Chương 29 : Thái Tổ Chi Thương

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: levan

(Thái Tổ Chi Thương : Bệnh của thái tổ)

“Vậy thì đúng rồi.”, Chu Nguyên Chương giọng âm trầm, nói, “Hoàng hậu đãi ngươi như thế, làm sao có thể lưu lại một cái di mệnh chó má thế này?”

“Hoàng tổ……” Chu Duẫn Văn lắp bắp, “Cháu … cháu ….”

Chu Nguyên Chương nạt: “Cháu … cái gì? Mi đi tin lời đồn nhảm, làm nhục trưởng bối, lại bôi nhọ huyết mạch hoàng gia ta, mi biết tội chưa?”

Chu Duẫn Văn run run giọng: “Tôn nhi hồ đồ, tôn nhi…. Đáng chết.”

Chu Nguyên Chương trầm mặc một chút, ông thở ra: “Nếu là ai khác, trẫm nhất định lột da nó, rút gân nó, chặt đầu nó ném cho chó, chỉ vì mi … vi mi là Thái tôn của trẫm, có lẽ là trẫm đã phạm sai lầm rồi, trẫm lẽ ra không nên cho mi kế thừa ngai vàng.”

“Hoàng tổ.”, Chu Duẫn Văn run giọng, “Tôn nhi biết tội…” Chu Nguyên Chương cắt ngang: “Biết tội thì phải lập tức tạ tội.”

Chu Duẫn Văn ấp úng, nhỏ giọng nói: “Tứ thúc, điệt nhi hoang đường, đi tin lời đồn…”

Chu Nguyên Chương lạnh lùng nói: “Cái đó đâu phải cách tạ tội của nhà ta, mi quỳ xuống, nói lớn giọng…”

Chu Duẫn Văn quỳ thụp xuống, run giọng nói: “Điệt nhi có tội, mong rằng tứ thúc rộng lượng….”

Chu Lệ vẫn im lặng, lại một lúc lâu sau, Chu Nguyên Chương giọng trầm trầm: “Sao vậy? Lão tứ, ngươi còn chưa vừa lòng?”

“Nhi thần không dám!”, Chu Lệ thấp giọng nói, “Duẫn Văn bảo tổng cộng có ba phong di mệnh, phụ hoàng đốt đi một phong, hai phong kia không rõ tung tích. Thảng nếu lại xuất hiện trong tương lai, nhi thần sẽ phải làm gì cho đúng?”

Chu Nguyên Chương hỏi: “Ngươi sợ sau khi ta chết, có người khơi dậy chuyện xưa?”

Chu Lệ bối rối: “Nhi thần không dám, phụ hoàng vạn thọ vô cương……”

“Vạn thọ vô cương … chó má!” Chu Nguyên Chương cười nhạt, “Trẫm sống chết … đều tự hiểu là số mệnh. Lão tứ, ngươi một ngày là con trẫm, vĩnh viễn là con trẫm, ai dám nối bậy một chữ thôi, trẫm tru diệt chin họ nhà nó.” Ông nghiến răng mà nói, ngữ điệu đầy sát khí buốt lạnh.

“Phụ hoàng.” Chu Lệ quỳ thụp xuống, “Nhi thần có tan xương nát thịt cũng không đủ báo đáp thân ân.”

Chu Nguyên Chương húng hắng ho, hít vô hai khẩu khí, lại hỏi: “Như vậy, ngươi tha thứ cho Duẫn Văn?”

Chu Lệ trầm mặc một chút, rồi nói: “Thái tôn trẻ tuổi, kiến thức thô thiển, bị người ta mê hoặc, nhi thần không cư xử khác gì với nó. Đáng giận chính là kẻ đứng sau màn giật dây, ngụy tạo di mệnh là đưá nào, đưa đến cho Thái tôn và xúi giục bẩm báo, là ai?”

Tấn vương đột nhiên ho khan một tiếng, nói: “Lão tứ, ngươi nhìn nhìn ta làm gì?”

Chu Duẫn Văn vội nói: “Tứ thúc, chỉ toàn do cháu hồ đồ, chuyện này không dính líu gì tới tam thúc.”

Chu Lệ lạnh lùng nói: “Phụ hoàng, sự tình vô cùng quan trọng, nhi thần muốn tự mình thẩm tra vụ án này.”

Chu Nguyên Chương trầm mặc một chút rồi chậm rãi nói: “Lão tứ, mấy chuyên lặt vặt nhỏ nhít đó, ngươi cần gì phải nhọc sức? Việc này đến đây là dứt, chẳng nên dây dưa cho lắm.”

Chu Lệ thưa: “Phụ hoàng không đáp ứng, nhi thần chỉ còn cách lấy cái chết để minh chứng mình trong sạch.”

Chu Nguyên Chương nói: “Trẫm nói ngươi trong sạch, thì ngươi trong sạch.”

Chu Lệ nói: “Phụ hoàng lời nặng bằng chín đỉnh, nhưng mà miệng người đời rất đáng sợ, đến ngay bậc đế vương, thánh hiền, cũng không bịt được miệng lưỡi tầm xàm của thiên hạ.”

Lại thêm một lúc yên lặng, Chu Nguyên Chương đột nhiên nói: “Được lắm, ngươi thẩm tra, tra cho rõ hết mọi chuyện, cho rạch ròi đến tận gốc rễ.”

Chu Lệ hoan hỉ nói: “Phụ hoàng anh minh.”

“Khoan cao hứng đã.”, giọng khó chịu, Chu Nguyên Chương bảo y, “Nhưng có một điều, ngày nào ngươi còn chưa tra cho rõ, ngày ấy không được gặp trẫm.”

Chu Lệ sửng sốt, nói: “Phụ hoàng, cái này…”

Chu Nguyên Chương hừ một tiếng, giọng lạnh lẽo: “Ngươi còn muốn thẩm tra nữa chăng?”

Chu Lệ thưa: “Con … con…..”

Chu Nguyên Chương nói: “Ngươi và ta là một thực thể cha con, thây kệ miệng người đời nhăng nhít, nếu ngươi cứ muốn điều tra, chính là trong lòng có hoài nghi, hoài nghi mình không phải là con trẫm, một khi đã nghĩ vậy, còn gặp trẫm làm chi?”

“Con không dám.” Chu Lệ sợ hãi, “Con chính là phải tự chứng minh thân thế mình trong sạch.”

“Trong sạch?” Chu Nguyên Chương cười ầm “Thiên địa còn khiếm khuyết, ngọc bích vẫn có tì vết, người trên thế gian này, lại có cái gì là thật trong sạch sao?”

“Phụ hoàng thứ tội.” Chu Lệ tạm dừng một chút, đắn đo chọn chữ, nói, “Nhi thần tâm ý đã quyết.”

Chu Nguyên Chương ho hen một hơi, rồi ông cười hắc hắc hai tiếng, nói: “Không hổ là lão tứ của trẫm, cứng đầu như lừa hệt trẫm. Thôi, ngươi đứng lên!”

Nói đến đấy, tựa hồ hết hứng, ông phán, “Vi nhi ở lại, tất cả đều lui ra, cho gọi Lãnh Huyền, Đạo Linh vào đây.”

Lạc Chi Dương nghe thế, hắn cả kinh, bỗng cửa điện mở rộng, Tấn vương cùng Yến vương và Thái tôn sóng vai đi ra.. Tấn vương ánh mắt ngu ngơ, chừng như tâm thần không yên, còn Yến vương hai mắt ửng hồng, trên mặt còn có ngấn nước mắt. Lạc Chi Dương nghĩ bụng, y là danh vương đương thời, phải rơi lệ trước người khác, ý hẳn thấy bị vũ nhục nặng, khiến hắn có đôi chút thương hại.

Chu Duẫn Văn mất hồn mất vía, y gặp Lạc Chi Dương, miễn cưỡng một nụ cười, nói nhỏ: “Hoàng tổ cho vời ngươi vào, nhớ rõ, khi xong việc, đến đông cung gặp ta.”

Lạc Chi Dương vâng dạ, rồi đi vô điện, hắn nhìn lên, Chu Nguyên Chương ngồi trên giường, mặt rầu rầu, dõi mắt nhìn vẩn vơ vào một góc tường, tựa hồ đang suy tư gì. Chu Vi đứng kế bên, mặt cô không một chút huyết sắc, trông thấy Lạc Chi Dương, ánh mắt cô có chút lo lắng.

Lạc Chi Dương không dám lên tiếng, sau một lúc lâu, mới nghe Chu Nguyên Chương nói: “Vi nhi, Đạo Linh, hai đứa hợp tấu một khúc nhạc.”

Chu Vi vội hỏi: “Phụ hoàng muốn nghe bài nào?”

Chu Nguyên Chương hỏi:” ‘Hạnh Hoa Thiên Ảnh’ được không?”

“Dạ được.”, Chu Vi thấy kỳ lạ, theo trí nhớ, chưa khi nao Chu Nguyên Chương bảo cô đàn khúc nhạc này.

Cô ngẫm nghĩ, quay sang một cung nữ: “Ngươi ra mé sau lấy một cây sáo đem đến đây.”

Cung nữ mang đến một cây sáo trúc dài, Lạc Chi Dương đón nhận, Chu Vi chỉnh dây đàn, dạo thử mấy tiếng, người ngoài nghe thì thấy uyển chuyển tự nhiên, Lạc Chi Dương lại cảm tưởng có chút do dự, như nước đang chảy bị đá to chặn lại, phải chuyển ngang. Tiếng đàn bộc lộ tiếng lòng, cô gái tâm không yên, tự nhiên cũng hiển lộ qua tiếng đàn.

Chợt Chu Nguyên Chương lại hỏi: “Ca được không?”

Chu Vi khe khẽ gật đầu, cô đảo mắt nhìn Lạc Chi Dương.

Lạc Chi Dương nâng sáo tấu nhạc, Chu Vi đặt tay lên mặt đàn, hé môi, cất giọng ca trong trẻo thánh thót như chim oanh hót:

“Lục ti đê phất uyên ương phổ,

Tưởng Đào Điệp đương thì hoán độ,

Hựu tương sầu nhãn dữ xuân phong.

Đãi khứ, ỷ lan nạo, canh thiểu trú.

Kim Lăng lộ, oanh ca yến vũ.

Toán triều thủy tri nhân tối khổ,

Mãn đinh phương thảo bất thành quy.

Nhật mộ, canh di chu,

Hướng thậm xử?”

(Dịch nôm:

“Tơ liễu mềm phơ phất bến Uyên Ương

Cứ ngỡ Đào Diệp thuở nao ngồi đò sang sông

Lại là đôi mắt u buồn hứng gió xuân

Ngồi chờ, tựa cánh hoa lan, thuyền ít ghé vào bến sông

Đường xá Kim Lăng, oanh ca yến múa

Con nước trên sông liệu có biết lòng người đang vô cùng sầu muộn?

Cỏ thơm ngát đầy khắp bãi sông, chẳng trở về được

Trời về chiều, chèo thuyền đi, nào biết là sẽ về tận đâu?” )

Chu Nguyên Chương ngẩng đầu nhìn lên, mắt ngu ngơ dõi vào xà nhà, thần thái mờ ảo mê ly, tựa hồ ông đang thả hồn tìm về ký ức, khúc nhạc chưa dứt, chợt da mặt ông căng phồng, đỏ ửng, bỗng ông há miệng hộc ra một ngụm máu tươi.

Trong điện nhất thời đại loạn, Chu Vi buông cây dao cầm xuống, cô tiến đến nâng đỡ, Lãnh Huyền cấp tốc cho gọi thái y, cung nữ vội vàng thay đổi chăn nệm, Lạc Chi Dương đứng ngẩn ngơ một bên, tay siết chặt cây sáo không biết phải làm gì.

Chu Nguyên Chương hai mắt khép hờ, mặt vàng vọt, ông đột nhiên thì thào: “Canh di chu, hướng thậm xử … Canh di chu, hướng thậm xử…” Thanh âm thật nhỏ, không giấu nổi thê lương.

Lạc Chi Dương nghe mà kinh ngạc, hắn bất chợt miên man suy nghĩ, bỗng bị Lãnh Huyền trợn mắt vào hắn, cất tiếng lanh lảnh rầy hắn: “Đứng đó làm gì? Còn không cút đi cho mau?”

Lạc Chi Dương ngần ngừ: “Thánh Thượng ….”

“Nhớ cho kỹ!”, Lãnh Huyền ánh mắt âm trầm, “Thánh Thượng ho ra máu, ngất xỉu, một chữ cũng không được học lại cho người ngoài biết, nếu không, coi chừng cái mạng nhỏ xíu của ngươi.”

Lạc Chi Dương ậm ừ vâng dạ, hắn đi ra ngoài cửa, ngoái trông về phía Chu Vi, tiểu công chúa đặt hết quan tâm lên phụ thân, Lạc Chi Dương ra đi, cô cũng thoáng như không biết, khiến Lạc Chi Dương chẳng hiểu vì sao, bất giác ruột gan chua xót, máu nóng hừng hực bốc lên, làm đầu óc mờ mịt khiến hắn khó chịu khôn tả.

— hết chương 29 —