Chương 21 : Nguy Cơ Tứ Phục 2

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bên ngoài thủy tạ, thuyền Diêm bang đậu hàng hai hàng ba, chúng nhìn thấy bốn người, bèn rùng rùng ào tới. Liên Hàng tức giận, mắng: “Đồ quỷ dễ ghét gì đâu, âm hồn hổng có tiêu tan mà.”

Lam Vân cũng rầu rĩ nói: “Hỏng to, không đi đường thủy được rồi”.

Thủy Liên Ảnh nghĩ ngợi, cô nói: “Thủy lộ không thông, mình đi đường bộ, trong chuồng chẳng phải không có ngựa hay sao?”

Bốn người đi về phía chuồng ngựa, ngang qua khoảnh vườn, Thủy Liên Ảnh đột nhiên dừng lại, cô tìm đến một bụi cây cao tầm nửa người, lá nho nhỏ, nhành cây phủ đầy gai trĩu xuống chi chít những quả be bé cỡ kim quất mầu hoàng kim, dưới ánh nắng xem thật ưa nhìn.

Thủy Liên Ảnh dùng khăn tay quấn vào tay phải, len vào các nhánh ngắt lấy một số quả. Lam Vân bất giác hỏi: “Tiểu thư hái máy trái ‘Nhân Duyên’ đó làm gì?”

Thủy Liên Ảnh ra khỏi vườn hoa, cô vui vẻ: “Nếu chỗ này bị tàn phá, ít ra còn giữ được một ít hạt giống.”

Lam Vân nghe nói, thần sắc thoáng một vẻ buồn bã. Lạc Chi Dương nhỏ giọng hỏi Liên Hàng: “Đây là quả gì thế?”

“Là quả Kim Ngọc.”, Liên Hàng thấp giọng đáp, “Ngoài nơi đây với Tây Thành, không còn chỗ nào khác có thể trồng cho chúng sống được. Ngươi bóc lớp vỏ màu hoàng kim đó ra, cùi bên trong lóng lánh như hạt châu ngọc, thơ cổ có câu:

‘Kim phong Ngọc lộ nhất tương phùng,

Tiện thắng khước nhân gian vô sổ.’

Vỏ màu hoàng kim của ‘Kim Ngọc’ đi với cùi như hạt châu quả tình phù hợp với ý tứ câu thơ cổ, cho nên trái cây đó còn được gọi là ‘nhân duyên quả’.”

—————————————————————————————————–

(ND:

鵲橋仙 – 秦观

纖雲弄巧,

飛星傳恨,

銀漢迢迢暗度。

今風玉露一相逢,

便勝卻人間無數。

柔情似水,

佳期如夢,

忍顧鵲橋歸路!

兩情若是久長時,

又豈在朝朝暮暮?

Thước Kiều Tiên (Ngô Quan)

Tiêm vân lộng xảo,

Phi tinh truyền hận,

Ngân Hán điều điều ám độ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,

Tiện thắng khước nhân gian vô số.

Nhu tình tự thuỷ,

Giai kỳ như mộng,

Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,

Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?

Dịch nghĩa:

Những cụm mây màu khoe đẹp

Sao sa truyền cho nhau nỗi hận

Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua

Gió vàng, sương ngọc một khi gặp nhau

Còn hay hơn biết bao lần ở dưới cõi người trần

Tình mềm tự nước

Hẹn đẹp như trong giấc mơ

Không nỡ nhìn cầu Ô Thước làm đường về

Hai mối tình đã thật sự là lâu dài

Đâu buộc cứ phải gặp nhau mỗi sớm sớm, mỗi chiều chiều.

Bàn rộng:

Bài từ của Ngô Quan, thời Bắc Tống

Thước Kiều Tiên: cây cầu Hỉ Thước Tiên: nơi Ngưu lang Chức nữ đêm thất tịch gặp gỡ nhau, người mình thường gọi là cầu Ô Thước.

Tiêm vân lộng xảo: ý nói đám mây bạc, thay đổi thất thường, chưng bày dưới nhiều dạng tinh vi.

Phi tinh: lưu tinh (sao băng) chỉ sao Khiên ngưu, sao Chức nữ

Ngân hà: sông Ngân.

Ám độ: lặng lẽ vượt qua.

Kim phong ngọc lộ: chỉ gió thu, bạch lộ. (lộ: sương mong manh)

Gió thu: mùa thu ở ngũ hành, thuộc Kim.

Ngọc lộ: sương mong manh như hạt ngọc. Câu này nói bọn họ hẹn gặp nhau đêm thất tịch

—————————————————————————————————–

Đang mải nói chuyện, đã đến gần chuồng ngựa, mọi người bỗng ngửi thấy mùi máu tươi, Lam Vân la lớn: “Không xong!”, cô chạy vù vào, chỉ thất bảy tám thớt ngựa nằm ngổn ngang trên đất, đầu cổ bị trúng chưởng vỡ toang mà chết.

Mọi người thảy đều kinh hãi, Lam Vân chuyên chăm sóc, nuôi nấng chúng, thấy thế, cô đã đổ lệ ròng ròng,

Thủy Liên Ảnh thở ra một hơi dài vuốt ve mái tóc Lam Vân, cô an ủi: “Đừng quá buồn khổ nghe muội, ngựa chết chóng vánh như thế cũng không bị nhiều đau đớn”

Liên Hàng tức tối: “Lũ buôn bán muối lậu này thiệt là đáng ghét, thiệt dễ giận, ngay cả ngựa cũng không buông tha.”

Lạc Chi Dương thở dài: “Tụi nó phong toả thủy lộ, giết chết ngựa, chẳng chừa gì sất … muốn giam hãm bọn mình trong này.”

“Không dễ dàng như vậy đâu!”, ánh mắt Thủy Liên Ảnh hiển lộ thật rõ nét tức giận, “Không có ngưạ, mình đi bộ.”

Mọi người đồng loạt lên tinh thần, Lạc Chi Dương vỗ tay phụ hoạ: “Phải nên như thế.”

Đi ra khỏi cửa chừng trăm bước, chợt thấy trong khoảnh rừng đàng trước đang có người nấp nánh rình mò quan sát, chúng thấy bốn người, vội vàng rụt đầu, lủi vô bên trong.

Lạc Chi Dương đem lòng cảnh giác, hắn giương tay, con Phi Tuyết vỗ cánh bay vùn vụt lên trời cao, đến bên trên khoảnh rừng, nó lượn vòng quanh, diễn giải theo ‘ưng ngữ’, Lạc Chi Dương nói:”Không hay, trong rừng đàng trước…”

Hắn đang nói, từ trong rừng nghe ‘vút’, bay vọt lên một mũi vũ tiễn, Phi Tuyết chợt lướt ngang, tránh né mũi tên, rồi nó cụp cánh, lao thẳng xuống, Từ trong rừng bỗng vọng lên một tràng dài tiếng kêu la thảm thiết, đồng lúc có nhiều nhân ảnh trắng liên tục chớp động, Phi Tuyết đã lại vút lên cao, đàng sau nó là một loạt những ám khí, những mũi tên rượt theo. Con ưng trắng rất thiện nghệ, nó thấy tất cả, giữa đám loạn tiễn, nó vút tránh né mà tiếp tục thăng thiên, những mũi tên , những ám khí hết đà đều rào rào rơi xuống, nó lại vẽ một vòng bay thật rộng, trở về đáp trên đầu vai Lạc Chi Dương, trong móng vuốt bên phải của Phi Tuyết có kẹp một mẩu tai người còn nhỏ máu ròng ròng. “Chim giỏi!”, Liên Hàng vui mừng, “Lam Vân tỷ, nó đã trả thù dùm mấy con ngưạ cho tỷ!”.

Giữa tiếng huyên náo, hàng trăm người cử đao lộng thương ồ ạt chạy từ trong rừng ra, một đứa la lớn: “Con mẹ nó đồ đánh trộm, đồ chim súc sinh đã cào đứt lỗ tai Trịnh lão đệ, mau … bắt lấy mấy đứa cẩu nam cẩu nữ đó, đừng để thoát đứa nào”, cả đám rùng rùng đuổi tới.

Bốn người xoay mình bỏ chạy, vừa đến ngang mặt tiền thủy tạ, đã thấy Triệu Kiến Hoài dẫn một đám lâu la vọt ra. Lạc Chi Dương rảo mắt nhìn quanh, hắn cất cao giọng nói: “Theo tui mau.”, rồi hắn co giò chạy về phía bờ hồ, có vài tên Diêm chúng sắp vào gần, Lam Vân vốc lên một nắm thiết liên tử, cô quài tay ném ngược ra sau.

Tức thì nghe dăm ba tên kêu la thảm thiết, chúng ngã sấp mặt xuống, bọn truy binh giận dữ, giương cung, nạp nỗ, đang định phát tiễn, Triệu Kiến Hoài đã một bước phóng tới, lão huy chưởng đánh bạt cung nỗ ra, quát mắng: “Bắn cái con mẹ tụi bay hả? Bắn chết tụi nó, lấy gì đánh đổi Tiền trưởng lão?”

Thừa dịp đối phương sợ ném chuột vỡ đồ, bốn người chạy trối chết dọc theo bờ hồ, chẳng mấy chốc, họ ra đến chỗ có nhiều bộ hành qua lại trong những con phố nằm xuôi ven hồ, Lạc Chi Dương ngoái trông lại, bọn Diêm chúng hô hoán nhau dừng bước, không dám tiến lên, Liên Hàng lấy làm lạ, hỏi: “Tụi nó sao không đuổi theo nữa?”

Lạc Chi Dương hoan hỉ nói: “Chỗ này đã vào đến kinh thành, phố xá nhộn nhịp, bọn chúng nó không dám lộn xộn.”

Liên Hảng chẳng giấu được mừng rỡ, cô quay đầu lại, làm mặt ngáo ộp khiến đối phương tức giận la hét om sòm như sấm.

Dọc theo bờ hồ, du khách thật đông, đi được hơn trăm bước, Liên Hàng quay đầu lại dòm dòm, cô đột nhiên nói: “Thật kỳ quái., không còn thấy một tên giặc bán muối lậu nào.”

Lạc Chi Dương nghe thế, hắn cũng ngoái trông lại, quả nhiên không thấy địch nhân, trong lòng hắn không khỏi lo lắng: “Tôn chỉ của Diêm bang là ‘Ai đụng vào ta một thước, ta trả đũa lại một trượng’, bảo chúng thấy khó mà lui, thực sự không phải kiểu cách tụi chúng thường làm.”

Đang nghĩ ngợi, trong đầu máy động, hắn nảy sinh cảnh giác. Dù đường phố đông đảo nhộn nhịp, âm thanh huyên náo, nhưng hắn có thuật “Linh Cảm”, tiếng động thuộc loại nào, từ đâu đến, đại khái tiếng bước chân, tiếng vải áo quần sột soạt … thảy đều không thoát khỏi màng nhĩ cuả hắn.

Lạc Chi Dương dỏng tai lắng nghe, đột nhiên hắn níu vào vạt áo Lam Vân, trỏ ngón tay, hạ thấp giọng, nói: “Coi chừng, tên mài dao kia …”

Lam Vân dõi theo hắn ngón tay hắn, cô thấy một tên mài dao dạo đang nghênh ngang quang gánh đi tới, tuổi tác y chừng tứ tuần, dáng mộc mạc, giỏ bên trái chứa đầy những sọt tre vuông vức, giỏ bên kia dằn một khối đá mài.

Lam Vân chưa hiểu ý, cô toan hỏi, Liên Hàng đã nhạy miệng nói: “Chả phải một kẻ làm nghề mài dao kéo sao? Có cái gì đáng lo, đáng ngại đâu?”

Lạc Chi Dương giải thích: “Là vì cước bộ y có chỗ không đúng.”

Lam Vân hỏi: “Không đúng chỗ nào?”

“Là tiết tấu không đúng.”, Lạc Chi Dương ngừng một chút, “Người bình thường khi đi đường, bước bước đều phần lớn giản lược, kẻ này, mỗi bước đi, bước nào bước nấy đều có sự suy tính bên trong đầu.”

Liên Hàng “Xì” một tiếng, cô cười nhạo, hỏi: “Lại vớ vẩn rồi, bộ dõi theo tiếng bước chân cũng có thể nghe ra tâm sự sao? Nè, ngươi để ý nghe kỹ bước chân của ta, xem trong lòng ta đang nghĩ gì…” Đang nói, thợ mài dao vượt qua khỏi đám đông, y đến gần cô, bỗng nhiên thân mình dạt sang một bên, cái đòn gánh y tạt ngang, đôi quang gánh như mất cân bằng, y đưa đòn gánh đánh thẳng vào đầu vai Liên Hàng.

Đòn tấn công này thực bất ngờ, xảy ra ngay trong đám đông bộ hành, Liên Hàng vì không phòng bị, cô kinh hãi đến quên cả tránh né. Lạc Chi Dương mắt lanh tay lẹ, hắn chụp cứng cánh tay cô, kéo mạnh một cái, dạt người cô ra chừng nửa thước, cây đòn gánh sượt sát đầu vai, khiến cô bị một trận đau buốt. Liên Hàng còn chưa kịp nghĩ ngợi, vài sọt vuông trong cái giỏ bên trái đã bắn tung lên trên không, như sao xẹt, chúng ập cả vào Lam Vân.

Lam Vân nhảy dựng ra sau tránh mấy cái sọt, cô vung cuốc lên, chém vào tên thợ mài dao. Tên này vung ngược tay phải, hươi ra một thanh thái đao, nghe đánh rẻng một tiếng, đã ngăn được lưỡi cuốc. Lúc này Liên Hàng cũng đã xông vào, cô huy chưởng công vào eo trái của y, tên thợ mài dao tay trái vung ra một cây kéo, xoay nó vòng vòng. nhắm cắt bàn tay cô gái.

Liên Hàng vội vàng rụt tay về, cô tung cước đá, gã thợ mài dao không chút hoang mang, y vung vẩy hòn đá mài ra phía trước, Liên Hàng vập trúng hòn đá, đầu ngón chân cô phát đau điếng.

Hai nữ tử tả hữu giáp công, thợ mài dao tay đao tay kéo, y thản nhiên giao chiến, đòn gánh trên vai khi tạt ngang phải, khi vụt sang trái, nó xoay vòng, lên cao xuống thấp, nhanh như bay, hai cái giỏ lại vung vẩy như tấm khiên, che chắn cho y. Hai nữ tử tuy chiếm số đông, cũng khó lòng đoạt thượng phong.

Lạc Chi Dương đứng lược trận, hắn thấy tuy chiêu thức tên thợ mài dao phức tạp, tiết tấu bên trong lại rất rõ ràng, hắn tức thì rút sáo ngọc, vừa định tham chiến, bỗng nghe có tiếng lộc cộc, chính là một gã nam tử, mình trần, hai tay đẩy một cái xe hai bánh nhỏ, y không ngẩng đầu, đã hùng hục tông cái xe thẳng vào hắn.

Lạc Chi Dương phát chửi thầm, hắn kéo Thủy Liên Ảnh lùi sang một bên, chẳng dè gã đẩy xe đột nhiên thét to, y nâng cao cái xe, quật ngang vô cả hai người. Lam Vân ngoái trông thấy, cô bỏ thợ mài dao, tấn công vào sau lưng gã đẩy xe.

Người nọ cười ầm, y quay cái xe lại, đưa nó ra hứng trọn nhát cuốc, nghe rầm một tiếng, cái xe vỡ tan nát, mảnh gỗ bay tứ tung, một mẩu gỗ nhọn đã đâm phập vào cánh tay Lam Vân, khiến cô máu đổ như suối, ướt đẫm ống tay áo.

Lam Vân cắn răng nhịn đau, cô vung cuốc mãnh liệt tấn công.Gã đẩy xe nhấc hai cái bánh xe lên, múa chúng xé gió vù vù, lưỡi cuốc chạm vô bánh xe, nghe rổn rảng, thì ra đấy là bánh xe đúc bằng sắt.

Bánh xe sắt quay vù vù trên đầu, Lam Vân vô phương sách chiêu, cô đang hoảng hốt, bỗng chớp loé lên một luồng sáng, cây Chân Cương đã thẳng cánh táp vào, nghe choang một tiếng, chém đứt trục bánh xe.

Gã đẩy xe khiếp sợ làn kiếm phong, y lắc mình lui ra sau. Lạc Chi Dương thừa dịp xông vào, cây sáo ngọc bên tay trái đã vung lên, tạt vào một bánh xe. Gã đẩy xe cảm giác hổ khẩu buốt nóng, cái bánh xe tuột khỏi tay, bắn văng về bên phải, nhắm va vào đòn gánh của tên mài dao, y ú ớ, hoảng hốt nâng giỏ lên ngăn chặn bánh xe, chẳng dè, một làn kiếm quang xẹt tới, chặt đứt một dây buộc giỏ, khiến hòn đá mài bên trong giỏ bay sột ra, nhắm lồng ngực gã đẩy xe mà tạt thẳng tới.

Gã đẩy xe hả họng chửi bới, y vung cái bánh xe lên đập nát hòn đá mài,

Cái giỏ không còn được dằn bằng hòn đá mài nữa, quang gánh mất cân bằng, tên mài dao đành ném cái đòn tre xuống, trợn trừng cặp mắt vào Lạc Chi Dương, đầy vẻ tức giận.

Lạc Chi Dương quay về phía hai cô gái, lớn tiếng bảo họ: “Liên Hàng, Lam Vân, các cô đưa tiểu thư đi trước đi…”

Thủy Liên Ảnh còn đang ngẩn người, chưa kịp nói gì, hai ả nha hoàn một tả một hữu đã nâng đỡ cô rảo bước trốn chạy. Vừa được dăm bước, nghe đàng sau có tiếng la hét ầm ĩ, Thủy Liên Ảnh ngoái đầu nhìn lại, ánh đao, ánh bánh xe đang quây chặt lấy Lạc Chi Dương.

Cô chợt nghe Lam Vân rú thảm thiết, Thủy Liên Ảnh đưa mắt trông sang, Lam Vân vai vấy máu, đang đâu mặt một mụ bán quạt xếp, mụ này tuổi tác chừng ngoài bốn mươi, mặt mày tươi tỉnh, đôi tay mụ muá may hai chiếc quạt xếp, như mây bay gió cuốn. Liên Hàng lướt tới, mụ ta cười hăng hắc, vung tay ném hai cây quạt ra với thế bay nhanh tựa tia chớp,

Liên Hàng sợ có gian trá, cô vặn người né tránh. Quạt bay nhanh như chim én, chúng vẽ một vòng cung lượn tà tà trở về tay mụ bán quạt, Mụ khẽ khàng phất tay áo, đưa một làn hương loang nhanh vào không trung.

Lam Vân đang ơ hờ, chợt ngửi phải mùi hương, cô lập tức váng đầu hoa mắt, cô thót tim, chỉ kịp kêu lên “Có độc”, toàn thân đã nhũn hẳn, lả người nằm xuống.

Liên Hàng đang cơn bất ngờ, cô chợt nghe tiếng gió rít lên sau lưng, không kịp quay đầu, cô quài tay quét ra một chưởng, bàn tay chợt đụng vô một vật mềm xèo sống động, cô nhìn kỹ lại, thấy rõ ràng một con mãng xà khổng lồ, thân mình loang lổ đen trắng, đang hung hăng nhe nanh, hả họng phun phì phì về phía cô.

Dẫu Liên Hàng võ công thật cao, dù sao, là nữ tử, vừa thấy con mãng xà, cô thất kinh hồn vía, đầu óc bỗng rỗng tuếch, cô không nghĩ được phải đối phó ra sao.

Người nuôi rắn chính là một lão già, y phát một khẩu lệnh, con mãng xà to lớn đã phóng nhanh như chớp giật đến quấn hai ba vòng vào thân thể Liên Hàng. Cô gái thần hồn nhập về trở lại, cô ra sức giãy dụa, nhưng chẳng thể thoát thân, lão già thò tay điểm vào huyệt “Ngũ Xu” khiến đôi chân cô quỵ xuống, miệng còn gắng thét lên: “Tiểu thư, chạy mau …”

Thủy Liên Ảnh ôm bạch miêu, vẻ mặt cô mê man pha lẫn kinh hoảng, lão già lại cười khùng khục rất quái đản, lão quài tay vô móc từ trong bọc ra một con xích liên xà màu đỏ chót như máu, vẩy ra, nó oằn mình, trườn đến trước mặt cô gái.

Thủy Liên Ảnh vẫn đứng yên, cô mở to đôi mắt dõi thẳng vô mắt con rắn, thực rất kỳ lạ, con xích liên xà nhìn trúng ánh mắt cô, nó tức thì mất hẳn hung tợn, nó khép miệng, rụt lưỡi, dường như đã bị cô thôi miên.

Lão già không hiểu chuyện gì xảy ra, lão sốt ruột, hả miệng rít lên vài tiếng thúc bách thú tính hung dữ của con rắn, nó bèn ngẩng cao đầu, lập tư thế để phóng tới, đột nhiên máu rắn bắn tung toé, đầu con rắn đã rơi phịch trên mặt đất, thanh Chân Cương thuận thế lướt tới, chặt đứt gọn một ngón tay lão già.

Lão già rú thảm, lão lủi thật nhanh vào giữa đồng bọn. Thủy Liên Ảnh thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô ngoảnh trông lại, thấy Lạc Chi Dương mặt tái nhợt, đang há mồm thở giốc, con tim Thủy Liên Ảnh vụt chùng xuống, cô buột miệng hỏi: “Ngươi bị thương?”

Lạc Chi Dương khẽ lắc đầu, hắn đưa mắt nhìn quanh, thấy một nam tử đang ôm Liên Hàng tính bỏ chạy về phía sau. Hắn lướt đến, vung kiếm chém vào, bất ngờ, một luồng gió nhẹ thổi tới, đưa một mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi hắn. Đầu óc Lạc Chi Dương đột nhiên váng vất, tay chân bủn rủn, hắn bèn cố gắng quài tay chém ngược về, nghe soạt một tiếng, đã chặt đứt đôi một cái quạt xếp, mụ già múa quạt không dè mê hương vô dụng, rất lấy làm kinh ngạc. Cước trái Lạc Chi Dương đã vung ra đúng in giữa bụng, mụ ta ngã ngồi xuống, mặt mày xông máu hoá đỏ ửng.

Lạc Chi Dương vẫn còn choáng váng, hắn rảo mắt nhìn, thấy bóng người san sát tứ phía, còn Liên Hàng đã mất tăm hình dáng. Hắn thót ruột, sực nhớ tới Thủy Liên Ảnh, bèn quay đầu tìm kiếm, thấy một tên đồ tể tay hươi con dao bầu, đang co cẳng xông vào, y vung tay trái chụp vào vạt áo cô gái. Không kịp cứu viện, Lạc Chi Dương lo sốt vó, bỗng tai nghe một tiếng mèo kêu, từ trong lòng Thủy Liên Ảnh, phóng vút nhanh ra một cái bóng trắng, như chớp giật, đã chụp vô mặt gã đồ tể. Tên này rú lên thảm thiết, y rụt tay trái về, liều chết gỡ con mèo trắng đang đeo dính trên mặt y, Trong tiếng kêu gào rợn người, con mèo bỗng nhảy ra, mặt gã đồ tể đầy vết cào xước trơ xương, một con ngươi đã rớt ra khỏi hốc mắt, máu me ngập ngụa. Đồ tể đau quá, y vứt con dao bầu, nằm lăn lộn, rên siết quay cuồng trên mặt đất.

Bắc Lạc Sư Môn một kích đắc thủ, nó nhảy trở về đứng trên vai chủ nhân, thân mình uốn cong vòng như cánh cung, lông xù ra chơm chởm, đôi con mắt xanh lè bắn ra những tia hung dữ.

Lạc Chi Dương nhìn bạch miêu, hết sức mừng rỡ, bỗng bóng người chớp loé, phu đẩy xe cùng thợ mài dao song song nhào tới tấn công nữ tử. Lạc Chi Dương thét to một tiếng, sử một chiêu “Thiên Nguyên thức”, vùn vụt vung kiếm chém vô bụng tên thợ mài dao. Tên này biết thế kiếm lợi hại, y tính nhảy lui về phía sau, chẳng dè nổi tiếng gió rít trên đỉnh đầu, Phi Tuyết đang lao xuống, tên thợ mài dao cuống quít đưa đao che đầu, bỏ trống toác hạ bàn, thanh gươm Chân Cương thừa cơ phập vào, đâm thủng bụng y, lưỡi kiếm thuận thế đưa xuống, rạch một vạch dài trên đùi y, khiến gã mài dao lạc giọng kêu rên thảm thiết, tên đẩy xe nghe được, phát bủn rủn tay chân, y hốt hoảng lủi nhanh ra sau, bẩt ngờ cảm giác bánh xe trĩu nặng xuống, có một vật gì trắng toát đang bấu víu vào bánh xe, y giương mắt ra trông, đích thị con Bắc Lạc Sư Môn. Tên phu xe từng chứng kiến thảm trạng gã đồ tể, y hối hả quơ quào cái bánh xe, muốn hắt văng con mèo đi, trận cước y do đó đại loạn, cây sáo ngọc thừa cơ chọc thẳng vào đúng ngay tâm khẩu, gã phu xe ‘hự’ một tiếng, ngã nằm sóng soài trên đất.

Vào lúc mấu chốt, một ưng một mèo thành trợ lực. Lạc Chi Dương tính cất tiếng khen chúng đôi ba câu, bỗng nhiên ô quang loe lóe, một quả chuỳ đồng bay vùn vụt tới. Lạc Chi Dương hươi kiếm đẩy ra, kịp trông thấy một gã nam tử bộ dạng như chưởng quầy, đang huy động cây đồng côn có gắn phi chuỳ hai đầu, tấn công vào. Thục đồng côn sử theo thương pháp, còn hai quả chuỳ vung lên vụt xuống theo phong cách lưu tinh chuỳ, Lạc Chi Dương ra một chiêu “Thiên Hướng thức” chặt đứt đôi cây côn đồng, tiếp theo, y vung sáo ngọc ra chiêu “Phù Quang Lược Ảnh” của “Phi Ảnh Thần kiếm” đẩy lui quả chuỳ, dọn đường cho trường kiếm thừa cơ đâm vào. Chưởng quầy rú thảm một tiếng, y thụt lùi mấy bước, khi tạm đứng vững, ngực áo đã rách toác làm đôi, lộ rõ da thịt bị rạch đứt một vạch máu.

Thanh kiếm này mà hươi tới lần nữa, thể nào y cũng sẽ rách bụng lòi ruột, chưởng quầy trong lòng sợ hãi, hai chân y bủn rủn muốn quỵ . Bỗng nghe cuồng phong ồ ạt, một mụ đàn bà sử chuỳ vuông đánh tới. Lạc Chi Dương lắc mình né tránh, hắn còn chưa trả đòn, đã nghe sột một tiếng, Phi Tuyết buông mình đáp xuống, móng vuốt sắc nhọn vươn ra, cánh tay nữ tử tuôn máu, quả chuỳ vuông rơi phịch xuống đất.

Chưởng quầy như tỉnh mộng, y dìu dắt mụ đàn bà lẩn vào đám đông. Lạc Chi Dương cũng thu hồi cây sáo, hắn kéo Thủy Liên Ảnh đi nhanh về phía trước. Có điều, bất cứ đi dâu, chỗ nào cũng có người cản đường: Có đầu bếp tay phải thủ đũa cả, tay trái nắm sạn chiên xào, vừa dễ công dễ thủ, đánh đủ kiểu đủ cách, có lão già múa may hai sợi dây đầu buộc dép cỏ, điều khiển chúng như hai dải trường tiên; có nàng hái dâu, tay xách giỏ tre, tay sử dao thái dâu, đâm trái chém phải, vô cùng lợi hại, cũng có thầy tướng số, một tay vũ động cờ phướn, một tay hươi que tiền đồng xủ quẻ, cây trúc xỏ tiền như có tính linh, tìm dịp cho mấy đồng tiền lọc xọc lựa thế bay ra.

Lạc Chi Dương di chuyển khó khăn, thấy đâu đâu cũng có địch. Trong cơn hiểm nghèo, tâm thần hắn càng thêm phần chuyên chú, linh cảm li ti như nhện giăng tơ, như bạch tuộc vươn vòi …nhìn thấu cặn kẽ khắp chốn mà dò tìm tiết tấu đối thủ hòng tận sức phản kích. Phi Tuyết, bạch miêu, một trên trời, một dưới đất, cũng hết lòng bảo vệ chủ nhân.

Phối hợp tác chiến tay ba đi thẳng một đường ra trước, sắp thoát vòng vây, Lạc Chi Dương chợt thấy đau nhói dưới chân trái, hắn cúi nhìn, nơi mắt cá chân đang bi một con rắn nhỏ cắm nanh vào. Lạc Chi Dương hãi sợ lẫn tức giận, hắn vung trường kiếm, một nhát chặt đứt độc xà, đưa mắt trông ra, lão già nuôi rắn đứng không xa, mặt đang nhăn nhở, nhe răng cười.

Chất độc nọc rắn phát tác cực nhanh, Lạc Chi Dương hai chân lảo đảo, trước mắt tối sầm, Bọn địch nhân ồ ạt xông vào, lão già cất tiếng kêu: “Chờ một chút đã!”, cả lũ dừng bước nhìn lão, y cười, nói: “Đánh đấm chi cho mất công, tất cả khoan động thủ, chờ nọc rắn phát tác.” Bọn chúng thấy lão nói có lý, bèn dứng cả lại, vây kín hai người vào giữa.

Lạc Chi Dương trong lòng lạnh ngắt, hắn nhìn sang, Thủy Liên Ảnh mặt hoa trắng bệch, càng thêm phần ẻo lả, yếu ớt … Lạc Chi Dương bất giác thở ra, hắn đưa tay nắm vào bàn tay cô gái, cảm giác mềm mại, êm ấm như châu ngọc, Thủy Liên Ảnh định rụt tay về, bỗng cô cũng thở ra một hơi, cô siết những ngón tay thuôn thả, dịu dàng nắm chặt bàn tay Lạc Chi Dương.

Bỗng nhiên, từ nơi xa xa truyền đến một khúc đàn hồ cầm, thanh âm day dứt, ai oán nghe mà muốn đứt ruột. Người đương trường vừa nghe, bỗng dưng họ đều thấy mắt mũi cay xè, những nỗi khổ đau trong đời đột ngột mãnh liệt khơi dậy trong tim, bất tri bất giác, nước mắt đà lã chã chan hoà.

Một khi đổ lệ rồi, nỗi đau khổ càng khoét vào thêm sâu, theo tiết điệu hồ cầm xuống thấp dần, đã có người nức nở thành tiếng. Tiếng khóc này lây lan như ôn dịch, ven một dải quanh hồ, trong quãng thời gian uống một chung trà nhỏ, bở hồ Huyền Vũ, đâu đấy vang rộ tiếng người than khóc, Và cũng rất đa dạng các tiếng khóc này, có kẻ tức tửi, rên rỉ, có người nhìn trời mà sụt sịt thút thít, có người ôm mặt nức nở, thậm chí có người còn bò lê ra đất mà rên siết bi ai, có kẻ quỳ thụp xuống đấm đất mà khóc ngất đến không sao gượng dậy nổi. Khúc nhạc đích thực là khúc “Chung Thành Hôi Thổ”, nghe còn sầu thảm gấp mấy lần hồi tại quán Thiên Thu các, âm điệu thê lương gấp bội, Lạc Chi Dương nghe qua một đoạn, hắn cảm giác tạng phủ chua xót, nỗi thất tình lục dục làm vong thân, nước mắt cuồn cuộn trào ra, chỉ những muốn cất cao giọng lên mà rên rỉ ỉ ôi. Đang cơn mê loạn, trong tai hắn văng vẳng tiếng người thúc giục: “Khóc lóc cái gì? Còn không mau chạy đi?”

Lạc Chi Dương nghe, hắn giật mình, nhìn tả nhìn hữu, không thấy một ai, hắn bèn xé vải áo làm nút bịt kín hai lỗ tai, nhưng khổ nỗi tiếng đàn kia hệt như mũi khoan thép cứ ray rứt chui vào màng nhĩ không ngừng nghỉ.

Lạc Chi Dương bịt tai xong, hắn trông sang, thấy Thủy Liên Ảnh cũng đã bị lôi cuốn theo khúc nhạc, cô nức nở thấy thương tâm mủi lòng, những người khác lại điên cuồng vì khóc, ôm đầu, bưng mặt, vung tay, múa chân mà khóc, binh khí vất sang một bên, chẳng ai để mắt đến ai,chứ đừng nói canh chừng hắn..

Lạc Chi Dương oằn mình đứng dậy, bước tới nâng cô gái lên, chẳng dè Thủy Liên Ảnh thần chí mê loạn, cô ra sức giãy dụa. Lạc Chi Dương quá gấp gáp, hắn chẳng biết đã lấy đâu ra được đủ sức lực mà thét lớn một tiếng, hai tay ôm chầm lấy cô, vực cô dậy, dìu cô đi. Địch nhân nhìn thấy, chúng muốn đưa tay ra ngăn cản, nhưng vì bị tiếng đàn ức chế, họ khóc đến người mềm như bún, chân tay không còn chút hơi sức.

Lạc Chi Dương ôm cô gái chạy một hơi, thoát khỏi chỗ đám người nọ, đi được chừng hơn hai trăm bước, tiến vào một ngõ nhỏ, nhìn lại không thấy có truy binh, hắn mới buông nữ tử xuống.

Chỗ này ở khá xa bờ hồ, tiếng đàn hầu như quá nhỏ không còn nghe rõ. Thủy Liên Ảnh sực tỉnh lại, cô hồi tưởng những gì vừa xảy ra, không khỏi thầm mắc cở, cô lén nhìn qua, thấy Lạc Chi Dương nhíu mày, đăm chiêu, cô buột miệng hỏi: “Lạc công tử đang nghĩ ngợi gì thế?”

“Kỳ quái.”, Lạc Chi Dương nâng cao cố chân, vết thương rắn cắn rỉ máu đỏ nhạt, chỗ sưng của lỗ thủng cũng xẹp xuống, “Không lạ đâu!”, Thủy Liên Ảnh chăm chú nhìn miệng vết thương, cô nhè nhẹ thở dài, “‘Phượng Khấp Huyết Lộ’ là linh dược chế từ trăm thứ dược liệu, có tính chữa thương giải độc, không gì ăn qua được nó, độc tố của rắn khi vào cơ thể, đã bị huyết lộ hóa giải.”

Lạc Chi Dương ngẩn người, hắn nhớ lại lúc hít phải hương mê, cũng đã không hôn mê mà té ngã, khi ấy hắn cảm thấy kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại, cũng nhờ công dụng tốt của “Phượng Khấp Huyết Lộ”.

Nghĩ được đến đấy, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi hỏi:”Thủy cô nương, những người trên đường đó cũng thuộc về Diêm bang hả?”

Thủy Liên Ảnh gật đầu: “Bọn chúng là ‘ba mươi sáu thích khách’ của Diêm bang đấy”

“Ba mươi sáu thích khách?”

“Ba mươi sáu thích khách, xuất thân ba mươi sáu nghề, phần nhiều ở chợ búa, bến tàu … chuyên lo việc ám sát cừu địch của Diêm bang, tiêu diệt đối thủ cạnh tranh”

Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, lại hỏi tiếp: “Ba mươi sáu nghề, cộng lại thành ba mươi sáu tên thích khách ư?

“Không phải.”,Thủy Liên Ảnh lắc đầu, gượng cười, “Thiên hạ đâu phải nghề nào cũng chỉ một người thôi đâu?”

Lạc Chi Dương hấp háy con mắt, hắn vụt cười rộ: “Nói cho đúng, thiên hạ có một nghề duy nhất một người.”

Thủy Liên Ảnh ngạc nhiên hỏi: “Nghề nào?”

Lạc Chi Dương nói: “Một ngày không thể thiếu vua, một nước không thể có hai vua, nghề làm hoàng đế trong Tử Cấm thành chả phải chỉ duy nhất một người ư?”

Hai người mới thoát hiểm cảnh, hắn lại ngưạ quen dường cũ, Thủy Liên Ảnh cười chết được, nhưng thấy phục tài lém lỉnh, cô gật đầu nói: “Đã thụ giáo, thì ra còn có một cái nghề làm hoàng đế. Như vậy, phải gọi là ba mươi bảy nghề mới đúng…”

Nói đến đấy, cô bỗng buồn rầu, không vui, “Cũng chẳng biết Liên Hàng cùng Lam Vân giờ ra sao.”

Lạc Chi Dương nói: “Vừa rồi, tui lo vội vã thoát thân, không có thấy hai cô, nhưng chỉ cần Tiền trưởng lão còn bị giữ trong tay Tây Thành, Diêm bang nhất định không dám đối xử tệ mấy cổ.”

Thủy Liên Ảnh gật đầu, cô nhoẻn miệng cười, “Vô luận thế nào, công tử xá mệnh cứu giúp, Thủy Liên Ảnh suốt đời không quên.”

“Việc nhỏ, có đáng gì.”, Lạc Chi Dương đang nói, đột nhiên sắc mặt đại biến, “Không xong … tiếng đàn ven hồ đã tắt.” Hắn lập tức nhỏm dậy, kéo Thủy Liên Ảnh bước nhanh đi.

“Người đàn hồ cầm kia lai lịch ra sao?”, nữ tử không khỏi thắc mắc, “Tại sao tiếng đàn nghe bi ai đến thế?”

“Đó là một vị tiền bối.”, Lạc Chi Dương vừa đi vừa nói, “Về họ tên, ông ta tự xưng ‘Lạc Vũ Sinh’, ông cũng từng có một đoạn nhân duyên với tui, Thủy cô nương, cô từng nghe nói đến cái tên đó chưa?”

“Lạc Vũ Sinh?”, Thủy Liên Ảnh nghĩ ngợi, cô lắc đầu, “Xin lỗi, ta ít giao du, kém học hỏi, chưa từng nghe qua cái danh hiệu đó.”

Hai người đi ra khỏi ngõ, đến chỗ ngã ba đường, chợt nghe tiếng bước chân rầm rập, quay lại nhìn, đúng là “ba mươi sáu thích khách” đã đuổi đến nơi. Lạc Chi Dương gia tăng cước bộ, khi chuyển qua một góc phố, mắt vừa nom thấy, hắn hả miệng kêu khổ, nguyên lai Triệu Kiến Hoài đang dẫn dắt rất nhiều lâu la, chặn đường phía đầu phố.

Chưa dứt cơn sững sờ, bọn thích khách đã vào gần, chúng quây vòng trong vòng ngoài vây kín hai người.

Lạc Chi Dương rút kiếm cầm tay, moi óc tìm kế sách thoát thân. Chợt nghe có người gọi to: “Đạo Linh tiên trưởng!”

Lạc Chi Dương ngước nhìn ra, từ nơi xa có một nhóm chừng mười người đang cưỡi ngựa phóng nhanh đến, cầm đầu là hai anh em Chu Cao Sí, Chu Cao Hú.

Hai vị hoàng tôn áo đẹp, ngựa tốt, tuỳ tùng cũng uy vũ như cọp, trong đó có một tăng nhân y phục khác thường, tăng bào màu đen, cưỡi ngưa bạch, tuổi ước ngũ tuần, mặt y vàng vọt như người bịnh lâu năm, tuy vậy, ánh mắt bức nhân, sắc diện không giận mà uy.

Lạc Chi Dương mừng húm, hắn nói to: “Nhị vị điện hạ an hảo, ngọn gió nào đưa hai vị đến đây?”

Chu Cao Sí chuyển thân, y xuống ngựa, cười nói: “Ta cùng nhị đệ đi dự yến tiệc tại phủ đệ Ngụy Quốc công”, y định bước tới, bỗng hắc y tăng dang tay ra ngăn y lại.

Chu Cao Sí sửng sốt, hỏi: “Đại sư làm gì vậy?”

Hắc y tăng ngửa mặt nhìn trời, bỗng y cười cười: “Kỳ lạ, đã cuối mùa thu rồi, tại sao còn thấy có ruồi bọ?”

Chu Cao Sí nhìn quanh quất: “Ruồi bọ đâu nào?”

“Ngay trước mắt!”, hắc y tăng một bước vọt tới hơn trượng, chen vào đám thích khách, tay nhanh như chớp, y chụp vào tâm khẩu lão già nuôi rắn..

Lão già vốn là “Lộng Xà khách”, lão vung tay, từ trong ống tay áo vọt ra một con rắn đen, dài chừng ba thước, mình to cỡ chung uống rượu, răng nanh nhọn hoắt, nhắm ngay mặt hòa thượng táp vô.

Hắc y tăng không tránh né, y khoát tay, Lộng Xà khách bỗng la hét thảm thiết, ngã vật ra đất. Mọi người chú mắt nhìn, con hắc xà tựa một dây thừng, đã quấn bảy tám vòng thít chặt hai tay, nhe răng cắn vào cổ tay lão. Thì ra, con rắn không kham nổi kình lực từ hoà thượng, nó điên cuồng quay về quấn chặt, cắn cổ tay Lộng Xà khách khiến lão mặt xám như tro tàn, chảy nước dãi đầy mép, mình run lẩy bẩy.

Hòa thượng ra tay cực nhanh, bọn thích khách chưa kịp nhìn rõ thủ pháp của y, đã thấy đồng lõa bị thương, chúng hè nhau áp vô, hắc y tăng cười ầm, y xông xáo giữa đám người, hai tay vung thoăn thoắt, võ khí trong tay thích khách bị y đánh rào rào tuột khỏi tay. Hòa thượng cứ quơ được món nào, lập tức dùng nó đánh lại chủ nhân, cây kéo cắm phập vào vai gã mài dao, bánh xe tròng vô cổ tên phu xe, cây que trúc xỏ tiền thầy bói găm vô bàn tay y, ngọn ngư xoa ghìm vô chân gã “Bộ Ngư khách” (bộ ngư: người đánh cá).

Trong tiếng kêu rên thảm thiết không dứt, hòa thượng di chuyển một vòng, đánh bị thương bảy tám thích khách. Mụ bán quạt “Cung Phiến khách” xem tình thế không ổn, mụ vung vẩy quạt tống xuất một làn mê hương, không dè hắc y tăng đã quay đầu về phía mụ, y thóp lồng ngực, tận sức hít vào, tất cả mê hương đều đã lọt trọn vào mũi y, “Cung Phiến khách” còn đang kinh ngạc, đã thấy hòa thượng khẽ nhếch mép, thổi ra một hơi dài. Nữ tử không kịp né tránh, mụ vừa cảm giác hương mê lọt vào mũi, đã tức thì choáng váng, hoa mắt, té nằm dài dưới đất. Nguyên lai, hắc y tăng hút tất cả mê hương xong, y lại dùng nội lực bức ra, “Cung Phiến khách” chẳng đánh ngã được ai, đã trúng ngay mê hương của mình.

Triệu Kiến Hoài xem tình thế không ổn, lão xông nhanh tới. Đám hộ vệ thấy thế cũng rùng rùng động thân ào ra, song phương kiếm giương nỏ trương, một làn sát khí bao trùm trọn không gian nơi đầu đường.

Chu Cao Hú khoái nhất trò ẩu đả, y vừa thấy có khả năng đấm đá, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức xăn tay áo, miệng la to: “Phản rồi … phản rồi, bọn các ngươi đồ dân dã ác ôn, có biết ông nội bọn ngươi là ai đây không?”

Triệu Kiến Hoài cũng không thèm lí đến hắn, lão dòm chăm chăm vào hắc y tăng, hỏi: “Xin hỏi đại danh túc hạ?”

Hắc y tăng chắp tay, cười nói: “Bần tăng Đạo Diễn.”

“Bệnh Hổ hòa thượng.”, mặt Triệu Kiến Hoài đại biến, lão tức thì vung cao tay lên, hô lớn: “Rút mau!”

Diêm chúng vực những tên bị đả thương lên, chúng hè nhau trở gót bước đi. Đạo Diễn đứng khoanh tay nhìn, miệng cười cười, không ngăn cản.

Thủy Liên Ảnh mím môi, cô đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Triệu Kiến Hoài, hai nha hoàn của ta đâu?”

Triệu Kiến Hoài lạnh lùng không đáp, lão chạy tọt vô ngõ tắt, biến mất dạng.

Thủy Liên Ảnh nhìn theo, mặt hoa tái mét, chẳng dè Chu Cao Hú đã a sát vô, y cười hì hì, hỏi: “Sao vậy? Nha hoàn của cô nương đã bị chúng nó bắt đi hả?”

Thủy Liên Ảnh gật đầu. Chu Cao Hú “Hắc” một tiếng, y rống họng, “Sợ quái gì, đoạt trở về là xong.”

Thủy Liên Ảnh liếc hắn, cô mỉm cười nói: “Vậy xin giúp cho.”

Nụ cười này cuả cô, thật không khác đoá u lan vưà nở rộ, không khác vầng trăng mùa thu chợt vén mây hiện ra, Chu Cao Hú dòm thấy mà hai mắt lom lom, mãi mới lấy lại thần hồn, y quay sang thét bảo hộ vệ: “Đi, mau đoạt nha hoàn của cô nương trở về cho mau.”

Bọn hộ vệ dạ ran, chứng ào ào lên ngựa, Đạo Diễn đanh giọng nói ngay: “Nhị điện hạ chớ lỗ mãng, đối phương không thiếu cao nhân, những thị vệ vương phủ này e rằng không phải đối thủ.”

Chu Cao Hú nhổ toẹt một bãi, chửi bới: “Đồ chó má tụi cao nhân.”, lại quay sang quát nạt hộ vệ, “Ngẩn người ra đó làm cái gì? Còn không mau đuổi theo!”

Bọn hộ vệ giục ngựa đuổi theo.

Đạo Diễn mắt nhìn hộ vệ đi xa dần, y trầm ngâm một chút rồi quay lại nói: “Đạo Linh sư đệ, may gặp đây, thật là may lắm …”

Lạc Chi Dương nghe tên Đạo Diễn đã lâu, người này nổi danh “Bệnh Hổ”, là cao đồ của Tịch Ứng Chân, đồng thời làm mưu sĩ trong phủ đệ Yến vương, tục gia họ Diêu, tên Nghiễm Hiếu, y thuộc loại người tự tung tự tác, tuy y bái Tịch Ứng Chân làm sư phụ, nhưng không vào huyền môn, lại dùng phong cách hòa thượng mà hành xử. Lạc Chi Dương bất ngờ gặp y nơi đây vào thời điểm này, đành phải trả lời: “Tiểu đệ nghe tiếng tăm sư huynh đã lâu, hôm nay vừa gặp, thấy ngay tiếng tăm ấy quả tình không phải hư danh.”

Thủy Liên Ảnh nghe hắn nói, cô ngoái lại xem, mặt đầy vẻ kinh ngạc, Lạc Chi Dương không để cô hỏi, hắn chạm vào tay cô, khẽ véo nhẹ một chút.

Nữ tử cảm giác cái véo tay làm cô rùng mình, hai gò má bỗng đỏ bừng, cô e có thất thố, vội vàng quay ngoắt đi, đâu ngờ vừa đổi hướng, đã chợt thấy Chu Cao Hú mắt đang hau háu dòm dòm vào cô. Thủy Liên Ảnh rất bực bội, cô chuyển ánh mắt lạnh lùng nhìn về một nơi xa xăm.

Chợt nghe Đạo Diễn cười cười, hỏi :”Ta mới từ Dương Minh quán ra, có nghe sư phụ nói, sư đệ ngươi đang lo một chuyện lớn, không hiểu kết quả ra sao?”

“Đừng nói nữa.” Lạc Chi Dương gắng gượng một nụ cười, “Nếu không có sư huynh viện thủ, đừng nói chuyện lớn làm gì… cái mạng nhỏ nhoi này e rằng cũng lo không xong.”

Đạo Diễn trầm ngâm, hỏi:”Chuyện này có dính dáng tới Diêm bang chăng?”

Lạc Chi Dương đáp: “Cũng có ít nhiều quan hệ.”

Đạo Diễn “ủa” một tiếng, y nhíu mày, không nói gì khác.

Chu Cao Sí đứng bên nghe thấy, y ngạc nhiên hỏi: “Sau khi Trương Sĩ Thành chết đi, bộ trên đời này vẫn hãy còn Diêm bang sao?”

Đạo Diễn chậm rãi giải thích: “Diêm bang đã có từ cổ xưa, buôn bán muối lậu vốn phạm luật nước, kẻ vì thủ lợi mà bán mạng, nếu chẳng gan góc hơn người, thật khó thành công. Cho nên đệ tử Diêm bang, thời bình thì bán muối lâu. khi đất nước loạn lạc, lại thành kẻ cướp, đạo tặc. Những kẻ nổi tiếng, gần đây có Trương Sĩ Thành, xa hơn chút nữa, vào thời tàn Đường, có Hoàng Sào, Chu Ôn đều toàn gốc gác đệ tử Diêm bang, hai người ấy làm rối tung thiên hạ, đưa đến sự diệt vong của Đại Đường.”

Chu Cao Sí nghe thuyết mà rùng mình, còn Chu Cao Hú lại chát giọng nói: “Hoàng Sào thù ta biết, còn Chu Ôn này lại chưa từng nghe qua. Chu Ôn, Trư Ôn, tên này thực là con mẹ nó đồ đại nghịch bất đạo, trư mà bị ôn dịch, đó chả phải muốn nguyền rủa dòng họ Chu của lão tử đây sao?”

Chu Cao Sí sắc mặt tái xanh, y cả giận, rầy: “Nhị đệ, ngươi bớt nói đi một hai câu, Thánh Thượng nghe thấy được, coi chừng cho lột da ngươi.”

Chu Cao Hú cười nói:” Sợ cái gì? Lão nhân lại không có thuật ‘thuận phong nhĩ’.”

Chu Cao Sí đang định lầu bầu thêm, chợt nghe tiếng vó ngựa lộp cộp, đám hộ vệ trở về tay không. Chu Cao Hú nổi cơn giận dữ, hỏi: “Người đâu?”

“Điện hạ tha tội.”, cả đám hộ vệ quỳ mọp trên mặt đất, một người nói với vẻ mặt đau khổ, “Những tên đó thiệt đúng là ma là quỷ, thoắt một cái đã hết thấy tăm hơi.”

“Thúi lắm.”, Chu Cao Hú giơ roi ngựa để lên vai người nọ. Người này run ẩy một chút, không dám nhúc nhích.

Chu Cao Hú vừa tính vung roi, Lạc Chi Dương đưa tay cản lại, cười cười, nói:” Điện hạ bớt giận, bọn bán muối lậu đều là chuột nhắt, lén lén lút lút trốn chui trốn nhủi, lệnh thuộc hạ toàn là mãnh hổ, dùng mãnh hổ tróc chuột nhắt, lấy cái tài to dùng vô việc nhỏ, bắt chuột không được thì mất toi uy phong, có bắt được cũng chả danh giá gì.”

Chu Cao Hú nghe hắn nói, thần sắc hơi dịu, y gật đầu nói: “Không sai, hộ vệ cuả Yến vương phủ ta chả thể đi so đo cùng bọn chuột nhắt tầm thường…”, y khoát tay, nói to, “Đứng lên cả đi!”

Chúng hộ vệ mới dám đứng lên, Chu Cao Sí vui vẻ hỏi: “Đạo Linh tiên trưởng, tình cờ gặp hay ho gấp lần mấy có hẹn hò trước, mời tiên trưởng theo cùng hai anh em ta đi phó yến, được chăng?”

Lạc Chi Dương lắc đầu :”Ngụy Quốc công lại không có mời tui.”

Chu Cao Sí cười nói:”Không quan trọng, Ngụy Quốc công là dượng của ta, cháu trai đưa bạn bè đến nhà dượng dự tiệc, chính là chuyện cực kỳ bình thường. Tiên trưởng lại là đồ đệ lão thần tiên, là trợ giáo cho hoàng thái tôn, những nhân vật trong triều, chẳng thể đếm hết số người muốn kết giao cùng tiên trưởng”

“Thế tử nói đúng đấy.”, Đạo Diễn cũng vui vẻ góp vào, “Ngươi và ta, sư huynh sư đệ gặp mặt, cách gì cũng phải uống chơi cùng nhau hai chén.”

Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, hắn ghé sát vô tai Thủy Liên Ảnh, nói nhỏ: “Diêm bang quấy nhăng quấy nhít tất cả mọi chỗ, duy nhất sợ hãi quan nha. Mà kế sách bây giờ, chỉ có đi lẫn vào cùng quan nha, mới có thể tránh bị tụi nó quấy rầy”

Chu Cao Hú thấy hai người họ cử chỉ thân mật, tự dưng nổi lòng ghen ghét, y lập tức buông thõng hai tay, ho khan hai tiếng thật to.

Hai người nghe, liền tách ra, Thủy Liên Ảnh rảo mắt nhìn mọi người, thần sắc khó khăn, cô miễn cưỡng gật đầu: “Liên Ảnh đang gặp khó, mọi chuyện xin nhờ Lạc công tử lo liệu.”

Lạc Chi Dương cười cười, chắp tay nói:”Tui không thể từ chối thịnh tình của thế tử, đành muối mặt đi theo kiếm chút cơm rượu.”

Chu Cao Sí mừng húm, y nói: “Hay lắm … Dượng ta gặp tiên trưởng nhất định sẽ thích thú vô cùng.”

Chu Cao Hú được cùng giai nhân đồng hành, hai mắt y loé sáng, vội vã bảo hộ vệ nhường hai thớt tuấn mã.

Thủy Liên Ảnh nói: “Tiểu nữ không cưỡi ngựa, một thớt đủ rồi.”

Chu Cao Hú liền làm mặt nghiêm, vui vẻ hỏi: “Cô nương nếu không chê bỏ, mời cô cưỡi chung với ta một ngựa, được chăng?”

Y nói lời vô lại, Thủy Liên Ảnh lặng yên không đáp, cô lạnh lùng nhìn xa xa.

Chu Cao Sí vội nói: “Nhị đệ, nam nữ phải có cách biệt, mình tìm cho cô ấy một cỗ xe mới là phải phép”

Chu Cao Hú giận dữ, y dòm dòm vô huynh trưởng. Chu Cao Sí hiểu rõ tính nết y, làm ra vẻ không thấy, cho đem đến một cỗ xe, mời Thủy Liên Ảnh lên ngồi.

Đoàn người nhắm hướng phủ đệ Ngụy Quốc công thẳng tiến, Chu Cao Hú thỉnh thoảng đưa mắt nhìn vào bên trong xe, tiếc rằng rèm che cửa quá dầy, y không trông rõ được dung nhan nữ tử, không đè nén nổi lòng dục, y bèn lại gần Lạc Chi Dương, cười hi ha, hỏi: “Tiểu dạo sĩ, ngươi cùng cô nương kia liên hệ thế nào”

Lạc Chi Dương nói cho qua: “Chỉ là gặp gỡ sơ sơ.”

Chu Cao Hú lại hỏi: “Nàng họ gì?”

Lạc Chi Dương đáp: “Họ Thủy.”

Chu Cao Hú vỗ đùi, cười to: “Người mang họ lạ kỳ, quả nhiên hình dạng coi thiệt ngon”

Y đột nhiên ghé sát gần Lạc Chi Dương, cười mơn, nói, “Tiên trưởng thuyết phục nàng về làm cơ thiếp cho ta, được không?”

Chu Cao Sí, Đạo Diễn nghe thấy, đều nhăn mặt nhíu mày, chỉ là Chu Cao Hú quen thói hoang dâm, đến ngay cả Chu Nguyên Chương cũng thực tình đau đầu vì y, hai người biết rằng, có khuyên răn cách mấy, y cũng chẳng thèm nghe.

Y nghe Lạc Chi Dương “Ồ” một tiếng, lớn giọng trả lời: “Thủy cô nương là thiên kim tiểu thư, mười ngón tay không quen làm việc bếp núc, cô ấy đâu có thể nấu món gà. Nói đến làm gà, tiểu đạo đây rành lắm, Điện hạ muốn ăn gà kiểu nào? Gà hấp, gà nướng, gà xì dầu, gà xối mỡ, gà nướng trui hay là gà ác hầm nhân sâm với lộc nhung?” (tiếng Trung, kê = gà nghe từa tựa cơ =nàng hầu)

Chu Cao Hú nghe trả lời, y ngẩn tò te, bèn kiên nhẫn nói: “Không phải kê, cái ta muốn nói chính là cơ thiếp.”

“Gà xắt miếng (Thiết quá kê, phát âm na ná như ‘cơ thiếp’) thì phải ướp đá cho đông lạnh rồi mớt xắt mỏng thành lát được.”

Chu Cao Hú tức giận đến hai mắt trợn ngược, y quá bực tức: “Không phải kê, là nữ nhân.”

“Cái gì?”, Lạc Chi Dương kinh hãi thất sắc, “Điện hạ giờ không làm kê, lại muốn làm nữ nhân? Cái đó thiệt khó quá xá trời, kẻ hèn này chỉ là đạo sĩ, không phải thần tiên, biến nam nhân thành nữ nhân, tui hổng có cái bản lãnh đó.”

Chu Cao Hú bản thân hoàng tôn, mỹ nữ hay bảo vật, y muốn gì được nấy, y cứ tưởng đưa đòi hỏi ra, Lạc Chi Dương thể nào cũng phải ưng thuận răm rắp, chẳng dè tiểu tử này nói xiên nói xẹo, nói hổng rõ nghĩa, y nổi hung, hả họng mắng to: “Cẩu đạo sĩ, con mẹ nó ,,, ngươi là thằng điếc hả?”

“Hổng có đâu.”, Lạc Chi Dương cười nói, “Nhị vị điện hạ mới là long tử.” (tiếng Trung, LUNG TỬ = thằng điếc, nói từa tựa LONG TỬ – con rồng, con vua) . Chu Cao Hú biến sắc: “Ngươi nói sao?”

“Nói trật rồi!”, Lạc Chi Dương gãi đầu gãi tai, “Điện hạ không phải long tử, mà là long tôn, lung tử long tôn, ha ha, đúng thế thật, là một cái lung tử long tôn.” Đạo Diễn nghe hắn chữ nọ trớ chữ kia, ông ta , không thể nhịn được, cười ầm ĩ.

Chu Cao Hú mặt mày đỏ gay, y trợn trừng cặp mắt, mũi thở khò khè …

Ngụy Quốc công Từ Đạt lập đại công trùm đời, con trai làm phò mã, con gái gả cho vương tử, danh vọng có một không hai, ông ta chết đi, con trai là Từ Huy Tổ kế thừa tập ấm, phú quý không suy giảm, một tòa phủ đệ Ngụy Quốc phủ nguy nga, khí thế tráng lệ bất phàm.

Mọi người đến Từ phủ, thời khắc đã gần tối, đèn đóm rực rỡ sáng choang. Vừa qua khỏi cổng chính, chợt nghe có người cười to, một nam tử trung niên thân thể khôi vĩ oai vệ đi ra, ông ta níu chặt vào tay Chu Cao Sí, miệng cười, nói: “Hiền điệt dám đến muộn, bộ không sợ bị ta phạt rượu chăng?”

Người tới đúng là Từ Huy Tổ, Chu Cao Sí hàn huyên hai ba câu, rồi y chỉ vào Lạc Chi Dương, vui vẻ nói: “Cữu cữu khoan trách, trên đường, tiểu điệt tình cờ gặp Đạo Linh tiên trưởng, nên có bị trì hoãn một lúc.”

“Đạo Linh tiên trưởng?” Từ Huy Tổ lộ vẻ ngạc nhiên, “Há chẳng phải cao đồ của lão thần tiên, mới vừa được tấn phong trợ giáo cho đông cung à?”

Lạc Chi Dương vui cười chào: “Tiểu đạo xin ra mắt Từ công gia.”

“Thật hay ghê!”, Từ Huy Tổ vỗ tay, cười to, “Mai phò mã vừa mới nói đến đạo trưởng, nói rằng tuổi nhỏ mà đã nhẹ nhàng được tấn phong vào phục vụ đông cung, người thiếu niên đắc chí, tiền đồ không biết sẽ sáng lạn tới đâu.”

Lạc Chi Dương nghe tới chuyện trợ giáo, tức thì thấy thiệt là đau đầu, hắn lập tức đổi chủ đề: “Từ công gia, tui có một người bạn nữ, không biết có thể gửi tạm trong phủ?”

Từ Huy Tổ nhìn vào Thủy Liên Ảnh, ông ta cũng kinh ngạc trước nét diễm lệ rung động lòng người, lập tức gọi một tỳ nữ, sai ả: “Ngươi đưa vị cô nương này vào nội đường.”

Thủy Liên Ảnh nhìn về Lạc Chi Dương, ánh mắt thoáng thay đổi, cô định nói … nhưng lại thôi, Lạc Chi Dương hiểu tâm tư cô, hắn nhỏ giọng: “Đợi cho một lúc, tui sẽ vô đón cô.”

Thủy Liên Ảnh mặt hơi gợn buồn, cô đi theo tỳ nữ.

Mọi người nói nói cười cười, họ bước vào một sảnh đường. Bên trong, giữa khách khứa tấp nập, một nam tử áo hoa ở đàng trước, y mặt trắng, tóc ngắn, tuổi tác ước tứ tuần, Mai Ân ngồi cạnh đấy, đang trò chuyện. Thấy đoàn người, nam tử áo hoa vui vẻ nói: “Hai hiền điệt giờ mới đến à?”

Chu Cao Sí đến hành lễ: “Điệt nhi kính chào Vương thúc.” Kế đó, Chu Cao Hú cũng cúi chào ra mắt, Đạo Diễn vừa chắp tay, vừa nói nhỏ cùng Lạc Chi Dương: “Vị này là Thục vương điện hạ.”

Lạc Chi Dương có nghe Tịch Ứng Chân nói qua về nhân vật hoàng tộc, . Chu Nguyên Chương đông con, ông ta có hơn hai mươi người, Thục vương đứng hàng thứ mười một, tên một chữ duy nhất là Cách, người này học vấn uyên bác, ưa thích văn chương, cai trị rất tốt đất Thục. Chỉ thấy hắn đứng lên, nâng hai đứa cháu dậy, hỏi: “Tứ ca còn chưa vào kinh hả?”

Chu Cao Sí cười nói: “Thưa, phụ thân bận canh phòng biên giới, đến cuối tháng này mới về kinh.”

“Ta hồ đồ mất rồi.”, Thục vương vỗ trán, cười ầm, “Mấy hôm trước đây, Mông Nguyên xua quân xâm nhập, Tam ca, Tứ ca nhất định đều bận điều binh khiển tướng, ôi, so sánh mà nói, đất Thục thái bình vô sự, thực sự khiến ta đây hổ thẹn.”

“Thái bình vô sự mới là phúc cho thiên hạ.”, Đạo Diễn mỉm cười, “Lẽ ra điện hạ phải lấy thế làm vui thích chứ.”

Thục vương liếc y một cái, nói: “Đạo Diễn đại sư nói đúng, thái bình khó lòng có được, thật may mắn ghê gớm. Nghe nói lão thần tiên pháp thể không tốt, chẳng hiểu thực sự có đúng thế không?”

Đạo Diễn đáp: “Thân thể gia sư hơi khiếm an, cũng may, không đáng ngại lắm.”

Mai Ân bước đến, hân hoan nói: “Đạo Diễn đại sư, còn chưa giới thiệu lệnh sư đệ một chút?”

Đạo Diễn đáp trả: “Phụ mã gia kim khẩu đã khai, một chuyện không phiền hai chủ.”

Mai Ân cười cười, y nói sơ sơ về Lạc Chi Dương, Thục vương ngạc nhiên: “Túc hạ còn trẻ mà đã được vậy, thật sự khiến cho người ta khó tưởng tượng nổi.”

Lạc Chi Dương thuận miệng nói đôi câu sáo ngữ đáp lễ

Mai Ân lại chỉ vào một lão già ngoài năm mươi đang ngồi cạnh Thục vương: “Giới thiệu với tiên trưởng, vị đại nhân này là Phương Hiếu Nhụ, thầy dạy học cho thế tử của Thục vương, ngài là một vị đại túc nho đương thời .”

Phương Hiếu Nhụ chắp tay, vẻ mặt thập phần kiêu ngạo.

Mai Ân lại chỉ một lão giả tướng mạo uy nghi: “Đây là Trường Hưng hầu Cảnh Bỉnh Văn Cảnh đại nhân.”

Lạc Chi Dương trong lòng nhảy dựng, hắn đưa mắt nhìn chăm chú, thấy Cảnh Bỉnh Văn vóc dáng không cao, người to ngang, râu tóc rậm và bạc trắng .Cảnh Bỉnh Văn cũng không đứng dậy, khẽ gật đầu. Mai Ân lại chỉ một công tử trang nhã, vui vẻ nói: “Đây là công tử Cảnh Tuyền của Cảnh đại nhân, sắp sửa lấy công chúa Bảo Huy. Đạo Linh tiên trưởng, các ngươi ngang tuổi, cũng nên kết thân nhau.”

Lạc Chi Dương cảm giác một luồng nộ hoả vô danh xộc lên đỉnh đầu, khiến hắn mặt mày đỏ ửng, hai vành tai nóng rẫy, Hắn quan sát Cảnh Tuyền, y vóc dáng khá cao, da dẻ trắng nõn, mày kiếm mắt sáng, không thiếu nét uy vũ. Cảnh Tuyền nghe Mai Ân giới thiệu như vậy, y đứng lên, hướng vào Lạc Chi Dương, chắp tay cười nói: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Lạc Chi Dương trong lòng bực bội, mặt nặng như chì, hắn cũng không hoàn lễ. Mai Ân thấy hắn thất thố, ông ta nhăn tít hàng lông mày, Cảnh gia phụ tử tự thấy bị coi thường, mặt họ cũng khó đăm đăm.

Lạc Chi Dương đang cơn bực tức, hắn trực giác bị người nhìn chăm chú, hắn đưa mắt trông lên, đàng sau Thục vương có một lão già, râu tóc muối tiêu, mặt đầy da mồi, gò má bên trái có một vệt nám đen, lão ta đang chú tâm nhìn hắn cực gắt, trong lòng thấy quá khó hiểu, Lạc Chi Dương dựa theo hướng quan sát cuả lão, đã phát hiện ông ta đang trố mắt vô mảnh ngọc hình bán nguyệt Lạc Thiều Phượng để lại.

Lạc Chi Dương sực nhớ tới di thư Lạc Thiều Phượng, lòng hắn đột ngột bốc lên một trận kinh hoàng. Di thư bảo, ai nhận ra khối ngọc đó, tất là bạn thân thiết của Lạc Thiều Phượng. Ý nghĩ này làm hắn quên hẳn thân mình đang ở chốn nào, hắn trỏ ngón tay vào lão già, hỏi: “Mai phò mã, vị lão tiên sinh này là ai?”

Lão già đang mải nhìn khối ngọc đến ngẩn người, bỗng nhiên bị hỏi tên, lão hốt hoảng dời ánh mắt. khỏi Lạc Chi Dương. Gã này đã không đáp lễ Cảnh gia phụ tử, lại đi hỏi tên một lão già vớ vẩn, tính tình Cảnh Bỉnh Văn thâm trầm thì hãy còn dằn bụng được, Cảnh Tuyền đã biến sắc, lỗ mũi y hừ lạnh một tiếng.

Mai Ân cũng bị sửng sốt, lão gượng cười, nói: “Đáng xấu hổ quá, vị lão tiên sinh này ở trong phủ đã rất lâu, mà ta còn chưa từng hỏi qua tên họ hắn!”

Lão già vẻ mặt sợ hãi, lão liên tục chắp tay vái chào, miệng ấp úng: “Không dám, không dám…”

Thục vương liếc lão, cười nói: “Dượng hai nó không có hỏi, nên ta cũng chưa nói. Vị tiên sinh này họ Quách, tên Nhĩ Nhữ, đang làm nhạc sĩ trong vương phủ ta, ngón đàn tỳ bà rất cao thâm, có một không hai đấy.”

Quách Nhĩ Nhữ chợt bị mọi người để mắt tới, lão đành cúi đầu, chắp tay, không giấu nổi vẻ sợ hãi.

Mai Ân cười hỏi: “Quách tiên sinh hẳn là sẽ tham gia Lạc Đạo đại hội?”

Thục vương cười: “Ta chưa thể nói.”

Mai Ân chỉ tay vào ông ta: “Điện hạ khôn nhỉ, định qua mặt ta chăng?”

Y dừng lại một chút, rồi nói thêm, “bàn về âm nhạc, Đạo Linh tiên trưởng đây cũng là một hảo thủ, ngày đó, trong ngự thư phòng, hắn hợp tấu sáo cùng đàn của công chúa Bảo Huy, đến ngay cả bệ hạ cũng không ngớt lời ngợi khen “

Mọi người nghe thế, họ đều bị động dung, Cảnh Tuyền dòm vào Lạc Chi Dương, trong mắt có nét nghi hoặc, Thục vương lại chú ý đến cây sáo Không Bích, hàng lông mày ông ta se sẽ nhăn nhíu, ông có vẻ đang suy tư. Lạc Chi Dương thấy ông ta để ý đến cây sáo, hắn chợt ngấm ngầm sợ hãi, thầm hối hận đã đem sáo ngọc theo bên mình. Thục vương là huynh muội với Chu Vi, hẳn đã từng có thấy qua cây sáo ngọc trong cung công chúa.

Còn đang sợ hãi, hắn chợt nghe Phương Hiếu Nhụ ho khan một tiếng, lão ta lớn tiếng hỏi: “Tiên trưởng tài nghệ uyên bác, không hiểu đã học qua những kinh điển nào?”

Lạc Chi Dương sững sờ, hắn cả đời ít đọc sách, dĩ nhiên cũng chưa có học qua cái món quái quỷ “kinh điển” nào, trong lúc bị kẹt, hắn nói đại: “Tui chỉ học một bộ kinh điển là bộ ‘Linh Phi kinh'”.

“Linh Phi kinh?”, Phương Hiếu Nhụ mặt ngu ngơ, “Đó là cái kinh điển gì?”

Cảnh Tuyền một bên chen vào: “Hình như là một bộ đạo kinh.”

Phương Hiếu Nhụ “hừ” một tiếng, giọng rắn rỏi, “Xin lỗi ta có hơi mạo muội, cái Phương mỗ hỏi chính là kinh sách của Nho gia, một trong số Tứ Thư Ngũ Kinh, tiên trưởng chuyên bộ nào?”

“Cái đó hả?”, Lạc Chi Dương lên hết gân, đáp: “Có đọc sơ sơ hai bộ, nhưng bảo là chuyên, cũng khó nói.”

Cảnh Tuyền cười ầm, mặt đầy vẻ khinh miệt. sắc mặt Phương Hiếu Nhụ âm trầm, lão lớn tiếng: “Tiên trưởng như vậy là không được, làm trợ giáo trong đông cung, nếu không học rộng, không thông nho gia điển tích, thì trợ cái gì cho trữ quân?”

Mai Ân vốn biết rõ người này cổ hủ, nghe giọng lão không hay, ông ta vội nói: “Phương đại nhân nói hơi nặng, tiên trưởng là đạo sĩ, dĩ nhiên chuyên cần Đạo kinh, đại nhân là nho sĩ, đương nhiên trì Nho kinh.”

“Lời đó vô nghĩa.”, Phương Hiếu Nhụ lắc đầu lia lịa, “Đạo gia bàn luận chuyện huyễn hoặc, không thực tế, muốn lo việc thiên hạ, cần phải đề cao Nho học của ta. Hai triều đại nhà Hán nhờ tôn vinh Nho học mà bền vững lâu, Ngụy Tấn vì ưa chuộng thứ học thuyết hão huyền mà diệt vong. Tương lai, thái tôn lên làm vua, là bậc chí trọng của thiên hạ, cần có được chính nhân kề cận giúp đỡ, tôn vinh Khổng Mạnh, luận bàn nhân nghĩa, chuyên lo giữ chính sự. Nếu chỉ kề cận bọn hòa thượng đạo sĩ, há chẳng phải sẽ phá hư giang sơn Đại Minh ta sao.”

Lạc Chi Dương không biết phải nói năng ra sao, hắn bị lão mắng, trong lòng cu cậu không mấy thích thú, ” Hòa thượng Đạo sĩ” bốn từ, khoan kể Tịch Ứng Chân, đến Đạo Diễn cũng bị lão gộp vô mà mạt sát,

Lạc Chi Dương đảo mắt nhìn quanh, kịp thấy Thục vương vuốt chòm râu dài, dường như ông cho rằng chẳng có gì quan trọng, hắn không khỏi nghĩ thầm: “Phương lão nhân mạt sát mình rát mặt, hay là do ý của Thục vương? Ta mới diện kiến vị Vương gia này lần đầu, cớ sao lão họ Phương mắng thẳng mặt ta đồ vô tích sự?”

Đang còn chưa thấm thía hết, hắn chợt nghe Đạo Diễn cười nói: “Lời của Phương đại nhân đó sai rồi. Hòa thượng, Đạo sĩ thì sao? Đạo Diễn mỗ không dám nói mình rành rẽ Nho học, nhưng thật sự cũng đã từng đọc qua Tứ Thư Ngũ Kinh, nhưng không hiểu, Phương đại nhân là bậc học rộng Nho giáo, có từng xem qua vài quyển kinh Phật chưa?”

Đến ngay cả mắt lão cũng không nhìn vào nhà sư, Phương Hiếu Nhụ thản nhiên trả lời: “Kinh Phật của người Hồ nói lời dối trá, Phương mỗ không thèm để mắt tới.”

Đạo Diễn cười mà rằng: “Hòa thượng có thể thông hiểu Nho học, nho sinh lại không biết kinh Phật, nói như vậy, về cao minh, nho sinh