Q3 - Chương 15: Tuyệt Cảnh Phùng Sinh

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Diễn biến này thật hết sức ra ngoài dự kiến của phe địch. Minh Đấu xoay người bỏ chạy thẳng về phía cái hộp ngọc, Xung đại sư cũng bám sát theo sau. Kế đó. tên Trúc Nhân Phong bị bỏ rơi còn đang ngần ngừ, hai thanh kiếm đồng lúc đâm vô y. Y hoảng hốt né tránh, nhưng đối thủ phối hợp đã lâu, chiêu thức liền lạc, Trúc Nhân Phong tránh được khoái kiếm của Diệp Linh Tô, nhưng y đâu ngờ Lạc Chi Dương sử một chiêu trong “Thiên Tướng kiếm”, thanh Chân Cương lướt xéo ngang vế đùi y, lập tức máu bắn tung toé trên sàn, y rú lên thảm thiết.

Trúc Nhân Phong loạng choạng, y lủi thật nhanh ra đàng sau, hai cây gươm như bóng theo hình, đã đồng loạt đâm tới. Không còn lòng dạ đâu mà chiến đấu nữa, y chạy vù thật nhanh ra khỏi mộ thất. Lạc Chi Dương chỉ chờ có thế, hắn hô to: “Đóng cửa!”

Diệp Linh Tô nghe tiếng thét, cô tỉnh ngộ, hai người tức thì mỗi bên đẩy vào một cánh cửa đồng, nghe “rầm” một tiếng, cửa mộ đã bị phong bế.

Ba người bên ngoài thấy bị mắc mưu, chúng hè nhau xông tới, chẳng đợi bọn họ vào gẩn, Lạc Chi Dương nâng song hồng lên, cài chặt chẽ vào hai chốt cửa.

Cách ly được kình địch rồi, , Diệp Linh Tô như trút được gánh nặng, cô cảm giác huyệt đan điền trống rỗng, toàn thân rã rời, rất đắc ý, cô ngồi dựa vào cánh cửa, há hốc mồm ra thở hổn hển.

Còn đang lấy lại hơi sức, cô chợt thấy Lạc Chi Dương đứng tựa vào bên cạnh cửa, bất động, rất ngạc nhiên, cô định mở miệng hỏi, thì hắn đã ra dấu bảo cô chớ lên tiếng.

Diệp Linh Tô càng thêm thắc mắc, cô dõi theo hướng hắn đang quan sát, bỗng thấy một cây thép dài mảnh đang được luồn qua khe cửa bên dưới mà vào.

“Ồ .. cái ‘chìa khoá’ …”, cô gái thót tim, vừa định nhảy nhổm lên thì Lạc Chi Dương đã níu cô lại, hắn lắc đầu lia lịa. Diệp Linh Tô còn chưa hiểu ý định của hắn, mắt thấy thanh thép vươn dài ra, đang từ từ ngóc lên phía song hồng, Lạc Chi Dương đột nhiên vung kiếm chặt một phát, “rẻng”, cây chìa khoá đã bị tiện đứt gọn ngay phần dưới.

Ba người bên ngoài cửa hả họng chửi bới, Lạc Chi Dương cười ha hả, nói: “Tặc trọc lư, còn có trò gì khác hay ho thì đem thi thố nốt ra đi!”

Tiếng chửi rủa bên ngoài giảm dần xuống, giọng âm trầm, Minh Đấu bực bội nói: “Xú tiểu tử, hãy bớt khoái chí đi, bên trong mộ thất không nước nôi, không lương thực, để xem bọn ngươi còn cầm cự được bao lâu nữa!”

“Bọn ta không nước, không lương thực, bộ tụi bay có hả?”, Lạc Chi Dương cười cười “Bọn ta chết đói chết khát, các ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì hơn”

Minh Đấu nhất thời không trả lời được, khi leo núi, bọn hắn có bọc theo thịt khô, nước trong, lúc đánh nhau trên vách đá, đều đã bị vứt bỏ hết. Nơi đây trên không đến trời, dưới chẳng chạm đất, cũng chẳng khá gì hơn người bên trong mộ. Lão nghĩ vậy, thầm chửi tiểu tử giảo hoạt.

Xung đại sư chớp chớp mắt, lão đè giọng xuống thấp, khẩu khí ỏn thót nghe dễ động lòng người: “Lạc lão đệ, Tịch chân nhân phát bệnh, còn cứ ở lại trong đó ắt chỉ có chết, chi bằng ngươi mở cửa, tụi mình tìm cách cứu ông ấy. Ta nói theo nghĩa khí, thề sẽ nhất quyết không làm khó dễ gì ngươi, món đại kim cương thần lực của bổn môn có thể trừ tuyệt trăm tà, không chừng đủ sức phá giải ‘Nghịch Dương chỉ’”.

“Nói nghe thiệt hay!”, Lạc Chi Dương cười ầm, “Tặc trọc lư, ngươi mà nói nghĩa khí, thì lợn sề cũng có thể leo lên cây. Thôi đừng hoa ngôn xảo ngữ nữa, lời nói của ngươi chẳng câu nào đáng tin hết”

Xung đại sư sắc mặt âm trầm, lão gượng cười, nói: “Vậy cũng được, tụi mình thử thi nhau chờ đợi, ta có công phu thiền định, dù một năm hay lâu hơn nữa, ta đều có thể nhịn ăn nhịn uống. Ta cứ ở ngoài này, cho người xuống núi đem đồ ăn thức uống lên đây, ngươi trong đó cứ thử chờ xem được bao lâu, xem ai thắng ai thua”

“Ai mà sợ!”, Lạc Chi Dương giọng không nhanh không chậm, nói tiếp: “Vừa qua, cả đám đụng độ nhau, các ngươi ba người mà còn không thắng nổi, bây giờ cho đi xuống núi bớt một người, thiệt chính hợp ý ta.”

Hắn hư trương thanh thế, ngoài cửa ba người lại nảy sinh ngờ vực, vừa rồi song kiếm hợp bích, uy lực kinh người, bây giờ, nếu họ thiếu một người, không chừng chẳng thắng nổi thật. Trúc Nhân Phong đã lãnh một kiếm, nhưng chưa cam tâm, hắn lớn lối: “Cẩu tiểu tử khoan đắc ý, chúng ta cho người xuống núi hay không, ngươi làm sao biết cho nổi.”

Lạc Chi Dương cười ha hả, hắn nâng cây “Chân Cương”, khoét một vòng vào tấm cửa đồng, mũi gươm cắt kim loại như cắt đất sét, chỉ một lúc, đã trổ trên cửa một cái lỗ nhỏ.

Lạc Chi Dương gí sát mắt vào, hắn dòm dòm, rôi cười, nói: “Không tệ .. không tệ chút nào, thấy thiệt rõ ràng!”

Ba người ngoài cửa hết vốn, thảy đều lập tức nhụt chí.

Lạc Chi Dương nói như thật, thực tình, quá nửa đều là hư trương thanh thế, vừa rồi, đánh ngang tay ba người nọ, chỉ nhờ chỗ chiếm được cái xuất kỳ bất ý, Huống hồ, hắn không thể vận khí, đánh nhau lâu dài, ắt sẽ lộ tẩy!

Chẳng qua, trước sinh tử của Tịch Ứng Chân, mấy cái phiền toái nọ đều không đáng nhắc tới. Lão đạo sĩ vốn đang bị “Nghịch Dương chỉ” hoành hành, lại lãnh thêm một trọng quyền từ Xung đại sư, ông lúc này đang ngồi dựa vào vách đá. hầu như sắp hấp hối đến nơi.

Diệp Linh Tô lấy ra một bình ngọc, trút từ trong hai hoàn thuốc màu vàng nhạt to cỡ mắt rồng, cô bịt mũi, banh miệng Tịch Ứng Chân ra, thồn mạnh hai hoàn thuốc đó xuống dưới cổ họng ông.

Lạc Chi Dương buột miệng hỏi: “Đó là thuốc men gì thế?”

Diệp Linh Tô thì thào: “Là ‘Ngọc Tủy Hồi Nguyên đan’, phương thuốc bào chế do ‘Tố Tâm Thần y’ lưu lại từ xưa, tuy không thể nghịch chuyển âm dương, nhưng có công dụng đại bổ nguyên khí.”

Đan dược quả như lời, Tịch Ứng Chân dùng xong, trên mặt ông đã có chút sắc hồng hồng, sau một lúc lâu, ông mở to hai mắt, giọng khản đặc, ông nói: “Tiểu cô nương, linh đơn này quý lắm, đừng lãng phí trên mình ta, lão đạo ta lúc này đây, sợ không qua khỏi.”

Lạc Chi Dương vội la lớn: “Tịch đạo trưởng, ngài đừng nói vậy, tụi tui nhất định tìm cách cứu chữa cho ngài.”

“Cứu nỗi gì?”, Tịch Ứng Chân lắc đầu, ông gượng cười,”‘Tố Tâm Thần y’ Hoa Hiểu Sương, thày thuốc giỏi, làm phúc cứu chữa cho đời, nhưng bà vẫn thường nói: ‘chỉ có thể cứu sinh, không thể cứu tử’. Thương thế của ta, ta biết, bần đạo thân thể xác xơ, có chết cũng không tiếc nuối gì, nhưng làm hai đứa bị vây hãm trong này, thật là mang nhiều tội nghiệp quá!”

Lạc Chi Dương nghe ông nói, hắn có cảm giác vừa sa xuống một hố băng, còn Diệp Linh Tô cũng buồn nản, cô lặng yên cúi đầu, cứ nghĩ đến chỗ tai ương của Tịch Ứng Chân thê thảm đến mức này, toàn là do Vân Hư ban tặng, oán hận trong lòng cô đối với người cha đẻ ra mình lại tăng thêm một chút.

Tịch Ứng Chân ho khan vài tiếng, ông cố đè nén khí huyết trong mình, rồi tiếp: “Cái hộp ngọc kia phải vô cùng quan trọng, nếu không, thì đã chả được đặt trong tay kim thân Thích Ấn Thần, bây giờ nó bị lũ ác nhân chiếm đoạt, mai đây thể nào cũng xảy đến nhiều tai hoạ khủng khiếp”.

“Tui thiệt không có cách nào khác!”, Lạc Chi Dương ủ rũ, “Không dùng hộp đó làm mồi, nhất định chẳng thể dẫn dụ tụi tặc trọc lư cùng Minh Đấu chạy ra bên ngoài”.

“Trái lại, mi làm vậy giỏi lắm”, Tịch Ứng Chân liếc hắn, mặt thoáng nét vui vẻ, “Ta chỉ tiếc đã đánh mất nó thôi!”

Lạc Chi Dương nghe ông nói, trong đầu vụt có ý lạ, hắn hỏi ông: “Nếu cái hộp quan trọng, thế thì bông sen ngọc kia là sao?”

Tịch Ứng Chân ngẫm nghĩ, ông nói: “Đã đến nước này, mình cứ thử lấy xuống xem, xong rồi thì lại để về như cũ, ta nghĩ Thích tiền bối cũng sẽ không qưở trách đâu”.

Lạc Chi Dương vốn tò mò, hắn nghe lời ông, bước lại gần toà tháp, trong bóng tối, bông sen ngọc toả sáng mờ mờ, soi tỏ nét mặt đầy nét quỷ mị của kim thân,

Lạc Chi Dương chợt cảm giác sống lưng lạnh ngắt, hắn thầm khấn khứa đôi câu, rồi gỡ lấy bông sen đem về đưa cho Tịch Ứng Chân.

Lão đạo đón lấy, ông tỉ mỉ quan sát, thấy chất ngọc của bông hoa không phải thứ ngọc bích tầm thường, mà được chế tạo từ một thứ đá phát quang, các cánh hoa nở rộ, cuống dài mà thon. Tịch Ứng Chân xem xét một lát, đột nhiên ông kêu “Ủa” một tiếng, ông gí sát mắt vô gần, hàng lông mày rậm nhăn tít lại, Lạc Chi Dương vội hỏi: “Có gì vậy?”

Tịch Ứng Chân chỉ tay vào cuống hoa thật dài, nói: “Mi nhìn thật kỹ vô đây xem”

Lạc Chi Dương nheo mắt nhìn, toàn bộ bông hoa đặc một màu xanh biếc của ngọc, trong khi cuống hoa trong suốt như pha lê, bỗng hắn nghe Diệp Linh Tô “À há!” một tiếng, cô khẽ rú lên: “Cuống hoa trống rỗng!”

Tịch Ứng Chân gật gù mái đầu, ông xoay trở bông hoa, đưa tay sờ sờ vào đầu cuống hoa, hỏi: “Mình có thứ gì bén nhọn không nhỉ?”

Lạc Chi Dương nhớ tới cái ‘chìa khóa’, hắn đến bên cửa, nhặt lên khúc thép bị chặt đứt. Tịch Ứng Chân đưa cả bông hoa sen cho hắn, nói: “Cạo bỏ lớp sáp gắn ở đầu này đi”

Lạc Chi Dương đón lấy, hắn nhìn kỹ, thì ra cuống hoa là một cái ống bằng ngọc, đầu ống có gắn sáp bít kín lại. Lạc Chi Dương cạo bỏ lớp sáp niêm phong, thấy có vật gì bên trong, hắn lắc nhẹ cái ống, từ trong rơi ra một cuộn giấy nhỏ.

Con tim mọi người bỗng đập nhanh hẳn lên, Lạc Chi Dương mở rộng cuộn giấy, dưới ánh dạ quang mờ mờ của bông hoa, hắn đọc thấy nội dung tờ giấy có hai phần, phần trên chi chít những chữ nho nhỏ, phần kia lại thấy vẽ cuồn cuộn những lằn ngang dọc, nét vẽ đẹp, mé dưới có ghi chú một hàng chữ nhỏ “Sơn Hà Tiềm Long quyết” (bí kíp của núi sông theo thế rồng đang ẩn mình)

Lạc Chi Dương thắc mắc: “Cái gì thế này, đâu có phải nói về võ công đâu?”

Tịch Ứng Chân hai tay run run, cố nén đau, ông cầm tờ giấy lên đọc một hồi, rồi ông thở dài, giải thích :”Phần bên trên nói, cái hộp ngọc chứa quyền kinh của “Đại Tượng Vô Hình quyền”

Hai người Lạc, Diệp nghe thế, họ lập tức thấy nản. Diệp Linh Tô rên rẩm: “Bộ ông trời không có mắt sao ta?”

“Đừng nóng!”, Tịch Ứng Chân mỉm cười, “Trong đây còn ghi, muốn tập luyện “Đại Tượng quyền”, trước hết phải thông thạo “Tiềm Long quyết”, phần đầu tờ giấy này ghi chú cách tập luyện của những môn nội công căn cơ cần thiết”

Lạc Chi Dương mừng quá sức: “Như vậy, tặc trọc lư lấy được quyền kinh chắc cũng không thể luyện được nó?”

“Chưa hẳn!”, Tịch Ứng Chân giọng bình thản, “Tên đó tài trí siêu việt, mình không thể suy luận theo lẽ thường được!”

Lạc Chi Dương thoáng thất vọng, hắn chỉ vào những nét vẽ cong queo ngoằn ngoèo, hỏi: “Còn đây là gì vậy? Quanh qua lộn lại hết như tổ mấy con giun đất”

“Mấy hình vẽ ngoằn ngoèo như tổ giun đất này lại có lai lịch không nhỏ”, Tịch Ứng Chân cười cười, ông tiếp “Nó là bản vẽ phong thuỷ của những long mạch trong khắp thiên hạ đấy”

“Phong thuỷ long mạch?”, hai người kia ngạc nhiên, Diệp Linh Tô nhíu mày, hỏi: ” Đây là tâm pháp tu tập nội công, có liên quan gì tới phong thủy?”

“Cô cũng không biết hả?”, Tịch Ứng Chân thở ra, ông nói: “Xem chừng đây là bí mật của nhà họ Thích, họ giấu không muốn người ngoài biết, ta nhờ xem qua mấy hình vẽ này mới biết rằng tâm pháp tu luyện nội công của Thích gia bắt nguồn từ thuật phong thủy. Bộ ‘Tiềm Long quyết’ này, coi cơ thể con người như thiên địa, coi kinh mạch như long mạch, xem xét các lẽ tụ thủy tàng phong (chỗ tích tụ của nước, chỗ xoay chuyển của gió), trên bình địa thì xét theo thế rồng nằm, cần thì nhìn tinh tú để đoán hình thế ngang trời, chúng như âm dương, có giao tiếp, bên trong lại có biến hoá của ngũ hành, có chuyển biến của khí thể, có ẩn tàng sự hoà hợp giữa núi sông, từ thượng cổ đến giờ chưa từng có thiên khảo luận nào lại bàn bạc sâu rộng đến thế”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Lạc Chi Dương lấy làm lạ, hắn hỏi: “Tịch đạo trưởng, ngài có thể hiểu hết à?”

Tịch Ứng Chân mỉm cười: “Hiểu chút đỉnh, nhưng ta không còn nhiều thời gian lắm…”

Nói xong, hàng lông mày trắng khẽ cau lại, ông chăm chú đọc lẩm nhẩm: “Ngũ Nhạc chân long lạc, Tử Long không túng hoành, Cửu Thiên Ngọc long phi, Hoàng Long bất tri xuân?…” (ND: đây là thuật ngữ của Phong Thủy, khó dịch cho lọn nghĩa, trong đó Ngũ Nhạc, Hoàng Long là địa danh, bốn câu này có thể muốn bàn về cá tính của long mạch mỗi nơi?)

Hai người thấy ông thần tình kỳ lạ, họ đều lạ lẫm, muốn hỏi, nhưng lại sợ cắt đứt mạch suy nghĩ của ông.

Một lát sau, Tịch Ứng Chân thở ra một hơi, ông nhìn hai người, chậm rãi nói: “Tròi không dứt ta, trong này có một phương pháp có thể giúp ta tạm sống thêm ít lâu nữa”.

Hai người quá sức vui mừng, Lạc Chi Dương hỏi ngay: “Phương pháp như thế nào?”

Tịch Ứng Chân đáp: “Trong những chỉ dạy của ‘Tiềm Long quyết’, có một pháp môn tên ‘Triết Long miên’ , những ai tu tập nó, giống như con rồng nằm ngủ, sẽ có thể khiến khí huyết vận hành chậm lại, nhịp hô hấp giãn dài ra, toàn thân như một Triết Long ngủ đông, cơ thể sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê”.

Lạc Chi Dương ngờ ngệch hỏi: “Vậy thì có liên quan gì tới ‘Nghịch Dương chỉ’ đâu?”

Diệp Linh Tô ngẫm nghĩ, cô khẽ vỗ tay, nói: “Ta hiểu rồi, khí huyết chảy chậm, nhịp thở kéo dài, thì tác động của ‘Nghịch Dương chỉ’ cũng sẽ bị trì trệ đi thật nhiều”.

Tịch Ứng Chân liếc cô, ý tán thưởng: “Chẳng những khí huyết chảy chậm, nếu tu luyện đến cấp cao nhất, khí huyết sẽ như ngừng chảy, cơ thể ngủ đông như rắn, như gấu bắc cực, người đi vô hôn mê, độc khí của ‘Nghịch Dương chỉ’ cũng theo đó mà bị ngưng trệ, rốt cuộc không thể làm hung!”

Lạc Chi Dương vỗ tay: “Hay quá! Nếu vậy, mình có thể chờ để đi đến Côn Lôn, tìm Lương Tư Cầm.”

“Nói dễ hơn làm”, Tịch Ứng Chân lắc đầu, “Phương pháp này chỉ có thể dùng cho cái nguy cấp trước mắt, duy có một phiền toái vô cùng to lớn!”

Lạc Chi Dương vội hỏi: “Phiền toái gì?”

“Khi tiến vào giấc ngủ ‘Triết Long’, rốt cuộc ta không thể sử dụng võ công, còn lúc khí huyết bình thường như cũ, ‘Nghịch Dương chỉ’ lại sẽ phát tác”. Nói đến đấy, Tịch Ứng Chân nhíu ngược lông mày, “Và ngủ như thế, ta lập tức thành gánh nặng cho hai đứa”

“Sao nói vậy?”, Lạc Chi Dương cười cười, “Cho dù ngài là một cái gánh nặng, tui cũng sẽ vẫn gánh ngài đi đến tận Côn Lôn”.

Diệp Linh Tô cũng nói: “Thật vậy, Mọi người mình cùng trải qua hoạn nạn, nghĩa là mình đồng sinh cộng tử”.

Sắc mặt Tịch Ứng Chân không ngớt thay đổi, cuối cùng, ông lập quyết tâm, ông gật đầu, nói: “Được! Sau khi ta vào nhập định, mi hãy đem bông sen ngọc đặt trở lại chỗ cũ nhé”

Nói xong, chiếu theo hướng dẫn của “Tiềm Long quyết”, ông rủ mi, khép mắt, thở ra thật dài, hít vô chầm chậm, nhờ nội lực tinh thâm, chỉ chốc lát, ông đã thông suốt, tiến rất nhanh vào trạng thái ngủ, khí huyết chảy rất chậm, hô hấp như có như không, ông dựa vào tường mà ngồi, hình thể như gỗ như đá.

Lạc Chi Dương trong lòng vui sướng, hắn cầm bông sen ngọc lên, đi đến trước thạch tháp, hắn đang định đặt bông sen xuống, bỗng nhiên con tim thót lại vì chợt thấy sắc mặt kim thân như người sống, cùng một kiểu thần thái độc nhất vô nhị của Tịch Ứng Chân.

Lạc Chi Dương cảm thấy tóc trên đầu dựng đứng, hắn chỉ sợ Thích Ấn Thần đột nhiên mở mắt, sợ ông ta đứng bật dậy, hắn vội vàng buông sen ngọc, chạy đến cạnh Diệp Linh Tô, nhỏ giọng nói: “Diệp cô nương,cái ông Thích Ấn Thần này có khi chưa chết, chính là … khụ .. chính là đang chìm sâu trong giấc ngủ ‘Triết Long’?”

Diệp Linh Tô quá kinh hoảng, lập tức tim cô đập thình thịch, cô gắng hết sức tự trấn định, cô trừng mắt lườm Lạc Chi Dương, nghiến răng, nói: “Đừng có mà hù người ta! Ta là hổng có sợ”.

Lạc Chi Dương quá hãi hùng, hắn nghiêm mặt, nói: “Cô không tin, cứ nhìn bộ dáng của ổng, hổng giống người chết chút nào, y như là đang ngủ vậy đó.”

Diệp Linh Tô phát rùng mình, càng nghĩ càng sợ, cô những muốn tống cho tiểu tử này một quyền. Hai người bốn con mắt ngó nhau, chừng như có thể nghe tiếng đập tim của người kia. Một lát sau, cũng chẳng chút động tĩnh, Diệp Linh Tô khe khẽ thở ra, giọng giận dỗi: “Quỷ ba xạo này thiệt rất đáng ghét. Thích Ấn Thần là người thời nhà Tống, cho dù có tiến vào giấc ngủ ‘Triết Long’, cũng chẳng thể nào ngủ tới quá năm trăm năm”.

Lạc Chi Dương rầu rĩ hỏi: “Thế thì tại sao thi thể không thối rữa?”

Diệp Linh Tô đáp: “Đó là bí thuật của nhà Phật, duyên do, chỉ có trời mới biết”.

Nháo nhào một lúc, từ ngoài cửa truyền vào tiếng lục đục, Lạc Chi Dương hoảng hốt, hắn la lớn: “Không xong, mình chỉ lo chuyện Tịch đạo trưởng, quên khuấy đi mất ba tên cẩu tặc kia”. Hắn bước ra chỗ cửa, dõi mắt xem xét, chỉ thấy trong tổ ưng chẳng còn ai, con Phi Tuyết đã bay trở về sào huyệt, nó đang đi tới đi lui trong ổ.

Lạc Chi Dương hiểu ngay, con ưng trắng rất cơ cảnh, nếu còn có người ẩn nấp đâu đó, nó sẽ nhất định không vào, nghĩ vậy, hắn hạ song hồng xuống.

Diệp Linh Tô giật mình, cô hỏi: “Ngươi làm gì thế?”

Cô còn chưa kịp ngăn cản, Lạc Chi Dương đã đẩy cửa đi ra,

Phi Tuyết chợt thấy có người, nó định tấn công, khi nhận ra hắn, nó mới cụp cánh, rối rít kêu gù gù.

Lạc Chi Dương chạy nhanh đến huyền nhai, chỉ kịp thấy ba kẻ kia đang sắp chạm chân xuống mặt đất, tất cả những cây cọc làm bậc thang đều đã bị nhổ sạch.

Lạc Chi Dương vừa hãi vừa tức, hắn buột miệng hả họng chửi lớn: “Hảo cẩu tặc, sao mà ác độc quá vậy!”

Huyền nhai thiên tạo, vách đá dựng đứng thẳng băng, đến đại cao thủ hạng tuyệt đỉnh mà không có cọc làm bậc thang cũng đừng mong xuống tới đất. Ba kẻ nọ nhổ bỏ hết cọc, quyết chí dồn toàn phe Lạc Chi Dương vào tuyệt địa trên đỉnh núi, không nước uống, không lương thực, chỉ vài hôm là bị đói khát khốn khổ mà chết.

Mưu kế này thập phần ác độc, Lạc Chi Dương hả họng chửi bới, mé dưới, ba người nghe thấy đều hè nhau cười ầm. Trúc Nhân Phong là đứa bị thua thiệt nhiều nhất, y thù hận Lạc Chi Dương thấu xương, bị mắng chửi, y lại thấy khoái trá, bèn lớn tiếng trả lời: “Xú tiểu tử, để tao xem xem mi nổi giận cuồng điên được bao lâu. Ba ngày nữa, lão tử sẽ đến nhặt xác mi!”

Xung đại sư cũng nói: “Lạc lão đệ, nếu ngươi sợ chết, hãy mau đầu hàng. Hãy đưa ra nửa phần quyển ‘Thiên Cơ Thần Công đồ’ thì ta sẽ để cho ngươi xuống được dưới đây”

Lạc Chi Dương giận quá sức giận, hắn la lớn: “Sách thì không có, chỉ có một bãi nước tiểu thôi đây nè”.

Hắn cởi giây lưng, nhắm vào lũ người bên dưới tè vung vẩy ra một bãi to, Diệp Linh Tô đang ra đến cửa, thấy thế, cô phát ngượng chín cả người, phải lùi nhanh vô trở lại, trong bụng mắng thầm không dứt.

Phía dưới, ba người vừa hoảng vừa hãi, sợ bị trúng phải nước tiểu, hè nhau ôm đầu chạy trốn. Lạc Chi Dương hả giận, hắn cười ha hả, nói: “Thứ đồ cẩu trệ này nọ kia, cái khúc ‘Cao Sơn Lưu Thủy’ đó của lão tử, bọn bay thấy được không”

Ba người trốn được vào bìa rừng, họ thi nhau lớn tiếng chửi bậy, Lạc Chi Dương ra sức mắng trả, hắn chửi mắng đã đời đến tận háo miệng rát lưỡi mới chịu thong thả lui binh.

Mắt nhìn theo địch nhân đi mất dạng, Lạc Chi Dương ngã phịch ngồi xuống đất, trong lòng đầy tràn thê thảm não nề, một cái khó chưa giải quyết xong, đã chồng chất thêm một cái mới khác, lần này lâm vào tuyệt cảnh, chỉ sợ rốt cuộc không có kế thoát thân.

Diệp Linh Tô đi đến bên vách đá, cô ngơ ngẩn nhìn xuống phía dưới, lặng im không nói. Chợt nghe ‘quác’ một tiếng, con Phi Tuyết bay vút thẳng lên cao, nó thả sức bay lượn vòng vòng. Trông thấy con ưng trắng, mắt Lạc Chi Dương vụt lóe sáng, hắn đột nhiên vỗ tay, vui vẻ nói: “Tui có cách rồi!”

Diệp Linh Tô vội hỏi: “Cách gì”

Lạc Chi Dương chỉ vào ưng trắng: “Tụi mình không thể đi xuống, còn nó thì sao?”

“Cái đó khó à nhen”, Diệp Linh Tô trầm ngâm, “Săn bắt sinh vật là bẩm tính trời sinh của chim ưng, cái cọc gỗ là vật chết, ngươi muốn sai Phi Tuyết khuân lên đây, nó thể nào cũng không hiểu nổi cái ý muốn đó”

“Thuyền bè há chẳng phải vật chết sao? Ma Vân có thể tìm kiếm, phát hiện thuyền bè, cớ gì Phi Tuyết lại không thể khuân cọc gỗ lên trên đây?”

“Ngươi biết cái quái gì?”, Diệp Linh Tô lạnh lùng nói, “Thuật thuần ưng gồm hai cảnh giới, một là săn bắt vật sống, hai là truy tìm vật chết. Cảnh giới đầu là từ thiên bẩm, còn cảnh giới kia, cần huấn luyện cho ưng biết phân biết cái gì là vật sống, cái gì lả vật chết, phân biệt được trăm thứ khác nhau, chẳng phải chuyện dễ làm. Nếu ngươi có thể sai Phi Tuyết khuân lên một cọc gỗ, thì cũng có thể sai nó truy tìm thuyền bè”

Lạc Chi Dương bừng bừng hào khí, hắn lên tinh thần, phát hiệu lệnh, mấy cây cọc gỗ vất la liệt dưới chân núi, nếu con ưng trắng làm đúng mệnh lệnh, nó có thể khuân lên đây dăm cái.

Phi Tuyết đáp xuống, chỉ chớp mắt, nó tóm và quắp đưa lên một con gà rừng.

Lạc Chi Dương thấy mà ngơ ngác, hắn sợ bị Diệp Linh Tô cười giễu, bèn làm ra vẻ vừa ý, cười hì hì nói: “Hay lắm, mình cứ từ từ mà làm, trước tiên bắt vật sống, kế đó lượm vật chết!”

Nói xong, hắn lại phát hiệu lệnh, Phi Tuyết bay xuống, chẳng mấy chốc, đã mang về một con thỏ rừng. Hơi ngượng, cu cậu nhà ta đưa mắt sang Diệp Linh Tô, thấy cô ngồi bên cạnh, thần thái chẳng lộ mừng, giận, hắn lập tức dặng hắng thật lớn, nói: “Lần trước bắt một giống phi cầm, lần này là thứ biết chạy nhảy, toàn những thứ trên đất bằng, so với gà cũng ít tiến bộ!”

Nói xong, hắn lên tiếng càu nhàu con chim, Phi Tuyết đành phải nghe hắn lầu bầu một lúc, cái đầu cúi gằm, ủ rũ. Lần kế tiếp, nó đi ước chừng một khắc, Lạc Chi Dương đang gần mất kiên nhẫn, bỗng hắn nghe tiếng rú rít chói tai, nhìn ra, Phi Tuyết đang cố giữ chặt một con heo rừng nhỏ, gắng sức bay lên.

Con heo rừng tuột ra, rơi xuống đất, nó hãy còn sống, đã hoảng sợ chạy vù ra khỏi hang, đến chỗ vách đá, nó tụt xuống, rơi vù vù vào khoảng không, Phi Tuyết không để con heo chạm đất, nó đã giương rộng cánh, lao ra, chụp con heo, mổ cho một phát chết tươi, rồi đem lên trên động, vứt con heo xuống sàn đất, đứng mở to đôi mắt tròng đen thẵm chăm chú nhìn vào Lạc Chi Dương, ý muốn tâng công.

Lạc Chi Dương dở khóc dở cười, mắng: “Chim đần, chim ngốc …”. Hắn chưa kịp mắng tiếp, Diệp Linh Tô ngồi bên ngoác miệng ra cười, Lạc Chi Dương nguýt cô, ra vẻ không quan trọng: “Vầy cũng tốt, có được mấy con mồi đó, mình không sợ bị chết đói!”

Diệp Linh Tô nói: “Không chết đói, nhưng sẽ chết khát!”

Lạc Chi Dương buồn nản quá, hắn gãi đầu gãi tai, hỏi: “Vậy bây giờ làm sao?”

Diệp Linh Tô không sao nhịn được, cô cười phá lên, nói: “Mới rồi còn ăn nói lớn lối lắm, sao nhụt chí nhanh thế? Thuật thuần ưng, cần nhất là kiên nhẫn. Đến ngay cả những con đã thuần khá lâu rồi, muốn nó phân biệt vật sống vật chết cũng phải tốn ít ra dăm tháng. Con hải đông thanh này tuổi trời cũng khá trộng, nó đang xưng hùng xưng bá trên khắp hải đảo, không có địch thủ, nó mà chịu nghe lệnh từ ngươi, đã là một chuyện lạ khá lớn rồi, chưa kể, con Phi Tuyết ngộ tính kinh người, vượt xa lắc đồng loại, coi như vừa qua, nó đầu tiên là nghĩ đến bắt con mồi, chưa phân biệt được loại trên trời, loại dưới đất. Được ngươi một phen dạy dỗ, nó đã rất nhanh hiểu rằng phải bắt mồi chạy trên mặt đất, rồi thấy ngươi không vừa ý, nó đoán rằng phải bắt mồi lớn hơn thỏ, cho nên đã gắng kiếm, bắt và tha về một con heo con. Những sự phân biệt đó, thấy thì tưởng nhỏ nhặt, nhưng bình thường, dạy cho con chim hiểu cũng tốn ít ra dăm ba ngày.”

“Đúng vậy”, niềm tin của Lạc Chi Dương vững chắc hơn lên, hắn quay sang bảo Phi Tuyết: “Con ta giỏi lắm ta đã mắng sai ngươi, ngươi dù có ngu, có đần hơn nữa, cũng còn ngon gấp mấy lần chim ưng Đông Đảo!”

Diệp Linh Tô vừa hẫng vừa bực tức, cô quát tháo: “Lạc Chi Dương, ngươi mà còn nói hươu nói vượn, ta .. ta hổng thèm giây vào với ngươi nữa”

Lạc Chi Dương le lưỡi, hắn cười giả lả: “Nói chơi cho vui, đừng nghĩ là thiệt!”

Nói xong, hắn lại quay ra sai Phi Tuyết, con này bèn mang về một con dê nhỏ, rồi một con hươu sao, thậm chí còn bay thật xa ra khơi, săn về một con cá thật to, dài.tới mấy thước

Chẳng bao lâu, một số sinh linh chủng loại các thứ trên đảo đã bị nó săn về, khiến Diệp Linh Tô không khỏi vỗ tay, khen: “Con chim này thông minh quá xá!”

“Thông minh cái rắm!”, Lạc Chi Dương nhìn vào con cá, rầu rĩ, “Cái này kêu là mắc thêm lỗi lầm hoài hoài”

“Ngươi biết mốc gì?”, Diệp Linh Tô lườm nguýt hắn, “Những con mồi của nó, chưa khi nào lặp lại, cho thấy nó cũng biết chưa đúng, cho nên không ngừng thử săn mồi mới khác”

Lạc Chi Dương nói: “Hòn đảo này còn nhiều giống thú quá, cứ phải thử, thì thử biết đến bao giờ mới xong?”

Diệp Linh Tô ngẫm nghĩ, cô nói: “Ngươi đưa cây sáo cho nó cầm một lúc đi”. Lạc Chi Dương ngờ nghịt, khó hiểu, Diệp Linh Tô lại thúc giục: “Mau lên”

Lạc Chi Dương bất đắc dĩ, đưa cây sáo ngọc ra, ý bảo ưng trắng giữ lấy.

Phi Tuyết tung bay đến đậu trên cây sáo, một lát sau, Diệp Linh Tô nói: “Được rồi, ngươi sai nó đi kiếm về một thứ gì giống như vậy đi:”

Lạc Chi Dương phát lệnh, ưng trắng lao ra, một lát, nó đem về một con rắn biển cực độc, khiến hai người cả kinh, phải lùi nhanh ra sau.

Lạc Chi Dương bực tức: “Đây đúng là cái ý hay ho của cô đây”

Diệp Linh Tô “hừ” một tiếng, cô bảo: “Lần này là ngoại lệ, thử thêm một lần nữa xem sao”.

Phi Tuyết tuân lệnh ra đi, ước chừng một khắc, đã cắp trong móng vuốt mang về một nhánh cây dài ngang cây sáo.

“Cái này đúng lắm rồi”, Diệp Linh Tô cầm nhánh cây, mặt hoa nở rộ, bộc lộ vẻ mỹ miều của nữ nhân. “Thấy chưa? Nó đem về một thứ dồ vật chết, đến ngay cả kích cỡ cũng không sai lệch bao nhiêu”.

Lạc Chi Dương không khỏi bội phục, hắn chắp tay: “Vẫn là Diệp cô nương biết cách thức”

Diệp Linh Tô lại nói: “Lần này tiến bộ cực to, ngươi phải thưởng nó, nhưng đừng thưởng nhiều quá. Ưng mà còn đói thì dễ sai bảo, cho ăn no rồi thì chỉ muốn ngủ!”

Lạc Chi Dương cắt một mẩu thịt dê, đút cho Phi Tuyết.

Phi Tuyết ăn xong, nó tạm ngơi nghỉ một chút, rồi lại kiếm mang về nhánh cây khác, giờ thì thô ráp và dài hơn lên.

Lạc Chi Dương lại thưởng nó một khứa cá, ý bảo nó, nhánh cây hãy còn mềm, hãy còn ngắn … Phi Tuyết thử thêm vài lần nữa, sau chừng hai canh giờ, đột nhiên nó chui vào động, trong hai móng vuốt rõ ràng là một cây cọc!

Hai người rốt cục thành công, họ vui mừng quá đỗi, nhất thời quên hết mọi sự, bốn bàn tay nắm chặt vào nhau, họ nhảy nhót, ngoác miệng cười đến tận mang tai.

Vui mừng đã rồi, kịp nhìn lại, Diệp Linh Tô tự giác thất thố, cô rụt nhanh hai tay về, mặt nghiêm nghị: “Đừng náo loạn nữa, còn không nhanh chóng khao thưởng nó cho thật to”

Lạc Chi Dương cười hì hì, hắn bước ra, vung kiếm cắt thịt heo rừng thành từng khối, đút cho Phi Tuyết, quả như lời cô gái, ưng trắng ăn no, thần thái dịu lại, nó nhắm mắt ngủ liền.

Bọn Xung đại sư trở lại chân núi, họ quan sát động tĩnh bên trên vách đá, tuy thấy con ưng trắng thỉnh thoảng lên cao xuống thấp, nhưng bên phe Lạc Chi Dương, không một ai dám mạo hiểm xuống núi. Xung đại sư hết hẳn nghi ngại, biết đối phương vô phương, lão bèn ngồi xuống điều tức, chuyên tâm chữa trị nội thương.

Để tránh phe địch phát hiện, chờ đến tận chiều tối, Lạc Chi Dương mới sai Phi Tuyết xuống đem cọc gỗ lên, cùng con chim bận rộn mãi tới canh ba, hắn mới tạm chợp mắt ngủ một lúc, tang tảng sáng, hắn lại thức dậy, sai con chim tiếp tục đưa cọc lên, cho đến khi thu thập được khoảng ba mươi cọc mới coi như xong việc.

Tịch Ứng Chân tu luyện “Triết Long miên”, ngoài việc thân thể mềm mại của ông còn chút hơi ấm, chả có một biểu hiệu gì khác của sự sống, đôi khi ông ngẫu nhiên tỉnh lại, cũng chỉ uể oải, dã dượi. Nhưng bất kể là gì, ông vẫn còn sống.

Tối hôm đó, bầu trời nhiều mây, trăng sao mờ mịt, màn đêm tối ám, Lạc Chi Dương sai ưng trắng bay lên thật cao tuần tra, cảnh giác động tĩnh từ bốn phía. Diệp Linh Tô tra lô cọc vào lỗ hổng trên vách đá, tái tạo nấc thang. Lạc Chi Dương điều động cho song hồng tự khóa hai cánh cửa xong, hắn cõng Tịch Ứng Chân đi theo sau cô gái.

Nấc thang dựng cheo leo trên vách đá, gập ghềnh mỗi nấc một khác, đi tay không đã là cực kỳ hiểm trở, huống hồ hắn còn phải cõng trên lưng một người, mỗi bước đi, hắn đều thấy chân cẳng chùn nhụt, tim đập như trống chầu, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, nếu thỉnh thoảng không được Diệp Linh Tô nâng đỡ, chỉ sợ đi không quá mười bước, là hắn đã muốn té nhào, đưa bản thân cùng lão đạo sĩ hai mạng ô hô.

Vừa đi vừa nghỉ, mất công sức qua gần nửa đêm thì ba người cuối cùng cũng chạm đất dưới chân núi, lúc này mây tan, trăng lại tỏa sáng trên khắp đảo, hai người Diệp, Lạc nằm thẳng cẳng trên mặt đất, tòan thân mỏi mệt. Trong lòng Tịch Ứng Chân, niềm cảm kích trào dâng, ông nói: “Đại ân không có thể dùng lời để cảm tạ, lão đạo ta còn giữ được cái mạng nhỏ nhoi này toàn là do công đức của nhị vị đã ban tặng, mai sau được trời cho cơ hội, xin đem hết sức lực ra bồi hoàn”

Lạc Chi Dương cười: “Tịch đạo trưởng, tui lúc nào cũng kính trọng nét tiêu sái của ngài, sao bữa nay ngài lại thốt những lời thừa thãi?”

Diệp Linh Tô cũng nói: “Chân nhân có công lao to tát với Đông Đảo của tiện nữ, Linh Tô dẫu có phải kết cỏ ngậm vành cũng gắng đền đáp chân nhân.”

Tịch Ứng Chân không biết phải trả lời thế nào, ông đành chỉ thở ra một hơi thật dài.

Để đề phòng đối thủ phát hiện, Diệp Linh Tô trở lên triệt hết các cọc, trên vách đá giờ chỉ thấy toàn là những lỗ hổng trống rỗng.

Bận rộn cho xong xuôi mọi việc, ba người đi đến suối nước ống đầy một bụng, rồi tìm chỗ kín đáo nghỉ ngơi.

Giữa trưa hôm sau, Lạc Chi Dương phục hồi tinh thần, hắn nghĩ bụng “Tịch đạo trưởng không thể động võ, ta cũng bị một nửa người là phế nhân, dẫu có song kiếm hợp bích cùng Diệp Linh Tô, chưa chắc đã thắng nổi ba tên ác côn, chi bằng mình đi dọ thám, tìm kế sách, xem có được thời cơ tốt nào không”

Nghĩ vậy, hắn huy động sáo ngọc để gọi ưng trắng, múa may một hồi, đã sai con chim ưng đi thám thính, chẳng bao lâu, thấy nó bay vòng vòng một chỗ trên không trung, . Lạc Chi Dương hiểu là có địch nhân ngay tại phía dưới, hắn lập tức nhấc Chân Cương, giắt cây Không Bích vào ngang eo, rảo bước đi về phía trước.