kình lực thật to lớn cản lại, bỗng đầu ngón tay cô nóng hực lên, cây kim chợt nảy ngược trở ra, kéo theo một tia máu đỏ, điểm lấm tấm trên ống tay áo cô những chấm hồng diễm lệ như mấy đoá anh đào chớm nở đầu xuân.

Liên Ảnh vân vê cây kim châm, cô rủ thấp hàng mi, lẳng lặng không nói gì. Liên Hàng quá áy náy, cô khẽ hỏi: “Tiểu thư, hắn, hắn thế nào rồi?”

Thủy Liên Ảnh phục hồi thần trí, giọng bình thản, cô bảo: “Lam Vân, muội vô phòng ta, đem cái hộp ngọc để nơi đầu giường ra đây” Chẳng mấy chốc, Lam Vân bưng đến một cái hộp bằng ngọc màu mỡ dê trắng, Thủy Liên Ảnh mở nắp hộp, lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chưá chất lỏng màu đỏ chót, vừa thấy nó, Lam Vân buột miệng kêu lên: “Phượng Khấp Huyết Lộ!” (Phượng khấp: nước mắt chim phượng; huyết lộ: chất lỏng đỏ như máu có mùi thơm)

Thủy Liên Ảnh đưa tay nâng Lạc Chi Dương đậy, ôm hắn vào sát người mình, cô dùng tay kia mở nắp lọ, lập tức không gian nồng nặc một mùi hương lạ. “Đâu làm thế được!”, Liên Hàng nhìn thấu tâm tư của cô tiểu chủ, cô ta rối trí, giậm chân lia lịa, “Tiểu thư, huyết lộ này là linh dược do thành chủ đưa tiểu thư, không thể tùy tiện đem cho người ta uống”.

“Nếu là linh dược, chính là để cho người ta uống!”, Thủy Liên Ảnh cạy miệng Lạc Chi Dương, cô trút hết chất nước màu đỏ ấy vào cổ họng hắn.

Lạc Chi Dương tuy mê man, nhưng ngũ quan vẫn còn linh hoạt, khi thuốc nước trôi xuống, hắn cảm giác một tia ấm áp xuất hiện từ chỗ rất sâu trong bụng, nó chuyển dần thành một làn hơi nóng, theo khí huyết vận chuyển khắp cơ thể, nghịch khí dương xung cũng chầm chậm bị triệt thoái. Khi nội khí đã chuyển vận trở lại như trước, thần chí Lạc Chi Dương phục hồi, mũi hắn ngửi một mùi u hương mềm mại, hắn mở mắt, thấy trọn vẹn một gương mặt hoa ngay trước mắt, đôi con ngươi sâu thẳm như nước hồ thu, thoáng hiện một nét lo âu. Thủy Liên Ảnh thấy hắn thức tỉnh, cô chợt nhớ ra đang ôm hắn trong lòng, vội vàng buông gã thiếu niên, mặt đỏ bừng bừng, chuyển thân đứng lên. Lạc Chi Dương thấy mùi hương lạ đầy miệng, hắn bất giác hỏi: “Tui vửa nuốt gì thế?”

“Phượng Khấp Huyết Lộ!”, Liên Hàng giọng bình thường, đáp: “Đó là do thành chủ tuyển chọn thảo dược quý báu trên Thiên Sơn, huy động Chu Lưu Bát kình, ngày đêm khổ luyện tạo thành. Tốn mất mười năm ròng rã chỉ được có ba lọ, hừ, ngươi thật có phưỡc, một mình nuốt trọn một lọ, ngươi biết không, huyết lộ này là tiểu thư…”

“Liên Hàng!”, Thủy Liên Ảnh sắc giọng nạt cô, “Còn không nhanh chóng đỡ Lạc công tử đứng lên.”

“Tiểu thư.”, Liên Hảng bặm môi, định cãi nữa, chợt thấy Thủy Liên Ảnh sa sầm nét mặt, cô ta đành phải nuốt lời nói xuống. Lạc Chi Dương thừa đủ thông minh để hiểu cớ sự, hắn tức thì chắp tay, nói ngay: “Thủy cô nương, đội ơn cô đã tặng linh dược, tui thật sự hết lòng cảm kích.”

Thủy Liên Ảnh vẫn lặng yên, cô đưa tay bắt mạch hắn, rồi cô nhíu mày nói: “Quái lạ, huyết khí công tử vì sao vẫn cứ chạy hỗn loạn như vậy hoài?”

Lạc Chi Dương chăm chú rà soát nội thể, chỗ trúng chưởng còn ê ẩm, hắn nhớ lại những diễn tiến vừa qua, mới nhìn ra rằng hắn đã tự đặt mình vào tình huống có chút hung hiểm. Khi hứng chịu “Phục Hổ công”, nhờ nghịch khí hóa giải chưởng kình, và do khí huyết nghịch hành, huyệt đạo không còn cố dịnh, ba đòn liên hoàn của Triệu Kiến Hoài chỉ tổ làm lão ta tốn công vô ích. Dẫu vậy, là máu thịt con người, đem hứng chịu những đòn nghiêm trọng, ắt cũng bị thương tổn không ít, nội thương cũ làm xốc dậy nghịch khí, suýt lãnh kiếp nạn trầm trọng

Nghĩ ngang đấy, , Lạc Chi Dương hỏi: “Thủy cô nương, cô có dự định gì không?”

Thủy Liên Ảnh thở dài: “Không thể ở lại đây chờ đợi, kế sách bây giờ là phải đi tìm gia sư.”

Lạc Chi Dương nhớ lại mục đích của việc đến nơi đây, hắn bất giác hỏi: “Tìm Thu tiền bối ở đâu?”

Thủy Liên Ảnh ánh mắt chớp động, cô hỏi ngược lại hắn: “Lạc công tử đến kiếm gia sư vì mục đích gì?” Lạc Chi Dương thở dài: “Tui có một chuyện hệ trọng có dính dáng đến sống còn của một người, tui phải gặp Thu tiền bối, qua bà, cầu kiến Lương thành chủ.”

Thủy Liên Ảnh hơi ngạc nhiên, Liên Hàng không sao ngăn được lời chọc ghẹo: “Ngươi chẳng phải Thiếu chủ Tây Thành sao? Ngay chính sư phụ mình còn phải nhờ ai tiến dẫn?”

Lạc Chi Dương bối rối, hắn đưa tay gãi đầu gãi tai, Thủy Liên Ảnh liền rầy: “Liên Hàng, chuyện thiếu chủ … muội đừng đem ra đùa giỡn Lạc công tử, chỉ vì quyền biến mà phải nói thế, lời nói đó, từ giờ chớ nên nhắc lại!”

Liên Hàng thè lưỡi, cười cười: “Muội không nói nữa là được.”

Thủy Liên Ảnh lại nói: “Gia sư hành tung vô định, bà hiện đang ở đâu, ta cũng không biết, nhưng bổn phái khi cần, vẫn dùng ám ký để liên lạc. Chỉ cần gia sư có lưu lại dấu hiệu, nhìn sơ qua, là có thể tìm được.”

Lạc Chi Dương mừng rỡ quá xá, hắn vội nói: “Việc này không nên trì hoãn, bọn mình lập tức xuất phát.”

Ba cô gái đưa mắt nhìn nhau, Lam Vân hỏi: “Còn thương thế Lạc công tử thì sao?”

“Tốt lắm rồi.”, Lạc Chi Dương vung tay múa chân, “Lên non đấm cọp vằn, xuống biển đả rùa đen … cô nương nếu không tin, tui cõng cô vô Tử Cấm thành một chuyến?”

Lam Vân da mặt đang trắng mịn, nghe hắn ghẹo, đã đỏ ửng lên tận mang tai, Liên Hàng liền hỏi: “Nói ba hoa chích choè … vô Tử Cấm thành làm gì?”

Lạc Chi Dương cười rộ: “Trồng hoa sen a.”

Liên Hàng lấy làm lạ: “Cớ gì phải vô tận Tứ Cấm thành mà trồng sen?”

“Đất cát trong Tử Cấm thành tốt lắm nhen!”, Lạc Chi Dương giọng nghiêm trang, “Trồng sen ở trỏng, lúc nở ra hoa, đài hoa nảy sanh một nữ hài tử, tại vì xuất xứ từ hoa sen, nên mới được người ta đặt tên là ‘ Liên Hàng’, mồm miệng liến thoắng, hổng phải người tốt.”

“Ngươi mới không phải người tốt!” Liên Hàng hươi quyền muốn đánh, quyền đi đến nửa chừng, chợt nhớ tới thương thế Lạc Chi Dương, cô khựng tay giữa đường, không thể quyết định có đánh xuống hay không. Lạc Chi Dương thấy thế, hắn hả họng cười ầm, khiến Liên Hàng giận tới nghiến răng, nghiến lợi, đang muốn tìm lời khích bác hắn, đã nghe Thủy Liên Ảnh nói ngay: “Liên Hàng, đại địch còn đang ở trước mặt, không nên làm rộn!.”

Cô ôm con mèo, đi thẳng ra cửa, ba người kia cũng vội vàng nối bước theo sau.