Chương 36 : Xuất Thủ Tương Cứu

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: livan

Nguồn: https://lpktronbo.wordpress.com

Trịnh Hoà quá ngượng ngùng, tay chân y bỗng thành thừa thãi, Xung đại sư đột nhiên nói: “TamBảo, còn không vái chào Tấn vương?”Trịnh Hoà ngập ngừng ậm ự, không thành tiếng, Xung đại sư nhướng lông mày lên, Tấn vươngkhoát tay, nói: “Không sao, không sao, gặp nhau lần đầu, nên tránh gò bó.” Ông ta chăm chúnhìn Xung đại sư, vui vẻ nói, “Bữa trước, đại sư bảo rằng có thể mời đại giá tiên trưởng cùng công công đến diện kiến, bổn vương trong lòng còn có mấy phần không tin, chẳng dè đại sư nóiđược làm được, thực sự có tài điên đảo càn khôn.”Xung đại sư cười nói: “Điện hạ quá khen, có câu rằng ‘kẻ thức thời là người tuấn kiệt’, đây chẳng phải hòa thượng lợi hại, mà nhị vị này đều biết khi nao làm một bậc tuấn kiệt, đều biết rõtheo Tấn vương sẽ tạo dựng nên sự nghiệp to lớn.”Tấn vương gật gù, ông ta cười cười, hỏi: “Đạo Linh tiên trưởng, Trịnh công công, đại sư nóiđúng chứ?”Lạc Chi Dương đáp: “Tiểu đạo là thần tử của Thánh Thượng, điện hạ là hoàng nam của ThánhThượng, chúng ta đều theo hiệu mệnh Thánh Thượng, lẽ tự nhiên không phải người ngoài.” Tấn vương có chút sửng sốt, ông ta đưa mắt nhìn Xung đại sư, hình như có chút không hàilòng.Xung đại sư mỉm cười: “Đạo Linh tiên trưởng nhỏ tuổi, thích khôi hài, thích cười giỡn, nói tớinói lui, hắn tự thâm tâm chỉ muốn tận sức phục vụ điện hạ.”, lão đưa mắt liếc Lạc Chi Dương,đầy nét uy hiếp, “Tiên trưởng, ta nói đúng chứ?”Lạc Chi Dương ừm một tiếng, khẽ gật đầu. Tấn vương thần sắc hơi giãn, ông ta quay sang hỏiTrịnh Hoà: “Trịnh công công thì sao?”Trịnh Hoà hít vô một hơi dài, y đột nhiên cất cao giọng, nói: “Tiểu nhân không rõ ý tứ của điệnhạ.” Tấn vương nhíu mày, ông ta cười cười: “Trịnh công công, Xung đại sư không có giải thích rõ cho công công à?”

Trịnh Hoà nói: “Đại sư là bạn thân của tiểu nhân thuở nhỏ, lâu quá không gặp lại, hai bên chỉcó nói chuyện xưa cũ, những gì khác, xin lỗi, tiểu nhân ngu dốt, một chữ cũng không hiểu.”Trong khoang thuyền, chẳng mặt ai là không bị biến động, Tấn vương nhìn Trịnh Hoà, vẻ âmtrầm, Xung đại sư nhíu mày nói: “Tam Bảo, ngươi nói bậy bạ gì đó?”Trịnh Hoà thở ra một hơi, y gượng cười, nói: “Tiểu nhân không nói bậy gì cả. Hồi đó, tiểu nhânlà tù binh của Lam Ngọc, bị tịnh thân biến thành nô bộc, đã hứng chịu biết bao lăng nhục, nếukhông gặp gỡ Yến vương, đã sớm lìa xa cõi đời rồi. Yến vương dạy tiểu nhân đọc sách, học chữ,giao cho việc tâm phúc to tát, cái ơn tri ngộ này, tiểu nhân dẫu tan xương nát thịt cũng khôngthể báo đáp.”Lạc Chi Dương nhìn lom lom vô Trịnh Hoà, rất khó hiểu: “Người thái giám này điên rồi sao?Không sớm không muộn, nhè lúc này mà đổi ý, hết muốn sống rồi chăng?”, nhưng chỉ thấyTrịnh Hoà thần sắc bình thản tự tại, hiển nhiên tâm ý đã quyết, Chẳng hiểu vì sao Lạc Chi Dươngbỗng nhiên nảy sinh một chút hổ thẹn: “Cổ nhân nói: ‘thụ lộc của người, phải trung với người’,ta được Thái tôn tin yêu, lại chả có một tí nào gọi là lòng trung, bàn về phẩm chất, mình cònkhông bằng một thái giám, đáng chết, đáng chết!”Trong khoang thuyền bỗng yên lặng, nghe Tấn vương cười nhạt một tiếng, dằn mạnh chungrượu xuống mặt bàn, sắc mặt âm trầm, dõi mát nhìn Xung đại sư.Xung đại sư im lặng một chút, rồi thong thả nói: “Tam Bảo, nói vậy, giao tình giữa hai ta cũngchẳng bằng được lòng trung của ngươi dành cho Yến vương?”Trịnh Hoà đáp: “Một thân không thờ hai chủ, nếu là vào mười năm trước đây, Tam Bảo sẽ hếtlòng vì ngài, nhưng hiện giờ, chủ nhân của Tam Bảo duy nhất là Yến vương.”Xung đại sư hừ một tiếng, lão vươn tay chụp lấy cổ tay Trịnh Hoà, năm ngón tay kẹp chặt, rungrung.Trịnh Hoà kêu thảm một tiếng, thân mình y ngả nghiêng, tựa hồ không thể đứng thẳng.Xung đại sư đưa mắt nhìn trời, lạnh lùng nói: “Tam Bảo, ta hỏi lần nữa, giữa Yến vương với ta,ngươi nguyện trung thành cùng ai?” Trịnh Hoà đau đến mặt mày co rúm, y nghiến răng, hít vô một khẩu chân khí, gượng một nụcười thảm, nhìn đại sư, y mím môi nói: “Yến vương!”Xung đại sư cười ha hả, lão phát lực, nghe răng rắc, xương cổ tay Trịnh Hoà đã trật khớp, khiếny té quỵ xuống, những giọt mồ hôi to như hạt đậu tong tỏng chảy xuống.

“Tam Bảo.” Xung đại sư vươn dài tay bấu vào đầu vai y, chậm rãi nói, “Tay ta có thể bóp nátvụn đá tảng, lòng trung cuả ngươi dành cho Yến vương liệu có cứng rắn hơn đá không?”Trịnh Hoà cười thảm đáp: “Phận thần tử vì trung mà chết, phận làm con xin chết vì chữ hiếu,Trịnh Hoà thụ hình mà đoạn tử tuyệt tôn, có thể nói rằng đó là đại đại bất hiếu, thảng nếu làmthần tử mà không giữ lòng trung, thì làm sao xứng đáng vui sống trong vòng trời đất?.”Rắc, xương bả vai Trịnh Hoà bị gãy, mặt y trắng bệch như xác chết, nhưng hai hàm răng vẫnnghiến chặt, máu ri rỉ chảy ra.”Tam Bảo.” Xung đại sư mặt lạnh nhạt, “Cái trò trung hiếu, bất quá là bọn hủ nho người Hánnói thánh nói tướng, miệng ngươi vừa bẻo lẻo những gì là trung hiếu, nhưng thân phận tháigiám như ngươi, con mắt người đời còn xem không bằng một con chuột nhắt, ngươi sống bịngười đời chán ghét, chết không ai hay biết, lòng trung của ngươi đối với Yến vương, liệu ông tacó để vô mắt không?”Trịnh Hoà trợn mắt nhìn Xung đại sư, có chút giật mình, lại có phần tự thương cảm, bỗngnhiên y thở dài, nói nho nhỏ: “Ta giữ trung trinh với người, con tim được yên ổn, ai khác nhìn tara sao, ta cũng không cần biết. Lẽ ra ta đà phải chết từ hai mươi năm trước, ta còn sống đếnhôm nay, thực nhờ ơn chủ tể, thôi cũng được, chết trong tay ngươi có khi lại hay bằng mấy bịngười khác giết.”Xung đại sư lạnh lùng nói: “Ngươi thật muốn chết?” Trịnh Hoà nhắm nghiền hai mắt, trầm mặckhông đáp. Xung đại sư nhìn chằm chằm vào y, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, lão đảo mắt liếc sangTấn vương, ông này nheo nheo hai mắt, đầy nét đùa cợt.Hai hàng lông mày Xung đại sư xoắn tit lại, lão đột nhiên buông tiếng cười ầm, tiếng nghe chóitai, cười như điên cuồng. Dứt tiếng cười, Xung đại sư thét to: “Hay lắm!”, năm ngón tay lão mởbung, chụp vô cổ Trịnh Hoà.Nãy giờ, Lạc Chi Dương đứng khoanh tay nhìn, hắn chứng kiến sự bất khuất chẳng sợ chết củaTrịnh Hoà, lòng hắn nảy sinh ý niệm thái thậm kính nể, giờ chợt thấy Xung đại sư thẳng tay hạsát y, chẳng hiểu vì sao, nhiệt huyết trong tâm trào dâng, hắn vung mạnh tay, điểm ra một chỉ.Một chêu “Động Tiêu chỉ” như có như không, mơ hồ bất định. Xung đại sư nghe tiếng gió, lãocậy có “Đại Kim Cương thần lực”, vẫn tiếp tục vung tay tới trước. Chỉ trong một chớp nhoáng,ngón chỉ đã điểm trúng ngay vô cổ tay lão, Xung đại sư cảm giác một làn kình khí kỳ quái xộc vôhuyệt “Khúc Trì”, rồi nhanh như điện, nó chạy vụt lên cánh tay, khiến khí huyết toàn thân lão bịkích động, gây ghê răng ù tai, nửa người tê cứng.Xung đại sư vội hít một hơi, vận chuyển “Đại Km Cương thần lực” xua tan làn kình khí, đòngthời phản kích khiến đầu ngón tay Lạc Chi Dương nhức nhối, hệt như hắn điểm vào hòn đá,

một luồng kình lực khổng lồ từ nội thể đối thủ bắn ngược về hắn, xương ngón tay gần muốn gãy nát.Lạc Chi Dương vội vàng rụt ngón trỏ về, quài tay đánh ngược một chiêu tinh diệu của thức “PhủCầm chưởng”Xung đại sư lòn tay phải lên, chụp vô cổ tay đối thủ, Lạc Chi Dương xoay thật nhanh cái cổ tayđó, xuất một thức cầm nã của ngón “Tiểu Tỳ bà thủ”, năm ngón tay múa nhanh vùn vụt như gẩyđàn, bắn ra chỉ phong xuỳ xuỳ xuỳ vào lòng bàn tay Xung đại, lão này liên tiếp bị mấy đầu ngóntay hắn quệt trúng, kinh mạch trong cánh tay lão giống như mấy dây đàn tỳ bà bị gẩy mạnh màrung bần bật, Cánh tay Xung đại sư tê dại, một thân thần lực của lão đã không thể ngưng tụ chotoàn diện.Vô cùng kinh ngạc, lão định biến chiêu, đã bị Lạc Chi Dương chiếm trước một bước, hai ngóntrỏ và ngón giữa điểm mạnh vô cánh tay lão, hắn mượn sức từ đó mà nhảy vung lên, tung haiđòn “Thần Chung cước”, đá liên hoàn đôi chân vô đối thủ.Xung đại sư lập tâm tránh né, nhưng một khi Lạc Chi Dương cước chiêu đắc thế, đôi chân hắnnhư gió thổi mây bay, chân nọ kế tiếp chân kia liên miên bất tuyệt mà lại đi theo một tiết tấu kỳlạ, Xung đại sư biết rõ, nếu không ngăn cản được, một khi cước pháp tiết tấu đại thành, khí thếrộng lớn như nước đổ từ trên non cao, chuyện hóa giải càng thêm phiền toái.Tưc thì Xung đại sư dang tay che chắn. Tay chân hai người chạm mạnh vô nhau, phát ra mộtchuỗi tiếng trầm đục. Lạc Chi Dương có cảm tưởng như đá trúng vách sắt, đau đến méo miệngmím môi. Mặt khác, Xung đại sư cũng có cảm giác như lão đang ngồi lọt thỏm bên trong mộtđại hồng chung, bị người ta giộng chuông khiến thần khí xao động, con tim hồi hộp, ngũ tạnglục phủ cũng không thể giữ cho trầm ổn.

— Hết chương 36 —