Chương 22 : Hà Hàm Hải Đạm 1

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Hà Hàm Hải Đạm : Ở cửa sông, nước sông làm biển bớt mặn)

Lạc Chi Dương trong lòng máy động, hắn cũng đứng lên, lấy cớ cần đi giải, bám theo sau Chu Cao Hú. Quả nhiên, tiểu tử kia ra sân, rảo bước đi thẳng vào hậu đường. Lạc Chi Dương mắng thầm, hắn bước thật nhanh, đuổi kịp, khi đến một vòm cửa rộng, hắn đã bị hai tên gia đinh chặn đường, một đứa bảo: “Đàng sau là nội đường, nam tử không thể vào. “

Lạc Chi Dương bình tĩnh hỏi: “Người vừa đi vô chả phải nam tử là gì?”

“Có khác chứ!”, gia đinh nói, “Cao Hú điện hạ là cháu Từ công gia, ngài phải vô hậu đường bái kiến cữu mẫu, biểu muội.”

Lạc Chi Dương không làm gì khác được, hắn đành phải nhờ: “Làm ơn nhắn cho Thủy tiểu thư, Thủy Liên Ảnh trong đó rằng ta đang ở đây chờ cô ấy ra.”

Gia đinh chịu lời, đi vào, mãi thật lâu, cũng không thấy trở ra. Lạc Chi Dương nghi Chu Cao Hú quỷ háo sắc, to gan làm càn, nếu để Thủy Liên Ảnh bị hắn tìm gặp được, rất có chỗ đáng lo ngại. Nghĩ vậy, hắn sốt ruột, xoay người ước lượng tường rào, muốn tìm cách lẻn vô hậu đường.

Còn đang đứng ngó ngó, bất giác có người áp vô gần, đưa tay chụp vào đầu vai hắn. Lạc Chi Dương không chút nghĩ ngợi, hắn quài ngược tay giữ chặt mạch môn người tới, lúc quay đầu nhìn lại, đã thấy Quách Nhĩ Nhữ há hốc mồm, đớ lưỡi, lão đang nhìn nhìn vô hắn.

Lạc Chi Dương vội buông tay, hỏi: “Quách tiên sinh sao lại ở đây?”

Quách Nhĩ Nhữ trấn định―tinh thần xong, lão thấp giọng nói: “Xin theo ta ra chỗ khác nói chuyện. “, rồi lão xoay mình bước đi.

Lạc Chi Dương trong lòng nghi hoặc, bèn đi theo, đến một góc khuất, Quách Nhĩ Nhữ quan sát bốn phía không người, mới quay lại nói: “Xin hỏi tiên trưởng, món đồ trăng non, hạ tuần, cuối tháng … là xuất xứ từ đâu?”

“Trăng non, hạ tuần, cuối tháng …”, Lạc Chi Dương nghĩ ra ngay, hắn cầm miếng ngọc hình bán nguyệt đưa lên: “Ông hỏi cái này?”

Quách Nhĩ Nhữ chăm chú nhìn khối ngọc một lát, đột nhiên lão thò tay vô bọc lấy ra một mảnh ngọc quyết, cũng hình bán nguyệt, trong suốt. Hai khối ngọc để cạnh nhau, thật nhất thời khó phân biệt.

Lạc Chi Dương giật mình, hỏi: “Quách tiên sinh, sao ngài cũng có ngọc quyết?”

Quách Nhĩ Nhữ cất ngọc quyết xong, lão nghiêm sắc mặt, hỏi: “Ngươi hãy nói trước, món đồ trăng non, hạ tuần, cuối tháng của ngươi từ đâu ra?”

Lạc Chi Dương đành phải nói: “Là nghĩa phụ tui cho tui.”

“Nghĩa phụ?”, Quách Nhĩ Nhữ trầm ngâm hỏi, “Ông ấy họ gì?”

Lạc Chi Dương đáp: “Họ Lạc!”

“Lạc Thiều Phượng?”, Quách Nhĩ Nhữ sắc mặt đại biến, lão buột miệng hỏi, “Ông ta hiện đang ở đâu?”

Lạc Chi Dương ảm đạm trả lời: “Đã chết rồi.”

“Chết?”, Quách Nhĩ Nhữ sững sờ, “Ông ấy … ông ấy chết như thế nào?”

Lạc Chi Dương nghiến răng: “Bị người ta hại mà chết.”

“Cái gì?” Quách Nhĩ Nhữ giật nẩy mình, gương mặt già nua đột nhiên nhăn nhúm lại, ông lắp bắp, “Ai …ai giết vậy?”

Lạc Chi Dương thấy lão mặt mày kỳ lạ, hắn quá ngạc nhiên, bèn hỏi: “Quách tiên sinh, tiên sinh không sao chứ?”

Quách Nhĩ Nhữ toàn thân run rẩy, mặt đầy nét sợ hãi, lão bỗng nuốt ực một ngụm nước miếng, rên rỉ giọng nói: “Đã đến rồi đây, thật sự là đã đến rồi.”

“Cái gì đến?”, Lạc Chi Dương dòm Quách Nhĩ Nhữ, đột nhiên hắn thoáng động trong óc, hỏi ngay, “Quách tiên sinh, tiên sinh biết hung thủ là ai hả?”

Quách Nhĩ Nhữ khẽ giật mình, hai mắt chớp chớp, thần sắc lão thê thảm, nửa như khóc nửa như cười. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tứ phía yên lặng như tờ, bỗng nhiên trời nổi một trận gió, bóng lá lay động, toát một làn không khí ma quái lan toả khắp chốn.

Quách Nhĩ Nhữ im lìm thật lâu, Lạc Chi Dương sốt ruột, đưa tay níu chặt vào vạt áo lão, miệng lạnh lùng hỏi: “Hung thủ rốt cuộc là ai?”

Quách Nhĩ Nhữ run rẩy một chút, đôi mắt đột nhiên ứa lệ ròng ròng, Lạc Chi Dương tuy định gặng hỏi, nhưng nhìn bộ dạng đó, hắn lại không đành lòng. Còn đang do dự, chợt nghe có người nói: “Quách tiên sinh có ở đây không?”

Lạc Chi Dương ngoái đầu nhìn, chỉ thấy một gia đinh đứng ở chỗ tối, mặt mày không rõ nét, Quách Nhĩ Nhữ run giọng hỏi: “Chuyện gì thế?”

Gia đinh thưa: “Thục vương cho gọi. “

Quách Nhĩ Nhữ đưa tay lau nước mắt, chấn chỉnh y quan, rồi nói: “Được, ta ra ngay. “

Lạc Chi Dương giữ chặt tay ông: “Tiên sinh còn chưa nói xong mà. “

Quách Nhĩ Nhữ gượng cười: “Chuyện này khá dài, sau bữa yến tiệc, ta và ngươi tìm một chỗ yên ắng, mình thương nghị kế lâu dài.”

Trước mặt gia đinh, Lạc Chi Dương không tiện nhiều lời, hắn đành phải buông lão già, đưa mắt nhìn theo bóng dáng ông khuất dần trên lối đi ra tiền sảnh.

Lạc Chi Dương đầu óc lùng bùng, hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, thật không ngờ gặp được bạn cố tri của nghĩa phụ tại đây, nghe cách ông ta nói chuyện, Quách Nhĩ Nhữ tựa hồ biết hung thủ là ai, chỉ chờ tan tiệc thì tìm đến hỏi ông, mọi bí ẩn sẽ được phơi bày ra.

Thoáng hiện trong đầu hắn hình ảnh Lạc Thiều Phượng chết thảm, Lạc Chi Dương bỗng nổi hung, nắm tay phải thành quyền mà đập ầm ầm lên tường, cái đau nhức từ tay giúp hắn lấy lại bình tĩnh, trong óc chợt nhớ đến Thủy Liên Ảnh, hắn vội vã quay trở về chỗ vòm cửa, trông thấy gã gia đinh kia, chẳng có Thủy Liên Ảnh, hắn gần muốn đứng tim, vội hỏi: “Thủy tiểu thư đâu?”

Gia đinh cúi khom người nói: “Thủy tiểu thư không có ở nội đường, tiểu nhân nghe phu nhân bảo là cô ấy chỉ ngồi chơi một lát, đã cáo từ mà đi rồi.”

“Đi rồi?”, Lạc Chi Dương giật mình, “Đi đâu vậy?”

Gia đinh nói: “Ra ngoài phủ.”

Lạc Chi Dương không khỏi ngạc nhiên, sao cô gái này lại tự ý bỏ đi, còn may, cô ta đi trước một bước, tránh thoát bàn tay ma mãnh của Chu Cao Hú. Nhưng cô đi một mình, bản thân lại chẳng có võ công, nếu rủi ro gặp Diêm chúng, e rằng khó thoát kiếp nạn. Hắn lập tức chạy ra cửa chính, dõi mắt trông khắp, con phố dài vắng lặng, từ nơi xa chập chờn ánh sáng nhàn nhạt như ma trơi của mặt nước hồ.

Lạc Chi Dương hỏi người canh cửa, gã nọ nói: “Người ra vào nhiều không để ý nên không thấy. Tựa hồ có một nữ tử đi ra ngoài theo lối cưả hông, cô đi về hướng nào, thực tình không biết”

Hăn tìm hỏi một tên gia đinh khác, cũng không khá gì hơn.

Lạc Chi Dương đã định ra cửa đuổi theo, hắn lại sợ đứt mất manh mối cái chết của nghĩa phụ, còn đang lưỡng lự, chợt nghe có người kêu gọi, ngoái trông lại, đã thấy Đạo Diễn.

Hòa thượng vui vẻ hỏi: “Sư đệ sao lại ra đây, làm vi huynh tìm chết thôi.”

Lạc Chi Dương rầu rĩ nói: “Thủy cô nương đi rồi. “

Đạo Diễn vội hỏi rõ sự tình, y trầm ngâm, rồi bảo: “Hẳn cô ấy có việc gì quan trọng nên phải vội vã rời đi, nhưng nàng đi rồi … cũng hay,”

Lạc Chi Dương hỏi: “Tại sao?”

Đạo Diễn thở dài: “Chu Cao Hú to gan lớn mật, sư đệ muốn che chở cho nàng kia, không khỏi gây hiềm khích với hắn. Bọn long tử long tôn đó, có thể tránh thì tránh liền, nếu không có gì là vạn bất đắc dĩ thì chớ khá trêu chọc bọn hắn.”

Lạc Chi Dương trong lòng đang bực, hắn nói: “Chu Nguyên Chương sao không quản bọn hắn… “

Đạo Diễn không đợi hắn nói dứt, kéo hắn rời cửa chính, xuyên qua một hoa viên, đến ẩn mình dưới một hòn giả sơn, nhìn xem bốn phía không người, y mới hạ thấp giọng nói: “Đây là địa phương nào mà sư đệ dám gọi thẳng tên cúng cơm của hoàng đế? Thánh Thượng gì cũng hay, cũng giỏi, chỉ duy nhất cưng chiều con cháu, để liên tục nảy sinh ra biết bao chuyên rắc rối, vì thế, đã đưa đến cái tình thế náo loạn hiện nay”

Lạc Chi Dương tò mò hỏ: “Tình thế gì vậy?” .

Đạo Diễn cười cười, hỏi trở lại: “Chắc sư đệ cũng biết tại sao Phương Hiếu Nhụ cùng Cảnh Tuyền chẳng nể mặt mũi ta chút nào?”

Lạc Chi Dương lắc đầu, Đạo Diễn vẫn cười nói: “Chả vì cái gì khác hết, bọn hắn là phe thái tôn, ta đứng về phe Yến vương.”

“Phe Yến vương, phe thái tôn?”, Lạc Chi Dương trĩu nặng lông mày, “là những cái quỷ quái gì vậy?”

Đạo Diễn lườm hắn một cái, y lắc đầu, thở dài: “Sư đệ vô làm quan trong triều đình, nhưng không có chút hiểu biết gì về việc này, thật sự là ‘Thằng mù cưỡi ngựa đui, nửa đêm rong ruổi trong rừng thẳm’, mai mốt có chết cũng chẳng rõ mình chết vì cái gì!”

Lạc Chi Dương cười, nói: “Tiểu đệ dốt nát ngờ nghệch, chỉ mong được sư huynh chỉ giáo.”

Đạo Diễn giải thích: “Thánh Thượng đông con trai, lớn nhỏ hơn hai mươi người, nhưng những người thực sự có quyền thế cộng không quá chín, là Tấn vương,Yến vương, Chu vương, Ninh vương, Liêu vương, Cốc vương, Thục vương, Tề vương, Thế vương. Chín vương trấn thủ mỗi người một phương, phòng vệ biên thuỳ, giữ nước, thật sự là nền tảng vững chắc như bàn thạch cho xã tắc. Bổn ý Thánh Thượng trông cậy vào chư vương đồng lòng hiệp sức bảo vệ giang san, nhưng đứng ở vị trí thái tôn mà nói, thế lực chư vương quá lớn, đủ để uy hiếp bản thân thái tôn. Thái tử chết đi, Tấn vương lớn tuổi nhất, Yến vương là người kế. Lãnh địa phong hầu của họ ở gần bắc cương, để chống lại Mông Cổ, nên họ đều có binh hùng tướng mạnh, có thế lực lớn nhất, thái tôn đối với cả hai cũng rất kiêng kị, hai vương vì muốn tự bảo vệ, đều lo kết bè kéo đảng về phe mình. Về phần bảy vương kia, vì làm em, thế lực không to, họ buộc phải hoặc là theo thái tôn, hoặc là theo Tấn, Yến hai vương. Có Liêu vương, Cốc vương, Thục vương phe phái với thái tôn, còn Chu vương, Tề vương lại cấu kết Tấn vương, Ninh vương và Thế vương thì giao hảo tốt với Yến vương. Thành thử chín đại phiên vương chia làm ba phe, thay đổi đồng đảng liên miên, họ kiềm chế lẫn nhau.”

Lạc Chi Dương nghe mà mê mẩn, hắn hỏi: “Chu Nguyên Chương cũng biết chuyện ba phe phái này?”

“Thánh Thượng tinh minh dường nào, sao lại không biết? Mấy năm trước đây, ngài đại sát công thần, trước giết phe đảng Tấn vương là Tống Quốc công Phùng Thắng, Dĩnh quốc công Phó Hữu Đức; lại tạo ra vụ án Lam Ngọc, loại bỏ khá nhiều đại thần vây cánh của Yến vương . Sau hai đợt đại sát này, thế lực to tát của hai vương bị suy yếu khá nhiều, bước kế tiếp, chỉ cần phế truất hai vương, bắt giam thân quyến của họ, thái tôn tự nhiên vững như Thái sơn. Nhưng Thánh Thượng đối xử với người, không phải thân thích thì rất mau mắn, cứng rắn, còn ruột thịt thì khoan thứ, thần tử phạm tội là giết, còn con cháu nếu không tái phạm, ngài cũng tìm đủ mọi cách châm chước cho. Lúc ấy, hai vương Tấn,Yến nhất thời bị suy yếu, căn cơ họ vẫn còn, chỉ cần Thánh Thượng không truy cứu đến, lại dễ dàng có đủ năng lực phục hồi nguyên khí.”

Đạo Diễn nói đến đấy, mặt lộ vẻ hí hửng khó che giấu, Lạc Chi Dương máy động trong đầu, hắn vui vẻ hỏi: “Ý sư huynh là khuyên tui gia nhập một phe chăng?”

“Bây giờ, quan lớn quan bé trong triều, nếu không nhập vào một trong ba phe phái, nhất định không thể sống yên ổn.”, Đạo Diễn thở ra một hơi dài, “Sư đệ ngươi là trợ giáo cho đông cung, đúng ra phải thuộc phe thái tôn, nhưng vì ngươi vốn thân phận đệ tử Thái Hạo cốc, lại là đồng môn của Yến vương và Ninh vương, kể từ hôm nay, phe thái tôn tất nhiên xem ngươi không đồng lòng với họ, tình cảnh sư đệ thật sự có khó khăn đấy.”

Lạc Chi Dương trầm ngâm, rồi hỏi: “Theo ý sư huynh, đệ phải làm sao?”

Đạo Diễn cười: “Lời tục nói rằng ‘muốn đánh trống cho vang, không nhất thiết phải dùng dùi nặng’, sư đệ thông minh lắm, đâu cần vi huynh chỉ vẽ?”

Lạc Chi Dương mắng thầm trong lòng, màn chuyện trò này, Đạo Diễn rõ ràng làm thuyết khách cho Yến vương, vụ yến tiệc đêm nay, là một cái bẫy thật to, Chu Cao Sí biết rõ thái tôn đang nghi ngờ mình, y lại cố tình rủ rê mình theo y tới đây, cho dù không tình cờ gặp Thục vương đi nữa, vụ phe phái ắt cũng sẽ phải đề cập tới, cái mũ ‘phe phái Yến vương’ rồi cũng sẽ được tròng lên đầu mình.”

Lạc Chi Dương trong óc sáng tỏ, hắn lại nở một nụ cười, nói: “Chả trách Phương Hiếu Nhụ vừa thấy tui là đã mắng mỏ tới tấp”

“Hắn mắng mỏ, thật ra cũng không do nguyên nhân phe phái, Phương Hiếu Nhụ tự cho mình là tôn sư nho học đương thời, mấy năm trước, có người tiến cử hắn làm trợ giáo đông cung, chả biết duyên cớ vì sao mà Thánh Thượng không chuẩn tấu. Phương Hiếu Nhụ để bụng chuyện đó, gặp ngươi được phong vô đông cung, trong lòng hắn tự nhiên không phục.”

Lạc Chi Dương cười nói: “Bọn hắn cho tui là phe ‘Yến vương’, cái chức trợ giáo đông cung này e rằng cũng trớt lớt tuốt tuột!”

“Cái đó không xảy ra đâu, “, Đạo Diễn lắc đầu lia lịa, “Sư đệ vô đông cung là ý chỉ Thánh Thượng, phe phái gì cũng chẳng qua khỏi một câu phán từ Thánh Thượng, cho dẫu lòng thái tôn mang một ngàn vạn lần không khứng, y cũng chỉ đành im hơi lặng tiếng tuân chỉ. “, y ngừng nói một chút, cười hì hì, rồi tiếp, “Sư đệ yên tâm, nếu ngươi bị ai làm khó dễ, vi huynh nhất định giúp ngươi xả giận.”

Lạc Chi Dương miệng dạ dạ, trong đầu hắn chửi thầm, “Câu đó của hoà thượng thiệt rất giảo hoạt, hiểu sơ ý tứ của y, thấy rõ y muốn dụ mình vô nằm vùng trong đông cung, làm gian tế cho phe ‘Yến vương của y, Cái ý này thúi không ngửi nổi, chỉ có đồ xuẩn trư mới bị lừa vô tròng.”

Hai người mang nặng suy tư, nhất thời ngưng nói chuyện. Bỗng nhiên, từ xa xa vọng đến một tràng tiếng hô hoán, phiá trước đột sáng bừng, hoà cùng tiếng bưiớc chân người chạy rầm rập, nhiều nhóm gia đinh vẻ mặt kinh hoàng đang giơ cao đuốc chạy tới chạy lui.

Trong lòng cả hai đều kinh ngạc, Đạo Diễn níu lấy một gia đinh, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Chết … chết… “, người nọ nuốt ực một ngụm nước miếng, “là có người chết …”

“Có người chết?”, Lạc Chi Dương và Đạo Diễn đưa mắt nhìn nhau, họ rảo bước đi theo người nọ, qua khỏi sân trước, bỗng thấy đèn lửa sáng choang như ban ngày, đám đông đang vây quanh một gốc đại thụ, tay giương cao đuốc, mắt chăm chú nhìn.

Lạc Chi Dương chen vào đám đông, hắn ngẩng đầu trông, thấy trên ngọn cây treo một thi thể, máu thịt bầy nhầy, gió thổi tạt qua tạt lại. Đột nhiên, một làn gió mạnh thổi thi thể quay mặt lại, Lạc Chi Dương định nhãn nhìn lên, hắn lập tức như bị sét đánh, con tim đập thình thịch, vì quá hoảng kinh, đầu óc hắn vụt trống rỗng.

Người chết đúng là Quách Nhĩ Nhữ. Lúc này Thục vương cũng đã ra đến nơi, ông nhìn thi thể, mặt bỗng tái xanh, đôi mắt bốc giận toé khói. Từ Huy Tổ cũng lớn tiếng ca cẩm, Quách Nhĩ Nhữ là nhạc sĩ của phủ Thục vương, giờ bị thảm tử tại phủ đệ Ngụy Quốc công, tin này loan ra ngoài, ắt sẽ gây náo động kinh sư.

Chỉ ngây người một lát, Từ Huy Tổ đã tỉnh trí lại ngay, ông ta cất giọng bực tức, nạt nhỏ gia đinh: “Đồ vô dụng, còn không nhanh chóng đem thi thể xuống?”

Xác chết treo cách mặt đất hơn một trượng, người nhà đã mang đến một thang gỗ, có kẻ hối hả leo lên hạ cái xác xuống đất.

Lạc Chi Dương cũng vừa kịp khôi phục thần trí, hắn chăm chú nhìn thi thể, bỗng có cảm tưởng như đang trong mơ, thi thể Quách Nhĩ Nhữ không còn chỗ nào lành lặn, miệng vết thương sâu hoắm. lộ cả xương cốt, nhiều vết cào cấu, vết răng cắn … người tuy đã chết, đôi mắt vẫn cứ trợn ngược lên, cơ bắp trên mặt cực kỳ nhăn nhúm, cho thấy đã bị hãi sợ khủng khiếp, tất cả mọi biểu hiện … đều chẳng khác cái chết có một không hai của Lạc Thiều Phượng.

Lạc Chi Dương gắng moi óc tìm lại hình ảnh kẻ đến triệu Quách Nhĩ Nhữ, y chính là một gia đinh. Y đứng lẩn vào bóng tối, cúi đầu, khom mình, giờ nghĩ lại, rõ ràng người này cố tình không lộ diện, nhất định tám, chín phần mười là hung thủ.

Với ý nghĩ đó, Lạc Chi Dương bất giác quét ánh mắt ra tứ phía, người làm trong phủ quá đông, phục sức giống nhau, ngay cả hung thủ có mặt tại đây, lúc này, thật khó lòng truy cho ra.

Lạc Chi Dương cảm giác uể oải, giờ Quách Nhĩ Nhữ đã chết, manh mối lại bị đứt đoạn, kế sách duy nhất là tìm hiểu lai lịch họ Quách, lần tìm từ thân thế ông ta những dấu vết còn sót lại. Nghĩ vậy, hắn trông về phía Thục vương, thấy vị điện hạ Chu Xuân này đang tức giận hầm hầm, hai tay chắp sau lưng, ông ta không ngừng đi tới đi lui, hắn tức thì đến gần, hỏi: “Thục vương điện hạ, trước đây, Quách tiên sinh từng có gây thù chuốc oán với ai không?”

Thục vương giật mình, ông lắc đầu, đáp: “Bổn vương không rõ, y là do Phương đại nhân tiến dẫn. “.

Rồi ông quay sang gọi, hỏi Phương Hiếu Nhụ.

Phương Hiếu Nhụ thưa: “Quách lão người trầm mặc, ít nói, tiểu nhân cùng y không có giao tình sâu rộng. Nghe y bảo, từng bị thất nghiệp, phải tá túc một thời gian dài ở kinh thành, sau đó y về vùng Xuyên ở đậu nhà bạn thân, khi người bạn này quá cố, y đã trở lại Thành Đô. Tiểu nhân thấy y tinh thông nhiều nhạc khí, ngón đàn tỳ bà thật giỏi, nghĩ đến ‘Lạc Đạo đại hội’ mới đưa y tiến đẫn điện hạ, ai ngờ… ” , nói đến đấy, ông ta bất giác rầu rĩ.

Đạo Diễn nói: “Lúc Quách lão còn thất nghiệp, ông từng sống ở kinh thành, ông ta đàn giỏi như thế, ắt không phải hạng vô danh, bần tăng thấy, cứ điều tra nơi đám nhạc công, tìm kẻ nhận diện thi thể.”

“Kế đó hay lắm!”, Thục vương gật gù, “Hung thủ to gan lớn mật, nếu không bị xử theo luật pháp, còn đâu là thiên lý nữa?”

Biến cố này gây kinh hãi, chẳng ai còn lòng dạ tiếp yến tiệc, họ đều thi nhau cáo từ.

Chu Cao Sí hỏi hắn: “Tiên trưởng định về Dương Minh Quan ngay chăng?”

Lạc Chi Dương tâm thần không khá, hắn đáp đại: “Tui còn có việc, tạm thời chưa về ngay được.”

Chu Cao Sí chưa kịp nói gì, Chu Cao Hú đã gằn giọng: “Việc gì? Hẹn hò với nhỏ họ Thủy thì có! Nửa đêm gặp gỡ giai nhân, thực là đã đời …con mẹ nó … quá đã. “

Hắn tìm không ra Thủy Liên Ảnh, mọi bực tức ganh ghét … tất cả đều phát tiết lên người Lạc Chi Dương.

Chu Cao Sí trợn mắt nhìn huynh đệ, rồi y quay sang vui vẻ nói: “Đáng tiếc, vốn dự định mời tiên trưởng về phủ uống chơi dăm chén, hôm nay tiên trưởng bận, đành phải chờ dịp khác.”

Song phương hàn huyên thêm vài câu, hắn giã từ, đi ra khỏi Từ phủ, Đạo Diễn níu chặt Lạc Chi Dương, y cười cười: “Sư đệ, những gì vi huynh nói, ngươi phải cẩn thận, phải nhớ kỹ, quan trường hiểm ác, đi sai một bước, những bước sau sẽ hỏng, vì tiền đồ … vì công danh … phải luôn ghi nhớ mà suy nghĩ, mà hành xử cho đúng.”

Lạc Chi Dương tâm thần không khá, hắn nói bừa dăm câu cho xong, Đạo Diễn lại cho đưa đến một con ngựa, đặt dây cương tận tay hắn, y ân cần nói: “Đêm dài đường xa, cưỡi ngựa mà đi … tốt hơn nhiều.”

Lạc Chi Dương không lòng dạ nào lên ngựa, hắn cầm dây cương, chầm chậm đi về phía trước. Trong màn đêm đen dầy đặc, đầu óc hắn tái hiện thảm trạng Quách Nhĩ Nhữ, bất ngờ hình ảnh xác chết Lạc Thiều Phượng cũng chớp loé. Bất tri bất giác, hai cái thây bỗng hiệp lại thành một, những vết thương gộp chung nhau thành một chậu máu to khủng khiếp, đang vô thanh vô tức, hả to họng ra cười nhạo hắn.

“Cuối cùng là kẻ nào?”, nỗi buồn đau trong Lạc Chi Dương khiến hắn muốn bể đầu, hắn giơ nắm tay lên đập cồm cộp vào thóp, vừa đấm được hai phát, chợt nghe một giọng thánh thót nói: “Đầu óc chẳng phải đá hoa cương, đập quá thiệt không tốt chút nào.”

Lạc Chi Dương hướng về phía thanh âm, hắn thấy rành rành thân hình yêu kiều Thủy Liên Ảnh, cô đứng dưới một hàng hiên, da dẻ trắng mịn, lúm đồng tiền ẩn hiện, ánh mắt ngập tràn nét vui sướng.

Lạc Chi Dương giật mình, hắn buột miệng kêu lên: “Là cô?”

Thủy Liên Ảnh cười: “Không phải ta, thì lại là ai?” Lạc Chi Dương vội nói: “Cô nương đừng vội hiểu lầm, tui đang lo cô đi mất rồi, đang sợ rốt cuộc không tìm được cô.”

Ánh mắt sâu thẳm của Thủy Liên Ảnh liếc nhìn vô hắn, con ngươi đen nhánh như nước hồ thu không đáy, khiến Lạc Chi Dương bổn ý hỏi xem cô vừa đi đâu, gặp ánh mắt kỳ lạ đó, tâm thần vụt hoảng hốt, hắn không biết phải nói năng ra sao.

Chợt nghe Thủy Liên Ảnh thở dài, cô rầu rầu nói: “Ta vốn định bỏ đi, chính vì … chính vì trong lòng thấy sợ hãi, bất tri bất giác, lại quay trở về.”

Lạc Chi Dương nghe cô nói, hắn thầm mủi lòng, liền gật đầu nói: “Cô trở về thế mà lại hay, đỡ tui phài mất công đi kiếm cô!”

“Thật vậy sao?”, Thủy Liên Ảnh dòm dòm hắn một lúc, bỗng cô mỉm miệng cười, nụ cười trên gương mặt diễm lệ, ngay cả giữa màn đêm trong con phố dài, hệt như một đoá u lan e ấp hé nở.

Lạc Chi Dương ngắm nhìn nữ tử, có chút xuất thần, sau một lúc lâu, hắn mới cất tiếng hỏi cô: “Thủy cô nương, tại sao cô bỏ đi không một lời từ giã?”

Thủy Liên Ảnh cúi đầu, khe khẽ nói: “Ta tính đi cứu người!”

Lạc Chi Dương hơi khựng, liền hỏi: “Cứu Liên Hảng và Lam Vân?”

“Ừ…!”, Thủy Liên Ảnh không giấu nét rầu rĩ, “Ta lo, không biết hai nàng ra sao, có bị người ta ức hiếp lắm không.”

Lạc Chi Dương hấp háy con mắt, hắn chợt mỉm cười, nói: “Cái đó hả, tui có một vị lão huynh may ra biết đấy. “

Thủy Liên Ảnh ngạc nhiên: “Ai?”

Thanh âm câu nói còn chưa tắt, Lạc Chi Dương đã nâng cây sáo lên môi, thổi hai tiếng, Phi Tuyết từ trên trời đáp xuống đậu trên đầu vai hắn.

Lạc Chi Dương vuốt ve vào lông măng con chim, cười hỏi: “Chim ngoan … tìm được rồi hả?”

Phi Tuyết ngẩng đầu, mình thẳng đứng, gật gật cái đầu.

Thủy Liên Ảnh giật mình, cô hiểu ra: “Hèn chi, ta đà không thấy nó, thì ra nó theo dõi Diêm chúng?”

Lạc Chi Dương giơ tay, con Phi Tuyết vỗ cánh vút lên lên cao, bay vòng vòng trên ấy.

Thủy Liên Ảnh nhìn con chim ưng, thầm khen Lạc Chi Dương sáng suốt, biết tính toán trước, cô nói: “Việc gấp, không nên trì hoãn, mình mau mau xuất phát:”

Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ rồi nói: “Thủy cô nương, cô ở lại kinh thành, tui đi cứu người. “

Thủy Liên Ảnh lắc đầu: “Các nàng cùng ta tuy thân phận chủ tớ, thật sự lại là tỉ muội… Muội muội đang bị khổ nạn, làm tỷ tỷ đâu có thể nào an nhiên một mình?”

Lạc Chi Dương nghĩ đến hai nữ tử, trong lồng ngực máu nóng dâng hừng hực, hắn bỗng xoay người, nhảy lên ngồi trên ngựa, đưa tay ra. Thủy Liên Ảnh còn chưa hiểu ý, cô không dè Lạc Chi Dương phóng ngựa vọt tới sát mình cô, hắn cúi xuống, dang tay ôm ngang hông, nhẹ nhàng đặt cô ngồi ở trước người hắn.

Thủy Liên Ảnh vừa ngượng vừa rối, da mặt cô nóng rãy như bị lửa táp, Từ khi khôn lớn tới nay, cô chưa bao giờ gần kề một nam tử đến thế, mà nay, một ngựa hai người cưỡi, da thịt sát nhau, nghe được hơi thở của nhau, Thủy Liên Ảnh cảm thấy váng đầu hoa mắt, tim cô đập như trống làng, làn tóc mai rìn rịn mồ hôi lạnh, cô gần như muốn xỉu.

Ngược lại, Lạc Chi Dương dường như chả thấy gì lạ, hắn lo nắm vững dây cương điều khiển ngựa, Tâm tư Thủy Liên Ảnh mất yên ổn một hồi, dần dà thấy vững bụng, cô nghĩ thầm, rằng: “Người ta bảo ‘Liễu Hạ Huệ ôm gái đẹp trong lòng mà tâm bất loạn’, không dè trong cuộc sống thực sự, lại cũng có một kì nam tử như vậy. ” Ý niệm này vừa đến, trong lòng cô lơi lỏng hẳn, ngồi trên mình ngựa đang phi nước đại, gió đêm thổi mạnh, ánh trăng bóng cây vun vút chạy lui về sau cực nhanh, cô còn có cảm giác trong lồng ngực nảy sinh một tư vị, một tình cảm ngất ngây khó tả thành lời.

Phi Tuyết vẫn bay, khi lên cao khi xuống thấp, lúc xa lúc gần, giống như một bóng ma trơi giữa đêm khuya ẩn hiện không chừng. Hai người phóng ngựa theo sát, đi được một canh giờ, bỗng thấy phía trước lập loè ánh đèn, nhìn kỹ, thấy đó là một căn tiểu viện nhỏ bốn gian nhà.

Đến khoảnh sân trước tiểu viện, chim ưng bay vòng quanh, không đi đâu nữa. Lạc Chi Dương biết đã đến nơi, hắn giúp Thủy Liên Ảnh xuống ngựa, rón rén đến trước cửa, lấy kiếm Chân Cương tiện đứt cây chặn cửa. Hai người đẩy cửa bước vào, đi đến chỗ có ánh đèn, chợt nghe tiếng người rên rỉ.

Lạc Chi Dương chọc thủng giấy dán cửa sổ, nhìn vào trong, thấy lão “Lộng Xà khách” nằm trên giường, toàn thân bầm tím, miệng rên hừ hừ, một tiểu đồng đang sắc thuốc bên cạnh, trong phòng dầy đặc hơi nước mang mùi thuốc cay nồng.

Lạc Chi Dương thấy buồn cười, lão già suốt đời chơi rắn, nay bị rắn cắn, thật sự là một báo ứng to tát. Nghĩ vậy, hắn đạp tung cửa, bước vào. Tiểu đồng hoảng sợ, lấy thế đánh tới, bị hắn một cước đá văng ra, Lộng Xà khách kinh hoảng, giãy giụa, định ngồi dậy, Lạc Chi Dương vung trường kiếm trỏ vào cổ họng lão, cười hì hì nói: “Muốn giữ cái mạng sống, mau ngoan ngoãn nằm xuống.”

Lộng Xà khách mặt mày ủ rũ, nằm trở lại, Lạc Chi Dương đánh mắt có ý bảo Thủy Liên Ảnh: “Cô mang tiểu tử này đi ra ngoài kia. “. Thủy Liên Ảnh khó khăn, rồi cô cũng hiểu ý hắn, cô nhíu mày nhíu mi, đưa tiểu đồng đi ra ngoài.

Lạc Chi Dương lại hỏi: “Chỉ có mình ngươi ở đây thôi sao?”

Lộng Xà khách rên rẩm gật đầu. Lạc Chi Dương lại hỏi: “Những người kia đâu?”

Lộng Xà khách rên hừ hừ: “Đi rồi.”

“Còn hai nữ tử kia đâu?”

Lộng Xà khách lặng thinh, lão chợt thấy cần cổ họng đau đau, vội nói: “Hai nàng… hai nàng bị Tử Diêm sứ giả đem đi. “

Lạc Chi Dương thúc giục: “Đem đi đâu vậy?”

Lộng Xà khách lắc đầu: “Không biết. “

Lạc Chi Dương cười: “Lão tiên sinh, mi không chịu nói, ta sẽ hỏi tiểu đồng, nó nói ra, mi sẽ không toàn mạng.”

Lộng Xà khách diện sắc đại biến, lão ủ rũ, hằn học nói: “Vương Diêm sứ mang hai cô ấy đi dự ‘Hà Hàm Hải Đạm'”

Lạc Chi Dương hỏi: “Hà Hàm Hải Đạm, đó là cái món gì vậy?”

“Không phải đồ vật này nọ. “, Lộng Xà khách nói, “Đó là đại hội của bản bang, tất cả mọi phân đường khắp thiên hạ, lớn nhỏ … đều phải cử người tham dự, nghe nói lần đại hội này để tuyển chọn ra tân bang chủ.”

“Tuyển bang chủ?”, Lạc Chi Dương ú ớ kinh hãi, “Tô Thừa Quang bộ chết rồi sao?”

“Còn chưa chết”, Lộng Xà khách khẽ cười gằn, “Nhưng cũng chẳng sống được lâu đâu!”

Hắn hỏi lại ngay: “Nói vậy nghiã là sao?”

“Vương Diêm sứ có nghĩ ra một giải pháp, tuyển bang chủ xong rồi để tân bang chủ giết Tô Thừa Quang báo thù cho lão bang chủ, như vậy vừa có thể tuyển bang chủ, lại không làm trái di nguyện lão bang chủ.”

Lạc Chi Dương nhất thời im lặng, hắn vốn phục Tô Thừa Quang có hào khí hơn người, hắn không cam tâm nhìn y bị giết chết. Vương Tử Côn chơi chiêu “Phủ để trừu tân” (ND: làm thật quyết liệt) này thật độc hại vô cùng. Nghĩ vậy, hắn hỏi: “Tuyển chọn bang chủ, đưa hai nữ tử kia tới làm gì?”

Lộng Xà khách lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.”

Lạc Chi Dương lại hỏi: “Khi nào thì khai hội?”

Lộng Xà khách đáp: “Tối ngày mốt. “

Lạc Chi Dương hỏi: “Ở đâu?”

Lộng Xà khách nói: “Đảo Sùng Minh.”

Lạc Chi Dương đi ra ngoài, hắn tra vấn tiểu đồng, nó nói cũng không khác lời khai Lộng Xà khách.

Thủy Liên Ảnh nghe rõ, mặt cô lộ vẻ buồn rầu. Hai người ra đi được một thôi đường, Lạc Chi Dương bỗng hỏi: “Thủy cô nương có từng đi tới đảo Sùng Minh?”

Thủy Liên Ảnh khẽ lắc đầu: “Ta chưa tới đó, nhưng có nghe nói, đấy là một tiểu đảo giữa sông, gần cửa biển, từ đây đi đến đảo ước chừng hai ngày đường. “

Nói đến đấy, cô ra dáng lơ đãng, liếc sơ vào Lạc Chi Dương, rồi nói: “Lạc công tử có muốn đi, cũng chẳng thể nào bỏ rơi ta đâu đấy.”

“Thủy cô nương… “, Lạc Chi Dương còn chưa kịp nói thêm, Thủy Liên Ảnh đã ngắt lời: “Diêm chúng tụ hội, cao thủ thật đông người, công tử nắm chắc được mấy phần sẽ cứu thoát hai đứa chúng nó?”

Lạc Chi Dương ngẩn người, hắn gượng cười: “Một phần cũng không có.”

“Như thế, ta không đi là không xong.”, Thủy Liên Ảnh giọng cả quyết, “Vạn bất đắc dĩ, còn có thể lấy ta đổi hai cô ấy.”

Lạc Chi Dương thấy đau đầu, Thủy Liên Ảnh tâm ý đã quyết, chẳng thể từ chối chuyện đồng hành. Hai người đi dọc theo sông, đến tảng sáng, Lạc Chi Dương bán thớt ngựa mua lấy một thuyền câu nhỏ có khoang và mui.

Thủy Liên Ảnh còn chưa hiểu, Lạc Chi Dương cười, giải thích: “Diêm chúng tai mắt đông đảo, cưỡi ngựa dễ bị lộ tẩy, nấp tránh trong khoang thuyền, có thể che giấu hành tung.”

Thủy Liên Ảnh lắc đầu: “Bịt tai đi trộm chuông, nhìn thử xem, ngươi và ta, có giống dân đánh cá đâu?”

Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, rồi vui vẻ nói: “Cô nương nói đúng. “

Hắn tìm mua hai bộ quần áo vải thô, mặc trùm khoác ra ngoài, Thủy Liên Ảnh gỡ trâm cài đầu, tháo vòng ngọc, bỏ tóc xoã như một cô gái quê tầm thường, cô dùng một que tre làm kẹp tóc. Da dẻ cô trắng mịn, mi mắt xinh như tranh vẽ, cho dù khoác áo vải thô lên người cũng không giấu được nét thiên hương quốc sắc, hệt như ngọc quỳnh dao ẩn trong đá, hoa hàn mai nở giữa tuyết trắng, càng giản dị, càng xinh đẹp mỹ miều..

Lạc Chi Dương đứng ngắm cô, hắn bất giác buột miệng nói: “Chẳng trách Tây Thi ngồi giặt lụa ven khe suối, cũng có thể trở thành vương phi của vua Ngô Phù Sai, mỹ nhân ấy à … mặc gì vào người cũng đều là mỹ nhân.”

Thủy Liên Ảnh hai gò má chớm hồng, như nhuộm chu sa, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Ngươi này nha … bớt nói đi một chút, đâu có chết đâu?”

Lạc Chi Dương cười xoà, hắn ra khỏi khoang, bắt đầu chèo chống cho thuyền rời bến.

Thuyền trôi theo dòng chảy về đông, Lạc Chi Dương rảnh rỗi, hắn lại nghĩ đến cái chết quá mập mờ của Quách Nhĩ Nhữ, càng nghĩ càng rối, càng phiền não, bèn ra nơi đầu thuyền thổi sáo giải khuây.

Về đêm, trăng soi bóng nước, dòng sông êm ả như một dải lụa, Lạc Chi Dương thổi dứt một lần ‘Chu Thiên Linh Phi’, nhìn cảnh trăng sáng trên sông nước, hắn bỗng động tâm linh, diễn tiến trận đấu ở Hành Hạnh thủy tạ lần lượt hiện trở lại trước mắt, những giảng dạy của ‘Linh Phi kinh’ cũng trỗi dậy trong đầu. Hắn chiến đấu ở thủy tạ toàn dựa vào Linh Cảm, giờ đây, đem đối chiếu cùng kinh văn của Diệu Nhạc Linh Phi’, thấy thêm ăn khớp, đâu đấy đều phù hợp cùng tinh nghĩa của kinh.

Tỷ như kinh văn nói “Vạn vật cho ta tiết tấu, ta dùng làn hơi từ buồng phổi thổi thành thanh âm, Dòng nước chảy đâu có gắn dây đàn, nếu người nghe có tâm, thì tiếng nước chảy dẫu chẳng có dây đàn lại là một biểu hiện của ‘thiên lại’, người không lòng dạ thì ngay cả có tài đánh đàn tuyệt diệu của Bá Nha, cũng là đàn gẩy tai trâu. Ta tận dụng cái tâm, trời đất đều sẵn, mặc tình ta sử dụng, sấm sét kia là tiếng trống, nước chảy gió dồn đều như dây đàn đang gẩy, sấm đất kia là tiếng sáo tiếng kèn, núi non kia thảy như chuông đồng một loại…”

Lạc Chi Dương đem đối chiếu Linh Cảm cùng Linh Phi, thấy mê mệt, thấy say sưa như ngây dại. Dựa vào một lộ tâm pháp, dù không hoàn toàn như kinh văn giảng dạy là biến vạn vật thành âm nhạc, nhưng chỉ cần vận dụng Linh Cảm đúng cách thức, tất cả binh khí gì của thiên hạ đều có thể chuyển sang thành nhạc cụ.

Binh khí trở thành nhạc cụ, dùng tấu nhạc, con số khúc nhạc trong thiên hạ có thật nhiều, nhưng là khúc nhạc vô cùng kỳ diệu, không gì hơn được khúc ‘Chu Thiên Linh Phi’

Tiết tấu múa “Linh Vũ” đến từ “Linh Khúc”, mà “Linh Khúc” lại dựa trên vận hành của khí huyết trong cơ thể. Từ khí huyết con người đem tương thông cùng thiên địa, là lấy đạo trời thuận theo lòng người, chính hợp Đại Đạo.

Lạc Chi Dương càng nghĩ càng thấy kỳ diệu, hắn hồi tưởng trận chiến trong thủy tạ, những gì khúc mắc bỗng thành giản dị, dựa theo tiết luật của “Linh Khúc”, hắn đem tâm pháp chia ra làm năm phần : Một là “Thính Phong”, tập trung vào tiếng gió của binh khí, hai là “Phá Tiết”, tìm tòi tiết tấu đối thủ; ba là “Loạn Vũ”, gây rối loạn võ công chiêu thức đối phương; bốn là “Nhập Luật”, buộc tiết tấu đối thủ phải chịu điều khiển theo tiết tấu của bản thân; năm là “Đồng Nhạc”, khiến đối phương không thể tự chủ, phải xuất sử theo an bài của mình. Như thế trước sau năm phần gọi chung là ‘Chỉ Qua Ngũ Luật’, lấy ý từ ‘Chỉ Qua vi Vũ” Ý. (ND: chữ 止 CHỈ chữ 戈 QUA họp lại thành chữ 武 VŨ )

Lạc Chi Dương mê đắm trong nghiền ngẫm võ công, Thủy Liên Ảnh đứng xem, cô chỉ thấy, hắn khi thì cau mặt nhíu mày, khi thì vẻ mặt sáng rỡ vui sướng, có lúc như lão tăng đang nhập sâu vào khô thiền, đôi khi hắn lại đứng bật dậy muá may cây sáo ngọc đủ kiểu đủ cách.

Thủy Liên Ảnh xem được một chập, cô tò mò, hỏi: “Lạc công tử đang làm gì vậy?”

Lạc Chi Dương sực tỉnh, hắn bèn đem lý thuyết của ‘Chỉ Qua Ngũ Luật’ giảng sơ qua một lần.

Thủy Liên Ảnh nghe mà không hiểu những kỳ diệu bên trong, cô ngẩn ngơ một lúc, rồi mới cười mà rằng: “Cổ nhân đem đao kiếm nấu chảy ra để đúc thành lưỡi cày, lưỡi cuốc … ngươi lại muốn hóa kiếm kích, hoá đao thương thành sáo, thành đàn … cùng theo đuổi một lý tưởng hay ho. Nếu tất cả võ khí khắp thiên hạ đều hóa thành nhạc cụ, thật sự cũng là một cái mĩ sự to lớn lắm.”

Tuy vẻ mặt cười cười, trong mắt cô cũng có nét không tin. Cái đó cũng khó trách, ‘Chỉ Qua Ngũ Luật’ thật quá huyền ảo, người tu tập nó cũng giống kẻ uống nước, nước đó lạnh hay nóng, trong bụng tự biết, ngoại nhân muốn thấu hiểu, còn khó hơn lên trời.

Lạc Chi Dương giải thích không thành công hắn đành cười cười, ra đầu thuyền ngồi tập trung suy tư.

Thủy Liên Ảnh đi đến bên hắn, cô đưa mắt nhìn đầy trời trăng sao soi bóng trên mặt sông, ngắm rừng rậm hai bên bờ, cô đột nhiên thở dài một hơi, khe khẽ nói: “Mới qua hơn mười tám năm, nơi đây đã thay đổi quá nhiều.”

Lạc Chi Dương đang suy tư võ học, nghe cô nói, hắn kinh ngạc, hỏi: “Cô từng đi ngang qua đây?”

Thủy Liên Ảnh gật đầu: “Khi đó ta mới ba tuổi, gia phụ về kinh đô làm quan, ta cùng gia mẫu đồng hành,”

Lạc Chi Dương không khỏi cười mà rằng: “Cô đã hai mươi mốt rồi à? Thật sự là tui nhìn không ra.”

Thủy Liên Ảnh gượng cười: “Đời người, sống gửi, chết về …thân thể này rồi cũng như ve sầu, một khi lột xác, cái vỏ cũ kia vất bỏ, già hay trẻ … có cái gì quan hệ?”

Lạc Chi Dương nói: “Kiếp người khó trẻ trở lại, tui thiệt cũng muốn trẻ lại được dăm ba năm”

Thủy Liên Ảnh lườm hắn, trong con ngươi hình như có tinh quang lưu chuyển, cô bỗng cười, nói: “Lạc công tử, lúc công tử còn bé, hẳn là người không lo âu, không nghĩ ngợi … cho nên bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào vẫn luôn luôn vui vẻ , luôn luôn hứng chí.”

“Nói tui ‘không lo âu, không nghĩ ngợi’ thiệt chẳng đúng.”, Lạc Chi Dương đưa ngón tay ra đếm đếm, “Tệ hại là lúc đó, có khi hết ngày đến đêm, cơm không đủ no. trời đổ tuyết, rét mướt, áo không đủ ấm, đi hát dạo trên phố phường, bị biết bao nhiêu đứa vô lại ức hiếp.”.

Thủy Liên Ảnh lắc đầu, giọng không mấy thích thú: “Mấy cái đó … đã nhằm nhò gì kia chớ”

Lạc Chi Dương vẻ không chịu, hắn hỏi: “Vậy sao? Cô đã gặp những gì không vừa ý?”

Thủy Liên Ảnh trầm mặc một chút, cô đột nhiên nói: “Cha ta … cha ta nhìn ta … ông cười …”

“Ổng cười với cô?”, Lạc Chi Dương hi ha rộ lên, “Cái đó lại là chuyện hay mà…. “

Thủy Liên Ảnh đáp: “Thế nhưng ông cười ở một nơi không thích hợp lắm. “

Lạc Chi Dương vui vẻ hỏi: “Ông ấy cười tại nơi nào?”

Thủy Liên Ảnh nhìn xuống sông nước, cô u buồn nói: “Tại đoạn đầu đài của kinh thành.”

Lạc Chi Dương đớ lưỡi, cứng họng … hắn ấp úng: “Lệnh tôn … lệnh tôn … “

Thủy Liên Ảnh đờ đẫn… cô gật đầu: “Ừ .. đúng thế … là ông bị chém đầu!”

Cô ngừng một chút, rồi tiếp, “Ta cũng thấy mẹ ta cười..”

” Này… “, Lạc Chi Dương nhăn tít lông mày, “Bà lại cười ở đâu vậy?”

“Tại nhà thổ ven sông Tần Hoài.”, Thủy Liên Ảnh nói với một ngữ khí cực kỳ bình thản.

Lạc Chi Dương nhìn nữ tử, ruột gan bên trong hắn quặn thắt hẳn đi.

Thủy Liên Ảnh xuất thần một chút, bỗng cô khẽ nói: “Ta còn nhớ rõ, hồi ta ba tuổi, buổi tối hôm đó, ở tại đây, ánh trăng thật sáng, khi rọi vào thân người, thấy có mòi biến thành một cái bóng ma. Hiện tại, ánh trăng lại mờ nhạt, mười tám năm trôi qua, tất cả đều thay đổi rồi. “

Lạc Chi Dương ngẩng đầu trông, vầng trăng tròn trịa chiếu một khoảng dài trên bầu trời, hắn bất giác nói: “Ánh trăng từ xưa đều vẫn cứ vậy.”

“Ngươi không biết đấy thôi”, Thủy Liên Ảnh khẽ lắc đầu, “Trăng sáng trên nền trời, phản hồi thân ảnh người ta, khi lòng người thay đổi, cũng thấy ánh trăng thay đổi theo.”

Lạc Chi Dương nghe nhưng không hiểu ẩn ý, Thủy Liên Ảnh đột nhiên xoay mình, cô đi vào khoang thuyền, cố dỗ giấc ngủ.

Ngủ hết một đêm, thuyền tiến vào địa phận Tùng giang, xuôi con nước thêm nửa ngày nữa đã đến cuối dòng Trường Giang. Tại cửa sông, phía đông là đại dương, mặt sông mở rộng mênh mang, Lạc Chi Dương dõi mắt nhìn, giữa sóng vỗ chập chùng, loáng thoáng bóng hình một hòn đảo, cây cối um tùm, hoa lá ken dày, hải âu chen chúc lượn lờ từng đàn, bay qua bay lại tô điểm cảnh đẹp hòn đảo, một vài thuyền câu nho nhỏ bập bềnh đó đây, văng vẳng tiếng hát hò du dương của ngư phủ.

Hòn đảo nọ đích thực đảo Sùng Minh, là chỗ giao tiếp của nước sông và nước biển, mang hai màu sắc khảc nhau khá rõ nét như tranh vẽ. Lạc Chi Dương chợt nảy ý nghĩ, bọn Diêm bang tổ chức đại hội ở đấy, nước sông nhiễm mặn, nước biển nhạt đi, đúng là “Hà Hàm Hải Đạm” , sông thì loang rộng, biển thì bớt mặn, so với việc thiên hạ, còn có chuyện gì mà không thể làm xong?

Hắn mạo hiểm tới đây, trong lòng cũng có sợ hãi, lúc này nhìn cảnh trời biển, bỗng nhiên hào khí gia tăng, càng tin thiên hạ chẳng phải việc gì cũng khó.

Trời còn sớm, hai người khoan cập bờ, đợi giấc khuya . Chẳng bao lâu, thái dương chìm về tây, màn đêm buông xuống, Lạc Chi Dương dõi nhìn, trên đảo lập loè ánh lửa, nhiều chỗ khá sáng. Càng vảo gần, số lượng thuyền cũng nhiều lên, tiếng chèo khua nước dập dềnh tiến về hòn tiểu đảo. Thuyền gia toàn là đệ tử Diêm bang, nói giọng nam giọng bắc, đều xướng danh phân đường.

Lạc Chi Dương cũng chèo theo, có ai hỏi, đều xưng Ứng Thiên đường, bọn đệ tử chẳng hề nghi ngờ trá nguỵ, thậm chí còn có kẻ xin quá giang..

Chẳng mấy chốc, họ cập bờ, hai người đầu bù, áo thô, quả nhiên không bị ai để ý. Bọn hắn cùng một đám người đi đến một khoảnh đất bằng phẳng, tứ phía cắm nhiều đuốc, sáng tựa ban ngày. Lạc Chi Dương nhìn ngang nhìn ngửa, không thấy hai cô Liên Hàng, Lam Vân đâu, một lúc sau, Diêm chúng đến thật đông, quây quần chung quanh bãi đất, ít nhất cũng hơn một ngàn người.

Thoạt đầu có tiếng rì rầm trò chuyện, một lát sau, đột nhiên im ắng hẳn xuống.

Lạc Chi Dương còn đang kinh ngạc, hắn chợt nghe tiếng pháo ầm vang, ngoảnh mắt trông, từ ngoài bờ biển đang đi tới một cỗ thuyền lớn, cao một trượng, hai bên sườn có bánh xe, đi trên đất bằng nhờ sức kéo của hơn mười thớt ngựa.

Lạc Chi Dương tò mò, hắn buột miệng hỏi: “Cái đó rốt cuộc là xe hay là thuyền?”

Thủy Liên Ảnh còn chưa trả lời, một gã đệ tử đã vui vẻ nói: “Ngươi là người mới nhập bang hả? Đây là ‘Bảo Luân Xa Thuyền’, lên bờ là xe, xuống nước thành thuyền.”

“Đó là toạ hạ của Bang chủ?”, Lạc Chi Dương ú ớ …”Bang chủ đã tuyển xong rồi à?”

Đệ tử kia liếc hắn một cái, đầy vẻ nghi hoặc: “Còn chưa có bầu chọn!”

Lạc Chi Dương thở ra nhẹ nhõm, hắn dõi mắt nhìn lại, trên cỗ xa thuyền có một đám chừng hai mươi người, kẻ đứng, người ngồi, nơi đầu thuyền, thấy có bốn Đại Diêm sứ sắc phục tím, đỏ, xanh, lục ngồi quây quanh một cây cột, Tô Thừa Quang bị trói cả tay lẫn chân, đứng trước cột.

Nửa tháng chưa gặp lại, hắn râu ria đầy mặt, dung nhan tiều tụy, duy có đôi mắt vẫn lẫm lẫm bức nhân.

Lạc Chi Dương thấy hắn hào khí không giảm, trong lòng thầm khen, lại thấy đàng sau mấy đại Diêm sứ có kê một ghế bành bằng gỗ hồng, một lão già ước ngũ tuần đang ngồi chễm chệ trên ghế, áo bào trắng tay áo rộng, mặt ngọc râu dài, hai mắt y khẽ nhắm hờ như đang nhập định.

Lạc Chi Dương thấy khí độ y không tục, hắn đoán mò: “Người này mặc áo trắng, chẳng lẽ là ‘Bạch Diêm sứ giả’ Hoa Đình?”

Chợt nghe chiêng trống vang rền, từ đầu sông đang tiến vào một cỗ thuyền rồng, ba tầng lầu treo đèn kết hoa, nơi đầu thuyền, một đội nhạc công đang thổi kèn gióng trống, có một gã xướng cao giọng: “Phú giáp đông nam hề, duy ngã Hải diêm, độc chiêm Diêu Đầu hề, thùy dữ tranh tiên…”‘(Giàu nhất vùng đông nam, chỉ có bọn Hải diêm ta, độc chiếm vùng Diêu Đầu, chẳng ai dám tranh phong…)

Gã này xướng một câu, người trên thuyền reo hò theo y chang, Lạc Chi Dương nghe mà phát buồn cười, hắn phải bấm bụng nhịn chết thôi.

Không bao lâu, thuyền cập bờ, một lão già tuổi ngoài năm mươi mặc áo bào thêu giao long, đầu đội mão phi ngư, trong tay cầm một dọc tẩu, lão phun khói thuốc mù mịt, mặt đầy vẻ ngạo ngạn, khi lão đến ngang cỗ xa thuyền, chỉ gật đầu nhè nhẹ chào bọn Diêm sứ trên ấy.

Thủy Liên Ảnh ghé sát vào Lạc Chi Dương, nhỏ giọng nói: “Lão là Hải trưởng lão Tôn Chính Phương, một trong ba trưởng lão Diêm bang, chưởng quản năm tỉnh vùng đông nam…”

Cô đang nói, bỗng nghe tiếng ầm ì vang dậy, pháo hoa cải nổ tung toé đầy trời, kết lại thành một dòng tám chữ thật sáng và to: “Thiên địa bát hoang, Huyền Vũ tại bắc”(Trong tám cõi xa xôi của trời đất, đây là nhóm Huyền Vũ tại miền Bắc). Pháo bông được phóng lên từ một cỗ đại hoa thuyền, dòng chữ trên nền trời vừa mới nhạt nhoà, trên thuyền lại bắn tiếp một loạt pháo hoa mới, kết thành tám chữ to: “Tam tài Ngũ hành, duy Thổ thị tôn.” (trong tam tài [thiên địa nhân] hay ngũ hành, chỉ có mình Thổ là trùm)

Lạc Chi Dương gắng nhịn cười, hắn nhỏ giọng hỏi: “Đây hẳn là Thổ trưởng lão?”

Thủy Liên Ảnh gật đầu: “Thổ trưởng lão tên Cao Kì, năm tỉnh bán muối lậu vùng phía bắc gồm tất cả các thứ muối mỏ, Thổ Diêm, Nham Diêm, Trì Diêm (ND: muối từ hồ nước mặn), tất cả đều do lão chưởng quản. “

Lạc Chi Dương cười cười: “Coi kiểu cách, cả lũ đều là đến để tranh ngôi bang chủ?.”

“Chuyện tự nhiên. “, Thủy Liên Ảnh nhỏ nhẻ nói, “Đệ tử Diêm bang hơn ba mươi vạn đưá, buôn bán muối lậu, ai nấy đều ham hố kiếm ăn, họ chẳng những người đông thế mạnh, lại giàu có tới mức phú gia địch quốc, đem nhau đấu đá tranh ngôi bang chủ này, nhất định là quần nhau đến vỡ đầu sứt trán.”

Hoa thuyền cập bờ, một cỗ kiệu chuyển xuống, khiêng đến chỗ xa thuyền, từ trong kiệu bước ra một lão già hắc y, ngoài năm mươi, gầy gò nhỏ thó, y thấy Tôn Chính Phương, lập tức chĩa hai mắt trợn ngược vào lão ta,

Tôn Chính Phương buông dọc tẩu, y cười dài, nói: “Huyền Vũ ở bắc, huyền vũ chả phải ô quy là gì? Chẳng trách Cao huynh thích cưỡi kiệu, thiệt chẳng khác ô quy đi đâu ra ngoài, đều phải lịch kịch khuân cái mu rùa theo!”

Cao Kì cười nhạt, y lớn tiếng nói: “Không dám, Tôn lão đệ độc chiếm ngao đầu, ở ngao đầu này, chả phải ô quy thì là gì? Chẳng trách lão đệ nói chuyện không thông, thử nghĩ coi, mang cái não bộ cỏn con của ô quy, làm gì có năng lực suy nghĩ ra câu nói gì cho hay?”

Tôn Chính Phương mắng người không xong, tự mình đốt lửa để bị cháy xém vào thân, lão không khỏi tức giận, hừ một tiếng, nâng dọc tẩu, hầm hừ rít thuốc. Cao Kì chiếm thượng phong, y quá khoái chí, hả họng nói to: “Tỉnh trưởng lão đâu rồi? Nghe nói hắn bị Tây Thành bắt giữ. Hắn nếu không có mặt tại đây, Cao mỗ sẽ đoạt ngôi bang chủ, không khỏi thắng mà không mấy vinh dự.”

Tôn Chính Phương xì một tiếng khinh miệt, nói: “Buôn bán muối lậu trong thiên hạ, Hải Diêm ta chiếm một nửa, ngươi chỉ vỏn vẹn mấy cái mỏ muối, hệt như cẩu ăn phân.”

Cao Kì cười nói: “Hải Diêm thu nhập khá đẫy, nhưng bất quá nhờ chiếm địa lợi, nếu ta ở địa vị của ngươi, một nửa thì đã nhằm nhò gì? Hừ … món lợi muối lậu thiên hạ, ít nhất phải ba phần tư!”

Tôn Chính Phương cả giận nói: “Chỉ biết nói nhăng, chả biết cái mốc gì hết. “

Cao Kì cười: “Ta dẫu nói nhăng, còn khá hơn so với ngươi chỉ giỏi tham lam, vơ vét bòn rút quá trời.”

Tôn Chính Phương biến sắc, cả giận: “Ngươi nói gì?”

Cao Kì lấy ra một quyển sổ to, cười cười: “Đây là những chứng cớ sự tham ô của ngươi, mấy năm nay, ngươi làm Hải trưởng lão, ít nhất đã ăn bẩn hơn năm mươi vạn lượng bạc.”

“Ngậm máu phun người!” Tôn Chính Phương nhoáng lên một cái, đột nhiên lão vào sát Cao Kì, giương trảo chụp vào quyển sổ. Cao Kì né nhanh sang bên trái, quyển sổ đã bị Tôn Chính Phương ghì vào một góc, hai người đồng thời ra sức, nghe sột một tiếng, quyển sổ đã bị xé toang làm hai, Tôn Chính Phương cúi đầu nhìn kỹ, lão đột nhiên ngẩn ngơ, tức giận nói: “Sổ sách cái chó má gì, căn bản là là một quyển lịch xem ngày.”

Cao Kì cười ha hả: “Ta bất quá thử qua một lần, ngươi mau mắn đoạt trở về, cho thấy trong lòng ngươi có quỷ, ngươi có tật giật mình. “

Tôn Chính Phương tức giận, lão giậm chân lia lịa, chửi bới: “Thúi lắm, thúi lắm….”

Hai người đang đấu võ mồm, bỗng có tiếng người cười khùng khục. Hai người ngẩng đầu nhìn, người đang cười đích thị Tô Thừa Quang.

Tôn Chính Phương sa sầm nét mặt, lão gằn giọng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Tô Thừa Quang cười mà rằng: “Ta cười ô quy đánh nhau.”

Hai lão Tôn, Cao lấy từ “Ô quy” bỡn cợt nhau, Tôn Chính Phương thốt nhiên giận trào máu, lão nhảy tót lên xa thuyền, dang tay vả Tô Thừa Quang một cái bạt tai.

Tô Thừa Quang nổi giận, mắt hổ trợn tròn, tinh quang loe loé, Tôn Chính Phương bị ánh mắt đó đe doạ, lão bất giác lui ra sau nửa bước, bàn tay vưà đánh người có chút đau đau, chưởng vừa qua, không giống đánh trúng da thịt con người, hệt như là đã vỗ mạnh vào một tảng đá, lão không khỏi nghĩ bụng “Ta nếu để cho hắn dọa lui, ắt sẽ khiến mọi người nhạo báng. ” Ý niệm độc ác nảy sinh, lão rút ra một cây đao nhọn, đâm thẳng vào tâm khẩu Tô Thừa Quang.

Chợt mũi đao đụng phải một lưỡi đoản kích nghe “rẻng” một tiếng, Tôn Chính Phương thật bất ngờ, lão cả giận, quay đầu lại, la lớn: “Thuần Vu Anh, sao ngươi dám ngăn chặn ta?”

Thuần Vu Anh bình thản đáp: “Tôn trưởng lão, ông không thể giết hắn.”

Tôn Chính Phương cả giận hỏi: “Vì sao?”

Thuần Vu Anh nói: “Phải nói trước cho rõ, chỉ có tân bang chủ mới được giết hắn tế cờ.”

Mặt Tôn Chính Phương thay đổi thật nhanh từ đỏ ửng sang trắng bệch, lão đột nhiên lớn giọng hỏi: “Bang chủ mới sẽ được tuyển chọn như thế nào? Luận võ công, so sánh kinh nghiệm hay là so về thu nhập kiếm tiền? Nếu so về tiền, Tôn mỗ quản lý đông nam, giàu nhất thiên hạ, thuận theo lẽ thường, đương nhiên phải cử ta làm bang chủ.”

Cao Kì “phi” một tiếng, nói: “Đứng đầu một bang, phải lấy đức làm trọng, lại đòi so đo bản lãnh kiếm nhiều tiền, đúng là xổ ra một đống xú khí.”

Tôn Chính Phương lườm y một cái, cười gằn: “Tụi mình nhập bang vì cái gì, chẳng phải vì một cái chữ ‘tiền’ hay sao? Lấy đức làm trọng, tại sao không đi thi văn chương bát cổ, đậu lấy Trạng Nguyên?”

Chúng đệ tử nghe thấy lọt tai, họ rùng rùng kêu lên: “Đúng … nếu không thể chỉ huy chúng nhân kiếm tiền, sao làm bang chủ cho được?”

Cao Kì nhất thời tắc họng, Vương Tử Côn bỗng tiến ra, xoa tay cười cười: “Nhị vị trưởng lão đều là thủ lãnh bản bang, tài đức, kinh nghiệm đều tương đương. Về chuyện bản sự kiếm tiền, đông nam giàu, phương bắc nghèo, lấy đó phân cao thấp, thật không công bình.”

Cao Kì vội nói theo: “Đúng, đúng…”

Tôn Chính Phương chẳng thích thú gì, lão lạnh lùng nói: “Vương Diêm sử, ngươi nói nửa buổi, cũng toàn là thúi … không khác chi lắm.”

Vương Tử Côn nặn ra hai tiếng cười, nói: “Tôn trưởng lão đừng nóng, ta có một cách này, vừa tuyển ra bang chủ, vừa khiến các ứng cử viên tâm phục khẩu phục.”

Tôn, Cao đồng thanh hỏi:”Cách gì vậy?”