Chương 39 : Liễu Ám Hoa Minh

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: livan

Nguồn: https://lpktronbo.wordpress.com

(Liễu Ám Hoa Minh = thấy hy vọng giữa cơn khó khăn)Trịnh Hoà thấy Lạc Chi Dương vẫn còn ngần ngại, y bất giác nói to: “Đạo Linh tiên trưởng, ngàicứ đi đi, tiểu nhân Trịnh Hoà bị trọng hình thành phế nhân, thành người hèn mọn, không xứngđể ngài uổng mạng vì tiểu nhân…”Xung đại sư nhấn thêm sức tay khiến xương cốt Trịnh Hoà gần muốn gãy rời, y đau đến khôngnói ra tiếng. Lạc Chi Dương giận sôi máu, hắn hét lên: “Đồ con lừa sói đầu, chỉ giỏi mồm miệngbẻo lẻo, tui cóc tin … ngươi không chịu thả y, vậy thử làm gì xem xem nào ……”Xung đại sư cười nói: “Được lắm!”, lão vươn tay lên cao, nhắm đỉnh đầu Trịnh Hoà vỗ xuống,lão tâm tính tàn nhẫn, thấy rõ Lạc Chi Dương không dám mạnh tay với Tấn vương, bèn lập tâmgiết chết Trịnh Hoà chặt đứt đường rút lui của Lạc Chi Dương.Lạc Chi Dương quá bất ngờ, mắt hắn nhìn bàn tay kia vỗ xuống, đầu óc trống rỗng.”Xoạt”, một làn chớp đen bắn xộc vô, nhắm thẳng ót Xung đại sư, lão sư này phải ngừng taynửa chừng, lui nhanh ra sau, quài tay, dùng hai ngón trỏ và ngón cái chụp món ám khí, lão nhìnkỹ, thấy đó là một hạt bồ đề bằng gỗ đen huyền.Lão còn đang sững người, đã nghe một tràng cười rộ, tiếp theo là bóng người chớp lên, từ bênngoài khoang thuyền một người tiến vào, đầu trọc lóc, thần thái phấn khích, mình mặc áo chẽnlội nước màu đen tuyền, những giọt nước không ngừng nhỏ xuống theo sải bước chân của y.”Là huynh?”, Lạc Chi Dương buột miệng kêu lên.Minh Đấu thấy người tới, lão cũng lạc giọng hô hoán: “Diêu Nghiễm Hiếu!”Người tới đúng là hoà thượng Đạo Diễn, Diêu Nghiễm Hiếu là tên tục, rất ít người biết, lão bịMinh Đấu gọi ra, trong lòng rất lạ lẫm, bèn đưa mắt quan sát người nọ, Minh Đấu vừa buộtmiệng, đã vội vàng nín thinh, mặt làm ra vẻ dửng dưng.Trịnh Hoà trông thấy Đạo Diễn, y giống hệt như gặp cứu tinh, giọng yếu ớt: “Đạo Diễn đại sư,làm sao … làm sao đại sư đến được đây?”

Đạo Diễn cười cười: “May mắn đúng lúc thôi.” Xung đại sư bĩu môi dòm dòm y một chút, rồi cười, bảo: “Đạo huynh này, xem cách thức ănmặc, chừng như không mấy quang minh chính đại.””Quá khen.”, Đạo Diễn cười cười, đáp, “Còn hơn đại sư gian xảo, vô sỉ, Đạo Diễn ta đành chàothua.” Xung đại sư cười: “Đa tạ. Đa tạ, nhưng không biết huynh làm vây là tại sao?”Đạo Diễn đáp: “Ngươi biết rõ mà còn vờ hỏi.” Xung đại sư kinh ngạc: “Bần tăng thật sự không biết.” Thấy lão sư này vờ vịt, Đạo Diễn nổi sùng trong lòng, bèn chỉ vào Trịnh Hoà, lạnh lùng nói: “Đạisư nể mặt ta một chút, xin buông tha vị công công này, được chăng?”Xung đại sư cười hỏi: “Ngươi nhận biết nó?” Đạo Diễn trả lời: “Hắn là người của phủ Yến vương.” Xung đại sư cười cợt: “Đạo huynh có là Yến vương đâu?” Đạo Diễn bị khựng, bèn hỏi lại “Xin chỉ giáo cho?” Xung đại sư lạnh nhạt nói: “Là người của phủ Yến vương, đúng lí, phải chính Yến vương đếnchuộc về, trong đánh giá của bần tăng, đạo huynh còn chưa đủ tư cách để đòi người.”Đạo Diễn ánh mắt loe loé, song quyền chầm chậm nắm chặt. Xung đại sư vẫn cười hì hì, lãonhìn thẳng mặt đối thủ, tăng sức trong năm ngón tay một chút, cổ Trịnh Hoà kêu òng ọc, đôichân y bị nhấc hổng mặt đất, hai mắt lòi ra trắng dã, đầu lưỡi lè ra bên ngoài.Đạo Diễn ném chuột sợ vỡ lọ cổ, lão còn đang ngần ngừ, bỗng từ bên ngoài khoang thuyền cóngười nói to: “Yến vương đã đến đây, ngươi chịu thả người chưa?”Xung đại sư nghe thế, lão ngẩn người ra, chăm chú nhìn khung cửa, đầy nét kinh ngạc. Chỉ nghetiếng bước chân rậm rịch, một người bước những bước dài xông vào, trên mình cũng mặc áochẽn lội nước, vai rộng, eo thon, tứ chi vạm vỡ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra một khíthế phi phàm.Tấn vương giật mình, kêu lên: “Lão Tứ..” Xung đại sư cũng nhấc tay, lão thở ra: “Thiện tai, thiện tai!”

Lạc Chi Dương tuyệt không ngờ gặp gỡ Yến vương tại thời điểm này, hắn nhìn chằm chằm ChuLệ, không giấu nổi nét kinh ngạc.Yến vương dòm hắn, ông ta cười cười, rồi quay sang bảo Xung đại sư: “Người xuất gia khôngnói dối, bổn vương đã đến đây, ngươi thả người đi chứ?” Thần thái ông ta oai nghiêm, hai mắtsáng như điện, cỡ như Xung đại sư cũng chẳng dám chống trả ánh mắt đó, lão lẳng lặng ngó vềphía Tấn vương.Yến vương hiểu ý lão, ông ta cất cao giọng, vui vẻ bảo: “Đạo Linh sư đệ, xin làm ơn rụt cái cẳngvề, buông tha cho vị vương huynh này.” Lạc Chi Dương ấp úng: “Chỉ là…” Yến vương khoát tay một cái, nói: “Tất cả đã có ta lo liệu.”Lạc Chi Dương thấy ông ta đầy tự tin, hắn lập tức thu chân trái, nhảy xuống khỏi bàn án. Tấn vương vừa giận vừa thẹn, lặng im, không nói. Yến vương cười cợt, xoay người, chăm chú nhìn vào Xung đại sư. Xung đại sư bị ánh mắt đó uy hiếp, lão cúi đầu trầm ngâm một chút, rồi lẳng lặng buông TrịnhHoà.Trịnh Hoà rơi xuống đất, hai chân y èo uột, khiến y suýt ngã sấp mặt, Yến vương đưa tay kéo yđứng dậy. Trịnh Hoà trong lòng bồi hồi, y run run nói: “Điện hạ, tiểu nhân…” Yến vương nhìn y, ông ta gật gù, nói: “Những gì ngươi nói, ta đều nghe thấy đủ …Tốt lắm, tốtlắm, bổn vương đã không nhìn lầm người!” Ông vận sức vào tay, nghe răng rắc vài tiếng, đã nắnxương cốt Trịnh Hoà vào khớp trở lại. Mặt Trịnh Hoà tái nhợt, mồ hôi tuôn ròng ròng, y cố cắnrăng chịu đau, không hé miệng rên rỉ lấy một tiếng.Yến vương ngẩng đầu, ông cười nhạt, nói: “Vương huynh, xin cáo từ.” Ông đang định chuyểngót, Tấn vương dang tay, nói: “Chậm đã!”Yến vương ngoái nhìn lại hỏi: “Còn gì nữa?” Tấn vương mỉm cười, nói: “Lần này hồi kinh, hai huynh đệ mình còn chưa có dịp hàn huyên, bayđâu, sắp xếp bàn tiệc, để ta cùng lão Tứ cạn vài chén.”Người hầu bên ngoài khoang thuyền dạ ran, hai người nô bộc tiến vào sắp xếp bàn ghế, bàybiện rượu ngon, thức nhắm.

Yến vương lẳng lặng đứng chăm chú nhìn, Đạo Diễn ghé sát vào, nói nhỏ: “Điện hạ, chỉ sợ cótrò gian trá.””Gian trá cái gì?”, Yến vương cười gằn, “Vương huynh cho uống rượu, lẽ đâu dám khước từ” Ông khoan thai ngồi xuống.Tấn vương vỗ tay cười ầm, ông ta lại chỉ vào mấy ghế trống, nói: “Đạo Diễn đại sư, Trịnh côngcông, Đạo Linh tiên trưởng, cũng xin mời ba vị vào bàn.”Đạo Diễn do dự bất định, Lạc Chi Dương cười cười, nói: “Cung kính không bằng tuân lệnh.”, hắnphất tay áo vung vẩy, khẽ khàng xoay người, đình huỳnh ngồi xuống, Yến vương vỗ tay khen:”Hảo sư đệ, xem thật là tiêu sái.” Những người kia nghe vậy, cũng đành phải ngồi vào chỗ.Tấn vương cười nói: “Lão Tứ, ngươi mặc áo chẽn kiểu đó, hệt như mấy đứa làm giặc.” Yến vương lắc đầu, vui vẻ đáp: “Không phải làm giặc, mà là đi truy nã giặc.” Tấn vương cười hỏi: “Ai là giặc vậy?” Yến vương đáp: “Người nào làm giặc thì tự hiểu thôi.”Tấn vương cười ầm, nói: “Lão Tứ, như ta thấy, ngươi bó chẽn như vậy, là để đến dò thám vihuynh.” Yến vương cười đáp: “Không dám!” Tấn vương nói: “Có câu là: ‘bậc thiên kim thì không dấn mình chỗ hiểm nghèo’, đệ muốn dòthám vi huynh, chỉ cần sai thuộc hạ, việc gì tự dấn thân nguy hiểm, chẳng lẽ nói, khắp phủ Yếnvương không có người à?”Yến vương cười mà rằng: “‘Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con’, tiểu đệ vốn chẳng cótài hoạch định, đành phải chuyện gì cũng lăn lưng ra mà tự lo.””Không vào hang cọp?”, Tấn vương cười một tiếng, “Chẳng lẽ vi huynh là cọp?”Yến vương cười nói: “Vương huynh chính là lừng danh với tên ‘Tiếu diện hổ’, sớm đã biết rànhrành rồi kia mà”Tấn vương nặn ra hai tiếng cười, ôngg ta nâng chén, nói: “Hay lắm … lão Tứ, vi huynh kínhngươi một ly.”Yến vương nâng chén, đưa qua đưa lại ngang môi, nhưng không uống, rồi đặt chén xuống.

Tấn vương cười hỏi: “Lão Tứ, ngươi luôn luôn chẳng sợ trời,chẳng sợ đất, chẳng lẽ lại sợ uốngmột chén rượu của ta mời sao?””Ừa ….” Yến vương vuốt râu, mặt lạnh nhạt, “Tiểu đệ thiên không sợ, địa không sợ, duy chỉ sợchết thôi.””Nói gì vậy?”, Tấn vương rất không thích thú, “Ngươi với ta anh em ruột thịt, chẳng lẽ ta lại hạđộc vô rượu sao?”

— Hết chương 39 —