Chương 30 : Diệc Phật Diệc Ma

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: levan

(Diệc Phật Diệc Ma = vừa là Phật, vừa là ma)

Về đến đông cung, vì có Cốc vương tới chơi, Lạc Chi Dương phải chờ khá lâu bên ngoài thư phòng, rồi thấy Cốc vương đi ra, mặt y tái mét, ánh mắt lờ đờ, y vượt ngang qua Lạc Chi Dương mà đi, dáng dấp như người mộng du.

Lạc Chi Dương bước vào thư phòng, Chu Duẫn Văn đang khoanh tay cúi đầu, chân bước tới bước lui, trông thấy hắn y miễn cưỡng tạo vẻ mặt tươi cười, hỏi Chu Nguyên Chương giữ hắn làm gì.

Lạc Chi Dương nói chỉ để tấu nhạc. Chu Duẫn Văn nghe xong có chút thất vọng, y lặng im một lúc lâu rồi nói: “Đạo Linh, hai ta thành thật với nhau, mình hợp lực đồng tâm, ngày sau ta lên ngôi cửu ngũ, nhất định sẽ không phụ rẫy công lao ngươi. Hôm nay, vì Yến vương bàn ra, ngươi không được chấp chưởng Đạo gíáo, chẳng sao đâu, khi nao ta làm hoàng đế, sẽ phong ngươi làm quốc sư.”

Lạc Chi Dương hoảng sợ, vội nói: “Quốc sư đều là bậc lão thành râu dài, tiểu đạo còn chưa có lông măng mọc trên mép, làm quốc sư chả khiến người ta cười đến rụng răng ư?”

Chu Duẫn Văn cố nhịn cười, dòm dòm hắn, rồi vui vẻ nói: “Không sai, ngươi tuổỉ còn non, phải đi tu làm đạo sĩ, thiếu mất đi nhiều lạc thú trần gian. Như vầy nè, đợi ta lên ngôi, sẽ cho phép ngươi hoàn tục. Ờ… ngươi thông minh hơn người, lại biết võ, ta phong cho ngươi chức thống lĩnh Cẩm Y vệ. Ngươi đừng xem thường chức quan này, dẫu là vương hầu mà gặp ông ta, cũng phải khép nép, khúm núm như đang đi trên mặt băng mỏng…”

Hắn tự cho mình lõi đời, nói xong, vỗ tay cười ầm. Lạc Chi Dương nghe y nói, mới đầu chỉ tức cười, nhưng nghĩ kỹ một chút, nếu có thể trở thành cận thần của thiên tử, chẳng phải sẽ được thêm nhiều cơ hội tiếp cận Chu Vi sao.

Nghĩ vậy, trong lòng hắn nôn nao, nảy sinh rất nhiều si niệm. Chu Duẫn Văn lại dụ dỗ hắn vài câu nữa, giữ hắn xử lý công việc đến khuya khoắt mới cho hắn về.

Lạc Chi Dương phóng ngựa ra khỏi cổng thành, còn chưa đến cổng chính đạo quán, đã có tiểu đạo đồng đón đường, bẩm báo với hắn: “Sư thúc tổ, có người đến tìm ngài.”

“Ai vậy kìa?”, Lạc Chi Dương còn chưa kịp xuống ngựa, đã nghe tiếng người vui vẻ nói: “Vô Lượng Thọ Phật, bần tăng chờ cũng đà khá lâu.”

Lạc Chi Dương đưa mắt trông ra, thấy Xung đại sư áo trắng tiêu sái, thần thái phiêu dật, đứng trước đạo quan, hệt một pho tượng người ngọc.

Lạc Chi Dương ú ớ, kinh hãi, quét ánh mắt nhìn tứ phía, nhỏ giọng hỏi: “Lão đến làm gì?”

“Không có gì!”, Xung đại sư vui vẻ, cười nói, “Chuyện phiếm, lãnh giáo một chút huyền cơ.”

Lạc Chi Dương nói: “Lão là hòa thượng, tui đạo sĩ, có cái gì mà lãnh giáo?”

Xung đại sư nói: “Đạo quy về một mối, phật pháp chẳng có hai, Lão Tử qua khỏi cửa Hàm Cốc, hoá thành Phật đà, ngó sen trắng với hoa sen xanh, vốn cùng một nhà (ND: ý nói Đạo giáo và Phật giáo quy về một mối) .”

Ý nghĩa đạo giáo của câu nói sâu xa, Lạc Chi Dương một mực không hiểu, cái làm hắn lo ngại, chính là Xung đại sư biết rõ thân thế của hắn, một khi lão tiết lộ ra ngoài, là hắn toi mạng.

Lạc Chi Dương dòm dòm Xung đại sư, cẩn thận tìm hiểu ý lão, gã tăng nhân này vẫn tươi cười hòa ái, chẳng cho thấy một manh mối gì. Lạc Chi Dương không đoán ra được, đành phải nói: “Được rồi, mời đại sư nói ra ý định trước!”

“Không cần.”, Xung đại sư đáp, “Bần tăng có một chỗ này khá tốt, mời tiên trưởng theo ta đi, nên chăng?.”

Ngữ điệu lão trang trọng mà khiêm nhường, nhưng Lạc Chi Dương lại nghe ra cái ẩn ý chèn ép bên trong. Trong một chớp mắt, đầu óc hắn xoay chuyển mấy ý niệm: Xung đại sư phò tá Tấn vương, đến tìm hắn tuyệt không ác ý, trước khi lão đạt được chút thành quả thì có khi chưa trở mặt với hắn. Hai người đứng trước “Dương Minh quán”, nhiều đạo sĩ trong quán nhìn thấy, nếu mình có gặp bất trắc gì đó, Xung đại sư cũng khó thoát khỏi liên hệ. Như thế, đại hòa thượng hẳn không có ý đồ xấu, nếu chính mình không đi theo lão, không khỏi lộ khiếp nhược, chẳng chút khí phách gì cuả một đại trượng phu.

Nghĩ vậy, Lạc Chi Dương vui vẻ bảo lão: “Được thôi, xin đại sư dẫn đường.”

Xung đại sư cười cười, lão xoay mình, lên ngựa, ra roi đi về phía trước.Hai người yên lặng phi ngựa nước đại, chẳng mấy chốc, đã đến bờ sông Tần Hoài.

Lúc ấy trời đã khuya, trăng mờ sao nhạt, mặt sông nước trôi êm đềm, tiếng đản ca bất tuyệt, đèn đóm lung linh hai bên bờ sông như sao sa, rõ là cảnh sắc phồn hoa. Xung đại sư dừng ngựa, lão dường như có hẹn gặp ai ở chỗ ấy, Lạc Chi Dương buột miệng hỏi: “Đại hòa thượng, định làm quái quỷ gì đây?”

Xung đại sư khoát tay áo, chỉ về phía thượng du, Lạc Chi Dương chăm chú nhìn, thấy một cỗ thuyền buồm trắng đang êm đềm trôi xuống. Xung đại sư xuống ngựa, nói: “Đến rồi kia.”

Thuyền cập bờ, hai nam tử nhảy xuống đón nhận dây cương ngựa. Xung đại sư thong thả lên thuyền, ngoắc tay bảo: “Ngựa giao cho họ, bọn mình đêm nay ngao du Tần Hoài.”.

“Ngao du cái rắm!”, Lạc Chi Dương nhổ toẹt một bãi, “Hòa thượng, đạo sĩ thì ngao du cái gì ở Tần Hoài?”

Xung đại sư cười cười: “Ngươi là đạo sĩ hả?” Lạc Chi Dương hơi khựng, hắn đáp trả: “Lão cũng không thể coi là hòa thượng.”

Xung đại sư vỗ tay cười to: “Đã như vậy, tại sao không chơi một chuyến?”

Lão vén rèm cửa, chui vô khoang thuyền.

Lạc Chi Dương không có đường lui, hắn bặm môi, xuống ngựa và lên thuyền. Hắn vận khí lên toàn thân, đưa tay vén rèm, nghĩ bụng, nếu đối phương có chút cử động, sẽ lập tức vung tay phản kích.

Nào ngờ mọi chuyện bình thường, trong khoang đèn nến sáng choang, trần thiết trang nhã, ấm sứ pha trà, lò hương thơm ngát, bàn ghế bằng gỗ hồng có bày biện vài thức ăn điểm tâm. Xung đại sư khoanh chân ngồi, như một hòn núi nhỏ, một cô gái áo xanh đến trang trọng châm trà cho lão, cô gái này da trắng như tuyết, mi mắt như họa, con ngươi đen nhánh, ánh mắt đầy vẻ phong lưu.

Lạc Chi Dương bất giác ngây người, Xung đại sư cười cười: “Tiên trưởng yên tâm, hòa thượng bảo chuyện phiếm, thì chỉ nói chuyện phiếm, không đánh nhau.”

Lạc Chi Dương tự giác mình quá nghi ngờ, thiếu tiêu sái, hắn lập tức mỉm cười, đình huỳnh ngồi xuống. Cô gái rón rén đến châm trà, Lạc Chi Dương xoa tay, nói: “Không cần, ta chỉ ngồi chơi một chốc rồi đi.”

Cô gái giống như không nghe thấy, cô vẫn cứ rót trà đầy chén, Lạc Chi Dương đành nói: “Đa tạ.”

Cô gái mỉm cười, vẫn không lên tiếng.

Con thuyền lênh đênh trên sóng, ngó ra hai bên song cửa, cảnh sắc ven sông đều thấy đầy đủ. Xung đại sư bỗng cười lớn, kêu: “Lạc Chi Dương…”

Lạc Chi Dương cả kinh, hắn rảo ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái. Xung đại sư nói: “Yên tâm, cô ta không nghe gì hết.”

Lạc Chi Dương kinh ngạc: “Cô ta điếc?”

Xung đại sư gật đầu: “Đúng là câm điếc.”

Lạc Chi Dương lại có chút sửng sốt, hắn nhìn kỹ cô gái, trong lòng không khỏi tiếc thầm, buột miệng hỏi: “Cô ta là gì?”

Xung đại sư đáp: “Trên sông Tần Hoài, còn có người làm gì khác sao”

Lạc Chi Dương nói: “Cô nàng là kĩ nữ trên thuyền?” Xung đại sư cười nói: “Nàng này có tên ‘Thạch Cơ’, vừa câm vừa điếc, ù lỳ như đá tảng, chẳng biết đàn ca hát xướng, duy được một điều tối hảo, trước mặt cô ta, tha hồ trò chuyện, không sợ tiết lộ mảy may”

“Hay cho một lão Hoa hòa thượng.”, Lạc Chi Dương chắt lưỡi, “Làm hòa thượng mà đi chơi gái, lão bộ không sợ phạm sắc giới?”

“Người dâm thì bảo là sắc, kẻ tu Không môn thì chả thấy sắc đâu hết, không tức là sắc, sắc tức là không.”, Xung đại sư thần thái chẳng chút ngượng ngịu, lão chậm rãi nói,”‘Kinh Kim Cương’ có dạy, ‘tất cả đều có pháp tướng của nó, như mộng ảo như bọt nước’. Cái gọi là giới luật nhà Phật, cũng hệt như mộng ảo của bọt nước, chỉ có dung tục phàm tăng, mới tự mình tự hạn chế, tự che mắt, không thấy đại quang minh, khó đạt được đại tự tại.”

Lạc Chi Dương hỏi: “Ăn, uống, chơi bời, cờ bạc … cũng là tự tại?”

Xung đại sư đáp: “Tự tại ở trong tâm, không phải từ bên ngoài đến. ăn, uống, chơi bời, đổ bác … là những thứ bên ngoài, được thì như mặc áo, mất thì tựa cất mũ, cởi quần áo, giày dép … có đáng nói tới chăng?”

Lạc Chi Dương xì một tiếng. giọng khinh miệt: “Hoa hòa thượng chỉ giỏi ngụy biện.”

Xung đại sư cười nói: “Đắc đạo thành Phật hay thua thiệt mà làm ma, chỉ khác nhau từ trong một ý niệm, là ngụy biện hay đúng lý, có khi chỉ cách nhau một tờ giấy mỏng”

Lạc Chi Dương hỏi: “Vậy lão là ma hay là Phật?”

Xung đại sư đáp: “Tiến thì là ma, lui thời thành Phật, hoặc Phật hoặc ma, chẳng Phật cũng chẳng ma.”

— Hết chương 30 —