Chương 46 : Khán Sát Vệ Giới - Dịch: livan

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: livan

Nguồn: https://lpktronbo.wordpress.com

(Khán Sát Vệ Giới = nhìn dữ quá, làm chết người mang tên Vệ Giới)Lạc Chi Dương vui vẻ nói: “Nhạc phát từ trong lòng, cái đó không sai. Tâm có hỉ nộ, buồn, vui… khi tấu khúc ‘Túy Thái Bình’, lòng càng hoan hỉ thì tấu càng tuyệt diệu, nếu chơi khúc ‘ThậpDiện mai phục’, con tim cần phải hừng hực lửa giận thì mới có thể diễn ra đủ hết khí thế, tui gặpTrác đại nhân, thấy chơi ‘Túy Thái Bình’ hay vô cùng, còn buộc phải tấu ‘Thập Diện mai phục’,nếu thiếu mất Hoàng đại nhân cùng Tề đại nhân thì không sao chơi được,”Trác Kính lắc đầu cười khổ, hai lão Hoàng, Tề mặt nặng như chì, lòng buồn và giận muốn phátđiên.Lạc Chi Dương khoan khoái chọc tức bọn hủ nho, đang lúc thật đắc ý, chợt nghe có tiếng nữ tửsắc giọng hô hoán: “Lạc Chi Dương… Lạc Chi Dương….”Lạc Chi Dương tâm thần rúng động, nhìn về phía hô hoán, thấy từ trong lề đường vọt ra mộtthiếu phụ trung niên, áo quần lam lũ, đầu tóc rũ rượi.Con tim chùng xuống, Lạc Chi Dương than thầm “Giang đại thẩm…”, hắn vô cùng bối rối.Nữ tử chẳng phải ai khác, chính là mẹ của Giang Tiểu Lưu, bà Giang, họ Vương, bà dõi chămchăm cặp mắt toé lửa vô Lạc Chi Dương, thét lớn, hỏi hắn: “Lạc Chi Dương, Giang Tiểu Lưuđâu, mày đem bỏ bê nó ở đâu rồi?”Tuy Lạc Chi Dương lớn trộng, dung mạo có thay đổi, thêm chút thuật dịch dung, đủ để qua mặtnhiều người, có điều, gặp gỡ bạn cũ chí thân, vẫn khó tránh khỏi bại lộ hành tung. Thuở nhỏ, LạcChi Dương chơi đùa cùng Giang Tiểu Lưu, vào ra nhà họ Giang gia không chỉ một lần, cha mẹGiang Tiểu Lưu đều là xuất thân thấp kém trong cửu lưu, lời nói thô dã, cử chỉ tục tằn, đánh đậpthằng con như cơm bữa, Giang mẫu là dữ dằn nhất, Giang Tiểu Lưu bị đòn roi, Lạc Chi Dươngcũng bị bà mắng chửi không ít, cho nên hắn vẫn gờm bà ta từ nhỏ đến giờ.“Ðồ Vương bát….”, Giang Vương thị nhào lăn đến, “Thằng họ Lạc kia, mày có hóa thành tro bụitao cũng nhận ra được. Con tao đâu? Mày đem nó vất bỏ lây lất chốn nào vậy, nè .. buông ta ra,lão nương đến liều mạng với mày …”Bà lồng lộn như cọp điên, tìm cách đẩy lui cấm quân ngăn cản, bị ngay hai tên quân đè phăngxuống đất, một đứa khác hươi thương định đập nhầu vô bà ta.Lạc Chi Dương vội vàng nhảy xuống ngựa, vai chẳng rùn, chân bất động, hắn lướt đến tận mặtgã cấm quân nọ, ghì rịt lấy cán thương. Gã nọ trợn mắt giận dữ, định đoạt trường thương về, cóđiều, mặc tình y dùng bao nhiêu sức lực, cán thương vẫn không nhúc nhích một li.

Lạc Chi Dương đang bận giằng co cùng tên quân, bất ngờ bị Giang Vương thị túm ngay lấy chântrái của hắn, bà ta bù lu bù loa khóc lóc: “Tiểu Lạc, tiểu Lạc, mi ngoan lắm, mau đem trả con taocho tao, mi ngoan lắm … trả con lại cho tao….”Nghe bà khóc thảm, lòng Lạc Chi Dương ỉu xuống, tự dưng rất áy náy. Giang Tiểu Lưu bỏ nhàmà đi, cho dù y tự ý, nhưng nguồn cơn vẫn dây dưa từ hắn, bây giờ nhìn thảm trạng Giang mẫu,Lạc Chi Dương cay mắt cay mũi, hắn bất giác buông lỏng cán thương.Tên cấm quân đầy một bụng tức giận, y đoạt được trường thương về, định vung lên đánh, ÐạoThanh đã nhào vào, chụp cứng cán thương, nạt y: “Làm gì thế? Người của Ðông cung mà ngươicũng dám đánh?”Gã cấm quân sửng sốt, y nhìn kỹ lại, thấy Lạc Chi Dương phục sức hoa lệ, y không khỏi tiêu tannộ khí, bẽn lẽn thu hồi trường thương, lui ra.Ðạo Thanh quắc mắt thét mắng Giang mẫu: “Mụ điên, buông tay ra mau, nhìn kỹ xem mụ đangôm chầm lấy ai…”Nghe y mắng, Lạc Chi Dương tỉnh ngộ lại ngay, hắn tự giác thất thố, đưa mắt nhìn quanh, bất kểlà dân đen, cấm quân, người của đông cung … tất cả đều dồn ánh mắt vào hắnHoàng Tử Trừng cùng Tề Thái đưa tay bó chòm râu, thần sắc nghi ngờ. Lạc Chi Dương vô cùngbối rối, hắn muốn vụt thoát khỏi Giang mẫu, nhưng có chút không đành lòng.Chưa hết khó khăn, đã thấy một hán tử rẽ đám đông bước đến, y kéo Giang mẫu dậy, vung bàntay hộ pháp vả cho bà ta hai bạt tai, miệng chửi mắng: “Con mụ bị chó cắn hoá dại, tao đánh chếtcon mụ điên, đánh cho chết…”Lạc Chi Dương dở khóc dở cười, hán tử này đúng là bố Giang Tiểu Lưu, tên Giang Ðằng, y xuấtthân quy nô, mỗi khi bị bất như ý ở kỹ viện liền về nhà đánh vợ con trút giận, Giang Vương thịbị tát tai đau quá, miệng câm như hến, vẻ điên dại, tay ôm đầu nằm co rút người lại.Giang Ðằng đánh xong, y quay sang cúi đầu, khom mình với Lạc Chi Dương: “Thật đắc tội cùngquan nhân … đắc tội… mụ vợ này nhớ con quá mà phát điên, để tiểu nhân đưa nó về nhà …” Ytrố mắt nhìn Lạc Chi Dương, thần sắc bỗng ngơ ngác.Lạc Chi Dương biết y đang sinh nghi, hắn làm ra vẻ trấn định, lấy từ trong tay áo ra một thỏi bạcném cho y, miệng nói: “Ngươi đừng đánh nữa, ta xem chừng bà ta mắc bịnh, hãy tìm thầy thuốcchữa bịnh cho dứt.”Giang Ðằng được bạc mừng húm, y không biết nên làm gì cho phải, Giang mẫu mặt úp sát đất,miệng rên rẩm: “Lạc Chi Dương, Lạc Chi Dương…”Mỗi tiếng bà ta kêu là mỗi lần con tim Lạc Chi Dương nhảy dựng, Hắn ra sức trấn định, xoaymình, leo lên ngựa, Hoàng Tử Trừng chăm chú nhìn hắn chằm chằm, bỗng lão vuốt râu, hỏi:“Tiên trưởng, ngài quen biết mụ điên này sao?”

Lạc Chi Dương đáp: “Không quen!”“Kỳ lạ nhỉ.”, Tề Thái chậm rãi bảo, “Nếu không quen, tại sao đã bị chửi mắng nhục nhã mà còncho tiền? À mà Lạc Chi Dương? Ðó là ai kia…”Lạc Chi Dương ruột gan rối beng, còn chưa biết trả lời ra sao, đang cơn rầu rĩ, chợt nghe cóngười cười nói: “Ðạo Linh tiên trưởng lòng dạ thật từ bi, đích thực bậc xuất gia chân chính.”Thanh âm quen tai, Lạc Chi Dương ngoái trông ra, thấy Xung đại sư đang vén tay áo hươi roigiục ngựa tiến vào, lão mặc tăng bào trắng như tuyết, dáng như ngọc như ngà, cưỡi một con bạchmã trắng phau không chút tạp mao, người lực lưỡng cưỡi ngựa thần tuấn, cả con phố chừng nhưvừa sáng bừng lên. Tấn vương ngồi cỗ đại kiệu mười sáu kiệu phu, cả trăm cấm quân theo hộ vệ,càng tăng thêm nét tuấn mỹ của lão hòa thượng.Nghe Xung đại sư nói, Lạc Chi Dương sực tỉnh, hắn hiện giờ chẳng phải Lạc Chi Dương, mà làđạo sĩ Ðạo Linh, gửi thân chốn huyền môn, bố thí giúp người là để tích lũy công đức, chuyệnquá sức tầm thường. Lão hủ nho Tề Thái này chỉ là vạch lá tìm sâu, kiếm cách hạ bệ Lạc ChiDương trong bất cứ mọi chuyện, dù tốt, dù xấu, để thoả ý bỡn cợt hắn.Tấn vương nghe nói qua nói lại, ông ta cũng thò đầu ra khỏi kiệu, hỏi: “Ðạo Linh tiên trưởngmạnh giỏi …sao không thấy Thái tôn điện hạ?”“Vương gia vạn an?.” Lạc Chi Dương cười, đáp, “Thái tôn đã đi trước một bước, vào cung chầuhầu Thánh Thượng.”Hai người này mấy bữa trước còn đánh nhau vỡ đầu sứt trán, nay trên đường phố lớn tiếng thămhỏi …hệt như quen thân nhau đã lâu. Lạc Chi Dương nghĩ đến cái giả dối này, không khỏi lợmgiọng ghê tởm.Tấn vương khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, ông ta chỉ lo trò chuyện cùng Lạc Chi Dương, ngó lơnhững người khác. Ba lão nho Hoàng, Tề, Trác đều đã xuống ngựa thỉnh an, nhưng vì thấy haingười mải nói chuyện, họ không thể nào chen miệng vô, đành trơ mắt nhìn cỗ kiệu đi xa dần, nétngượng ngùng hiện đầy mặt, không lời nào tả cho rõ ràng được.Xung đại sư bên trái, Lạc Chi Dương bên phải, cỗ kiệu Tấn vương ở giữa, cấm quân chầu chực,thực là một quang cảnh khá thú vị.Hai người Xung, Lạc, một tăng một đạo, đều là hạng nhân vật tuấn tú số một, cả hai sát cánhcùng tiến, nói cười liền miệng, nét phong lưu tiêu sái hiếm gặp trên đời. Dân chúng hai bên vỉahè tranh nhau sán lại gần mà trầm trồ tán thưởng, đội ngũ họ đi đến đâu, làn sóng người dichuyển theo đến đấy, đùn đẩy khiến cấm quân vệ đường không đứng vững nổi Tấn vương thấythế cười mà rằng: “Cổ nhân bảo: ‘Khán sát Vệ Giới’, bữa nay bên cạnh bổn vương có đến haiông Vệ Giới, nếu không được cấm quân ngăn chặn, e rằng cũng sẽ bị đám dân chúng này dòmxem cho mà chết.”Lạc Chi Dương ngơ ngác hỏi: “Vệ Giới là ai?”

Tấn vương bổn ý nói câu đùa giỡn phong nhã, ai ngờ gặp phải một gã không hiểu điển cố phongtình, ông ta còn đang tẽn tò, chưa biết đáp trả ra sao, Xung đại sư đã cười, gỡ rối hộ: “Vệ Giới làmột mỹ nam tử thời Ðông Tấn, tuy thân hình tuấn nhã, nhưng sức khoẻ kém, nhiều bệnh, có lầnông ta đi trên đường bị dân chúng xúm quanh mà nhìn ngó. Vệ Giới bị vây cứng chẳng đi tiếp tớiđược, bị nhọc mệt không sao chịu nổi, về đến nhà phát bệnh mà ô hô ai tai. Cho nên người ta bảo, y là bị dân chúng nhòm ngó dữ quá mà chết ngủm.”

— hết chương 46 —