Chương 35 : Trung Hiếu Nan Thủ

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: livan

Nguồn: https://lpktronbo.wordpress.com

Chợt nghe Xung đại sư nhỏ giọng hỏi: “Tam Bảo, mấy năm nay, ngươi ra sao?”

Trịnh Hoà thoáng giật mình, y khe khẽ đáp: “Sau khi Côn Minh bị phá, tiểu nhân thành tù binh của Lam Ngọc, quân Minh hạ lệnh, phàm là dòng dõi quý tộc. nam tử trưởng thành bị xử trảm, nữ tử sung vô nhà thổ, con trai còn nhỏ đem hoạn rồi bắt làm người hầu cho quan nhân.”

Xung đại sư trầm mặc một chút, rồi hỏi: “Ngươi khi đó thành thái giám?”

Trịnh Hoà gượng cười: “Sau khi hoạn, rất nhiều trẻ bị chết, tiểu nhân may mắn sống sót, về sau, được Lam Ngọc đem vào kinh, dịp may, gặp gỡ Yến vương, thấy tiểu nhắn chu đáo cẩn thận, vương gia bèn tuyển vào giúp việc trong phủ đệ, rồi ở mãi trong phủ Yến vương đến giờ.”

Xung đại sư thở ra một hơi, lão khẽ khàng đánh nhịp lên án thư, cất giọng ca:

“Khứ niên nhân tại Phượng Hoàng trì,

ngân chúc dạ đạn ti,

trầm hỏa hương tiêu,

lê vân mộng noãn,

thâm viện tú liêm thùy.

Kim niên lãnh lạc Giang Nam dạ,

tâm sự hữu thùy tri,

dương liễu phong hòa,

hải đường nguyệt đạm,

độc tự ỷ lan thì.”

(Dịch nôm: Cũng khoảng thời gian này năm ngoái, tại ao Phượng Hoàng, người thắp nến dạo đàn, khói hương trầm thơm êm trôi, hạ rèm xuống, vui niềm vui bất tận

Năm nay, lạc lõng trong đêm lạnh giá Giang Nam, tâm sự này ai biết cho, liễu xanh vờn gió nhẹ, ngắm hải đường dưới ánh trăng mờ, một mình ngồi tựa lan can mà ca”

Giọng hát lão thật hay, như tiếng ngọc khua, tiếng khánh vàng, cao vút tận trời mây, trầm lắng sinh tình.

Lạc Chi Dương thầm tán thưởng, “Bài từ này, hoà thượng ca hay hơn Ninh vương nhiều, nếu có được tiểu công chúa hoà đàn, ta thổi sáo phụ hoạ cho đại hòa thượng ca hát, trên đời ắt hẳn vô song vô đối.” Nghĩ vậy, lại thấy ước mơ đó tuyệt không thể thực hiện, hắn thầm tiếc hận khôn cùng.

Trịnh Hoà nghe khúc hát, y nhớ lại cảnh phồn hoa năm nào nơi thành Côn Minh, giờ đây, gặp lại người cũ mà vật đổi sao dời, bao nhiêu khổ ải chất chứa trong lòng bỗng bùng dậy, y dòm ánh lửa nến chập chờn, nước mắt bỗng dưng nhỏ dài chảy xuống thành hai hàng.

Xung đại sư theo dõi thần thái y, lão đột nhiên hỏi: “Tam Bảo, ngươi có thù hận quân Minh không?”

Trịnh Hoà sửng sốt, y lau nước mắt, lắc đầu nói: “Tam Bảo là người ti tiện, gặp thời loạn, còn giữ được mạng sống đã là may mắn lắm rồi.”

“Sao lại tự hạ mình quá thế.”, Xung đại sư nở cười ảm đạm, “Yến vương Chu Lệ có tài xem người, ông ta chọn ngươi trong số thái giám, ắt ngươi cũng có chỗ hơn người”

“Hổ thẹn lắm …”, Trịnh Hoà đáp, “Thân tàn ma dại, chả được việc gì, chả làm nên trò trống gì.”

“Làm được lắm đi chứ.”, Xung đại sư đặt chén trà xuống, cười nói, “Tam Bảo, ngươi xưa nay vốn thông minh, nếu mà không bị biến cố gì to tát, ắt là rất có tài.”, ngừng một chút, lão hỏi thêm, “Nghe nói Yến vương giữ ngươi kề cận phục vụ, đúng không?”

Trịnh Hoà nói: “Giữ sát bên người cũng không hoàn toàn đúng, ngoài hầu cận điện hạ, còn làm rất nhiều viêc lặt vặt.” Xung đại sư ánh mắt loe lóe, giong hững hờ, lão nói: “Tỉ như thống lĩnh thận binh.”

Trịnh Hoà ú ớ vì kinh hãi, y buột miệng hỏi: “Làm sao ngài biết?.”

Xung đại sư mỉm cười, lại hỏi: “Tam Bảo, ngươi còn coi ta như bằng hữu không?”

Trịnh Hoà chắp tay, thưa: “Không dám, ngài là chủ tể của Tam Bảo, đã là chủ một ngày, trọn đời không thay đổi.”

“Hay lắm.”, Xung đại sư tạm dừng một chút, “Còn Yến vương thì sao?”

Trịnh Hoà ngần ngừ, rồi nói: “Yến vương đối tiểu nhan có ơn…”

Xung đại sư hỏi: “Nếu ta yêu cầu ngươi làm một việc, ngươi sẵn lòng chăng?”

Trịnh Hoà hỏi: “Việc gì?”

Xung đại sư cười cười: “Phản Yến vương.”

Trịnh Hoà toàn thân rúng động, y trợn mắt ngó Xung đại sư, mồm há hốc. Xung đại sư vẫn như thường, lão nói tiếp: “Tam Bảo, ai khiến ngươi nhà tan cửa nát, ai khiến ngươi thành tuyệt tự? Ba đời nhà ngươi đà tận trung cùng Lương vương, đã thụ hưởng nhiều hồng ân cuả Đại Nguyên ta, tận hưởng vinh hoa phú quý. Đại trượng phu ân oán rõ ràng, có hận thù phải trả, mang ơn phải đền đáp, chẳng lẽ ngươi chả nghĩ gì đến đòi công đạo sao?”

Trịnh Hoà cúi đầu không nói, một lúc thật lâu sau, y lí nhí: “Vương tử Tiết Thiện, Tam Bảo chả phải đại trượng phu gì hết, chỉ là một tên thái giám vô tích sự”

Xung đại sư lắc đầu nói: “Tam Bảo, hồi nhỏ, ngươi và ta chính là bạn nối khố, tính tình ngươi thế nào ta đều hiểu rõ, cho dù bị làm thái giám, tánh ngươi vẫn vậy, nam tử trên đời này không có mấy kẻ sánh bằng. Nếu ngươi chju làm nội ứng, ẩn mình ở phủ Yến vương, mình trong ngoài kết hợp, làm cho Yến vương bị phế. biên giới phía bắc không còn tướng giỏi, thiết kỵ của Đại Nguyên thừa thế nam hạ, sẽ thu phục toàn cõi Trung Nguyên, đến lúc đó, ngươi chính là đại anh hùng, đại công thần phục hưng bản triều.”

Trịnh Hoà mở to mắt dòm Xung đại sư, khi ánh mắt hai người giao nhau, mặt Trịnh Hoà thoáng lộ một chút tránh né. Xung đại sư lại nói: “Xem xét mọi mặt, phản Yến vương lại chả phải bất trung, nếu quên đi thù nhà thì là bất hiếu, không xuất lực cho chuyện phục hưng Đại Nguyên lại là bất nghĩa cực kỳ, vậy ngươi hãy nên cân nhắc khinh trọng,”

Trịnh Hoà sắc mặt thoáng sa sầm, y liếc nhanh về Lạc Chi Dương, tựa hồ có nghi ngờ. Xung đại sư cười nói: “Không lo, Đạo Linh tiên trưởng nhất quyết không tiết lộ một chữ, đúng không?”, lão chăm chăm nhìn Lạc Chi Dương, ánh mắt đầy vẻ uy hiếp.

Lạc Chi Dương trong lòng mắng thầm, miệng hắn lại cười cười: “Đúng vậy, tui với vị Thạch Cơ cô nương giống hệt nhau, vừa điếc, vừa câm.”

Trịnh Hoà cụp ánh mắt xuống, ngơ ngác nhìn mặt bàn, Xung đại sư dòm y một lát, rồi nói: “Nếu có chút khó nói ra, thì như vậy nè, ngươi chịu thì cứ gật đầu, không chịu thì lắc đầu, yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi đâu, ngươi nếu cự tuyệt, chuyện đêm nay cứ coi như chưa bao giờ xảy ra.”

Lạc Chi Dương trong đầu máy động, hắn liéc trộm Xung đại sư, thấy lão cười nói thung dung, ánh mắt êm dịu, nhưng ngang cần cổ, gân xanh bỗng nổi lên, rõ ràng lão đang vận động chân khí. Chút biểu hiện này của lão hoà thượng rốt cục đã giúp Lạc Chi Dương hiểu lão hơn, miệng lão thẳng thắn nói bỏ qua, nhưng thật sự đang chuyển động sát khí, Trịnh Hoà nếu còn do dự, hoặc mở miệng cự tuyệt, nhất quyết sế không toàn mạng mà rời đi.

Lạc Chi Dương động lòng trắc ẩn, hắn tiềm vận chân khí lên tay chân. Nhưng hắn có chút nghĩ lại, khoang thuyền này nhỏ hẹp, nếu phải động thủ, ắt là chuyện sinh tử, thần lực Xung đại sư vô cùng dũng mãnh, mình không nắm nhiều phần thắng, mà thái giám họ Trịnh này với mình chẳng mấy liên quan, cớ gì phải vì y mà đặt cuộc sinh mạng cùng đại hòa thượng.

Còn đang dụ dự, bỗng thấy Trịnh Hoà biểu tình chua chát, y khe khẽ gật đầu. Lạc Chi Dương không khỏi thở ra nhẹ nhõm, hắn nhìn Trịnh Hoà, hơi có chút thất vọng: “Thái giám đúng là thái giám, chả phải người bình thường, lòng trung nghĩa cũng là không.”

Xung đại sư đắc chí, lão vỗ tay vài cái. Bên ngoài khoang, mái chèo khua nước, con thuyền nhẹ nhàng rời bến, từ từ đi về hướng đông nam.

Qua cửa sổ, Lạc Chi Dương nhìn ra sự di chuyển, hắn thắc mắc hỏi: “Giờ mình đi đâu?”

Xung đại sư vui vẻ đáp: “Đến nơi thì biết.”

Chẳng mấy chốc, có tiếng đàn ca vọng đến từ phía trước, rồi thấy xuất hiện một cỗ hoa thuyền hai tầng lầu, trạm trổ hoa mĩ. Tiểu thuyền đến mé dưới cỗ hoa thuyền, từ trên đó thả xuống một cái thang gỗ.

Xung đại sư cất tiếng: “Xin mời!”, rồi lão vịn thang leo lên.

Trịnh Hoà cùng Lạc Chi Dương nhìn nhau, cả hai lòng tràn đầy nghi hoặc, nối gót theo sau lão

Khi vào đến trong khoang thuyền, họ đồng lúc cả kinh, thấy Tấn vương ngồi ngất nghểu ngôi chủ vị bên trên, tay ôm một ả ca kĩ, miệng cười cợt, uống rượu, Lũ ba người Minh Đấu, Trúc Nhân Phong, Cổ Nghiêm canh gác ba góc, khi trông thấy Lạc Chi Dương, họ tức thì kinh hãi rồi đều lộ vẻ giận dữ.

Lạc Chi Dương cũng nảy sinh cảnh giác, hắn làm ra vẻ muốn lùi bước đi trở ra, Tấn vương vừa thấy hắn, ông ta buông ả ca kĩ, ngoắc tay, cười, gọi: “Đạo Linh tiên trưởng.”

Lạc Chi Dương tự hiểu thân lạc vào bẩy rập, hắn đưa mắt tức giận liếc sang Xung đại sư, lão này mặt nghiêm trang, khiến hắn không sao đoán ra tâm tư của lão. Khi ngoái trông lại, chiếc tiểu thuyền nọ đã đi xa, chung quanh cỗ hoa thuyền, tứ phía trống trải, ngoài sông nước, không có gì khác.

Lạc Chi Dương thầm kêu khổ, hắn lấy hết tinh thần, chắp tay hành lễ, vui vẻ nói: “Thật khéo quá, Tấn vương điện hạ cũng có mặt?”

Tấn vương cười ầm, lão hướng ánh mắt về phía Trịnh Hoà: “Nếu ta không nhầm, vị này hẳn là Trịnh công công.”