Chương 25 : Tẩu Vi Thượng Kế

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: levan

(Thuỷ Nguyệt Kính Hoa = Mò trăng đáy nước, hái hoa trong gương, chuyện viển vông huyễn tưởng)

Tuy Lạc Chi Dương không còn đường thoát thân, hắn lại ổn định tâm trí, cười cười, hỏi: “Đại hòa thượng, Minh tiên sinh, các vị không ở lại đảo Vô Song mà hưởng phúc, hưởng nhàn, kéo đến kinh thành làm gì?”

Minh Đấu ánh mắt âm trầm, Xung đại sư bất động thanh sắc, Trúc Nhân Phong nhớ lại những vất vả cực khổ trên đảo, một luồng nộ hoả bốc lên, y nghiến răng, muốn làm dữ: “Hưởng nhàn? Hưởng rắm thối con mẹ ngươi! Bữa nay, ngươi lọt vô trong tay ta, đó mới là phúc khí của ngươi!.”

“Không dám, không dám!” Lạc Chi Dương cười hì hì, “Trúc tiên sinh đem rắm thối nhầm lẫn vào phúc khí, bỉ nhân thật không sao tiêu thụ nổi.”

Trúc Nhân Phong thấy hắn chết đến nơi còn dám đùa giỡn, trong lòng y đã nổi sùng, nghe thêm câu này, càng như lửa cháy dội thêm dầu, tay chân tuy bất động, nhưng y đã nhảy vung thân mình lên, tung “xoát” một chưởng vào hắn.

Lạc Chi Dương khẽ lách mình, hắn nhắm đúng chưởng thế, tay trái móc nhẹ một móc, chụp vô đầu quyền Trúc Nhân Phong.

Trúc Nhân Phong tự phụ nội lực cao, y dấn người ra phía trước, chẳng dè ngón tay Lạc Chi Dương vừa chạm mục tiêu, đã đẩy ra một luồng hấp lực, tuy lực đạo không mạnh, nhưng lợi hại ở chỗ xảo diệu triền miên. Trúc Nhân Phong chỉ cảm giác cánh tay nóng hực, kình lực y bế tắc, thầm kêu ” Không xong”, y đang định biến chiêu, năm ngón tay Lạc Chi Dương đã vung lên, đưa một làn kình khí mạnh mẽ xộc vô cánh tay y, tuy nội lực y hùng hậu, y cũng thấy lồng ngực rất khó chịu.

Lạc Chi Dương thét to một tiếng “đi”, hắn vung mạnh hữu chưởng, quất một làn gió mạnh mẽ vô bụng đối thủ.

Trúc Nhân Phong vội vàng vận chưởng chém xuống, “phác”, chưởng lực hai bên đụng nhau, khiến cả hai người bị chấn động mạnh. Thân mình Trúc Nhân Phong lảo đảo, Lạc Chi Dương lui nhanh mấy bước, ngói dưới chân bị đạp vỡ, hắn còn đứng chưa vững, đã nghe từ phía sau, cuồng phong nổi lên, một làn kình lực hồn hậu đang đánh vô lưng.

Người đánh lén đúng là Minh Đấu, Lạc Chi Dương không thể tránh né, hắn thầm kêu khổ, bỗng nghe Xung đại sư la lớn: “Chỉ bắt sống…”

Minh Đấu khựng lại, y vội thu hồi chưởng lực, bất ngờ y mới vừa rút kình lực về, Lạc Chi Dương đã bắn tung người đến, quét mạnh ra một cước.

Cước này thế đi hiểm ác, nghe “bụp” một tiếng, đã đá trúng cổ tay Minh Đấu, lão này chỉ cảm thấy nội kình hùng mạnh đổ dồn liên miên vô nội thể, nó phá tan chân khí hộ thể của lão, rồi chạy từ cánh tay xông thẳng lên trên mặt.

Minh Đấu ê răng, ù tai, lui nửa bước, trong lòng rất kinh hãi. lực đạo từ cước này của Lạc Chi Dương thật lạ lẫm, hệt như đã được pha trộn cả “Kình Tức công” cùng “Thao Thiên khí”, cường độ còn hơn gấp bội, đã dễ dàng công phá thần công hộ thể của lão.

Lạc Chi Dương tuy đánh lui cường địch, chính bản thân cũng bị rêm, hắn trúng chưởng kình của Minh Đấu, khí huyết trong người đâm nhộn nhạo, hắn vội mượn dư lực của chưởng đó, nhảy vọt ra sau, chuyển mình vung chưởng đánh mạnh vô Xung đại sư.

Lão sư này trợn hàng lông mày rậm, khẽ khàng đẩy hữu quyền, không một tiếng động, không chút hơi hướm gió máy. Lạc Chi Dương cảm giác không ổn, chỉ nghe hai đầu quyền chạm nhau “phịch” một tiếng, lập tức xương cốt trong mấy ngón tay Lạc Chi Dương muốn gãy rời, hệt như hắn đập nắm đấm vô một bức vách thép, “Đại Kim Cương thần lực” vẫn không tiêu tan, chuyển hóa thành một làn nhiệt khí dũng mãnh xộc qua đầu quyền trực phá thật sâu trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng Lạc Chi Dương như bị xoắn vào nhau, hắn hả miệng rên lên một tiếng đau đớn, xoay nhanh người, lủi ra phía sau.

Xung đại sư được thể, lão không buông tha, bước mạnh tới một bước, định truy kích, không ngờ dư lực của chưởng kình vừa rồi của Lạc Chi Dương chợt lao xao trong nội thể lão, gây chấn động ngang, dọc trong lão, khoảnh khắc một sát na, đại hòa thượng có cảm tưởng bị vây hãm bên trong một quả đại hồng chung, khi chuông bị dộng, thân mình lão rúng động, tai ong óng, lão hết sức kinh ngạc, không dám lơ là, vội vàng vận khí hoá giải dư kình kỳ quái nọ.

Cao thủ tranh đấu, chỉ sơ suất một chút ắt bị lỡ làng, lão có chút chần chờ đó, đã lập tức mất cơ hội thủ thắng. Lạc Chi Dương thừa thế, mượn lực, vọt nhanh như chớp về phía Cổ Nghiêm, còn đang giữa không trung, cổ tay chuyển nhẹ, đã rút kiếm ra khỏi vỏ, hắn sử ra một chiêu “Phù Quang Lược Ảnh”.

Hắn nhận định quái nhân này đích thực hung thủ hạ sát nghĩa phụ, cho nên ra tay hiểm ác, không chút dung tình. Cổ Nghiêm lay động thân mình, muốn lui ra sau, chính là chiêu thức tàn bạo của “Phi Ảnh thần kiếm” đã đến cực nhanh, hai chân y vừa chớm di chuyển, trường kiếm đã tiếp cận, sọat một tiếng xuyên đúng vô tâm khẩu y.

Một kiếm đâm trúng đích, Lạc Chi Dương cảm giác đầu mũi kiếm trống trơn, chẳng giống đâm vào thịt da, hắn nhìn kỹ lại, mũi kiếm đính vô một tấm áo, mé dưới vải áo phất phơ, chả thấy Cổ Nghiêm đâu cả.

Lạc Chi Dương thầm kêu không ổn, hắn cảm giác thân kiếm bị trĩu mạnh xuống, có vài con rắn đen chui từ tấm áo ra đang lướt theo trường kiếm xông lên, hắn vội vàng xoay nhanh cổ tay, kiếm quang loe loé, nhất thời máu me bắn tung toé, toàn bộ rắn độc đã bị chém đửt rời.

Cổ Nghiêm sử tuyệt kỹ “Xà độn” mới thoát thân, y vừa hãi hùng vừa tức tối, thét to ‘oa’ một tiếng, lướt mình tấn công. Dưới ánh trăng, chưởng tâm y đen như mực, bốc mùi tanh tưởi, Lạc Chi Dương ngửi vô một chút, tức thì váng đầu hoa mắt, hắn vội dùng “Tử Vi Đấu bộ”, xoay người, xuất một chiêu “Thiên Cơ kiếm” đâm vào cổ họng đối thủ.

Cổ Nghiêm vừa thấy hàn khí tạt vào mặt, trọn đầu cổ y đã bị kiếm quang bao phủ, y toan lủi nhanh ra phía sau, nhưng “Dịch Tinh kiếm” khác “Phi Ảnh thần kiếm” ở chỗ nó nhanh mạnh hơn và có rất nhiều biến chiêu, khi Lạc Chi Dương ra tay, hắn đã dự liệu những bước kế tiếp của địch thủ, dù Cổ Nghiêm tránh né cách nào, mũi kiếm cứ bám sát vào cổ họng y.

“Oa!”, Cổ Nghiêm khẽ nhếch mép, huýt một tiếng sáo miệng kỳ quái, tiếng còn chưa dứt, đã nghe loạt soạt một tràng tiếng động, trước măt Lạc Chi Dương tối sầm xuống, vô số dơi cực to đang ồ ật tấn công hắn.

Tầm mắt bị che lấp, Lạc Chi Dương đành phải buông bỏ Cổ Nghiêm, rút kiếm chém vào lũ dơi. Cổ Nghiêm thừa dịp đã trầm mình thoát khỏi vầng kiếm quang, y chợt lui chợt tiến, khẽ khàng vung hữu chưởng như làn khói nhẹ, xuyên qua vùng bóng đen cuả lũ dơi, tà tà nhắm chụp vô tâm khẩu Lạc Chi Dương.

Lạc Chi Dương không có đường tránh né, hắn bèn vung tả chưởng ra. “Phác”, đầu quyển hai người chạm nhau, lòng bàn tay Lạc Chi Dương bỗng phát ngứa dữ dội, hắn thót tim, còn chưa kịp biến chiêu, hai bên sườn đã bị cuồng phong tấp vào, là Trúc Nhân Phong cùng Minh Đấu song song tập kích, một tên đánh tới một mũi nhọn, một đứa tung kình khí nhanh mạnh tựa như tia chớp, đổ sầm sập vào hắn, Lạc Chi Dương cảm giác bị vây khổn trong một vùng bão tố.

Trong khoảnh khắc sinh tử đó, tâm trí Lạc Chi Dương ngược lại càng thêm bình tĩnh, hắn xuống tấn, trầm mình, tay trái móc một móc, dùng thuật “Chỉ Qua ngũ luật” đối phó ngọn chưởng của Cổ Nghiêm, tuy lực đạo cú móc đó không mạnh, nhưng lại diệu ở tiết tấu, đã khiến cánh tay Cổ Nghiêm nóng hực lên, y không đứng vững nổi nữa, tức thì bị đẩy dạt sang bên tả, đâm đầu thẳng vào ngực Trúc Nhân Phong.

Trúc Nhân Phong bị động, y không muốn đả thương đồng bọn, bẻn rụt tay lại, lui một bước ra sau.

Lạc Chi Dương xoay người xuất kiếm, một làn kiếm quang tạt ngang, đi chiêu thức “Thiên Nguyên kiếm” đâm vào Minh Đấu, thế tấn công của mũi kiếm như lượn sang trái mà lại quét về phải, sang phải mà tưởng như tạt trái, khiến Minh Đấu trực giác song chưởng lão có biến hóa cách chi đi nưã, đều không thể thoát khỏi mũi kiếm. Trong lòng hoang mang, lão vô tình giảm bớt nửa phần chưởng kình, có điều, “Bích Hải Kinh Đào chưởng” thật sự lợi hại, dẫu chỉ còn phân nửa kình lực, cũng đủ làm cho ngũ tạng Lạc Chi Dương nhộn nhạo, thất khiếu hắn gần muốn toé máu. Hắn phải khom mình hít vô một khẩu chân khí để hóa giải chưởng lực, rồi thừa thế tung mình lên, vọt nhanh ra mé sau.

Trúc Nhân Phong cùng Cổ Nghiêm đồng thanh thét to, cả hai định xông tới, bỗng nhiên đầy trời bóng xanh biếc, một loạt tiếng soạt soạt vang lên, giống như mưa kim châm đang đổ ập xuống.

Hai tên cả kinh, vội vàng co mình tránh né, nhưng đã muộn, bóng xanh chạm vào thân, châm chích đau đớn, hai người đưa tay dò, thấy bị trúng vô số tùng châm.

Tùng châm mảnh mai như thế mà lại chứa đầy kình lực khiến hai tên kinh hồn táng đởm, nhất thời quên hẳn dự tính tiến công. Thân mình Lạc Chi Dương liên tục quay cuồng, trong chớp nhoáng, hắn đã lùi ra xa được hơn hai trượng .

Mấy hiệp giao thủ vừa qua, nhanh hơn sấm chớp, đầy nét quỷ mị huyền ảo, sinh tử chỉ cách nhau một khe hở nho nhỏ, Lạc Chi Dương thoát chết chạy trốn, hắn cảm giác khí cùng lực kiệt, đôi chân như mềm nhũn ra, hắn chẳng ham chiến, đã xoay người, co cẳng bỏ chạy.

Mới dông được hai bước, thấy chớp loé một bóng trắng , Xung đại sư tay áo phất phơ, đang hả họng cười dài, chặn ở phía trước. Lão này tự trọng thân phận, không muốn tham gia vây công, khi thấy Lạc Chi Dương phá vây, đã xông ra ngăn cản hắn.

Lạc Chi Dương không chút nghĩ ngợi, hắn vung tay ném ra cơn mưa tùng châm bao phủ một phạm vi mấy trượng.

Xung đại sư vẫn tươi cười, lão khom người lui ra sau, cú lui thật thần tốc đủ tránh phi châm, hai đầu quyền liên tiếp tông ra, quậy cuồn cuộn lên một trận cuồng phong.

Châm “Bích Vi Tiễn” ám hợp thiên đạo, nếu người phát là Công Dương Vũ cùng Lương Tiêu, cho dù lão có thần công hộ thể, Xung đại sư cũng khó thể toàn thân mà lui. Chỉ vì hoả hầu Lạc Chi Dương chưa đủ, tùng châm va vào chưởng phong, đều rơi rụng như đụng vào tường. Còn may, Xung đại sư trong lòng có cố kị, lão lui ra thật xa, vô hình trung để lọt một kẽ hở, Lạc Chi Dương thừa dịp chui qua đấy, như một trận gió, hắn chạy ào ào về phía trước.

Chạy được chửng hơn hai mươi bước, đầu óc Lạc Chi Dương thoáng hôn mê, thân mình như nhũn ra, chỗ trúng độc chưởng bên tay trái sưng to, ngứa ngáy khôn tả, hắn cúi nhìn, dưới ánh trăng, thấy lòng bàn tay nám đen, năm ngón tay sưng gần gấp đôi.

Cước bộ hắn hơi lơi, Trúc Nhân Phong đã lập tức vượt qua, y kêu thét những tiếng kỳ quái, vung trảo chụp vô, Lạc Chi Dương bèn quài tay chém ra, năm ngón tay loang loáng như có như không, đập trúng vô cổ tay Trúc Nhân Phong, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua mạch môn y. Trúc Nhân Phong chợt cảm giác kinh mạch buốt rát, kình lực chìm mất tiêu. Bỗng năm ngón tay Lạc Chi Dương quơ ngược trở về, thuận thế đẩy ra một phát về mé tả khiến Trúc Nhân Phong lảo đảo nghiêng hẳn ra ngoài.

“Con mẹ nó!” Trúc Nhân Phong hai chân chạm xuống đất, y tức giận hả họng mắng to, “Lại là chiêu thức mới lạ gì đây?”

Y tức giận là phải, hai lần Lạc Chi Dương đánh lui y đều sử cùng một chiêu thức, Tuy Trúc Nhân Phong nhìn thấy rõ ràng, y lại không tìm ra cách hóa giải, trong lòng bực bội vô cùng.

Lạc Chi Dương vừa chạy vừa cười, hắn không bỏ lỡ cơ hội đánh võ miệng: “Con ta ơi, chiêu đó có tên ‘Tiểu Tỳ Bà thủ’, gảy tỳ bà tay trái, tư vị ra sao..”

Hắn đang nói, Minh Đấu đã bước vượt qua, giơ tay điểm vô hông trái hắn.

Ngón chỉ này tàng chứa “Tích Thủy Kình” của môn công phu “Kình Tức Công”, giọt nước có thể xuyên đá, dư lực vô cùng. Lạc Chi Dương biết lợi hại, hắn vội vàng xoay người, phản thủ điểm ngón trỏ ra. Hai ngón chỉ chạm vô nhau, Minh Đấu cảm giác kình lực đối phương như có như không, kình lực của “Tích Thủy Kình” dường như lạc vào chỗ hư không. Còn đang kinh ngạc, lão thấy chỉ lực Lạc Chi Dương bỗng ngưng tụ, từ hư biến thành thực, sắc nhọn như mũi kim, nó đã soạt soạt phá tan “Tích Thủy Kình” của lão. Minh Đấu không khỏi thối lui nửa bước, ngón tay chấn động, lão ngạc nhiên dòm đối phương, thấy Lạc Chi Dương cũng đã lui hai bước, tay trái hắn thõng xuống vô lực, có hơi run rẩy.

Tuy Minh Đấu kiến thức uyên bác, lão cũng không nhìn ra gốc gác ngón chỉ của hắn, lão tò mò,quát hỏi: “Tiểu tử, chỉ pháp gì vậy?”

“Ngón này ư?”, Lạc Chi Dương gắng trấn áp khí huyết, gượng một nét cười, nói, “Động Tiêu chỉ!”

“Động Tiêu chỉ?” Minh Đấu sững sờ, “Công phu của phái nào thế?”

Lạc Chi Dương còn chưa kịp lên tiếng, đã Xung đại sư giải thích: “Động Tiêu là giả, trong thực giấu hư, từ hư sinh thực, hư thực cùng lúc sẽ tạo nên thiên lại (tiếng của thiên nhiên), Lạc thí chủ, ta nói đúng không?”

Lạc Chi Dương kinh hãi thất sắc. “Động Tiêu chỉ” này như hòa thượng nói, chính là hắn dựa theo những biến hoá nhạc lí mà tạo nên Những ngày qua, hắn ban ngày khổ luyện nhạc khí, ban đêm tu tập võ công, chẳng lâu gì cho lắm, nhạc lí nhập vô võ công, nảy sinh nhiều diệu dụng. Có một lần, hắn thổi tiêu, ngón tay hắn vô tình xuất sử thủ pháp “Thiên Mang chỉ” trong lúc bịt, mở lỗ tiêu, kết quả tiếng tiêu trở nên réo rắt, hoa mĩ khác xưa nhiều. Lạc Chi Dương rất hứng chí với phát hiện này, hắn bèn ấn chứng yếu quyết của “Diệu Nhạc Linh Phi kinh”, dần dà hiểu rõ ra: “Thổi tiêu phát ra âm thanh, vì ống tiêu bề ngoài là trúc (thực), bên trong rỗng ruột (hư), thổi hơi vô, không khí va chạm vào thành bên trong của ống tiêu mà rung lên thành tiếng nghe thích thú.”

Từ thuở nhỏ đến giờ, Lạc Chi Dương chỉ lo tấu nhạc khí, chưa hề thắc mắc nguyên do nào khiến nhạc khí phát ra âm thanh. Linh Phi kinh dạy rằng, “Ti trúc chi thanh vi nhân lại,”(Tiếng tơ, tiếng trúc là âm thanh do con người tạo ra – Nhân Lại), đột nhiên hắn ngộ ra đạo lý THỰC HƯ, dẫn đến lý thuyết “Trước hư sau thực”, hắn bèn lấy “Thiên Mang chỉ” làm gốc, chế ra một lộ chỉ pháp HƯ THỰC đồng ứng, thoạt tiên dùng đạo lý “hư không” để dò nội kình đối thủ, kế đó mượn lực của đối thủ biến hóa nó thành ám kình mà phản kích, hư hư thực thực như thế rất có thể giúp đánh thắng đối phương.

Một lí thông, trăm lí thông, khi đã thông suốt đạo lí đó, Lạc Chi Dương đem vô phân tích các thứ nhạc khí, thấy rất ấm hợp cùng thiên đạo. Hắn sử thủ pháp “Côn Bằng chưởng” để gẩy cổ cầm, từ đó chế ra một lộ “Phủ Cầm chưởng”, dùng “Bộ Kình thủ” gẩy đàn tỳ bà, ngộ ra ngón “Tiểu Tỳ Bà thủ”. mà Trúc Nhân Phong đã bị thua thiệt trong hai lần đụng phải ngón đó. Về sau, hắn chuyển sang học rung chuông bằng thủ pháp “Vô Định cước”, chế ra ngón “Thần Chung thoái” mà hắn đã thử nghiệm trên ngọn cước đá vô Minh Đấu, khi giao đấu Xung đại sư, ngón quyền đùng kình lực của “Mộ Cổ quyền”, lĩnh ngộ khi học gióng trống theo thủ pháp của “Vong Ưu quyền”.

Lạc Chi Dương sáng tạo những tuyệt kỹ, tự mở ra mộit kỷ nguyên mới, xưa nay chưa ai nghĩ ra, khiến hắn cực kỳ đắc ý. Chẳng ngờ, Xung đại sư nhãn lực cao minh, một câu giải thích đơn giản đã chỉ ra cốt lõi ảo diệu của “Động Tiêu chỉ”, khiến Lạc Chi Dương kinh hãi to, thấy nhụt chí hẳn đi.

Minh Đấu nghe giải thích, lão tức giận, hừ một tiếng, chìa hai tay liên tục soạt soạt phóng ra “Tích Thủy kình”, Lạc Chi Dương dùng “Động Tiêu chỉ” đối phó, có điều tu vi chưa sâu, hư thực chuyển đổi bất tận, hai bên qua lại dăm ngọn chỉ, bị “Tích Thủy kình” xâm nhập cơ thể, gân mạch Lạc Chi Dương đau đớn, khó chịu khôn tả.

Trúc, Cổ hai người thấy thế, chúng song song nhào vô giáp công. Lạc Chi Dương lui hai bước, huy kiếm đánh dạt Cổ Nghiêm, dồng thời giẫm mạnh gót chân, phá vỡ một khoảnh ngói, rơi tụt xuống sương phòng. phòng đó là chỗ trú ngụ của gia đinh, lúc Lạc Chi Dương nhảy xuống, hắn đã đụng mạnh và làm gãy chân một tên người làm, khiến y thảm thiết hét toáng lên vì đau, Những gia đinh kia do đó bị dánh thức dậy, trong phòng bỗng náo loạn ầm ĩ.

Lạc Chi Dương trốn vào đám người làm, thừa dịp quậy phá cho thêm loạn. Lũ Minh Đấu ba người vốn tạm trú vương phủ, họ không muốn gây thương tích đám gia đinh đó, nhất thời không dám mạnh tay.

Lạc Chi Dương tả xông hữu đột, như một làn khói, hắn lủi ra khỏi sương phòng, co cẳng chạy được hơn mười bước, bỗng thấy nơi tàng cây mé ttước , Xung đại sư áo trắng bóc, một tay chống eo, nhìn hắn, gật đầu mỉm cười.

Lạc Chi Dương kêu khổ liền miệng, hơn hẳn ba người kia, hòa thượng này mới là kình địch, kiểu cách lão đứng chống eo mà nhìn, thật chẳng khác âm hồn không tiêu tan, cứ gặp lúc mấu chốt, lão đều xuất hiện, thừa sức ngăn cản hắn. Lạc Chi Dương bất đắc dĩ phải xoay mình chạy vô một lối đi nhỏ kế bên.

Xung đại sư mỉm cười, lão vừa định cất bước rượt theo, bỗng cảm giác lành lạnh đàng sau lưng một làn sát khí huyền ảo, lão rùng mình, ngoái đầu lại, thét lên: “Ai?”

Phía sau cây cối um tùm, tối mù mịt, lão còn đang nghi hoặc, bỗng vọng ra từ góc tường một tiếng cười khẽ, ẩn chứa chút lạnh giá.

“Ra đi thôi!”, Xung đại sư co tay định xuất quyền, bất ngờ đất cát dưới chân lão máy động, nứt toác, một vật dài mà mảnh bung ra, nhắm quấn vô bắp chân lão.

“Là rắn?”, trong một cái chớp mắt, đầu óc Xung đại sư xuất hiện vài ý nghĩ, theo ánh trăng sao mờ nhạt, lão thấy vật nọ chẳng phải rắn, mà là một nhánh rễ cây loe loé sáng, thoạt đầu nó nhỏ tựa thân trúc, ra ngoài gió, đã lớn dần lên bằng bắp tay, nó đột ngột bắn ra một luồng kình khí, khiến lão tuy đang trụ tấn mà cũng lao đao, hầu như bị xô nghiêng đi.

Nếu vào một kẻ khác, trước tình cảnh đó, thể nào cũng mất vía vì sợ hãi, nhưng Xung đại sư thiền tâm bất loạn,lão vận khí đưa xuống chân, nhất thời lão như thể mọc rễ cắm xuống đất, đứng vững như cột đá.

Soạt, soạt, soạt …tiếng kỳ kạ không dứt, mặt đất liên tiếp bò ra ba rễ cây nữa, hệt như lũ rắn đồng lúc chui ra khỏi ổ, chúng cứ dài ngoằng ra, thô ráp mà quấn vô đôi chân Xung đại sư để tiếp tục xộc lên trên. một tích tắc, từ eo lưng Xung đại sư trở xuống đã bị rễ cây quấn bảy tám vòng, màu rễ xanh lè, hệt như gông xích, đã ghì chặt lấy lão. Xung đại sư nhìn mấy rễ cây, trong lòng không khỏi kinh hãi. Lúc lão còn nhỏ tuổi, tính tình bộp chộp dễ nổi nóng, để rèn giũa tâm chí lão, Uyên đầu đà buộc lão ngồi quan sát một búp bạch liên còn non, lão ngồi xếp bằng trọn một ngày chú mắt vào búp sen, từ sáng sớm dến tối mịt, hơn sáu canh giờ, nhựa non mới ứa ra. Có một lần vào giữa mùa đông tuyết phủ khắp nơi, Xung đại sư tuân lệnh sư phụ, lão ngồi đối mặt một gốc cây khô, chờ im ỉm nguyên bảy ngày bảy đêm, mới thấy lộc non đâm chồi, lá xanh nhú mầm.

Qua hai thử thách đó, Xung đại sư đã hiểu: “Thiên đạo sớm nở sớm tàn, dục tốc bất đạt, hoa nở lá mọc, đều phải đúng lúc, chẳng thể nào từ đất nẻ bùng nổ ra mà sinh sôi nẩy nở cho được. Tình hình trước mắt hiện thời, đã không tuân theo cái đạo lý của trời, khó tin như vật thì nếu không là phép tiên, ắt phải là yêu pháp.”

Nghĩ như vậy, lão máy động trong đầu óc, bình thường lão tu luyện thiền tông cao siêu, tam giới chư phật còn xem như không, đâu dễ gì hãi sợ quỷ quái yêu ma. Nghĩ vậy, lão cười hỏi: “Túc hạ là ai? Sao cứ nấp nánh, chẳng ra mặt cho ta xem với?”

Người kia cười khẽ, thân mình Xung đại sư chớp nhoáng một cái, bao nhiêu rễ cây quái đản đều đứt rời vỡ vụn ra, thật cũng kỳ quái, những rễ vừa bị đứt lại hoá thành bụi khói. Chỗ bị đứt lại có mủ trào ra, rễ cây mới lại tái hiện, dường như sống lại, thực sự là vô cùng tận, chúng leo lên khỏi bụng Xung đại sư, sè sè bò lên vùng ngực lão.

Xung đại sư giữ vững tâm thần, lão chăm chú nhìn vô phía góc tường, thúc đẩy một luồng lực đạo mạnh mẽ ra khắp thân thể, nghe “bụp” một tiếng, lão rùn mình, buông tay, lần này lão vận tới chín thành “Đại Kim Cương thần lực”, đừng nói rễ cây, đến sắt thép cũng bị phá gãy đứt rời.

Nghe tiếng loạt soạt liên miên, rễ cây rã ra từng đoạn, Xung đại sư còn chưa kịp tránh thoát, những khúc rễ bị chấn đứt khi chạm mặt đất đã tái sinh, càng trở nên rậm rạp, mọc nhanh vun vút, đáng sợ hơn nữa là trên rễ bây giờ chồi ra rất nhiều gai, hoặc cong hoặc thẳng, hoặc dài hoặc ngắn, đều giống như răng cọp vuốt rồng, rịt cứng đôi chân Xung đại sư.

Tập trung “Đại Kim Cương thần lực” bố trí khắp thân thể, Xung đại sư như sắt thép tôi luyện kỹ, gai tuy nhiều và sắc nhọn, đều không thể xâm nhập chút nào, Loáng một cái, mặt hòa thượng chuyển sang đỏ ửng, lão thét to một tiếng như sấm, lắc mình, giậm chân, nhảy dựng lên, mặt đất rung chuyển, nơi góc tường có tiếng rên khe khẽ.

Thân mình còn treo giữa thinh không, Xung đại sư tống ra một quyền nhắm vào đại thụ đàng trước mặt, cây gẫy răng rắc, đổ ầm xuống chỗ góc tường, Tức thì bóng người chớp nhoáng, Xung đại sư vừa chạm đất đã nhảy vung lên, đánh về phía bóng người, đột nhiên, từ trong bóng tối, vô số dây mây như tơ nhện bịt kín chỗ tường bị cây đè thủng, Tơ này dầy đặc, tầng tầng lớp lớp, chĩa gai nhọn ra ngoài, không thể ngăn chặn, không thể xông vào trong lưới.

Xung đại sư thét to, xuất chưởng, khiến một số dây mây đứt rời, tan rã như bụi khói Biến chuyển này thập phần lạ lùng, Xung đại sư đang thấy kỳ, bỗng giọng một nữ tử cười cợt bảo lão: “Đại hòa thượng, ngươi không sợ ngứa sao?”

Thanh âm quyến rũ cùng cực, dẫu tu vi cao siêu như Xung đại sư cũng bị dao động trong lòng, lão chợt nghe tiếng bước chân trốn chạy, vừa định đuổi theo, chợt cảm giác một cơn ngứa từ gót chân bốc mạnh lên châu thân. Xung đại sư cúi nhìn, làn da chỗ quần bị gai móc rách nổi lên một vệt trầy xước dài đang ri rỉ máu đen. “Trên gai có độc!”, Xung đại sư chợt hiểu câu nói của nữ tử, tuy lão có thần lực cao cường, vì chưa luyện thành Kim Cương bất hoại thể, độc tố xâm nhập vào gây đau ngứa lạ thường. Lão lập tức không dám nhúc nhích, ra sức bức độc tố, chẳng còn rảnh tay lo liệu chuyện khác.

Lạc Chi Dương chạy chân không chấm đất, tiếng gió tập kích vẫn lọt vô tai nghe vù vù.

Hắn liếc nhìn lại, bỗng thót tim, ba đạo nhân ảnh chợt tả chợt hữu, chợt cao chợt thấp, hắn chẳng có cách nào trốn thoát. Lạ ở chỗ Xung đại sư chưa thấy tới, Lạc Chi Dương cảm giác không ổn, ngờ rằng hòa thượng giấu mình đâu đây, hắn không khỏi rảo mắt nhìn quanh quất tìm hình bóng lão sư.

Chỉ một chút ngần ngừ đó, cước bộ lập tức lơi chậm, Minh Đấu thừa thế xông tới, hô hô tung hai chưởng vô sọ não hắn.

Lạc Chi Dương nghiêng mình né, hắn nhảy xuống khỏi mái nhà, chưởng lực đã phá hai lỗ thủng trên mái ngói. Minh Đấu định truy kích, Lạc Chi Dương quài tay, ném ra một cơn mưa bích châm như ong vỡ tổ. Minh Đấu chửi thầm, lão nghiêng mình tránh né, Lạc Chi Dương thừa cơ chui vào một ngõ tắt nhỏ, rồi vọt lên đầu một ngọn giả sơn, hắn khẽ khàng lao mình vượt tường bay ra ngoài vương phủ

Ra khỏi phủ, tứ phía lặng yên, đường phố dọc ngang đàng trước đèn đóm như sao sa. Dù Lạc Chi Dương lên cao xuống thấp, giở đủ trò mà trốn chạy, cũng vẫn không thoát khỏi sự truy đuổi. Hắn thầm thấy kỳ quái, bèn đưa mắt quan sát tứ phía, chợt thấy dăm bóng đen di động , xoay vòng quanh bên trên, đúng là đang có một số dơi.

— Hết chương 25 —