Chương 45 : Lạc Ðạo Ðại Hội - Dịch: livan

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: livan

Nguồn: https://lpktronbo.wordpress.com

“Ðạo Diễn!”, Yến vương lạnh lùng ngắt lời lão, “Ðủ rồi.”Ðạo Diễn bị khựng: “Chính vì…”“Ta cũng biết tình thế không ổn,”, Yến vương vẫn bình tĩnh, “Mọi chuyện phó mặc ông trời, cócưỡng cầu cũng không được, huống chi Ðạo Linh sư đệ ngoài mềm mỏng nhưng trong cứng rắn,hắn tự có chủ trương, hắn theo ai, làm gì, đâu đã đến nhà ngươi có thể bảo ban được?”. Ông vừanói, vừa chăm chú nhìn Lạc Chi Dương.Lời này thật vô cùng hợp tâm ý Lạc Chi Dương, hắn bèn hai tay ôm quyền, cười hì hì vái Yếnvương.Yến vương mỉm cười, cất cao giọng gọi: “Ðem rượu ra đây.” Hai mgười phục dịch bưng hồ rượuvà mấy cái chén đưa lên, Yến vương rót ra bốn chén, nói: “Khó có được một buổi tối đẹp, khókiếm được tri kỷ, Ðạo Diễn sư huynh, Ðạo Linh sư đệ… Tam Bảo, Chu Lệ kính các vị mộtchén.”Lạc Chi Dương nhấc chén uống ngay, Ðạo Diễn hơi do dự, rồi cũng từ từ uống cạn. Trịnh Hoàkhông dám nhận chén rượu, y sợ hãi thưa: “Thật đáng chết, đáng chết,.. tiểu nhân làm sao dámcùng điện hạ đồng ẩm.”“Cái gì dám với không dám?”, Yến vương vỗ nhẹ vô đầu vai y, “Cho ngươi uống, ngươi cứuống, uống xong chén này, ngươi sẽ hết là thái giám của ta nữa, mà là thần tử, quân thần mộtlòng, chẳng có gì phải phân biệt nhau.”Trịnh Hoà cảm giác máu nóng hừng hực dâng lên tận cánh mũi, y bỗng nhiên đổ lệ tràn trề haimắt, toàn thân run rẩy, y vén tay áo, nâng chén, một hơi uống cạn.Yến vương lẳng lặng nhìn y cạn chén, ông lại tự rót đầy một chén rượu, xoay xoay chén tronglòng bàn tay, hai mắt dõi nhìn ra mặt sông, hàng lông mày nhăn tít lại.Lạc Chi Dương thông cảm tâm tư của ông. Hắn thầm nghĩ, sinh vào cửa đế vương, cuộc sốngđược nhiều nét phong quang, vậy mà ông nhận chịu nhiều phiền não hơn bất cứ ai khác, tuy oaichấn thiên hạ, Yến vương bị số kiếp long đong, trước tiên là cha mẹ nghi kị, sau bị huynh đệhãm hại, bị cháu ruột bày mưu tính kế huỷ diệt mà ông không thể vung tay phản kích, lại khôngthể tự minh chứng sự trong sạch. Lạc Chi Dương cảm thấy nếu thay vào là hắn, thể nào cũng sẽđau đầu chết được.Thuyền hoa cập bến, Lạc Chi Dương chào giã biệt Yến vương, nhưng không còn ngựa, hắn dànhphải lội bộ trở về nhà.

Về đến “Dương Minh quán”, hắn mới biết Xung đại sư phái người đưa thớt ngựa trả đạo quán,đạo sĩ tri khách không thấy Lạc Chi Dương đâu, bèn cầm giữ người trả ngựa, làm ầm ĩ lên, chotới khi y thấy Lạc Chi Dương mới chịu buông tha cho người nọ.Mấy ngày sau đó, Lạc Chi Dương lòng dạ thắc thỏm, sợ Xung đại sư lại sắp đặt quỷ kế, hắn suốtngày lo lắng đề phòng, cứ mượn cớ luyện tập nhạc khí, nằm ườn tại “Dương Minh quán”, lấytĩnh ứng phó động, chờ biến chuyển, chẳng dè, mấy ngày này gió êm sóng lặng, Xung đại sưchẳng chút âm hao, Yến vương cũng không có động tĩnh gì, chỉ mình Chu Duẫn Văn quá coitrọng thắng bại trong cuộc thi “Lạc Ðạo Ðại hội”, ngày nào cũng phái người đưa tới thức ăn chaynấu nướng ngon lành. nói để bồi dưỡng, nhưng thật sự để ngầm dò xét tình hình tiến triển củaLạc Chi Dương tập diễn tấu những nhạc khí các loại khác nhau.Lạc Chi Dương không khoái đồ chay, hắn chuyển cho lũ đạo sĩ trong đạo quán. Bọn này ăn thíchkhẩu, càng thêm ái mộ vị “Sư thúc tổ”, càng cảm kích đến rơi nước mắt, mà không biết rằng “Sưthúc tổ” hàng đêm lẻn trốn ra ngoài tìm mua gà béo rượu nồng, toàn đạo tràng ăn chay uốngnhạt, hắn nốc rượu hoàng hoa, một tay gẩy đàn cầm, một tay tọng từng khối thịt vô miệng, ngườibên ngoài vân phòng cứ ngỡ hắn đang khổ luyện nhạc khí, thảy đều im hơi lặng tiếng, không aidám lại gần nửa bước.Qua được vài hôm nữa đến sinh nhật Chu Nguyên Chương, cũng chính là ngày mở màn “LạcÐạo đại hội” . Sáng sớm hôm đó, Ðạo Thanh đến gõ cửa, y hết sức phấn khích, mồm miệng bahoa, chưa tới giờ Mão đã thúc giục Lạc Chi Dương xuất phát, y triệu tập một nhóm đạo sĩ tiền hôhậu ủng đi mở đường.Tin tức đã loan truyền từ trước, dân chúng kinh thành đều trông ngóng ngày hôm nay, họ tụ tậpgià trẻ lớn bé đứng đông nghìn nghịt hai bên đường, đàng sau bức tường người của cấm quânngăn chặn không cho tràn xuống lòng đường, bọn chúng đao thương kiếm kích đan ken nhưrừng, hệt như sắp xung trận đụng độ giặc dữ.Ðại hội có ba cửa quan, cửa thứ nhất là vòng sơ khảo, tỉ thí “Ngũ nhạc” ngay trên quảng trườngtrước Ngọ môn, thí sinh trình tấu năm loại nhạc khí, chọn lấy mười người vào cửa thứ nhì là cửa“Huyền Âm” để tuyển ba người vào vòng “Quân Thiên” tỉ thí trong cung điện do chính ChuNguyên Chương chấm điểm quyết định thắng thua.Lạc Chi Dương cưỡi ngựa thẳng đến Ngọ môn, tại lối vào, hắn gặp nhóm Hoàng Tử Trừng, TềThái cùng Trác Kính theo ngả khác tiến đến. Lạc Chi Dương cùng lũ hủ nho này ngoài mặt thềthốt trung thành Thái tôn, trong lòng lại ẩn chứa nhiều ý đồ rất khúc mắc. Lạc Chi Dương ngạihai lão Hoàng, Tề vì họ học rộng, nhưng hắn thấy họ nghị luận không thiết thực, ngược lại,Hoàng, Tề hai người hận Lạc Chi Dương thiếu niên ngông cuồng, đã đến chia sẻ bớt quyền lựccủa họ trong đông cung, những kế sách gì của hắn đưa ra, dù dúng dù sai, họ đều phản bác mộtchặp, họ cứ chặn, ngáng chân hắn như một vách tường, khiến hắn phát ngán. Chu Duẫn Văn hếtlòng tin tưởng nho học, y vô cùng khoan dung bọn nho sinh này, cứ để mặc họ kèn cựa Lạc ChiDương, thậm chí còn khen họ là những bậc túc nho thông thái nhất thiên hạ.Thoạt đầu, Lạc Chi Dương tức giận, dần dà hắn bị chèn ép riết cũng hết thấy nản, hắn vất bỏ hếtchính sự sang một bên, ngày ngày lấy chuyện đấu khẩu cùng Hoàng, Tề làm thú tiêu khiển. Do đó, công chuyện trong đông cung trở thành bê trễ, một chuyện tầm thường bỏ qua mất dăm bangày không giải quyết xong. Cũng may quan Hộ Bộ Thị Lang Trác Kính đối nhân xử thế côngbằng, ông rất có tài về hành chính, mới đầu ông cũng không ưa Lạc Chi Dương, sau khi công táccùng hắn một thời gian, cũng giúp đỡ hắn khá nhiều, mỗi khi có tranh chấp trong đám, ông taluôn gắng sức hoà giải, sinh ra đắc tội với Hoàng, Tề, ông ta cắn răng chịu đựng những tức giậncủa bọn hai người nọ.Bốn người gặp nhau giữa đường, Hoàng, Tề hai người thầm chửi: “Lỗ mũi trâu”, bụng Lạc ChiDương cũng mắng “Lũ hủ nho chua, thối.”Trong bụng thì chửi bới nhau, nhưng ngoài mặt vẫn cứ như không, vẫn trò chuyện qua lại.Hoàng Tử Trừng vẻ tỉnh khô, nói: “Ðạo Linh tiên trưởng, cái vinh nhục của đông cung, thể diệncủa Thái tôn đều giao phó vào trong tay một mình nhà ngươi.”“Giao cái rắm.”, Lạc Chi Dương mắng thầm, “Tất cả đều là ta bị Hoàng lão cẩu mi hại á.”“Hoàng đại nhân nói thật chính xác.”, Tề Thái chõ hai mắt lên trời, không thèm nhìn đến ai khác,lão thuyết: “‘Lễ nhạc’ xuất xứ từ ‘lục nghệ’ của Khổng Tử‘, người xưa bảo: ‘Nhạc là mối hoàhảo của thiên địa, lễ là trình tự của thiên địa, chả thể nào hữu lễ vô nhạc, hữu nhạc mà không lễắt không xong, khi tiên trưởng tấu nhạc, trước tiên phải giữ cho đủ lễ trong lòng, bằng không, âmthanh trình tấu cũng sẽ chỉ là một mớ hỗn độn mơ hồ”“Tui hiểu rõ rồi.”, Lạc Chi Dương cười nói, “Ý của Tề đại nhân chính là nói tui không đủ lễ sổ,chơi nhạc hàm hồ”“Ðâu có vậy…” ,Tề Thái thản nhiên đáp, “Tề mỗ nói câu đó, muốn tiên trưởng hiểu cái lý nhấtthể giữa nhạc và lễ, trong đại hội, nếu tiên trưởng đoạt khôi nguyên, bọn mình ai nấy đều đượcphần thơm lây.”Lạc Chi Dương cười nói: “Tui mà thua, lão nhà ngươi liền cũng có phần.” Tề Thái hai mắt trợnngược, đang định phát tác, Hoàng Tử Trừng đã nháy nháy mắt làm hiệu với ông ta, y cười nói:“Tiên trưởng nói gì vậy? Tất cả mọi người cùng làm việc trong đông cung, vui buồn, vinh nhụccùng chịu chung với nhau.” Lão nói ra rả nghe có lý, khẩu khí lại rất có nét đùa cợt.“Ðã có Hoàng đại nhân thốt ra những lời ấy, coi như đủ dùng rồi.” Lạc Chi Dương cười cười,“Tui mà thua, nhất định sẽ tâu lên Thánh Thượng, tất cả do Hoàng đại nhân không tốt, ngày nàocũng kiếm cớ kèn cựa, khiến tui không đủ tĩnh tâm mà luyện tập nhạc khí, Thánh Thượng nếu cótrừng phạt, mong ngài trước phạt Hoàng đại nhân, thì mới hợp lý.”Hoàng Tử Trừng da mặt đỏ ửng, y cả giận nói: “Ðạo Linh, ngươi chớ có nói càn.”Lạc Chi Dương cười vang: “Không phải vinh nhục cùng chia sẻ sao? Vừa mới phát biểu trongcâu nói, đã vứt bỏ nhanh như đánh rắm, kêu một cái phẹt?”“Ngươi, ngươi……” Hoàng Tử Trừng tức giận đến chòm râu phát run, “Ngươi vũ nhục ngườiđọc sách….”

Trác Kính thấy tình thế không ổn, vội can thiệp: “Chư vị, nhạc xuất phát từ trong lòng, đại hộisắp diễn ra rồi, tất cả hãy chấm dứt chuyện gây rối loạn tâm tư tiên trưởng.”

— hết chương 45 —