Chương 24 : Cửu Vương Triều Khuyết 1

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lạc Chi Dương đi một mạch hơn hai mươi dặm, tâm tình mới lắng dịu xuống, hắn không hiểu vì sao, vừa rồi, chạm vào ánh mắt Diệp Linh Tô, hắn bỗng dưng tái tê trong lòng, chỉ muốn đi, càng xa cô chừng nào càng tốt chừng nấy.

Sau khi bị vây hãm trong trận “Chu Lưu Bát cực”, cơ thể Lạc Chi Dương như được thay da đổi thịt, nội tức hắn bền bỉ, đi thật lâu như vậy mà chân khí không yếu kém thì chớ, lại còn sung mãn hơn lên, tâm chí phấn chấn khiến hắn bất giác hú một tràng dài, âm thanh vút lên cao, chung quanh đấy vài dặm đều nghe rõ được.

Rảo bước đi trong tiếng hú, sau độ một tuần trà, Lạc Chi Dương cảm thấy chân khí lưu chuyển thông suốt, hắn đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, tự hỏi: “Nhờ đâu vận hành chân khí trong cơ thể biến đổi từ nghịch sang thành thuận?”

Hắn cố lục trí nhớ, khi bị tám loại kình khí “Chu Lưu” xộc vào cơ thể, khuấy cho nghịch khí bốc lên từ đan điền, hắn đang cực kỳ khó chịu, bỗng có một thanh âm chỉ dẫn cho hắn cách thức điều động chân khí, đưa nó đi khắp trăm huyệt đạo, giúp hắn tiến vào một cảnh giới huyền diệu, đến lúc hắn hồi tỉnh lại, toàn bộ vận hành của nội khí trong cơ thể đã từ nghịch biến sang thuận.

“Người hướng dẫn nọ là ai?”, Lạc Chi Dương chỉ thấy lạ lẫm, thế nhưng cảm tưởng sự thay đổi này có quan hệ mật thiết cùng tâm pháp tu luyện nội công, hắn cố nhớ lại toàn bộ những lời chỉ dẫn, y theo đó vận chuyển chân khí một vòng, tức thì thấy nội thể hưng phấn, chân khí lưu chuyển lanh lẹ không chút trở ngại, không còn những cảm giác cực kỳ khốn khổ của nghịch hành.

Trong đầu Lạc Chi Dương tràn đầy những nghi vấn không lời giải đáp, hắn đành gác chúng sang một bên, tiếp tục hành trình trở lại kinh thành. Sau một ngày một đêm, về đến ngoại ô, hắn thay đổi sang đạo bào, lúc phản hồi Dương Minh quan, hắn hay tin Tịch Ứng Chân đã bị triệu vào ở trong cung. Đạo Thanh được biết hắn đã về, y chạy mau tới vân phòng, mặt mày tươi rói, chúc mừng hắn..

Lạc Chi Dương kỳ quái hỏi: “Mừng chuyện gì?”

Đạo Thanh hớn hở: “Thái tôn cho triệu đệ vô Đông cung, bộ không đáng vui mừng sao?”

“Thái tôn?”, Lạc Chi Dương sửng sốt, “cho triệu tui?”

“Đúng thế!”, Đạo Thanh mặt mày rạng rỡ, “Hai ngày trước đây, Thái tôn cho người đến mời đệ vào cung, lão thần tiên bảo đệ có việc bên ngoài, nhờ vị công công trở về bẩm báo. Hảo sư đệ, đệ đã về đến đây rồi, hãy mau chóng vô Đông cung, Thái tôn chính là Hoàng đế tương lai, không thể bắt phải chờ đợi quá lâu đâu”

Lạc Chi Dương nghĩ nhớ đến chuyện trợ giáo, tức thì thập phần đau đầu, đành phải nói: “Đông cung ở đâu, để tui đi cầu kiến.” Đạo Thanh khoát tay, nói: “Đông cung đâu phải chỗ muốn đi là đi đâu! Trước hết, phải thảo một cái danh thiếp, Thái tôn xem qua, sẽ triệu đệ vào cung.”

Lạc Chi Dương không làm gì khác được, hắn đành phải viết mấy chữ vào một danh thiếp, trình bày rằng vừa đi xa về, Thái tôn nếu có lòng ưu ái, xin được diện kiến … vân vân. Xong rồi, sai một tiểu đạo sĩ đưa đến Đông cung. Chẳng mấy chốc, tiểu đạo sĩ trở về, cùng đi có một thái giám, đem giao cho hắn một thủ lệnh, Lạc Chi Dương đọc kỹ thấy, đúng là chữ viết của Chu Duẫn Văn, lệnh cho hắn sớm hôm sau phải vô Đông cung hầu cận. Ngủ một đêm không có chuyện gì khác lạ, ngày kế Lạc Chi Dương thức dậy sớm, hắn chấn chỉnh áo quần, dùng điểm tâm xong thì thấy xe của Đông cung đến đón. Đông cung ở phía đông trong Tử Cấm thành, cách cung điện hoàng đế một bức vách. Đến trước đại môn, hắn lên một cỗ kiệu nhỏ, theo cửa hông đi vô cung, tới một trạm canh trước cung, bèn xuống kiệu đi bộ. Đi chừng trăm bước, bỗng nhiên nghe có tiếng cười, theo thái giám chỉ dẫn, Lạc Chi Dương đi vào một thư phòng, trông thấy Chu Duẫn Văn ngồi chủ vị, đang trò chuyện cùng ba người. Trong số có Hoàng Tử Trừng, hai văn quan khác, một ngoài ngũ tuần, mặt chữ điền, râu ria rậm rạp, người kia ngoài bốn mươi, mặt ngọc, phong thái cao nhã.

Chu Duẫn Văn thấy Lạc Chi Dương, y đứng dậy, vỗ tay cười nói: “Đạo Linh tiên trưởng đã đến rồi kia.”

Lạc Chi Dương tiến lên một bước, chắp tay hành lễ.

“Láo xược.”, Hoàng Tử Trừng cau mặt, “Tại sao không hành đại lễ trước Thái tôn?”

Lạc Chi Dương cười nói: “Hoàng đại nhân là người trần tục thì theo lễ số tục gia, tiểu đạo là người phương ngoại, dĩ nhiên theo lễ số của phương ngoại.”

Hoàng Tử Trừng đang định phản bác, Chu Duẫn Văn khoát tay, nói: “Được rồi, lão thần tiên diện kiến Thánh Thượng cũng chỉ chắp tay mà thôi.”

Hoàng Tử Trừng cười nhạt: “Hắn nhỏ tuổi, vô công vô đức, làm sao sánh cùng lão thần tiên cho đươc?”

Chu Duẫn Văn cười cười, y trỏ vào vị quan mặt chữ điền, nói: “Vị này là Tề Thái, Tề đại nhân đang lĩnh chức Binh Bộ thượng thư, “

Y chỉ người kia, nói, “Vị này tên Trác Kính, Trác đại nhân làm quan Hộ Bộ thị lang, các vị tuy không phải trợ giáo, nhưng có học vấn tinh thâm, đều là thầy giỏi của ta.”

Lạc Chi Dương thi lễ cùng họ.

Trác Kính đưa mắt đánh giá hắn một cái, lão chợt cười, nói: “Thái tôn điện hạ, thấy Đạo Linh tiên trưởng, vi thần bỗng nghĩ đến một việc lạ.”

Chu Duẫn Văn cười hỏi: “Việc lạ ra sao, kể ta nghe chơi?”

Trác Kính nói: “Ở làng hạ quan có một hộ nông gia, năm ngoái, trong đám heo bỗng một nái sề đẻ được một con chó nhỏ. Làng xóm đều lấy làm kỳ, họ bàn rằng: ‘Đúng đạo lý thì là cẩu để cho cẩu nuôi, nhưng do heo đẻ ra, theo đạo lý mà nói thì tuy do heo đẻ, nhưng lại thuộc giống chó’.”

Mọi người nghe đều cười ầm, Hoàng Tử Trừng vờ không hiểu, hỏi: “Chuyện thiệt thú vị, nhưng không biết có dính dáng gì tới Đạo Linh tiên trưởng?”

Trác Kính cười, đáp: “Nói ‘đạo lý’, bộ không có liên tưởng đến ‘đạo sĩ’ à?”, mọi người càng cười to hơn.

Nguyên lai, Chu Duẫn Văn tức giận Lạc Chi Dương bữa đó vượt trội mình mà nổi bật trước nhà vua, y bàn trước cùng ba tên tâm phúc, tìm cách chọc quê hắn, lúc ấy, tại đấy, duy nhất đạo sĩ chỉ có một mình Đạo Linh, Trác Kính dựng chuyện cười, chẳng qua ngầm bảo Lạc Chi Dương đồ đệ của heo, của chó.

Lạc Chi Dương trong lòng nổi sùng, mặt hắn vẫn tỉnh bơ, “Nhân nói chuyện lạ, tiểu đạo hai hôm trước cũng chứng kiến một chuyện khác thường.”

Ba vị quan nhìn nhau, đều có nét cười nhạt.

Lạc Chi Dương vờ không thấy, hắn kể tiếp: “Tiểu đạo trọ tại một khách điếm chợt nghe một ông khách gây gổ cùng điếm chủ nhân, đến nơi xem, thấy trong chuồng ngựa có một con lừa (ND lừa : mao lư).”

“Có gì lạ đâu.”, Hoàng Tử Trừng cười gằn, “chuồng ngựa bộ không chứa được lừa sao?”

Lạc Chi Dương cười nói: “Lưà dĩ nhiên có thể chứa, chỉ vì ông khách nói, hắn đem vô nhốt tại chuồng ngựa rõ ràng là một con ngựa, sau một đêm, tại sao đã biến thành lừa?”

Trác Kính cười góp: “Ắt là điếm chủ nhân đánh lận con đen, đem lừa thay vô ngựa”

Lạc Chi Dương cười. tiếp; “Ông khách cũng nói y hệt như vậy, điếm chủ nhân lại đưa ra đạo lý của mình, y nói: ‘Khách quan có chỗ không biết, ông nhìn chữ LƯ (驴 , bộ Mã 馬), mà xem, chữ LƯ bên trái một cái mã, bên phải một cái hộ (户), MÃ của ông mà biến thành LƯ, nhất định là đã đi vô Hộ Bộ làm quan rồi.’”

Trong điện tức thì lặng yên như tờ, Trác Kính tái mặt, y cười gằn, hỏi: “Theo như cách nói của tiên trưởng, quan ở Hộ Bộ đều là lư sao?”

Lạc Chi Dương bèn cười, đáp: “Đâu dám đâu, lời đó chẳng phải của tiểu đạo nói, mà là do điếm chủ nhân kia nói”

Trác Kính không thể phát tác, y rầu thúi ruột, Chu Duẫn Văn thấy y thua thiệt miệng lưỡi, cũng thấy không khoái gì cho lắm, bèn đánh mắt với Tề Thái. Lão này vuốt râu, khẽ cười: “Hạ quan hôm qua cao hứng đặt một cặp câu đối, mới chỉ xong được vế trên, vế dưới nghĩ muốn bể đầu mà chưa ra, tiên trưởng học vấn cao, xin nghĩ giùm hạ quan cái vế dưới với.”

Lạc Chi Dương thầm chửi thề: “Lão tử lại không phải thư sinh, chỉ có học vấn kiểu rắm chó thì mới đối được với vế đối rắm chó gì đây?” Chỉ là, Tề Thái kêu đích danh hắn, nếu không tiếp chiêu, càng để chúng cười vào mặt, hắn đành lập tức gồng mình, đáp “Tiểu đạo kém tài ít học, chỉ sợ đối không chuẩn.”

“Đừng ngại, hãy nghe qua vế trên đã.”, Tề Thái cười, cất cao giọng, “Vế xuất là: ‘Nhị viên đoạn mộc thâm sơn trung, tiểu hầu tử dã cảm đối cứ (Cú).(hai con vượn đốn cây trên núi cao, thằng khỉ nhỏ cũng dám kéo cưa)” (ND: ‘ĐỐI CỨ/kéo cưa’ nghe na ná như ‘ĐỐI CÚ/đáp lại một câu’).

Mọi người cười vang, Trác Kính lại còn giơ cao ngón cái, khen rối rít: “Tề đại nhân, vế xuất thật hay.”

Lạc Chi Dương thầm giận dữ, “Đối cứ” ý nói “Đối câu”, vế xuất này rõ ràng mắng hắn là khỉ con, nếu đối theo từng chữ, phải chịu thua cũng đã không được rồi, lại còn mắng mình khỉ con, quyết chẳng thể đại bại vào tay lão súc sinh này. Hắn chợt chớp loé trong đầu vụ lừa ngựa vừa vồi, bèn cười hì hì, đáp: “Tề đại nhân, tui đã có nghĩ ra vế sau, chỉ là sẽ có nhiều đụng chạm.”

Tề Thái âm thầm kinh nghi, lão cố nặn một nụ cười, bảo: “Không sao đâu, hạ quan sẽ không để bụng.”

Lạc Chi Dương mỉm cười, cao giọng ngâm: “Nhất lư hãm túc ứ nê lí, lão súc sinh như hà xuất đề (Một con lừa lọt cẳng trong hố bùn, lão súc sinh làm cách nào rút được cái vó ra)?” (ND: ‘XUẤT ĐỀ/rút vó ra’, nghe từa tựa ‘XUÁT ĐỀ MỤC’)

Mọi người nghe, họ ngơ ngác, rồi đột nhiên đồng thanh kêu lên “Hay quá”, chỉ mình Tề Thái mặt mày đỏ au, lão cố làm vẻ mặt tươi cười, nhưng có khi lão khóc mà lại dễ coi hơn.

Chu Duẫn Văn chăm chú dòm đòm vào lão, y vui vẻ nói: “Tề đại nhân đừng bực, hai câu này thật sự đối nhau chan chát, vế xuất, vế đối đều tuyệt hảo, chẳng trách Thánh Thượng nhìn hắn với biệt nhãn, tiên trưởng quả nhiên tài trí bất phàm.”

“Không dám, không dám.”, Lạc Chi Dương cười cười, “Chẳng qua gặp vận may thôi.”

Ba vị văn quan thua liền một lúc hai trận, nhuệ khí tan tành, Chu Duẫn Văn cũng biết ba người họ không phải đối thủ, còn tiếp tục thi đua, chỉ có mà lãnh thêm nhục nhã, y lập tức đổi đề tài, chuyển sang chuyện học vấn.

Đám Hoàng Tử Trừng ba người đều là bậc đại nho đương thời, nếu so về số kinh điển từng đọc, Lạc Chi Dương hẳn thua to, nhưng nhờ vào oai phong mới tạo được, và là đạo sĩ, không bị lễ giáo ước thúc, những bàn luận về học thức, hắn đều có cách lý giải độc đáo. Ba lão hủ nho nghe hắn trổ giọng tà ma ngoại đạo, đều tức giận sôi máu, chỉ là về biện bác, Lạc Chi Dương quỷ biện bất tận, xổ nho chùm ba câu hai giọng ….lấn át đến cả ba bị tắc họng, không nói năng được gì.

Chu Duẫn Văn tuy thấy tiểu tử này đi chệch hẳn ra ngoài vụ trợ giáo,nhưng nghe hắn bàn luận tân kì, lại có thể tiêu sầu giải muộn, cho dù hắn nói năng một bước đến trời, y cũng không can thiệp vô. Ban đầu, y và hắn chỉ bàn luận học vấn, mấy ngày sau, họ bắt đầu bàn sơ về chính sự. Lấy tứ thư ngũ kinh mà đánh giá, Lạc Chi Dương chẳng khác một cái bao cỏ nhẹ ký, nhưng cần xử lý chính vụ, hắn có một chút thiên tư, chuỵện khó đến đâu, hắn đều có ý tưởng mới lạ giúp giải quyết thoả đáng. từ khi Chu Duẫn Văn theo ý kiến hắn mà phê chuân tấu chương, Chu Nguyên Chương liền có thay đổi thái độ, nếu là ý kiến của lũ Hoàng Tử Trừng, y thường thường bị lão hoàng đế mắng cho tối tăm mặt mày, Chẳng mấy chốc, nhãn quan của Chu Duẫn Văn đối với Lạc Chi Dương kính trọng hơn hẳn lên, y thậm chí còn nảy sinh ỷ lại vào hắn!

Đám Hoàng Tử Trừng vừa ghen tức vừa hận thù, những thái phó, trợ giáo trong Đông cung đều là hạng đại nho xuất thân bát cổ, họ ghen tức mờ mắt, thường cùng nhau thông đồng giữ Hoàng Thái tôn như là của riêng, luôn tìm cách ngăn cản người khác có cơ hội ăn ké. Huống hồ, Lạc Chi Dương một tên đạo sĩ, không thông nho thuật, tuổi nhỏ mà đắc chí. Lũ hủ nho học hành, thi cử trầy da tróc vẩy. lăn lộn quan trường đến tuổi da mồi tóc bạc mới tạo được một địa vị đương thời, một tên tiểu đạo sĩ bé nhỏ, vô công vô đức, sao có thể một bước đặt chân lên ngôi vị cao hơn họ cho được.

Bởi duyên cớ đó, lũ hủ nho tìm cách làm khó, chống đối Lạc Chi Dương mọi nơi, mọi lúc. Sắp có tổ chức thết đại yến nơi phủ đệ họ Từ, Hoàng Tử Trừng bắt được tin này, y ra sức trổ tài văn chương, tìm cách bôi đen Lạc Chi Dương trước mặt Chu Duẫn Văn, phao tin hắn là tay trong của Yến vương.

Trong các phiên vương Chu Duẫn Văn đại kị Tấn vương, Yến vương cùng Ninh vương, các vương này trấn thủ phương bắc, cầm trong tay quá nửa binh lực Đại Minh. Mà trong ba phiên vương, Yến vương là người uy vũ tuyệt luân, y xem Chu Duẫn Văn như cái gai trong mắt, Thái tôn trong lòng cũng ngán y, cho nên khi nghe lũ hủ nho đâm thọc, Chu Duẫn Văn nảy sinh lo ngại, y bèn giữ khoảng cách với Lạc Chi Dương.

Lạc Chi Dương hiểu được tâm tư Hoàng Thái tôn, hắn mừng quá sức vì bớt khó nhọc, bèn chơi theo cùng một tuồng, nếu Chu Duẫn Văn không hỏi, hắn cũng quyết không nhiều lời, lũ hủ nho mà gây sự, hắn cũng ăn miếng trả miếng, tuyệt không khách khí, văn đến văn đối, vũ đến vũ đối. Nói đến bản lãnh ăn nói thô tục, có đến mười vị trạng nguyên Đại Minh cũng không phải đối thủ của hắn.

Trong khoảng thời gian nhanh vùn vụt hơn mười ngày mà Tịch Ứng Chân bị lưu lại cấm thành, thủy chung không ra. Lạc Chi Dương nhàn rỗi, không có chuyện gì để làm, hắn bèn lợi dụng khoảng thời gian ấy để luyện công theo nhạc. Tu luyện lâu ngày, hắn phát hiện, tuy một thân chân khí đã biến thành thuận, chỉ cần hắn thổi ngược khúc “Chu Thiên Linh Phi”, vẫn có thể gây nghịch chuyển chân khí.Lúc tận cùng của nghịch hành, chân khí chảy vun vút như lửa cháy, nóng bỏng rất khô chịu, hắn chỉ cần luyện theo chỉ dẫn của người bí mật, theo đúng tâm pháp mà người nọ đã truyền cho, chân khí nội thể lại chuyển sang thuận, êm ả tựa nước ấm, vào sâu cả trăm huyệt.

Cứ như thế, đang thuận đổi qua nghịch, rồi trở về thuận, lúc lạnh lúc nóng, Lạc Chi Dương bỗng cảm thấy thú vị, cứ lặp đi lặp lại điều động chân khí, hắn có thể vào nghịch ra thuân tuỳ thích, muốn nóng, muốn lạnh … cứ làm theo sở thích. Khổ luyện kiểu đó, nội kình trong hắn mỗi lúc một thâm hậu, dường như ngày nào cũing có tinh tiến, Lạc Chi Dương thích chí, càng hăng say chuyên cần tập luyện.

Một đêm nọ, hắn thổi dứt khúc “Chu Thiên Linh Phi”, thổi xuôi một lần, lại thổi ngược một lần, đợi cho chân khí nghịch hành xong một vòng chu thiên, hắn buông cây sáo, tập luyện theo tâm pháp mà người bí mật đã truyền dạy. Chân khí thuận thế mà đi, khi lên đến “Huyệt Bách Hội”, đỉnh đầu đột nhiên nhảy dựng, chân khí bỗng nhiên tan biến, mau chóng rút về đan điền, Lạc Chi Dương còn chưa kịp hiểu gì, luồng chân khí nọ bỗng chia hai, từ trong đan điền chảy ra.

Hai làn chân khí một lạnh, một nóng, một nhu một cương, chúng chảy vọt qua Hội Âm, xuống đến Chân Tâm. Chúng xoay xoay nơi huyệt Dũng Tuyền một lúc, đến khi lạnh thành nóng, nóng biến sang lạnh, chúng mới song song trở về, họp nhau tại “Mệnh môn” mà theo ngả sau đi vào hậu cảnh. Qua khỏi huyệt “Ngọc Chẩm”, bỗng một làn phân chia thành hai, nhiệt khí xông lên đỉnh đầu, khí lạnh đi qua đầu lưỡi chảy vào cổ họng, tạo cảm giác ngày nóng bức được uống một chén nước có mảnh băng tuyết, cực kỳ thống khoái, cái tư vị dễ chịu không thể diễn tả thành lời.

Chân khí khi hợp khi phân, lúc nóng lúc lạnh khiến Lạc Chi Dương rất ngạc nhiên, vô cùng khó hiểu, hắn đâu dè đã vô tình đột phá cảnh giới bình thường trong nội thể, thấy tu vi tăng nhiều, giờ đây có sự liên kết hỗ tương thuỷ hoả, đưa sức mạnh hắn ngang tầm long hổ, âm dương nội thể vận hành như một tạo hoá thiên nhiên con con, hắn đã đạt đến một cảnh giới mà những nhà tu luyện nội công hằng mơ ước.

Chẳng bao lâu, Lạc Chi Dương cảm giác thân thể nhẹ nhàng, thần ý sáng rỡ, tâm ý phấn chấn, dẫu ngoại cảnh đang cực kỳ u tĩnh, trước mắt lại như sáng lạn, như rực rỡ. Trong cái tĩnh mịch, tri giác hắn bỗng vô cùng mẫn tuệ, hai màng nhĩ hắn rất nhạy bén, những tiếng động cực nhỏ của hoa rơi, chim vỗ cánh … không gì là không thể nghe.

Sau một sát na, trong lòng Lạc Chi Dương trào dâng một niềm khoan khoái, cảm giác linh hoạt, thần chí mở rộng, vô cùng vui sướng, như từng diễn giảng trong kinh Phật: “Kiến đại quang minh, đắc đại hoan hỉ”, đúng là một niềm hân hoan thỏa thích, không ngôn ngữ nào diễn tả cho mình có thể hình dung.

Thật lâu về sau, Lạc Chi Dương thu công, đứng dậy, hắn thăm dò nội thể, cảm giác chân khí đầy rẫy, hai làn chân khí , âm nhu, dương cương lưu chuyển như hai dòng suối, chúng tự nhiên phân rồi hợp theo sự điều động tâm ý,

Lạc Chi Dương tự xem xét một hồi, hắn sực nhớ tới, trong chương bàn về thuật ‘Dạ Vũ Thần Châm’ của ‘Kiếm Đảm lục’, có giảng giải rằng muốn phóng Thần Châm, phải ‘lấy dương cương làm cánh cung, lấy nhu kình làm dây cung’, mình hiện tại có đủ dương cương lẫn âm nhu hai làn chân khí, tại sao không áp dụng thử?”

Hắn rời vân phòng, đi ra ngoài sân, đến dưới một cội tùng, đập một chưởng vào thân cây, những quả tùng rơi rụng như mưa. Lạc Chi Dương phất tay áo, gom về một số châm của quả tùng, chọn lấy một ít kim, y theo cách thức của châm phổ mà phát ra, nghe sột một tiếng, kim tùng bay hơn một trượng xa, cắm vô bức vách đàng trước mặt.

Lạc Chi Dương vui mừng, thảng thốt, hắn thầm nghĩ, kim tùng vừa nhẹ vừa mềm, không có cách phát châm đó, khó mà phóng cho đi xa được ba thước, nếu hắn dùng kim sắt, cũng theo cách phóng đó, chẳng phải một phát là đả thương được người ta sao?

Sân đình cỏ cây tươi tốt, sâu bọ muỗi mòng thật nhiều, Lạc Chi Dương nhĩ lực tinh tiến, nghe thanh, tri hình, dẫu đang ở trong bóng đêm tối ám, hắn nghe và dỏ ra được phương vị của các loại côn trùng đang bay lượn. Hắn lấy một quả tùng châm, bắn vào một con thiêu thân, đâu ngờ, dùng sức quá mạnh, kim tùng trượt đích, bay sượt ngang con thiêu thân.

Lạc Chi Dương cũng không nản, hắn nghe âm thanh biện phương vị, lại tiếp tục phóng châm. Mới đầu cái được cái hỏng, phóng hơn một trăm lần, đột nhiên đầu óc vỡ ra, hắn nắm được cách dụng lực nặng nhẹ, phát nhanh hay chậm, bây giờ, giương tay ném kim ra, đã găm được một con thiêu thân vô thân cây.

Từ đó trở đi, tuy Lạc Chi Dương một phát không thể thu thập, hắn liên tục phát châm, thoạt đầu hai mươi châm mới trúng một con thiêu thân, về sau, bảy tám châm đã bắn trúng một con muỗi.

Như vậy miệt mài khổ luyện, bất tri bất giác, trời đã rựng sáng, ánh nắng chói lọi khắp sân, Lạc Chi Dương định nhãn nhìn, trên mặt đất rậm rạp đầy xác thiêu thân và muỗi, chúng đều bị tùng châm xuyên thủng, chết cứng, nằm la liệt

Lạc Chi Dương ngủ một giấc ngắn, rồi đầy hứng khí, hắn đi vào khu rừng đàng sau Dương Minh quán phóng châm giết ruồi bọ. Chỉ nội hai ngày, ruồi bọ trong rừng cơ hồ tuyệt tích. Như vậy suốt đêm khổ luyện, thủ pháp càng thêm tinh diệu, kim tùng phóng ra, cứ mười con thiêu thân, chỉ hai ba con thoát nạn. Lạc Chi Dương nhìn mặt đất đầy xác côn trùng, trong lòng rất đắc ý, hắn thầm nghĩ: “Kim tùng tốt hơn kim châm nhiều, kim châm thiếu cẩn thận một chút sẽ đả thương người, tùng châm chắc chắn xạ sát côn trùng, bắn trúng cơ thể con người, giỏi lắm vô sâu chừng một tấc, có thể chế trụ huyệt đạo, lại sẽ không giết chết người”

Với suy luận này, hắn bỏ ý định chế tạo “Dạ Vũ Thần Châm”, đi hái một bọc to những quả tùng đem theo người. Có điều, hắn không biết, “Dạ Vũ Thần Châm ” xuất từ ngón “Bích Vi tiễn” của “Cùng nho Công Dương Vũ”, thuở ấy, Công Dương Vũ chính dùng tùng châm. Sau đó, Vân Thù ra trận giết địch, y đổi tùng châm sang kim châm. Dĩ nhiên, kim châm giết người lợi hại còn hơn “Bích Vi tiễn” , duy thiếu vài phần tiêu sái, Lạc Chi Dương bỏ kim sắt thay bằng quả tùng, đã trở về nguyên sơ, loại đi lệ khí của “Dạ Vũ Thần Châm”, rất phù hợp ý tưởng của “Bích Vi tiễn”.

Một ngày nọ Chu Duẫn Văn sai người đến gọi Lạc Chi Dương vào chầu đông cung, hắn đi còn chưa đến thư phòng, đã nghe một khúc đàn ‘Nguyệt Nhi Cao’. Lạc Chi Dương dỏng tai lắng nghe, thấy thủ thuật cũng khá, ý cảnh cũng bình bình, nếu đem so với Chu Vi, thật không bằng một góc của tiểu công chúa.

Lạc Chi Dương vào đến thư phòng, thấy cầm thủ là một nhạc sĩ trung niên, bọn Hoàng Tử Trừng đứng vây quanh, họ thấy hắn đi vào, đều làm lơ. Chu Duẫn Văn ngồi đàng sau bàn họp, y nhìn gã nam tử nhạc công, hàng lông mày khẽ nhíu. Nhạc công đàn dứt khúc nhạc, y đứng dậy, run rẩy lui sang đứng một bên. Chu Duẫn Văn trầm mặc một chút, rồi y hỏi: “Hoàng tiên sinh, ông nghe đàn, thấy thế nào?”

“Nghe thật tuyệt,”, Hoàng Tử Trừng cung kính đáp, “Tiếng đàn trung chính nhẹ nhàng, không oán không thương, đúng là như Khổng Tử nghe dứt khúc nhạc, cả ba tháng sau không biết mùi vị của thịt.”

Chu Duẫn Văn nửa tin nửa ngờ, Lạc Chi Dương lại buột miệng cười rộ,

Hoàng Tử Trừng không mảy may thích thú, lão hỏi: “Ngươi cười gì?”

Lạc Chi Dương vui vẻ nói: “Tui cười vì vị Khổng Phu Tử này thiệt đáng thương.”

“Lớn mật.” Hoàng Tử Trừng cả giận, “Bậc tiên hiền Khổng thánh sư, đâu thể để cho ngươi tùy tiện miệt thị vậy?”

Lạc Chi Dương vẫn cười: “Tui nói ổng đáng thương mà bảo là miệt thị, trong khi Hoàng đại nhân hại lão nhân gia trọn cả đời trai lạt, vậy thì là thế nào?”

Hoàng Tử Trừng sửng sốt: “Ngươi nói lung tung gì vậy?”

Lạc Chi Dương cười: “Khúc đàn này chơi thật sự tầm thường, đừng nói tiếng đàn không chút tâm tình, nhạc ý vô hồn, từ đầu đến cuối còn đàn sai nhiều chỗ, đáng ‘Hoàng Chung’ lại gẩy thành “Lâm Chung”, còn ‘Nam Lữ’ đem gẩy thành ‘Cô Tẩy’. Nghe chơi kiểu đó, Khổng Phu tử có thể ba tháng không biết mùi thịt, nếu ngài nghe đàn cho thật đúng, nghe xong hẳn phải trai lạt suốt đời chớ gì?”

Hoàng Tử Trừng giận tới mặt mày đỏ au, da mặt nhăn nhúm, Tề Thái nạt to: “Tiểu đạo sĩ nói xàm không biết mắc cở, ngươi nói thử coi, chơi như thế nào mới là đúng, là hay?”

Lạc Chi Dương vẫn cười cười, hắn thản nhiên nói: “Bảo Huy công chúa mà gẩy thì thật sự hay.”

Một lũ quan lại đưa mắt nhìn nhau, nhất thời đớ lưỡi, cứng họng. Chu Duẫn Văn thở ra một hơi, nói: “Ngón đàn của Thập tam cô tự nhiên là tuyệt rồi, nhưng thân là công chúa, không thể tham gia ‘Nhạc Đạo Đại Hội’”

Lạc Chi Dương sửng sốt, hắn nhìn sang nhạc công nọ, thấy y củ rũ buồn bực, hắn tự hỏi: “Cái thứ lơ tơ mơ này mà cũng vô tham dự ‘Lạc Đạo Đại Hội’ sao?” Đảo mắt nhìn lên, hắn kịp thấy Hoàng Tử Trừng thần sắc rối ren, hắn tức thì sáng tỏ mọi điều “Đúng rồi, tay nhạc công này nhất định là do lão tiến cử Thái tôn đây. Lão già khú này không hiểu một chút gì về nhạc, rõ ràng một cung điệu cũng chẳng không, lại dám vung tay mà che mắt thiên hạ. Người mà lão tiến cử vô làm thí sinh, chỉ có thua bái xái bại xại, không còn manh quần, tấm khố mà về.”

Chợt nghe Chu Duẫn Văn hỏi hắn: “Đạo Linh, nghe nói tài thổi sáo của ngươi rất tinh diệu, từng hợp tấu cùng thập tam cô, phải vậy không?”

Lạc Chi Dương nói: “Tinh diệu không dám nhận, chỉ tàm tạm thôi.”

Chu Duẫn Văn nói: “Lần Lạc Đạo Đại Hội này, hoàng thân quốc thích cũng phải đóng góp nhạc sĩ làm thí sinh, ta thân là Thái tôn, không thể thua kém. Mấy bữa nay, nhạc sĩ tuyển chọn đều không hợp ý Thánh Thượng. Ngươi nói đúng đó, vòng sơ khảo của Lạc Đạo Đại Hội phải so tài sử dụng sáu thứ nhạc khí, nếu đến cả cổ cầm cũng đàn không giỏi, mấy nhạc cụ kia đừng nói tới thì hơn”

Hoàng Tử Trừng cúi đầu ủ rũ, y xua tay, nhạc công kia lẳng lặng lui ra ngoài. Chu Duẫn Văn lại hỏi: “Đạo Linh, ngươi có thể đề cử cho ta dăm thí sinh không?”

Lạc Chi Dương bất ngờ, hắn lắc đầu nói: “Không có ai cả.” Chu Duẫn Văn thở ra một hơi, nét mặt đầy vẻ thất vọng bi đát.

Lạc Chi Dương thấy thần tình đó, hắn nghĩ thầm: “Hoàng Thái tôn này cư xử không tệ, đáng tiếc tính tình yếu đuối, chỉ nghe một chiều, lại còn giữ bên người một đám hủ nho, ngày ngày ‘chi hồ giả dã’, cho nên hình dung bề ngoài yếu đuối, cộng thêm nhiều phần cổ hủ, y lên làm hoàng đế, chỉ sợ có chút điểm không ổn.”

Chu Duẫn Văn trầm mặc một lúc, rồi y nói: “Đạo Linh, hôm nay gọi ngươi vô cung, thực sự vì Thánh Thượng muốn tới đông cung tuần tra, ngươi thân là trợ giáo cho đông cung, đừng để lộ cái kém cỏi.”

Y nói giọng dè dặt, Lạc Chi Dương cũng hiểu được thâm ý trong lời nói, cái gọi là đừng để lộ kém cỏi, chính thực bảo hắn phải cẩn thận ăn nói, đừng lắm mồm lắm miệng, hắn lập tức vui vẻ trả lời: “Thái tôn yên tâm, tiểu đạo quyết không vọng ngôn.”

Chu Duẫn Văn thấy hắn hiểu ý mình, y thoáng yên tâm. Bỗng một thái giám đi vào thông báo: “Thánh thượng giá lâm.”

Chu Duẫn Văn tức thì đứng dậy, chấn chỉnh áo mão, dẫn cả lũ thuộc hạ đi ra nghênh đón.

Đến đại môn, một đoàn nhân mã hùng tráng tiến vào. Chu Nguyên Chương ngồi cao ngất nghểu trên một cái xe lăn, có Chu Vi hầu hạ bên cạnh. Ánh mắt cô vừa thấy Lạc Chi Dương, hai gò má trắng như tuyết bỗng đỏ bừng như ráng chiều. Hai người họ vừa chạm ánh mắt vào nhau, tức thì lảng ra, tiểu công chúa cố ý hay vô tình, đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn vào rèm cửa những lầu các nơi xa xa.

Trong lòng Lạc Chi Dương buốt lạnh như băng giá, hắn hiểu Chu Vi cố ý tị hiềm, nhưng vẫn nghẹn ngào một nỗi khó chịu khôn tả.

Cùng lúc, Chu Nguyên Chương giơ tay lên, đội ngũ dừng bước, vây quanh cỗ xe như tinh tú chầu nguyệt là những nam tử vung roi kềm ngựa, khí thế hiên ngang, trong đó có một số Lạc Chi Dương biết tên, đại khái Yến vương Chu Lệ, Ninh vương Chu Quyền, Thục vương Chu Xuân.

Cạnh Chu Lệ là một nam tử to béo, tuổi không nhỏ, mi rậm râu dài, khuôn mặt tươi cười, đầy hòa khí. Hai người phía sau, một cỡ tứ tuần, râu đen, mặt dài, ánh mắt lạnh lùng, tướng mạo khá giống Chu Nguyên Chương. Ở sau Thục vương, trước Ninh vương thấy có bốn chàng trai khá trẻ, dong cương trụ ngựa, đầy ngạo khí, áo bào cho thấy họ cũng vào hàng phiên vương.

Lạc Chi Dương đếm sơ sơ, trang phục theo kiểu phiên vương có chín người, hắn nghĩ thầm: “Đạo Diễn bảo Chu Nguyên Chươg đông con, chín người có thế lực lớn nhất. Xem qua con số, có khi đây chính là chín đại phiên vương, buộc số Vương gia này đến tề tưụ tại đông cung, chả hiểu hồ lô của Chu Nguyên Chương chưá thứ thuốc gì lão hoàng đế muốn rao bán?”

Chẳng những Lạc Chi Dương khó hiểu, Chu Duẫn Văn cũng bị ra ngoài ý nghĩ, y khựng một chút, tiến lên khom mình chào, nói: “Tôn nhân cung nghênh thánh giá, bái kiến các vị Vương thúc…”. Y đang định rập đầu lạy, Chu Nguyên Chương khoát tay, lạnh lùng nói: “Miễn lễ, đứng lên đi!”

Chu Duẫn Văn vâng lời, y đứng lên, chợt nghe Chu Nguyên Chương nói thêm: “Ngươi là Thái tôn của trẫm, là hoàng đế tương lai, theo lý, nhóm các thúc phụ cuả ngươi phải khom mình trước ngươi mới phải phép.”

Chín đại phiên vương đều sững sờ, nam tử to béo cười hì hì, y là người trước nhất xuống ngựa, y đến quỷ rạp, vui vẻ nói: “Tấn vương Chu Bính, bái kiến Thái tôn điện hạ…” Chu Duẫn Văn cuống quít bước tới, miệng nói: “Mời tam thúc đứng dậy, tam thúc đứng dậy…”

Y đang định đưa tay nâng, đã nghe Chu Nguyên Chương nói: “Nâng cái gì? Cứ để cho nó quỳ, tương lai ngươi là quân, nó là thần, thần tử quỳ trước hoàng đế, chuyện đó chính là thiên kinh địa nghĩa”

Lão vừa nói, vừa quét ánh mắt lạnh lẽo vào chư vương, khí thế lẫm lẫm bức người.

Vừa đụng phải ánh mắt của lão hoàng đế, các phiên vương cuống quýt xuống ngựa, sắp hàng đến quỳ gối trước Chu Duẫn Văn. Diễn biến này đột ngột, thoạt đầu, Chu Duẫn Văn cả kinh, kế đó y mừng vui như điên, nhìn một loạt đầu người quỳ trước mặt, trong lòng y khích động đến bồi hồi, y nắm chặt cứng hai bàn tay, toàn thân phát run. Phải biết rằng, mấy phiên vương đó luôn luôn tự cao tự đại, thường ỷ mình đứng vai chú mà vô lễ vô phép với y, bây giờ đều đồng loạt quỳ lạy y, chuyện chưa từng có.Trước cửa Đông cung lặng yên như tờ, chỉ nghe tiếng gió thổi cờ xí bay phần phật. Quỳ như vây khoảng một tuần trà nhỏ, Chu Nguyên Chương mới khoan thai nói: “Đứng lên đi.”

Chín vương mới dám đứng lên, tất cả cụp mi, hạ thấp ánh mắt, thần khí chật vật, hệt như một đám gà đá cá độ bị bại trận. Chu Nguyên Chương đảo mắt một vòng sang cả bọn, lão cười gằn, nói: “Ta biết, chín đưá chúng bay, trước giờ đối Thái tôn thập phần vô lễ. Chuyện trước kia, trẫm bỏ qua, không tra cứu, từ nay về sau, phiên vương chính là phiên vương, Hoàng Thượng chính là Hoàng Thượng. Sau khi trẫm quy thiên, các ngươi đối đãi Thái tôn phải hệt như với trẫm y dạng, kẻ nào cả gan làm loạn, bất cứ là ai, gióng một hồi trống mà xử trảm.”

Chư vương theo xa giá vô đông cung, cả ngàn lần không ngờ Chu Nguyên Chương sử dụng chiêu thức ấy, nhất thời ai nấy đều ngẩn người, không biết phải trả lời như thế nào.

Chu Nguyên Chương mặt lộ vẻ không thích thú, lão thét lớn, hỏi: “Nghe rõ chưa?”

Chư vương nghe quát thét, đều cả kinh, vội vàng thưa: “Nghe rõ.”, thanh âm có trước có sau, có giọng lớn, nhỏ, cao, thấp, Lạc Chi Dương lần theo tiếng, có thể hiểu bụng dạ mỗi người.

Chu Nguyên Chương còn tinh minh gấp mấy hắn, tự lão cũng nghe ra những cái không đúng đó, sắc mặt sa sầm, lão lạnh lùng nói: “Mấy đứa không cưỡi ngựa nữa, đi bộ, theo ta vào cung.”

Chư vương không thể làm gì khác, đều trầm trọng bước chân mà đi. Lạc Chi Dương đang định chạy theo, hắn bỗng nghe có người gọi tên, ngoái trông lại, kịp thấy Tịch Ứng Chân thò đầu ra ngoài một cỗ kiệu nhỏ, hắn vội vã chạy đến chào, đón ông.

Hơn nửa tháng không gặp, mặt lão đạo sĩ càng thêm khô héo,Lạc Chi Dương nhìn ông còm cõi, trong lòng không khỏi quặn thắt, Tịch Ứng Chân hiểu tâm tư của hắn, ông cười nói: “Yên tâm, hãy còn khắc khoải sống, chưa chết ngay đâu, ờ … dạo này ngươi mạnh giỏi?”

Lạc Chi Dương nhỏ giọng: “Tui có gặp một ít chuyện lạ, đang định bàn thảo cùng ngài.”

Tịch Ứng Chân nhìn nhìn bốn phía, ông cười, nói: “Ngảy mai, ta về ở lại Dương Minh quan ít bữa, lúc đó mình nói chuyện sau, không muộn.”

Lạc Chi Dương lẳng lặng gật đầu, đi theo sau tiểu kiệu.

Vào đến chính điện đông cung, Chu Nguyên Chương không xuống xe, lão thuận miệng nói: “Duẫn nhi, gần đây ngươi học tập tinh tiến, tấu chương phê chuẩn được lắm , từ nay về sau, ngoài những chuyện sinh sát thưởng phạt, những chuyện khác, không cần đệ trình tấu chương lên cho trẫm xem nữa.”

Lão khen ngợi đứa cháu, hai mắt lại đảo qua chín đứa con. Chín người nọ đều là chư hầu một phương, gặp phải ánh mắt lão hoàng đế, ai nấy đều co vòi, câm như hến. Tấn vương vốn là đầu tầu chư vương, y vội cười nói: “Thái tôn trời sinh nhân hiếu, thông minh hơn người, phụ hoàng đem giang sơn giao cho điện hạ, là ngàn vạn lần không có sai sót.”

Chu Nguyên Chương lườm y một cái, lão lạnh lùng phán: “Chỉ mong ngươi tâm khẩu như nhất.”

Tấn vương biến sắc, y cố nặn một nét cười, nói: “Nếu phụ hoàng không tin thế, con mổ bụng dâng trái tim lên cho người xem.”

“Cũng không cần làm vậy”, Chu Nguyên Chương giọng thản nhiên, “Ý niệm trong đầu ngươi, trẫm là hiểu rành rành Lúc thái tử còn sống, ngươi lén lút mà sờ sờ làm không ít chuyện ngu ngốc. Thái tôn tuổi còn nhỏ dại, ngươi càng thấy có nhiều cơ hội hơn, phải vậy không?” Tấn vương mặt mày tái mét, trên trán trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, y run lập cập, nói: “Tội quá, tội quá,con có được mấy cái đầu mà dám nghĩ bậy vậy?”

“Ta đồ chừng ngươi cũng không dám.”, Chu Nguyên Chương hừ lạnh một tiếng, lão xoay chuyển ánh mắt, “Lão Tứ, ngươi thì sao?”

Chu Lệ mỉm cười, y thong thả nói: “Phụ hoàng xem con khá cao, con chỉ là một thứ võ biền, tạm gọi đủ khả năng giữ nhiệm vụ tiêu diệt dăm tên thát tử, còn chuyện lên làm hoàng đế, trông coi giang sơn, thứ nhất, con không ham , thứ nhì, con không dám, thứ ba, con không có tài. Ước mong của đời con là giữ vững biên cương, được chấm dứt cuộc đời tại thành Bắc Bình, Phụ hoàng cứ yên tâm, ai dám làm chuyện bất lợi cho Thái tôn, lão Tứ con là đứa đầu tiên khởi binh cần vương, đánh cho nó không còn manh giáp.”

Y nói ngôn từ hùng tráng, Chu Nguyên Chương nghe lọt tai, lão liên tục gật đầu, rồi vuốt râu, bảo: “Quả nhiên là lão Tứ, rất tự biết mình, nói về đánh giặc hả, tám huynh đệ kia, sợ không đứa nào giỏi hơn mi.”

Chu Lệ cười hì hì, nói: “Phụ hoàng quá khen, lão Tứ mà phải đi đánh giặc nữa, cũng sẽ chỉ như một con chó săn của Thái tôn, biểu cắn ai là cắn liền tức thì”

Chu Nguyên Chương cười cười, lão quay sang nam tử có khuôn mặt giống lão, thần sắc gã này lạnh lùng suốt buổi, hỏi y: “Lão ngũ, có cao kiến gì không?” Nam tử này đúng là Chu vương Chu Chùy, đứng hàng thứ năm, y nghe hỏi, sắc mặt đờ đẫn, giọng chẳng ngọt chẳng nhạt, trả lời: “Con chỉ để tâm nghiên cứu y thuật, cho tới bây giờ, không chút bận tâm chuyện quyền thế.”

Chu Nguyên Chương nhíu mày, đánh giá y một chặp, rồi đột nhiên hỏi: “Vậy ngươi giải thích ta nghe xem, Đại Nguyên vì sao diệt vong?”

Chu vương ngẩn người, y đáp bừa: “Đại Nguyên diệt vong, toàn vì phụ hoàng anh minh thần vũ, trận đầu bình định Thiểm Tây, trận thứ hai công phá Đại Đô, kế sách chu đáo, rốt cuộc bình định trọn Trung Nguyên.”

Chu Nguyên Chương nhổ một bãi nước bọt, mắng: “Nói hưu nói vượn, toàn nói vuốt đuôi”

Chu vương da mặt đỏ bừng bừng, y nhỏ giọng nói: “Con ngu muội, chỉ mong phụ hoàng chỉ giáo.”

Chu Nguyên Chương cũng không thèm lí đến y, lão quay sang Tấn vương: “Lão Tam, ý kiến của ngươi?”

Khuôn mặt béo ị của Tấn vương rộ một nụ cười, y khom người nói: “Đại Nguyên trị quốc như thả ngựa chạy rông, coi dân đen như cỏ rác, chia dân dã thiên hạ làm bốn đẳng cấp, đưa người Mông Cổ lên hàng cao nhất, dân du mục hạng hai, người Hán phương bắc sắp vào hạng thứ ba, đem dân Hán mình ở phương nam xếp hạng chót, tha hồ trấn áp, giết người như ngoé, kết quả dân tình ở mé nam sông Hoàng Hà không chịu nổi áp bức, đã phất cờ khởi nghĩa, phụ hoàng tài năng ngút trời, thuận lòng trời, hợp lòng người, đánh đâu thắng đấy, thế như chẻ tre, đưa đến diệt vong Đại Nguyên.”

Chu Nguyên Chương không cho ý kiến, lại nhìn sang Chu Lệ, gã này nói: “Con có cùng ý kiến với tam ca.”

Chu Nguyên Chương hừ lạnh một tiếng, lão hướng ánh mắt lên trời, nói: “Các ngươi ba đưá, chỉ có một cái kiến thức cỏn con như vậy thôi sao”

Ba vương nhìn nhau, họ cùng kêu lên: “Còn mong được phụ hoàng chỉ điểm.”

Chu Nguyên Chương trầm mặc một lúc, lão chậm rãi nói: “Vật chất tự nó mà rã, rồi tự nó tái sinh, Cái lý do khiến Đại Nguyên diệt vong, thật sự từ chỗ truyền ngôi vị hoàng đế không đúng. Sau khi Nguyên Thành tông băng hà, kỷ cương triều đình đại loạn, huynh chết đệ lên thế, chú cháu truyền qua truyền lại, anh truyền cho em, chú truyền cho cháu. Cả lũ tranh nhau ngôi vua, trong vòng năm năm, thay đổi hoàng đế năm lần, Người Hoàng tộc tự giết lẫn nhau, Đại Đô cũng bị công phá hai lần. Kết quả hoàng quyền yếu hèn, quyền thần đắc thế, quân thần lo tranh đấu nội bộ, căn bản không có lòng dạ nào lo chính sự. Chính thị cái gọi là ‘thiên tác nghiệt, hoàn khả hoạt, tự tác nghiệt, bất khả hoạt’ (trời làm khó, còn có đường sống, người tự làm khó, chẳng có đường sống), triều đình như thế hỗn loạn, thiên hạ sao chẳng loạn theo?”

Nói đến đây, ánh mắt lão quét sang chư vương, giọng chắc nịch: “Ngôi vị hoàng đế truyền cho dòng trưởng, đó là cái căn bản giữ thiên hạ, một khi làm loạn thứ tự, cái kết cục cuả Đại Nguyên, sẽ là cái gương cho các ngươi soi chung.” Chu Nguyên Chương mang cố tật, lão thuyết một hơi rất dài, làm khích động phế phủ, khiến lão ho sù sụ không dứt, một tên thái giám tiến lên dâng cái ống nhổ, bị lão một chưởng đánh té ngửa.

Chu Vi vội vã đi lên, gọi dâng nước trà, cô hầu hạ Chu Nguyên Chương uống vài ngụm trà nóng xong, lão hoàng đế mới dứt ho khan, lão nhắm hai mắt, ngồi há mồm thở dốc.

Trong điện lặng im như tờ, Chu Duẫn Văn nhìn tổ phụ, y vừa nóng lòng vừa chua xót, cơ hồ rơi lệ. Từ khi vô đến đông cung, Chu Nguyên Chương chưa xuống xe, không phải lão không muốn xuống, mà vì lực bất tòng tâm. Lão hoàng đế cơ thể suy nhược, số ngày còn tại thế không nhiều, hôm nay lão gắng gượng, bất chấp bệnh tật, chỉ vì thực sự muốn thần phục chư vương, tạo uy tín cho Thái tôn, giải quyết cho dứt điểm một gánh nặng tâm sự.

Chu Duẫn Văn thật sự cảm động, y quỳ thụp xuống đất, nói: “Thánh Thượng quý thể bất an, cầu mong cho phép Duẫn tôn nhân được vào cung, đích thân hầu hạ Thánh Thượng.”

Chu Nguyên Chương thở khò khè một lúc, lão mở to mắt, cười ầm: “Chỉ là bệnh lặt vặt, không đáng nói tới, bệnh hoạn của trẫm đều có Vi nhi chiếu cố, ngươi chỉ cần trị vì đất nước cho giỏi, ông nội đây vui lắm lắm.”

Chu Duẫn Văn còn muốn nằn nì, y chợt thấy Hoàng Tử Trừng đưa mắt ra hiệu, y ngần ngừ một chút, rồi đứng dậy, lui sang một bên. Chu Nguyên Chương lại uống thêm một ngụm trà, lão vui vẻ nói: “Mắng cũng đã mắng xong, tiếp theo đây, mình làm chút chuyện thú vị nhe.”

Lão hoàng đế vẫy tay, một thái giám bước đến, mở rộng ra môt tấm giấy to lớn, bên trên có vẽ phác ba bức tranh. Tranh thứ nhất vẽ một nhà sư đầu trọc mà lại đội mũ đạo sĩ, bức thứ hai vẽ một đạo sĩ trên đầu đội mười đạo quan; bức thứ ba hoạ một cây cầu gãy đổ ở ngang giữa, bên này cầu trống trơn, bên kia đầy người đứng xúm xít.

Mọi người nhìn ba bức họa, cực kỳ khó hiểu, bỗng Chu Nguyên Chương nói: “Tờ giấy có mấy hình vẽ này, tối hôm qua có người đem dán trên cửa miếu Thành Hoàng, mấy đứa các ngươi giải thích xem, ba bức tranh đó mang ý tứ gì?”

Thái tôn cùng chư vương nhìn đồ họa, đều nghĩ nát óc không ra, Chu Nguyên Chương chờ hoài không có người trả lời, trong lòng lão không vui, bèn lạnh lùng bảo: “Lão Tam, ngươi giải thích ra sao.”

Bộ mặt béo phị của Tấn vương toát đầy mồ hôi, y khom người nói: “Nhi thần ngu dốt, không sao đoán ra.”

Chu Nguyên Chương hừ lạnh một tiếng, lại hỏi Chu Lệ:

“Lão Tứ?” Chu Lệ vẻ mặt đau khổ, thưa: “Phụ hoàng không phải không biết, nhi thần là đưá trực tính, chẳng khi nao hiểu nổi mấy cái chuyện rắc rối này.”

Chu Nguyên Chương dòm dòm y, lão cười nhạt, nói: “Khẩu thị tâm phi.”

Chu Lệ sựng sờ, y đỏ mặt, ủ rũ cúi đầu, Chu Nguyên Chương lại điểm mặt mấy phiên vương kia, cao giọng hỏi: “Có ai đoán được?” Toàn đại điện lặng ngắt không tiếng động, mắt Chu Nguyên Chương thoáng một tia thất vọng, lão đột nhiên chuyển ánh mắt vào người đứng cạnh Tịch Ứng Chân, cất cao giọng hỏi: “Đạo Linh, ngươi thử nói xem, ba bức đồ hoạ này có ý tứ gì?”

Lão chợt vạch mặt chỉ tên, khiến cả sảnh đường thất kinh, Lạc Chi Dương cũng bị bất ngờ, ra ngoài ý muốn, nhưng hắn nhìn thần sắc lão hoàng đế, thấy không chút gì là cười cợt, hắn đành phải nói ngay: “Ý tứ của họa đồ, tiểu đạo đoán được, nếu phải nói ra, rất có chỗ mạo phạm triều đình.”

Chu Nguyên Chương tươi nét mặt, lão gật đầu nói: “Ừ … Cứ nói thẳng ra đi”

Lạc Chi Dương trấn định tâm thần, nói: “Hòa thượng đội đạo quan, ý muốn nói là có nhiều quan không giữ phép tắc, giỡn rằng quan gì mà lại hành sự không thuận theo pháp luật; một ông đạo đội mười đạo quan, ý tứ là quan thì nhiều mà pháp thì ít, những pháp lệnh triều đình đặt ra không quản nổi mấy vị lão gia đang làm quan đó, còn bức vẽ thứ ba, đám đông đổ dồn ở đầu cây cầu gãy, ý tứ là ‘không đi qua được’, chỉ vì quan lại vô pháp vô thiên, dân đen thật sự chịu không thấu.”

“Hỗn xược!”, Chu vương lớn tiếng rầy rà, “Mấy câu nói xàm nót bậy đó, sao ngươi dám thốt ra trước mặt phụ hoàng?”

“Không sao!”, Chu Nguyên Chương khoát tay, lão vui vẻ nói, “Những điều đó là trẫm biểu nó nói đấy, ý tứ ẩn chứa trong những đồ hoạ tuy có hơi quá, nhưng cũng không hoàn toàn vô đạo lý.Trong thiên hạ hôm nay, quan lại tham nhũng thật nhiều, lưới pháp luật lại lỏng lẻo, làm khổ dân chúng, dân chúng uất ức bất bình, mới có thể vẽ ra ba bức họa này.”

Nói đến đây, lão ngừng lại một chút, giọng rắn rỏi. gọi: “Tề Thái, Hoàng Tử Trừng.”

Hai người nghe gọi, bước ra khỏi hàng, Chu Nguyên Chương phán: “Từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi đào thải quan lại tham nhũng trong thiên hạ, những kẻ phạm pháp làm bậy, có thể tiên trảm hậu tấu.”

Hai người mừng lẫn sợ, bái phục lĩnh mệnh. Một đám phiên vương đứng đấy, đều có sắc mặt khó coi. Chu Nguyên Chương phái hai kẻ tâm phúc của Thái tôn đi giám sát, đào thải quan lại, chỉnh đốn kỷ cương, những vị quan bị đào thải chỉnh đốn đầu tiên nhất định là các vị quan thân cận của chư vương. Lũ quan lại đó thật không khác đất đai trồng trọt, mà chúng phiên vương là như cây cối, thủy thổ bị thay đổi đi, những cây cối dù đã có gốc rễ, sẽ rất khó lớn mạnh.

Chu Nguyên Chương nhìn chư vương, không phải không có nét đùa cợt: “Các ngươi tự cho mình tinh minh lợi hại, rốt cục, còn không bằng một tên trợ giáo của đông cung, cho thấy thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, có người, hết thảy cứ tưởng mình tài giỏi, bất quá tự sát mà diệt vong thôi.”

Chư vương cúi đầu lặng thinh, Chu Nguyên Chương cho rằng sau một trận đùa giỡn này, quyền uy của Thái tôn đã thêm vững vàng, lũ con trai bị mắng nhiếc thậm tệ vậy cũng bớt khá nhiều ương ngạnh, trong lòng lão hoà hoãn, sắc mặt dịu xuống, bèn quay sang hỏi Chu Duẫn Văn: “Lạc Đạo Đại Hội gần kề, chuyện tuyển chọn thí sinh nhạc sĩ làm tốt không?” Chu Duẫn Văn sững sờ, chuyện này chưa đâu vào đâu, nhưng nếu thẳng thắn trả lời, ắt sẽ bị Chu Nguyên Chương quở trách y làm ăn bất lực. Đang thắc thỏm không yên,y chợt nghe Hoàng Tử Trừng nói: “Bẩm Thánh Thượng, thí sinh nhạc sĩ đã chọn xong.”

Chu Duẫn Văn sửng sốt, y trợn mắt ngó Hoàng Tử Trừng, nhất thời không hiểu ý lão ta. Lại nghe Chu Nguyên Chương hỏi: “Nhạc sĩ ở đâu nào? Cho trẫm xem qua một chút”

Chu Duẫn Văn trong lòng hốt hoảng, nhưng Hoàng Tử Trừng tỉnh bơ như không, lão cung kính thưa: “Nhạc sĩ chẳng phải ai khác, chính thị Đạo Linh tiên trưởng.”

Lạc Chi Dương bị một vố này còn nặng hơn lãnh nguyên một gậy phang vô đầu, hắn còn chưa kịp phản bác, ánh mắt Chu Nguyên Chương đã dõi vô hắn, rồi còn nghe Hoàng Tử Trừng nói tiếp: “Đạo Linh tiên trưởng tinh thông âm luật, chơi nhạc khí nào cũng giỏi. đạo trưởng cùng công chúa Bảo Huy hoà tấu đàn sáo, đã từng được bệ hạ khen tài. Đạo trưởng tham dự, chẳng thấy còn có ai thích hợp hơn”

Lão nói vừa nhanh vừa gắt gao, không để cho Lạc Chi Dương mở miệng. Lạc Chi Dương nghe mà tức giận đến thất khiếu bốc khói. Chiêu này của Hoàng Tử Trừng thâm độc vô cùng, Chu Nguyên Chương vừa mới khen Lạc Chi Dương, nếu gã này cự tuyệt tham dự đại hội, thứ nhất làm mất mặt đông cung, thứ hai Chu Nguyên Chương cũng sẽ bị bỉ mặt theo. Lão hoàng đế tâm ngoan thủ lạt, nếu làm ông ta giận, hậu quả khó lường.

Tình thế này khiến Lạc Chi Dương ngoài cam chịu, không có cách nào khác. Ngày thường đánh võ mồm, Hoàng Tử Trừng không phải đối thủ, bây giờ lão xảo lộng, Lạc Chi Dương vẫn là bị một cú thua đậm Vào thời điểm mấu chốt, Hoàng Tử Trừng chọt nhẹ một kích, đã dồn hắn vào chân tường.

Chu Nguyên Chương đâu biết cọ xát giưã hai người, nhưng lão hoàng đế từng nghe qua nghề thổi sáo của Lạc Chi Dương, biết tiểu tử này sở trường âm luật, lời Hoàng Tử Trừng nhất định không dối, lão lập tức vuốt râu, gật gù: “Nếu đúng như thế, tiểu đạo sĩ thật sự là thí sinh tuyệt hảo, duyên do, Thái tôn là trữ quân, đã không làm thì thôi, làm là phải làm sao cho kinh động lòng người, chỉ có thắng, không được phép thua, nếu thua, sẽ rất ư khó coi”

Lúc lão hoàng đế nói câu này, đã chú mắt vô Lạc Chi Dương, không phải không có nét uy hiếp. Ý tứ thật rõ ràng, Lạc Chi Dương đại biểu đông cung tham dự đại hội, chỉ có thể thắng, không thể bại, nếu không thể đoạt giải nhất, làm tổn thương uy vọng Thái tôn, việc xong, đem truy cứu, Lạc Chi Dương nhất định không lối thoát.

Lạc Chi Dương tthan thầm “Xui xẻo quá”, nhưng lại không thể không đáp, hắn đành phải nói: “Bệ hạ yên tâm, Đạo Linh nhất định hết sức mà làm.” Vừa nói, hắn vừa nhìn sang, chợt thấy Chu Vi cũng đăm đăm trông lại, ánh mắt đầy lo âu.

Lạc Chi Dương thấy ánh mắt đó,hắn bất giác mát lòng mát dạ, bao nhiêu phiền muộn bỗng tiêu tan, mừng rơn: “Hay lắm, tuy cô đi lấy người khác, trong tim vẫn còn để ý đến ta. Ta mà thua ở Lạc Đạo Đại Hội, nhất định sẽ bị chặt đầu, ta mà chết, cô nhất định sẽ khóc, để cô khóc rống một hồi, xem chừng lại hay.”

Nghĩ vậy, bất giác hắn tự thương thân, bao nhiêu là chua xót ùa đến xâm chiếm cõi lòng.

Chu Nguyên Chương náo loạn một hồi, lão thấy buồn ngủ, lập tức bãi chầu, lệnh hồi cung, chư vương vẫn cứ bị cấm cưỡi ngựa, phải xếp hàng đi bộ theo sau. Chu Duẫn Văn tiễn tổ phụ về tận cấm thành, y vừa phản hồi đến thư phòng trong đông cung, đã đóng cửa phòng, lớn tiếng quát: “Hoàng Tử Trừng, chủ ý ngươi là gì?” Hoàng Tử Trừng hỏi lại: “Điện hạ nói gì?”

Chu Duẫn Văn nhìn nhìn Lạc Chi Dương, y hừ lạnh nói: “Đương nhiên chuyện Lạc Đạo Đại Hội, tại sao ngươi chưa hề bàn thảo với ta, mà đã dám tùy tiện đề cử ngay Đạo Linh?” Hoàng Tử Trừng cười: “Điện hạ có thể tìm được người à?”

Chu Duẫn Văn lắc đầu, Hoàng Tử Trừng tiếp: “Điện hạ nếu nói chưa tìm được, thế nào bệ hạ cũng sẽ bất bình, vi thần đề cử tiên trưởng, cũng là tránh cho Thái tôn khỏi bị trách cứ.”

Chu Duẫn Văn thần sắc hơi dịu, nói: “Tiên trưởng nếu bị thua trong đại hội, mình sẽ làm sao cho tốt đây? Nghe ý tứ bệ hạ, nhạc sĩ của đông cung mình bó buộc phải chiếm quán quân, không thể làm khác.”

Hoàng Tử Trừng cười: “Cái này còn phải xem bổn sự của tiên trưởng.”, lão đảo mắt nhìn Lạc Chi Dương, cười hề hề: “Chỉ còn có mười ngày nữa là Đại hội, tiên trưởng phải ra sức khổ luyện ngày đêm, ngàn vạn lần không thể lơ là.” Lạc Chi Dương chửi rủa thầm, nhưng ngoài miệng cũng không lên tiếng.

Chu Duẫn Văn mặt đầy âu lo, nói: “Trong lần đại hội này, có ba vòng thi, vòng thứ nhất thử tài chơi năm nhạc khí, có cổ cầm, thổi sáo, rung chuông, đàn tỳ bà, gióng trống, tuyển mười người vào vòng hai, tự chọn nhạc khí, diễn tấu một khúc nhạc quy định. Ba người đầu bảng sẽ vào vòng thứ ba do bệ hạ đích thân khảo thí, chọn quán quân trong ba người đó.”

Hoàng Tử Trừng nói dựa theo: “Ta chỉ cần vào vòng ba, bệ hạ ‘Yêu nhau củ ấu cũng tròn’, nhất định sẽ chấm cho đông cung mình đoạt khôi nguyên.”

“Cái đó cũng chưa chắc”, Chu Duẫn Văn nghiêm nét mặt, nói, “Nếu mình kém quá xa, bệ hạ cho dù thiên vị, cũng phải chấm theo công luận.”

Y thấy Lạc Chi Dương không nói năng gì, mất kiên nhẫn, hỏi: “Đạo Linh, sao ngươi không nói nămg gì hết vậy?”

Lạc Chi Dương thở dài: “Tiểu đạo chẳng nói gì được.”

Chu Duẫn Văn nghe giọng lưỡi hắn không ổn, y bất giác trừng mắt vào Hoàng Tử Trừng, nét trách cứ, có điều lời đã nói ra miệng rồi, không thể vừa nhập trận đã đổi tướng soái, dù thắng dù thua, cũng chỉ có thể để Lạc Chi Dương thử một lần.

Hoàng Tử Trừng cúi đầu cụp mi mắt, trong lòng lão mở cờ, Lạc Chi Dương tham dự đại hội, nhất định thất bại, chỉ cần thua, Chu Nguyên Chương tất nhiên hài tội, đến lúc đó, Lạc Chi Dương chết hay sống, khó nói trước được.

Lão chắc mẩm sẽ đắc ý, Lạc Chi Dương lại cũng không hề tuyệt vọng, Lạc Thiều Phượng xưa làm chức tế tửu, trông coi dàn nhạc triều đình, ông chơi thông thạo các loại nhạc khí. Lạc Chi Dương là nghĩa tử, tuy không theo kịp nghĩa phụ, nhưng cũng phải kém cỏi cho lắm. Mà lại còn những mười ngày, ôn tập vài lần, chưa hẳn thất bại, chỉ cần vượt qua vòng thứ nhất, các vòng kia, hắn thổi sáo, rẩ nhiều khả năng thắng.

Ba người đang bàn luận, có thái giám vào bẩm báo: “Cốc vương cầu kiến.”

Chu Duẫn Văn vừa nghe, vội nói: “Mời vào nhanh lên!”

Không bao lâu, có một nam tử trẻ bước vô, đích thị Cốc vương Chu Luyện, hơn hai mươituổi, vai rộng, tay dài, người cao, gầy, cặp mắt sáng, thỉnh thoảng lóe ra dăm tia quỷ mị.

Lạc Chi Dương từng nghe Đạo Diễn nói, Cốc vương thuộc phe đảng của Thái tôn. Chẳng qua, Đạo Diễn vô cùng giảo hoạt, lời nói y chưa hẳn có thể tin. Dù sao, Chu Duẫn Văn vừa giã từ Chu Nguyên Chương, Cốc vương đã lần mò đến đông cung, hai người hẳn rất thân.

Chu Duẫn Văn vừa thấy Cốc vương, y mỉm cười rảo bước đến, hai người bắt tay hàn huyên, vô cùng thân mật. Trong khi nói chuyện, Cốc vương có thói quen hay đảo mắt nhìn chung quanh, đột nhiên, y ghé sát vào tai Thái tôn, thầm thì hai câu. Chu Duẫn Văn thoáng biến sắc, y phất tay, ra lệnh: “Tất cả đều đi ra ngoài.” Hoàng Tử Trừng nói: “Vi thần còn có chuyện cần bẩm báo…”, Chu Duẫn Văn mất kiên nhẫn nói: “Chuyện gì … nói sau, hãy đi ra ngoài chờ.”

Mọi người đành phải rời thư phòng, đến đứng tại góc tường chờ đợi.

Hoàng Tử Trừng đến bàn bạc chuyện cơ mật, hốt nhiên bị đuổi ra ngoài, trong lòng lão ta không vui, bèn tìm cách trút hận vô Lạc Chi Dương, lão cười hì hì nói: “Tiên trưởng hôm nay thật sự là hết sức nổi bật, đã giải thích được đồ họa, hơn hẳn chín đại phiên vương, nhưng ngươi phải cẩn thận, chư vương tâm cao khí ngạo, chưa hẳn bỏ qua mà không ghi hận trong lòng. Về vụ Nhạc Đạo Đại Hội, nếu ngươi thắng được, sẽ là đại công thần của đông cung mình, Thái tôn nhất định sẽ chẳng bạc đãi ngươi. Theo ý Hoàng mỗ, chi bằng tiên trưởng hoàn tục, đời người như vó câu qua cửa, cứ mãi giữ giới luật mà thanh tu, đâu có vui sướng bằng cùng thê thiếp đề huề, ha ha ha……”

Lão mỉa mai những lời thô tục, Lạc Chi Dương chỉ ậm ừ bàn góp theo, hắn trong lòng thắc mắc Chu Duẫn Văn cùng Cốc vương thương nghị chuyện gì. Xem thần tình Cốc vương, chuyện này coi bộ không nhỏ, bằng không, tại sao đến ngay cả Hoàng Tử Trừng cũng bị đuổi ra ngoài?

Ý niệm vừa đến, hắn nhịn không được, dỏng tai hướng vào bên trong thư phòng, bỗng nhiên, hai thanh âm lọt vào màng nhĩ, giọng đúng là Thái tôn cùng Cốc vương.

Lạc Chi Dương giật mình, hắn lập tức hiểu ra, từ khi nội công tinh tiến, nhĩ lực trở nên nhạy bén dị thường, một khi hắn vận công vô hai tai, trong vòng hai mươi trượng, gió lay ngọn cỏ, tiếng muỗi vi vu hắn đều có thể nghe rõ hết. Thư phòng cách nơi đây không quá mười trượng, những gì hai người nói, hắn đều nghe được rành mạch.

Lạc Chi Dương bản tính thiếu niên hiếu kỳ, hắn tò mò lắng tai, chỉ nghe Cốc vương la lớn: “.. Việc này nếu đúng sự thật, Yến vương chết không chỗ chôn.”

Lạc Chi Dương cảm thấy lạ, hắn nghe và hiểu hai người trong phòng đang thương nghị đối phó Yến vương, Cốc vương chừng như vừa quơ được nhược điểm gì đấy của Yến vương, y đặc biệt đến báo cáo Hoàng Thái tôn.

Trong phòng trầm mặc một hồi, Chu Duẫn Văn chậm rãi hỏi: “Chuyện này, bệ hạ có hay biết chưa?” Cốc vương nói: “Phụ hoàng biết hay không, ta cũng không dám nói chắc, nhưng ta điều tra, theo lời người già lão từng phục dịch trong cung nọ, nàng phi tử đúng là mang thai bảy tháng đẻ non một đứa con trai , phụ hoàng hay tin, đã giam nàng vô lãnh cung, rồi nàng chết trong đó.”

Chu Duẫn Văn lại im lặng, trong phòng truyền đến tiếng chân bước lạo xạo, thật lâu sau, mới nghe y nói: “Nếu đúng như ngươi nói đó, Yến vương không phải huyết mạch bệ hạ, tại sao bệ hạ lại để y sống trên dương gian?” Nghe hai câu nói này, Lạc Chi Dương tưởng chừng sấm nổ giữa trời quang, hắn buột miệng cười ra thành tiếng, Hoàng Tử Trừng thấy lạ, lão nghi ngờ, liền hỏi: “Tiên trưởng cười gì thế?”

Lạc Chi Dương cũng không lí đến lão, hắn tập trung nhĩ lực, tiếp tục nghe lỏm.

Lại nghe Cốc vương nói: “… Nàng phi tử kia vô cùng quyến rũ, rất được phụ hoàng yêu quý, đến nỗi đôi khi ngài lơ là chuyện triều chính. Phụ hoàng giết nàng, cũng vì tức giận nhất thời, sau đó thậm hối hận. Huống chi, đẻ non bảy tháng, cũng không phải chưa từng có trong dân gian, rủi Yến vương đích thực là máu mủ phụ hoàng, ngài đâu nỡ giết bỏ giọt máu rơi của mình? Hoàng hậu Hiếu Từ hiểu rõ nỗi khó xử đó, bà dứt khoát thu nhận đứa nhỏ để nuôi nấng thành Yến vương, loan b