Q3 - Chương 16: Phong Lưu Vân Tán (2)

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ông giải thích một cách hời hợt, nhẹ nhàng, Lạc Chi Dương lại nghe ra trong đó cái gay gắt của sự việc.

Tịch Ứng Chân giờ mất võ công, Diệp Linh Tô có phải bó buộc ra tay cưỡng đoạt, chắc hẳn cô cũng không ngần ngại.

Nghĩ vậy, lòng Lạc Chi Dương chợt ghê ghê, hắn cứ tưởng rằng mình hiểu Diệp Linh Tô, bây giờ, nghĩ lại, tâm tư cô gái thực ra hắn chưa bao giờ rành biết cho đúng, với những gì cô đã làm, mặt tình cũng đúng, mặt nghĩa cũng tốt, có rất nhiều sự việc cô làm, chẳng qua chỉ đã tình nguyện chiều ý hắn thôi.

Tịch Ứng Chân thấy hắn vẻ mặt ngờ nghệt, ông hỏi: “Mi đang nghĩ gì?”

Lạc Chi Dương ngập ngừng “Chuyện này, tại sao cô ấy không hé răng với tui lấy một chữ?”

Tịch Ứng Chân cười cười, hỏi: “Nếu cô ta đem bàn với mi, thì mi sẽ làm gì?”

Lạc Chi Dương sửng sốt, hắn nghĩ thầm, nếu để mình biết, thể nào cũng trăm phương ngàn cách ngăn cản. Tịch Ứng Chân nhìn ra suy tư của hắn, ông gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu để mi biết, tất sẽ ngăn cản. Nhưng cô ta không muốn trở mặt với mi, cho nên thừa dịp vắng mặt mi mới xuống tay. Cho nên ta bảo, dẫu tiểu cô nương lợi hại đến đâu, đối với mi, cô ta đã có rất nhiều sự không đành lòng, nếu mi thực tâm với cô, nhất định cô ta sẽ không bỏ đi lấy nửa bước. Ô, ta cứ nghĩ hai đứa bay cùng chung hoạn nạn ắt nảy sinh tình cảm, đâu có dè, mây màu dễ tan, mộng uyên ương khó thành, cũng chẳng hiểu lòng mi nghĩ gì, cứ hững hờ coi cô ta như đang xa cách vạn dặm”

Lão đạo sĩ nói thật thẳng thắn, Lạc Chi Dương ngẩn người, hắn đột nhiên bặm môi, nghiến răng, quỳ thụp xuống đất.

Tịch Ứng Chân chẳng khỏi kinh ngạc, ông vội hỏi: “Tiểu tử, mi làm gì thế này?”

Lạc Chi Dương mặt mày đỏ ửng, hắn lặng im hồi lâu, rồi mới nói: “Tịch đạo trưởng, có một chuyện này, ngài chớ trách tui”

Tịch Ứng Chân gật đầu: “Mi cứ nói ta nghe xem nào”.

Lạc Chi Dương liền đem việc hắn bị bức bách đưa vô hoàng cung, kết quả gặp Chu Vi, hai đứa phải lòng nhau, rồi chuyện mưu mô xuất cung, chuyện chia tay Chu Vi . . . mọi sự việc hắn đã trải qua, nhất nhất nói ra.

Tịch Ứng Chân nghe kể, ông ngạc nhiên không thôi, hàng lông mày liên tục xoắn lại. Đợi hắn kể xong, ông trầm mặc thật lâu, rồi vừa vỗ tay, ông vừa thở dài: “Nguyên lai mi một thân nội công xuất xứ từ ‘Linh Đạo thạch ngư’, hèn chi thấy thiệt hài hòa tự tại, cao thâm khó lường. Càng khiến người ta bất ngờ hơn nữa, ý trung nhân của mi lại là đồ nhi của ta”.

Nói đến đấy, ông nhíu mày thật đậm, ngẫm nghĩ, rồi lại lắc đầu lia lịa: “”Đáng tiếc, thực đáng tiếc”,

Lạc Chi Dương nhìn thần thái ông, hắn vội hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc là Chu Nguyên Chương xuất thân nghèo hèn, sau khi xưng đế, ông rất sợ bị người ta khinh khi, cho nên, khác hẳn người thường, ông vô cùng coi trọng thứ bậc, giai cấp. Một khi ông ta biết việc này, nhất định lập tức giết mi. Người này lòng dạ sắt đá, khi đã quyết đoán công chuyện, không ai có thể lay chuyển, đến ngay cả ta cũng chẳng thể làm ông ta thay đổi tâm ý”.

“Đạo trưởng nói đúng lắm!”, Lạc Chi Dương phẫn uất, “Nhưng chả hiểu vì sao, những năm gần đây, tui không lúc nào là không nhớ nàng, càng cách xa, nỗi nhớ càng sâu, đến trong giấc mộng cũng vẫn cứ mơ thấy nàng, mỗi khi thổi sáo, trong tai lại văng vẳng tiếng đàn của nàng. Ôi, tui cũng không mong ước gì khác, chỉ cần được ở gần, đưa mắt nhìn nàng, cũng thấy là đủ rồi”.

“Tiểu tử mi bị ma ám rồi”, Tịch Ứng Chân lắc đầu quầy quậy, “Mi làm sao dám mơ ước như vậy được? Nó là nữ nhân chốn hoàng gia, sớm muộn gì cũng sẽ phải xuất giá, khi đó mi đứng kế bên nhìn, chỉ vô dụng, chỉ thêm buồn rầu thôi. Cái gọi là ‘Phải dứt ngay mà không dứt, ắt sẽ gây họa to’, mi thông minh nhường ấy, tại sao không vung tuệ kiếm chặt đứt tơ tình, cắt bỏ một đoạn nghiệt duyên đó đi?”

Lạc Chi Dương nghe câu đó, sóng lòng trong hắn trào dâng mãnh liệt: “Đúng . . . tui cũng đã suy nghĩ chín rồi, cho nên dạo trước mới đi Đông Đảo, vốn nghĩ rằng cách xa vạn dặm trùng khơi, có lẽ có thể quên được nàng, nhưng đến nơi rồi, nỗi buồn trong lòng lại càng sâu đậm hơn lên!”

Nói đến đấy, hắn cảm giác trong lòng nguội lạnh, bèn đứng lên, nói: “Thôi bỏ đi . . . những cái vừa nói đó, đều là vì sóng lòng sôi nổi, tui nhất thời nói tầm xàm thôi.”

Tịch Ứng Chân lõi đời, ộng biết rõ ai cũng phải tuân theo thứ tự trên dưới, phải biết số phận con tạo an bài cho mình, cái si mê vọng tưởng này của Lạc Chi Dương là bế tắc. Nhưng ông kết nghĩa làm bạn vong niên cùng Lạc Chi Dương, hợp tính hợp tình, lúc dưới thuyền hay khi trên đảo, ông đều nhờ hắn xả thân quên hẳn sống chết, bản thân ông mới giữ được cái mạng của mình.

Tuy ông gửi thân vào cửa huyền, lão đạo sĩ cũng rất coi trọng hai chữ “Ân nghĩa”, cho nên thà chịu trăm cay ngàn đắng từ “Nghịch Dương chỉ”, ông nhất quyết không chiều theo ý Vân Hư đi ám sát Chu Nguyên Chương. Lúc này, nhìn Lạc Chi Dương khốn khổ vì tình, trong lòng ông rất phiền não, chỉ muốn tìm cách thành toàn cho tấm chân tình mê đắm của hắn, nhưng xem chừng việc này quá mức khiên cưỡng, ông suy đi, nghĩ lại, rồi mới mở miệng nói: “Khoan đi đã.”

Vốn đang tuyệt vọng, Lạc Chi Dương nghe thấy thế, hắn rúng động tâm tư, tức thì dừng bước, ngoái trông vào lão đạo sĩ, ánh mắt ngời sáng.

“Nếu chỉ muốn gặp Vi nhi, thật ra cũng không phải hòan toàn không có biện pháp”, Tịch Ứng Chân thở ra một hơi dài, ông gượng cười, nói tiếp; “Như vầy nè, mi hóa trang thành đạo đồng, theo ta cùng nhau về kinh thành. Vi nhân là đệ tử của ta, khi đến kinh thành, thể nào ta cũng phải tiến cung gặp nó, khi đó, ta lấy cớ mang trọng bệnh, cần có mi kế cận để hầu hạ, tự nhiên mi có thể nhìn thấy nó”.

Lạc Chi Dương mừng rỡ quá sức: “Hay quá, cách làm của đạo trưởng dễ mà hay . . . .”.

“Hay cái rắm!”, “Tịch Ứng Chân tức giận, ông hừ một tiếng, “Tiểu tử mi khoan cao hứng đã, mi phải ưng chịu với ta ba điều!”.

Lạc Chi Dương cười cười: “Đừng nói ba điều, ba trăm điều tui cũng ưng!”

Tịch Ứng Chân nhìn hắn đắc ý đến quên hết mọi sự, ông không khỏi nhăn tít hàng lông mày, ông trừng mắt nhìn Lạc Chi Dương một hồi, rồi chậm rãi nói: “Thứ nhất, mi đã từng vào cung, cái tên Lạc Chi Dương này không thể dùng, mi hóa trang thành đạo sĩ, đương nhiên phải mặc đạo hào. Chữ tiếp theo trong hàng bối phận môn phái ta là chữ ‘Đạo’, nội công của mi học từ Linh đạo nhân, vậy nếu đặt đạo hiệu mi là ‘Đạo Linh’, thật hay vô cùng”.

Lạc Chi Dương cười nói: “Được rồi, Đạo Linh thì Đạo Linh”, trong đầu hắn lại thầm nghĩ: “Đạo Linh (đạo linh), Đạo Linh (đạo linh), còn chẳng phải là ‘Yểm Nhĩ Đạo Linh’ (yểm nhĩ đạo linh) [ND: bịt tai đi ăn trộm chuông] sao?”

“Điều thứ hai, mi gặp Vi nhi, không được thừa cơ, lại càng không thể làm càn bậy, xảy đến chuyện gì, ta cũng không sao cứu mi cho được”

Lạc Chi Dương suy nghĩ một chút, rồi hắn gật đầu: “Được . . . tui sẽ gắng sức theo hệt như vậy”

Tịch Ứng Chân nhìn ra hắn bụng một đằng, miệng nói một nẻo, ông gượng cười: “Về điều thứ ba, không cần thiết lắm thì không được hiển lộ võ công. Võ công của mi cùng ta bất đồng, một khi hiển lộ, sẽ dễ bị người ta đoán ra mà sinh nghi”.

“Điều này ngài không cần phải lo”, Lạc Chi Dương cười đau khổ, nói: “Tui nghịch luyện ‘Linh Phi kinh’, chân khí trong mình chạy ngược loạn cả lên, có muốn dùng võ công cũng không phải dễ”.

Tịch Ứng Chân nghe thế, ông vội hỏi cho đến rốt ráo, Lạc Chi Dương đành phải giải thích sự tình, do thổi ngược ‘Chu Thiên Linh Phi khúc’, hắn đã bị tắc nghẽn kinh mạch, không thể vận dụng nội công.

Lão đạo sĩ cảm động, ông suy tư một lúc lâu, rồi thở dài: “Hảo tiểu tử, kinh mạch của mi bị tắc nghẽn, nguyên do cũng từ nơi ta, ôi . . . lão đạo sĩ lại mắc nợ mi thêm một món nợ nhân tình nữa!”

“Đạo trưởng chớ khách khí”, Lạc Chi Dương vẻ bất cần, “Hiện giờ tui không đau, không ngứa, ăn uống đi đồng . . . hết thảy đều vẫn bình thường, tuy nói trước mắt không thể vận khí, chắc ít lâu nữa, sẽ khá hơn”

Tịch Ứng Chân liếc hắn một cái, ông định nói lại thôi, trong lòng thầm lo: “Đứa nhỏ này thực sự không biết nặng nhẹ là gì, Linh đạo nhân là nhân vật như thế nào, nội công tâm pháp của ông ta lại có thể nào tùy tiện sửa đổi? Một môn nội công thượng thừa như vậy, hễ muốn đổi là thay đổi, dễ ăn lắm sao? May mà tu vi nó còn sơ sài, chỉ bị mất đi nội công, nếu tu vi quá sâu ắt đà tẩu hỏa nhập ma, chỉ sợ ngay cả tánh mạng cũng không bảo toàn được”.

Nghĩ vậy, trong lòng ông lo âu khôn xiết, nhưng ngại làm Lạc Chi Dương sợ hãi, cho nên ông ẩn nhẫn không nói, chỉ đành yên lặng gật đầu với hắn.

Hai người dùng xong bữa sáng, họ lên đường. Ngày nọ, đến bên trong thành của huyện Định Hải, Lạc Chi Dương đem tấm vàng lá từ gia tài Lạc Thiều Phượng để lại đổi thành bạc lẻ, hắn mua một cỗ xe ngựa đi đường trường, theo chỉ dẫn của Tịch Ứng Chân, hắn tìm thợ may mua hai bộ đạo bào. Về trở lại khách điếm, Tịch Ứng Chân bảo hắn thay đạo bào, Lạc Chi Dương đứng ngắm mình trước gương, hắn trong lòng lo lắng, hỏi ông: “Hình dạng của tui không thay đổi, liệu có thể bị người ta nhận ra không?”

Tịch Ứng Chân lắc đầu: “So với hơn hai năm trước, mi cao hẳn lên, lại bị nắng gió nên da dẻ đen xạm, tướng mạo cũng có biến đổi, giờ mặc đạo bào giả làm đạo sĩ, coi như mi đã thay da đổi thịt, không còn hình dáng xưa kia”, ông ngừng một chặp, nói tiếp: “Chu Nguyên Chương cho rằng mi đã chết, ông ta mang định kiến đó rồi, sẽ không thắc mắc gì lắm đâu, nếu chỉ có mỗi mặt đó, ta thấy không có gì hệ trọng; Lãnh Huyền ánh mắt sắc bén, có thể hẳn nhận ra được mi, nhưng cái đó cũng không quan hệ, do chính tay hắn lo liệu đưa mi xuất cung, trong lòng hắn có tật, nhất định không dám tố cáo mi, cái đáng lo duy nhất chính là Vi nhi, nó lòng dạ mềm yếu, nếu nhận ra được mi, nó dám quên giữ ý mà thất thố, cái đó mới thật hết sức không ổn”.

Lạc Chi Dương nghĩ đến lúc lại gặp mặt Chu Vi, con tim hắn đập thình thịch, hắn những muốn mọc cánh mà bay tức thì tới Tử Cấm thành. Tịch Ứng Chân phân tích lợi hại, bổn ý muốn hắn thấy khó mà lui, ai ngờ có tác dụng ngược, càng kích thích khao khát trong hắn, lão đạo sĩ quá sức bất đắc dĩ, đành phải lắc đầu mà thở dài.

Nghỉ trọ một đêm, hôm sau hai người dong xe đi về hướng bắc. Dọc đường, những lúc Tịch Ứng Chân tỉnh giấc, ông chỉ bảo cho Lạc Chi Dương những lễ tiết đạo gia, sau hai ngày thụ giáo, Lạc Chi Dương cử chỉ, đi đứng cũng đã có dáng vẻ đạo sĩ, Cây sáo ngọc là quà tặng của Chu Vi, để tránh lộ hình tích, hắn đã mua một cây sáo trúc đeo ngang hông, đem cây Không Bích cùng thanh kiếm Chân Cương bọc kín vào trong một túi gấm.

Chẳng mấy chốc, họ tiến vào địa phận phủ Ứng Thiên, đã thấy cảnh vật phồn hoa, cư dân trù mật.

Lạc Chi Dương rời trung thổ đã lâu, giờ đây trở lại kinh thành, lòng hắn không khỏi cảm khái.

Hôm ấy, khi nhìn thấy tòa lầu thành ở cổng vào kinh đô, Tịch Ứng Chân đột nhiên nói: “Tiểu tử, khoan vào thành đã”.

Lạc Chi Dương lấy làm lạ: “Không vào thành thì mình đi đâu?” Tịch Ứng Chân đáp: “Đạo sĩ về chỗ của đạo sĩ, trước khi triều kiến hoàng đế, mình hãy đến ‘Dương Minh quán’ nơi ngoại thành”

Lạc Chi Dương bất đắc dĩ cho ngựa quay đầu, đi một mạch về phía núi Tương Sơn,

Từ xa xa, đã thấy một cung điện tường đen ngói xanh, chi chít những lầu các sừng sững, một con đường rải đá cuội trắng dẫn đến tòa cổng cái cao ngất, bên trên có treo một tấm biển bằng ngọc bích thếp năm chữ ngự bút lớn bằng hoàng kim “Sắc Kiến Dương Minh quan”.

Dương Minh quán trực thuộc hoàng gia, người dân thường không được phép léo hánh tới gần. Lạc Chi Dương tuy sinh sống ở kinh thành, hắn cũng chưa từng đến đây bao giờ, xe của hắn còn ở xa, đạo sĩ canh cửa đã chạy đến, nghinh mặt, trợn mắt nhíu mày lớn tiếng chửi mắng: “Thằng đạo sĩ rừng rú kia, mi định đi đâu vậy? Mi chán sống rồi sao, hãy mở cho to cặp mắt chó của mi ra mà nhìn xem đây là nơi nào, có phải chỗ cho mi đi vô hay không?”

Lạc Chi Dương còn chưa kịp nói năng gì, Tịch Ứng Chân đã vén rèm cửa sổ, ông thò đầu ra, hỏi: “Ngươi đang nói ai vậy?”

Đạo sĩ canh cửa kinh hoàng, sắc mặt tái mét, y quỳ thụp ngay xuống, giập đầu lia lịa: “Cái miệng đáng chết cuả tiểu nhân, không biết lão thần tiên giá lâm, thật đáng chết, đáng chết”.

“Chả đến nỗi đáng chết đâu!”,Tịch Ứng Chân giọng thản nhiên: “Mai mốt, bớt chửi bới lão đạo hai câu là được rồi”.

Đạo sĩ đỏ bừng mặt, y ra sức giập đầu bình bình đến nỗi cái trán sưng tím.

Có một tiểu đạo sớm nom thấy sự việc, nó co giò chạy biến như một làn khói vào cấp báo quán chủ. Lập tức chuông khua trống gióng, đồng loạt kêu ầm vang, đạo nhân các cấp bậc đã sắp hàng từ con đường lớn trong cửa đạo quán lũ lượt tiến ra, đến trước cỗ xe ngựa, họ rùng rùng chắp tay hành lễ, đồng thanh hô to: “Lão thần tiên pháp giá”.

Lạc Chi Dương thấy thanh thế đó, hắn thầm chắt lưỡi, Tịch Ứng Chân lại nhíu xoăn tít hàng lông mày, ông xua xua tay: “Miễn, ta tự đến tự đi, không kham nổi cái hư lễ này”.

Nói xong, ông chìa tay ra để Lạc Chi Dương giúp đỡ xuống xe ngựa. Vị quán chủ thủ lãnh vẻ mặt hãi kinh, y khom mình xuống, hỏi: “Lão thần tiên đang khó ở ạ?”

“Chỉ cần làm người, có ai không bị tuổi già sức yếu”, Tịch Ứng Chân dáng hờ hững, ông đưa mắt liếc nhìn vào quán chủ nọ, “Đạo Thanh, mấy năm không gặp, ta thấy ngươi trẻ hẳn ra”.

“Lão thần tiên đã nói đùa rồi!” Đạo Thanh vẻ mặt xấu hổ, “Đồ nhi tuy người trần mắt thịt, cũng nhận thấy lão thần tiên khí sắc không nhuận, mình vàng vóc ngọc của ngài lỡ có chút gì khiếm khuyết, đồ nhi dẫu chết ngàn vạn lần cũng không đủ đền tội, trước kính thỉnh ngài vào đạo quán, để Đạo Thanh đây còn lo đi rước thái y”.

“Miễn”,Tịch Ứng Chân chậm rãi xua tay, “Tuổi già lão này, nếu có chút đỉnh bịnh tật, tự ta lo liệu, chưa hẳn thái y đã làm gì được, còn nếu vô bệnh, sao dám gây phiền hà người khác”.

Bất đắc dĩ, Đạo Thanh đành phải nói : “Lão thần tiên đi đường vất vả, xin để cho đồ nhi được tự tay hầu hạ”.

“Không cần”, Tịch Ứng Chân lại trỏ tay vào Lạc Chi Dương, “Đây là đứa đồ nhi ta mới thâu, tên gọi Đạo Linh, có nó giúp là đủ rồi”.

Ông đưa một tay bíu vào cánh tay Lạc Chi Dương, chậm rãi đi qua cửa.

Đạo Thanh đụng đâu hỏng đấy, sắc mặt y tái xanh tái xám, y ủ rũ cầm phất trần đi theo sau. Lối đi trong đạo quán gấp khúc quanh co, Lạc Chi Dương dìu lão đạo đi được một chặp. đã tiến vào một gian vân phòng, thấy chỉ bầy biện toàn những thứ vàng ngọc quý giá, nệm gấm màn lụa, không giống chút nào chỗ tu hành của đạo gia, là phủ đệ của bậc vương hầu thì đúng hơn. Hắn còn đang hoa mắt, bên tai đã chợt nghe Tịch Ứng Chân hỏi nhỏ: “Tiểu tử, mi biết tại sao ta không thích ở lại kinh thành không?”

Lạc Chi Dương ngoái trông lại, nom vẻ mặt ngượng ngập của lão đạo sĩ, hắn lập tức hiểu rõ tại sao, nhưng miệng hắn lại cố ý cười cười: “Tui làm sao mà biết?”

Tịch Ứng Chân nhíu mày: “Mi hãy cứ trông vào cái chỗ này đi”.

Lạc Chi Dương cười nói “Đẹp quá xá trời, vừa xa hoa, vừa quý phái”.

“Đẹp cái rắm!”, Tịch Ứng Chân trừng mắt lườm hắn, “Rườm rà làm sao hơn được đạm bạc, dung tục không qua được thanh nhã, chỗ này là chỗ ta có thể trú ngụ được ư?”

Lạc Chi Dương suýt bật cười, hắn chợt nhớ ra hãy còn Đạo Thanh gần kề, hắn ngoái đầu nhìn lại, vị quán chủ nọ đang đứng đàng sau, mắt y dòm vào hai người, không giấu nổi nét kinh nghi. Tịch Ứng Chân cũng đã nhớ ra y, ông xua tay, bảo y: “Ngươi đi đi, chỗ này không cần ngươi nữa”.

Đạo Thanh nhìn nhìn Lạc Chi Dương, vẻ mặt thoáng nét ghen tức, hắn cố cười ruồi: “Hảo, hảo. . . lão thần tiên, để đồ nhi đi sắp đặt bữa ăn”.

Nói xong, y đi bước một, rề rề lui ra khỏi vân phòng. Lạc Chi Dương giúp lão đạo ngồi yên chỗ xong, hắn vui vẻ hỏi: “Tịch đạo trưởng, ngài không thích xa hoa, tại sao không dẹp quách mấy cái đồ vàng ngọc này đi cho rồi?”

“Làm như vậy tức là ngụy tình”, Tịch Ứng Chân thở ra, nét mặt vô cảm, “Thế gian rất nhiều người tu đạo, ở thì ở hang động, ăn mặc thì qua loa cho xong, hễ thấy vàng ngọc, hễ thấy sắc đẹp thì sợ muốn chết, mà lẩn tránh cho nhanh! Vậy là kém, thực ra, họ làm như thế, ngược lại càng cho thấy họ thiếu tự tin, vì sâu thẳm trong tâm tư, họ vẫn còn mang dục vọng cực to tát, sở dĩ họ khắc khổ tu hành, chỉ là bán mạng đè nén cái tâm ma. Nhưng mà đạo cao một thước, ma cao một trượng, những cái tâm ma đồ này vật nọ, càng cố đè nén, chúng lại càng thêm lợi hại, cũng giống như lửa cháy còn giội thêm dầu, đè không xong, ngược lại còn kích thích mạnh tiềm năng của tâm ma. Kết quả là tu chẳng xong, cái mỹ sắc, cái tài vật nó làm ô uế con tim, họ chỉ chơi trò đạo đức giả tìm cách che che đậy đậy, tự tạo cho mình cái vỏ cao tăng, cao đạo nhằm lừa bịp, nhằm mà mắt người đời”

Lạc Chi Dương nghe khoái lỗ tai, hắn bèn hỏi: “Vậy phải làm sao mới có thể khắc chế tâm ma?”

“Đại đạo như thế của nước, thuận thì chảy băng băng nghìn dặm, nghịch thì bủa sóng ngất trời, Cho nên phép trị thủy của Đại Vũ, tìm cách đắp đê điều ngăn cản dòng chảy của sông lớn không bằng khơi rộng kinh rạch, nạo vét lòng sông, thay vì làm trò đảo điên ngược đời, tốt hơn hết là thuận theo thế sự, Mình nhin vạn vật, nếu xét theo bề ngoài thì thảy đều không đồng nhất, từ bên trong mà suy thì chúng đều chung một thể. Nếu xét sự việc như vậy thì mới thấu hiểu cái lẽ tương đồng giữa nhìn từ trong ra hay xét theo vỏ ngoài. Khi đó, sẽ tự nhiên mà thấy rằng bạc vàng ngọc ngà chỉ là đất mùn phân khô,coi thể xác hồng phấn như bộ xương khô, thân mình trú ngụ nơi hang động mà chẳng khác đang ở chốn lâu đài thất bảo, chẳng khác gì đang ngồi nơi lầu son gác tiá”.

Lạc Chi Dương nghe ra thâm ý trong câu nói của Tịch Ứng Chân, lão đạo sĩ sợ hắn thấy những thứ vàng ngọc lụa là cẩm tú đó mà sinh ra mê đắm trong cái vỏ phú quý, cho nên ông cảnh tỉnh hắn trước. Hắn lập tức cười cười: “Đạo trưởng nói đúng quá, cái đó kêu là ‘ẩm tửu nhi bất trầm túy, kiến sắc nhi bất lạm dâm, tiến đắc xuất đắc, lai đắc khứ đắc, hòa kì quang, đồng kì trần, xuất ứ nê nhi bất nhiễm, hỗn đồng thế tục nhi bất triêm hồng trần’ (Tạm dịch: uống rượu mà không say sỉn, thấy sắc mà không lạm dâm, vào được thì ra được, đi đến được thì lui về cũng được, hòa đồng với thế tục, thân đi qua chốn bùn lầy mà mình không nhiễm bẩn, sống trà trộn cùng thế tục mà không vương bụi trần)”

Tịch Ứng Chân nghe hắn nói, ông không khỏi kinh ngạc, trố mắt nhìn chăm chăm vào Lạc Chi Dương, ngó tới ngó lui, ông ngập ngừng, hỏi hắn: “Câu nói đó, toàn là tự mi nghĩ ra được?”

“Đương nhiên là không”, Lạc Chi Dương vui vẻ nói tiếp, “Đó là lời của Lãnh Huyền”.

Tịch Ứng Chân nhíu mày, ngẫm nghĩ, thật lâu sau, ông mới nói: “Vị Lãnh Huyền này, ta cùng ông ta giao tình không sâu đậm lắm, ta không thể tưởng ông ấy vốn là thái giám, mà lại có được những suy nghĩ đăm chiêu phù hợp cùng đại đạo”

Lạc Chi Dương buột miệng hỏi: “Tịch đạo trưởng, với bản lãnh cao siêu như vậy, tại sao Lãnh Huyền lại cam tâm đi làm tôi tớ cho Chu Nguyên Chương?”.

Tịch Ứng Chân dõi mắt nhìn hắn, ông hỏi: “Vậy mi nói thử xem, tại sao ta không chịu ám sát Chu Nguyên Chương?”

Lạc Chi Dương hơi sựng sờ: “Đó là vì đạo trưởng trọng nghĩa khí “.

Tịch Ứng Chân cười cười, ông vuốt râu: “Lãnh Huyền cũng thế, ông ta nợ Chu Nguyên Chương ba mạng, cho nên mới có thể cam tâm cho Chu Nguyên Chương sử dụng”.

“Ba tánh mạng?” Lạc Chi Dương trợn mắt, “Tui chỉ nghe nói giống mèo có chín mạng, bộ người ta cũng có ba cái mạng hả?”

“Chuyện khá dài”, Tịch Ứng Chân dừng một chút, “Lãnh Huyền này vốn là truyền nhân của Thiên Sơn Dao Trì”.

“Thiên Sơn Dao Trì?”, Lạc Chi Dương nghĩ ngợi, “Đó không phải là chốn thần tiên của Dao Trì Vương Mẫu nương nương sao?”

Tịch Ứng Chân cười cười, ông lắc đầu, nói: “Dao Trì này chẳng phải là cái Dao Trì của Vương Mẫu, Chẳng qua, tổ sư khai sáng Thiên Sơn Dao Trì cũng là một kì nữ như ngài Vương Mẫu. Hồi đó, nét phong hoa của ‘Bạch Mã Thanh Phượng Liễu Oanh Oanh’ rất to lớn, truyền nhân của bà ta. những đệ tử của phái Dao Trì phần lớn là nữ tử, họ ẩn cư Thiên Sơn, rất ít qua lại với giang hồ. Sư phụ của Lãnh Huyền cũng là một nữ đệ tử của Dao Trì, vì trốn tránh kẻ thù mà đã phải vào làm cung nữ, giấu mình chốn cung đình, bà mang ơn Lãnh Huyền, đã thu nhận ông ta, truyền dạy cho ông một thân võ công. Học nghệ xong, nhờ nhiều công lao, Lãnh Huyền trở thành tâm phúc của Nguyên Thuận đế. Sau khi nhà Đại Nguyên suy sụp, bị Ngụy Quốc công Từ Đạt công phá kinh thành Đại Đô, Nguyên đế trốn về phương bắc mà vẫn không cam tâm, đã sai Lãnh Huyền đi ám sát công thần nhà Đại Minh. Lãnh Huyền vào Trung Nguyên, vụ ám sát thứ nhất nhắm vào Từ Đạt. Cũng là Ngụy Quốc công mệnh chưa tuyệt, có được Lương Tư Cầm tháp tùng trong chuyến bắc phạt, Dao Trì có giao tình sâu đậm cùng nhà họ Lương, hồi ‘Tây Côn Lôn’ Lương Tiêu ghé qua Thiên Sơn có để lại một quyển võ học mà ông ta rất tâm đắc, Liễu Oanh Oanh quán thông võ học trong đó, mới sáng tạo và lưu truyền ‘Tảo Tuệ công’ cùng ‘Âm Ma chỉ’ . Khi Lãnh Huyền đột nhập doanh trại của Từ Đạt, ông ta vừa ra tay, Lương Tư Cầm đã nhận ngay ra lai lịch của Lãnh Huyền. Họ Lương chế phục được thích khách, nhưng nghĩ tới mối giao tình đời trước, ông ta do dự mãi, cuối cùng đã thả Lãnh Huyền”.

“Lãnh Huyền cũng không cảm kích, trước khi dời gót, y nhìn Lương Tư Cầm, nói: ‘ngươi không giết ta, thể nào cũng sẽ hối hận, ta dẫu có giết chết được thứ tướng tá khuyển mã như Từ Đạt cũng không hiển lộ rõ bản lãnh, trong vòng ba tháng nữa, ta sẽ vận dụng hết khả năng, đem chặt cái đầu thằng chủ chốt Chu Nguyên Chương xuống’.

Lương Tư Cầm đã lỡ có lời thả y rồi, ông không tiện đổi ý, bèn bảo y: ‘Được lắm, cũng trong ba tháng đó, ta sẽ đem hết sức mình ngăn chặn không cho ngươi đắc thủ.’

Sau khi Lãnh Huyền ra đi, Lương Tư Cầm gửi thư cho ta, thông báo cho ta hết thảy mọi chuyện. Lúc đó, ta đang ở kinh thành, được tin, ta rất là lo lắng, nên đã đến báo cáo Chu Nguyên Chương. Ông này lại rất trấn định, cười nói: ‘Cái này cũng thú vị đây, quả nhân rất muốn thử xem xem, một thái giám của đại hãn nhà Nguyên có bản lãnh to lớn đến đâu’, ông ta nói nghe thiệt dễ dàng, nhưng ta cũng không dám vì thế mà coi thường, ngày đêm canh chừng, không dám sơ sẩy. Bữa đó, khoảng hơn một tháng sau, giữa lúc ta có hơi lơi lỏng, Lãnh Huyền bỗng nhiên xuất hiện, người này thần xuất quỷ một, y lẻn vào đến gần mười trượng ta mới phát hiện. Võ công phái Dao Trì âm ngoan quỷ quyệt, ta cùng y giao thủ, suýt bị thua thiệt nhiều phen. Hai bên qua lại khoảng hai mươi chiêu, Lãnh Huyền chợt sử quỷ chiêu, lướt tránh được xa ta, y vào gần bên Chu Nguyên Chương, vung roi hung hăng hạ sát thủ, bỗng đúng lúc ấy, chợt có người vỗ vỗ vào đầu vai y . . .”.

“Úi?”, Lạc Chi Dương vừa buột miệng kêu, hắn bỗng đưa tay vỗ trán, “Ờ . . . nhất định là Lương Tư Cầm”.

Tịch Ứng Chân lẳng lặng gật đầu. Lạc Chi Dương rất lấy làm kỳ quái: “Hồi ấy, làm sao ông ta biết thời điểm Lãnh Huyền ra tay ám sát Chu Nguyên Chương, chẳng lẽ ông ta đã có âm thầm bám sát theo Lãnh Huyền?”

“Không sai”, Tịch Ứng Chân mỉm cười, “Lương Tư Cầm chẳng những bám theo Lãnh Huyền, mà hơn nữa, còn đeo theo y đến hơn một tháng lận”.

“Đến hơn một tháng cơ à?”, Lạc Chi Dương càng ngạc nhiên hơn, “Bộ Lãnh Huyền đã chẳng hề phát hiện được sao?”

Tịch Ứng Chân nói: “Đúng thế thực! Là y cũng không phát hiện nổi chút nào “.

Con tim Lạc Chi Dương nhảy loạn nhịp vì kinh hãi, hắn từng chứng kiến bản sự của Lãnh Huyền, lão ta di chuyển không một tăm hơi, hệt như hóa thân của loài ma quỷ. Mang bản lãnh thần kỳ đó mà bị người ta bám sát hơn một tháng, lại tự thân không hề có chút cảm giác, thân thủ ông Lương Tư Cầm nọ thật sự không thể tưởng nó cao siêu tới đâu.

“Lãnh Huyền bị vỗ vai, tay y giương cao phất trần, thân mình chết đứng như pho tượng gỗ, Y tự hiểu không địch nổi Lương Tư Cầm, cho nên không chút phản kháng, chỉ đành nhắm mắt chờ chết. Lương Tư Cầm cũng biết mức lợi hại của y, không dám thả hổ về rừng, ông hít vô một hơi dài, định hạ sát thủ. Chẳng dè Chu Nguyên Chương lại kêu lớn ‘Chậm đã’, rồi ông ta chăm chú nhìn vào Lãnh Huyền, hỏi; ‘ngươi là thái giám của đại hãn nhà Nguyên?’ Lãnh Huyền gật đầu, Chu Nguyên Chương lại hỏi: ‘So ta với đại hãn, ai hơn ai?’ Lãnh Huyền đáp: ‘Ngài không bằng ngươi.’ Chu Nguyên Chương hỏi: ‘nếu vậy, tại sao ngươi không bỏ nơi tăm tối mà về với chỗ sáng?’ Lời này vừa dứt, chẳng những Lãnh Huyền giật mình, ta với Lương Tư Cầm cũng bị ra ngoài ý nghĩ. Lãnh Huyền ngẫm nghĩ rồi nói: ‘không được.’ Chu Nguyên Chương cười hỏi: ‘tại sao lại không được?’ Lãnh Huyền đáp: ‘đại hãn tuy không bằng ngươi, nhưng một thần không thể hầu hai chủ, ta dù tan xương nát thịt cũng quyết không phản bội cựu chủ.’ Chu Nguyên Chương gật đầu, bảo: ‘nói vậy, giờ ngươi có thể ra đi’.”

Lạc Chi Dương nghe đến đó, hắn cả kinh, hỏi: “Gì vậy, sao tha y ngon lành vậy?”

“Chính ta nghe xong, cũng rúng động, ta nghĩ bụng, hoàng đế này bình thường sát phạt quyết đoán, sao hôm nay lại khác hẳn, khơi khơi buông tha thích khách? Lãnh Huyền cũng bị kinh nghi vô cùng, y lớn tiếng nói: ‘ta vâng ý chỉ của đại hãn, thể nào cũng phải lấy cho được tánh mạng của ngươi. Hôm nay ngươi tha ta, ngày mai ta vẫn cứ còn muốn giết ngươi.’ Chu Nguyên Chương cười nói: ‘quả nhân ở đây, bất cứ lúc nào, tùy ngươi cứ đến mà giết là xong’. Lãnh Huyền ngẩn người, bỏ đi. Lần này y ra đi, mất tăm mất tích ước chừng một tháng, đến ngay cả Lương Tư Cầm cũng lần không ra tông tích y. Cho đến tết trung thu, Chu Nguyên Chương thưởng nguyệt xong, trở về thành, ông cưỡi ngựa vượt qua cầu ‘Chu Tước’, bỗng Lãnh Huyền đột ngột nhảy từ dưới đáy sông lên, tung một roi, chém đứt ông ta làm bốn khúc. . .”

“Ồ!”, Lạc Chi Dương khó hiểu, “Chu Nguyên Chương chết? Sao được, sao vậy được, tại sao ông ta giờ vẫn còn sống nhăn?” Tịch Ứng Chân cười khổ, lắc đầu, “Đơn giản, ‘Chu Nguyên Chương’ nọ không phải chính ông ta, mà là người thế thân.”

“Thế thân?” Lạc Chi Dương giật mình, hắn hiểu ra, ‘Chu Nguyên Chương biết Lãnh Huyền muốn giết mình, ông ta là người thủ lãnh hùng tài, lại không phải đứa ngốc nghếch vô mưu, ông biết có thích khách rình rập bên ngoài, đương nhiên sẽ không làm chuyện hớ hênh. Trước tiên, ta với Lương Tư Cầm thay phiên phòng vệ cạnh ông, kế đó, những lần phải ra ngoài, toàn dùng thế thân. Việc canh phòng cho thế thân cũng rất sâm nghiêm. Nhưng Lãnh Huyền dùng thuật ‘Quy Tức’ nín hơi, ẩn núp đáy sông cỡ nửa canh giờ, qua mặt được tuần tra của cấm vệ. Y vung một roi như sấm sét, bọn vệ sĩ xung quanh, tất cả đều chỉ có ngẩn người ra mà trông, Lãnh Huyền giết xong thế thân, tự biết không thể thoát thân, đã rơi mất roi, y đành thúc thủ để bị bắt. Nhưng bọn vệ binh đã được dặn trước, đã không giết y, chỉ điệu y đến gặp Chu Nguyên Chương.

Lãnh Huyền trông thấy người thật, y tự hiểu đã mắc mưu, chỉ cúi đầu, không nói gì. Chu Nguyên Chương cười hỏi y: ‘Nếu ta tha cho ngươi lần này, ngươi có còn muốn giết ta nữa hay không?” Lãnh Huyền đáp: Thân mang trọng trách, chưa xong việc, chưa thôi’ Chu Nguyên Chương lại bảo y ‘Được rồi, ta thả ngươi một lần nữa, nếu ngươi thất thủ, thì sẽ ra sao?’ Lãnh Huyền không khỏi kinh ngạc, y cả quyết nói: ‘nếu lại thất thủ, ta sẽ tự siết cổ mà chết!’ Chu Nguyên Chương gật đầu nói: ‘hảo, ngươi đi đi!’ ta vừa nghe xong, đã cất tiếng ngăn cản, nhưng Chu Nguyên Chương chủ ý đã định, tất cả bọn ta chỉ đành trơ mắt nhìn Lãnh Huyền rời bước ra đi.

Lạc Chi Dương không nhịn được, hắn buột miệng hỏi: “Rồi Lãnh Huyền có bỏ cuộc không?”

“Đương nhiên là không! Y biết có ta cùng Lương Tư Cầm ở đấy, nhất định y không hạ sát nổi Chu Nguyên Chương. Càng nghĩ, chỉ có một thời điểm, hai người chúng ta không ở bên cạnh Chu Nguyên Chương. Tiểu tử, mi đoán xem đó là thời điểm nào?

Mi mắt hấp háy, Lạc Chi Dương cười hì hì, đáp: “Là lúc đi nhà xí chăng?”

“Hảo tiểu tử, đoán trúng phóc!”, Tịch Ứng Chân chân thành khen ngợi, “Hơn một tháng sau, vẫn còn trong kỳ hạn ba tháng, cũng không hiểu Lãnh Huyền làm cách nào mà đã lẻn vô và núp được bên trong nhà xí của tẩm điện. Mà hệt như y dự tính, đúng ngay lúc Chu Nguyên Chương định đi cầu, may có được Lương Tư Cầm tháp tùng. Ông này có lỗ tai nhạy bén, vừa đến gần bên, đã phát hiện kẻ gian nấp nánh, lập tức ra hiệu cho Chu Nguyên Chương dừng chân bên ngoài, miệng vẫn tiếp tục nói chuyện, còn ông ta thì đẩy cửa mà vào. Lãnh Huyền tưởng là Chu Nguyên Chương, y xuất thủ và đã bị Lương Tư Cầm bắt trói”.

“Được đưa đến trước Chu Nguyên Chương, Lãnh Huyền không chờ bị tra hỏi, y mở miệng nói ngay: ‘không cần nói gì hết, mở trói cho ta, ta sẽ tự tay cắt đầu tặng người.’ Chu Nguyên Chương chỉ cười cười, nói: ‘hảo thái giám, lần trước trốn dưới đáy sông, rồi đến núp trong nhà xí, tiếp theo đây, ngươi sẽ ra tay ở đâu?’ Lãnh Huyền trừng mắt nhìn Chu Nguyên Chương, một lúc lâu sau y mới nói: ‘ngươi còn dám tha ta?’ Chu Nguyên Chương vẫn cười, đáp: ‘sao không dám? Gia Cát Lượng thất cầm Mạnh Hoạch, trẫm là nhất quốc chi quân, há chẳng bằng ông ta à? ngươi dám giết ta, ta liền dám thả ngươi, thử ba lần không xong, ta thả ngươi bảy lần, bảy lần làm không được, ta thả ngươi mười lần.’

“Lãnh Huyền ngẩn ngơ một lúc lâu, rồi hỏi: ‘ngay cả khi ta chỉ là một thái giám’, Chu Nguyên Chương lại bảo:’ thái giám cũng có tốt xấu, ngươi trung với chủ, lòng trung thành khó kiếm. Ngươi tửng bảo đại hãn nhà Nguyên không bằng ta, hắn biết ngươi trung trinh mới mà ủy nhiệm cho ngươi việc lớn, nếu ta giết ngươi, chẳng phải là ngược lại, ta không bằng hắn sao?’ Lãnh Huyền nghe thế, y quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: ‘Lãnh Huyền con người hèn mọn, có chết cũng chẳng đáng tiếc, Thánh Thượng ba lượt tha tiểu nhân, Lãnh Huyền này tam sinh tam thế cũng không sao báo đáp cho được, duy chỉ có làm trâu làm ngựa, hầu hạ bên mình Thánh Thượng, suốt đời không thôi, đến chết cũng không thay lòng đổi dạ’, ta vừa nghe, liền tâu: ‘ người này âm hiểm giảo trá, ngàn vạn không thể tin cậy’ Chu Nguyên Chương lại vui vẻ đi đến bên y, đích thân cởi trói cho Lãnh Huyền, phán: ‘tên ngươi là Lãnh Huyền à? Hay lắm, từ giờ trở đi, ngươi hãy theo giúp ta’, từ đó về sau, ông giữ y bên người, sớm hôm thị phụng, cho đến ngày nay.”

Lạc Chi Dương nghe thuật, hắn le lưỡi, nói: “Chu Nguyên Chương này, bộ ông ta không sợ bị Lãnh Huyền đâm sau lưng sao?”

“Đó là chỗ ông ta hơn người, là cái vốn liếng giúp ông ta đánh chiếm được thiên hạ”, Tịch Ứng Chân thở nhẹ ra một hơi, “Bình sinh ta gặp bậc tài giỏi, chưa ai hơn được Chu, Lương hai người, nhưng nói đến con mắt sành sõi biết nhìn người, đến ngay cả Lương Tư Cầm, cũng không theo kịp Chu Nguyên Chương một li. Ông ta đánh cuộc một trận vô cùng hung hiểm để đổi lấy một kẻ sĩ trung thành vô song, dám sống chết cho ông ta. Từ đó trở đi, Lãnh Huyền không nề hà, không lìa xa ông ta, xả thân vì ông ta đánh lui vô số cường cừu đại địch, chỉ cần có lão thái giám ở cạnh ông ta, thích khách lớn nhỏ nào cũng đều chẳng thoát qua khỏi tay y”.

Nói đến đấy, Tịch Ứng Chân nghiêm nét mặt, ông nhìn Lạc Chi Dương, nói: “Quần thần của Chu Nguyên Chương, chỉ Lãnh Huyền là khó chơi nhất, nếu mi vào cung, người mà mi phải đề phòng vào hàng số một chính là y”

Lạc Chi Dương lẳng lặng gật đầu, Tịch Ứng Chân sau một hồi thuật chuyện khá lâu, ông cũng mệt mỏi, sinh buồn ngủ. Lúc này, thức ăn đã được bày biện xong, ông ta dùng bữa rồi nằm xuống ngủ thiếp đi.

Đợi ông ngủ say, Lạc Chi Dương đi ra khỏi vân phòng, hắn vừa đóng cửa xong, quày mình lại thì thấy Đạo Thanh đứng chờ sẵn bên ngoài, y thấy hắn, mặt mày hớn hở, dang tay ghì lấy hắn, nói: “Đạo Linh sư đệ, ta chờ ngươi đã lâu.”

Lạc Chi Dương tim đập nhanh hẳn lên, vội nói: “Quán chủ mạnh giỏi a? Tiểu đạo sao dám cùng ngài xưng huynh gọi đệ cho được?”

Đạo Thanh thấy hắn khiêm cung, y càng thêm cao hứng, nói: “Sư đệ đâu cần khiêm tốn vậy làm gì, cả tụi mình đều mang bối tự là chữ ‘Đạo’, tự nhiên phải xưng hô theo sư huynh sư đệ. Ngươi mới nhập môn, còn chưa rành biết mọi điều lợi hại. Theo bối phận cuả Thái Hạo cốc, chữ ‘ỨNG’ chỉ duy nhất mình lão thần tiên thôi, đến chữ ‘Đạo’, kể luôn đệ và huynh cũng bất quá có ba người, Đạo Diễn sư huynh sống mãi tận chốn Bắc Bình xa xôi, còn những đồng môn tục gia khác, về sư huynh có Yến vương, Ninh vương, sư muội có Bảo Huy công chúa, thảy đều là con của đương kim thiên tử. Ta nói thế, để cho đệ, Đạo Linh, chỉ bằng hai chữ này, nguyên tòa đạo quán Dương Minh, ngoài lão thần tiên cùng vi huynh, không ai hơn được đệ đâu. Ta đã ra lệnh cho chúng rồi, đồ ăn thức uống, đạo bào, y phục . . . tất thẩy đều y hệt ta, đứa nào dám bất kính, cứ việc nọc nó ra mà đánh cho chết.”

Đạo Thanh ghì lấy Lạc Chi Dương, nói nói cười cười, một kiểu cách vô cùng thân thiết, tựa như đã có quen biết nhau hàng chục năm rồi, khiến Lạc Chi Dương vừa nghe qua, hắn chẳng chút nào bị phổng mũi, đó lả nhờ đã được Tịch Ứng Chân tiên hạ thủ vi cường, cảnh tỉnh hắn về cái đạo lý ‘toàn bộ xa hoa phú quý chốn đô thành này chả khác một gian nhà tranh thô sơ’ . . . hắn mới không bị trúng ngón bùa mê thuốc lú này của tên quán chủ. Hắn lập tức cười cười: “Quán chủ chỉ nói đùa, tiểu đạo có được bao nhiêu phân lượng? Con thỏ con sao có thể sánh bằng một đại tượng?”

“Cái gì mà quán chủ, hãy gọi ta bằng sư huynh”, Đạo Thanh vẻ trách móc, “Tự sư đệ đã có sẵn phân lượng, chớ nên mình hạ thấp mình. Ta thấy lão thần tiên có con mắt ưu ái với đệ, trong tương lai, vi huynh còn phải nhờ cậy nơi đệ nhiều lắm đó”

Lạc Chi Dương gắng nhịn cười, hắn không thể tưởng, vị quán chủ ma mãnh này lại đậm tục khí đên thế, chẳng có được lấy nửa điểm phong cách của người xuất gia, chả hiểu tại sao Tịch Ứng Chân lạì thu hắn vô làm đệ tử. Còn nhớ, hồi trên đảo Linh Ngao. khi Tịch Ứng Chân nói đến tứ đại đệ tử, trong số cũng không có nhân vật mang đạo hiệu Đạo Thanh này, có khi tên Đạo Thanh tự xưng bối phận chữ “Đạo”, e rằng làm trò dựa hơi rồng để hù họa phượng, tự mình dát vàng lên mặt mình cho oai.

Chẳng mấy chốc, trăng sáng hiện ra ở phương đông, Lạc Chi Dương lấy một ít hương hoa, trà rượu, hắn ra khỏi Dương Minh quán, lần theo ánh trăng rọi mặt đất mà đi về phía sông Tần Hoài. Đi được một chặp, đến trước mộ phần Lạc Thiều Phượng, hắn thắp hương, bày biện hoa quả để tế lễ, nước mắt tuôn dầm đề, hắn khóc rống một hồi, nghĩ nhớ về công lao dưỡng dục, trong lòng đầy thương cảm, lại nhớ đến tình trạng Lạc Thiều Phượng chết thảm, hắn nổi cơn buồn giận đến nóng hừng hực đầu óc. Đáng hận hơn nữa, cho đến giờ, hung thủ vẫn còn chưa rõ, Lạc Chi Dương thầm hận mình vô năng, hắn nhìn vào ngôi mộ cô quạnh mà không sao phát tiết cho hết nỗi buồn bực, cho nên hắn lấy sáo ngọc, trước tiên thổi một khúc ‘Bá Vương Tá Giáp’, (Sở Bá vương [Hạng Vũ] cởi áo giáp), nhịp điệu kịch liệt, phát tiết phẫn nộ trong lòng. Cho đến khi tâm tư bình hòa trở lại, hắn mới tấu nguyên một khúc ‘Hạnh Hoa Thiên Ảnh’ để úy lạo vong linh nghĩa phụ trên cõi thiêng.

Ánh trăng sáng mờ mờ, dòng sông trải dài thanh tĩnh, tiếng sáo dìu dặt nhè nhẹ thâm thấp, như một bầy đàn những cô hồn trôi nổi trên mặt sông, tứ phía quanh ngôi mộ ngập tràn một không khí đậm nét thê lương, lòng Lạc Chi Dương hòa hợp cùng khúc nhạc, hắn thổi đến xuất thần, chợt từ nơi xa xa thấp thoáng ánh đèn lửa, là một ngọn đuốc soi đường cho một cỗ nhuyễn kiệu màu hồng đang chầm chậm lại gần.

Khi Lạc Chi Dương phát hiện có người tới, cỗ kiệu đã vào sát bên. Người cầm đuốc là một lão tuổi chừng ngoài năm mươi, hai tên kiệu phu đặt cỗ kiệu xuống, đưa tay xoa mồ hôi, một đứa càu nhàu: “Ngồi kiệu thì quá dễ, khiêng kiệu khó chết thôi, tiểu thư bộ không thấy thương tình cho hai đứa tôi đã vất vả, nguyên do chỉ vì một tên đạo sĩ đang thổi sáo ư? Liệu có đáng để đánh một vòng xa lắc ra ngoài lộ trình?”

Người trong kiệu còn chưa trả lời, lão giả đã nhổ toẹt một bãi, mắng: “Khiêng kiệu thì cứ lo mà khiêng, nói năng những rắm thối gì vậy? Còn cái giọng đó, lão tử trừ tiền công của ngươi liền” . Gã kiệu phu hừ một tiếng, nén giận, không trả lời. Lạc Chi Dương cũng thấy kỳ quái, hắn chăm chú nhìn lại, thấy rèm kiệu khẽ lay động, tựa hồ có người đang từ trong nhìn trộm ra. Lạc Chi Dương vốn đang phiền muộn, hắn buông cây sáo, giọng không tức giận: “Nhìn cái gì? Chưa hề thấy người ta tế mộ sao? Vô sự, còn không nhanh chóng cút đi, đừng có ở đó quấy nhiễu cái thanh tĩnh của người quá cố”.

“Lỗ mũi trâu, ngươi bảo ai cút?”, lão giả trợn trừng cặp mắt, mũi thở phì phò, “Ta xem chừng ngươi nửa đêm tế mộ, chẳng phải kẻ lương thiện, có khi là đồ gian tặc đang bị quan phủ tập nã!”

Lạc Chi Dương giận dữ, hắn đang định hả họng chửi lại, chợt nghe người trong kiệu nũng nịu nói: “Lộ lão, bớt cãi cọ đi, mình quấy rầy người ta tế lễ, chung quy vẫn là mình sai trái”

Thanh âm tinh tế dịu dàng, hệt tiếng tơ tiếng trúc. Lão giả nghe câu đó, bèn lui sang một bên, chiếu hai mắt loe lóe ánh giận dữ nhìn chòng chọc vào Lạc Chi Dương.

Bỗng nhiên rèm kiệu mở ra, một bàn tay trắng mịn đang vén rèm cuộn lên cao, cho thấy một nữ tử còn trẻ, dẫu Lạc Chi Dương đang cơn bực dọc, khi hắn nhìn thấy nữ tử, cảm giác trước mắt lóa sáng ngời, hắn thấy nàng tư dung tú lệ, không trang điểm một chút vòng ngọc thoa vàng nào, chỉ dùng một dải lụa bạch vấn gọn mái tóc xanh mượt, váy lụa màu nguyệt bạch thêu hoa, họa trang uốn lượn, không kém phần trang nhã, cô ôm trong lòng một con mèo Ba Tư, lông nó trắng như tuyết, đang lười nhác cuộn mình, đôi mắt mèo kéo mảnh mai thành một đường, long lanh chớp động.

Lạc Chi Dương chỉ thấy ngạc nhiên, hắn tự hỏi, giữa chốn hoang dã ven sông này, ở đâu ra một mỹ nhân? Nữ tử này giơ tay nhấc chân, đều lộ vẻ yêu kiều, giống như lản sương sớm mong manh trên mái ngói, chỉ cần phả một hơi thở nhẹ cũng đủ làm nàng tan biến.

Chợt nghe lão già họ Lộ cằn nhằn: “Tiểu thư, cô xuống kiệu làm gì? Một tên rừng rú như nó bộ xứng đáng nhìn thấy dung mạo của cô sao?”

Nữ tử lặng im, cô rảo mắt trông qua khuôn nặt Lạc Chi Dương, rồi quay sang đọc nhẩm chữ khắc trên mộ bia, giọng thì thầm: “Cố phụ khảo Lạc thị Thiều Phượng công chi mộ, bất tiếu tử Lạc Chi Dương kính lập. Ủa, Lạc Thiều Phượng, tên người này hình như có chút quen tai”.

Hai gò má Lạc Chi Dương chợt đỏ ửng, con tim tự dưng đập loạn, hắn chợt nghe lão Lộ nói: “Lạc Thiều Phượng ta không quen biết, nhưng mộ phần của lão Lạc ta thật sự có thấy qua, hồi đó, lão bán giọng ca ở ven Tần Hoài, có một thằng nhóc lỗ mũi thò lò kè kè theo một bên. . .”

Lão già nói thao thao, đôi mắt đẹp của nữ tử vẫn không rời xa gương mặt Lạc Chi Dương.

Lạc Chi Dương gắng giữ bình tĩnh, đôi mắt hắn dõi nhìn trên mặt sông, bỗng hắn nghe nữ tử hỏi: “Tiểu đạo trưởng, ngài có quen biết vị Lạc tiên sinh này sao?”

Lạc Chi Dương không tức giận nói: “Có biết, ông ấy là một tiền bối, bạn của thầy ta”.

“Nói chuyện tầm xàm suốt . . . “, Lão Lộ làu bàu, “Tế bái sư hữu không làm vào dịp Thanh Minh, vào ban ngày ban mặt mà nửa đêm đi tế cái mồ mả quái quỷ gì chứ?”

Lạc Chi Dương trong lòng tức giận, hắn cười cười, nói: “Dù sao, không phải mộ phần của lão nhân gia nhà ông là được rồi”

Lão vừa xoay chuyển ý nghĩ, đã đùng đùng nổi giận: “Tiểu súc sinh, ngươi dám trù ẻo là ta đã chết rồi hả?”

Nữ tử khe khẽ nhíu mày, cô lườm lão Lộ một cái, rồi cô khom mình, nói: “Tiểu nữ ta đã đường đột, vừa rồi đến đây, chỉ vì nghe tiếng sáo của đạo trưởng. Tài thổi sáo của đạo trưởng tinh diệu, nhưng không biết đã theo học nơi vị nào?”

Lạc Chi Dương mất kiên nhẫn, hắn đáp bưà: “Ta theo học với ai, ăn nhặp gì tới cô?”

“Danh sư xuất cao túc, tiểu nữ tử cũng ưa thích âm nhạc, nếu có chút cơ duyên, cũng muốn được học hỏi chút đỉnh từ lệnh sư”.

“Xin miễn cho”, Lạc Chi Dương lạnh lùng, “Gia sư là người phương ngoại, không lui tới cùng người trần thế”.

Nữ tử “ủa” một tiếng, đôi mắt đẹp chăm chú đánh giá Lạc Chi Dương một hồi, “Thì ra lệnh sư cũng là đạo sĩ?”, cô cúi đầu ngẫm nghĩ, nở một nụ cười mê hồn, hai gò má lộ lúm đồng tiền, “Nói vậy, đạo trưởng đến kinh, ý hẳn để tham gia Nhạc Đạo đại hội?”

“Nhạc Đạo đại hội?”, Lạc Chi Dương sửng sốt, hắn hỏi, “Nhạc Đạo đại hội là cái gì?”

Nữ tử dòm hắn một hồi, rồi cô gật đầu, nói: “Thôi được, sau này mình còn gặp lại. “

Cô xoay người, trở về trong kiệu, kiệu phu nâng cỗ kiệu lên, nhoáng một cái, cả bọn đã chậm rãi ra đi.

Lạc Chi Dương nhìn theo ánh đuốc nơi xa, đầu óc hắn làm việc cực mạnh. Nữ tử này bỗng nhiên mà đến, lại bỗng nhiên mà đi, từ đầu đến cuối toát ra vẻ thần bí. Hắn suy đi tính lại, giắt cây sáo vào eo lưng, lặng lẽ đi theo sau cỗ nhuyễn kiệu.