Q3 - Chương 17: Bát Bộ Chi Chủ (1)

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bám theo sau cỗ kiệu được vài dặm, hắn dần dà vào đến khu vực phồn hoa, người du ngoạn ven sông đông như mắc cửi, hoa thuyền đậu dàn hàng trên mặt sông, trên các thanh lâu, đám quần hồng lượn lờ phất phới, oanh ca yến ngữ, tiếng cười đùa rộn rã không dứt.

Cỗ nhuyễn kiệu như một chiếc thuyền câu nho nhỏ, nó trôi nổi giữa đám đông, quanh trái quẹo phải, Lạc Chi Dương vẫn bám sát theo sau, phút chốc hắn đã đến trước miếu Phu Tử. Du khách ồn ào, nhộn nhịp, hắn vẹt người mà đi, cố sức tiến bước ra mé trước, bất đồ bị mấy đứa nhỏ ăn xin quây chặt lấy, xin tiền.

Lạc Chi Dương bị chúng níu kéo một hồi, hắn bèn thò tay móc từ trong túi một nắm đồng tiền, ném vung xuống đất, bọn khất cái lập tức ùa nhau đến, tranh nhau bò xuống sát đất nhặt tiền, hắn thừa cơ, chạy thoát nạn ăn xin, lúc rảo mắt tìm kiếm, chỉ thấy đầu người đen kịt đang nhộn nhạo di động, không còn hình dạng cỗ kiệu đâu nữa

Trong lòng Lạc Chi Dương thầm hối hận, vì tránh để người ta chú ý, hắn đã chẳng đem theo con Phi Tuyết, chứ nếu có con ưng trắng ở đấy, có người, có vật nào thoát khỏi con mắt sắc bén của nó.

Miếu Phu Tử là chỗ hồi nhỏ Lạc Chi Dương thường đến chơi đùa, giờ đây, trở về chốn cũ, hắn không khỏi thấy bàn hoàn. Rạp hát đã đổi chủ, đang mở rộng cửa đón khách. Hồi tưởng quang cảnh của ánh đao quang vun vút giữa màn mưa máu năm nào, trong lòng Lạc Chi Dương bỗng rét run.

Đang thả bộ dạo chơi, hắn chợt nghe tiếng reo hò ầm ĩ, khi đảo mắt nhìn lại, hắn thấy phía trước rạp hát có đám đông quây vòng trong vòng ngoài hơn ba lớp, nhân số không ít. Hắn chợt nổi cơn tò mò, chen ngay vào đám ấy, thấy một gã nam tử đang biểu diễn trò phun lửa. Trò này cũng không có gì hiếm, Lạc Chi Dương đang định bỏ đi, hắn chợt thấy nam tử ngửa mặt lên trời, y há mồm phun xoạt xoạt ra một cột lửa thật to và dài, Cột lửa này vặn vẹo vài cái, đã biến thành một con hỏa long, lắc đầu quẫy đuôi, vảy rồng uốn lượn. Cái khiến người ta thêm sợ hãi chính là, trong những trò phun lửa bình thường, lửa vừa phun ra được một vựng thì liền tắt ngấm, lửa từ miệng nam tử lại hệt như vô cùng vô tận, con hỏa long cũng vật vờ trong không gian, chẳng tan biến ngay mà lại múa may bay lượn như một vật sống. Đám đông reo hò cổ vũ, Lạc Chi Dương cũng không khỏi mạnh mẽ vỗ tay, hắn quan sát kỹ, thấy nam tử phun lửa tuổi chưa đến bốn mươi, không cao không thấp, tướng mạo bình thường, chỉ vì đang gắng sức phun lửa, sắc mặt y có hơi trắng nhợt.

Một lúc sau, con hỏa long vừa rời rã, nam tử lại phun ra một con hỏa phượng, đầu ngẩng cao, đuôi xòe rộng, giương cánh muốn bay bổng, kế đó là hỏa xà, hỏa mã, thảy đều uốn lượn, chạy nhảy, không khác vật thật còn sống.

Lạc Chi Dương xem mê mệt, hắn chắt lưỡi, thầm đoán nam tử đang làm trò ảo thuật gì đó, nhưng là loại ảo thuật nào, tự hắn cũng không nghĩ ra được. Còn đang nghĩ ngợi, nam tử triệt lửa, y cầm mâm đồng đi vòng quanh thu tiền, chỉ nghe tiếng leng keng không dứt, phút chốc, y đã nhận được một mâm đầy những tiền,

Lạc Chi Dương nhất thời cao hứng, đã ném vào đấy một đĩnh bạc nửa lượng. Nam tử thấy thế, miệng cười hì hì, y lúc lắc cái đầu cám ơn hắn.

Nam tử thu xong tiền thưởng liền đứng sang bên cạnh, một hồi phèng la báo hiệu màn kế của một gã to lớn như ngọn tháp sắt, thân cao chín thước, da mặt đỏ tựa đồng hun, thân thể rám nắng ngăm ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, y vòng tay chào đám đông, rồi lặng im không một lời, đến nằm dài giữa hai tấm thiết bản đóng đinh chơm chởm, một dưới lưng ngang mặt đất, một đặt trên bụng.

Kẻ gõ phèng la là một gã mập ù, y đặt phèng la xuống, nâng lên một cây thiết chùy cực lớn, vẻ mặt tươi cười niềm nở, bụng to tròn như trống chầu, lúc y bước đi, từng xúc thịt bụng rung lên nung núc.

Gã mập ù đến bên chỗ người to lớn đang nằm, y nhìn nhìn, rồi đột nhiên giương cao thiết chùy, y thẳng cánh quật một cú thật mạnh lên tấm thiết bản, nghe ầm một tiếng đinh tai, tấm thiết bản lún xuống, những đinh sắt chỗ thiết chùy đập vào đồng loạt cong oằn.

Từ trong đám đông, nhiều tiếng kêu thét hãi hùng cùng lúc rộ lên, gã mập ù cũng vẫn không dừng tay, y vung thiết chùy liên tiếp đập xuống thêm hai ba cú nữa, cho đến khi những đầu đinh đều oằn cả xuống,

Gã mập ù vung một cước đá bắn tung tấm thiết bản ra xa, thấy ngay gã da đen to con nhảy vút lên, cả người y từ trên xuống dưới không bị chút thương tích gì, chỉ thấy lốm đốm những vệt trắng.

Gã mập ù cầm tấm thiết bản đi đến chỗ những người đứng mé trước, y cười hì hì, dang tay đưa cho họ xem, miệng nói: “Mời xem, mời xem. . .”, Lạc Chi Dương cũng hiếu kỳ, hắn thò tay sờ soạng một chút, quả nhiên thiết bản, đinh đều đúc bằng sắt, nếu chịu một lực cỡ năm trăm cân đập vào, tất cũng bị oằn đi. Hắn từng nghe Tịch Ứng Chân nói qua, ngoại gia kiên trì khổ luyện, khi đạt đến một mức độ nào đó, có thể đập tan bia đá, đao thương không đâm thủng được vô thân thể. Hắc đại hán làm được trò đó, nói vậy y cũng là cao thủ ngoại gia. Chẳng qua, Tịch Ứng Chân còn nói, khổ luyện công phu gặp gỡ cao thủ ngoại gia, lấy khí chống khí, nhất định phải thua thiệt nhiều.

Gã mập ù đi hết một vòng, y bỗng rút ra một đoản kiếm, đưa vào tay hắc đại hán, gã này mắm môi mắm lợi, nâng đoản kiếm chém một nhát mạnh bạo vào đầu vai gã mập.

Mọi người kinh hãi kêu thét, đoản kiếm như chém trúng vào da thuộc, nó nẩy bật lên, Cho dù hắc đại hán chém liền liền xuống vài nhát nữa, đến ngay cả quần áo gã mập cũng không suy suyển, mọi người sau cơn kinh hãi, lại thấy tình hình rất hoạt kê, họ thi nhau cười rộ.

Trong tiếng cười ha hả, hắc đại hán trợn mắt, y thét to, đột nhiên đâm mạnh một kiếm, đúng ngay vào cái bụng phệ của gã mập, thanh kiếm đâm lút vô, gã mập thụt lui về sau hai bước, tay chỉ chỉ vào hắc hán, hai mắt y đột nhiên trợn ngược, nghe huỵch một tiếng, y đã ngã ngồi ngay xuống đất. Đám đông nhất thời lặng ngắt, họ thấy gã mập trợn mắt, mồm há hốc. Bỗng nhiên, có tiếng người ha ha ha cười to. Hắc đại hán nghe tiếng cười, y đảo mắt nhìn lại, người đang cười chính là một thiếu niên công tử, toàn thân lụa là, phục sức trang nhã, tuổi chưa quá mười tám, ánh mắt toát ra một vẻ kiêu ngạo. Hắc đại hán vẻ mặt không vui, y hỏi:”Khách quan, ngươi cười gì vậy?” Giọng y đầy ắp trung khí, nghe rang rảng như tiếng đại hồng chung.

Thiếu niên bĩu môi, nói: “Chỉ là trò lừa dối! Hừ . . . con mẹ nó của ta cũng không bị bịp”

Hắc đại hán hai mắt tròn trợn ngược: “Ai nói đây là trò lừa bịp?”

Công tử lắc đầu lia lịa: “Thanh kiếm này có trò ma mãnh, mũi kiếm có thể thụt ra rụt vô, khi đâm vô người, thân kiếm rụt vô chuôi, lúc rút ra, mũi kiếm lại duỗi dài như cũ. Ta hổng có dối gạt ngươi đâu, trong nhà ta cũng có một cây kiếm hệt như vậy để làm trò đùa, lừa bịp con mẹ nó . . còn có thể, nhưng đưa đi gạt người ngoài là không dối được ai hết!”

Hắc đại hán sửng sốt, y quay đầu lại nhìn gã mập kia, rồi râu ria tốc lên, y cả giận nói: “Nói nhảm, thanh kiếm này là hàng thật trăm phần trăm, không có lường gạt gì hết”

“Hay lắm!” Công tử cười hì hì nói, “Ngươi rút kiếm ra cho ta coi thử một chút.”

Hắc đại hán lại càng sững sờ, y dặng hắng hai tiếng, ngập ngừng nói: “‘Nếu không phải thân kiếm rụt vô chuôi thì sao?”

Công tử lấy ra một đĩnh bạc trắng thật to, y hươi hươi nó trước hắc đại hán, giở giọng bướng bỉnh, nói: “Nếu kiếm không rụt vô chuôi, năm mươi lượng bạc này thuộc về ngươi.”

Hắc đại hán nheo nheo đôi mắt hổ, nhìn lom lom vào đĩnh bạc, trên mặt thoáng hiện nét ngần ngại Công tử nọ thấy hắn chột dạ, càng thêm khí thế, cười nói: “Con mẹ nó, đừng có mà giương con mắt thèm thuồng, nếu là thân kiếm rụt vô chuôi, ngươi cũng phải trả cho ta năm mươi lượng bạc, vậy đó, muốn cá cược không?”

Sắc mặt hắc đại hán chuyển từ đen sang màu tím ngắt, y buồn bực một chút, rồi chậm rãi nói: “Năm mươi lượng quá ít, năm trăm lượng được không?” Công tử bị hẫng một chút, y hơi khựng, rồi cười ha hả, nói: “Hảo tiểu tử, ngươi con mẹ nó tính trí trá chăng? Ngươi tăng tiền cược, định hù ta thấy khó mà lui, hì . . . cũng hổng thèm dòm xem xem lão tử đây là ai?” Y ngoắc tay một cái, thủ hạ đứng kế bên đưa ra một cái túi to, công tử trút ngược miệng túi xuống phía dưới, đổ ra rất nhiều thoi vàng nguyên bảo, tính sơ sơ cũng trị giá ít nhất cỡ sáu trăm lượng bạc. Đám đông xì xào, ai nấy đều trố mắt vào đống hoàng kim, toát ra vẻ thèm khát.

“Thế nào? Vầy đủ chưa?”, Công tử đắc ý, vênh váo nhìn chung quanh, “Tiểu tử mặt đen ngươi mà thắng, đống vàng nguyên bảo liền con mẹ nó là của ngươi.” Bổn ý công tử là lấy vàng ra hù kẻ nọ, khiến hắc đại hán lẽ tất nhiên quá hãi sợ mà phải chịu thú nhận đã tố bậy, chẳng dè, hắc đại hán bất động thanh sắc, y quày mình, rút đánh sột một cái thanh kiếm ra, ném ‘choang’ một tiếng trước mặt chàng công tử. Thân kiếm tỏa ánh hàn quang bức nhân, chẳng có lấy một vệt máu, gã mập ù đang nằm giả chết trên mặt đất, chỗ bị kiếm đâm vào nơi bụng cũng không có một vết thương tích nào.

Nhìn tình cảnh này, người trong đám đông cười đến bò lê bò càng, Lạc Chi Dương cũng ngoác miệng đến tận mang tai, hắn rũ sạch những lo âu cho mấy nghệ nhân, lo họ thua cược mà không tìm đâu ra năm trăm lượng bạc.

Thần tình chàng công tử cũng tươi rói, y nhặt đoản kiếm, đưa tay ấn vào mũi kiếm một cái, thân kiếm vẫn bất động. Công tử biến sắc, y vung kiếm đâm xuống đất, “rẻng” một tiếng, thân kiếm bị uốn cong vòng, vẫn không thấy rụt vô chuôi. .

“Ta đã bảo rồi mà”, hắc đại hán chậm rãi nói, “Thanh kiếm này là hàng thật, không ma mãnh gì hết”

Mọi người còn chưa có phản ứng gì, gã mập đã vùng đứng lên, y nhảy tới chộp lấy túi tiền của công tử, cái mặt nung núc những thịt ngoác ra cười hì hì, y khoa tay, bảo: “Công tử huynh đệ, bảo kiếm giờ thuộc về ngươi rồi, bỏ năm trăm lượng bạc mua một cây kiếm, ngươi cũng con mẹ nó nên xách kiếm thật mà đi về nhà đi”

Mặt mày chàng công tử méo xẹo như cái mền rách, y cất tiếng thét quái dị, nhấc kiếm chỉ vào hắc hán cùng gã mập: “Hai cái tên cẩu tử gì đâu này, tụi ngươi hùa nhau lừa gạt ông nội tụi ngươi. Chúng bay đâu, nhào vô đập tụi nó một trận cho ta”

Ba đứa đầy tớ bặm trợn bên cạnh y vốn đã xoa tay vung quyền sẵn nãy giờ, được lệnh của chủ nhân, chúng như đàn hổ đói xộng vào bắt dê, cùng nhào vô gã mập ú nọ. Bọn hắn từng chứng kiến bổn sự của hắc đại hán, cho nên tránh chỗ mạnh đánh nơi yếu, trước hết, thanh toán tên mập, giựt túi tiền về rồi tính sau.

Gã mập đứng ì thì lì tại chỗ, chừng như ngơ ngẩn, như mất vía. Thoắt một cái, mấy đầu quyền của bọn đầy tớ đã giáng vô mình y, làm rung rinh những sớ thịt núng nính của y. Có điều, một quyền đánh ra, quyền kế tiếp bỗng khựng lại, chỉ vì thân mình mập ú đó vừa mềm xèo vừa nhão nhẹt, quyền đánh vào đấy như đập trúng bông gòn, lập tức lún sâu vào trong, từ chỗ thịt béo bị lõm vô, nảy sinh một thứ lực hút, nắm đấm của bọn đầy tớ bị hấp lực đó ghì chặt lấy, không sao rút ra nổi một li.

Mọi người đứng ngoài trông vào, thảy đều không hiểu chuyện kỳ diệu gì đang xảy ra. , cứ tưởng kẻ trúng đòn mà kêu la thảm thiết phải là gã mập ú, chẳng dè gương mặt hắn chẳng chút đổi sắc, miệng vẫn cứ cười hì hì, còn lũ đầy tớ miệng mím môi, mắt trợn trừng, đứa nào đứa nấy thần khí cổ quái, nhưng bọn hắn cũng chưa từ bỏ ý định, gắng đấm đá, nếu đánh hụt thì còn được, lỡ đánh trúng vô mình gã mập, thì lại bị giữ riệt lấy. Ba tên đầy tớ hung hăng, giống như ruồi vướng phải lưới nhện, đều dính chùm vô mình gã mập, tiến không xong, mà lui cũng chẳng được, chúng ỷ sức mạnh để đàn áp đối thủ, nhưng gã mập ú này vững vàng như núi, chẳng chút động đậy, chỉ có gương mặt càng thêm nét hí hửng. Khách bàng quan thấy khó hiểu, nhưng là người trong nghề, Lạc Chi Dương càng trông càng bị giật mình, gã mập ú này rõ ràng là một cao thủ nội gia, y dùng nội lực mà hút chặt lấy đầu quyền của cả ba tên đầy tớ.

Ba đứa này cũng là tay có võ nghệ, công phu nội ngoại đều gồm đủ, lực đạo quyền cước mỗi đưá không dưới trăm cân, để có thể chế trụ chúng, gã mập cần nội lực thật hồn hậu, thật mạnh mẽ mới mong thắng được chúng.

Lạc Chi Dương từng đụng độ thứ cao thủ đó, món “Qua Toàn kình” của Minh Đấu cũng gần giống, nhưng lão này phải phát huy kình lực dưới dạng chưởng kình, trong khi gã mập ú toàn thân đâu đâu cũng đều hút được người.

Thiếu niên công tử vốn định nhảy vô, y nhìn tình hình, đâm do dự không quyết, chợt nghe gã mập cười hi ha, thẳng chân rảo bước lại gần y. Lũ đầy tớ bị y kéo ào ào theo về phía trước, đứa thì co cẳng nhảy cà tưng, đứa thì bị kéo lê trên đất, mặc chúng thả sức giãy giụa, toàn là uổng công phí sức, tình cảnh này vừa cổ quái, vừa hoạt kê, ban đầu, khách bàng quan bị hãi sợ, nhưng kế đó họ lại phá lên cười ầm ĩ.

Tiếng cười rào rào từ trận nọ sang trận kia, ba tên đầy tớ hổ thẹn lẫn bực tức, hận không thể đánh thêm vô gã mập một đấm, một đá nào khác. Gã mập cười hi hi ha ha, gã đì hết vòng nhỏ lại đi tiếp vòng lớn, càng đi càng nhanh, nghe vù vù như cối xay gió, bọn đầy tớ ban đầu còn chửi bới liền miệng, riết rồi kiệt sức, chỗ tay chân bị dính trở thành đỏ ửng, sưng vù, khiến chúng đổ lệ chan hòa, ba cái thân xác hết còn chạm đất, nom tựa ba con diều giấy đang chập chững cất lên.

Thiếu niên công tử đứng tần ngần một bên, tay y cầm đoản kiếm, nhìn chằm chằm vào đám bốn người, mặt khó đăm đăm. Tự hiểu đã đụng phải cao nhân, nhưng y sinh trưởng chốn quyền quý, ít khi nào bị mấy vố nặng, y không cam tâm bỏ cuộc mà lui ra.

Y còn đang dụ dự, người diễn trò phun lửa đã đứng dậy, ho khan một tiếng, mở miệng hỏi: “Lão Bặc, quấy nhộn vậy đã đủ chưa? Đừng quên mình còn có việc chính đấy.”

Gã mập cười rộ, rồi gã đột nhiên dừng bước, sau tiếng thét “Cút đi”, đầu quyền đầu cước lũ đầy tớ đã được gã buông tha, thân mình chúng không tự kiểm soát được, đã theo ba hướng bắn tung về phía chàng công tử nọ. Công tử vừa cảm giác trước mắt tối sầm, y đã bị sức nặng mấy trăm cân của ba thân người đè bẹp xuống dưới, xương cốt toàn thân tưởng chừng đang nát vụn, y nhất thời kêu thảm một tiếng.

Gã mập cười vang, y xoay người bước đi, hắc đại hán cùng người phun lửa bám theo sau, trong chớp mắt, họ đã vẹt đám đông mà biến mất dạng. Ba tên đầy tớ chật vật bò dậy, chúng nhìn lại, kịp thấy tiểu công tử mặt mày rúm ró, y gần ngất xỉu. họ bèn gấp rút cứu y tỉnh lại, ba cái miệng đồng thanh kêu hỏi: “Điện hạ, ngài ổn chứ?”

Tiểu tử nọ chầm chậm hoàn hồn y rảo mắt nhìn tứ phía, nghiến răng, giận dữ hỏi: “Ổn con mẹ ngươi cái rắm, ba cẩu tặc này nọ đó đâu rồi?” Một tên đầy tớ giọng tức giận, đáp: “Chạy cả rồi!”

“Cái gì vậy?”, công tử tức giận, “Đến phủ Ứng Thiên gọi quan sai, biểu đi truy nã tui nó, không để thoát đưá nào, nếu không đem bầm thây tụi nó ra vạn mảnh, ta Chu Cao Hú, thề không làm người!”

Bọn đầy tớ dáng ngượng ngùng, một đứa nhỏ giọng nói: “Điện hạ, vẫn là phài bỏ qua đi, bề trên mà biết ngài ra quậy phá ở Tần Hoài, có chạy đằng trời cũng không thoát đâu.”

Công tử biến sắc, y ngần ngừ một lúc lâu, đột nhiên nản lòng nhụt chí, y đành hả họng mắng chửi ầm ĩ một hồi rồi được bọn đầy tớ dìu dắt, y tập tễnh bỏ đi.

Lạc Chi Dương đứng kế bên nghe rất rõ, hắn nghĩ thầm, chàng công tử bột này tự xưng “Chu Cao Hú”, người hầu lại gọi y bằng “Điện hạ”, chẳng lẽ y là một nhân vật thuộc hoàng thất họ Chu? Người này tính khí bông phèng mà lại táo tợn, chuyên ăn hiếp người thế cô, người yếu kém, cú này y bị thua thiệt nặng, âu cũng là chuyện nhân quả báo ứng.

Khách xem trò đã tản đi hết, Lạc Chi Dương ngẩng trông, trăng đã lên gần thiên đỉnh, giờ giấc không còn sớm sủa gì nữa, hắn vừa định quay về “Dương Minh quán”, bỗng nhiên trong đầu máy động, hắn rảo mắt xem kỹ lại, thấp thoáng từ trong đám đông người qua kẻ lại, hắn nhận rõ một gian hàng đắp tượng đất sứ, bên trong gian hàng là một bà già miệng cười tươi tắn, đang nhào nặn làm tượng cho một vị khách.

Con tim Lạc Chi Dương đập rộn rã, thì ra bà già này đúng là “Địa Mẫu” Thu Đào, ngày đó, trong khuôn viên rạp hát, nếu không được bà xuất thủ cứu giúp, hắn cùng Chu Vi đã sớm làm ma dưới lưỡi gươm Trương Thiên Ý rồi.

Lạc Chi Dương nhìn Thu Đào, trong lòng dấy lên một mối khích động không tên, hắn định bước đến buông lời tạ ơn, đồng thời dọ hỏi hình tích của Chu Vi sau vụ đó, nhưng hắn vừa đi được hai bước, lại nghĩ tới chỗ Thu Đào từng ngó thấy con Linh Đạo Thạch Ngư, bây giờ bà phát hiện mình chưa chết, nếu bà truy hỏi, sẽ rất khó nói năng.

Đang do dự, Thu Đào làm xong pho tượng sứ, bà giao cho khách mua, rồi đột nhiên nhìn nhìn bầu trời, bà thu dọn hàng quán, sắp xếp đồ đạc vào hai giỏ, dùng đòn gánh nhấc chúng lên, bà bắt đầu bước đi. Lạc Chi Dương chưa dứt dòng tâm tư, hắn không khỏi tiến bước đi xa xa theo sau bà.

Thu Đào vướng đòn gánh, bà đi không nhanh không chậm, xuyên qua đường lớn, hẻm nhỏ, thẳng một lèo đến con đường chạy dọc theo bờ Trường Giang. Nhìn dòng nước chảy xuôi về đông, sóng nước chập chờn, nhà cửa ven sông thưa thớt, hắn thấy dăm ba thuyền câu bập bềnh trên mặt sông, đèn đóm trong thuyền bé như hạt đậu, mờ mờ ảo ảo.

Bất tri bất giác, khi đến bên trên ghềnh đá Yến Tử ki, Thu Đào đột nhiên dừng lại, hắn nghe có người người hắng giọng gọi: “Thu sư tỷ, sao mãi đến giờ tỷ mới tới?”

Tiếng gọi rõ to, nghe quen tai. Lạc Chi Dương lẩn mình nấp vào mé sau một khối đá to lớn, hắn đưa mắt thăm dò, thấy bên trên ghềnh đá có ba người đứng đấy, người lên tiếng chính là gã to con cao lớn, đích thị hắc đại hán làm trò trước cửa miếu Phu Tử, hiện thời y mặc một tấm áo xanh, dáng kiêu hùng tuyệt luân, hệt như thiên thần. Bên trái y là người phun lửa, còn bên phải là gã mập ú.

Thu Đào buông đòn gánh, bà đưa tay vén mớ tóc mai, cười cười nói: “Ta sao đi nhanh bằng mấy đệ tay không cho được, ta đi đâu cũng phải lo khiêng gánh đồ kiếm cơm”

“Đồ kiếm cơm gì?” Gã mập nheo nheo con mắt, giọng kéo dài ra, “Đệ thấy đó toàn là những thứ làm người ta yểu mạng thôi hà! Mấy cái món đất sét trắng trong gánh, nặng muốn chết người luôn”

“Bặc Lưu”, Thu Đào lườm gã mập một cái, lạnh lùng hỏi, “Đệ có biết tối hôm nay đệ đã trêu chọc vào ai không?”

“Đệ mà còn đi trêu chọc ai kia?”, gã mập đưa hai tay vuốt cái bụng bự, cười híp mắt, nói,”Sư tỷ lại không phải không biết, đệ đây lúc nào cũng luôn làm điều thiện, đâu có trêu chọc ai bao giờ”

Thu Đào gằn giọng hứ một tiếng, nói: “Ba đứa đệ, nói là để kiếm chút đỉnh lộ phí, đã đi mãi nghệ xin tiền, kết quả chỉ lo trêu chọc người ta mà gây rối. Hừ, nơi đây chính là kinh thành, đừng quên bọn ta vì cớ gì mà phải đến tụ tập ở chỗ này”

Ba người im ắng hẳn xuống, rồi gã phun lửa nói: ” Sư tỷ, coi như bọn đệ đã sai, nhưng thằng công tử bột đó nó khinh người quá đáng.”

“Đúng đó”, hắc đại hán cũng nói, “Sư tỷ, tiểu tử nọ xấc láo khinh người, nếu không giáo huấn nó một chút, có khi nó còn hổng biết cha sinh mẹ đẻ ra nó là ai”.

Thu Đào gằn giọng, hỏi: “Đệ biết cha mẹ nó là ai không?”

Ba người đưa mắt nhìn vào nhau, Bặc Lưu cười cười: “Sư tỷ ở lại sau khá lâu, chắc cũng có nghe được chút ít phong thanh”

“Nó tên Chu Cao Hú.”, Thu Đào giọng bình thản, “Cha nó là Yến vương Chu Lệ, mẹ nó là con gái của Từ Đạt”

Ba người kia đồng thanh “ồ” lên một tiếng, Bặc Lưu vỗ ngực, giậm chân, y hả họng la lớn: “Uổng quá, uổng quá, nếu sớm biết vậy, thì đã mạnh tay hơn chút nữa, hổng xẻo đi của nó một chút thịt thì cũng đánh gãy mấy rẻ xương sườn mới là phải phép”

Hai gã kia đều nói:” Đúng . . . đúng.”

“Lại còn nói mạnh nữa kia”, Thu Đào quát, “Tụi đệ quên mấy cấm lệnh của thành chủ rồi sao?”

Ba người ngó vào nhau, Bặc Lưu vẻ đau khổ, nói: “Không quên, tám bộ Tây Thành không được gây thù kết oán cùng Chu Nguyên Chương. Nhưng Chu Nguyên Chương là Chu Nguyên Chương, bộ tụi mình không thể động chạm đến hắn, chẳng lẽ ngay cả con cháu cuả hắn mà cũng không thể chọc ghẹo sao?”

“Lại còn cãi lý”, Thu Đào không tức giận, nói, “Đệ đả thương Chu Cao Hú, lẽ tự nhiên sẽ kinh động đến Chu Nguyên Chương. Hơn nữa, bọn đầy tớ tháp tùng Chu Cao Hú cũng không phải thứ thường, tất cả đều là thị vệ trong phủ của Yến vương trên Bắc Bình”.

Bặc Lưu giật mình nói: “Chẳng trách bọn hắn đều nói khẩu âm phương bắc, quyền cước công phu cũng không yếu. Lại nói thêm, sao con thỏ nhỏ họ Chu đó không ở lì tại Bắc Bình mà hưởng phúc, chạy tới kinh thành làm gì chứ?”

Thu Đào nói: “Mấy năm trước đây, Chu Nguyên Chương hạ một đạo thánh chỉ, ra lệnh chư vương thiên hạ đưa con trai đến kinh sư, để tự ông ta dạy văn giảng võ. Hắn nói là dạy dỗ cháu, người có chút kiến thức đều hiểu là giữ cháu ở kinh sư, chính là dùng làm con tin, chư vương ngay cả có dã tâm bao nhiêu, cũng không dám làm phản triều đình.”

“Đồ tệ lậu!”, Hắc đại hán lớn tiếng tức tối, “Cha giả này đến con cháu của chính mình mà còn không tin cậy, vậy còn ai có thể để cho lão ta tin bây giờ?”

“Chuyện này cũng chả thể trách hắn”, Thu Đào chậm rãi phân tích, “Xưa nay, vì cái ngai vàng, cha giết con, con hại chết cha, chuyện xảy ra hoài hoài. Chu Nguyên Chương tuổi tác đã khá cao, những tính toán, dẫu hắn không làm cho chính bản thân thì cũng nhắm bảo toàn cho hoàng thái tôn. “

Hắc đại hán “Hừ” một tiếng, vẫn cứ là phẫn uất, bực bội. Thu Đào lại nói: “Trong đám cháu của Chu Nguyên Chương, tên Chu Cao Hú nổi tiếng là đứa ngỗ nghịch, học hành chẳng mấy nỗi, võ nghệ như mèo quào, hai năm trước đây, nó dám khơi khơi trộm ngựa để dông đi dạo chơi phương bắc, trên đường chạy trốn còn cả gan đả thương quan quân truy đuổi, kết quả lẽ tự nhiên nó đã bị cạo một mách khá nặng, Nhưng tiểu tử này lại chóng quên những đau khổ của hình phạt răn đe, chiều tối hôm nay, nó đả lẻn đi quậy nhà thổ ven bờ Tần Hoài, nó sợ tổ phụ hay biết chuyện đó, nên dẫu bị mấy đệ chọc phá, cũng nhất định không dám làm to chuyện, nhưng nếu đánh nó đến trọng thương, lại là chuyện khác.”

Hắc đại hán rầu rĩ hỏi: “Thu sư tỷ, đệ thiệt không thể hiểu cho nổi. Thành chủ có tài nghiêng trời lệch đất, tại sao cứ phải nhịn tới nhịn lui nhà họ Chu? Huynh đệ tỷ muội mình tám người, ai nấy đều mang huyết hải thâm cừu cùng Chu Nguyên Chương, cho dù không thể chính tay đâm lão này, chẳng lẽ chỉ phát tác một chút uất ức cũng chẳng được hay sao?”

Lạc Chi Dương nghe bốn chữ “nghiêng trời lệch đất”, con tim hắn nhảy dựng, hắn nhớ rõ, di chúc của Lạc Thiều Phượng cũng bảo cừu gia có khả năng đó. Người thiên hạ có thể mang danh tiếng này không nhiều, vậy vị “Thành chủ” đây là thần thánh phương nao? Hắn chợt nghe Thu Đào hít một hơi thở sâu, mắt bà dõi về phía hắn, nhưng vẫn không nói gì. Bên trên yên ắng một lúc, rồi gã phun lửa nói: “Thạch Xuyên, đệ quên lời của thành chủ dạy rồi sao? Thiên hạ dễ động mà khó tĩnh, một khi để xảy ra loạn lạc, rất khó dọn yên. Ngày nay, sau một thời gian dài bị chiến loạn, bá tánh vừa mới hưởng thái bình được có vài ngày, rủi nảy sinh chút ít biến cố trong hoàng thất nhà Chu, thiên hạ lại sẽ rơi vào chiến tranh. Giữ cho thiên hạ yên ổn là việc công nghĩa, cừu thù của bọn mình là riêng tư, không thể vì cái riêng tư của mình mà gây đau khổ cho người người trong thiên hạ.”

Bặc Lưu đứng bên nghe, y vuốt cái bụng bự, ngao ngán thở dài, hắc đại hán mặt nghiêm trang, vẻ oán hận, góp ý: “Chu Liệt, huynh nói rất đúng, nhưng Thạch Xuyên đệ chỉ là không sao nuốt trôi luận điệu đó.”

“Tên đá tảng kia, đệ quên rồi hả?”, Thu Đào ngừng một chút, bà trầm giọng, tiếp, “Hồi đó, ngài tổ sư gia chỉ vì thù hận riêng tư, đã công thành phá quốc, gây chiến loạn cho dân lành, để rồi trọn nửa cuộc đời về sau, ngài đành hối hận, đến chết khôn nguôi”

“Thôi!”, Thạch Xuyên nắm chặt quyền đầu, mạnh bạo vung lên, “Giang sơn gấm vóc coi như mất trắng vào thằng súc sinh đó. Gây họa từ đôi quyền này, há đệ dám khinh xuất sao!” Chu Liệt lắc đầu thở dài, “Thành chủ tài ba như người trời vậy mà còn bó tay, bọn mình chút xíu bản sự, tốt nhất là tuân theo ý chỉ của ngài”

Lạc Chi Dương nấp sau tảng đá, nghe họ đàm luận mà càng lúc càng thêm mờ mịt, bốn người này tựa hồ mang cừu hận cùng Chu gia, nhưng vì chịu một ước thú gì đó nên không sao báo thù tuyết hận.

Hắn còn đang ngẫm nghĩ, bỗng Thu Đào xoay mình, ngoảnh mặt về phía hắn, bà mỉm cười, giọng thanh thoát: “Túc hạ nghe nãy giờ lâu như vậy, có thấy thích thú lắm không?”

Nghe bà đột nhiên nói thế, Lạc Chi Dương như vưà bị ăn một gậy vô đầu, hắn nháo nhào vùng dậy, bỏ chạy, mới được hai bước, thấy đàng trước nhoáng lên một bóng người, Thạch Xuyên đã chường mặt chặn đường, Lạc Chi Dương vội vàng co cẳng chạy sang hướng khác, đâu dè đập ngay vào mặt là gã mập ú đang dòm dòm hắn, ngoác miệng ra cười ha hả. Hắn ú ớ, kinh hãi vung cây sáo trúc, sử ra một chiêu “Anh Hoàng Nhập Miếu” chọc thẳng vô giữa ngực Bặc Lưu, chỉ thấy mềm xèo, khi đầu cây sáo vô sâu chừng hơn tấc, hắn lập tức nhớ tới cái kết cục của ba tên đầy tớ, Lạc Chi Dương hoảng hốt, hắn định rụt cây sáo về, nhưng quá muộn, từ trong cơ thể Bặc Lưu, một lực hút đã ghì chặt lấy cây sáo.

Lạc Chi Dương không thu hồi được sáo, hắn vung tả chưởng tấn công, được nửa đường, bỗng tỉnh ngộ, hắn vội vã co tay triệt hồi phát chưởng. Hắn đành buông bỏ cây sáo, bước thụt lùi về phía sau, còn chưa đứng vững, bên tai ù lên một tiếng hú trầm hùng, bàn tay to như cái quạt lá của Thạch Xuyên đã chụp tới, Lạc Chi Dương quài tay xuất chiêu “Ưu Tòng Trung Lai” điểm đúng ngay vào huyệt “Khúc Trì” trên cánh tay y,

Hệt. như đập vô đá, cánh tay nọ vẫn bất động, Lạc Chi Dương cảm giác đau điếng, mấy ngón tay dường sắp gẫy, hắn nhanh chóng hít vô một hơi dài.

Thạch Xuyên hừ một tiếng, ngọn trảo vẫn tiếp tục dấn vào. Lạc Chi Dương sử một ngón “Loạn Vân bộ”, lui ra sau hai bước, hắn tung tả cước, đá phịch một cái đúng in vô bụng y. Đòn “Vô Định cước” này phương vị quỷ quái, thế đi hiểm độc, nhưng ngón chân vừa đụng vào mục tiêu, hắn có cảm tưởng vừa vấp phải một bức tường đồng, cơn đau nhức bộc phát làm Lạc Chi Dương rú lên thảm thiết, hắn lò cò chân phải, nhảy thật nhanh ra sau.

Còn chưa ổn định, bàn tay to lớn của Thạch Xuyên đã chụp đến nơi, Lạc Chi Dương chân trái nhức nhối, nhanh như cắt, hắn cố xoay người né tránh, có điều huyệt Kiên Tỉnh đã bị đối phương chế trụ. Lạc Chi Dương toàn thân rã rượi, không chút hơi sức, Thạch Xuyên cười ha hả, y khoát tay, túm hắn, nhấc lên cao, y rảo những bước dài đi trở về Yến Tử ki. Bặc Lưu tay cầm sáo trúc, cười hì hì đi theo sau.

Thạch Xuyên điểm thêm hai huyệt đạo của Lạc Chi Dương, rồi nói to: “Ta biết rồi, tiểu tử này là gian tế Đông Đảo . . .”

“Trật lất!”, Bặc Lưu ngoác miệng cãi, “Lúc nó đâm đệ, cho thấy còn lắm mưu mẹo, còn nhiều hậu chiêu kín kẽ, đúng là công phu của Thái Hạo cốc.”

” Bậy bạ.”, Thạch Xuyên trợn mắt, “Đòn nó đánh huynh, rõ ràng ngón ‘Vong Ưu quyền’, chân có sáu bẩy phần là đá theo ‘Vô Định cước'”

“Giống có sáu bảy phần, nhưng còn ba bốn phần khác biệt”, Bặc Lưu lắc đầu lia lịa, “Lão tảng đá huynh mắt nhìn không rõ rồi? Tiểu tử này là đạo sĩ, trăm phần trăm nó là đệ tử Thái Hạo cốc.”

Thạch Xuyên “phì” một cái, bảo: “Ta nói đệ tử Đông Đảo.”

Bặc Lưu cãi: “Kì quái, Đông Đảo có đạo sĩ từ hồi nào?”

Nói đến đây, hai người trợn mắt vào nhau.

Chu Liệt vội xua tay, nói: “Đừng cãi cọ nữa, có lẽ hắn vừa là Đông Đảo, vừa là Thái Hạo cốc.”

Bặc, Lưu hai gã cùng la lớn: “Nói cái gì lạ vậy? Làm sao nó gồm thâu được tuyệt nghệ cả hai môn phái khác nhau cho được?”

Chu Liệt hơi ngần ngừ, y quay đầu lại hỏi: “Thu sư tỷ, tỷ nhận định thế nào?”

Thu Đào cười nói: “Ta thấy nó đều không thuộc về hai nhà đó, chiêu thức chỉ thấy dạng, không thấy thần, lạ ở chỗ là hoàn toàn không chút nội lực. Luyện quyền không luyện công, đến già cũng vẫn là không. . . nếu là đệ tử hai nhà đó, tại sao nó chỉ biết chiêu thức, không luyện nội công?”

Mọi người nghe phân tích hợp lý, họ đều mau mắn gật đầu, Thạch Xuyên nói: “Chờ đệ hỏi nó một câu đã.”, y ngoảnh mặt sang, nhếch mép hỏi, “Tiểu tử, ngươi là đệ tử của Đông Đảo?”

Lạc Chi Dương quá nản chí vì bị bắt, cu cậu nói “Không phải.”

Thạch Xuyên sắc mặt tối sầm, Bặc Lưu nguýt y một cái, rất đắc ý, y gắng giữ vẻ bình thản, hỏi Lạc Chi Dương: “Nếu vậy, ngươi hẳn là môn đồ Thái Hạo cốc?”

Lạc Chi Dương lạnh lùng đáp: “Cũng không phải!”

Mặt Bặc Lưu mất hẳn nét tươi cười, Thạch Xuyên thấy thế, y khoái chí, cười ha hả.

Bặc Lưu lườm y, rồi lại hỏi: “Tiểu đạo sĩ, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao núp sau tảng đá?”

Lạc Chi Dương không thể bày tỏ thân phận, hắn làm mặt cứng, đáp: “Tui có đạo hiệu là ‘Đạo Linh’, chỉ tình cờ tạt qua đây.”

“Đạo Linh? Thiệt đúng là tiểu tặc ‘Yểm nhĩ đạo linh’ ( bịt tai đi trộm chuông).”

Thu Đào mỉm cười, “Ngươi từ miếu Phu Tử lò mò theo lão thân tới tận Yến Tử ki, có hơn mười dặm đường, vậy mà nói tình cờ tạt qua?”

Lạc Chi Dương mới biết rằng Thu Đào đã sớm phát hiện, hắn tự cười thầm, cứ tưởng mình hành tung bí ẩn, đến nước này, hắn đành phải tiếp tục bịa đặt “Con đường này lại không phải của bà kiến tạo nên, bà đi được, tui tại sao lại không đi được? Đi theo sau bà, đâu có phải theo dõi bà đâu?”

“Hảo tiểu tử, còn cãi bướng.”, Thạch Xuyên làm bộ xông vào, Thu Đào giơ tay ngăn y lại, bảo: “Thôi, dù nó không nói, ta cũng đã đoán được lai lịch nó.”

Lạc Chi Dương vừa nghe bà nói, hắn hết hồn hết viá, nghĩ rằng Thu Đào đã nhận ra mình, lại nghe Thu Đào nói tiếp: “Tên tiểu đạo sĩ này ắt là người của Diêm bang.”

Lạc Chi Dương bỗng sựng sờ, hắn hoàn toàn không nghĩ bà lại hiểu lầm đến thế. Nhìn thần sắc hắn, Thu Đào lại càng chắc mẩm, bà không khỏi có nét vui mừng.

Chu Liệt ngẫm nghĩ, cũng góp vô: “Thu sư tỷ cao kiến, môn hạ Diêm bang lai lịch phức tạp, võ công cũng năm cha ba mẹ, từ đó suy ra, võ công, chiêu thức nó, mình cũng có thể hiểu được thông suốt.”

Lạc Chi Dương càng nghe càng hãi, lại thấy Thạch Xuyên vỗ đầu, lớn tiếng đồng ý: “Đúng vậy thiệt, hồi đó, con số đệ tử Đông Đảo đầu nhập Diêm bang cũng không ít, Trương Sĩ Thành chính là một đứa. Úi, còn cái vụ Thái Hạo cốc kia thì giải thích thế nào?”

“Cái đó, hồi nhỏ, đệ từng nghe qua”, Chu Liệt chậm rãi nói tiếp,”Tổ sư Bách Ách của Thái Hạo cốc có thâu nhận một nữ đệ tử, người này sau đó đã vào làm Diêm sứ giả trong Diêm bang, y thị tạo nhiều ác nghiệt, cuối cùng đã bị chính Bách Ách xử tử. Cho nên công phu Thái Hạo cốc còn lưu truyền lại ở Diêm bang cũng không có gì lạ”

“Kẻ này không nội công, đích thực là lâu la của Diêm bang”, Thu Đào ngừng một chút, bà chăm chú nhìn Lạc Chi Dương, “Ta hỏi ngươi nè, thương thế Tề Hạo Đỉnh ra sao rồi?”

Lạc Chi Dương bị hiểu nhầm là người của Diêm bang, còn đang dở khóc dở cười, hắn buột miệng hỏi trở lại: “Tề Hạo Đỉnh là ai?”

Thu Đào chau mày, bà mất kiên nhẫn, nói: “Hảo tiểu tử, thân làm môn hạ Diêm bang, vậy mà ngay cả tên họ bang chủ mi cũng không biết hả?”

“Ai nói tui là môn hạ Diêm bang?”, Lạc Chi Dương cả giận, “Bộ trên mặt tui có viết cái chữ ‘ Diêm’ hay sao?”

Thu Đào cười, hỏi: “Ngươi không phải người của Diêm bang, vậy thì là cái gì?” Lạc Chi Dương muốn nói lại thôi, bốn người nọ thấy điệu bộ đó, đều hả họng cười ha hả, cho rằng hắn bị lộ tẩy qua vô công, nên há miệng mắc quai, không thể đối đáp.

Cười đã đời một trận, Chu Liệt nói: “Diêm bang thực sự là đồ ma quỷ, đã lần đến Thu sư tỷ thiệt lẹ. Cũng may, đứa lần mò đến chỉ là một thằng mồm miệng ấm ớ, nếu là Ngũ Diêm sứ giả, thật cũng có phiền toái.”

“Phiền toái cái rắm”, Thạch Xuyên chun mũi, “Ngũ Diêm sứ giả là cái quái gì mà đem so đo cùng bát bộ Tây Thành mình?”

“Không nên khinh địch”, Thu Đào nói, “môn hạ Diêm bang trải rộng khắp thiên hạ, trong đó có không ít kỳ nhân dị sĩ, bổn phái gốc rễ nơi phương Tây, chẳng chút căn cư gì tại trung thổ, Cường long không trấn áp nổi rắn thổ địa, xảy ra đấu đá chưa hẳn chiếm thượng phong. Chỉ mong Tề Hạo Đỉnh vô sự, mọi chuyện êm đẹp, không nảy sinh thêm rắc rối”, Nói đến đấy, bà ngừng một chút, rồi giọng buồn bực, nói tiếp, “Tại sao đã quá nửa buổi rồi mà mấy người đằng lão Vạn còn chưa đến?”

Bặc Lưu cười cười: “Chắc họ có chút chậm trễ gì đó, mình đợi thêm chút xíu nữa cũng chả sao”

Y đang nói, Thạch Xuyên đột nhiên trỏ ngón tay ra phía trước, miệng kêu lên: “Còn không phải kia à?”

Mọi người đảo mắt nhìn theo, trên mặt sông xuất hiện một đốm nhỏ ánh lửa, tiến vô bờ một cách không mấy bình thường. Một lúc sau, ánh lửa vào gần, thấy chỉ là một cái đèn lồng bọc lụa trắng. Ánh lửa soi tỏ người cầm đèn, Lạc Chi Dương vừa trông rõ, hắn “ủa” một tiếng kêu kinh hãi.

Người cầm đèn lồng chính là một nam tử áo trắng, tóc dài trắng như tuyết, mỗi bước đi sải hơn một trượng, y không cần thuyền bè gì, như một con chuồn chuồn, cứ điểm chân xuống mặt sông mà bay về hướng Yến Tử ki. .

Lạc Chi Dương căng mắt ra dòm, hắn cứ tưởng đang nằm mơ, bèn hít vô một hơi, hắn định thần lại, cố trấn áp nhịp đập loạn xạ của con tim, hắn nhìn thật kỹ,

Bạch y nhân tay trái cầm đèn, tay phải giương một cây dù trắng, tay áo dài xếp lớp, tóc trắng xóa cất cao lên trời, toàn thân trồi cao tụt thấp giống như có một lực đạo vô hình nâng y nổi giữa thinh không, cho nên bước bước đi trên mặt sông hệt thần tiên, cứ mỗi mũi chân điểm nhẹ xuống mặt nước là để lại một vòng gợn sóng.

“Lan Truy!”,Thu Đào nhìn người vừa tới, thần sắc nghi hoặc, “Tại sao chỉ có mình đệ thôi?”

“Thu sư tỷ”, bạch y nhân nói thật là chậm rãi, giọng bình thản, “Chuyện rõ dài!”

Hai người một hỏi một đáp, Lan Truy đã vào tới mé dưới Yến Tử ki, y tung cao thân mình, co chân đạp vào vách đá của ghềnh Yến tử, nhẹ nhàng phiêu hốt bay lên, đến mặt trên của ghềnh đá, y đáp vào mặt đất, không khuấy động một chút bụi, coi bộ còn nhẹ nhàng hơn chim se sẻ. Lạc Chi Dương nghe y nói, hắn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nghĩ thầm, kẻ nầy chung quy là người, không phải yêu tà quỷ mị. Hắn bất giác đưa mắt quan sát người vừa tới, chỉ thấy y ngoài ba mươi, lông tóc trắng xóa, ngũ quan tuấn tú bất phàm, có điều hàng mi trắng có hơi cau cau.

“Lan Truy!”, Thạch Xuyên thấy tình thế không ổn, y lớn tiếng hét,”Đệ làm cái gì mà mặt mày như đưa ma, chẳng khác gì mới vừa bị chết cha, chết mẹ”

“Sự tình không hay lắm!”, bạch y nhân nói không nhanh không chậm, “Tên Tô Thừa Quang kia sa vào tay Diêm bang rồi.”

“Cái gì?”, bọn bốn người trên Yến Tử ki đồng thanh sợ hãi. Bặc Lưu cũng trợn trừng cặp mắt ti hí, giọng bén nhọn: “Tô Thừa Quang của Lôi bộ thần thông xuất thần nhập hóa, số người thiên hạ đánh thắng hắn đếm được trên mấy đầu ngón tay”.

Thạch Xuyên cũng nói: “Ừa . . . , một lũ ô hợp Diêm bang, kẻ nào mà bắt nổi lão quỷ đam mê cờ bạc đó?”

Thu Đào sắc mặt tối ám, bà nhíu mày hỏi: “Lan Truy, tin tức đó chính xác không?”

“Ngàn vạn lần chính xác.”, Lan Truy trả lời, coi như sự việc đối với y tất nhiên không liên quan, “Vạn sư huynh cùng Mộc sư huynh đã đi thẳng tới tổng đường Diêm bang, nhưng sợ Diêm chúng đông người, cho nên phái ta đến báo tin cho các vị rõ”.

“Hay lắm!”. Thạch Xuyên giậm chân, reo hò, “Bọn mình liền tới quậy một màn ‘Bát Bộ đại náo Diêm bang’, đập cho con mẹ tụi nó tơi bời luôn!”

“Đúng . . . đúng”, Bặc Lưu cung tay vo quyền, miệng cười hì hì, “Lão tử đến kinh thành đã lâu, chửa có dịp giãn gân giãn cốt, cứ vầy riết là thể nào cũng bị rỉ sét ráo trọi!”

“Lão tảng đá, tên béo ị, chuyện này chẳng thể lỗ mãng!”, Chu Liệt lắc đầu quầy quậy, “Thứ nhất, Tô Thừa Quang đang nằm trong tay Diêm bang, nếu mình tới làm càn, tánh mạng hắn khó toàn, thứ hai, bộ chủ Lôi bộ là nhân vật mạnh nhất nhì trong phái ta, Diêm bang mà giam giữ được hắn, nhất định họ có người tài giỏi nổi tiếng đấy”

Thạch Xuyên “phì” một cái, y nóng nảy, “Diêm bang ở đâu mà có được người tài giỏi như vậy? Đến Tề Hạo Đỉnh đứng đầu một bang mà cũng hổng chịu nổi ba chưởng của Tô Thừa Quang”

“Tên tảng đá không nên khinh địch.”, Thu Đào rủ thấp hàng mi, giọng đắn đo, “Chu sư đệ nói đúng, chuyện này phải dùng trí, không thể làm ẩu, một chút sai lầm bất cẩn sẽ đe dọa tới tánh mạng Tô sư đệ”

Thạch Xuyên nghe xong lời này, y hậm hự trong họng không thôi, Chu Liệt lại nói: “Việc không thể trì hoãn, mình phải cấp tốc đi cho mau, tránh cho hai bộ Thiên, Thủy phải chờ đợi quá lâu.” Mọi người đều gật đầu. Bặc Lưu chỉ Lạc Chi Dương: “Tiểu tử này . . tính sao?”

“Mang nó theo, đừng đả thương nó.”, Thu Đào liếc vào Lạc Chi Dương, “Mình đối xử tử tế đệ tử Diêm bang, cũng để thể hiện cái thành ý của phe mình.”

Lạc Chi Dương không khỏi kêu ầm lên: “Mấy người nhìn lầm rồi, tui hổng phải đệ tử Diêm bang.”

Lan Truy dòm dòm hắn, rồi hỏi: “Thu sư tỷ, tiểu đạo sĩ này là ai vậy?”

Thu Đào đáp: “Nó là thám tử của Diêm bang. Cứ thây kệ nó đi, việc chính quan trọng hơn.”

Tổng đàn Diêm bang ở bên kia Trường giang.

Bỏ ngoài tai những lảm nhảm của Lạc Chi Dương, Thạch Xuyên xốc hắn lên trên vai, y rảo bước chạy nhanh về phía trước. Lạc Chi Dương nằm vắt vẻo nơi đầu vai đại hán, hắn bị nhồi xóc đến ruột gan nhào lộn tùng phèo, hít thở cũng đã là hết sức khó khăn, nói chi làu bàu.

Năm người chạy một chặp, họ kiếm được con đò để sang sông, Lan Truy cũng không xuống đò, y giương dù, từng bước từng bước lướt trên mặt sông mà đi. Nhìn gần, cây dù chẳng phải để giữ thăng bằng, mà dùng bọc gió phập phồng, nâng bổng thân người.

Không bao lâu, họ tới bờ bên kia, Lan Truy xếp dù lại, giắt nó vào bên hông, chân không chấm đất, y đi trước dẫn đường. Bám sát theo sau là Bặc Lưu, y mập ú, lúc chạy, người y tưng tưng như một bong bóng lợn, dưới ánh trăng, nó nẩy cao trụt thấp mà vù vù phóng như bay. Thu Đào vẫn gánh quang gánh như cũ, theo từng bước chân, hai cái thúng tạt phải tạt trái, hệt như đôi cánh, đưa bà ta lượn nhanh tới. Duy nhất Chu Liệt đi sau cùng, trông có vẻ không nhanh không chậm, thủy chung y chưa hề bị bỏ rơi một bước nào.

Lạc Chi Dương rất ngạc nhiên. Năm người này thân thủ cao siêu, không thua bốn tôn Đông Đảo, họ tự xưng bát bộ Tây Thành, hắn cũng không biết lý do vì sao. Điều làm hắn bực bội, là bị ngộ nhận làm lâu la của Diêm bang, cho dù hắn hao tổn không biết bao nhiêu nước bọt mà cũng không sao giải thích cho rõ được, một khi bị đưa vào tổng đàn Diêm bang, hắn lộ tẩy, chưa biết sẽ ra sao đây!

Hắn lo lắng trong lòng, đang nghĩ ngợi, Thạch Xuyên đột nhiên dừng bước. Lạc Chi Dương giãy dụa, hắn cảm giác năm ngón tay đối phương như sắt thép thít chặt vào hắn, căn bản không mong thoát khỏi, hắn lập tức dõi mắt trông, chỉ thấy tọa lạc giữa đồi núi chập chùng là một tòa trang viện, quy mô lớn rộng, đèn đóm sáng choang.

“Mình tiến vô theo cách nào?”. Bặc Lưu hỏi, “Lén lút hay đường hoàng vô bằng cửa chính?”

Thu Đào nhíu mày, bà lạnh lùng nói: “Lén lút chi cho giống lũ chuột nhắt. Đến thì cũng đã đến rồi, cứ quang minh chính đại mà đi vào thôi.”

Mọi người phấn chấn tinh thần, họ bước nhanh đến trước trang. Lạc Chi Dương giương mắt nhìn, tấm biển treo trên cổng đề ba đại tự “Hữu vị đường” (sảnh đường thơm tho), hai cánh cửa mở rộng toác, chẳng bóng dáng một ai canh gác. Mọi người còn đang ngờ vực, đột nhiên Chu Liệt trỏ ngón tay chỉ lên phía trên, nói nhỏ: “Trông kia kìa”, Mọi người nhìn vào, tít tắp bên trên tháp canh, có treo hai người, một tả một hữu, lặng yên không một tiếng động.

“Để ta lên nhìn xem.”, Lan Truy lướt nhẹ lên, tựa như một làn khói, y lượn vòng quanh nóc nhà, thò tay nắm lấy hai người, rồi cả tụm buông rơi thẳng tắp xuống phía dưới. Mọi người quan sát kỹ, thấy đó là hai tên lục y nam tử, tay chân bị bó chặt bằng những sợi tơ mảnh mai, trên đầu hai người chít khăn trắng.

Cùng lúc, hai người nọ nhìn vào khách mới đến, tròng mắt long lên sòng sọc, mặt đầy vẻ phẫn nộ.

“Đây là tơ Thiên Tôn của Vạn sư huynh!”, Thu Đào chăm chú nhìn vào sợi trói, bà phất tay giải huyệt cho một người. Kẻ này vừa mới có thể nói chuyện, đã hả họng mắng chửi liền: “Ám toán đả thương người, ta chửi rủa tám đời tổ tông nhà . . . .” Còn chưa dứt lời, Bặc Lưu túm hắn lên, trợn con mắt ti hí, lớn tiếng quát: “Ngươi mắng chửi ai?”, rồi y vung tay dáng cho gã hai bạt tai, khiến kẻ nọ hộc máu mồm máu mũi.

Người này không khỏi kinh hãi, y run run đáp: “Ta lại không chửi mắng ngươi, chỉ rủa xả đứa tặc tử nào đã đánh lén ta.”

Bặc Lưu hỏi: “Đánh lén như thế nào?”

Lục y nhân hằn học nói: “Ta cũng không biết nữa, tự nhiên trên người căng cứng, lập tức bị lôi tuột lên trên.” Nói đến đấy, hắn trố mắt nhìn cả đám, vẻ cảnh giác, “Mấy người là ai?”

Bặc Lưu cười dài nói: “Người đánh lén ngươi chính là thủ lãnh bọn ta.”

Lục y nhân chấn động, há mồm tính báo động, Bặc Lưu sớm đã vung tay điểm huyệt hắn, y ngoái lại, nói: “Vạn sư huynh đã vào rồi.” Thu Đào gật đầu nói: “Mình cũng đi vào thôi.”

“Thu sư tỷ!”, Thạch Xuyên xốc Lạc Chi Dương lên, nói to, “Vạn sư huynh đã ra mặt rồi, mình còn mang theo tiểu tử này vô làm chi” Thu Đào ngần ngừ, rồi bà gật đầu, nói: “Bỏ nó lại đây cũng được.”

Lạc Chi Dương hoảng hồn, hắn nghĩ thầm, đây là trọng địa Diêm bang, một mình hắn ở lại, bị bang chúng phát hiện, ắt sẽ bị coi là gian tế, sẽ bị xử trí. Nghĩ vậy, hắn vất bỏ hết mọi giữ kẽ, há miệng kêu lớn: “Thu đại nương, bà thật sự quên tui rồi sao?”

Thu Đào đang định cất bước, nghe hắn nói, bà quay đầu lại, nhìn hắn, kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói gì? Hai ta gặp nhau hồi nào?”

Vẻ mặt đau khổ, Lạc Chi Dương nói: “Hai năm trước, tại khuôn viên rạp hát nơi miếu Phu Tử, bà đã đánh bại Trương Thiên Ý, đã cứu tui một mạng.”

Thu Đào sửng sốt, bà nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới vào Lạc Chi Dương, rồi bà “ồ” lên một tiếng, kinh ngạc hỏi: “Thực sự là ngươi sao? Ngươi vẫn còn sống? Đầu nhập Diêm bang tự lúc nào?”

Lạc Chi Dương nhất thời không thể trả lời hết được, hắn đành phải nói: “Một lời khó giải thích cho hết, Thu đại nương, tui hổng phải đệ tử Diêm bang, bà buông thả tui liền, được không?”

Thu Đào không rảnh để hỏi nhiều, bà giải huyệt cho hắn, giọng trách móc: “Thằng nhỏ này, tại sao lại không nói ra cho sớm?”

Lạc Chi Dương rất bối rối, hắn lặng im, cúi đầu. Mấy người kia thấy thế, đều lấy làm lạ, Thạch Xuyên buột miệng hỏi: “Thu sư tỷ, tỷ thực sự có quen biết tiểu tử này từ trước?”

Thu Đào “Ừ” một tiếng, đáp: “Từng có duyên gặp gỡ, hơn hai năm rồi, ta cơ hồ quên mất tiêu”

Bà đưa mắt nhìn Lạc Chi Dương, bảo hắn: “Bọn ta mắc công chuyện, tự ngươi đi về đi thôi!”

Lạc Chi Dương còn chưa kịp trả lời, Chu Liệt đột nhiên nói: “Thu sư tỷ, tên tiểu đạo sĩ này mập mờ lén lút, tuy chẳng phải người của Diêm bang, chưa hẳn không phải gian tế.”

Bặc Lưu cũng nói: “Đúng quá, nếu nó không phải đệ tử Diêm bang, tạì sao lại theo dõi tỷ?”

Thu Đào nghe có lý, bà đang định tra hỏi kỹ hơn, chợt nghe từ xa truyền đến một tiếng hú dài, âm điệu du dương uyển chuyển, như một giòng suối chảy xuyên núi rót xuống lũng sâu, đầy nét nhu hòa thanh thoát mà lại chứa một kình khí sắc bén khôn tả.

Thu Đào khẽ biến sắc, bà buột miệng kêu: “Là Mộc sư đệ.”

Những người kia cũng rùng mình,Thạch Xuyên hô to “Chạy tới đó mau”, y nhấn mạnh gót chân, tung mình phóng đi, đất đá chỗ gót chân dẫm vào thảy đều bị nát vụn, Trong lòng cập rập, Thu Đào quay sang bảo Lạc Chi Dương: “Ngươi đi theo ta”. Một tay bà nhấc lên gánh đất sứ, một tay níu chặt lấy cánh tay hắn, bà kéo hắn chạy đi,

Lạc Chi Dương bị bà túm theo, hắn thầm kêu “Xúi quẩy!”. Chuyện mấy tỷ đệ Thu Đào có xích mích cùng Diêm bang chả dính líu gì tới hắn, nhưng nếu như Diêm chúng nhìn thấy hắn cùng trong đoàn người này, tất nhiên coi hắn là đồng lõa của phe Thu Đào.

Đường đi không bị ai ngăn trở, trên vài cây to hai bên, có treo hơn mười người, nom giống lũ dơi treo ngược cánh, đung đưa dưới làn gió đêm, Mặt đất cũng nằm ngổn ngang không ít đệ tử Diêm bang, kẻ nào cũng há mồm trừng mắt, mặt tái nhợt. Chu Liệt cúi người điều tra, trầm ngâm nói: “Đây là ‘Ngưng Tuyết công’ .”

“Có ai chết không?”, Thu Đào không khỏi lo lắng.

“Đều còn sống”, Chu Liệt lắc đầu, “Mộc sư huynh thủ hạ lưu tình.” Thu Đào nghe xong, bà thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Mọi người bước nhanh, đi đến cuối đường, mắt chợt sáng lóa, một khoảnh đất to rộng mở ra đàng trước. Tứ phía, đuốc cắm cao, soi sáng tựa ban ngày, có hơn mười người đầu chít khăn trắng, lưng thắt dải vải trắng, họ quây quần chung quanh hai người, một người vận trường bào đen huyền, tuổi quá tứ tuần, mặt gầy mi dài, người kia tuổi tác đã cao, áo màu xanh lục, râu dài, y vung đôi tay đánh, chụp, trong nháy mắt, đã công vào người áo đen mười trảo, tám cước.

Lạc Chi Dương tuy mất nội lực, ánh mắt vẫn sắc sảo, lục bào lão nhân phiêu hốt vung trảo, hai chân tưởng chừng không chạm đất, y giống như một con chim to, công vào đối thủ những phát chưởng với lực đạo xoay tới chuyển lui, chiêu thức khác thường, thế đi ngàn dậm. Nhưng tấn công nhanh đến thế, y vẫn không làm gì được người áo đen, mỗi đòn công vào, người này thân mình uốn lượn, co trái rụt phải tựa hồ không xương cốt, cứ đi theo những phương hướng cổ quái mà tránh né, lướt khỏi những ngón trảo mạnh mẽ dầy đặc đang vùn vụt táp vào tựa gió lớn mưa mau.

Lạc Chi Dương xem mà thấy nản, luận võ công, ngươi áo đen cao hơn đối thủ một bậc, nhưng không hiểu tạì sao, thủy chung y không ra đòn sát thủ. Thu Đào nhíu mày, bà đặt giỏ xuống, bốc ra một khối đất sứ trắng toát, miệng hỏi to: “Mộc sư đệ, Vạn sư huynh đâu?”

Câu hỏi vừa dứt, có tiếng người lạnh lùng đáp: “Ta ở đây”.

Lạc Chi Dương đảo mắt nhìn, nơi góc tường tôi tối, có một lão giả đứng đấy, áo xanh, mũ vuông, mặt trắng, râu dài, khí độ ung dung, dáng dấp nhàn hạ.

Nhóm mười người nghe hỏi đáp, họ rùng rùng ngoái trông ra, khi thấy bọn Thu Đào, họ đều nắm chặt đầu quyền, trừng mắt, đầy vẻ cảnh giác. Chợt nghe huyền y nhân cười nhẹ, y lớn tiếng nói: “Đỗ Diêm sử, trận này tính ngang tay, được chăng?” Lục bào lão nhân vẫn cứ im ỉm, lão huy động ngón trảo, xoát xoát xoát cắm đầu mãnh công. Huyền y nhân giữ thân mình đứng thẳng, chỉ uốn éo né trảo. Lão áo lục thấy tả trảo đánh hụt, lão bèn nhấn đầu ngón chân, nghiêng mình sang trái, đưa hữu trảo chụp tới, người áo đen lượn lờ phất phơ như nhánh liễu uốn mình theo chiều gió, y di chuyển một vòng cung, chỉ nghe soạt môt tiếng, ngón trảo đã vồ trượt, sượt ngang cần cổ.

Huyền bào nhân cười vang, nương theo thế xoay mình, y lùi nhanh ra hơn một trượng, vạt áo lay động, y khom mình trước Thu Đào, cười nói: “Mộc Hàm Băng kính chào Thu sư tỷ.”

Lúc y nói chuyện, đã đưa nguyên cái lưng về phía lão áo lục, lão già này đứng im tại chỗ, dõi mắt trông vào đối thủ, sắc mặt một màu tái xám.

Thu Đào khẽ gật đầu với Mộc Hàm Băng, rồi bà quay sang lão áo lục, cười mỉm, nói: “Lâu nay nghe nói Bích Diêm sứ giả ‘ Đỗ Dậu Dương’ là truyền nhân của ‘Kiêu Trảo môn’ nơi Âm sơn, một lộ ‘Vô Thường trảo’ này quả nhiên phiêu hốt sắc bén, danh tiếng không ngoa”

Đỗ Dậu Dương chăm chú nhìn Thu Đào, chòm râu lão khẽ rung, lão nuốt ực một ngụm nước miếng, khản giọng hỏi: “Ngươi họ Thu, chẳng lẽ là ‘Địa Mẫu’ Thu Đào của Tây Thành?”

Bà đáp: “Cái tên hèn mọn, chẳng dám bêu xấu”

Đỗ Dậu Dương lại nhìn sang Lan Truy; “Túc hạ đầu tóc bạc khác thường, ắt hẳn là chủ Phong bộ, có danh hiệu ‘Phong Ma tán’ Lan Truy?”

Lan Truy vẻ mặt hờ hững, y chỉ khoanh tay, không trả lời.

Đỗ Dậu Dương trong lòng hơi rợn, lão nhìn vào đám người Thu Đào, nhẩm đếm đếm, rồi con tim vụt đập mạnh hơn lên, giọng hoảng sợ, lão nói: “Úi chà . . . tám bộ Tây Thành kéo nhau đến tụ tập tại ‘Hữu Vị trang’ của ta chăng?”

Thu Đào còn chưa đáp trả, bỗng có người cười gằn: “Tám bộ Tây Thành có cái gì hay ho?”

Cùng trong câu nói đó, ba người vẹt đám mười người đi ra, cầm đầu là một lão già áo tím sử một cây quài trượng đúc thép ròng, râu tóc muối tiêu, mắt sâu, tỏa ánh rừng rực ghê người. Bên trái lão là một đại hán áo xanh, đeo ngang hai vai một cặp đoản kích, y lưng dài, vai rộng, mũi thẳng, cằm vuông, giữa hàng lông mày rậm có một nút ruồi to, thoáng trông thì tưởng là một con mắt thứ ba. Mé phải lão giả là một hồng y nữ tử, vừa cao vừa to con, tướng mạo thật xấu, mũi tẹt, mắt ti hí, đôi môi dày cộm, thập thò bên khóe mép là hai cái răng nanh rõ to. .

Thu Đào cư trú nơi kinh thành đã lâu, kiến thức sâu rộng, bà cười, nói: “Vị lão tiên sinh này, có lẽ là ‘Tử Diêm sứ giả’ Vương Tử Côn chăng?”

Lão giả áo tím hếch mắt lên trời, chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi nghe Thu Đào nói thêm: “Vị huynh đài này ý hẳn là ‘Thanh Diêm sứ giả’, nức tiếng giang hồ ‘Tam Nhãn Ôn hầu’ Thuần Vu Anh?”

Hán tử áo xanh rất trọng lễ tiết, y trang trọng chắp tay: “Địa Mẫu cũng biết đến cái tên hèn, Thuần Vu Anh thật hân hạnh. . .”, y còn chưa dứt lời, Vương Tử Côn đã dộng quải trượng, lớn tiếng: “Diêm sứ giả Thuần Vu sao khách khí với người ta thế?”

Thuần Vu Anh thở dài: “Vô luận địch hay bạn, người đến là khách, Diêm bang ta là một đại bang lừng lẫy, không thể để mất lễ sổ.”

Vương Tử Côn lườm y, ánh mắt rất âm trầm.

Thu Đào lại quay sang hồng y nữ, cười cười: “Từng nghe danh đã lâu, ‘Xích Diêm sứ giả’ Mạnh Phi Yến cùng ta đều là nữ lưu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên không sai.” Hồng y nữ nghe nói, y thị nhe răng nhếch miệng, phát ra một tràng cười to, thanh âm rắn rỏi mạnh mẽ, so ra chẳng thua kém Thạch Xuyên bao nhiêu.

Lạc Chi Dương dòm vào hồng y nữ, trong lòng cảm giác kỳ quái, hắn nghĩ bụng, sao nữ tử này lại cũng mang tên “Phi Yến”? Nhớ tới hồi trước, thời nhà Hán, nàng Triệu Phi Yến thân thể rất nhẹ, nàng múa giỏi, Hán Thành đế ra lệnh thái giám nâng một cái khay bằng đồng, để cho nàng đứng múa trên đó. Nếu đổi vào là nàng Mạnh Phi Yến này, tên thái giám nâng khay nhất định bị đè bẹp dúm mà chết tươi.

Thu Đào đảo mắt nhìn một vòng, bà cười nụ: “Sao không thấy Bạch Diêm sứ giả?”

Vương Tử Côn cười nhạt: “Hoa Diêm sứ bận việc riêng, để đối phó tám bộ Tây Thành, bốn người chúng ta là đủ rồi.”

“Lão già khú, nói mạnh miệng dữ a”, Thạch Xuyên cực giận, nhưng y lại cười, y nhào tới một bước, giơ nắm tay to như cái tô bự ra, “Được lắm, dám thử xem miệng mạnh hay nắm đấm của ông nội ngươi mạnh hơn?”

Thân mình như tòa thiết tháp, y đứng thách thức với khí thế hừng hực như thiên quân vạn mã, đệ tử Diêm bang đều kinh khiếp, chúng thi nhau loảng xoảng rút gươm, đao ra khỏi vỏ.

“Thiệt là hay! !” Thạch Xuyên thét lớn một tiếng, y tung mình nhảy vào đám đệ tử. Thân thể cao lớn lực lưỡng của y xông pha hệt như quỷ mị, đệ tử Diêm bang hốt hoảng múa gươm vung đao ngăn cản. Thạch Xuyên vẫy vùng trong đó, hai tay tách ra, cùng lúc chụp vào mũi một đao, thân một kiếm, y vận thần lực, nghe rắc rắc, đã bẻ gãy cả hai món binh khí, hai tên đệ tử hổ khẩu tóe máu, lần lượt bị đá bắn tung ra ngoài.