Chương 23 : Lực Áp Tu Mi 2

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Diệp Linh Tô mặt hoa tai tái, trong lòng cô rộ lên một nỗi ưu phiền. Vân Hư đi khiêu chiến Lương Tư Cầm, cũng không biết hiện đang ở đâu. Tám chủ bộ Tây Thành là vây cánh của Lương Tư Cầm, Vân Hư một mình một kiếm, thế mỏng lực bạc, ông chẳng chút hy vọng một thanh kiếm triệt hạ Tây Thành. Tuy Diệp Linh Tô không phải không oán hận Vân Hư, nhưng giọt máu đào hơn ao nước lã, suốt mười năm qua, Vân Hư cùng cô tiếng là thầy trò, thật sự là cha con, nghĩa vụ dưỡng dục chưa từng thiếu sót, Diệp Linh Tô dẫu mang muôn ngàn oán giận, cũng không thể bỏ qua một đoạn ân tình này, cô lập tức nghĩ bụng, rằng: “Ta không thể giúp ông ấy khiêu chiến Lương Tư Cầm, nhưng nếu chặt đứt vây cánh Tây Thành, cũng có thể báo đáp phần nào ơn dưỡng dục.”

Ý nghĩ chớm nở, cô nghiến răng, nói: “Vạn bộ chủ, ta có một yêu cầu hơi táo bạo. “

Vạn Thằng nói: “Xin Diệp bang chủ cứ nói.”

Diệp Linh Tô trầm mặc một chút, cô chậm rãi nói: “Ta muốn mời các vị quá bộ đến tổng đường bản bang ở chơi nguyên một năm, không đi đâu ra ngoài.”

Cô vừa dửt lời, ai nấy đều ngạc nhiên, các chủ bộ đưa mắt nhìn nhau, mấy thủ lĩnh Diêm bang cũng không rõ ý nghĩa. Thu Đào dòm Diệp Linh Tô, bà chợt bật cười, hỏi: “Thứ ta mạo muội, Diệp bang chủ nói như thế này, phải chăng muốn giam lỏng bọn ta?”

Diệp Linh Tô nhạt giọng: “Ngươi muốn nói giam lỏng, thì là giam lỏng… cũng được. “

Thu Đào cùng Vạn Thằng nhìn nhau, Vạn Thằng cười cười, hỏi cô: “Diệp bang chủ, giữa quý bang cùng bản phái, hãy còn lấn cấn gì khác chăng?”

Cô đáp: “Không có.”

Vạn Thằng nói: “Nếu chẳng có gì khác nữa, tại sao phải giữ chúng ta lại?”

Diệp Linh Tô lườm ông ta một cái, hỏi trở lại: “Ngươi không biết gốc gác của ta sao? “

Vạn Thằng ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên ông thở dài: “Không sai, cô là cao đồ Đông Đảo, yêu cầu của hôm nay bắt nguồn từ cựu oán hồi xưa, đúng không?”

Diệp Linh Tô từ chối cho ý kiến, đột nhiên cô giơ cao lệnh bài Thanh Đế, quát lớn: “Dệ tử Diêm bang, bao vây người Tây Thành. Không có hiệu lệnh của ta, không được buông tha bất cứ ai.”

Vừa thấy ân oán tiêu tan, bỗng lại kiếm giương nỏ trương, Diêm chúng đều ngạc nhiên, nhưng bang chủ có lệnh, không dám không theo, lập tức họ khởi động “Thần Hàm đại trận”, bao vây toàn bộ người Tây Thành. Trận thế ổn định xong, Mạnh Phi Yến cung kính hỏi: “Bước tiếp theo phải làm gì, xin bang chủ thông báo.”

Diệp Linh Tô lắc đầu, cô nói: “Cứ để như vậy đi.”

Mạnh Phi Yến không hiểu, bỗng ả thấy Diệp Linh Tô dấn lên một bước, giọng rắn rỏi: “Cả tám bộ, ai có thể làm chủ? “

Vạn Thằng mặt nặng, ông khoanh tay đáp: “Lão phu có thể làm chủ, Diệp bang chủ có gì muốn chỉ giáo?”

Diệp Linh Tô nói: “Tám bộ Tây Thành danh chấn giang hồ, nhưng Diêm bang ta cốt thắng ở số đông người, nếu tử chiến một trận, nhất định chết vô số.”

Vạn Thằng cười nói: “Diệp bang chủ có đức hiếu sinh, chắc có biện pháp giảm thiểu?”

Diệp Linh Tô hừ nhẹ một tiếng, cô thản nhiên nói: “Ta có một cái cách này, vừa giảm bớt chết chóc, lại có thể phân thắng bại.”

Vạn Thằng trong lòng chùng xuống, ông nhìn cô gái, cảm thấy không đoán nổi ý cô, ông lập tức nói: “Xin được nghe tỏ tường.”

“Rất đơn giản. “, Diệp Linh Tô một tay chống eo, giọng quả quyết, “Ngươi và ta một trận định hơn thua, ngươi thắng, cứ thong thả rời đi, ta thắng, tám chủ bộ Tây Thành theo ta đi tổng đàn Diêm bang.”

Vạn Thằng thấy ra ngoài ý muốn, ông vuốt râu trầm ngâm: “Diệp bang chủ, đao kiếm không có mắt… “

Diệp Linh Tô lạnh lùng đáp: “Chết sống tuỳ theo ý trời. “

Mạnh Phi Yến phải nói: “Bang chủ, ngài là đấng vạn kim, chớ khá dấn thân nguy hiểm.. “

Hoa Đình cũng nói: “Lão bang chủ mất đã lâu, công việc trong bang còn rất nhiều thứ không lần lữa được… “

Diệp Linh Tô không để y dứt lời, cô khoát tay, nói: “Hoa Diêm sứ, ý ta đã quyết. Nếu ta bất hạnh bại vong, ngươi thay ta làm bang chủ.”

Hoa Đình không khỏi động dung, Diêm chúng cũng ồ lên một trận xôn xao. Vạn Thằng thầm giật mình, ông nhẩm lại, lúc Diệp Linh Tô xông phá trận, cô thần xuất quỷ một, vô cùng tuyệt mỹ, cô cũng là đệ nhất lưu cao thủ ở Đông Đảo, đừng nói chính mình nắm không chắc phần thắng, ngay cả có thể thắng cô ta, cũng khó bảo đảm không đả thương cô. Nữ tử này đứng đầu bang, hoặc chết hoặc bị thương, đều sẽ chọc giận Diêm bang, rước lấy hậu hoạn khôn cùng.

Chỉ một thoáng, Vạn Thằng trong đầu xoay chuyển cả trăm ý niệm, đột nhiên ông nghĩ ra một kế sách, bèn lớn tiếng nói: “Diệp bang chủ, tám bộ địa vị ngang nhau, nếu là việc nhỏ, Vạn mỗ còn làm chủ được, nhưng sự tình liên quan đến tự do mỗi người, ta cũng không thể ôm đồm. “

Diệp Linh Tô nhíu mày: “Nói vậy, thế nào cũng phải đại chiến một trận?”

“Cũng là không.”, Vạn Thằng xoa tay, cười cười, “Diệp bang chủ mới rồi xông phá Thần Hàm đại trận, nhanh tựa du long, mạnh tựa sóng cả, phong thái tuyệt thế, khiến ai nấy đều bội phục. Như vầy đi, bổn phái cũng có một cái ‘Chu Lưu bát cực trận’ nho nhỏ, Diệp bang chủ nếu không chê, cứ đến thử một lần, chỉ cần phá được trận này, bọn ta sắp hàng, tùy bang chủ định đoạt.”

Tô Thừa Quang biến sắc, y buột miệng kêu lên: “Vạn sư huynh, sao làm như thế cho… “, y chợt thấy Vạn Thằng trừng mắt, Tô Thừa Quang ngần ngừ, đành lui về chỗ cũ.

Diệp Linh Tô cũng không ngờ Vạn Thằng đề nghị như vậy, cô hơi khựng, còn chưa kịp trả lời, Mạnh Phi Yến vội lên tiếng can ngăn: “Bang chủ không nên mắc mưu, trận pháp này rất cổ quái, bọn mình tứ phía vây công cũng đã chả làm được gì họ, bang chủ đơn thân độc mã, ngàn vạn lần không nên vào trận.”

Diệp Linh Tô nhất thời im lặng, suốt mấy hôm nay, cô nghiên cứu ’Sơn hà tiềm long đồ’, ngày đêm tu luyện, rất có thành tựu, nếu đối địch tám chủ bộ, đơn đả độc đấu, cũng có phần thắng, nhưng lấy một địch tám, vẫn là sức lực chưa đủ, cô vừa lên ngôi bang chủ, căn cơ không tốn nhiều công sức, giờ phút này, nếu tỏ ra yếu thế, oai phong nhất định bị tổn hại nặng nề.

Ý đã quyết, cô không cần suy nghĩ thêm, bèn ngẩng cao đầu, cô lớn tiếng, nói: “Được lắm, Vạn bộ chủ, ta liền đến phá thử trận pháp quý vị.”

Vạn Thằng biến sắc, Diệp Linh Tô võ công dẫu cao, cũng không có lý gì khiêu chiến cả tám chủ bộ, ông đưa ra nan đề này, đã tưởng làm cho cô thấy khó mà lui, không ngờ nữ tử to gan lớn mật, chấp nhận tức khắc. Trong một phút ngắn ngủi, Vạn Thằng thấy thật quá khó xử, chính là lời đã nói ra, không thể rút về, ông đành phải đáp: “Hay lắm, Diệp bang chủ khí phách rất to lớn, áp đảo tu mi, dù thắng, dù thua, Vạn mỗ đều rất bội phục.”

Diệp Linh Tô khẽ gật đầu, cô đang định tiến ra, chợt nghe một giọng lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu, ta cùng đi một chuyến với ngươi, được chăng?”

Cô gái ngoái trông ra, thấy Sở Không Sơn phất phơ vạt áo, dáng tiêu sái, ông khoanh tay tiến bước đến, ánh mắt đung đưa, loé sáng nét sắc bén như gươm như dáo.

Người Tây Thành đều sửng sốt, Bặc Lưu nhổ toẹt, hắng giọng mắng liền: “Sở Không Sơn, ngươi con mẹ nó muốn gây náo động gì nữa đây? Đến ngay cả thanh bảo kiếm tổ truyền cũng giữ không nổi, còn muốn đi ra để thêm mất mặt, để thêm xấu hổ nữa hay sao?”

Sở Không Sơn biến sắc, ông trợn ngược hai hàng lông mày, to tiếng nói: “Thằng mập chết bầm, ngươi dùng quỷ kế đoạt kiếm, món nợ này còn chưa tính đến. Có dám ra đây một chọi một với ta, xem ai mất mặt, ai xấu hổ?”

Bặc Lưu vừa múa may kiếm thiết mộc, vừa cười hi ha, nói: “Nếu bàn về quỷ kế, võ công thượng thừa trong thiên hạ, lại có mấy dạng không dùng quỷ kế? A, nghe nói họ Sở ở Cửu Hoa sơn, thảy đều là quỷ hiếu sắc, Sở Không Sơn, thứ miệng còn hơi sữa, không trưởng thành nổi này muốn lân la với người ta, định kiếm chác gì đây?”

“Nói nhăng nói càn.”, Sở Không Sơn chợt nổi nóng, “Thằng mập chết bầm, hãy coi chừng miệng lưỡi của ngươi.”

Bặc Lưu cười ha hả, y đang định trả miếng, chợt nghe Thu Đào nói: “Bặc sư đệ, Sở tiên sinh là tông chủ cả một thế hệ, lại là chỗ quen biết cũ của Thành chủ, đệ ăn nói cho phải phép, đừng mất lễ số.”

Bặc Lưu bị hẫng, y cười cười: “Thu sư tỷ đừng trách, đang nói một người phá trận, Sở lão gia sính cường tự ý xuất đầu, đệ thấy chướng, đã giễu cợt dăm câu thôi.”

“Không sao.”, Vạn Thằng giọng bình thản, “Hai người thì hai người, Sở tiên sinh, Diệp bang chủ, các vị cùng đến … thật tốt lắm.”

Diệp Linh Tô khe khẽ nhíu mày, cô quay sang bảo ông ta: “Sở tiên sinh, việc này do ta dựng lên… “

Sở Không Sơn khoát tay áo, lạnh lùng nói: “Ta không phải xuất đầu vì cô, mà vì để rửa mối tuyết hận trước đây, Vạn Thằng cùng thằng mập chết bầm sái lộng quỷ kế, đoạt mất Thiết Mộc kiếm của ta, chỉ có vô phá tan cái trận nhăng nhít này mới có thể cho ta hả dạ một chút.”

Diệp Linh Tô có dáng trầm ngâm, cô vui vẻ nói: “Gia sư từng đề cập ngón ‘Danh Hoa Mỹ Nhân kiếm’ của quý môn phái, bảo rằng đây là một lộ kiếm pháp không linh phiêu dật, tinh vi khó lường, hôm nay dịp may hiếm có, tiểu nữ được dịp thưởng lãm thần kỹ của Sở tiên sinh.”

Sở Không Sơn thấy khoái chí, ông ta vuốt râu, hỏi: “Lệnh sư là ai? “

Diệp Linh Tô hơi ngần ngừ, cô nhẹ giọng đáp: “Gia sư là Vân Hư.”

Sở Không Sơn động dung, kêu lên: “Cô là truyền nhân của Vân đảo vương, hèn chi … hèn chi… “, ông ta ngừng một chút, rồi tiếp, “Diêm bang cũng có duyên với Đông Đảo, hồi đó, Trương Sĩ Thành xuất thân Đông Đảo, chọc trời khuấy nước vùng Tam Ngô, đáng tiếc vương vận không bền, rốt cuộc đại bại dưới tay hoàng đế đương thời.”

Diêm chúng có nhiều người biết một đoạn cố sự này, họ bàn tán xôn xao, có tiếng than van, chắt lưỡi. Sở Không Sơn đột nhiên vươn tay búng vào lưỡi kiếm, ông quát một tiếng thét dài, âm hưởng ngân nga, chấn động đại giang. Diệp Linh Tô đứng sóng vai cùng ông ta, mặt hoa dưới ánh sáng trăng thấp thoáng ngời ngời, cây kiếm Thanh Li đưa nghiêng xuống dưới, tựa như một nét chấm phá khởi sắc hiển hiện trong màn đêm mờ mịt.

Tiếng hú của Sở Không Sơn ngân vang kéo dài, như tiếng vượn hú nơi hẻm sông, như mưa bão vùi dập hoa lá. Lẫn trong tiếng hú, hai nhân ảnh song song tung mình nhảy lên, họ xâm nhập “Chu Lưu bát cực trận”, hai làn kiếm quang một đen một trắng uốn lượn, chớp nhoang nhoáng trong khoảng không.

Tám chủ bộ thần sắc điềm tĩnh, hướng tả chưởng vào trong, hữu chưởng chìa ra ngoài, kết thành một vòng trận theo dịch lý tiên thiên. Hai người Sở , Diệp còn chưa vào gần, đã thấy cát bay đá chạy, điện quang chớp loé, đất cát dưới chân di dịch uốn lượn như rồng như rắn, hai làn kình khí nóng và lạnh cuồn cuộn ập vào, nóng như thiêu đốt, buốt lạnh như đao cắt, chúng chồng chéo vào nhau, bốc lên từng đợt từng đợt táp xuống như điên như cuồng.

Lúc còn ở trên thuyền, Diệp Linh Tô đã từng nhìn qua trận này, giờ nhập trận, cô mới biết nó thực sự lợi hại. Tám đạo kình khí giao hoà mà biến hóa, không ngừng nẩy nở, mang khí thế con sóng cả đổ ập, kèm theo gió gào sấm sét, nước lửa đồng lúc công kích, cộng thêm thiên kình, thổ kình, sơn và trạch … có thể khiến người không kịp ứng phó. Diệp Linh Tô bị vây hãm trong đó, thân mình cô chịu đựng vùi dập như một bó cỏ bồng, theo gió cuốn mà bay múa, cô khó lòng tự chủ.

Thấy tình thế không ổn, Sở Không Sơn đứng chắn trước cô gái, ông hươi kiếm nhanh như chớp giật, thanh kiếm uốn lượn triền miên, như mưa phùn đêm thu không dứt hạt, nước mưa chẳng nơi đâu không gây thấm ướt. làn kình khí từ kiếm phong luôn tìm kẽ hở để thâm nhập,nhưng cứ vào gần tám chủ bộ là nó lập tức bị đánh dạt ra.

Được ông trợ lực, , Diệp Linh Tô ổn định trận cước, cô tập trung tinh thần, tung ra những chiêu thức đắc ý, tả chưởng hữu kiếm, mở rộng và liên hợp, kiếm khí sắc bén tuyệt luân, chừng như cát bay đá chạy, chưởng lực mạnh mẽ tựa cá kình bay bổng, như rồng vàng quẫy mình, trong vùng bát kình, nó đã tạo nên cơn lốc xoáy tả xông hữu đột, đánh cho tà áo đối phương lay động, cho râu tóc đối phương xoã tung, đi nhanh tự du long, dư kình miên man, oai phong của tám kình cũng không thể triệt hạ.

Tám chủ bộ đều kinh hãi, họ cảm giác chưởng lực Diệp Linh Tô rất đắc thế với một tầm mức bình sinh họ chưa gặp qua, nhất thời tất cả nảy sinh cảnh giác, trong khi kình lực của Sở Không Sơn bằng cách nào không biết, ông đã di chuyển về gần bên cô gái.

Diệp Linh Tô thấy tuy đã cố hết sức, kình khí từ bốn phía đổ về như núi, cuồng phong giận dữ, nước lửa giao phong, sấm sét tung hoành. Cô chợt bị bế tắc lúc vận khí, thần chí lạc bại, hệt như cô đang ở trong tù, đụng đâu kẹt đấy, không lối thoát. Nếu trận thế được toàn lực thi triển, đối đầu “Chu Lưu bát cực trận”, ngay đến mười Diệp Linh Tô cũng không sao thủ thắng, chỉ là Vạn Thằng điều khiển trận thế, ông không muốn đàn áp quá đáng, chỉ mong hiển lộ chút đỉnh thần thông để cô gái thấy khó mà lui. Ai ngờ, Diệp Linh Tô thiên tính quật cường, địch càng mạnh cô càng găng, dưới sức ép, võ công cô càng lúc càng diệu, Phi Ảnh thần kiếm, Thủy Vân chưởng, Dạ Vũ Thần Châm, không những cô tuôn ra bất tận những võ học Đông Đảo đó, cô còn pha thêm công phu lĩnh ngộ được từ tâm pháp ‘Sơn Hà Tiềm Long đồ‘. Diêm chúng theo dõi trận đấu, họ không ngớt chắt lưỡi chép miệng, toàn thể Diêm sứ, Trưởng lão, Đường chủ đều mừng rơn trong bụng. Diệp Linh Tô võ công thần diệu, chẳng những hơn hẳn Tề Hạo Đỉnh, những bang chủ đời trước sợ cũng không ai bằng, cô lên làm bang chủ, chính là một cái may mắn to tát cho Diêm bang. Có điều, đa số đệ tử Diêm bang là nam tử, thân phận nữ lưu mà áp đảo được mày râu, khiến bọn họ ngương ngùng pha lẫn bất bình.

Tình hình giao đấu mỗi lúc một lạ, kiếm quang Sở Không Sơn lả lướt, mềm mại mà không uỷ mị, cuồng nhưng không loạn, hệt như gió xuân trỗi dậy quá mạnh khiến trăm hoa tan tác, khiến cho cát bụi tung bay mù mịt, làn kiếm tựa hồ có sấm chớp loang loáng, vẫn không mất đi nét ung dung. Theo dõi một lúc lâu, mắt ai nấy phát sinh ảo giác, Sở Không Sơn không còn là nam nhi, ông hóa thân tuyệt đại giai nhân, chiêu kiếm hào hoa, bước chân, thân ảnh lả lướt, kiểu cách yêu kiều, phong tư tuyệt diệu.

Kiếm pháp Diệp Linh Tô lại tương phản, cô là nữ nhân, cách huy động trường kiếm chất chứa kình lực hùng tráng, có khí thế nuốt trăng sao, có nét ngạo nghễ núi sông, cô sử đến chỗ tinh diệu, người và kiếm hầu như hợp nhất, bên tây kiếm quang chưa tắt, mé đông bóng người đã hiện, thần xuất quỷ một, hệt như đồng lúc có bảy tám Diệp Linh Tô đang chuyển động, kiếm quang hoà vào bóng người thành một vầng, khí thế cao rộng vô tận, có thể dời núi lấp biển, có uy lực của sóng gầm gió thét.

Mọi người xem mà mê mẩn, họ cảm tưởng Sở Không Sơn thân nam tử, kiếm pháp ông lại uyển chyển như nữ tử, Diệp Linh Tô tuy nữ nhi, kiếm pháp cô mang khí phách to lớn, chẳng khác một hán tử hùng vĩ, theo ý họ, một nam một nữ này, lẽ ra phải hoán chuyển kiếm pháp cho nhau mới đúng.

Tám chủ bộ đương đầu tình trạng này, chưa tìm ra cách đối phó. Sở Không Sơn ngoại nhu mà nội cương, kiếm pháp vô cùng mềm mại, nhưng ẩn chứa kình khí dương cương mạnh mẽ, Diệp Linh Tô ngoại cương nội nhu, nhìn tưởng mở rộng, nhưng thực sự được quây chặt trong một vòng kín, khó xâm nhập. Một bên thì chí nhu thành cương, một bên thì trong cương có nhu, hai mặt cương nhu phối hợp, nảy sinh uy lực thật to lớn, hắc bạch song kiếm luôn luôn theo nhau, khiến tám chủ bộ trong một thoáng ảo ảnh, trận cước có phần nào dao động.

Vạn Thằng thấy tình thế không ổn, ông trầm giọng phát lệnh: “Tách rời họ ra! “, các chủ bộ kia vâng dạ, khi thấy hai người Sở, Diệp di chuyển vào vị trí Chấn, Tốn, họ đồng loạt chuyển vận kình khí rót vô cơ thể Tô Thừa Quang, gã này thét to một tiếng, huy chưởng bổ ra, chưởng lực khí thế nặng như núi đổ, loe loé ánh điện quang.

Sở Không Sơn không dám trực diện nghênh tiếp, ông lắc mình chuyển sang bên hữu, trận thế tức thì thay đổi, kình khí bây giờ tụ tập trên mình Lan Truy, y vẫn giữ dáng nhàn hạ, nhẹ nhàng tống ra một chưởng, khiến cương khí bùng nổ, thiên phong ào ào táp vô, Diệp Linh Tô không thể ngăn cản, cô đành tránh qua mé tả. Bằng diễn biến này, trận pháp xoay chuyển, đã tách rời hai người ra xa nhau.

Bị tách rời xa như vậy, cho dù kiếm pháp cao siêu tới đâu, mỗi người cũng chỉ có thể độc lập tác chiến, Vạn Thằng lại hô lệnh mới: “Nam trước nữ sau.”

Trận thế tức thì chuyển động, toàn bộ kình khí mạnh bạo chụp xuống Sở Không Sơn. Ông ta liên tục lui ra sau, không dè kình khí mạnh gấp bội đột ngột ùa đến, ông cảm giác hổ khẩu nóng rực, thanh trường kiếm lại đã bị tơ tầm quấn chặt lấy, ông định vận kình đoạt về, một luồng chưởng lực đã phá không ập tới, Sở Không Sơn chỉ tránh được có hơn phân nửa chưởng kình, vai trái ông bị dư kình quệt vào, đau nhức thấu xương, phân nửa người rã rời, ông có chút thiếu chú ý, cước bộ bỗng chựng lại vì hai chân lọt vô hố bùn, đất nhão từ dưới đáy hố cuồn cuộn trào lên ghì rịt lấy bàn chân, Sở Không Sơn cả thượng bàn lẫn hạ bàn đều quẫn bách, tức thì tay chân luống cuống, ông chỉ có thể chiêu nào đến sách chiêu nấy mà che chắn, mất hẳn khả năng phản công.

Vây khốn xong Sở Không Sơn, trận thế lại chuyển động, nhắm tấn công mạnh bạo vào Diệp Linh Tô.

Diệp Linh Tô một bàn tay khó vỗ thành tiếng, cô từng bước lùi dần về phía sau, lúc nhìn xuống, thấy mình đã bị đẩy đến sát bờ nước, còn tiếp tục lùi, sẽ nhấn chìm thân mình xuống nước.

Nguyên lai, Vạn Thằng chủ tâm bức bách cô xuống nước, khiến mình mẩy Diệp Linh Tô đẫm ướt bùn lầy, cô sẽ vô cùng lúng túng, cho dù vẫn còn muốn tiếp tục phá trận, cô cũng sẽ không mặt mũi nào để người khác thấy mình bê bết bùn đất như thế.

Cô gái hai chân dẫm vào nước, bên dưới vạt váy ướt đẫm, Vạn Thằng đang định mở miệng kêu gọi cô nhận thua, ông bỗng nhiên nảy sinh một chút cảm giác lạ. Tự dưng, ông cảm giác Diệp Linh Tô bỗng nhiên biến mất, ông không sao dò được nhân khí của cô ta. Con tim Vạn Thằng nhảy dựng, ông chú mắt nhìn kỹ, một bóng trắng đang vật vờ tại một nơi cách đấy không xa, kỳ quái ở chỗ thấy nữ tử rõ ràng, ông lại không dò, không cảm được nhân khí của cô. Nhân khí của Diệp Linh Tô đang dung nhập vào vùng nước đầm lầy, Mặt nước loa loá, hình ảnh mờ nhạt, trong một lúc, mắt mọi người đều cùng cảm giác nữ tử là nước, nước là nữ tử, Diệp Linh Tô cùng với cái bóng nước phản chiếu không thể nhận biết cho rõ đâu vào đâu.

Cảm giác này tuy vi diệu, kỳ thật nó chỉ tồn tại trong một cái ý nghĩ. Nên biết rằng, cao thủ giao phong, đôi khi xuất thủ quá nhanh, thường mất phối hợp khít khao giữa tay với mắt, ý nghĩ đi trước hành động, lắm lúc vào thời điểm sinh tử, không còn lấy mắt mà nhìn, chỉ đánh hơi theo trực giác. Vạn Thằng là chủ trận, tâm niệm ông vừa phát động, khí thế trận pháp cũng chuyển động theo, một làn chưởng lực từ tay áo Mộc Hàm Băng hùng hổ phóng ra, nghe soạt một tiếng, đã trượt ngang người Diệp Linh Tô, đánh ầm một tiếng vô vũng nước, dựng lên một bức tường nước thật cao, chỉ thấy Diệp Linh Tô thân ảnh chớp loá, cô hoà mình vào đám bọt nước trong bức tường, cô vụt biến mất, rồi tái xuất hiện đàng trước Bặc Lưu.

Tám chủ bộ đều kinh ngạc, thân pháp Diệp Linh Tô không phải cực nhanh, chỉ là nhân khí biến hóa rất cổ quái, thật sự, chỉ một cái chớp mắt, cả tám người tập trung nhân nhãn lực thật cao, cũng không thể phát hiện cô di chuyển tới gần họ bằng cách nào.

Cao thủ giao phong, tối kị mất bóng dáng địch nhân, bất kể là hình ảnh, nhân khí … nếu không thể cảm giác, ắt rước thảm bại. Tuyệt kỹ trong ‘Sơn Hà Tiềm Long đồ‘ vốn là một thành tựu to lớn của Thích Ấn Thần sáng tạo vào lúc tuổi già, nó vừa luyện nội công, đồng thời giảng dạy tâm pháp, luận bàn về thuyết “Thiên Nhân như nhất”, dạy làm sao dung hoà vào thiên địa vạn vật, làm sao ở bất cứ đâu cũng thi triển được, địa hình nào cũng thông qua, không gặp trở ngại, từ đó, đánh thắng tất cả.

Lý thuyết của Tiềm Long, từ sơ khai đến sâu rộng, gồm các giai đoạn “Thủy hạ Thổ, yểm Lăng Cốc, cảm Chấn Điện, bạc Nhật Nguyệt, phục Quang Cảnh, thần Biến Hóa” (dưới nước như trên cạn, giấu mình chốn gò đống hang động, biến hoá theo sấm sét, hoà vào ánh sáng mặt trời, mặt trăng, tàng hình trong cảnh vật, biến hoá như thần tiên) . Theo thứ tự tu luyện, sẽ sáng theo nhật nguyệt, sẽ hoà mình ẩn thân vào cùng vạn vật, Diệp Linh Tô tu vi rất thô thiển, cô chỉ mới tập xong ngón nhập môn “Thủy hạ Thổ”, cô chỉ có thể làm cho tám chủ bộ nảy sinh ảo giác. Dù vậy, cô chỉ cần giấu mình trong thời khắc của một ý nghí thoáng qua đầu, cũng đã đủ để thay đổi chiến cuộc.

Diệp Linh Tô vào gần Bặc Lưu, cô vung kiếm đâm y. Bặc Lưu vốn định xuất chiêu chống đỡ, y chợt thấy kiếm Thanh Li đen nhánh như mực, ẩn hiện bảy sắc cầu vồng, đích thực một thanh bảo kiếm hiếm có. Y chuyên nghề cướp đoạt võ khí, thấy con mồi tự dẫn xác vào, y mửng rơn, bèn lập chủ ý, đưa trọn phần ngực và bụng ra ngoài, rung rung mỡ bụng chờ đón nhận mũi kiếm đâm vô.

Diệp Linh Tô dự tính nhiều hậu chiêu sau nhát đâm, cô đâu ngờ đối phương đưa bụng ra tiếp nhận, còn đang ngạc nhiên, nhuyễn kiếm đâm sột ngay vào bụng Bặc Lưu.

Mũi kiếm vừa vô, Diệp Linh Tô lập tức cảm giác thế đâm bị chững lại, cô không suy nghĩ gì lắm, tống ngay một luồng nội kình vô thân kiếm. Trong một tích tắc, mặt mày Bặc Lưu co rúm. ánh mắt biểu lộ nỗi đau đớn nơi bụng. Ngón “Chu Lưu Trạch kình” của y đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, khiến da thịt mềm nhũn như bún, đao kiếm đâm vào sẽ đụng phải Trạch Kình dầy đặc, đủ cho y hóa giải kình khí của đối phương, đối thủ không thể dùng sức rút về, tất nhiên bị y cướp đoạt mất binh khí. Không ngờ nội kìnhh của Diệp Linh Tô cũng rất kỳ lạ, trông nhu nhuyễn tựa nước chảy, nhưng dư kình vô cùng nặng nề, khí thế mạnh bạo tựa núi đổ, Trạch Kình vấp phải dư kình đó, nó lập tức tan rã như ta thảy một hòn băng tuyết vô lửa đỏ.

Bặc Lưu nằm mơ cũng không thể tưởng được, y thời vận xui xẻo, đụng ngay phải kình khí của “Đại Vật Dụng thần công” của môn phái Thích Ấn Thần, nội công của pháp môn này cao cường hệt Tiềm Long giấu mình dưới vực sâu, sẽ dũng mãnh tung bật lên với khí thế long trời lở đất. Diệp Linh Tô mới luyện sơ sài, tu vi không sâu, nhưng cô thừa sức khắc chế “Chu Lưu Trạch kình “, kình khí vừa va chạm nhau, cô đã phá hỏng chân khí hộ thân của Bặc Lưu.

Bặc Lưu rú lên thảm thiết, chỗ trúng kiếm máu phun như suối, Tây Thành tám bộ đồng khí tương cầu, Vạn Thằng phát giác không ổn, ông thét to: “Bắc Đẩu Quy Nhất”, ngoài Bặc Lưu, bảy đại bộ chủ không chút nghĩ ngợi, họ vận khí tung một loạt bảy luồng nội lực gộp vào thành một cỗ đại lực, sàn sạt công phá mãnh liệt vào người Diệp Linh Tô.

Bảy đại bộ chủ toàn lực ra tay, chẳng cơ thể con người nào có thể chịu đựng. Diệp Linh Tô không kịp tránh né, cô đứng ngẩn người ra đấy. Nói thì chậm, diễn tiến cực nhanh, đột nhiên có một lực đạo vọt tới, suýt soát như cách một sợi tóc, đã đẩy bắn thân mình cô ra ngoài, chưởng kình “Bắc Đẩu Quy Nhất” vù sượt ngang qua, đập đánh ầm một tiếng vào mặt đất , đào ngay tức thì một cái hố rộng và sâu thăm thẳm.

Diệp Linh Tô vừa đáp xuống đất, người xông vào cứu cô cũng chật vật rơi theo xuống, thân mình hai người dính xà nẹo vào nhau, cả hai lăn qua lộn lại ba bốn vòng, toàn thân Diệp Linh Tô bê bết bùn đất, cô ra sức giãy dụa để đứng lên, không dè bị cú đụng chạm khá nặng này, toàn thân cô rã rời, cô phải dùng hết sức mới đẩy được người đó ra, khi cô hoàn hồn, định nhãn mà nhỉn, kịp thấy Lạc Chi Dương đang cười hì hì, hắn chường một cái mặt ngáo ộp ra với cô.

Diệp Linh Tô giận tới mặt mày tái mét, cô gần muốn xỉu, hôm đó, cô từng thề, thà chết, không thèm nhìn lại cái bản mặt thối tha này, hiện thời, vừa giân vừa oán, cô hét to: “Ngươi làm sao lại có mặt ở đây?”

Lạc Chi Dương nghe cô hỏi, hắn ngơ ngác, bèn duyệt lại những diễn tiến vừa xảy ra, Đầu tiên, Diệp Linh Tô diệt trừ gian tế, cô lên làm bang chủ, rồi vì cùng huyết thống với Vân Hư, cô đã quay ra khiêu chiến tám chủ bộ Tây Thành. Lạc Chi Dương từng chứng kiến thủ đoạn của Bặc Lưu, khi thấy cô gái ra tay đâm y, hắn biết ngay rằng gã mập sẽ cướp đoạt bảo kiếm, tức thì hắn không nhẫn nại được nữa, đã vọt mình xông ra. Hắn chẳng dè, vừa cử động, đã cảm giác thân thể vô cùng nhẹ nhàng, bay vù một nhoáng tới sát người cô gái, đồng lúc bảy đại bộ chủ liên thủ một kích. Hắn không có thì giờ nghĩ ngợi, vừa đến cạnh cô, hắn đã nhanh như chớp ôm và đẩy mạnh Diệp Linh Tô thoát khỏi hiểm cảnh.

Lần xuất thủ này, hắn mải cứu cô gái thành thử quên hẳn mọi sự, vẫn chưa hiểu đã hành động ra sao, nhưng dưới mắt người quan chiến bên ngoài, họ có cảm tưởng hắn vừa độn thổ đến, từ dưới lòng đất, xông lên giải cứu Diệp Linh Tô.

Thạch Xuyên đỡ Bặc Lưu dậy, gã này đã gần bất tỉnh, Thạch Xuyên giận dữ pha lẫn buồn bực, y dòm dòm vào hai người Lạc, Diệp, nét mặt đầy sát khí. Thu Đào nắm cổ tay Bặc Lưu, xem mạch y rồi bà thở hắt ra một hơi, nói: “Thạch sư đệ, đừng loạn động, Bặc sư đệ không chết đâu. “

Bà nhanh chóng lấy ra kim châm, thuốc chữa thương, gọi Thủy Liên Ảnh và hai cô tiểu tì, bảo họ cho Bặc Lưu uống thuốc, băng bó vết thương cho y. Thạch Xuyên đứng cạnh đấy,luôn vung tay giậm chân, không giấu vẻ cập rập lo lắng.

Lúc này Sở Không Sơn cũng đã ra khỏi trận địa, ông ta cười nhạt, hỏi: “Vạn Thằng, tám bộ mất đi một bộ, bát cực chỉ còn bảy, cái trận ‘Chu Lưu bát cực’ có coi như đã bị phá hay không?”

Vạn Thằng nhất thời im lặng, thực ra, nếu theo sát kế hoạch chương pháp, đối thủ sẽ không có cách gì phá trận, chỉ vì Bặc Lưu đột nhiên nổi lòng tham, muốn cướp đoạt Thanh Li, kết quả y bỏ dài lấy ngắn, khiến Diệp Linh Tô có cơ hội đâm y trọng thương, như Sở Không Sơn nói, tám cực thiếu mất một, “Chu Lưu bát cực trận ” coi như hỏng.

Còn đang phiền não, ông chợt nghe Chu Liệt phản bác: “Điều Sở tiên sinh nói đó không đúng, nếu không bị tiểu tử này ra tay, Diệp bang chủ là không thể toàn thân rút lui. Bảo rằng chỉ hai người phá trận, bây giờ dôi ra một người nữa, làm sao giải thích đây?”

Vạn Thằng nghe thế, ông tán thành ngay: “Không sai, không sai.”

Sở Không Sơn một chút ngần ngừ, ông ta đưa mắt nhìn vào Lạc Chi Dương, gã này sau một chớp loé trong đầu, hắn cả cười, nói rằng: “Theo tui thấy, trận pháp dĩ nhiên bị phá, bên tụi tui cũng trái quy định, vậy toàn thể mọi người coi như bình hoà, coi như ngang tay, được không?”

“Phi!”, mặt hoa đỏ bừng bừng, Diệp Linh Tô trợn trừng cặp mắt, “Ai một bên với ngươi?”

“À há! “Lạc Chi Dương hai tay dang rộng, “Tui với cô không cùng bên, vậy tui là phe Tây Thành. Người của Tây Thành cứu cô, cô liền chối cãi ân huệ đó của Tây Thành, lại còn muốn tiếp tục gây hấn Tây Thành, chính là vong ân phụ nghĩa, mà ai vong ân phụ nghĩa, thì người đó là kẻ tiểu nhân vô sỉ.”

“Ngươi mới là tiểu nhân vô sỉ!”, Diệp Linh Tô vừa bực tức vừa oán hận, cô mỉa mai trở lại, Cho đến giờ, cô lúc nào cũng bình tĩnh trước mọi sự việc, chỉ duy nhất vừa gặp tiểu tử này, cô đã lập tức mất kiên định, trận cước đại loạn, mặt hoa ửng đỏ như chu sa, hai mắt hầu như toé lửa.

Tất cả Diêm chúng thấy cô hiển lộ dáng vẻ tiểu nữ nhân, họ tức thì đều bị ngạc nhiên. Diệp Linh Tô tự giác thất thố, cô trấn định tinh thần, cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên nói: “Thôi được rồi, quỷ ba xạo, hừ, chỉ cần ngươi ưng chịu ta một việc, ta sẽ thôi không so đo gì với Tây Thành nữa.”

Lạc Chi Dương cười cười, hỏi: “Việc gì? “

Diệp Linh Tô ngẩng cao đầu, giọng lạnh lùng: “Ta muốn ngươi vô làm Tử Diêm sứ giả.”

Câu nói vừa dứt, tất cả đều náo động, Lạc Chi Dương cũng ngẩn ngơ, hắn gãi đầu gãi tai: “Diệp cô nương, Ngũ Diêm sứ giả không phải là làm thuộc hạ tuỳ tùng cho cô hay sao? Tui mà buộc phải đi làm tuỳ tùng cho cô, chẳng phải bị khuất tất dữ lắm sao?”

Diệp Linh Tô gằn giọng hừ một tiếng: “Nói vậy, ngươi không khứng chịu? “

Lạc Chi Dương nhìn vào Bặc Lưu, rồi quay ra nhìn nhìn đệ tử Diêm bang, hắn đột nhiên thở ra một hơi, giọng giấm giẳn: “Thôi … thôi … tui vô làm tuỳ tùng của cô cũng được.”

Diệp Linh Tô chiếm thượng phong, thần khí dịu đi một chút, giọng rắn rỏi, cô quay sang bảo: “Vạn Thằng, hôm nay võ công ta chưa giỏi, chưa phá được trận pháp bọn ngươi, nhưng lấy hạn ba năm, hai bên chúng ta sẽ lại tái so tài một lần, ngươi nghĩ sao?”

Mọi người đều động dung, Vạn Thằng gật đầu: “Sẽ gặp nhau ở địa phương nào? “

Diệp Linh Tô lạnh lùng nói: “Vùng Ngũ Nhạc, núi Thái sơn, trên đỉnh Thiên Tử phong, ba năm nữa, cùng vào ngày này, ta lên đỉnh núi Thái Sơn gặp lại các ngươi.”

“Hay lắm! “, Vạn Thằng cả cười, “Nhất ngôn vi định.”

Tô Thừa Quang sắc mặt có vẻ khó xử, y nói nhỏ: “Vạn sư huynh, như vậy chỉ sợ không ổn. “

Vạn Thằng lườm y một cái, giọng bình thản: “Tại sao không ổn? Đệ muốn ta làm rủa đen co đầu rụt cổ hả?”

Tô Thừa Quang thở dài: “Chuyện rất quan trọng, lẽ ra phải để Thành chủ quyết định.”

“Lão quỷ mê cờ bạc, sao đệ bỗng dưng yếu đuối như mấy mệ?”,Thạch Xuyên lớn tiếng rầy rà, “Tên mập chết giẫm này trúng một kiếm, đệ coi như xoá bỏ, coi như không hả? Hừ, ta biết rồi, đệ thấy tiểu cô nương bộ dạng ưa nhìn, hổng dám đụng tới một sợi tóc của cô ta.”

“Thúi lắm. “,Tô Thừa Quang tức giận đến mặt mày đỏ au, “Tô mỗ là một tên du côn, vứt quách mẹ nó đi, đấu đá liền đấu đá, ba năm nữa, đứa nào không lên Thái Sơn, đứa đó là con là cháu!”

“Không tệ … không tệ. “, Thạch Xuyên vỗ tay cười ầm, “Đây mới là lời của tên quỷ mê cờ bạc.”

“Chậm đã! “, Lạc Chi Dương không kìm được nữa, hắn quay sang Diệp Linh Tô, “Diệp cô nương, cái này sự còn mong cô suy nghĩ lại.”

Diệp Linh Tô cũng không thèm nhìn hắn, cô lạnh lùng nói: “Ngươi gọi ta bằng gì? “

Lạc Chi Dương sửng sốt, hắn cười mơn, đáp: “Đúng rồi, Diệp bang chủ, thuộc hạ thất lễ.”

“Được lắm… “Diệp Linh Tô dáng như không, cô nói, “Ta là bang chủ, ngươi là thuộc hạ, phải chăng ngươi nên nghe lời ta? “

Lạc Chi Dương ngẩn ngơ, hắn tự hiểu đã sa bẫy, đành phải gồng mình nói: “Nên, nên chứ….”

Diệp Linh Tô lườm hắn một cái, cô nhạt giọng: “Được thôi, ta ra lệnh, ngươi ngậm miệng lại, ta chưa cho phép, không được mở miệng, bằng không, sẽ xử trí theo bang quy. Hừ, Mạnh Diêm sứ, dám chống mệnh lệnh bang chủ, phải xử ra sao?”

Mạnh Phi Yến nói: “Từ thấp lên cao, nhẹ thì đánh một trăm trượng, nặng thì cắt cả hai tai. “

Lạc Chi Dương hoảng sợ, hắn cuống cuồng ngậm miệng, thầm kêu khổ: “Tiểu nha đầu gian xảo, đang không buộc ta câm mệng. Đáng bực ở chỗ mình không đắn đo, bị trúng gian kế, bây giờ phải làm cái đồ sứ giả chó má này, tương lai nhất định chẳng có được một ngày yên ổn. Hừ, cái miệng với đôi môi chỉ là thứ nói gì cũng được, mình bất quá chỉ gật đầu ưng chịu, lại không có ký giấy tờ chi hết, để rồi mình kiếm cớ gì đó, rút ra khỏi Diêm bang là xong.”

Chính đang suy nghĩ làm thế nào rút lui, chợt nghe từ xa xa truyền đến một tiếng pháo nổ ầm vang, hắn đưa mắt nhìn ra sông, mặt nước đèn lửa chói loà, hiện ra rất nhiều cỗ thuyền lớn, Tôn Chính Phương trông rõ cờ xí trên thuyền, lão la ầm lên: “Không xong … đây là thuỷ quân triều đình.”

Nguyên lai, Diệp Linh Tô giả truyền soái lệnh, đám thủy quân vâng lệnh triệt thoái, không dè, đại quân không phải chỉ mỗi đoàn thuyền ấy thôi, thủy quân lui một chặp, khi gặp hậu quân, họ mới phát hiện bị mắc mưu, cộng thêm chủ soái mất tích, họ lập tức hợp binh vào một chỗ, bàn định kế hoạch nhanh chóng hành quân về hòn đảo này.Trùng trình một hồi, sau khi mất khá nhiều thời gian, thuỷ quân cũng đã tới được đảo Sùng Minh, họ lập tức lập vòng vây, đốt pháo lệnh để hiệp công. rồi thì pháo, nỗ thi nhau bắn tan tành một số thuyền bè đậu gần bờ,

Người trên đảo đồng lúc rối loạn, họ biết một khi tất cả thuyền bè bị huỷ hoại, tất cả sẽ trở thành ba ba trong vại, họ lập tức không chờ hiệu lệnh, hô hoán nhau chạy ra giành giật thuyền bè để tẩu thoát, Không ngờ Chu Nguyên Chương lập kế hoạch tỉ mỉ, định một mẻ lưới bắt trọn, ông ta đã điều động nhiều chiến hạm, trang bị dày đặc những khẩu pháo, thuyền Diêm chúng chạy chưa bao xa, đã bị trúng đạn pháo mà chìm đắm gần hết. người trên thuyền phài nhảy xuống nước bơi trở về đảo, chúng hè nhau hả họng chửi bới quan quân.

Tên tướng họ Thường thấy Diêm chúng bị tổn hại, y không khỏi mừng rỡ, cất cao giọng nói: “Nếu thức thời, hãy mau mau thả lão gia, quân đội ngoài kia tất cả đều thuộc quyền lão gia chỉ huy, chỉ cần lão gia phán một câu, bọn chúng sẽ phải để cho các ngươi toàn mạng. “

Lưu chỉ huy sứ cũng nói: “Đúng vậy, tha hai người bọn ta, cũng coi như lập công lớn, Thánh Thượng hài lòng, có khi miễn tội chết cho bọn ngươi.”

Mới mấy phút trước đây, một số Diêm chúng bị pháo bắn chết thảm, đệ tử Diêm bang nhìn nhìn mấy chiến hạm của quan quân, họ đang tức giận sôi ruột, nghe hai tên tù binh nói như thế, đâu có khác gì lửa cháy còn đổ thêm dầu!

Cung Cường nhảy một bước đến, soạt soạt hai nhát chuỳ, đã đánh cho cả hai vỡ đầu phọt óc.

Hắn đột nhiên động thủ, chẳng ai kịp ngăn cản, Cao Kì đến xem, thấy cả hai đều đã mất mạng, y nhất thời vừa kinh hãi vừa tức giận , lớn giọng mắng: “Cung Cường, ngươi điên rồi hả? Hai đưá đó đều là con tin, ngươi đánh chết tụi nó, bây giờ dùng cái gì áp chế quan quân?”

Cung Cường bất chấp, y oang oang nói: “Chả phải là hai thằng cẩu quan sao? Chết thì đã chết rồi, chẳng lẽ lại còn muốn bắt lão tử thường mạng à…”

Y chưa dứt câu, ô quang loé ra, tay chân Cung Cường đồng loạt trúng kiếm, y buông rơi song chuỳ, té quỵ ngay xuống đất, Y trợn mắt vào Diệp Linh Tô, ồm ồm hỏi: “Diệp bang chủ, tại sao đâm thuộc hạ?”

Diệp Linh Tô hai má đỏ bửng, mày liễu xếch ngược, ánh mắt lạnh lẽo, cô dòm dòm Cung Cường, nói dằn từng tiếng một: “Ta đã hứa tha mạng cho hai người đó, đã bảo đảm họ sẽ không bị giết.”

Cung Cường bất phục: “Tụi nó là quan binh, mình là Diêm kiêu, từ xưa hai phe luôn luôn đối đầu, lão tử từng giết quan binh, nếu không được một trăm, ít ra cũng có tám mươi, giết thêm hai đứa này thì nhằm nhò gì?”

Diệp Linh Tô lắc đầu nói: “Ngươi giết người khác ta thây kệ, nhưng hai người này ta đã hứa tha, ngươi giết họ, chính là chống lệnh, ta là chủ bang, ngươi dám trái lệnh, ta quyết định xử tử, không tha.”

Tất cả nghe vậy, đều biến sắc, Tôn Chính Phương vội nói: “Bang chủ, đây đúng là lúc dùng người, tên này xưa nay kiêu dũng, xin nhẹ tay cho. “

Diệp Linh Tô lạnh lùng nói: “Trước tình thế nguy cấp, hiệu lệnh không nghiêm, bọn ta sẽ chết hết trên đảo này.”

Cung Cường tính nóng như lửa, y nghe được, nhất thời la hét rầm rĩ như sấm: “Đồ con mẹ nó xú hoa nương, lúc lão tử gia nhập Diêm bang, ngươi con mẹ nó còn nằm ngửa bú sữa ở đâu đâu, ngươi muốn giết lão tử, cứ giết lão tử, ai thèm đi nghe mệnh lệnh của ngươi mà bán mạng, đồ con mẹ ngươi xú hoa…”

Lời còn chưa dứt, y chợt cảm giác lồng ngực lạnh buốt, Cung Cường cúi nhìn, nhuyễn kiếm đâm sâu vô tâm khẩu, cặp mắy y còn hiện nét không tin đó là sự thực. Diệp Linh Tô rút kiếm ra, Cung Cường tức thì rũ xuống, hai mắt trợn tròn lên, y rõ ràng chết không nhắm mắt.

Lạc Chi Dương đứng nhìn xác Cung Cường, trong lòng giá rét, hắn đưa mắt trông sang, Diệp Linh Tô đang đứng ở đấy, cô toát khí thế lạnh buốt như núi băng cao ngàn trượng, đầy hàn khí bức nhân, Lạc Chi Dương rờn rợn người, hắn nhìn nữ tử này, đột nhiên thấy có chút gì xa lạ.

Toàn đảo yên tĩnh một hồi, Diệp Linh Tô ngẩng đầu, ánh mắt quét trọn toàn đám người, ai nấy chạm phải tia nhìn đó, đều bất giác cụp mi. Diệp Linh Tô đưa một ngón tay chỉ vào cái xác, cô cất cao giọng: “Từ giờ trở đi, ai làm trái hiệu lệnh ta, sẽ nhận lấy cái kết cục này.”

Diêm chúng xưa nay tranh đấu ngoan cường, họ không ngờ Diệp Linh Tô tự tay đâm chết Cung Cường, tàn nhẫn hơn hẳn một bậc, ai nấy nhất thời câm như hến, không kẻ nào dám hó hé.

Diệp Linh Tô trấn áp xong quần hào, cô giơ cao lệnh bài Thanh Đế, sắc giọng nói to: “Đường chủ các tỉnh nghe lệnh, hãy chỉ huy nhân mã của mình, ra sức cướp trở về mấy cỗ thuyền còn sót lại, tụ tập chờ nghe hiệu lệnh.”

Tất cả bang chúng y lời, ùa xuống nước, kéo thuyền lên cạn, Diêm bang nhân số hãy còn nhiều, quan quân không dám đến gần, nhưng họ phát pháo từ ngoài sông vào, khó bắn trúng thuyền nằm trên cạn.

Thấy mấy cỗ thuyền đã tập hợp lại xong, Diệp Linh Tô quay sang Lạc Chi Dương, gọi to: “Tử Diêm sứ giả! “. Gã này chắp tay làm hiệu, Diệp Linh Tô hỏi: “Hải đông thanh hiện đang ở đâu? “

Lạc Chi Dương lặng im không đáp, Diệp Linh Tô bực tức: “Tại sao không trả lời ta? “

Lạc Chi Dương chỉ chỉ vào miệng, ra dấu đang bị cấm lên tiếng,

Diệp Linh Tô nhớ lại lệnh cũ, cô dẹp tức giận, nói: “Thôi, ta cho phép ngươi nói chuyện đó.”

Nhạc Chi Dương thở hắt ra, hắn vui vẻ nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.”, rồi hắn nâng sáo thổi hai tiếng, Phi Tuyết từ trên không đáp xuống, nó nhìn thấy Diệp Linh Tô, trong mắt lộ ra một nét thù địch.

Cô gái thấy nó nhớ hận xưa, trong lòng không vui, cô bèn cay cú nói: “Tử Diêm sứ giả, hãy ra lệnh cho hải đông thanh trinh sát tứ phương, tìm xem góc nào ít thuyền bè nhất.”

Lạc Chi Dương ra dấu, con Phi Tuyết vỗ cánh bay lên cao vút, nó tuần tra một lúc, rồi bay vòng vòng trên một nơi về phía tây nam..

Lúc ấy, thuỷ quân nã pháo liên miên, hàng trăm cỗ thuyền sát cánh nhau dũng mãnh tiến vào, ý chừng muốn đổ bộ bắt địch nhân. Diệp Linh Tô vung tay lên, cô hô lớn: “Tam đại trưởng lão, các vị thống lĩnh quân bản bộ, nhắm hướng tây nam mà đột phá.”

Tôn Chính Phương rầu rĩ nói: “Chỉ sợ không đủ thuyền bè.”

Diệp Linh Tô bảo: “Quan thuyền kia há chẳng phải là thuyền sao? “

Tôn Chính Phương ú ớ, kinh hãi: “Cướp thuyền cuả quan binh à? Thật quá sức hung hiểm, ai dám làm?”

“Ta sẽ làm!”, Diệp Linh Tô cũng không thèm nhìn vào lão, cô ra lệnh, “Ngũ Diêm sứ giả, hãy chọn nhiều người giỏi làm quân thủ hạ theo ta xông ra đoạt thuyền.”

Cô chỉ huy rất quyết liệt, tạo cảm giác yên tâm, tạo tin tưởng trong mọi người.

Sở Không Sơn cất cao giọng, hồ hởi nói: “Tiểu nha đầu, chuyện đoạt thuyền này coi mòi hay đấy, nhất định không thể thiếu lão phu.”

Diệp Linh Tô đáp: “Sở tiên sinh chịu tương trợ, Diệp Linh Tô cầu còn không được. “

Sở Không Sơn vuốt râu, ông mỉm cười, gật đầu lia lịa.

Diệp Linh Tô phát lệnh xong, cô dẫn đầu một đoàn gồm Sở Không Sơn, Ngũ Diêm sứ giả cùng hơn trăm bang chúng, khởi động “Bảo Luân xa thuyền” cùng một ít khoái thuyền, hạ thuỷ đi ngược sông. Lúc này thủy quân cũng đã đến sát hải đảo, chúng thấy có người ra trận, bèn nã pháo, bắn đá và tên nỏ hàng loạt, bang chúng bất kể nguy hiểm, chèo thuyền vọt mạnh tới, song phương xông vào nhau, trong nháy mắt, chỉ còn cách xa nhau không quá mười trượng.

Diệp Linh Tô rút kiếm, chặt đứt một đoạn cột buồm, cô dùng sức ném nó xuống nước, lướt mình theo đứng bên trên, đưa khúc gỗ di chuyển thẳng đến một cỗ thuyền địch. Đến gần kề, cô thét một tiếng, sử khinh công “Phi Yến kinh long”, nhẹ nhàng nhảt lên đầu thuyền, vung kiếm đâm nhiều quân lính, tung cước đá bay số còn lại xuống nước.

Thầy trò Sở Không Sơn cũng bám theo sát, họ cũng chiếm được một quan thuyền, Lạc Chi Dương cùng Thuần Vu Anh, Đỗ Dậu Dương cùng Hoa Đình cũng hè nhau cướp được hai thuyền. Nhóm người này võ công cao cường, hơn hẳn lũ quan binh, nhất thời tung hoành chém giết, trong tiếng kêu la thảm thiết không dứt, chỉ một chốc, thuỷ quân đã bị cướp mất đi hơn mười cỗ quan thuyền.

Diêm chúng quan chiến, thấy nữ bang chủ đi trước sĩ tốt, thấy cô hùng dũng cướp đoạt thuyền địch, khiến họ hưng phấn, sĩ khí dâng cao, đều hè nhau xuống thuyền phóng về hướng tây nam, chém giết tưng bừng, đã mở được một con đường máu.

Tướng lãnh thuỷ quân lập tức phát hiệu lệnh, điều tất cả chiến thuyền rượt đuổi, truy sát, tiếng hò hét vang trời. Diệp Linh Tô chỉ huy bang chúng vừa chiến đấu vừa chạỵ, quan quân nã pháo từ xa, giết chết khá nhiều bang chúng.

Diệp Linh Tô lo chỉ huy, cô thầm rầu rĩ, nếu quan binh cứ bám sát theo sau và bên Diêm bang không ra được tới biển, toàn quân sẽ bị tiêu diệt gọn, nếu quay đầu phản công, sẽ rơi vào thế ít người, yếu sức.

Còn đang do dự, cô chợt nghe ầm ầm hai tiếng, trận địa bên quan quân vang rộ tiếng kêu la thảm thiết, trong một cái nháy mắt, thấy hai chiến thuyền lật ngang, nghiêng hẳn một bên rồi ùng ục chìm xuống đáy sông.

Diệp Linh Tô thoáng kinh ngạc, cô dõi mắt nhìn, đàng sau trận tuyến thuỷ quân đang tiến đến một cỗ thuyền lớn, trên thuyền chất nhiều đá tảng cực to, cao như một hòn núi. Thạch Xuyên đứng tấn trước núi đá, dáng hệt thiên thần, y một tay nhấc một khối đá lớn, miệng đột nhiên quát lớn, tay phải vung một cái, đưa tảng đá vù vù bay ra, đập trúng vào đuôi một cỗ chiến thuyền. Chỗ đó thủng ngay một lỗ hổng cực to, nước sông ồ ồ tuôn vào thuyền, làm cỗ thuyền dựng đứng lên rồi trong tiếng kêu thét của quân lính đang hè nhau nhảy xuống nước, cỗ thuyền chìm nghỉm.

Chợt nghe Thạch Xuyên cười ầm, y vung tay trái ném ra một tảng đá lớn khác, nghe ùng một tiếng, lại đánh thủng sườn một cỗ chiến thuyền đang xông vào ngăn cản y..

Cả quan quân lẫn Diêm chúng đều phát sợ, Thạch Xuyên một thân huyết nhục, y ném tảng đá lớn, uy lực không sút kém chút nào so với máy bắn đá. Chỉ thấy hai tay y không ngừng nghỉ, vung tả vung hữu, liên tục ném đá, đánh chìm khá nhiều quan thuyền. Quan quân bắn tên phản kích, tất cả các mũi tên đụng vào thân mình Thạch Xuyên đều gãy đứt đoạn, rơi lả tả xuống dưới. Bọn quan quân đâu biết cái tuyệt diệu của “Chu Lưu Thạch kình “, chúng nhìn thân hình Thạch Xuyên mà cứ tưởng đang nằm mơ.

Chợt nghe một tiếng thét thanh thoát, một cái dù trắng bay vút lên trời, đã thấy đôi chân Lan Truy đạp thủy như bay, đưa y xông lên một cỗ thuyền. Quan quân trên đó chưa từng thấy thần kỹ lướt đi trên sóng nước, còn chưa giao thủ, hồn phách đã tiêu tan quá nửa. Bóng dù trắng vù qua vọt lại, quan quân trên thuyền từng đứa bị đá lọt rào rào xuống sông.

Lan Truy ra tay một chặp, cỗ thuyền sạch nhẵn quan quân, y lại đạp thủy mà vọt sang một hạm thuyền khác, y ra tay liên tục một hồi, chẳng bao lâu, trên mặt sông đã có khá nhiều thuyền vô chủ.

Chu Liệt cũng đáp lên một chiến thuyền, miệng y phun từng luồng lửa, đốt lên nhiều đám cháy chung quanh. Thuỷ thủ trên thuyền kinh hoảng, toàn bộ con thuyền rối loạn. Chu Liệt rảo chạy khắp chốn để phóng hỏa khiến con thuyền chảy đỏ rực trời.

Tô Thừa Quang, Vạn Thằng, Mộc Hàm Băng cũng thừa dịp gây náo động, khiến trận cước quan quân bỗng đại loạn. Diệp Linh Tô mừng rỡ, cô hạ lệnh Diêm bang quay đầu thuyền phản kích. Diêm chúng đều hung hãn, vừa rồi bị truy đuổi bén gót, ai nấy lo buồn, vừa nghe hiệu lệnh, họ tranh nhau xông trận, quan quân đầu đuôi không tiếp ứng nổi, bị đánh cho tơi bời hoa lá, những quan thuyền còn sót lại đều hè nhau bỏ chạy tứ tung.

Quan quân dẹp tan, , Tây Thành cùng Diêm bang hội họp vô một chỗ, Vạn Thằng nói: “Diệp bang chủ, giặc cùng chớ đuổi, mình sớm tìm cách thoát thân mới là đúng.”

Lạc Chi Dương cũng góp vô: “Vạn bộ chủ nói đúng, quan quân còn nhiều người, khi chúng ổn định trận cước, vẫn là không dễ đối phó, lúc này không đi cho mau, e hối hận không kịp.”

Diệp Linh Tô nghĩ ngay một kế hoạch, cô tập hợp đoàn thuyền, rời sông ra biển, đi dọc theo bờ biển về phía bắc. Đến lúc không còn thấy quan thuyền theo đuổi, họ mới cập bờ.

Lạc Chi Dương mắt thấy mọi người Tây Thành sắp ra đi, hắn vội vàng chạy đến, gọi to; “Địa mẫu nương nương, xin dừng bước. “

Thu Đào quay lại, lạnh lùng hỏi: “Tử Diêm sứ giả có điều gì chỉ giáo?”

Lạc Chi Dương thấy thần sắc bà không tốt, hắn thoáng ngẩn người, rồi gượng một nụ cười, nói: “Xin Địa mẫu rộng lượng, Diệp cô nương là chỗ quen biết cũ, tui không giúp cô ấy. chính là vong ân phụ nghĩa.”

Thu Đào thần sắc hơi buông lỏng, bà thở dài: “Tây Thành, Diêm bang đang lấn cấn, ngươi là Tử Diêm sứ giả, ngươi cung kính với ta như vậy, bộ không sợ Diệp bang chủ nghi ngờ ư? “

Lạc Chi Dương ngoái trông lại, thấy Diệp Linh Tô đang chăm chú vào hắn, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, thần sắc nghi hoặc, hắn lập tức cười cười: “Địa mẫu đừng lo, tui có cách giải thích cho cô ấy hiểu. “

Hắn ngừng một chút, nói tiếp, “Thật không dám nói láo, tui tìm tiền bối, chính vì có một chuyện sinh tử vô cùng trọng đại.”

Thu Đào ngạc nhiên: “Đại sự gì thế? “

Lạc Chi Dương đáp: “Tui có một vị sư hữu trúng ‘Nghịch Dương chỉ ‘ của Đông Đảo.”

Thu Đào kinh hãi, bà quay sang nhìn Vạn Thằng, ông ta cũng đầy vẻ kinh ngạc. Thu Đào hỏi: “Ai sử ‘Nghịch Dương chỉ’?”

Lạc Chi Dương đáp: “Vân Hư.”

Các chủ bộ Tây Thành càng giật mình hơn, Vạn Thằng nói: “Diệp bang chủ không phải là đệ tử của Vân Hư sao? Vì đâu ngươi bỏ chỗ gần mà đi tìm nơi xa? Không thỉnh cầu cô ấy, lại đến nhờ cậy bọn ta.”

Lạc Chi Dương gượng cười: “Vân Hư không chịu cứu, Diệp cô nương lại chưa có luyện thuật pháp ‘Chuyển Âm dịch dương’, Lương thành chủ là truyền nhân của ‘Tây Côn Lôn’, tui nghĩ ngài cũng tinh thông thuật pháp đó. Mong các vị mở lòng nhân ái, cho tui diện kiến thành chủ.”

Người Tây Thành nhất thời im lặng, Vạn Thằng đột nhiên chầm chậm nói: “Chuyện này, bọn ta bất lực”

Lạc Chi Dương bất giác rúng động, hắn vội nói: “Vạn bộ chủ, chuyện liên quan sinh tử, tui lúc trước nếu có chút đắc tội, chỉ mong bộ chủ rộng lòng tha thứ.”

Vạn Thằng lắc đầu nói: “Việc này không có mắc mớ gì tới ngươi…”

Ông còn chưa dứt lời, bỗng Thủy Liên Ảnh lên tiếng: “Vạn sư bá, lúc Diêm bang tấn công Hành Hạnh thủy tạ, nếu không được Lạc công tử trượng nghĩa ra tay, Liên Ảnh thật không biết rồi sẽ sống chết ra sao. Liên Hàng, Lam Vân bị bắt, Lạc công tử vì muốn cứu các cô ấy, đã gác bỏ sinh tử ra ngoài, dũng cảm xông vào đại hội ’Hà Hàm Hải Đạm’, tận lực chiến đấu quần hùng Diêm bang, để đến nỗi bị trọng thương gần chết. Thành chủ luôn luôn coi trọng ân nghĩa, Lạc công tử nghĩa khí cao cả, mình mà không giúp công tử, chẳng phải đã làm sai lời thành chủ dạy bảo?”

Liên Hàng, Lam Vân cũng song song quỳ xuống, cùng van lơn: “Những điều tiểu thư nói là sự thật, cầu xin Vạn bộ chủ gắng giúp.”

Vạn Thằng hơi ngượng, ông ngẩn ngơ không biết nói gì, Thu Đào thở nhẹ một hơi, bà nâng hai nữ tỳ đứng lên, nói: “Vạn bộ chủ có chỗ khó xử, đại ân của Lạc công tử, chúng ta khắc ghi trong lòng, chỉ vì gặp thành chủ quả tình rất gay.”

Vạn Thằng cũng gật đầu, ông bảo Lạc Chi Dương: “Khi gặp thành chủ, ta sẽ thay ngươi chuyển đạt việc này.”

Lạc Chi Dương càng nghe càng thấy nhụt chí, hắn thở dài: “Vị sư hữu kia thương thế trầm trọng, chỉ sợ không kéo dài được lâu.”

Vạn Thằng muốn nói, ông lại thôi, đột nhiên vung mạnh ống tay áo, ông vội vàng xoay người mà đi. Các bộ chủ kia cũng yên lặng đi theo. Rồi Thủy Liên Ảnh nhìn sang Lạc Chi Dương, cô thấy hắn đờ đẫn, bèn an ủi: “Lạc công tử cứ yên tâm, Vạn sư bá một lời nặng bằng chín đỉnh, nhất định ông sẽ tìm cách giúp đỡ.”

Lạc Chi Dương không biết phải trả lời ra sao, Thủy Liên Ảnh thầm thở ra nhè nhẹ, cô lườm Diệp Linh Tô một cái, dẫn hai tiểu tì ra đi.

Lạc Chi Dương nhìn theo sau nữ tử, trong lòng rối bời bời. Tây Thành thấy chết mà không cứu, quả ra ngoài dự kiến khá đậm, nhưng nhìn dáng vẻ Vạn Thằng và Thu Đào, dường như họ có ẩn tình, nhưng ẩn tình loại nào, Lạc Chi Dương nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán ra nổi, nhớ đến thương thế Tịch Ứng Chân, hắn càng thêm não nề trong lòng.

Vương Tử Côn làm phản Diêm bang, hẳn có tiết lộ nhiều cơ mật, các tỉnh đường đều có mầm hại, Diệp Linh Tô triệu tập bang chúng, cô quyết định tam đại trưởng lão cùng các Đường chủ lập tức hóa trang, lén trở về địa phận của mình điều động đệ tử đi lánh nạn. Ngũ Diêm sứ giả sẽ tháp tùng Diệp Linh Tô ở lại vùng đông nam, tiếp tục công việc tổng đàn. Chẳng qua, họ không còn có thể lưu lại kinh sư, ngay cả Hữu Vị trang cũng không thể tiếp tục sử dụng, chỉ có thể tạm đi Dương Châu tránh truy nã.

Thương nghị xong, mọi người đều giải tán. Lạc Chi Dương quay sang bảo Diệp Linh Tô: “Tui còn chút việc, chưa thể đi Dương Châu ngay.”

Diệp Linh Tô cười nhạt: “Đây là ngươi ra mặt kháng lệnh chăng?”

Lạc Chi Dương thở dài: “Cô đừng đủa giỡn tui nữa, Diệp bang chủ, mời cô đến chỗ khuất, tui có nhiều chuyện muốn nói.”

Diệp Linh Tô thấy hắn bộ dạng thất thần, cô không đành lòng làm khó hắn nữa, bèn gằn giọng hừ một tiếng, theo hắn đến một góc khuất. Lạc Chi Dương đem sự việc xảy ra trong nhiều ngày qua kể rõ một lần. Diệp Linh Tô yên lặng nghe, rồi cô đột nhiên hỏi: “Chu Vi này là con gái của hoàng đế?”

Lạc Chi Dương lẳng lặng gật đầu, Diệp Linh Tô khẽ cười nhạt, cô hỏi thêm: “Ngươi nói là cô ta sẽ bị đem gả bán cho người khác?”

Lạc Chi Dương nhíu mày, ánh mắt hiện lên một tia thống khổ.

Diệp Linh Tô liếc hắn một cái, cô nhìn về phía xa xa, khẽ thở ra, nói: “Lạc Chi Dương, ngươi thật sự thích cô ta sao?”

“Thích thì làm được gì?”.Lạc Chi Dương gượng cười, “Cô ấy chung quy cũng bị gả bán mà thôi.”

Diệp Linh Tô đột nhiên quay ngoắt lại, ánh mắt phẫn nộ, cô to tiếng: “Ngươi đúng là một thằng ngu!”

Lạc Chi Dương sửng sốt: “Tui ngu chỗ nào? “

Diệp Linh Tô mặt hoa đỏ như gấc, cô hầu như quát hắn: “Ngươi còn không ngu à? Nếu thích cô ta, sao có thể nhìn cô ấy gả cho người khác? Nếu là ta, ta sẽ tìm cách đưa cô ta trốn ra khỏi Tử Cấm thành, cùng cô ta cao chạy xa bay.”

Lạc Chi Dương cúi gầm, ủ rũ, hắn lắc đầu nói: “Tui có đề nghị, nhưng cô ấy không chịu đi.”

“Cô ta không chịu?”, Diệp Linh Tô cười gằn, “Là cô ấy chấp nhận gả bán cho người khác, để rồi ấm ức cả đời?”

Lạc Chi Dương thẫn thờ, hắn thở dài: “Cô ấy tình nguyện thế, tui còn có cách gì đây?”

“Là ngươi chịu vậy hả?”, Diệp Linh Tô trố mắt vào Lạc Chi Dương, “Ngươi cam tâm nhìn cô ta đi lấy chồng? Hừ, bọn nam nhân các người, thật sự là thứ vô tình vô nghĩa.”

“Tui … tui … “Lạc Chi Dương đớ mồm cứng lưỡi, một lúc thật lâu sau, hắn gượng cười, “Diệp cô nương, thôi đừng nói chuyện này nữa, bây giờ, Tây Thành không chịu cứu người, tui phải về kinh sư chăm sóc cho Tịch đạo trưởng, tui không thể đi Dương Châu với cô được.”

Diệp Linh Tô nỗi tức giận chưa tiêu tan, mặt cô vẫn còn đỏ gay, tâm khẩu phập phồng, một lúc thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại, cô nhìn Lạc Chi Dương, bất tri bất giác, thần sắc cô dần dà lộ nét thê thảm, rồi một chặp sau, cô đột nhiên hỏi: “Ngươi ở kinh thành, trú ngụ tại đâu?”

Lạc Chi Dương sững sờ, hắn đáp: “Dương Minh Quán.”

Diệp Linh Tô ủ rũ nói: “Thôi cũng được, ngươi ở lại kinh thành làm tai mắt cho Diêm bang, nhưng mà, ngươi là Tử Diêm sứ giả, nếu ta có chút mệnh lệnh, ngươi hãy gắng nghe theo.”

Ngữ khí tuy hết sức bình thản, cô lại không thể che giấu niềm chua sót. Nhìn bộ dáng đó, Lạc Chi Dương bỗng thầm ngượng, hắn viện cớ chiếu cố Tịch Ứng Chân, sâu trong nội tâm, vẫn là không muốn rời xa Chu Vi.

Chỉ một thoáng, trong tim Lạc Chi Dương trào dâng buồn nản, hắn bỗng dưng xoay người, rảo bước đi thật nhanh về phía tây, bỏ lại một mình Diệp Linh Tô đứng ngẩn ngơ ở đấy, chẳng bao lâu, hình dáng hắn chìm khuất vào bóng tối.

— hết chương 23 —