Chương 23 : Lực Áp Tu Mi 1

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Lực Áp Tu Mi = Trấn áp bọn mày râu)

Nguyên lai, võ học Tây Thành không giống bất kỳ võ công nào khác dưới gầm trời, Lương Tư Cầm dùng một môn “Chu Lưu Lục Hư công” đánh khắp thiên hạ, Chu Lưu Lục Hư pháp môn mượn lực từ vạn vật trong thiên địa để đả thương người một cách vô hình. Pháp môn này cực kỳ khó tu luyện, nếu không hội đủ thiên tư, rất dễ mất mạng. . Vì duyên cớ đó, Lương Tư Cầm đem “Chu Lưu Lục Hư công” chia ra làm tám, tạo nên tám thứ nội kình, đem truyền dạy cho tám chủ bộ. Tám kình hợp theo tiên thiên bát quái, đặc tính rõ ràng bất đồng. Vạn Thằng tu luyện “Chu Lưu thiên kình”, Thu Đào tập luyện “Chu Lưu thổ kình”, của Lan Truy là “Chu Lưu phong kình”, Tô Thừa Quang học “Chu Lưu điện kình”, Chu Liệt chuyên về “Chu Lưu hỏa kình”, Mộc Hàm Băng tu tập “Chu Lưu thuỷ kình”, của Thạch Xuyên là “Chu Lưu thạch kình”, còn Bặc Lưu luyện tập “Chu Lưu trạch kình”.

Mỗi loại kình khí đều tự có sở trường, có điều, sử xuất riêng rẽ, uy lực phân tán, kém thật xa môn bát kình hợp nhất “Chu Lưu Lục Hư công”. Chủ bộ nào cũng hiểu đạo lý này, vì thiên tư có hạn, không thể một thân kiêm toàn hơn một thứ kình khí. Một đời Lương Tư Cầm đụng độ rất nhiều thù địch, ông sợ khi mình chết đi, bọn đệ tử không đủ sức đương đầu kẻ địch, nên đã vắt óc sáng chế một trận pháp, đặt tên “Chu Lưu bát cực trận”, phối hợp, dung hoà tám nhân lực. Khi dung hợp nội kình, chẳng những mỗi người thấy nội lực tăng nhiều, họ có thể đồng lúc sử ra hai trong số tám kình, tỉ như trong “Phong Lôi tương bạc”, các chủ bộ đánh ra “Phong kình” cùng “Điện kình”. còn với “Sơn Trạch thông khí”, họ sử ra hai kình Thạch và Trạch. Ngón “Thiên la địa võng” dùng Thiên kình và Thổ kình, “Thuỷ Hoả tương tể”, dung hoà Thuỷ Hoả, tuy lẽ thường mà nói, nước cùng lửa khó đi đôi,

Một khi phát động, “Chu Lưu bát cực trận” có thể vừa công vừa thủ, uy lực tuyệt đại. trận “Thần Hàm đại trận” của Diêm bang chẳng qua là ô hợp đông người, thoạt đầu còn có chương pháp, khi gặp trở lực trong tấn công, tất cả thành đại loạn, dẫu có ngàn người, cũng không sao vào sát gần thế trận của Tây Thành.

Trên đảo Sùng Minh, tiếng hò hét vang trời, các chủ bộ liên tục biến trận, ban đầu chiến đấu, đến lúc Sở Không Sơn xông vào, giúp Diêm chúng ngăn trở, cũng chẳng nên công cán gì, thấy tám chủ bộ mỗi lúc một rút về gần bờ sông.

Những đệ tử cử đến đảo Sùng Minh, đều là tinh nhuệ của Diêm bang, cả ngàn người địch tám, chiếm trọn ưu thế, nếu để toàn bộ Tây Thành an toàn rút lui khỏi đảo, giang hồ nghe được, bao nhiêu oai phong của Diêm bang coi như mất sạch, Diêm chúng thảy đều tức giận, ai nấy đều cập rập. Bỗng Vương Tử Côn vận dụng nội lực. nói thật to: “Anh em đừng sợ, tụi chúng chẳng giết ai hết. “, giữa tiếng hò hét sát phạt, đệ tử Diêm bang đều nghe rõ.

Bọn họ nhìn lại, quả nhiên như lời Vương Tử Côn, tuy thấy có người bị thương, nhưng không một ai mất mạng. Diêm bang phần nhiều là đồ vô lại, chúng thấy vậy, dũng khí tăng mạnh, can đảm hẳn lên, bèn xem thường thần thông của tám bộ chủ, chúng bảo nhau không giữ hàng ngũ nữa, cứ xông, cứ vọt ra phía trước.

Các chủ bộ theo lời căn dặn của Vạn Thằng, đã không ra đòn sát thủ, chẳng dè, giờ phút này, một cái hảo ý ngược lại trở thành đầy phiền toái, đối thủ không còn sợ hãi, kiểu như nước ngập lụt bị đẩy lùi, giờ đang tốc ngược trở về, chưa có cách nào không giết chóc mà chế ngự cho được. Thạch Xuyên bực tức, quát hỏi: “Vạn sư huynh, mình còn phải cứ nhẹ tay nữa hay thôi?”

Vạn Thằng rất do dự, Tây Thành lần này đến kinh sư vì có chuyện quan trọng khác, Tô Thừa Quang vào tổng đàn Diêm bang, chỉ vì muốn giữ mạng mà ngộ sát Tề Hạo Đỉnh, điều đó đã ra ngoài ý muốn rồi, giờ còn giết thêm đệ tử Diêm bang, cừu hận lại càng thêm sâu.

Chợt Vương Tử Côn lại đã hô lớn: “Tụi mình hồ đồ cả rồi sao? Người Tây Thành đâu chỉ có tám mạng đó thôi?.” Diêm chúng nghe thế, đều nhìn về chỗ bọn Thủy Liên Ảnh, thấy Lam Vân che chắn Thủy Liên Ảnh, Liên Hàng nâng đỡ Lạc Chi Dương, cả bốn bám sát Thu Đào, di chuyển theo “Chu Lưu bát cực trận”

Sở Không Sơn tự phụ thanh cao, ông không chịu ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng ông đang đóng vai đầu sỏ, với võ công cao cường, ông chỉ toàn tấn công các chủ bộ, mọi người buộc phải làm theo ông, cho nên họ toàn tập trung vào tám chủ bộ, chưa đụng chạm tới những người kia, lúc này, theo xúi giục của Vương Tử Côn, bọn chúng ào ào di chuyển sang phía Lạc Chi Dương.

Chỉ thấy một đám mười mấy hảo thủ Diêm bang vọt tới gần, Vạn Thằng vội vàng chuyển động trận pháp nghênh đánh, chẳng dè Vương Tử Côn đang vẹt đám đông xông vào Liên Hàng, y hươi thiết quải đánh nhầu.

Liên Hàng một tay nâng đỡ Lạc Chi Dương, một tay vung sào trúc ngăn cản. Hai món binh khí giao tiếp, nghe rắc một tiếng, sào trúc gãy đôi. hổ khẩu Liên Hàng đổ máu, thân mình cô ngã giúi giụi vào Thu Đào. Thu Đào không làm gì khác được, bà bó buộc phải thu hồi chưởng lực, đưa tay đỡ cô gái, không ngờ Liên Hàng, do khí huyết nhộn nhạo, đã tuột tay, khiến Lạc Chi Dương lăn lông lốc sát bên Thu Đào, rút cục, hắn nằm xụi lơ bên trong vòng tròn của tám bộ chủ.

Chỗ đó là ‘mắt trận’ của “Chu Lưu bát cực trận”, hệt như ngực bụng con người, một khi ‘con mắt’ bị phá, trận thế sẽ tức thì tan tành như núi băng sụp đổ. Lúc trước, ngay mặt Thu Đào, kình khí đan dày đặc như một tấm bìnhh phong, khi bà cứu Liên Hàng, vì bà ngưng huy động nội lực, bức bình phong lộ ra kẽ hở, cho nên Lạc Chi Dương mới lăn được vào bên trong vòng trận.

Thu Đào hoảng quá, bà muốn kéo gã thiếu niên ra ngoài, có điều, “Chu Lưu bát cực trận” cần sự hợp sức của cả tám mới xong, nếu thiếu phần kình khí của Thu Đào, trận pháp lập tức sẽ bị rối loạn, ắt sẽ bị hảo thủ Diêm bang thừa cơ xông vào, Thu Đào không thể làm gì khác hơn, bà đành phải buông Liên Hàng, lập tức tung dăm ngọn chưởng đẩy lui những địch nhân đang lăm le xông phá trận địa, còn chưa kịp lấy lại hơi thở, bà đã thấy Đỗ Dậu Dương thập thò kế cận, buộc Thu Đào vô kế khả thi, đành phải tiếp tục tập trung chống địch.

Lạc Chi Dương lọt vào ‘mắt trận’, những chủ bộ kia đều hay biết, nhưng vì ngoại địch đang mạnh bạo công phá, chẳng ai dám phân tâm, dám đến kéo hắn ra. Lạc Chi Dương vốn mất khả năng điều động nội lực, đang bị nghịch khí quấy nhộn, chân khí nghịch hành với khí thế hung bạo tựa dời non lấp biển, khiến toàn thân hắn đau đớn khôn tả, vừa lọt vào giữa trận địa, hắn tức thì có cảm giác đang bị vụt mạnh vào giữa một đống bông gòn lùng nhùng, rất nhiều làn kình khí từ tứ phía ào ạt đổ vào hắn, chúng dầy đặc, cường độ cực kỳ bá đạo, cứ tầng tầng lớp lớp bủa tới, hắn dường như bị một lực xung kích to tát đang chăm chăm tìm cách nâng bổng hắn lên.

Nnững chân khí đó xuất xứ từ “Chu Lưu Bát kình”, nhu thì cực nhu, cương lại chí cương, lạnh ra lạnh, nóng cũng rất nóng, khi thì âm ỉ, lúc lại mờ ảo, có khi đi nhanh như gió, có khi trì trệ như bị đặc quánh lại, khí thế tựa vô số mãnh thú to lớn, chúng đột nhập, đục phá tận bên trong hắn, cường độ cực lớn, lực quá ngàn cân.

Gân mạch Lạc Chi Dương co rút lại. xương cốt vặn vẹo thay đổi phát tiếng kêu lục cục, lục phủ ngũ tạng vo lại thành một chùm, khí huyết nghịch hành chạy lung tung như thú hoang, xông ngang phá dọc, gần như muốn chọc thủng lồng ngực để thoát ra.

Tám chủ bộ hợp lực, người tầm thường nào khác lọt vào ‘mắt trận’ sớm đã bị “Chu Lưu Bát kình” đập cho thịt nát xương tan rồi, duy Lạc Chi Dương toàn thân nghịch khí, càng bị ngoại lực tấn công mạnh chừng nào, nó càng phản kháng mạnh chừng nấy, hệt như một bong bóng, cứ cố sức trương phồng cho căng to ra, hòng triệt tiêu áp lực từ ngoài ập vô.

Vạn Thằng quát to một tiếng, tám kình đang hợp bỗng tách ra, kéo căng mọi thứ trong cơ thể Lạc Chi Dương, tạo hắn cảm tưởng đang bị hành hình “Bát mã phân thi”. Cũng may, nghịch khí cứng đầu, không chịu để bị kéo, đã co rút vô trong, một lức hắn bị hai lực hung hăng đả đấu. Giống như dây cung kéo căng hết cỡ, Lạc Chi Dương tưởng chừng sắp đứt đến nơi. sắp đi đến phút cuối cuộc đời rồi.

Thế công của Diêm bang thêm khẩn cấp, Vạn Thằng liên tục biến trận, trận thế thay đổi, trong ‘mắt trận’, chân khí thay đổi theo, cho nên bị kéo căng chẳng bao lâu, bỗng hắn bị ngoại lực dồn ép vô trong, khí thế này lại mãnh liệt hơn, tám kình như dùi, như đục, chúng nhảy ập vào kinh mạch. Nghịch khí trong cơ thể tức thì dũng mãnh phản kích, hai luồng kình lực lấy kinh mạch huyệt đạo làm chiến trường, ngươi tới ta lui, công thủ đủ cách. Nghịch khí tuy mạnh, nhưng không đủ bền vững như “Chu Lưu Bát kình”, đã trở thành tan rã, chảy ngược thật dữ dội khắp kinh mạch.

Bị chấn đông của giao đấu trong ngoài như vậy, Lạc Chi Dương quá đau đớn, thần chí bỗng thức tỉnh, cảm giác đang bị kình lực tứ phía cuồng nộ bốc thân mình hắn lên cao, trong tư thế bị treo như vậy, hắn không thể mượn lực ở chỗ nào, khi chợt nóng hừng hực, khi chợt lạnh thấu xương, cơ thể hắn run bắn, đau nhức khó thể chịu đựng, tưởng chừng đang bị bỏ vào lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân, bị nếm đủ mọi tư vị của đau đớn. Lạc Chi Dương không sao nhịn được, lớn tiếng rên rỉ.

Thu Đào nghe tiếng rên, bà dõi mắt về phía Vạn Thằng, thấy ông ta chăm chú nhìn đàng trước, vẻ mặt u ám bất định. Lúc đó Diêm bang đang tấn công mạnh bạo vào, tám chủ bộ không thể lơi là, cho nên phải hết sức giữ vững thần uy, nếu dừng lại, ắt chết hết. Cho nên tám chủ bộ đứng trước tình thế lưỡng nan, cứu Lạc Chi Dương thì phải dừng trận pháp, tiếp tục giữ trận, bị tám kình Chu Lưu xông phá, gã thiếu niên hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tám người hơi phân tâm, khí thế trận pháp chợt yếu đi, Diêm chúng thưà cơ tiếp cận, khiến Vạn Thằng phải liên tục biến trận, mới đẩy lui được bọn chúng.

Tám kình khí thế như núi đổ, tựa hổ đói rượt đuổi đàn dê, làm nghịch khí lui về bụng vào tận đan điền. Đến lúc này, nghịch khí đầy ứ đan điền, hếtt chỗ lùi, trong khi Chu Lưu Bát kình vẫn cứ ồ ạt xông đến, hai luồng chân khí quần thảo trong đan điền, bụng Lạc Chi Dương căng phồng như bong bóng bị thổi hết cỡ.

Còn tiếp tục nữa, đan điền sẽ nổ tung, Lạc Chi Dương nhất định chết, đang cơn sống chẳng được, chết không xong, trong tai hắn bỗng có giọng nói vo ve như muỗi kêu: “Chuyển Âm Giao, tẩu Thạch Môn, thượng hạ lai hồi, cửu chuyển phá quan…”(Chuyển xuống huyệt Âm Giao, đi lên huyệt Thạch Môn, lên cao rồi xuống thấp, làm qua lại chín lần để đột phá cửa quan….)

Lạc Chi Dương nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe thanh âm, cứ tưởng đang bị ảo giác, hắn vẫn bất động, cố trấn tĩnh, bỗng lại nghe thanh âm kia thúc giục: “Ngươi điếc à, ta biểu ngươi ‘Chuyển Âm Giao, tẩu Thạch Môn, thượng hạ lai hồi, cửu chuyển phá quan.’, muốn giữ mạng, phải cấp tốc làm ngay đi.”

Âm thanh này sắc nhọn như một mũi kim, nó dằn từng tiếng, giống như muốn ghi khắc trong lòng hắn. Lạc Chi Dương đột nhiên tỉnh ngộ: thanh âm không phải ảo giác, thực sự có người đang nói chuyện với hắn. Trong cơn nguy cấp, hắn liền làm theo lời người nọ, đem chân khí từ Đan Điền đưa lên huyệt “Âm Giao”.

Huyệt Đan Điền vốn đang bị ứ, không chỗ thoát, Lạc Chi Dương dùng ý chí đưa đẩy, bỗng như nước lớn phá đê, chân khí mãnh liệt chảy vào “Âm Giao”. Có điều, vào đến “Âm Giao”, chân khí bỗng bị tắc nghẽn, Lạc Chi Dương lại đem chân khí đó đưa về huyệt “Thạch Môn”, làn chân khí bung mạnh hẳn lên,khi vào đến “Thạch Môn”, nó làm loạn, gây đau đớn như cầm dao sắc mà cứa. Lạc Chi Dương chịu không nổi, hắn vội vã dẫn chân khí lui về huyệt “Âm Giao”, cứ lên cao xuống thấp như vậy chín lần, Lạc Chi Dương chợt cảm giác huyệt “Âm Giao” bị kích mạnh, bao tắc nghẽn được giải khai, chân khí lao ra, xông tới huyệt “Quan Nguyên”.

Lúc ấy, thanh âm kia lại vang lên: “Xuất Quan Nguyên, tẩu Trung Cực, nhập Dương Quan, phá Mệnh Môn…” (từ Quan Nguyên đi lên Trung Cực, vào Dương Quan, ra Mệnh Môn…) Lạc Chi Dương làm y lời chỉ dẫn, chân khí tuân theo ý niệm mà đi, ngay cả gặp chút trở ngại, cũng đã đươc “Chu Lưu Bát kình” từ mé sau thúc đẩy, dồn chân khí chảy không ngừng nghỉ về phía trước.

Thanh âm đứt quãng, khi có khi không, nhưng mỗi câu đều thuận theo vận hành của chân khí trong Lạc Chi Dương. Làm theo cách thức người nọ chỉ bảo, chân khí không phải cứ đi thẳng một đường, khi thì nó chảy về phía trước để lưu trữ, lúc lại lui về sau tụ hội, khi đi xuôi, lúc chạy ngược, khi di chyển, lúc khựng lại, Nếu ví “Chu Lưu Bát kình” như những đợt sóng khổng lồ, người hướng dẫn hắn là một đà công cầm lái thuyền vô cùng tài giỏi, chân khí trong thân thể Lạc Chi Dương lại là một con thuyền nhỏ, người cầm lái điều khiển con thuyền, mượn lực của sóng mà xông pha, dìu dắt con thuyền đi biển êm đẹp.

Thanh âm càng về sau càng nhanh lên, Lạc Chi Dương làm y theo lời, hắn dẫn chân khí, với giúp sức của tám kình, tìm mạch mà đi, xông phá huyệt đạo, phối hợp cả trong lẫn ngoài, đưa chân khí qua khắp trăm huyệt trên châu thân, sau khi chuyển được trọn một chu thiên, chân khí đột nhiên trầm xuống dưới, nó bắn vọt qua huyệt “Hội Âm”, phá toang cửa Cô Lộc quan, đi thuận chiều theo Đốc mạch thẳng một đường lên đến huyệt “Ngọc Chẩm”, rồi nó rẽ xuống dưới, như một con mãng xà, nó uốn éo vặn vẹo dăm vòng, đột nhiên bật thật mạnh lên cao, nghe “rột” một tiếng, trước mắt Lạc Chi Dương vụt tối sầm, đầu óc hắn rỗng tuếch, tai không thể nghe, mắt không thể nhìn, tứ phía dầy đặc một màn mịt mùng, hắn nghiễm nhiên đã lạc vào cảnh giới thần trí hư vô.

Trong khi đó, trận chiến hai bên vẫn diễn ra kịch liệt, đột nhên từ phía đầu nguồn Trường Giang truyền đến một tiếng hú to, kế đó, có người cất cao giọng kêu lên: “Các huynh đệ trên đảo, hãy tạm dừng tay một lúc!”

Lần theo tiếng gọi, tất cả trông ra, trên mặt sông đang vùn vụt chèo đến một tiểu thuyền, mái chèo quậy sóng nước ào ào, tung bọt nước trắng xoá tạt mạnh hai bên đầu thuyền, ngay phía trên thuyền, đứng sánh vai hai bóng người, một nam một nữ.

Nam tử tuổi ngoài ba mươi, áo bào trắng phất phới, tướng mạo đoan chính. Nữ tử cũng toàn một thân Bạch Y, tà áo lộng gió như mây như khói, tư dung xinh đẹp tuyệt trần, giống như Lăng Ba tiên tử, dáng mỹ miều hơn hẳn nữ thuỷ thần.

Thu Đào nhận ra bạch bào nam tử, nói: “Đó là ‘Bạch Diêm sứ giả’ Hoa Đình, còn nữ tử kia là ai?”

Tô Thừa Quang thở ra một hơi, y gượng cười, nói: “Cô ta chính là chủ nợ của đệ.”

Người Tây Thành đều biến sắc, Vạn Thằng vội hỏi: “Là cô gái trên lầu Trích Tinh?”

Tô Thừa Quang lẳng lặng gật đầu.

Hoa Đình lại kêu thêm hai tiếng “Dừng tay”, Diêm chúng đang hăng say chiến đấu nên không nghe thấy. Bạch Y nữ đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, cô bật tung thân mình lên, rồi tựa một đóa mây trắng bay vút qua mặt sông, cô lướt đến trụ trên đầu đám lau sậy, hàng lau sậy oằn nhẹ xuống, chúng còn chưa bật thẳng trở lại, cô gái eo thon đã nhẹ nhàng nhún gót chân, nửa như bay, nửa như chạy, cô vượt qua vùng lau sậy, đặt chân lên đảo. Mọi người đều động dung, Lan Truy hằng tự phụ khinh công cao siêu, cũng phải mở miệng kêu lên: “Giỏi”

Chỉ thấy Bạch Y nữ tà tà đáp xuống, chân vừa chạm đất, cô đã nhảy vào đám đông, di chuyển vòng vèo như rồng bay rắn lượn đến ngay đàng trước Thuần Vu Anh, trong tay loé sáng một đạo ô quang từ thanh nhuyễn kiếm, cô đâm thẳng vào cổ họng gã Thanh Diêm sứ giả này.

Thuần Vu Anh đột nhiên bị tấn công, gã hốt hoảng vung đoản kích, mắt còn chưa nhận rõ làn kiếm, y chợt nghe “rẻng”, đoản kích rời tay mà hóa thành một đạo ngân quang vun vút bắn tung lên trời. Thuần Vu Anh phải lui thật nhanh hai bước, tay trái trống trơn, mặt ngơ ngác.

Cô gái cũng không dây dưa với y, bóng áo trắng phất phới lướt mau về phía trước, Đỗ Đậu Dương vừa hoa mắt, kiếm khí đã như gió dữ tạt vào mặt, y vội co giò lui về phía sau mấy bước, bỗng đỉnh đầu mát lạnh, tấm khăn trùm đầu cắt rời làm hai mảnh, vô số sợi tóc bạc mịt mùng bay từ sọ não y rơi xuống đất.

Mẩu khăn vuông còn dính nơi mũi kiếm, nữ tử đã nhảy vọt vào khu ‘Địa trận’ của Tam Tài, cô lách qua đao thương kiếm kích, quyền cước từ cô đồng loạt tung ra, bóng trắng chợt ẩn chợt hiện, khí thế như một con phi ngư bay vù vù giữa sóng dữ mưa gào. Cao Kì thét to một tiếng, y hươi bổng đập nhầu, cô gái nhẹ nhàng lượn vào, nhuyễn kiếm một nhát đập trúng thân bổng, cô khẽ khàng mượn lực, tung người bay lên, lướt qua đỉnh đầu Thổ trưởng lão, cô vung chân trái đá ngược về đàng sau, đúng in ngay hậu tâm của y.

Cao Kì tấm lưng nhức buốt, y bị ẩy mạnh về phía trước, bèn hươi lang nha bổng quật xuống dưới đất một phát, mới ổn định nổi thân hình. Đệ tử trong “Địa trận” phần lớn đến từ năm tỉnh phương bắc, chúng thấy trưởng lão bị trúng đòn, vội vàng ùn ùn xông tới. Cô gái không ngừng di chuyển cước bộ, nhanh vùn vụt như khói toả chuyển hướng, cô đến tập kích vào “Nhân trận” của Tam Tài, Diêm chúng không ngăn cản được, nhất thời nổi điên vì giận, hò hét chạy đuổi theo cô.

Tôn Chính phương đang chủ trì “Nhân trận”, y thấy Bạch Y nữ xông vào bản trận, bèn hốt hoảng phát lệnh ngăn trở. Đệ tử “Nhân trận” vâng lệnh, chúng bỏ tấn công Tây Thành, ào ào kéo nhau xông vào cô gái. Hai trận Địa và Nhân chuyển mũi dùi, thế như hai hòn núi đổ, một trước một sau, áp vào cô gái. Đúng lúc ấy, chợt nghe một tiếng hú thánh thót, Bạch Y nữ phóng vút lên cao, mấy trăm con người không thể ngừng bước kịp lúc, đã va vấp vào nhau, nhất thời đao gãy, kiếm rơi, người té nằm ngang nằm ngưả, tiếng rên la thảm thiết không ngớt dội vào tai.

Tôn Chính Phương ngẩn người, y còn chưa kịp hoàn hồn, cô gái đã đạp lên đầu người của đám đông, thẳng một đường xông đến. Từ lúc thua vào tay Lạc Chi Dương, lòng tự tin Tôn Chính Phương bị lay chuyển, nhuệ khí tiêu tan, giờ đây, chứng kiến bản lãnh cô gái, chẳng còn lòng dạ nào chiến đấu, y vội hít một hơi dài khói thuốc, rồi tận sức thổi ra, định tạo màn khói để trốn, ai ngờ, khói thuốc còn chưa kịp tản ra, nữ tử dã lẹ làng lướt tới, cô phất ngược ống tay áo, làn khói đặc bay ngược trở về, ngưng tụ thành một quả cầu phủ kín đầu cổ mặt mày y.

Mắt mũi bị hun khói thuốc, Tôn Chính Phương nước mắt nước mũi đổ chàm ngoàm, y còn đang sặc sụa, cần cổ chợt lạnh toát hàn khí xộc ra từ thanh nhuyễn kiếm. Hải trưởng lão hồn vía lên mây, y đang đờ đẫn, chợt nghe một tiếng gầm to, Mạnh Phi Yến từ trên trời giáng xuống, ả sử một chiêu “Ngọc Nữ tán hoa”, đánh ra một hơi sáu quyền.

Bạch Y nữ cũng chẳng nhìn lên, cô giơ tay trái, đưa những ngón tay thon thả chống đỡ bàn tay hộ pháp của Mạnh Phi Yến, tả đến tả nghênh, hữu đến hữu nghênh, thủ pháp linh hoạt huyền ảo, như mây bay khói toả. Quyền chưởng giao nhau, nghe phác phác liên thanh, sáu quyền của Mạnh Phi Yến đều bị ngăn chặn, mặt mày xấu xí của ả ửng đỏ một màu máu, ả cảm tưởng chưởng pháp đối thủ không những kỳ ảo, nội lực cô gái cũng mang tầm cỡ to lớn kỳ lạ, mỗi chưởng ả nghênh tiếp đều gây khí huyết nhộn nhạo, đánh xong quyền thứ sáu, ả bỗng thấy cô gái dòm dòm vào ả, miệng cô tủm tỉm cười. Mạnh Phi Yến đang ngẩn ngơ, thấy không ổn, ả định xoay người lui ra sau, bàn tay trắng mịn của cô gái đã lật ngang, nắm chặt chẽ lấy cổ tay ả.

Mạnh Phi Yến vội sử ngọn cước “Phá kình trọng viên”, tung chân đá vô tâm khẩu cô gái. Đó là một đòn sát thủ của “Tích Ngọc bộ”, đủ khả năng lật ngược tình thế, giúp ả tìm đưởng sống trong tuyệt lộ, không ngờ cước vừa chuyển động, Bạch Y nữ đã ẩy mạnh ả một cái, đưa thân mình ả ra ngoài xa..

Mạnh Phi Yến thân thể hùng vĩ, ả nặng có hơn hai trăm cân, bị cô gái nắm giữ, ả trở thành một hình nhân bện bằng cỏ, cước trái vừa mới đá ra, ả đã bị cô gái siết chặt lấy tay, dùng toàn bộ thân mình ả làm vũ khí đánh vô hai tên Diêm chúng, hai đệ tử nọ kêu la thảm thiết, chúng bắn tung vào đám đồng bọn, làm cả lũ té dồn cục.

Trường kiếm trong tay phải Bạch Y nữ không rời khỏi cần cổ Tôn Chính Phương, tay trái cô vung Mạnh Phi Yến quật đông quét tây, đánh té nhào vô số bang chúng. Mạnh Phi Yến ngượng và giận, ả giãy dụa muốn thoát thân, có điều bàn tay đối phương siết chặt như một gọng kìm, cho dù ả vận toàn bộ sức lực cũng không sao giãy cho thoát được. Tuyệt vọng, Mạnh Phi Yến càng không thể hiểu bằng cách nào, một cô gái kiều diễm thế này đã tìm ở đâu ra được một thần lực như vậy.

Tôn Chính Phương đứng thẳng băng, làn kiếm phong quét qua quét lại ngang cổ, xa xa gần gần, y kinh hãi đến cơ bắp cứng đờ, mồm miệng khô khốc, rồi, không sao chịu đựng nổi nữa, y thét to: “Tất cả dừng tay ngay.”

Vốn y mang oai vọng số một trong bang, tiếng thét này có uy lực tựa đất bằng sấm dậy, bang chúng nghe được đều răm rắp dừng tay, đều ngoái trông vào y, Sở Không Sơn tuy không muốn, chỉ vì thế cô, lực mỏng, khi mọi người lui, ông ta cũng đành phải rút lui theo, ông nhìn sang Bạch Y nữ, thấy cô gái thoáng ngạc nhiên, rồi cô mỉm cười, đột ngột thu hồi trường kiếm, tay trái cô khẽ đẩy ra, buông thả Mạnh Phi Yến xuống đất. Cô một người một kiếm, đột nhập “Thần Hàm đại trận”, đánh bại năm đại cao thủ, thần thái hệt rồng bay phượng múa, cô vào trận như vô chốn không người. Cả bọn bang chúng nhìn cô gái, nhất thời ai nấy nín thở, khiến hòn đảo bỗng im phăng phắc.

Hoa Đình rời thuyền lên bờ, tay xách theo một cái bao thật to, y cất cao giọng, nói: “Các vị huynh đệ, xin hãy nghe ta nói một lời.”

Tôn Chính Phương vừa thoát chết, mặt mày lão hãy còn thất sắc, nghĩ đến chỗ Bạch Y nữ là do Hoa Đình dẫn về, lão nhất thời nổi đoá, lớn tiếng nói: “Hoa Đình, ngươi làm trò quỷ gì vậy? Buông tha cừu nhân, ngươi biết đã mắc phải tội gì không?”

Hoa Đình liếc lão một cái, hỏi: “Ai là cừu nhân?” Tôn Chính Phương mất kiên nhẫn , đáp: “Đương nhiên là tám bộ Tây Thành.”

Hoa Đình lắc lắc đầu, cãi: “Không phải.” Tôn Chính Phương sửng sốt, lão nghe ẩn ý trong lời nói, lập tức hỏi: “Xin giải thích cho?”

Hoa Đình đưa mắt rảo một vòng, y nghiêm nghị nói: “Cái chết của Bang chủ không có dính líu gì đến Tây Thành, hung thủ là một người khác.”

Lời còn chưa dứt, đám đông ồ lên, tám chủ bộ cũng hiện nét kinh ngạc. Hiện thời, Diêm chúng đã lui ra sau, tám bộ cũng đã triệt hạ trận pháp, Thu Đào tiến ra, bà nâng Lạc Chi Dương lên, xem mạch hắn, thấy hơi thở như có như không, mạch chạy rầm rập như nước lũ, bà không khỏi thấy lạ lẫm trong lòng, vốn định hỏi cặn kẽ, nhưng đại địch trước mặt, bà không dám lơ là, Lạc Chi Dương lại đang bất tỉnh, đành phải dẹp bỏ tò mò, bà đem hắn ra ngoài xa, giao cho Thủy Liên Ảnh chăm sóc.

Bỗng Mạnh Phi Yến nói: “Hoa diêm sứ, sự tình tối quan trọng, huynh nói hung thủ là người khác, thế huynh có cái gì làm bằng không?”

“Có!”, Hoa Đình trỏ một ngón tay vào Bạch Y nữ, “Vị Diệp Linh Tô, Diệp cô nương đây, hôm ấy tại lầu Trích Tinh đã khiến Tô Thừa Quang phải lọt vòng giam hãm, đấy chính là một phần trong xảo kế của cô.”

Chuyện này, một số Diêm chúng có biết, số người trông thấy Diệp Linh Tô trên tửu quán cũng không ít. Mạnh Phi Yến ngẩn ngơ, ả gật đầu nói: “Vị cô nương này ta cũng nhận biết, nhưng cô có liên quan gì tới hung thủ?”

Hoa Đình nói tiếp: “Hơn nửa tháng nay, ta chỉ một mực truy tìm tung tích Diệp cô nương, mãi đến tối qua mới gặp. Diệp cô nương vốn không muốn, nhưng ta nài nỉ mãi, cô mới khứng chịu đi một chuyến đến đây. Hai chúng ta xuôi thuyền về đông, tới ngang phủ Tùng Giang, chợt thấy có người đang lướt đi trên mặt sông…”

“Cái gì?”, Tôn Chính Phương không tin tai mình nghe rõ, “Hoa diêm sứ, ngươi nói có người lướt đi ở đâu?”

“Đi trên mặt sông”, Hoa Đình thần sắc hãy còn nét kinh nghi, y chẳng hề có lấy một chút gì là đùa cợt, Tôn Chính Phương cũng ngu ngơ, bỗng Vạn Thằng hỏi: “Hoa diêm sứ, thật sự là người lướt đi trên mặt sông hả?”

Hoa Đình lẳng lặng gật đầu. Vương Tử Côn tức giận, hừ một tiếng, y lạnh lùng nói: “Vạn Thằng, ngươi là chủ Thiên bộ, hẳn phải sáng suốt, chẳng lẽ ngươi cũng tin tưởng chuyyện ma quỷ đó?”

Vạn Thằng im lặng, ông ta ngoái đầu lại nhìn Thu Đào, hai người bốn mắt ngó nhau, thần khí lộ nét cổ quái. Tô Thừa Quang cười hề hề, y nói to: “Thiên hạ rộng lớn, thiếu gì chuyện lạ, có lẽ thực sự đó là kỳ nhân, có biệt tài đi trên mặt nước.”

Vương Tử Côn “phi” một tiếng, “Chỉ nói nhăng! Kỳ nhân gì? Ta cho là gặp ma quỷ.”

“Không phải ma quỷ, là người ta.”, Diệp Linh Tô chợt cất tiếng nói, “Y lướt đi trên mặt nước, có thể nghe tiếng bàn chân vỗ vào nước. “

Toàn đảo bỗng lặng yên, nhiều người không giấu vẻ nghi ngờ trên mặt.

Hết còn bị ngoại lực xông xáo vào, Lạc Chi Dương dần dần tỉnh lại, hắn cảm giác kinh mạch cơ thể thông suốt như thân tre trúc rỗng ruột, chân khí tuôn chảy thoải mái, không còn dấu vết nào của nghịch hành.

Biến đổi đột ngột này khiến Lạc Chi Dương vô cùng rúng động,chỉ là lúc ấy quá vội vàng làm theo chỉ dẫn, hắn đã không để ý tìm hiểu chi tiết, bây giờ đâm thắc mắc … bỗng nghe giọng nữ tử nói chuyện, thanh âm êm ái như tiếng suối reo nghe rất quen tai, hắn phải mở to hai mắt, nhìn thấy Bạch Y nữ, con tim hắn đập một nhịp thật mạnh bạo, tưởng chừng nghe thấy được.

Lúc từ biệt hôm ấy, Diệp Linh Tô quá bực tức, đã hầm hừ nói sẽ không bao giờ muốn gặp lại, giờ đây, hắn mà nhảy ào ra, chường cái mặt cho cô thấy, chỉ sợ cô tức tốc bỏ chạy mất thôi. hắn còn đang lưỡng lự, Lạc Chi Dương chợt nghe có người gọi, ngoái trông ra, hắn thấy Thủy Liên Ảnh đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.

Lạc Chi Dương vội vàng động thân đứng lên, hắn nói: “Thủy cô nương…”

Thủy Liên Ảnh thấy hắn cử động bình thường, cô không khỏi thở hắt ra một hơi, hỏi: “Ngươi hoàn toàn tốt cả rồi chứ?”

Lạc Chi Dương cười nói: “Không thể nào tốt hơn nữa được!”, rồi hắn bất giác trông về phía Diệp Linh Tô, chỉ thấy, sau nửa tháng xa cách, cô gái càng thêm xinh đẹp, cô đứng trên bờ sông, dưới ánh trăng, nom cô hệt một nàng tiên vừa cưỡi sóng tìm đến, tưởng chừng Hằng Nga vừa xuống trần, nét mỹ miều toả sáng đến choá mắt.

Chợt nghe Vương Tử Côn phản bác: “Hay dữ a! Ngươi nói là người, ta đây hỏi ngươi, là già lão hay trẻ tuổi, là nam hay là nữ?”

Diệp Linh Tô lắc đầu nói: “Ta chỉ nhìn thấy bóng dáng, đó là một nam tử. “

Vương Tử Côn cười nhạt: “Đến ngay cả mặt mày cũng không rõ, còn dám nói chắc là người, hổng phải ma quỷ?”

Diệp Linh Tô se sẽ nhíu mày, bỗng Hoa Đình lớn tiếng hỏi: “Các vị, Hoa Đình ta trước giờ hành sự đã có khi nào nói láo nói lếu chưa?”

Diêm chúng nhìn nhau, Đỗ Dậu Dương trầm ngâm nói: “Hoa diêm sứ là người chính trực, theo trí nhớ, lão phu đích xác chưa từng nghe y một lần dối trá.”

Hoa Đình gật đầu nói: “Thấy người nọ đi trên mặt nước, ta cũng không dám tin mắt mình nhìn chính xác, bèn thúc giục thuyền gia gấp rút đuổi theo.Đi không bao xa, chợt thấy phía trước xuất hiện rất nhiều thuyền bè, treo đầy cờ xí, đèn lửa sáng choang Ta nhìn rõ hiệu cờ, lập tức giật mình, nguyên lai, mấy thuyền bè đó đều là thuỷ quân của triều đình.”

Toàn đảo xôn xao, mọi người hè nhau dõi mắt ra sông, mặt nước tối ngòm, không nhìn thấy được đến chỗ tột cùng. Mạnh Phi Yến buột miệng hỏi: “Mấy thuyền bè đó đều nhắm đi về hướng đông chăng?”

“Đúng vậy.”, Hoa Đình khẽ gượng cười, “Ta sợ thủy quân có ý đồ bất lợi cho bang mình, còn đang lo lắng, chợt thấy người đi trên mặt nước nọ nhảy vọt lên trên một cỗ thuyền lớn. Lúc ấy, ta chợt hiểu ra, người này nhất định có dự tính, cố tình đưa hai người bọn ta tới chỗ này. Diệp cô nương tức thì bàn định kế hoạch, cô bảo ta ở lại giữ thuyền, còn cô ấy thì thi triển khinh công, cũng đến và tung mình đáp lên trên cỗ thuyền lớn đó.”

Nghe tới đây, tất cả ánh mắt đều hướng vào Diệp Linh Tô, Mạnh Phi Yến hỏi: “Diệp cô nương, cô tìm được người kia không?”

Diệp Linh Tô khe khẽ lắc đầu: “Trên sàn thuyền có rất nhiều vệ sĩ canh gác, lúc ta thượng thuyền, cả đám thủ vệ đều ngã lăn đầy mặt thuyền, bất tỉnh nhân sự. Chỉ là, bên trong khoang thuyền, có tiếng người đang bàn cãi. Ta nhất thời tò mò, dỏng tai nghe được vài câu. Nguyên lai, người ở bên trong đang bàn bạc về quý bang…”

Vương Tử Côn tức giận nói: “Thiệt vô lý quá, làm sao có xảo hợp đến thế được?”

Diệp Linh Tô liếc sơ vào y, cô tủm tỉm cười, nói: “Các hạ đừng nóng nảy, ta còn chưa nói xong mọi chuyện kia mà. “

Vương Tử Côn tức giận, y hừ một tiếng, cười gằn: “Nói bậy nói bạ, đừng nói thì hơn.”

Diệp Linh Tô ánh mắt lay động, cô lại cười, hỏi: “Vương diêm sứ không cho ta nói hết, hay là vì đang bị lấn cấn trong lòng?” Vương Tử Côn sa sầm, y cả giận nói: “Ai lấn cấn?”

Diệp Linh Tô đáp: “Túc hạ nếu không lấn cấn, để ta kể thêm mấy câu, đâu có gì quan hệ?”

Vương Tử Côn còn chưa trả lời, Mạnh Phi Yến mau miệng nói: “Sự tình vô cùng quan trọng, Diệp cô nương, cô cứ nóí đi, đừng ngại.”

Diệp Linh Tô cười cười, cô kể tiếp: “Người trong khoang thuyền, có một đứa họ Thường, làm thống soái thủy quân, một đưá họ Lưu, là Chỉ huy sứ trong cẩm y vệ. Bọn hắn đang bàn hai chuyện, chuyện thứ nhất là chỉ huy toán thuỷ quân nhắm hướng đảo Sùng Minh, giăng một tấm lưới bắt trọn ổ tinh anh của Diêm bang.”

Tất cả bang chúng đồng loạt “ồ” lên, trên mặt đầy vẻ nửa tin nửa ngờ. Lại nghe Diệp Linh Tô nói: “Chuyện thứ hai có liên quan đến Tề bang chủ, theo hai đưá nó nói chuyện, Tề bang chủ là do gian tế trong bang đánh thuốc độc giết chết.”

Mấy câu nói đó thật kinh thiên động địa, cả đám đệ tử nhất thời ồn ào bàn tán, Vương Tử Côn cả giận, thét: “Tiểu nha đầu nói hươu nói vượn, Tề bang chủ là Tô Thừa Quang đánh chết, sao lại nói chết vì bị hạ độc?”

“Đúng thế thật!”, Diệp Linh Tô khẽ gật đầu, “Vì đã cẩn thận dự liệu trước, ta bắt sống cả hai đứa cẩu quan, buộc chúng phải làm cho ta hai việc.”

Mạnh Phi Yến vội vàng hỏi: “Hai việc gì?”

“Việc thứ nhất, buộc hai đứa hạ lệnh Thủy quân lui binh,”

Đám Diêm chúng nghe, rất thích thú, vỗ tay rào rào khen hay. Diệp Linh Tô nói tiếp: “Việc thứ hai, chính là tra khảo chúng, buộc tụi chúng khai ra gian tế núp trong bang…”

Nói ngang đấy, cô ngừng một chặp, quay sang hỏi Vương Tử Côn: “Vương diêm sứ, sắc mặt ngươi không tốt, hay là bi trúng gió?”

Vương Tử Côn hừ một tiếng, y nói: “Ta vẫn khoẻ như thường, … À … gian tế kia là ai?”

Diệp Linh Tô cười , đáp: “Ta có nói, ngươi cũng không chịu tin, nên hay nhất là đem cẩu quan đến giáp mặt, đối chất cùng gian tế.”

Vương Tử Côn sững sờ, buột miệng hỏi ngay: “Cẩu quan đang ở đâu?”

Diệp Linh Tô trỏ một ngón tay vào cái bao to của Hoa Đình: “Chả phải trong đó sao?”

Ánh mắt mọi người dồn vào cái bao, thấy lùng bùng, bên trong có vật gì sống động cựa quậy.

Hoa Đình mở nút buộc bao, lôi từ trong ra hai hán tử trung niên, một mặc áo bào màu tím, râu dài, người kia mang đoản giáp. Hai người nhìn ngang nhìn ngửa, ánh mắt toát vẻ sợ sệt. Hoa Đình giải huyệt cho họ, y quát to: “Hai đứa bay, hãy khai y hệt trở lại những gì đã thú nhận trước đây.”

Hán tử mặc giáp “phi” một tiếng, chửi bới: “Đồ buôn muối lậu đáng bị ngàn đao phân thây tụi bay, một khi thuỷ quân triều đình đến đây, sẽ đem bầm thây cả lũ ra thành vạn mảnh…” Y còn chưa dứt lời, Hoa Đình đã đồng lúc vừa quyền vừa cước, đánh cho y mũi miệng đổ máu chan hoà, y nằm lăn sang một bên mà không ngớt rên siết hừ hừ.

Hán tử áo tím thần khí kinh hoảng, y cúi gằm xuống. Hoa Đình trợn mắt, nói: “Hoặc khai ra hoặc ăn đòn, cho ngươi chọn đó.”

“Ta khai … để ta khai…” Hán tử áo tím run như cầy sấy, y nói, “Ta họ Lưu, làm Chỉ huy sứ trong cẩm y vệ, vâng lệnh đi tiêu diệt Diêm bang……” Hoa Đình mất kiên nhẫn, quát: “Ai hỏi ngươi mấy cái đó, nói ra ngay, gian tế là ai?”

“Là… là…”, Lưu chỉ huy sứ nhìn quanh quất vô đám Diêm chúng, miệng lắp bắp, “Nó là….” Y còn chưa nói xong, Vương Tử Côn hươi quải trượng đập một phát xuống đất, y vụt nhảy ào ra, đến ngay sau lưng Cao Kì. Thổ trưởng lão hoàn toàn bất ngờ, không chút phòng bị, vừa cảm giác sau lưng đau buốt, lão đã bị họ Vương kiềm chế, Tay trái Vương Tử Côn giơ lên, đưa một thanh chủy thủ, chí ngay vào cổ họng lão.

Mọi người đều biến sắc, Đỗ Dậu Dương cả giận: “Vương diêm sứ, ngươi làm gì vậy?”

Vương Tử Côn nghiến răng, trợn mắt, không nói tiếng nào.

“Còn gì để mà nói?”, Diệp Linh Tô khẽ cười gằn, “Lão già này chính là gian tế, nó hạ độc giết chết Tề bang chủ.”

Toàn thể Diêm chúng trên đảo buông tiếng xầm xì , ồn ào, tất cả thủ lĩnh của họ đều bị động dung. Thuần Vu Anh trợn ngược hai hàng lông mày, lớn tiếng hỏi: “Vương diêm sứ, lời nói đó đúng không?”

Vương Tử Côn mặt tái xanh, y trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói: “Đúng thì sao?”

Lời đó vừa thốt ra, đám đệ tử đều phẫn nộ khôn tả, hè nhau vung vẩy binh khí. Vương Tử Côn vội quẹt quẹt chủy thủ vào cổ con tin, y rống lên: “Kẻ nào dám xông lên? Ta sẽ cùng tên họ Cao này đồng quy vu tận.”

Mọi người nghe doạ đều chùn bước, Tiễn Tư cả giận nói: “Vương Tử Côn, vửa mới đây, ngươi xin vào bang, thân mang trọng án, bị quan phủ truy nã, ngươi vào bước đường cùng, không còn nẻo nào để đi, nhờ Tề bang chủ giúp sức, mới tránh thoát kiếp nạn. Tề bang chủ đối với ngươi ân trọng như núi, tại sao ngươi hạ độc hại bang chủ?”

Vương Tử Côn mặt mày trơ trơ, y lạnh lùng nói: “Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng mồi, Hừ, thằng nhãi Tề Hạo Đỉnh này, suốt cuộc đời là vô pháp vô thiên, đến tuổi già, còn làm bộ giả trang nhân nghĩa, con mẹ nó, đến ngay cả sòng bạc, nhà thổ cũng cho là không phải đạo. Hừ, hắn đâu có thèm nghĩ, bao nhiêu công lao gầy dựng sòng bạc, nhà thổ của ta chỉ bằng vào một câu của hắn mà ta những gì ta tạo dựng sau nửa đời kinh doanh, chẳng phải đều tan tành như bọt nước cả hay sao?”

Mọi người nghe y nói, càng thêm tức giận, Thuần Vu Anh hét lớn một tiếng, y giơ đoản kích ra. Vương Tử Côn lui ra sau một bước, cười gằn: “Thuần Vu Anh, ngươi mặc kệ cái sống còn của họ Cao này hả?”

Thuần Vu Anh đập song kích vào nhau, y lớn tiếng nói: “Ngũ Diêm sứ giả lãnh nhiệm vụ bảo hộ bang chủ, Thuần Vu Anh thây kệ tất cả, chỉ muốn ra tay báo thù tuyết hận cho lão bang chủ.”

Mọi người nghe, đều đồng loạt gật đầu, ánh mắt Vương Tử Côn lộ một tia tuyệt vọng, y bỗng cười thảm, nói: “Thôi được, trên đường đi xuống hoàng tuyền, ít ra ta cũng có bạn đi cùng.”

Cao Kì sắc mặt thảm biến, lão hét ầm: “Lão Vương, từ từ để còn bàn tính mà….”

Vương Tử Côn tức giận, hừ một tiếng, y giơ chủy thủ, sắp chém xuống, chẳng dè cánh tay đau đớn, năm ngón tay chẳng còn chút khí lực, nghe choang một tiếng, chủy thủ rớt ngay xuống đất.

Vương Tử Côn vừa hãi sợ vừa bực, y định nhãn nhìn kỹ, thấy nơi huyệt “Ngoại Quan” có ghim một cây kim châm, dư kình chưa dứt, đuôi cây kim hãy còn rung rung.

Như sấm sét, cây kiếm Thanh Li xé gió đâm ngay vô ngực Cao Kì. Nhìn mũi kiếm, Thổ trưởng lão mặt không còn chút máu, Vương Tử Côn trông làn kiếm, y cũng chẳng hiểu nghĩa là gì. Như kiếm thần, cây nhuyễn kiếm đột nhiên lăng không, nó uốn ngoằn ngoèo một đường vòng cung, sượt ngang thân mình Cao Kì, đâm sột ngay vào Vương Tử Côn.

Ngực Vương Tử Côn chỉ cảm thấy mát lạnh, nhất thời mất hết khí lực. Cao Kì thừa cơ hội nhảy vụt về đàng sau, cùng lúc, Vương Tử Côn bay vụt ra ngoài xa hơn một trượng, y nằm thẳng cẳng, hết cục cựa. Có kẻ vào gần xem xét, thấy vết thương do mũi kiếm xuyên đúng tim, ngay trước lúc Cao Kì nhảy ra, lão già họ Vương này đã ô hô ai tai cái mạng mất rồi.

Toàn đảo Sùng Minh im lặng như tờ, tất cả mọi người nhìn cô gái, kinh ngạc lẫn vui mừng để đâu cho hết, Vui vì gian tế đền mạng, vì cứu thoát Cao Kì, kinh ngạc ở chỗ Vương Tử Côn là sứ giả đứng đầu ngũ diêm, võ công rất cao cường, chẳng dè vào lúc tối ư quan trọng, lại đã không đỡ nổi một đòn nhẹ nhàng của Diệp Linh Tô.

Thuần Vu Anh hươi đoản kích, lớn tiếng nói: “Gian tế đã chết, hai tên cẩu quan này cũng không nên để cho toàn mạng.”

Hai người nọ sắc mặt đại biến, họ co rúm cả lại, Thuần Vu Anh định xông ra, Diệp Linh Tô đưa kiếm ngăn y lại, gã này nhíu mày hỏi: “Cô nương làm vậy vì lý do gì?”

Diệp Linh Tô nói: “Thuần Vu tiên sinh thứ lỗi, ta có hứa với hai người này, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo lời ta dặn, sẽ tha cho họ khỏi chết.”

“Theo lời?”, Thuần Vu Anh sửng sốt, “Là như thế nào?”

Diệp Linh Tô cười mà không đáp, Hoa Đình lại vỗ tay, vui vẻ giải thích: “Thuần Vu huynh, thực ra hai người bọn họ cũng không biết gian tế là ai.”

Thuần Vu Anh lại thêm sửng sốt, y buột miệng hỏi: “Không biết gian tế, làm sao đến nhận mặt?”

Hoa Đình cười cười: “Chu Nguyên Chương là người như thế nào, bộ ông ta dễ dàng tiết lộ vai trò của Vương Tử Côn hay sao? Hai tên cẩu quan này, chức vị không cao, tự chúng cũng không biết ất giáp gì, ta cùng Diệp cô nương tra khảo không ra, Diệp cô nương thấy hai tên cẩu quan này ham sống sợ chết, cô bức bách bọn hắn giả vờ chỉ mặt hung thủ, đã lừa được Vương Tử Côn quẫn bách như chó bị dồn dưới chân tường, y tự đứng ra thú nhận, y tự đưa mình vô tử lộ.”

Bọn Diêm chúng nghe rõ mọi chi tiết, Thuần Vu Anh cười: “Thiệt giỏi quá, đừng nói Vương Tử Côn, ta cũng bị hai ngươi lừa luôn.” Mạnh Phi Yến cũng rất phục, ả ôm quyền hướng vào cô gái, khen Diệp Linh Tô: “Cô nương thật trí dũng song toàn, vừa rồi có đắc tội, xin bỏ qua cho.”

Diệp Linh Tô nhạt giọng đáp: “Tỷ tỷ quá khen, chẳng qua Linh Tô có hơi to gan thôi, giả dụ gian tế này vững tinh thần một chút, cách đó có khi vô dụng. Có lẽ anh linh Tề bang chủ bất diệt, trong cõi u minh, bang chủ đã giúp ta tìm ra được hung thủ.”

Mạnh Phi Yến thấy cô ta hoàn toàn không tâng công, ả càng thêm kính nể, nghĩ nhớ đến đại ân Tề Hạo Đỉnh, ả cay mắt, rướm lệ. Đang bồi hồi, chợt Hoa Đình vui vẻ hỏi: “Mạnh diêm sứ, muội còn nhớ di chúc của lão bang chủ không?”

“Còn nhớ rõ.”, Mạnh Phi Yến gạt lệ, “Lão bang chủ có nói, ai báo thù được cho ngài, người ấy lên làm chủ toàn bang.”

“Hay lắm.”, Hoa Đình vỗ tay, “Chính tay Diệp cô nương đâm chết Vương Tử Côn, vậy có xem như đã báo thù cho Tề bang chủ không?”

Diêm chúng bỗng nhiên im lặng, họ đưa mắt nhìn nhau. Chợt Tôn Chính Phương ho khan một tiếng, y chậm rãi nói: “Hoa diêm sứ, ngươi nói lời đó thấy thiếu cân nhắc. Vương Tử Côn dĩ nhiên do Diệp cô nương giết, Tề bang chủ cũng đích xác có dặn di chúc, chẳng qua, Diêm bang mình ba mươi vạn đệ tử, hầu hết là nam nhi hảo hán, bắt bọn hắn phục tùng một nữ tử, e rằng có hơi khó.”

Tiễn Tư cũng gật đầu lia lịa: “Tôn trưởng lão nói đúng, Diệp cô nương dung mạo như thiên tiên, võ công cũng cao, nhưng để trấn phục quần hùng, thấy thiếu phần uy nghiêm.”

Mạnh Phi Yến nghe được, ả bất bình, cười nhạt, “Nói đi nói lại, các ngươi đều coi thường nữ tử? Ta cũng là nữ tử, nữ tử có thể làm diêm sứ, tại sao không thể làm bang chủ?”

Ả xưa nay thẳng thắn, trung trực, Diệp Linh Tô báo thù cho Tề Hạo Đỉnh, Mạnh Phi Yến vô cùng cảm kích, trong lòng đã xem cô hội đủ điều kiện làm bang chủ. Tôn, Tiễn hai người lấy lý do nam nữ để khước từ, trong lòng tức giận, ả đã đứng ra phản bác.

Tôn Chính Phương liếc nhìn ả một cái, y cười hắc hắc, nói: “Mạnh diêm sứ không như vậy, đối với lão phu, ngươi còn uy nghiêm gấp mấy nam tử.”

Mạnh Phi Yến tức giận. sắc mặt trắng bệch, lời đó, Tôn Chính Phương rõ ràng giễu cợt ả dung mạo xấu xí còn hơn nam tử. Mạnh Phi Yến giậm chân, đang định phản bác, bỗng nghe Cao Kì lạnh lùng nói: “Tôn Chính Phương, làm bang chủ, phải là ai nói, ngươi mới chịu nghe?”

Tôn Chính Phương hai mắt trợn ngược, y la lớn: “Hay nhỉ, ngươi nói rõ thêm một chút, là lời ai nói mới có giá trị?”

“Là lời Tề bang chủ định đoạt! “, Cao Kì ngẩng cao đầu, tiếng oang oang như hồng chung, “Diêm bang mình hành tẩu giang hồ, toàn bằng hai chữ ‘tín nghĩa’, nếu đến ngay cả lời di chúc của tiền đại bang chủ mà coi như không, giang hồ nghe được, mình còn giảng tín nghĩa nỗi gì? Ba mươi vạn đệ tử Diêm bang, thử hỏi, nếu ai cũng vô tín, còn ai muốn làm bang chủ?”

Tam đại trưởng lão mỗi người hùng cứ một phương, đều không phục lẫn nhau. Cao Kì tự ti võ công, thế lực đều không theo kịp hai lão Tôn, Tiễn , chuyện tranh ngôi bang chủ, với y, quá nửa là vô hy vọng. Hơn nữa, Diệp Linh Tô giết chết Vương Tử Côn, đã có ơn cứu mạng. Cao Kì xếp thứ ba trong số ứng viên làm bang chủ, nếu để yên, hoá ra quá tiện nghi cho hai cái lão đối đầu kia, chi bằng đề nghị Diệp Linh Tô làm bang chủ, thứ nhất trả ơn, thứ hai lập công đề cử, mua cảm tình, mai sau dễ thành tâm phúc, trọng thần cho tân bang chủ.

Câu nói này cực kỳ đường hoàng đứng đắn, hai người Tôn, Tiễn không thể phản bác, họ đều nẫu ruột. Cao Kì cũng không thèm để ý đến thần sắc bọn họ, hắn quay sang hỏi to: “Đỗ Dậu Dương, Thuần Vu Anh, ý các ngươi là sao?”

Đỗ Dậu Dương gia nhập đã lâu, có giao tình tốt với Tiễn Tư, y liếc Tỉnh trưởng lão một cái, làm ra dáng trầm ngâm, nói: “Tôn, Tiễn nhị vị trưởng lão nói không phải không có đạo lý, cô ấy là nữ tử, thật sự khó có thể khiến bang chúng khâm phục.”

Cao Kì hừ một tiếng, y dòm vào Thuần Vu Anh, gã này bảo y: “Đỗ Diêm sứ nói không đúng, lão bang chủ chỉ nói ai báo thù thì lên kế thừa ngôi bang chủ, chứ chẳng có nói người trả thù bó buộc là nam hay là nữ.”

“Nói đúng quá.”, Cao Kì vỗ tay cười to, “Đỗ Diêm sứ, Tôn, Tiễn nhị vị tính vô một bên, ta cùng Mạnh Diêm sứ, Thuần Vu Diêm sứ, Hoa Diêm sứ gom vô một bên, ba phản đối, bốn đồng ý. Ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Diệp cô nương chính là bang chủ thứ mười ba của Diêm bang.”

Tôn, Tiễn hai người vừa bực vừa rối trí, hai lão dòm sang, thấy Diệp Linh Tô đứng xa xa, cô nhíu mày không nói. Tôn Chính Phương chợt máy động trong óc, y lớn tiếng, nói: “Cao Kì, ngươi không cần tự biên tự diễn, Diệp cô nương còn chưa ngỏ ý chịu làm hay không muốn làm bang chủ, xem cô hình dung băng thanh ngọc khiết, có khi cô không khứng đứng chung hàng ngũ cùng một lũ nam tử thối tha như tụi mình?”

Cao Kì nghe nói mà ngạc nhiên, y nghĩ lại, Diệp Linh Tô cho tới giờ chưa hề ngỏ ý về vụ làm bang chủ, trong phút chốc, y cập rập, vội vã đứng ra, cười nói: “Diệp cô nương, chuyện nhận lãnh chức vị bang chủ, không biết ý cô nương ra sao?”.

Diệp Linh Tô ngẩng đầu, đưa đôi mắt trong veo như thuỷ tinh nhìn một vòng, cô khẽ cười, nói giọng không mấy quan tâm: “Tôn trưởng lão, ta nếu vào làm bang chủ, lão nhất định ta sẽ không được bang chúng nể phục?”

Tôn Chính Phương sững sờ, lão nhảy nhổm lên, cười nói: “Xưa nay trọng nam khinh nữ, người bản bang phần lớn là nam tử, nói dễ nghe thì bảo là Diêm bang, nói xách mé, chính là một bang buôn muối lậu, Bản chất vốn kiêu hùng, ngạo ngược không tuân thủ pháp luật, Tôn mỗ tuy bội phục cô nương, nhưng nhân tâm đa dạng, bọn đệ tử thấp kém bên dưới chưa hẳn bằng lòng.”

Diệp Linh Tô liếc lão một cái, cô gật đầu nói: “Chuyện của quý bang, ta vốn vì vô ý mà dính líu vô, theo lời Hoa Diêm sứ nói, Tô Thừa Quang thua cược ta mà bị giam cầm, Tây Thành muốn cứu người, tất nhiên phải một trận sinh tử cùng Diêm bang. Ta nghĩ kỹ, trọn việc này do ta dựng lên, Tây Thành tìm đến, ta chẳng thể khoanh tay đứng nhìn. Cứ tưởng hung phạm lộ diện, ta ắt có thể phủi tay ra đi, lại để cho lão nói những gì là nam tôn nữ ti. Hừ, ta thật sự không tin, nam tử có thể làm bang chủ, tại sao nữ tử lại không thể? Được rồi, để ta ngồi thử cái ngai bang chủ một chặp, xem thử xem mấy vị tôn quý nam nhi đó, rốt cuộc chịu phục hay không chịu phục ta quản thúc.”

Số nữ đề tử trong bang có thể đếm được trên đầu ngón tay, bọn nam tử nghe cô nói vậy, lập tức lộ thần khí cổ quái. Mạnh Phi Yến cũng mừng rơn, ả chẳng chờ Tôn Chính Phương đáp lời, đã rảo bước đến trước mặt Diệp Linh, lấy ra một cái lệnh bài bằng ngọc xanh, cung kính nói: “Cái lệnh bài ’Thanh Đế’ này lưu truyền từ tay đại bang chủ thứ nhất Hoàng Sào công, chính là vật tượng trưng cho uy quyền bang chủ. Trong vòng bốn biển, Diêm chúng thấy lệnh như thấy người, tuân lệnh mà thi hành, cấm kháng mệnh. Lúc Tề bang chủ lâm chung đã ký thác ta cai quản nó, hôm nay, trời thương, nó đã rốt cục có chủ nhân mới. ” Nói xong, ả trịnh trọng dâng lên bằng cả hai tay.

Diệp Linh Tô đón nhận, cô quan sát, mặt chính lệnh bài khắc một hàng chữ vàng: “Thanh Đế thu phong, bách hoa túc sát” (Thanh Đế có cường lực quét tan tành tất cả), mặt sau được khảm một đóa kim cúc chín cánh, đóa hoa nở rộ toát ra một khí thế lẫm liệt. Cô chăm chú nhìn một lát rồi đưa mắt nhìn quanh, cô giơ cao lệnh bài, trên đảo đang tĩnh lặng, bỗng nhiên phát ra một loạt tiếng hoan hô.

Hai lão Tôn, Tiễn nghe tiếng hoan hô, đều lộ vẻ kinh ngạc, họ không hiểu vì đâu một đám nam tử kiêu ngao đã tôn sùng một nữ tử đến từ ngoài bang. Nguyên lai, Diệp Linh Tô đơn thân xông phá trận địa, giết kẻ gian, cứu người, võ công cao cường, oai phong cô đã sớm trấn áp quần hùng. Xưa nay, ai cũng tôn sùng kẻ mạnh, dó là bản năng thiên nhiên, bang chúng lại không có gì để tranh cạnh ba trưởng lão cùng các Diêm sứ, họ chẳng có tư tâm gì với ngôi vị bang chủ, chỉ thấy cô gái đẹp một sắc đẹp rúng động lòng người, võ công lại cao cường, cô làm bang chủ chưa hẳn là một chuyện xấu.

Thuần Vu Anh tiến tới một bước, cất giọng rắn rỏi, y hô lớn: ” ’Bách hoa giai sát, thiên diêm quy nhất ’ (quét tan tất cả, ngàn Diêm chúng quy về một mối), ngôi vị bang chủ đã định, xin mời tất cả làm lễ ’dâng muối ’ để thề nguyền trung thành.”

Đường chủ các tỉnh lấy từ trong bọc ra một cái tô lớn, chuyền tay nó đến khắp đệ tử trong phân đường của họ, mỗi đệ tử nhận tô liền móc từ bọc trong người ra một túi gấm, nhón lấy ít muối từ trong túi, bỏ vào tô. Đi hết một vòng phân đường, đường chủ các tỉnh lại đem tô muối đó giao cho trưởng lão của mình. Trưởng lão đổ muối từ các tô đó vào một cái bát lớn của họ, đem giao cho Thuần Vu Anh. Thuần Vu Anh chuyển số muối trong ba cái bát lớn đó vào một cái túi gấm, y cung kính dâng túi gấm lên tận tay Diệp Linh Tô.

Lúc họ nhón muối cho vào tô, ai nấy đều giữ vẻ trang nghiêm, thần thái ngưng trọng, rõ ra một loại nghi thức. Cô gái thật khộng hiểu ý nghĩa, cô khẽ nhíu mày, Mạnh Phi Yến thấp giọng nói: “Bản bang lấy buôn bán muối lậu làm nghề nghiệp, muối từ mỗi túi gấm của mỗi đệ tử là tư diêm (muối riêng, muối lậu), hợp tất cả các tư diêm đó vào chung một chỗ, kính dâng tặng bang chủ, để biểu lộ lòng trung thành.”

Diệp Linh Tô tiếp nhận cái túi gấm, cô còn chưa kịp phát biểu, chợt nghe Vạn Thằng nói: “Cô nương mới đăng quang lên làm bang chủ, chuyện thật rất đáng kính và đáng mừng. Mà nay mọi sự đã rõ ràng, cái chết của Tề Hạo Đỉnh không có phần dính líu của Tô sư đệ, ân oán giữa quý bang cùng bản phái đã kết liễu, vì đêm đã khuya mà đường về lại xa, bổn phái xin cáo từ.”

Diêm bang bị nhiều biến cố, đã quên phứt mất sự hiện diện Tây Thành. Nghe Vạn Thằng cáo từ, Mạnh Phi Yến tức giận nói: “Tề bang chủ không phải do Tô Thừa Quang giết, cũng vì hắn mà chết, nếu không phải hắn đánh trọng thương Tề bang chủ, Vương Tử Côn làm sao có cơ hội hạ độc? “

Chúng đệ tử cùng tám bộ qua một hồi đại chiến, số người bị thương khá nhiều, họ vừa nghe ả nói, bèn rùng rùng tán thành, hò hét hùa theo.

Chợt nghe Thuần Vu Anh lên tiếng: “Mạnh Diêm sứ nói quá lời, Vương Tử Côn lòng lang dạ sói, nếu không có Tô Thừa Quang, chưa hẳn y cũng sẽ không mưu hại bang chủ. Vừa rồi, y trăm mưu ngàn kế muốn tạo bất hoà giữa Diêm bang, Tây Thành, để hai bên xô xát một hồi. Khi đó lưỡng bại câu thương, quan binh kịp thời đến quơ một mẻ lưới hốt trọn tụi mình.”

Chúng đệ tử nghe y chiết giải, họ nghĩ nhớ đến lời ăn tiếng nói của Vương Tử Côn, câu nào câu nấy đều mang dụng ý đã có tính toán, không phải ngẫu nhiên mà nói, nhất thời ai nấy đều lặng thinh, mấy ngàn con mắt đều dõi vào Diệp Linh Tô.

Cô gái khẽ nhíu mày, cô chăm chú nhìn tám chủ bộ, cất cao giọng hỏi: “Các ngươi đều là người Tây Thành? “

Vạn Thằng gật đầu: “Không sai, tại hạ Thiên bộ Vạn Thằng. “

Diệp Linh Tô hừ nhẹ một tiếng, lại hỏi: “Lương Tư Cầm không đến à?”

Vạn Thằng lắc đầu nói: “Thành chủ không có đến.”

Diệp Linh Tô buột miệng: “Hắn đang ở đâu?”

Vạn Thằng thấy cô lộ vẻ cập rập, mắt y thoáng hiện một chút khó hiểu, rồi y trầm ngâm nói: “Nếu hỏi tung tích Thành chủ, Vạn mỗ không thể trả lời. “

Diệp Linh Tô nhíu mày: “Thế các ngươi có gặp qua đảo vương Vân Hư chưa?”

Vạn Thằng sửng sốt, lắc đầu: “Chưa từng gặp.”