Chương 74: Nhục nhã

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nghỉ ngơi, Tiểu trùng Tử lại đưa Cảnh Thái vừa thay y phục thường ngày ra ngoài cách đó ba dặm, sau đó nói:
– Tiểu Trùng tử đi mời các vị đại thần tới nghênh giá, Vạn Tuế an tâm tĩnh dưỡng, ở đây đều là người mình, rất an toàn.
Đợi một lát các đại thần sẽ tới, cho nên mới cần đổi chỗ cho Hoàng đế, cửa ra của mật đạo người ngoài không thể biết được.

Nói xong, Tiểu Trùng Tử đi ra cửa, nhưng lại dừng bước, do dự một lát, lại quay đầu quỳ rạp xuống đất:
– Vạn tuế, có mấy câu thần không nên nói, nhưng không chịu được, người đừng trách thần.

Cảnh Thái đứng dậy:
– Sau này khi ở cùng một chỗ, không cần quỳ, không cần cảm tạ, không cần thật cẩn thận, có gì thì cứ nói ra, coi như Trẫm….cho dù trẫm nghe xong tức giận, chỉ có thể giết người khác cho hả giận, cũng sẽ không trách ngươi.

Thân tín của Quốc sư, trong mắt Cảnh Thái cũng là người một nhà.

Nói xong, Cảnh Thái đỡ Tiểu Trùng Tử đứng dậy:
– Nói xem, có gì vậy.

– Sư phụ rời khỏi lâu như vậy, đêm qua có người mạo danh ông ấy. Nô tài biết, Hoàng thượng lo lắng cho ông ấy, sợ ông ấy sẽ không trở về. Nô tài cũng lo, nhưnnô tàikhông sợ! Sư phụ là ai?

Đường đường là Quốc sư Đại Yến, đệ nhất Trung Thổ. Có lẽ ông ấy không cẩn thận nên bị đạo chích đánh lén, bên cạnh có phiền toái nhất thời không thoát ra được, sư phụ nhất định sẽ không gặp chuyện gì, người có thể gây thương tích cho ông ấy, căn bản còn chưa sinh ra, Sư phụ nhất định sẽ trở về, Tiểu Trùng Tử đợi. Vạn tuế, ngươi cũng đừng sợ.
Khi nói chuyện, nước mắt cũng rơi xuống má, Tiểu Trùng Tử lấy tay áo lau, xoay người chạy ra nhà lớn, dắt ngựa từ trong nông trang ra, chạy tới Biệt uyển gọi người.

Một trận vó ngựa ù ù truyền đến, các đại thần trong triều đã tới, mà bất ngờ là, Cảnh Thái không hề tức giận hay nản lòng như trong tưởng tượng của mọi người. Quốc Sư chỉ là không rõ tung tích, ngay đến thái giám hay tiểu hòa thượng đều nhận định Quốc sư sẽ trở về, bản thân sao lại có thể uể oải như vậy? Hoa Tiểu Phi vẫn chưa trở về, bây giờ lại tuyệt vọng, không tránh khỏi có chút nóng vội.

Cảnh Thái quả thật đã tỉnh lại nhiều, Quần thần nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng đế như vậy, tất nhiên cũng cảm thấy vui mừng, nhất loạt quỳ lạy ho to vạn tuế, Cảnh Thái khoát tay áo, bảo mọi người bình thần, các đại thân thi nhau báo lên các tin tốt, phản loạn ở kinh sư hoàn toàn bình định, đến nay hoàn toàn yên ổn, đại quân trấn thủ bốn phương, nhưng không có ai dám nhắc tới hỏa hoạn ở Hoàng cung vẫn chưa dập tắt, và đội ngũ hốt hoảng bị tập kích bất ngờ.

Cảnh Thái nghe qua, liền nói ngay đến tình hình mình đang quan tâm:
– Thiên quyền có tin tức gì không? Minh Nhật sơn trang thế nào?

Minh Nhật Sơn Trang đã công chiếm thuận lợi, sau đó không thấy có tin tức gì, đại doanh không có khả năng xảy ra chuyện, nghĩ là không có gì để trình báo lên. Cảnh Thái không thể kiên nhẫn hơn, liền ra mệnh lệnh:
– Lập tức truyền lệnh qua hỏi, rốt cuộc đánh tan phản tặc chưa?

Sau đó, Cảnh Thái cũng không hỏi gia quyến của mình chạy nạn có thuận lợi không, nhìn lướt một lượt đám người đang quỳ dưới kia, giơ tay chỉ một võ quan trong đó:
– Gia Cát Tiểu Ngọc, ngươi đi theo ta.

Năm đó sau khi Tạ đại nhân qua đời không lâu, triều đình triệt bỏ hắn, và lập một Võ Di Vệ thay vào đó, Gia Cát Tiểu Ngọc là chủ quản nhậm chức không lâu, tuổi còn trẻ, nhưng ngẩng đầu tuổi mới 30 mà dáng người gầy yếu, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Hắn nơm nớp lo sợ đi theo Cảnh Thái vào gian nhà sau, còn không đợi Hoàng đế mở lời, Gia Cát Tiểu Ngọc liền quỳ rạp xuống đất:
– Thần không làm tròn bổn phận, tội không thể tha, xin Vạn Tuế trách phạt.

Tình thành dân biến, phản tặc khởi sự, Võ Di Vệ phụ trách dò hỏi trong dân gian, một chút tin tức cũng không biết, bất luận thế nào cũng không thoát được tội.

Không ngờ Cảnh Thái nghe xong sửng sốt, liền cười nói:
– Ngươi không nói, Trẫm thật không nghĩ tới, tội của ngươi rất lớn.

Trong lòng Gia Cát Tiểu Ngọc thầm nghĩ “ Ngươi sớm muộn gì cũng nghĩ tới. nhưng miệng lại trầm giọng nói:
– Thần có tội, không thể biện minh, xin Thánh Thượng giáng tội.

– Việc phạt lát nữa sẽ nói, ngươi cứ đứng dậy:
Cảnh Thái khoát tay, đợi Gia Cát đứng dậy lại tiếp tục nói:
– Truy vấn bè đảng như thế nào, không cần Trẫm chỉ bảo. Ngoài ra, còn có hai việc cần ngươi đi làm, tất cả những loạn dân tham dự bạo loạn tối hôm qua, cả ba đời không ai được phép còn sống sót, ta không quan tâm ông nội ở trong núi gửi cháu ở nông thôn, hay là gì, dù sao tất cả đều phải chết.

Dân biến bây giờ đã hoàn toàn bị trấn áp, vô số người chết dưới gót sắt, nhưng cũng rất nhiều người trốn được về nhà, người đông, Hoàng đế nhất định phải truyền chỉ đại xá, nhưng Cảnh Thái hễ nghĩ đến bọn họ còn có thể sống, trong lòng vô cùng không thoải mái.

Gia Cát Tiểu Ngọc cắn chặt răng, hơi cúi người xuống.

– Việc thứ hai, Trẫm không muốn thiên hạ này có có người thuộc dòng họ La, ngươi hãy hủy diệt dòng họ này cho Trẫm.
Cảnh Thái giọng điệu lạnh lùng.

Gia Cát Tiểu Ngọc sửng sốt nhưng sau đó lại kinh ngạc.

Nhất Phẩm Lôi thất bại, sinh ra oán hận, nếu không phải nguyên nhân này, quy mô của loạn dân ít nhất sẽ giảm đi một nửa, cái tên “La Quan” này, Cảnh Thái hận đến tận xương tủy, cay nghiệt muốn đánh Nam Lý, sau này lại không còn người Hán mang họ La, từ nay về sau sẽ chặt đứt dòng họ La.

Gia Cát Tiểu Ngọc tính cách âm trầm của, từ trong cổ họng cũng có chút khô:
– Vạn tuế…, Trong triều còn có ba vịđại nhân họ La. Không muốn còn có người họ La, rất khó hiểu sao?
Ánh mắt Cảnh Thái sáng ngời, nhìn thẳng vào Gia Cát Tiểu Ngọc,
– Thì sao? Không làm được à? Năm đó có những việc tương tự, Tạ đại nhân đã làm cho sóng yên bể lặng, thật sự rất gọn gàng.

Gia Cát Tiểu Ngọc thở dài, trầm giọng tuân mệnh.

Cảnh thái cười ha hả, vỗ vai hắn:
– Tội kia, phạt ngươi ba năm bổng lộc, ngoài ra giảm hai bậc quan,chức vụ không thay đổi cho nhà người lấy công chuộc tội. Cho ngươi thời hạn hai năm. Cần cái gì cứ nói, Trẫm đều điều cho ngươi, nhưng cần nhớ kĩ tám chữ: Hoàng đế Đại Yến, yêu dân như con.

Tám chữ như vậy, mười tám năm trước khi truyền chỉ tàn sát yêu tinh, hắn cũng từng nói với Tạ đại nhân.

Gia Cát Tiểu Ngọc đương nhiên hiểu được hàm ý bên trong, lại cúi người, lĩnh chỉ.

Cảnh Thái hiểu rất rõ, hai chỉ dụ này là những việc ngay cả hôn quân cũng không làm được, nhưng cái đêm ngày 8 tháng 9 chính là một đêm kinh hoàng, cho dù là vì lời nói của Tiểu Trùng Tử, lão tỉnh lại rất nhiều, nhưng trong lòng lại thấy rất khó chịu, buộc lão phải điên, không điên không được.

Sau khi điên lên, trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều, Cảnh Thái quay lại nhà chính:
– Đứng dậy cả đi, quay vào Biệt uyển, còn phải giải quyết nhiều việc lớn, đừng ai nghĩ ở trong này nhàn hạ.

Lúc đại quân khởi hành, Cảnh thái mới chú ý đến, đến ngênh đón mình là quân mã của Tây Giao Thiên Ki, không phải hai vệ Vũ Lâm, Thanh Ngưu, hơn nữa Thái tử vẫn cũng chưa tới ngênh giá. Hoàng đế hỏi người đứng bên cạnh, nhưng mấy đại nhân sắc mặt khó coi, trả lời ấp úng, là Tiểu Trùng Tử nắm chỗ trống, gật đầu đáp:
– Vạn tuế, chủ quản hai cung đều ở Biệt uyển, đợi đến đó người đích thân hỏi họ đi ạ.

Sắc mặt Cảnh Thái lại âm trầm, tạm thời không hỏi thêm gì nữa, ngừng một lúc lâu sau, đúng là đối với một số việc, hỏi trực tiếp chính chủ vẫn tốt hơn… Quy mô của biệt uyển so với Hoàng cung còn kém xa, nhưng cũng có thể coi là đầy đủ mọi thứ, từthẩm cung đến triều điện những thứ cần có đều có, Cảnh Thái vừa tiến vào đại điện đã thấy hai vị chủ quan bên trong, máu tươi đầm đìa, từ trán rỏ xuống cằm, da thịt lăn lóc, thương tích nhìn thấy ghê người.

Cảnh Thái nhíu mày, lão cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nói:
– Ta chịu nhục rồi?Phản tặc trăm phương ngàn kế, có, đã tính toán không quản việc gì, mai phục chẳng qua cũng chỉ là chuyện bình thương.

Nói chuyện bản lĩnh đi tới trước mặt hai người, hai tướng quân dũng mãnh đập đầu, dâng lên một tập sổ ghi chép:
– Mời Hoàng thượng xem.

Không cần truyền qua tay thái giám, Cảnh Thái nhận lấy, mở ra xem, là hai bản danh sách, trong đó có không ít tên lão biết, là hai vệ quan quân Thanh Ngưu và Vũ Lâm, từ Tướng quân, trung hãn tới Chúc Quan, Binh Tào tất cả đều có trong danh sách, mà tất cả tên quan quân đều có chức tước.

Cảnh Thái không hết ngạc nhiên:
– Tất cả quan tướng đều chết rồi sao? Đánh hết? thực lực của phản tặc mạnh vậy sao?
Nếu không như vậy, sao có thể có danh sách tất cả tên của các quan quân. Đã có thể tính sẽ mai phục, nếu phản tặc thật sự có năng lực có thể xóa sạch hai vệ quân, hiện tại Tình thành cũng sẽ tuyệt đối không yên tĩnh trở lại, nhất định còn đang huyết chiến.

Quả nhiên, Tướng quân lắc đầu, giọng điệu kịch liệt:
– Danh sách mà Vạn Tuế chứng kiến, đều không phải là những người bỏ mình trong chiến đấu, mà là tự vấn thấy tội nặng, không có mặt mũi nào bái kiến Vạn tuế, chỉ lấy tự sát để tạ tội.

Hai vệ quả thật là xuất ra một cái sọt.

Quan quân trong danh sách đều không phải là cam tâm tình nguyện tự sát, nhưng ai cũng biết Cảnh Thái tàn bạo, tự sát có lẽ còn có thể miễn tội chu di. Mặt của chủ quản hai vệ cũng không phải là bị thương do tác chiến, mà là tự mình sát thương tỏ thái độ không còn mặt mũi nào để gặp Hoàng đế.

Cảnh Thái hít một hơi thật sâu, đại loạn ở Kinh sư ban đầu ổn định, lòng người trong triều trong không yên, hai vị chủ quản cũng là tướng tài, Cảnh Thái trấn tĩnh lại một chút, chỉ cần Hoàng hậu, Thái tử không chết, lão cũng không định giết hai vị tướng quân này, tha cho họ lấy công chuộc tội, hẳn là có thể làm yên lòng các đại thần khác.

Cảnh Thái trở về Long Ỷ, ngồi ngay ngắn, tâm tình hơi loạn, cũng không suy nghĩ tìm từ, liền hỏi :
– Thái tử Nghiên sao? Hoàng Hậu chết rồi sao?

Tướng quân lắc đầu, còn chưa kịp nói, Cảnh Thái thoải mái lại:
– Chưa chết thì tốt, vậy là bị thương à? Hay hoàng nhi bị thương rồi?

Vũ Lâm tướng quân cắn răng, lấy lại dũng khí, mới nói:
– Chư vị Điện hạ tính mạng không sao, chư vị Quý phi nương nương cũng, cũng vẫn tốt.

Cảnh Thái nhẹ nhõm hơn, thậm chí còn cười:
– Nói như vậy, bọn họ cũng bị thương và bị kinh động một chút? Trẫm phải nắm giữ Đại Yến này, còn phải đánh thiên hạ này, bọn họ là thân thích, lúc này thấy được sự lợi hại của binh đao, cũng không phải là việc tốt. Nói đi, bọn họ bị thương thế nào? Tình hình cụ thể đêm qua thế nào?

– Chân phải của Thái Tử Điện hạ bị nghịch tặc gây thương tích, Các vị điện hạ đều như thế, chỉ có ba vị tứ, thất, cửu, Điện hạ may mắn thoát khỏi.
Cảnh Thái đang tươi cười đột nhiên cứng đờ.

Một lúc lâu sau, Cảnh Thái lại tiếp tục nói, giọng nói trở nên vô cùng hiểm độc:
– Ngươi nói “ đều như vậy” là có ý gì?
Đây là chủ ý của Tống Dương, tay nghề của Bạch tiên sinh, cắt đứt một gân chân đối với Bạch mập mà nói còn dễ dàng hơn nhiều so với ăn một bát mỳ, đáng tiếc là lúc đó rất hỗn loạn, cuối cùng bị sót lại ba người.

Ngoài ba người đó, những người khác đều bị cắt đứt một gân chân sao?

Cảnh Thái kêu lên một tiếng “A” rất kỳ quái, cả người gần như là đều bắn lên từ Long ỷ.

Hoàng gia phú quý, đói nghèo cũng không phải là việc đại sự gì, dù sao cũng không cần bọn họ làm việc, cũng có thể nuôi dưỡng bọn họ sống những tháng ngày còn lại.

Nhưng cách làm nhục lớn thế này à. Yến Quốc hiến tế, mừng lễ, hội triều…, tất cả đều cần các Hoàng tử tham dự, sau này Cảnh Thái hễ đến phía sau lại chỉ có hai hàng các con trai què, chẳng phải đều khiến người trong thiên hạ cười chê sao.

Nổi trận lôi đình, đây đúng là một trận lôi đình, nhưng sự sỉ nhục hơn nữa vẫn còn ở phía sau: đêm qua khi hỗn chiến, mấy vị quý phi, quý nhân bị lột hết quần áo, trần truống ném lên giá liễn.

Đây là chủ ý của Cố Chiêu Quân, tay nghê của Lý Minh Ky, lão Cố muốn nhìn thấy đàn bà của Hoàng đế liệu có tốt hơn so với Lọt Sương lầu hay không, kết quả thất vọng, Lý Minh Ky xuống tay nhanh nhạy và rõ ràng, chỉ lột quần áo không động đến mũ phượng, bị ném vào trong loạn quân, thân phận vừa nhìn đã biết ngay.

Đứt gân chân, lột quần áo, nếu Nhị ngốc ở trên điện, sẽ hiểu được trong căn nhà ấm ở cửa thành, Tống Dương, lão Cố, Bạch mập tám người đến ám sát, tại sao lại cười ha hả.

Đâm vua giết giá, một việc nghiêm trọng như thế này, lại bị những con chó điên này coi là một trận đánh nhau của lưu manh không biết xấu hổ, quả nhiên là chủ ý của các kỹ nữ trong lầu xanh.

Cảnh Thái nổi điên rồi, thật sự phát điên, nào còn tâm trí nhớ đến việc “trấn an lòng dân”, chỉ nghĩ trấn an người khác, ai đến trấn an trẫm chứ! Liền rít gào:
– Kim Qua, đánh trước điện, giết chết trước mặt trẫm.

Những người khác nào ai dám khuyên can? Võ sĩ hộ điện giải Kim Qua tới, da mặt Cảnh Thái căng lên rất dữ tợn, chỉ là nhìn bất kể thế nào cũng không thể hả giận, chạy tới đoạt lấy thanh kiếm, điên cuồng đâm vào hai vị tướng quân.

Hắn vừa động thủ, thái y đang đi bên cạnh hắn liền quỳ xuống, miệng run lên :
– Vạn Tuế bớt giận.. Tuyệt đối không được để bị kích động, long thể quan trọng hơn.
Lời còn chưa nói xong, Cảnh Thái đang điên cuồng chỉ vào người hắn, quát mắng các võ sĩ:
– Đem hắn ra ngoài giết.

Kim khí nặng trịch đập nát da thịt, gãy hết xương cốt; những tiếng kêu gào thê thảm, một lúc lâu sau mới ngừng lại… Thanh gươm Cảnh Thái cầm dính đầy máu, đứng giữa đại điện thở hổn hển, lồng ngực bị đè nén khác thường, khí huyết trong ngực cuồn cuộn, lão biết, mình lại muốn hộc máu, khàn khàn truyền lệnh:

– Lấy rượu, mang rượu tới cho Trẫm.

Trên điện máu tươi tràn lan, ba người bị đánh mơ hồ máu thịt tả tơi, gần như không nhìn ra bộ dạng gì, Thái y và chủ quản Thanh Ngưu bị chết thảm trên điện, Vũ Lâm Vệ Cổ tướng quân còn miễn cưỡng hơi thở cuối cùng, hô hấp, miệng mũi tràn ra máu, giọng nói suy kiệt, nói đứt đoạn:
– Thần tội nặng khó thoát, chết trăm lần không oán, nhưng còn không dám chết, để lại một giọng nói, chỉ cầu xin Vạn Tuế xem xét sự tận trung của Cổ gia, khai ân bỏ qua cho vợ con thần, kiếp sau thần xin làm trâu ngựa bên người, phụng dưỡng chủ, mãi mãi phụng chủ thần. Còn có nhóm huynh đệ trong danh sách.

Nói xong, Cổ tướng quân thân thể run rẩy đứng lên, nhìn dáng vẻ là đang cố hết sức lực còn lại, muốn quỳ dập đầu.

– Kiếp sau? Không cần, Kiếp sau Trẫm cho người làm trâu làm ngựa.
Cảnh Thái bỗng nhiêm mỉm cười, một ngày dữ dội, giọng nói rất thấp, chỉ có Cổ tướng quân có thể nghe thấy:
– Phụ tứ, Mẫu Tam, Thê Nhị, gia tộc họ Cổ, trong bảy ngày đều có nam đinh, từ Tổ gia gia đến Liệt tử tất cả đều bị xử lăng trì, tất cả nữ đằng mặc kệ là tám mươi hay là bao nhiêu tuổi, đều bị sung làm danh kỹ, không chỉ ngươi, tất cả những người trong danh sách đều như vậy, ngươi xuống mà tìm Diêm vương cáo trạng Trẫm đi, cáo Trẫm hung ác, để xem Diêm vương có dám quản cửa này hay không.

Cổ tướng quân muốn khóc, muốn mắng cũng muốn đập đầu cầu xin, nhưng sức lực nào còn, mà Cảnh Thai nói xong, lại lần nữa lấy Kim qua, sau khi phạt gió phăng một tiếng, đầu rơi khỏi cổ. Mang óc tướng quân bắn tóe khắp nơi, nằm sấp xuống đất.

Trên điện không còn bất cứ tiếng động nào, tất cả các đại thần đều ngừng thở, lúc này có nội thần lấy rượu, vội vã đưa cho Cảnh Thái, đến rất đúng lúc, Cảnh Thái chỉ cảm thấy máu đã vọt lên tận đầu, Cảnh Thái không muốn có lần thứ ba nữa, trên đời này làm gì có việc gì đáng để Trẫm phải hộc máu ba lần. Liền đoạt lấy rượu mồm to quát tháo, vẩy vào vũng máu và nuốt một hớp rượu thật mạnh vào trong bụng.

Trẫm, không thể bị ngươi làm cho tức giận đến hộc máu.

Một vị thái y khác thấy thế, vẻ mặt kinh hãi, miệng hơi động đậy nhưng lại không dám nói ra tiếng, người đồng nghiệp kia nằm cách đó không xa, thân thể đều bị mục nát.

Thi thể đem đi, nước rửa trôi hết thảy, đợi đại điện xử lý sạch sẽ, tin tức từ đại doanh Thiên quyền ở Bắc thành cũng truyền đến Biệt uyển, đêm qua họ đã thuận lợi chiếm được Minh Nhật sơn trang, không gặp bất cứ sự chống cự nào, Thiên quyền mai phục, bố trí thiên la địa võng, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy có một ai trở về.

Sau khi Cảnh Thái uống hớp rượu mạnh, trong lòng quả nhiên vui sướng lên, không còn cảm giác nôn ra máu, nghe vậy liền nhíu mày nói:
– Cửu khí cầu kia thì sao? Có phải ở trong sơn trang không?

Người trình báo của Thiên Quyền kể lại tỉ mỉ, các công việc mấu chốt có liên quan tới sơn trang đều ghi chép lại, người phụ trách gật đầu nói:
– Đã triệu thợ thủ công của sơn trang đến tra khảo, mấy tháng gần đây bọn họ bận rộn làm cái binh khí kia, khí cầu ở trong sân sau, nhưng …những người ở đó đều cảm thấy, nó không giống với bộ dạng có thể bay, theo thợ thủ công đảm nhiệm, không phải còn cần dùng một tiên pháp gì mới có thể bay lên sao?

Trở lại hơn một nghìn năm trước, nữ pháp tử học chuyên ngành thương mại Anh ngữ phải có sự ủng hộ của Hoàng đế, cầu sao?

Không biết.

Có thể xác nhận chỉ là…

Không ra ngoài

Tạo ra được một nhiệt khí Tô Hàng thật sự không có bản lĩnh này, sau khi nàng lần đầu vứt bỏ, nàng đã hiểu, tuy đạo lý là như vậy, nhưng sự khác biệt giữa Nhiệt khí cầu và Khổng Minh Đăng không lớn, vậy là sau này không thểcó ý niệm trong đầu dựa vào khí cầu để bay lên trời.

Tạo phản, phản loạn, đại hỏa có liên quan, Tống Dương đều phải làm những việc này, Tô Hàng không rõ, nhưng đầu tháng năm khi đặc phái viên Nam Lý vào cung Yến kiến, những việc có liên quan tới “ con đường vong quốc” Tô Hàng đều nghe nói, lại liên tưởng tới cách đối nhân xử thế của Cảnh Thái, lấy sự hiểu biết của nàng với một hoàng đế điên cuồng, rất nhanh có thể hiểu được; Nam Lý không phái võ sĩ mà cử kỳ sĩ Phó lôi, nếu là Hoàng đế nước khác có lẽ sẽ cười vào mặt, nhưng Cảnh Thái không vậy, các kỳ sĩ Nam Lý có thể chết ở Tình Thành, Tống Dương cũng không ngoại lệ.

Nếu có năng lực, để cứu Tống Dương, Tô Hàng sẽ giết sạch thiên hạ này. Nhưng thực tế nàng không làm được nhiều, phía trước đều phải dựa vào Tống Dương, chỉ có con đường chạy trốn cuối cùng, nàng có thể giúp đỡ một chút, hắn ngốc như vậy, mình nào có thể không giúp hắn chứ.

Đám người Tống Dương xông vào Tình Thành, sau khi hội hợp, còn chưa tiến vào Minh Nhật sơn trang, mà chuyển hướng chạy về phía đông.

Phía đông có biển, trên biển có thuyền, thuyền của Tô Hàng, con đường duy nhất của Đại Yến có thể đủ xa.

Tô Hàng tính kế.

Nhiệt khí cầu chỉ là một thủ thuật che mắt thôi. Tô Hàng nghĩ rất tốt, nếu Tống Dương có thể sống sót, mình nhất định phải tiến lên với hắn, trước mặt Cảnh Thái nhận rõ, sau đó cùng chạy, Cảnh Thái sẽ lại nổi trận lôi đình phái binh đuổi theo, Hoàng đế biết “nhiệt khí cầu có thể bay, sẽ đoán là nàng phải nhờ việc bay lên trời để trốn thoát, sẽ cử người đuổi tới Nhật Minh sơn trang. Bản thân mình mang theo Tống Dương chạy theo phía đông, lên thuyền rời bến.

Tô Hàng vắt óc suy nghĩ, nghĩ đến đau đầu, cháy xém như vậy cũng phải làm. Thật ra nếu không có phản quân, bạo loạn, kế sách của nàng căn bản là không thể thực hiện được, Cảnh Thái không phải chỉ có một mình, đừng nói là một thủ thuật che mắt, cho dù là một trăm mục tiêu giả, người của Hoàng đế cũng đủ để phân phối.

Nhưng đêm mồng 8 tháng 9 đó, nhóm phản tặc lại có nhiều mưu, hết tốp này đến tốp khác cộng lại, sẽ đem trăm ngàn chỗ hở trong kế sách của Tô Hàng chạy vào, trong tức khắc sẽ trở lên hoàn mỹ. Chính là nhiệt khí cầu bay lên, đem hết cả bình loạn từ phương bắc đưa tới Minh Nhật sơn trang, cũng chính vì tài năng tấn công từ phương bắc của Hổ Phách mới có thể kiên trì đưa Tống Dương trở về.

Nếu không như vậy, trước khi Tống Dương trở lại, Thiên Quyền sẽ giết cửa, mà Cảnh Thái biết nhiệt khí cầu có thể bay, đơn giản là do quán tính, Tô Hàng cũng không thể lừa người, luôn là như vậy.

Người trên thế gian này không có ai đáng để cho Tô Hàng lừa, nhưng trước Cảnh Thái không phân rõ, coi thường lừa gạt và không lừa là hai chuyện khác nhau.

Tô Hàng tìm thấy một đồng loại duy nhất, nàng thích hắn. Vì hắn, nàng bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành kẻ gạt người.