Chương 28 : Hoàng Hậu Di Giáo

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Hoàng Hậu Di Giáo = Di mệnh của hoàng hậu)

Tiếng Chu Nguyên Chương đang nói, ngữ điệu vẻ như không hài lòng: “Duẫn Văn, mi ú ớ … rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Chu Duẫn Văn ấp úng: “Thập tam cô, Thập tam cô… “

Chu Vi hiểu ý, vội nói: “Phụ hoàng, nữ nhi cũng đi ra ngoài nhé “

Chu Nguyên Chương gằn giọng: “Con là con ruột của ta, tại sao phải đi ra ngoài? Cứ ở lại đây nghe xem nó muốn nói cái gì!”

Yên lặng một lúc, có tiếng quỳ thụp xuống, chợt nghe Chu Duẫn Văn nói: “Hoàng tổ tha tội. “

Chu Nguyên Chương “hử” một tiếng, hỏi: “Mi quỳ đây là để làm gì?”

Chu Duẫn Văn nói: “Lời tôn nhi sắp nói có quan hệ trọng đại, thảng hoặc thánh thượng thấy nghịch nhĩ, thỉnh cầu hoàng tổ rộng dung.”

Chu Nguyên Chương cả giận nói: “Ấm a ấm ớ, thực không sảng khoái. “

Chu Duẫn Văn nói: “Hoàng tổ nếu không khoan dung, tôn nhi dẫu chết cũng không nói.”

Chu Nguyên Chương ho khù khụ hai tiếng, rồi nói: “Được rồi, vô luận mi nói cái gì, trẫm không bắt tội mi là được.”

Chu Duẫn Văn nói: “Hoàng tổ xét cho, nếu chuyện không trọng đại đến thế, tôn nhi thật không dám nhiều lời… “

Chu Nguyên Chương mất kiên nhẫn: “Nói mau.”

Lại quá một lát, Chu Duẫn Văn mới chậm rãi nói: “Cháu có nghe được một tin tức, có truyền thuyết cho rằng tứ hoàng thúc, tứ hoàng thúc đây….không phải thực sự con cháu Chu gia mình….”

Chu Vi “Úi” một tiếng kinh hãi, kế đó là lặng yên. Con tim Lạc Chi Dương đập loạn xạ vì kinh hoàng, hắn thầm mắng Chu Duẫn Văn quá sức lỗ mãng. Lúc hắn nghe được chuyện này tại phủ Chu vương, còn chưa nghĩ được cách nào đối phó cho tốt, Chu Duẫn Văn nói toạc ra như vậy, chẳng phải đã lọt đúng ngay vào bẫy gian kế của Tấn vương cùng Chu vương sao?

Trong lòng ngập tràn lo lắng, mà lại vô kế khả thi, chỉ một cái chớp mắt, trán hắn đã rướm đầy mồ hôi. Hắn liếc trộm về phía Lãnh Huyền, hàng mi trắng của lão thái giám cũng nhăn tít lại, hẳn lão cũng đang vô cùng kinh nghi. Lão cảm giác bị Lạc Chi Dương ngó trộm, bèn nhướng mày, rọi ánh mắt sắc bén như đao quét vào mặt hắn. Lạc Chi Dương lo ngại bị lão nhìn thấu tâm tư, hắn vội vàng cụp mí mắt, không dám thở mạnh.

Mặt Lãnh huyền đầy vẻ nghi hoặc, nội công Lạc Chi Dương lão rành rẽ lắm, cao thấp bao nhiêu, Lãnh Huyền biết tường tận như đồ vật trong lòng bàn tay, theo công lực đó của Lạc Chi Dương, hắn chẳng thể nào nghe lỏm được đối thoại bên trong điện, thế nhưng thần sắc hắn có liên quan đến những diễn biến đầy kịch tính ở đấy. Cho dù Lãnh Huyền tinh minh đến đâu, lão cũng không thể ngờ rằng Lạc Chi Dương nhờ tập luyện ‘Diệu Nhạc Linh Phi’, gần như có được thần thông “Thiên nhĩ”, tuy công lực hắn kém xa Lãnh Huyền, nhĩ lực lại hơn lão gấp bội.

Còn đang nghi hoặc, lão chợt nghe Yến vương mở miệng, chậm rãi nói: “Thái tôn điện hạ, nếu có gì bất mãn ta, cứ đem đao thương kiếm kích minh bạch mà bầm ta cho thi thể nát nhừ, nguỵ tạo lời đồn như thế, rốt cuộc là muốn gì?”

Tuy y hết sức trấn định, cái giận dữ trong ngữ điệu lại không thể che giấu được.

“Tứ hoàng thúc…” Chu Duẫn Văn khẩu khí yếu đuối, tựa hồ y đang co đầu rụt cổ, “Xin hỏi một câu, thúc thúc …có phải do chính Hiếu Từ hoàng hậu sinh ra?”

Y còn chưa dứt lời, Yến vương giận dữ: “Láo xược, đồ con cháu vô tri, nói xàm không biết ngượng, cái câu mất dậy đó mà ngươi cũng có thể đem ra hỏi ư?”

Tấn vương vội khuyên nhủ: “Lão Tứ bớt giận, trước mặt phụ hoàng, đừng làm loạn quy củ.”

Chu Duẫn Văn chừng như có thót tim, y nói to: “Tam thúc, thúc thúc không cần khuyên ta đừng sợ hắn. Đối với hắn, ta chỉ là thứ con cháu ngu si, tại trước mặt ta, hắn có bao giờ giữ gìn quy củ? Ta thân là trữ quân, giang sơn nặng gánh trên vai, tứ hoàng thúc tay cầm trọng binh, trấn thủ bắc cương, cái thân thế của hắn rất quan hệ tới an nguy của xã tắc, ta phải hỏi thẳng mặt hắn, hỏi rõ ràng đâu vào đấy. Tứ hoàng thúc, ta hỏi lần nữa, ngươi có phải do chính Hiếu Từ hoàng hậu sinh ra?”

Yến vương lặng im, không trả lời, Chu Vi giọng nhút nhát, hỏi: “Thái tôn điện hạ, chuyện này … đâu có thể nói khơi khơi được?”

Chu Duẫn Văn đáp: “Thập tam cô là phận nữ nhi, xin đừng xen vô.”

Chu Vi nói: “Ta… ta……”

Lạc Chi Dương nghe thế, trong lòng hắn động nộ: “Tên Chu Duẫn Văn này thiệt ngu như bò, sắp chết đến nơi còn mở miệng nói bướng!”

Nhưng đã nghe Yến vương nói: “Thập tam muội, việc này không dính dáng gì đến muội. Không sai, Hiếu Từ hoàng hậu không phải là mẹ đẻ ra ta, chuyện này chẳng những ta biết, Tam ca, Ngũ đệ cũng đều biết.”

Chu Vi buột miệng kêu thất thanh, đầy sợ hãi. Nhiều người thường nghĩ Yến vương và Tấn, Chu hai vương do cùng một mẹ sinh ra, ngoài trừ số ít ỏi dăm người biết chân tướng. Chu Vi tuy là muội muội y, cô cũng chẳng hay biết gì.

Yến vương im lặng một chút, rồi cất cao giọng nói: “Ta tuy không phải mẫu hậu sinh hạ, nhưng do mẫu hậu một tay nuôi lớn, mẫu hậu coi ta như con ruột, ta thường xem mẫu hậu như mẹ đẻ ra mình, giữa ta cùng mẫu hậu có cùng huyết thống, sao lại có thể để người khác châm ngòi li gián?”

“Cùng huyết thống?”, Chu Duẫn Văn cười nhạt, “Có mang thai trong bụng thì mới tính cùng huyết thống, tứ hoàng thúc không phải do Hiếu Từ hoàng hậu mang nặng đẻ đau, sao lại tính cái gì huyết thống?”

“Lý lẽ ở đâu vậy.” , Chu Lệ giận không thể kìm chế, “Phụ hoàng, Người cũng có nghe, không phải nhi thần khí lượng hẹp hòi, thật sự hoàng Thái tôn bức người quá đáng. Hắn nếu không giữ công đạo, nhi thần.. . nhi thần sợ có sự đổ máu .tại chỗ…”

Lạc Chi Dương nghe y nói thế, con tim hắn đập thình thịch, nhưng sợ Lãnh Huyền phát giác, hắn thủy chung cúi đầu, không dám mở to mắt, nghe trong điện yên lặng thật lâu, rồi Chu Nguyên Chương chậm rãi hỏi: “Lão Tứ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Chu Lệ nói: “Sắp qua bốn mươi.”

“Gần bốn mươi tuổi rồi, tại sao vẫn không tự kiểm soát được nóng giận?”, Chu Nguyên Chương khẽ hừ một tiếng, “Binh pháp nói: ‘Giận mất khôn’, tại chiến trường, kẻ địch mới hơi hơi khiêu khích một chút, ngươi chẳng phải đâm ngay đầu, lọt vô bẫy của đối phương?”

Chu Lệ nói: “Sự tình liên quan mẫu hậu, nhi thần chẳng thể coi như không có việc gì…”

Chu Duẫn Văn lạnh lùng nói: “Mẫu hậu gì? Là Hiếu Từ hoàng hậu..”

Chu Lệ bực tức: “Ngươi….”

Chu Nguyên Chương ngắt lời hắn:” Đủ rồi… Duẫn Văn, mi đừng giở trò lấp la lấp lửng nữa, nói một mạch tất cả cho trọn đi.”

“Dạ!”, Chu Duẫn Văn kính cẩn đáp: “Tôn nhi nếu không có bằng chứng, không dám nói càn? Chẳng dám dối gạt hoàng tổ, tôn nhi có trong tay một bản di mệnh của Hiếu Từ hoàng hậu.”

“Di mệnh của Hiếu Từ?.”, Chu Nguyên Chương tựa hồ cũng thực sự kinh ngạc, “Tại sao ta lại không biết?”

Chu Duẫn Văn nói: “Hiếu Từ hoàng hậu có lưu lại ba bản di mệnh, chia cho ba cung nữ giữ, một trong ba người đã đưa bản di mệnh đó đến tay tôn nhi.”

Chu Nguyên Chương lạnh lùng nói: “Cung nữ đó hiện đang ở đâu?”

Chu Duẫn Văn nói: “Đã .. đã chết.”

” Chết?”, Chu Lệ cả giận, “Sao lại chết, chết vì lẽ gì?”

Chu Duẫn Văn ngập ngừng: “Không biết vì đâu, nàng đưa bản di mệnh xong, đã tự treo cổ mà chết.”

“Lão xược!”, Chu Nguyên Chương nạt, “Một người tự vận, lai lịch bất minh, mà mi cũng tin tưởng nó có giữ di mệnh của Hiếu Từ?”

“Hoàng tổ bớt giận!”, Chu Duẫn Văn run giọng, “Tôn nhi không dám tự chuyên, trước khi đưa chuyện này, đã có hỏi nơi tam hoàng thúc, theo lời thúc thúc, chữ viết trong di mệnh đúng là tự tích của Hiếu Từ hoàng hậu, đến ngay cả con dấu cũng đích xác không sai lệch chút nào.”

Chu Nguyên Chương thở nhè nhẹ, đột nhiên gằn giọng, hỏi: “Lão Tam, ngươi… Cũng can dự vô việc này?”

“Tội cho nhi thần quá.”, Tấn vương cung kính thưa, “Thái tôn có lệnh, nhin thần nào dám bất tuân.”

“Hay cho cái ‘đâu dám bất tuân’.”, Chu Nguyên Chương giọng giá lạnh, nói, “nói vậy, ngươi cũng đã có đọc qua cái gọi là di mệnh này?”

Tấn vương nói: “Chuyện này… Nhi thần phạm tội, thỉnh phụ hoàng trách phạt.”

Chu Nguyên Chương nói: “Được lắm, ngươi nói ta nghe, di mệnh viết những gì?” Tấn vương lắp bắp: “Này… Nhi thần không dám?”

“Không dám?” Chu Nguyên Chương cười nhạt, “Vậy thì, Duẫn Văn, mi nói.”

Chu Duẫn Văn thưa: “Tôn nhi không dám mạo muội, kính thỉnh hoàng tổ tự mình đọc qua….”

Chu Nguyên Chương xì một tiếng khinh miệt, mắng: “Có gan nêu ra, không có gan đọc hả? Đọc ngay đi, một chữ cũng không bỏ sót.”

Chu Duẫn Văn nghĩ ngợi một chút, rồi chầm chậm đọc nho nhỏ: “Đại Minh thừa vận, hoàng hậu mệnh rằng, Thạc phi xuất thân dị tộc, người nhan sắc mị nhân, mang thai không rõ ràng, rất khả nghi, bảy tháng đẻ non một bé trai, thật đáng tiếc. đứa con trai tên Lệ này, trời phú thông minh, giỏi giắn hơn người, có điều lúc nằm trong bụng mẹ bị ảnh hưởng bởi những âm mưu gian tà của mẹ, sợ bị thay đổi nhân tính, mà người mẹ gốc rợ Hồ vì thai kỳ không đủ chín tháng, nếu thằng con này mà lên ngôi vua, chỉ sợ rằng họ Chu sẽ suy đồi, giang sơn ngàn dặm rơi vào dị tộc…”

“Đủ rồi!”, Chu Nguyên Chương thét to một tiếng, “Đưa đây, trẫm xem xem nào.”

Lạc Chi Dương nghe thật rõ ràng, hắn bất giác kinh hãi rùng mình, nếu di mệnh này là sự thật, chẳng những thiên hạ khiếp sợ, Chu Nguyên Chương lại mất mặt, vị Yến vương này ắt chẳng còn đường sống.

Hắn còn đang miên man suy nghĩ, chợt nghe Chu Duẫn Văn giọng hãi hùng: “Hoàng tổ, sao lại đốt…” Lạc Chi Dương rùng mình, hắn dứt bỏ dòng suy nghĩ, ngưng thần lắng nghe.

Giọng Chu Nguyên Chương lạnh lùng: “Di mệnh này là giả mạo!”

Chu Duẫn Văn nói: “Nhưng tam hoàng thúc…”

Chu Nguyên Chương hỏi: “Thời gian ta làm chồng của Hiếu Từ và làm bố của lão Tam, cái nào dài?”

Chu Duẫn Văn ú ớ một chút, hắn nhỏ giọng: “Dĩ nhiên là làm chồng dài hơn….”

Chu Nguyên Chương nói: “Nét chữ của Hiếu Từ ta nhớ rất rõ, ta bảo giả mạo, chính là giả. Trong cái di mệnh nhảm nhí này, bảo lão Tứ là do Thạc phi sanh ra thì không giả, đẻ thiếu tháng, chuyện này người cũ trong cung đều có thể làm chứng. Thạc phi bị băng huyết sau khi sanh mà chết, làm trẫm thương tiếc một thời gian dài. Hiếu Từ yêu quý Thạc phi như chị em ruột, thấy thương tình lão Tứ mồ côi mẹ, cho nên nhận làm con mà nuôi dưỡng. Lão Tứ, theo ký ức của ngươi, cung cách cư xử của hoàng hậu với ngươi, có thể có chuyện gì không ổn không?”

“Phụ hoàng sáng suốt mà xem xét cho…”, Chu Lệ giọng nghẹn ngào, “Mẫu hậu đối đãi con hệt như là con đẻ, đại ân đại đức đó, nhi thần suốt đời không quên.”

— hết chương 28 —