Chương 37 : Xá Sanh Thủ Nghĩa

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: livan

Nguồn: https://lpktronbo.wordpress.com

Thứ cảm giác quái dị này, ngoài Xung đại sư, người trong khoang thuyền chẳng một ai nếm được, Đại hòa thượng đau khổ tự biết, lão không khỏi vô cùng kinh ngạc: “Tiểu tử này công phuthiệt quái lạ, rồi sẽ còn gì khác nữa đây?” Trong đầu đầy ý nghĩ, nhưng hai tay lại không rảnh,lão lui một bước ngắn, nhanh như chớp giật hô hô tấn ra hai quyền.Lạc Chi Dương cước pháp bị ngăn trở, giảm nhiều khí thế, lại vì thân mình đang treo giữakhông trung, hắn không nẻo tránh né, miệnh thét to “xem châm”, tay trái giương lên, tung ravài làn sáng xanh.Đối đầu với “Bích Vi tiễn” là chuyện lão rất kiêng kị, hoà thượng đành rụt tay về, lui ra sau, vungtay áo đánh rơi tùng châm.Lạc Chi Dương thừa dịp đáp mình xuống đất, hắn xốc Trịnh Hoà lên, lui nhanh ba bước, vừaqua, hắn hóa giải cường kình từ Xung đại sư, lúc đôi chân tạm đứng vững, thấy khí huyết bốclên rạo rực trong lồng ngực, từ eo trở xuống cảm giác tê rần.Hai người này giao thủ dăm hiệp, biến chiêu thần tốc, phong thái tiêu sái, hệt như gió tốc lábay, vừa chạm nhau đã tách ra, Trịnh Hoà chỉ nghe tiếng gió vùn vụt đến dến đi đi, thân mình yđã ở sát bên Lạc Chi Dương, còn chưa hiểu đã xảy ra những gì, y tròn mắt nhìn Lạc Chi Dương,mặt ngơ ngác, không hề biết rằng, trong khioảnh khắc ấy, y đã vào, ra Quỷ Môn quan mấy lượt. Tất cả người bên trong khoang thuyền đều ngạc nhiên, Xung đại sư trợn mắt vào Lạc ChiDương, lão cười nụ, hỏi: “Đạo Linh tiên trưởng, ngươi cũng định làm khó dễ ta chăng?”Lạc Chi Dương hít vô một hơi thở sâu, cố đè nén khí huyết trong lồng ngực, hắn lớn tiếng trảlời: “Trên đại lộ, thấy sự bất bình ắt có người can thiệp, Đại hòa thượng, ta không thích mấychuyện càn rõ của lão.”Xung đại sư ngạc nhiên hỏi: “Ta làm gì càn rỡ?” Lạc Chi Dương nói: “Giết bất kể người thân, sơ.” Xung đại sư lắc đầu nói: “Ta người xuất gia, tứ đại giai không, không thân, chẳng sơ, vậy bất kểlà thế nào?”

“Khá lắm cái câu không thân, chẳng sơ!.”, Lạc Chi Dương lớn giọng, “Nếu là sư phụ lão, lão có giết không?”Xung đại sư sửng sốt, lắc đầu nói: “Ta giết không nổi, gia sư võ công hơn ta quá xa.” Lạc Chi Dương hừ một tiếng, lại hỏi: “Nếu đó là muội tử lão thì sao?”Xung đại sư hai hàng lông mày trợn đứng, mắt thoáng hiện một tia tức giận, rồi lão trấn tĩnh,nhếch mép cười, nói: “Cô ta đã chết rồi.”Lạc Chi Dương nói: “Giả tỉ còn sống” Xung đại sư lắc đầu: “Sống là sống, chết là chết, sinh tử là chuyện lớn, đâu có giả thử được?”Xung đại sư miệng lưỡi xảo quyệt, viết sách kể chuyện làm ác qua cái lưỡi nguỵ biện của lãođều có thể thành một thiên nghị luận đầy đủ lý lẽ. Lạc Chi Dương xoay chuyển ý nghĩ, đuôi mắthắn đảo qua Tấn vương, chợt máy động trong đầu, hắn cười cười, hỏi: “Nếu Tấn vương đây làmhư chuyện của lão, liệu lão có giết điện hạ chăng?”Tấn vương sa sầm nét mặt, ông ta lườm sang Xung đại sư, nhíu mày thật cau. Lão này nhoẻnmiệng cười, cung kính nói: “Điện hạ và ta từng cắt huyết ăn thề, cùng chung chí hướng, ĐạoLinh tiên trưởng muốn châm ngòi li gián, cần nghĩ cách nào hay hơn” Tấn vương cũng hiểu ẩn ý Lạc Chi Dương, ông ta vỗ tay nói: “Đại sư nói đúng lắm.””Thôi được rồi.”, Lạc Chi Dương quả quyết, “Đại hòa thượng lão chỉ giỏi ngụy biện, tui chánquá … hết muốn tranh cãi, chẳng qua, Trịnh công công đây sẽ toàn do tui lo liệu.”Trịnh Hoà sửng sốt, y kinh ngạc ấp úng: “Đạo Linh tiên trưởng…” Lạc Chi Dương nhìn y, khoa tay, ý nói y chẳng nên nhiều lời.Xung đại sư chăm chú nhìn hai người, lão bỗng lắc đầu, bảo, “Đạo Linh tiên trưởng, ngươi xưagiờ vẫn ưa thích hành xử tiêu sái, chả phải thứ tầm thường ngu dốt học đòi trung hiếu. Chẳng lẽngươi nói vậy, ý cũng muốn học theo tên thái giám ngớ ngẩn này làm một đứa nô tài trung thầnhiếu tử?””Không sai.”, Lạc Chi Dương nghinh nghinh lão, “Trung thần hiếu tử có buồn chán mấy đi nữa,cũng còn khả ái hơn thứ tặc trọc lư như lão thập bội!”Câu đó nói thật đanh thép, mấy người kia chẳng ai là không tái mặt, Trúc Nhân Phong vờ xôngtới, Xung đại sư dang tay chặn lại, lão nói: “Đạo Linh tiên trưởng, nước đổ đi rồi khó hốt trở về,ngươi ăn nói thế này, đừng hối hận.”

Lạc Chi Dương cười cười, không đáp, Trịnh Hoà chẳng thể nhịn nữa, y ghé sát vào gần nói:”Tiên trưởng, Tam Bảo là tiểu nhân ti tiện, có chết cũng đáng, tiên trưởng đừng vì tiểu nhân màtrở mặt với bọn họ.”Lạc Chi Dương vỗ vai y, vui vẻ nói: “Thái giám còn không sợ chết, tui lại sợ sao?”Trịnh Hoà khựng lại, y run rẩy đôi môi, nhất thời không nói nên lời..Xung đại sư thở ra một hơi, lão chắp tay cùng Tấn vương, thưa: “Bần tăng không biết nhìnngười, đã lầm lẫn tiến dẫn hạng tồi tệ, nên xử trí nó ra sao, kính thỉnh điện hạ định đoạt.” Tấn vương hết hứng, ông ta phất tay áo, nói: “Chỉ cần tránh hậu hoạn là được.”Xung đại sư quay sang bảo Lạc, Trịnh hai người: “Đã vậy, bần tăng đắc tội!”Lạc Chi Dương đưa tay giữ riệt lấy Trịnh Hoà, hắn quét ánh mắt khắp khoang thuyền, thấy bọnMinh Đấu, Trúc Nhân Phong, Cổ Nghiêm cùng một ánh mắt âm trầm, chúng hè nhau dấn lên,đến chiếm giữ các phương vị. Phải biết rằng, song phương qua mấy bận giao thủ, tuy võ côngLạc Chi Dương kém họ xa lắc, hắn vẫn cứ luôn chiếm thượng phong, đám Minh Đấu dẫu khôngphục, cũng đều hiểu tiểu tử này vô cùng xảo trá, đủ kiểu lươn lẹo, nên họ đã sớm vất bỏ ý khinhđịch. Vào giờ phút này, hắn một khi trở mặt, tất cả đều ngưng thần vận khí, khoan phát tác,một khi phát động tất là đánh ra một đòn thật sấm sét.Lạc Chi Dương cũng hiểu được điều này, hắn nhận định tình hình, một mình thoát thân thấy đãquá khó, huống chi lần này phó ước, hắn không mang theo binh khí, thiếu bảo kiếm trong tay,võ công bị suy giảm nhiều, lại còn phải lo bảo bọc cho Trịnh Hoà, hậu quả sẽ rất thê thảm.Sau mấy giây đắn đo suy nghĩ, Lạc Chi Dương cười lớn, nói: “Đại hòa thượng, tui là thân cậncủa thái tôn, Trịnh công công là tâm phúc của Yến vương, hai người bọn ta chết tại đây, lãokhông sợ chuyện bất trắc chưa dự liệu xảy đến cho lão sao?”Xung đại sư thấy hắn thân hãm tuyệt cảnh mà khí thế không suy, lão lấy làm lạ: “Tiểu tử nàygiảo hoạt như hồ ly, có khi hãy còn sắp đặt mưu chước gì nữa đây?” Vừa suy nghĩ, lão vừa cườicười: “Chỗ này tứ phía là sông nước, giết xong ném xác xuống sông, có bất trắc bất ngờ gì thìcũng phải cả trăm năm nữa kia!””Nói đúng ghê!”, Lạc Chi Dương cười một tràng dài, hắn nhảy vút ra đàng sau. Phía đó, cửa sổbát giác của khoang không xa lắm, nhìn qua đấy có thể thấy thấp thoáng ánh đèn lửa hai bên bờsông.Nhưng ý đồ của hắn không thoát khỏi tính toán của đối thủ. Lạc Chi Dương vừa động, MinhĐấu đã tạt ngang chặn đường, lão

Lạc Chi Dương thân hình vừa chuyển, đã đưa Trịnh Hoà ra trước, tay phải sử ra một chiêu”Phủ Cầm chưởng”, đỡ ngón đòn của Minh Đấu. Nếu tính theo góc độ, “Kình Tức công” chiếmthượng phong, nhưng khi hai chưởng giao tiếp, Lạc Chi Dương chuyển hướng xuống phía dướimột chút, Minh Đấu có cảm giác kinh mạch trong cánh tay chợt rung mạnh, giống như lão bị đốiphương bấu véo vào mà rứt, tạo một dị cảm tê tê khó chịu khôn tả.Do Minh Đấu liên tiếp dưới cơ Lạc Chi Dương, lão e ngại trúng ám toán, vội xuống tấn, vận khínhằm hoá giải dị cảm. Chỉ một thoáng chần chờ đó, lão chẳng kịp biến chiêu truy kích, đành trơmắt nhìn Lạc Chi Dương mượn sức bắn tung người về cửa sổ.Minh Đấu thầm kêu ‘hỏng to’, lão đang định đuổi theo, bỗng chớp nhoáng một bóng người, làTrúc Nhân Phong vọt ra ngăn cản Lạc Chi Dương, y vung chưởng như đao phong, chém thẳngmặt địch thủ.Lạc Chi Dương lách mình xông ra cửa chính, đã thấy Xung đại sư tủm tỉm cười, đứng khoanh taychờ sẵn nơi ấy. Lạc Chi Dương chừng như không kềm hãm nổi cước bộ, hắn nháo nhào ập vôXung đại sư. Lão sư kinh ngạc, đang định vung tay ngăn trở, chợt nghe Lạc Chi Dương thét to”Đỡ!”, hắn tung Trịnh Hoà ra phía trước.Chiêu này thập phần đột ngột, trí lự như Xung đại sư cũng không hiểu duyên cớ gì, lão vừa kịpthấy Trịnh Hoà va vào mặt, không chút nghĩ ngợi, đã đưa tay phải đón nhận, đồng thời chém tảquyền ra, kình lực như cơn sóng to, ào ạt bủa vô Lạc Chi Dương.Lạc Chi Dương phát động “Đạp Ca bộ”, hai chân chụm lại, người xoay tròn như chong chóng,như thiên ma cuồng vũ, lại giống như lốc xoáy, đây chẳng phải một cuộc tranh đấu sống còn,mà là một biểu diễn múa trác tuyệt, hắn uốn éo lả lướt, khiến người đương trường nhìn mà hoa cả mắt.

— Hết chương 37 —