Chương 38 : Kiếp Trì Đối Trĩ

Linh Phi Kinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: livan

Nguồn: https://lpktronbo.wordpress.com

(Kiếp Trì Đối Trĩ = bắt con tin dẫn đến song phương bế tắc)Minh Đấu cùng Trúc Nhân Phong đồng thanh thét lớn, chúng song song nhảy lên, người còn ởgiữa không trung, chưởng phong đã bủa đến, hai luồng đại lực tập kích cùng một mục tiêu,khiến cánh cửa sổ lay động khép khép mở mở làm đèn lửa trong khoang chập chờn, chén báttrên bàn va chạm nhau kêu lách cách.Đôi chân Lạc Chi Dương vẫn không ngừng di chuyển, chân trái uốn éo, chân phải nhoáng lên,giống như chim lượn trong gió, cá lướt mình dưới đáy nước, làn chưởng phong của Minh, Trúchai người đánh hụt ra ngoài, Lạc Chi Dương mượn sức của chúng mà thoát ra xa.Xung đại sư thầm kêu ‘nguy to’, cú lướt mình đã đưa Lạc Chi Dương đến sát ngay trước bàn Tấnvương.Lúc này phe phái ông ta đã phân tán mỏng, chỉ còn mỗi mình Cổ Nghiêm hộ vệ Tấn vương, y rúlên một tiếng quái đản, vung tay tung song chưởng vào Lạc Chi Dương, dẫn theo hai làn khí đenxì bốc mùi tanh tưởi như xác chết.Lạc Chi Dương từng đau khổ vì độc chưởng này, hắn bèn nín thở, né tránh song chưởng, tốngmột cước đá vào bụng Cổ Nghiêm, Gã này chuyển hướng song chưởng xuống phía dưới, từ cổtay áo y vọt ra hai con rắn to, chúng nhe nanh trắng nhởn cắn vào mắt cá chân Lạc Chi Dương.Lạc Chi Dương khẽ lắc mình, hắn hất ngược mũi chân lên, ‘bịch bịch’ đúng ngay đầu rắn, nộikình ẩn chứa trong hai ngón “Thần Chung cước” đó tức thì giết chết đôi rắn, dư kình tiếp tục từthân rắn xộc vô nội thể đối thủ, khiến gã Cổ Nghiêm thấy tức ngực, hoa mắt ù tai, y kinh hãi, vộimúa may song chưởng bảo vệ toàn thân. Chẳng dè, mắt y choá lên, đang còn không biết đối thủLạc Chi Dương biến mất đi đâu, chợt từ mé sau vang lên một tiếng thét kinh hãi, Cổ Nghiêm vộivàng ngoái trông lại, thấy Lạc Chi Dương trụ một chân trên mặt bàn, gót chân kia đang đè vàođầu Tấn vương.Tấn vương mặt đỏ bừng bừng, gân xanh hằn rõ nét trên trán, ánh mắt đầy nét khủng hoảng bất an.

Bọn Xung đại sư chầm chậm tiến vào gần, họ không dám vọng động, chỉ vây kín quanh haingười, cả bọn đều tức giận vì mắc mưu đối thủ.Thì ra Lạc Chi Dương tả xung hữu đột, không phải để cướp đường chạy trốn, mà nhắm tách rờiđám hộ vệ của Tấn vương, nếu bọn chúng đồng loạt ùa vào, Lạc Chi Dương vô phương đối phó,nhưng khi chúng xé lẻ, hắn có nhiều cơ hội hơn. Có điều, cách làm này thật vô cùng mạo hiểm,trong khi dụ địch, có thể bị cường địch chế trụ, hoặc một đứa trong bọn chăm chú ở lại cạnhTấn vương làm hộ vệ, ắt Lạc Chi Dương khó lòng đắc thủ, còn may cả ba tên đều nóng lòng rửahận cá nhân, nên ngược lại bị Lạc Chi Dương dương đông kích tây, xử dụng chước cầm tặc cầmvương.Những chuyển biến đó cực nhanh, mắt không kịp theo dõi, thần tình không kịp nghĩ suy, Lạc ChiDương nhìn nhìn đám nọ, trong lòng hãy còn hồi hộp. Hắn rảo ánh mắt, khi dừng lại trên mìnhTrịnh Hoà, thấy y cũng đang đăm đăm nhìn hắn, mặt mày ngơ ngác, mờ mịt như người đangngủ mê.Lạc Chi Dương thầm hít vô một hơi, khi hắn tung Trịnh Hoà, đã đặt cược một ván bài, đồ rằngXung đại sư không quên người cũ, có điều, nếu hòa thượng không niệm tình cố cựu, một quyềngiết chết Trịnh Hoà, rồi sau đó tiếp tục truy kích, hắn sẽ không thể thoát thân, nhất định lọt vàotuyệt cảnh.Lạc Chi Dương nghĩ bụng: “Đại hòa thượng cái miệng và con tim không đồng nhất, ngoài miệngthì chối bỏ người thân, trong lòng vẫn hãy còn quyến luyến. ” Hắn cúi nhìn sơ qua Tấn vươngrồi quay đầu lại, cười cười, hỏi: “Đại hòa thượng, còn có gì để nói không?”Xung đại sư trầm mặc một chút, thở dài: “Chẳng còn gì để nói nữa.”Lạc Chi Dương nói: “Như vậy, thả Trịnh công công ra.”“Nằm mơ!” Minh Đấu tức giận, “Ngươi thả điện hạ trước đã.”“Vậy hả?”, Lạc Chi Dương khẽ nhấn gót chân xuống, làn da mặt Tấn vương ửng đỏ, hai mắt ôngta lồi ra, miệng không ngớt rên hừ hừ.Minh Đấu nhăn tít lông mày, lão ngó sang Xung đại sư, hoà thượng này coi như không có gì …chỉ cười cười, không nói. Tấn vương bực mình, ông ta hét lên: “Hòa thượng, còn chờ gì nữa?”Xung đại sư cười, thưa: “Điện hạ yên tâm, bần tăng dám lấy tánh mạng đảm bảo, Đạo Linh tiêntrưởng nhất quyết không dám động đến một cọng lông điện hạ.”Tấn vương cả giận: “Ngươi nói nhăng gì thế?”

Page 3

Xung đại sư liếc mắt vào Lạc Chi Dương, lão chợt cười mà rằng: “Ta không buông thả Trịnh côngcông, ngươi sẽ làm gì với Tấn vương?”Lạc Chi Dương đang bất ngờ, hắn thấy Xung đại sư tăng sức vô năm ngón tay, khiến Trịnh Hoàmặt mày nhăn nhúm vì đau, hắn bực tức thét lên: “Tặc trọc lư, ngươi làm gì vậy?”Xung đại sư cười, nói: “Tiên trưởng thân thủ lợi hại nhưng kiến thức lại kém. Thái giám nàyngười thấp hèn như giun dế, có chết cũng chẳng ai thương tiếc, trong khi Tấn vương điện hạ làđấng mình vàng, ruột thịt của bệ hạ, mi thử nghĩ một chút xem, có gì không hay xảy đến chođiện hạ, liệu triều đình có còn được yên ổn?”Lạc Chi Dương cảm giác nóng mặt, con tim tự dưng loạn nhịp, hắn đã chỉ lo cầm tặc cầm vương,lại không nghĩ tới bắt được Tấn vương rồi sẽ phải xử trí thế nào, hắn dụ dự một chút, gượngcười, nói: “Giết người phải đền mạng, Trịnh công công chết đi, lão còn được yên ổn chăng?”“Dễ thôi!.”, Xung đại sư nói chậm rãi, “Ta khai với quan phủ là thái giám này bị người xúi giục đihành thích Tấn vương, âm mưu bại lộ bị ta một quyền đánh gục. Thử nghĩ coi, quan phủ mộtngày xử lí trăm vụ việc, đâu có thì giờ đâu cho cái sống chết một tên thái giám?”Lạc Chi Dương cãi: “Y là tâm phúc của Yến vương.”Xung đại sư “ha” một tiếng, lão cười ồ: “Nói vậy, người xúi y hành thích Tấn vương chính là Yếnvương, Hoàng Thượng mà nghe được, ngài nhất định vô cùng thú vị.”Lạc Chi Dương vừa hãi vừa tức, Tấn vương cũng hớn hở, reo lên: “Không sai, không sai….” LạcChi Dương quá tức giận, hắn dồn sức xuống gót chân khiến mồm miệng Tấn vương tức thì câmbặtLạc Chi Dương cúi đầu ngẫm nghĩ, hắn lớn giọng, nói: “Hòa thượng, chả việc quái gì hết, tuicùng lắm bỏ hết mọi chuyện, xa chạy cao bay là xong.” Nói vừa dứt lời, hắn thấy nhẹ nhõm hẳn,trong lòng khoan khoái, Tịch Ứng Chân nói thật đúng, trời sinh hắn thông thoáng, hắn chẳngchịu nổi trò chơi uy quyền chốn triều đình. mới chỉ phải chung đụng có mấy tháng ngắn ngủnmà những trò nhơ bẩn thiên hạ vấy vào nhau đã làm cho hắn ngấy tận mang tai, chỉ mong cóthể vất bỏ hết để rong chơi chốn giang hồ.Tấn vương biến sắc, ông trợn trừng mắt nhìn Xung đại sư, môi khẽ mấp máy, không nói nên lời.Xung đại sư nháy nháy mắt với ông ta, lão cười cười, hỏi: “Đạo Linh tiên trưởng, để đi vongmệnh thiên nhai, ngươi buông bỏ được hết chăng?”Lạc Chi Dương hỏi trở lại: “Tui có cái gì mà không buông bỏ được?”Xung đại sư cười cười, lão nhẩn nga ngâm:

“Đán vi hành vân,Mộ vi hành vũ,Triêu triêu mộ mộ,Dương Đài chi hạ.”(Dịch nôm sớm làm mây, tối làm mưa; sớm sớm tối tối, ở dưới Dương Đài.)Con tim trong Lạc Chi Dương đột nhiên chùng hẳn xuống, mấy câu đó xuất xứ từ bài phú ‘CaoĐường” của Tống Ngọc, tục truyền Sở Hoài vương qua đêm ở Cao Đường, nằm mộng gặp thầnnữ Vu Sơn hai người vui thú thật triền miên, thần nữ tự nói lai lịch. lúc Sở Hoài vương tỉnhmộng, nhà vua như lạc mất hồn vía, bèn kể chuyện và hỏi ý Tống Ngọc, ông này bèn sáng tác bàiphú “Cao Đường” miêu tả thần nữ Vu Sơn tuyệt thế phong hoa. Chu Vi tuy không phải hoàntoàn triêu vân mộ vũ như thần nữ, nàng hàng đêm đến gặp gỡ hắn trong giấc mộng, khiến LạcChi Dương luống bần thần, Sở vương Thần nữ, chẳng qua chuyện một đêm, hắn cùng Chu Vi, làcơn mộng dài cả cuộc đời.Xung đại sư sành sõi thế tình, chuyện Lạc Chi Dương luỵ vì tình không giấu được con mắt sắcbén của lão, tuy lão không biết đối tượng mà hắn ái mộ là ai, nhưng cũng đủ để lão đoán đượcbảy tám phần. Mấy câu của bài phú, người khác nghe chỉ thấy đột ngột mà cho qua, nhưng câunào câu nấy đều đã vạch đúng tâm bệnh Lạc Chi Dương, một ngày Chu Vi còn ở lại trong cung làmột ngày hắn không thể dứt bỏ để xa rời kinh thành nửa bước. Hoài niệm này khiến Lạc Chi Dương đâm ra uể oải, Xung đại sư thừa cơ nhấn thêm: “Đạo Linh tiên trưởng, ngươi cùng tên thái giám này chẳng giống nhau, chỉ cần ngươi buông tha điện hạ,ta bảo đảm ngươi được vô sự rời đi, điện hạ, ngài thấy vậy được không?”Tấn vương vội đáp: “Đúng … đúng, tiên trưởng là cao đồ của lão thần tiên, là sủng ái của Tháitôn, mình cứ làm như vậy là xong….”

— Hết chương 38 —