Q2 - Chương 8: Tinh Ẩn Chân Nhân (5)

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai người vừa ra đến bãi biển, Diệp Linh Tô bỗng hỏi:
– Đại sư huynh, huynh dẫn ta đến nơi này làm gì?

Vân Thường lặng im một lúc mới hồi đáp:
– Chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ “Ngao Đầu Luận Kiếm”, sư muội đã có dự định gì chưa?

Diệp Linh Tô dõi mắt trông ra phía biển, ra chiều ngẩn ngơ một lúc rồi khẽ giọng:
– Ta muốn tham gia.

Vân Thường liếc cô, lắc đầu than:
– Sư muội, cần gì phải khổ vậy chứ?

Diệp Linh Tô vẫn đưa mắt đăm chiêu nhìn biển khơi, một lời cũng không nói, chỉ nghe Vân Thường lại tiếp tục:
– Kỳ “Ngao Đầu Luận Kiếm” lần này, ta mà không đứng đầu, phụ thân nhất định sẽ rất thất vọng. Nếu muội cũng tham gia, thế thì hai chúng ta khó tránh xảy ra một trận chiến, khi ấy ta phải xử trí làm sao?

Nói đến đây, giọng nói của Vân Thường trở nên dịu dàng lạ thường:
– Linh Tô, ta không muốn đấu với muội đâu.

Bị y gọi thẳng tên một cách thân thiết như vậy, Diệp Linh Tô sững sờ bất động một thoáng rồi chợt hậm hực nói:
– Huynh khỏi cần lo lắng, lỡ ta với huynh gặp nhau, huynh chỉ cần ra tay hết sức mình, dù thắng hay bại ta cũng không oán trách gì huynh đâu.

Vân Thường im lặng một lúc, cao giọng bảo:
– Linh Tô, muội chỉ là đàn bà phụ nữ, sau này nên thờ chồng dạy con mới đúng, cho dù có luyện võ công cao mấy đi chăng nữa cũng đâu để làm gì?

– Đàn bà phụ nữ? – Diệp Linh Tô hừ lạnh: – Ai bảo phụ nữ thì phải thờ chồng dạy con chứ?

– Việc này… – Vân Thường tỏ vẻ xấu hổ: – Xưa rày thánh hiền đều dạy, phận làm phụ nữ cần hội đủ tam tòng tứ đức, không nên tranh giành hiếu thắng. Linh Tô, muội cái gì cũng đều tốt cả, chỉ là… Ầy, chỉ là hơi hiếu thắng một chút.

Diệp Linh Tô trừng mắt nhìn y, ánh mắt lóe lên một nét cười lạnh:
– Đại sư huynh, huynh lo thân mình là được rồi, ta hiếu thắng hay không có liên quan gì tới huynh đâu!

Vân Thường đỏ bừng hai má, trợn mắt nhìn thiếu nữ, cao giọng:
– Linh Tô, chúng ta lớn lên bên nhau, muội còn không hiểu tấm lòng ta hay sao? Sau kỳ “Ngao Đầu Luận Kiếm” này, cho dù phụ thân có đồng ý hay không, ta đều phải cưới muội cho bằng được!

Diệp Linh Tô cả người rung lên, hai mắt nhìn chằm chằm về trước, sững sờ không thốt nổi thành lời. Nhạc Chi Dương trông theo bóng hình người thiếu nữ, bất chợt trái tim thêm đập dồn, nghĩ thầm Vân Thường đối với Diệp Linh Tô si tình như thế, chả trách hồi ở hang yến lại tập kích mình. Đang miên man suy nghĩ, gã chợt nghe Diệp Linh Tô cất lời:

– Nếu không phải sư phụ, mà là… Là ta không đồng ý thì sao?

Vân Thường chết trân, buột miệng hô:
– Vì sao chứ?

Diệp Linh Tô lặng im không lên tiếng, trên gương mặt tuấn tú của Vân Thường phủ lên một làn khí chết chóc, y chợt nghiến răng:
– Ta biết vì sao rồi.

– Vì sao? – Diệp Linh Tô quay lại nhìn y, vẻ mặt ngơ ngác.

Vân Thường hừ lạnh, nghiến răng nói tiếp:
– Vì cái tên Nhạc Chi Dương nọ!

Nhạc Chi Dương giật thót mình, thiếu chút nữa phát ra tiếng kêu. Diệp Linh Tô tức tối giẫm mạnh chân gắt:
– Huynh, huynh nói xằng bậy gì thế?

Vân Thường hỏi:
– Muội chả phải yêu hắn sao?

Diệp Linh Tô “phì” một tiếng, bảo:
– Ta thà yêu lợn yêu chó còn hơn đi yêu cái tên mồm mép ba hoa ấy.

Nhạc Chi Dương nghe đươc lời này, trong lòng mới trút được gánh nặng, thầm thở phào một hơi.

– Nhưng… – Vân Thường bán tín bán nghi: – Hai năm trước lúc hắn chịu phạt, chính mắt ta trông thấy muội trộm “Bổ Vân Tục Nguyệt Tán” cho hắn cơ mà…

Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy vành tai nóng ran, quả nhiên không ngoài dự đoán, thuốc trị thương ngày ấy là của Diệp Linh Tô mang đến cho gã. Diệp Linh Tô nhìn Vân Thường, mặt mũi cũng đỏ bừng, giọng hổn hển:
– Huynh… Huynh theo dõi ta ư?

Da mặt Vân Thường khẽ ửng lên, lẩm bẩm nói:
– Ta tình cờ trông thấy mà thôi.

Khuôn ngực Diệp Linh Tô phập phồng thở gấp, cô gắt gỏng:
– Thế thì đã sao chứ, chỉ là ta thấy hắn đáng thương…

– Vậy còn trong hang yến thì sao? – Vân Thường siết giọng: – Muội với hắn ở trong hang yến làm những gì….

Lời còn chưa nói xong, bàn tay Diệp Linh Tô đã giáng thẳng xuống gương mặt y. Sắc diện thiếu nữ tái nhợt, toàn thân lẩy bẩy, mạng che mặt rung lên từng chập, trong hốc mắt lấp loáng ánh lệ trong suốt.

Nhạc Chi Dương cũng cảm thấy bất bình, nhủ bụng nếu như Vân Thường ra tay đánh trả, gã sẽ bất chấp tất cả ra mặt tương trợ, nhưng chỉ thấy sắc mặt Vân Thường thoắt đỏ thoắt trắng, ngây dại một lúc rồi đột nhiên xoay người bỏ đi lên núi.

Nhạc Chi Dương thở phào một hơi, lại thấy Diệp Linh Tô xoay người nhìn ra biển như kẻ mất hồn, trong lòng gã cũng nhất thời cảm thấy xốn xang khó chịu, nghĩ thầm cô ta bị người khác dị nghị cũng đều là vì gã, gã cần nghĩ ra một biện pháp gì đó để an ủi giúp cô khá hơn.

Đang suy nghĩ, gã chợt nghe “Keng” một tiếng, trên tay Diệp Linh Tô đã xuất hiện một thanh kiếm dài sắc nhọn, lấp lánh ánh đen, khắp thân kiếm đầy những hoa văn kỳ lạ, chỉ hiềm phần mũi kiếm bị gãy đi một đoạn, tựa như ngọc bích phạm vết trầy xước, quả có phần đáng tiếc.

Thiếu nữ chằm chằm nhìn trường kiếm, nhẹ nhàng xoay người, bắt đầu múa kiếm trước ánh bình minh đang ló dạng. Thắt lưng của cô mảnh mai như nhành liễu, lưỡi kiếm tựa làn nước thu, vung lên như thể đón gió bẻ cành, buông xuống y hệt sao băng quệt đất, mạnh mẽ bồng bềnh, bóng hình hợp phân. Trường kiếm càng múa càng nhanh, được ánh ban mai soi rọi lên, trông như một đóm lửa nhỏ đang nhảy nhót trên lưỡi kiếm.

Nhãn quan của Nhạc Chi Dương hiện nay cũng không còn ở hạng gà mờ nữa, trông thấy kiếm chiêu của Diệp Linh Tô, gã bất giác nhớ đến “Phi Ảnh Thần Kiếm Phổ” trong “Kiếm Đảm Lục”. Hai năm trôi qua, chiêu thức bên trong kiếm phổ ấy gã đã quên béng đi hơn một nửa, lúc này xem Diệp Linh Tô múa kiếm, họa ảnh của những hình nhân cầm kiếm trong sách lại một lần nữa tái hiện, chỉ là Diệp Linh Tô xuất kiếm quá nhanh, chiêu đầu tiên còn chưa xem rõ thì chiêu thứ hai đã múa xong. Đặc biệt hơn nữa, tuy cô xuất kiếm rất nhanh nhưng từng chiêu kiếm lại không hề rối loạn, hơn mười chiêu được thi triển đồng loạt, thoạt nhìn cứ ngỡ chỉ là một chiêu.

Gã cứ thế ngắm nhìn mãi, nhuyễn kiếm càng múa càng nhanh, kiếm quang hòa lẫn vào trong bóng hình xinh đẹp ấy, chẳng thể nhận ra đâu là người đâu là ảnh. Gió từ thanh kiếm phát ra vù vù, mang theo cả những hạt cát biển trắng mịn, thoạt trông cứ như một luồng gió xoáy màu trắng chấp chới nhảy múa quanh người thiếu nữ.

Bất chợt, Diệp Linh Tô phát ra một tiếng kêu khẽ, kiếm quang chớp sáng bốc lên cao, “Choang” một tiếng đâm trúng vào một khối đá ngầm đen kịt. Nhạc Chi Dương căng mắt ra nhìn, suýt nữa thì buộc miệng la toáng lên. Nhuyễn kiếm xuyên vào đá hơn phân nửa, gan bàn tay bên phải của thiếu nữ cũng đứt toạc, máu tươi xuôi theo cổ tay trắng ngần nhỏ xuống lòng ròng.

Diệp Linh Tô ngơ ngẩn nhìn vết máu, như thể bị một kiếm này đâm trúng, nỗi bực bội trong lòng cũng bị quét sạch tan. Cô lắc lắc đầu, từ từ tra kiếm vào vỏ rồi men theo con đường cũ tha thướt bỏ đi.

Trở về Yêu Nguyệt Phong, trong đầu Nhạc Chi Dương toàn bị lấp đầy bởi hình bóng múa kiếm ban nãy của Diệp Linh Tô, từng chiêu thức một như bày ra trước mắt. Gã chống cuốc, đứng suy nghĩ đến mức nhập tâm, mãi đến khi có người khác quát gọi gã mới giật mình tỉnh lại.

Gã giương mắt nhìn ra, chỉ thấy xa xa có hai người đang đi đến, chính là Dương Cảnh và Hòa Kiều. Hai phía thù địch gặp nhau, ai nấy đều tỏ vẻ sừng sộ. Nhạc Chi Dương huơ cuốc chắn ngang, cao giọng:
– Hai người đến đây làm chi?

Dương Cảnh trợn mắt ngó Nhạc Chi Dương, hai nắm tay bất chợt siết lại. Hòa Kiều vội nói:
– Dương sư huynh, đừng quên chuyện chính!

Dương Cảnh hừ lạnh một tiếng, quát:
– Nhạc tiểu cẩu, lão sâu rượu Đồng Diệu đâu rồi? Đừng nói là uống nhiều nước đái mèo quá nên giờ nằm phơi thây trên giường rồi nhé?

Nhạc Chi Dương còn chưa kịp trả lời, bóng người ở trong nhà đã lóe lên, Đồng Diệu xông ra ngoài, người chưa đến thì mùi rượu đã bốc ra nồng nặc, báo hại ai nấy đều phải bịt chặt mũi. Đồng Diệu lim dim đôi mắt, nhìn Dương Cảnh quát:
– Tiểu tử thối, ngươi mắng ai đó?

Dương Cảnh lùi về sau một bước, mỉm cười:
– Sư bá chưa say à? Lần này con đến đây phụng lệnh sư phụ, chuyển cho người lời riêng: lão nhân gia người dù sao cũng thuộc dòng Kình Tức, kỳ “Ngao Đầu Luận Kiếm” ba ngày sau cũng có phần tham dự. Đến lúc đó, mong người uống ít một chút, đừng để cho dòng phái chúng ta bị mất thể diện.

Đồng Diệu nghe còn chưa hết câu, rượu đã tỉnh toàn bộ, hai mắt chực tóe lửa. Dương Cảnh làm ra vẻ không thấy, lại mỉm cười nói tiếp:
– Sư phụ còn dặn, mấy cái tên nô tài chăm ruộng này không được đến đó, một lũ hạ tiện thấp hèn, sống cày bừa, chết bón đất, để bọn chúng đến xem võ công của bổn phái, đơn giản mà nói chính là một nỗi nhục nhã hổ thẹn.

Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn trước sau không hề rời khỏi Nhạc Chi Dương, vẻ đắc ý lộ liễu trên khuôn mặt thật khó mà lột tả.

– Nhục nhã hổ thẹn à?

Đồng Diệu giậm chân một cái, thân hình tròn quay vụt lướt đi, tay trái chụp về phía cổ Dương Cảnh. Dương Cảnh đã sớm có đề phòng, lập tức tung người về phía sau, tránh khỏi năm ngón tay của Đồng Diệu, tay trái đồng thời đẩy về phía trước, tay phải để dành đằng sau. Đồng Diệu nhìn ra đây chính là tư thế của “Kình Tức Công”, liền hừ một tiếng, năm ngón tay vẫn tiếp tục vươn về phía trước. “Thao Thiên Khí” nơi tay trái của Dương Cảnh hệt như dòng nước lũ tràn bờ, vừa gặp ngoại lực lập tức bùng phát, nào ngờ trước mắt Dương Cảnh hoa lên, Đồng Diệu bỗng dưng biến mất, chưởng lực rơi vào khoảng không. Hắn vội vã thu hồi, nhưng một chiêu này đã dốc toàn lực thật khó mà thu về, lại không kịp xoay trở, sau lưng hắn chợt đau nhói lên, hóa ra đã bị Đồng Diệu tóm chặt.

– Bay này! – Hai mắt Đồng Diệu trợn tròn, nhấc bổng Dương Cảnh lên rồi ném mạnh ra xa. Dương Cảnh bay đi, đầu va xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng, hai mắt sao bay loạn xạ, gần như ngất lịm đi.

Hòa Kiều đứng ở một bên nhìn đến ngây phỗng, thầm nghĩ lão già này trông thì béo béo phệ phệ, chẳng ngờ lanh lẹ như thỏ, lúc này vẻ mặt kèm nhèm say rượu đã bay biến đi đâu hết, trên vầng trán toát ra một tầng sát khí lành lạnh.

Đồng Diệu một tay chống nạnh, nhìn Dương Cảnh cười khẩy:
– Nhóc con, đây có được xem là nhục nhã hổ thẹn hay không?

Da mặt Dương Cảnh trương phồng, nghiến răng không đáp. Sắc mặt Đồng Diệu sa sầm, quát lớn:
– Sao? Còn chư phục ư?

Nói dứt, lão ra chiều sắp động thủ, Hòa Kiều vội vã tiến lên chắp tay cười giả lả:
– Đồng sư bá, người là nhân vật tiền bối, cần chi so đo tính toán với bọn tiểu bối chúng con. Dương sư huynh trước nay thường ăn ngay nói thẳng, nếu như có chỗ đắc tội, mong người niệm tình tha thứ cho.

Đồng Diệu liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng hỏi:
– Ngươi là ai?

Hòa Kiều đáp:
– Vãn bối là Hòa Kiều.

Đồng Diệu gật đầu:
– Thằng nhóc nhà ngươi ít ra còn biết khôn khéo, hãy trở về báo với Minh Đấu rằng: “Ngao Đầu Luận Kiếm” ta đương nhiên sẽ đi, còn chuyện dẫn theo ai hay không chẳng đến phiên lão ta đánh rắm!

Lại chỉ xuống Dương Cảnh dưới đất quát:
– Mang theo hắn, cút ngay cho ta!

Hòa Kiều rối rít vâng dạ, đỡ lấy Dương Cảnh tập tễnh bỏ đi.

Đồng Diệu xua đuổi hai người bọn họ xong, gương mặt chẳng có chút gì là vui vẻ, lão chắp tay sau lưng, rầu rĩ trở về phòng.

Nhạc Chi Dương lấy làm lạ:
– Lão Đồng hồi nãy ra oai ghê lắm, sao mới quay đầu đi đã ỉu xìu như vậy?

Tiêu lão tam nói:
– Tiểu Nhạc, ngươi không biết rồi, “Ngao Đầu Luận Kiếm” chính là mối tâm bệnh của Đồng quản sự. Năm ấy ổng thua Minh Đấu ở kỳ luận kiếm, vuột mất cơ hội làm tôn chủ dòng Kình Tức, cho nên mỗi khi đến ngày luận kiếm đều thấy ổng mượn rượu giải sầu, say lầy nhầy đến mức chả ra hình thù gì cả.

Nhạc Chi Dương tò mò hỏi:
– “Ngao Đầu Luận Kiếm” rốt cuộc là gì vậy?

– Đó là một cuộc tỷ võ, mới đầu là dịp để Thích gia tuyển chọn đệ tử, về sau giặc Thát giày xéo khắp đất nước, một nhánh của Thiên Cơ Cung cũng tìm lên đảo lánh nạn, bọn họ nhập gia tùy tục, cũng tham dự “Ngao Đầu Luận Kiếm”. Lúc luận kiếm, không chỉ có lớp trẻ so tài với nhau để tranh ngôi đầu mà những ai tự cảm thấy võ công cao cường đều có thể khiêu chiến với đảo vương hoặc tôn chủ. Nghe mấy cụ già kể lại, tổ tiên của Vân đảo vương chính nhờ thắng được nhà họ Thích tại kỳ “Ngao Đầu Luận Kiếm” năm ấy nên mới trở thành chủ nhân hòn đảo này.

– Tạp dịch thì không được tham gia à? – Nhạc Chi Dương lại hỏi tiếp.

– Làm gì có! – Tiêu lão tam lắc đầu: – “Ngao Đầu Luận Kiếm” là sự kiện lớn của cả đảo, bất kỳ hạng người nào cũng có thể tham gia, đồ đệ của Minh Đấu nói như vậy chỉ vì muốn sỉ nhục Đồng quản sự mà thôi.

Phiếm chuyện một hồi, gã trở về nơi ở, chỉ thấy Đồng Diệu uống say đến bí tỉ, đang nằm sấp trên ghế mắng chửi om sòm, mười câu hết chín là rủa tên Minh Đấu, còn lại một câu để oán trách Vân Hư. Nhạc Chi Dương ở bên cạnh lắng nghe, cảm thấy Đồng Diệu thua trước Minh Đấu chỉ e là có uẩn khúc nào đó. Võ công của Đồng Diệu rất cao, mấy năm gần đây tuy bỏ phế vì nát rượu nhưng vẫn có thể dàng đánh bại đệ tử đắc ý của Minh Đấu, nếu là vào năm ấy chắc gì đã chịu thua dưới tay lão ta.

Ba ngày chớp mắt đã trôi qua, hôm nay Đồng Diệu dậy thật sớm, triệu tập đám nông phu lại tuyên bố:
– Hôm nay xả hơi một ngày, mọi người không cần làm việc, tất cả theo ta lên gò Ngao Đầu.

Mọi người nghe xong vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, Nhạc Chi Dương làm ra vẻ giật mình hỏi:
– Lão Đồng, Minh Đấu không cho đi cơ mà?

– Không cho cái rắm! – Đồng Diệu trừng mắt nhìn gã, ngoác miệng chửi: – Lão ta nói không đi thì không đi à? Lão ta kêu ngươi ăn phân ngươi có ăn không? Lão ta là Minh Đấu chứ có phải bố thiên hạ đâu, lão bảo đi hướng Đông, ta quyết đi về hướng Tây, lão nói không cho đi, ta càng muốn dẫn các ngươi đến mở mang tầm mắt.

Nhạc Chi Dương vỗ tay cười to, đám nông phu càng cảm thấy hân hoan sung sướng, mạnh ai nấy thay đổi trang phục, rộn rịp theo chân Đồng Diệu kéo về gò Ngao Đầu.