Chương 31 : Tứ Cá Bán Nhân

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: levan

(Tứ Cá Bán Nhân = Bốn người rưỡi)

“Đủ rồi … Đủ rồi…”, Lạc Chi Dương cảm giác nhức đầu, hắn khoa tay, nói, “Hoa hòa thượng, nói thực đi, trên con sông này, rốt cuộc lão có bao nhiêu mối tình?”

Xung đại sư vẻ mặt cười nhạo: “Hòa thượng không có em nào, Lạc Chi Dương, con số mấy em của ngươi cũng kha khá, tính ra không ít.”

“Bậy bạ!” Lạc Chi Dương có tật giật mình, hắn cố nặn một nụ cười, miễn cưỡng nói, “Tui có em nào đâu?”

“Sao lại không có?”, Xung đại sư đếm bằng ngón tay, “Diệp Linh Tô tính một em. Cô gái tối qua tại phủ Chu vương, là một em nữa … túc hạ hay đâu chầu đấy, thiệt ngon lành quá xá.”

“Cô gái trong phủ Chu vương?”, Lạc Chi Dương ngẩn ngơ hỏi, “Là ai vậy kia?”

“Ngươi không biết ư?”, Xung đại sư trố mắt dòm hắn, thấy hắn không giống giả vờ, “Nếu hổng có cô gái đó ngăn chặn ta, với bổn sự của ngươi, làm sao có thể nào toàn mạng rút lui?”

Lạc Chi Dương càng thêm kinh nghi, hắn nghĩ ngợi, rồi vỗ tay nói: “Ừa .. là nàng?”

“Ai thế?” Xung đại sư hỏi.

Lạc Chi Dương lườm lão một cái, cười nói: “Diệp Linh Tô chứ ai… Cô ta mấy lúc sau này võ công tinh tiến, đúng là đối thủ của lão..”

“Không đúng.” Xung đại sư khe khẽ lắc đầu, “Diệp Linh Tô xuất thân thế gia, võ nghệ quang minh lỗi lạc, nữ tử tối qua ra tay toàn làm trò quỷ quyệt, chỉ toàn là tà khí. Xuất thủ của cô ta chả giống võ công, thật ra giống như thi triển tà thuật, hòa thượng tự truy vấn kiến thức thô thiển, thật chẳng biết đâu vào đâu, mò không ra.”

“Tui hiểu rồi.”, Lạc Chi Dương vỗ tay cười ồ, “Đại hòa thượng lão như vậy mà không biết người nọ là ai, ắt hẳn đã bị thua thiệt nhiều…”

Xung đại sư cười cười, không trả lời, khiến Lạc Chi Dương càng thêm chắc mẩm, hắn hỏi: “Nàng kia bộ dạng ra sao?”

Xung đại sư yên lặng, lắc đầu.

Lạc Chi Dương thầm giật mình, hắn biết rõ bản lãnh Xung đại sư cao đến đâu, nhìn bộ tịch lão, đại hòa thượng chẳng những thua to, đến ngay cả bộ dạng đối thủ cũng không thấy rõ, nếu lão không nói láo, nữ tử kia lại là thần thánh phương nào?

Hắn còn trong dòng suy tư, chợt nghe Xung đại sư hỏi: “Thôi không nói đến nàng kia nữa, Lạc Chi Dương, ngươi tại sao hoá thân làm đạo sĩ?”

“Còn lão thì sao?”, Lạc Chi Dương cười, “Tại sao lão lại đầu nhập vô phe đảng Tấn vương?”

Xung đại sư mỉm cười, lão đưa ngón tay chấm nước trà, dùng đầu ngón tay trắng mịn như bạch ngọc viết lên trên mặt bàn một chữ “Danh”, nói: “Ngươi mai danh ẩn tính, vậy nguyên nhân hoá trang không liên quan gì đến ‘DANH’ hết”

Lão xoá đi, lại viết chữ “Lợi”, rồi nói: “Ngươi tính tình khoáng đạt, không phải thứ đồ đệ chạy theo thầy để trục lợi”

Lại xoá chữ “Lợi”, thay bằng chữ “Quyền”

“Ngươi có thân phận khả nghi, hễ lên vị trí quyền lực càng cao, nguy hiểm càng sâu, giống như trứng treo đầu đẳng, có ngày phải rơi vỡ.”

Xung đại sư lại xoá đi chữ “Quyền” , lão lườm Lạc Chi Dương một cái, cả cười, viết ngay một chữ “Tình”.

“Bị tình vây khổn, chẳng được đắc ý, là cái đang hành hạ ngươi đến khổ, đúng không?”

Con tim Lạc Chi Dương đập thình thịch vì quá kinh hoàng, hắn cố giữ nét trấn định: “Nói hươu nói vượn, lão biết cóc gì?”

Xung đại sư bất chấp thái độ đó, lão cả quyết: “Bị nguy khốn vi tình, nhất định con tim ngươi đã luỵ sâu vô người ta rồi, ngươi trà trộn trong đám vương hầu, nàng kia tất có thân thế quyền quý. Là thiếu nữ con quan? Là quận chúa, là vương phi? Cứ dò theo đầu mối đó,, sẽ không khó mà truy ra được rõ ràng.”

Lão liệu sự như thần, tuy Lạc Chi Dương cơ hồ tắt thở, lão lại cười ha hả, hắn bèn nói: “Tui giả trang vì cái gì, không cần lão suy đoán, nhưng âm mưu quỷ kế của lão, tui là hai năm rõ mười.”

Xung đại sư chiêu một ngụm trà, cười và hỏi: “Nói thế, ngươi đã nghe rõ hết tất cả rồi hả?”

Lạc Chi Dương hỏi trở lại: “Nghe cái gì?”

Xung đại sư vặn ngược: “Vậy ngươi vô phủ Chu vương làm gì?”

Lạc Chi Dương nhìn vẻ mặt lão, hắn chợt loé sáng trong đầu, bèn nói: “Là lão muốn nói về thân thế của Yến vương?”

Xung đại sư đột ngột ngẩng đầu, lão kinh ngạc: “Chuyện này ngươi cũng có nghe sao?”

Ý tưởng trong đầu Lạc Chi Dương xoay nhanh, hắn hỏi: “Đại hòa thượng, lão toa rập theo Tấn vương, giúp Thái tôn một tay để loại trừ Yến vương?”

“Toa rập là không dám đâu”, Xung đại sư mặt bình thản, “Tấn vương nắm rõ thân thế Yến vương, muốn loại trừ cái mầm hoạ tâm phúc to lớn này, tự mình không tiện động thủ, đành phải mượn qua tay Thái tôn.”

Lạc Chi Dương nói: “Nói như vậy, di mệnh của hoàng hậu Hiếu Từ cũng do lão ngụy tạo hả?”

“Ngươi cũng biết luôn cả chuyện di mệnh?”, Xung đại sư càng thêm kinh ngạc, “Ai bảo di mệnh đó là ngụy tạo?”

“Gì?”, Lạc Chi Dương chấn động, “Vậy di mệnh là có thực?”

Xung đại sư cười, nói: “Cái chết của Thạc phi vốn là một tay của Hếu Từ dựng nên, bà ta đâu có dễ gì ngồi yên xem Yến vương được cao sang? Không những đã để lại di mệnh, bà còn lưu di ngôn uy hiếp hoàng đế, nếu không, Yến vương hùng tài đại lược, sau khi thái tử chết, Chu Nguyên Chương vì lẽ gì lại không truyền ngai vàng cho Yến vương?”

Lạc Chi Dương rất kỳ lạ, hắn hỏi: “Thạc phi cùng hoàng hậu Hiếu Từ có thù oán?”

Xung đại sư cười nói: “Nữ nhân của Hoàng đế, bà nào được thánh thượng sủng ái, bà đó chính là kẻ thù. Thạc phi đắc sủng, dĩ nhiên là kẻ thù của hoàng hậu.”

Lạc Chi Dương chăm chú nhìn Xung đại sư, tìm hiểu suy đoán lão, rồi đầy nét nghi ngờ, hắn hỏi: “Hoa hòa thượng, làm sao lão thông tỏ việc này?”

Dáng lơ đãng, Xung đại sư đáp: “Chỉ vì luận theo bối phận, Thạc phi là vai trên của ta.”

“Ủa!”, Lạc Chi Dương buột miệng kêu lên, “Bà ta cũng là người Mông Cổ sao?”

Xung đại sư gật gật đầu, thở dài: “Bà vốn là một kì nữ tử của dòng họ ta, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, chẳng có được một cái kết tốt đẹp.”

Lạc Chi Dương cảm giác chuyện này ra ngoài ý nghĩ, hắn ngẩn ngơ một lúc lâu mới hỏi: “Yến vương có thật sự là con ruột của Chu Nguyên Chương?”

Xung đại sư cười cười: “Cái này, e rằng duy nhất Thạc phi biết.”

Lạc Chi Dương nhíu mày: “Nhưng bà ấy đã chết rồi mà?.”

“Chết mới thật là hay”, Xung đại sư vỗ tay cười ầm, “Cái này gọi là ‘tử vô đối chứng’, Yến vương vĩnh viễn chẳng thể rửa sạch hiềm nghi, mà rửa không sạch, coi như khỏi làm hoàng đế.”

Lạc Chi Dương chăm chú nhìn lão một lát, rồi đột nhiên hỏi: “Lão sợ Yến vương?”

Xung đại sư gật đầu: “Người xuất gia không nói dối, nếu Yến vương lên làm hoàng đế, Đại Nguyên ta coi như không có ngày Nam hạ.”

Lão mặc nhiên thừa nhận, Lạc Chi Dương thấy ra ngoài dự đoán, hắn suy nghĩ rồi lại hỏi: “Còn Tấn vương cùng Thái tôn thì sao?”

Xung đại sư khẽ khàng đặt chung trà xuống, giọng bình thản: “Thứ đồ tầm thường, chả đáng nói tới.”

“Lão mà cũng còn có người để sợ ư?”, Lạc Chi Dương bất giác cười xoà, “Tui cứ tưởng lão là chẳng để ai vào mắt, chẳng nể sợ gì ai hết.”

“Quá khen … quá khen.”, Xung đại sư cười nói, “Trong thiên hạ, chỉ có bốn người rưỡi là bần tăng tuyệt đối không dám coi nhẹ.”

“Bốn người rưỡi … ai vậy?”, Lạc Chi Dương tò mò hỏi.

“Thứ nhất là gia sư Uyên đầu đà.”, Xung đại sư vẻ mặt nghiêm nghị, “Sở học của Người uyên bác sâu thẳm, dự đoán thiên cơ như thần.”

Lạc Chi Dương cười hỏi: “Kế đó là ai?”

Xung đại sư đáp: “Thứ hai, thứ ba là hai cha con Chu Nguyên Chương, Chu Lệ. Chu Nguyên Chương hùng tài thao lược, có công đoạt về và tái tạo Hoa Hạ, Chu Lệ hùng tâm tráng chí, ngang hàng Hán Vũ đế, nếu y đắc chí, chẳng ai đối địch cho lại.”

“Cái đó cũng được đi”, Lạc Chi Dương suy nghĩ, “Thứ tư có phải là Lương Tư Cầm chăng?”

“Không sai!” Xung đại sư trợn mắt nhìn Lạc Chi Dương, tựa hồ có chút kinh ngạc, “Chủ nhânTây Thành biến hóa như rồng, bần tăng sinh sau mấy năm, chưa có chính mắt thấy phong thái ông ta. Nhưng gia sư rất tôn kính ông ta, con mắt pháp nhãn của gia sư thông thiên, xem người không có lầm”

Lạc Chi Dương suy nghĩ, lại hỏi: “Còn một nửa kia là ai? Tịch đạo trưởng chăng?”

Xung đại sư lắc đầu, Lạc Chi Dương lại hỏi: “Vân Hư chăng?”

Xung đại sư vẻ khinh thường, nói: “Vân Hư … Vân Hư .. mây trôi nổi, tâm hư thoát, trên đảo Linh Ngao, đụng ta một đòn là văng mất, chả tính được vào đâu hết?”

Lạc Chi Dương nói: “Vậy thì là Thiết Mộc Lê hả?”

Xung đại sư vẫn cứ lắc đầu, Lạc Chi Dương còn kể thêm vài người, Xung đại sư vẫn không đồng ý.

Lạc Chi Dương nghĩ tới nghĩ lui, hắn thở dài: “Vậy tột cùng là ai? Tui chịu, đoán không ra.”

— hết chương 31 —