Chương 144: Mùi vị

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nam Hỏa đặt chân lên đất Yến, gây ra rắc rối không chỉ dừng lại ở việc cướp bóc, giết người, phân thành, điều thực sự làm nguời Yến đau đầu không ngớt là vị trí của Nam Hỏa: đội quân của Tống Dương luôn luôn ẩn hiện ở biên giới phía Tây Yến quốc.

Nếu là trước kia, thì không quan trọng. Nhưng tại giờ phút này, quân viễn chinh của Đại Yến đang sa lầy khốn cảnh(tình cảnh khốn đốn) ở Nhân Khách, chiến đấu với người Hồi Hột, đối địch với Phiên chủ, đội quân to lớn này rất cần trong nước chi viện. Bất luận là tiếp tế lương thực mũi giáo, hay là tiếp viện binh sỹ, người Yến cần phải nhanh chóng gửi chi viện lên cao nguyên, thì đương nhiên là phải đi qua Tây cương rồi.

Đến lúc này, con đường vận chuyển phía Tây nướcYến lại đột nhiên trở nên quan trọng, quân viễn chinh ở bên ngoài có thể ứng phó với Hồi Hột được không, có thể ở trong lòng địch đánh được một trận ra trò không, mức độ lớn lao đều quyết định ở con đường huyết mạch này có thể thông suốt hay không.

Nhưng có Tống Dương ở đó, người Yến sao có thể ‘thông suốt’ được chứ? Nam Hỏa xuất quỷ nhập thần, lúc thì phân tán nhiều nơi tự tiến công mục tiêu, lúc lại ngưng kết lại một chỗ đánh một trận đại chiến, gây cho viện binh quân của nước Yến cấp cho quân viễn chinh gặp phải vô số phiền toái cùng vô số tổn thất.

Hồi Hột hỗn chiến với Yến quân ở Nhân Khách, Nam Hỏa xung phong liều chết, làm loạn ở Tây Yến, quấy nhiễu sự vận chuyển chi viện của người Yến, tình hình chiến tranh ở hai nơi đúng là bổ trợ cho nhau…Đây là suy tính của Từ Oa Oa, cũng là một trong những nguyên nhân nàng nói Đại Khả Hãn phải phối hợp hành động với Tống Dương.

Tống Dương muốn đến Yến quốc làm chuyện điên rồ, nàng không ngăn được mà cũng sẽ không đi can ngăn, nhưng nàng sẽ dốc hết khả năng, khiến cho tình hình giảm bớt rối loạn, để cho Nam Hỏa vốn dĩ là sự báo thù trút căm phẫn không mục đích kia trở thành phối hợp quân sự có ích cho đại cuộc.

Lúc này, Từ Oa Oa vừa mới từ Hồi Hột trở về, tụ hợp với Nam Hỏa.

Cảnh Thái đương nhiên không thể khoan dung với sự tác oai tác quái của Nam Hỏa, sớm đã truyền lệnh bao vây tiễu trừ, nhưng lúc này chính là để xem bản lĩnh của Bạch tiên sinh, triều đình năm đó, trước sau ở ẩn không có động thái hành động, chó săn Tạ Môn dốc sức hành động, chuyện quân giống như là bông tuyết rơi tụ lại trong tay Bạch tiên sinh, nhất cử nhất động của quân biên giới phía tây Yến quốc đều nằm trong tầm mắt của ngài, Nam Hỏa có thể tiến trước một bước, tránh được sự phản công của quân địch, lại còn có lần vây đánh viện binh một trận rất ác liệt.

Đâu cần phải hỏi nữa, vì để truy xét tung tích của Nam Hỏa, Cảnh Thái cũng đã phái võ di vệ của hắn, đáng tiếc, lần đọ sức giữa hai phe này, võ di vệ lại thất bại thảm hại, đến bây giờ Gia Cát Tiểu Ngọc thậm chí đến Nam Hỏa rốt cuộc là có bao nhiêu người đều còn chưa biết rõ, điều này làm sao mà không khiến Cảnh Thái nổi giận chứ!

Hoàng đế nổi trận lôi đình, Tiểu Trùng Tử chạy nhanh như chớp đến mật điện hậu cung mời quốc sư tới cứu hỏa, không ngời quốc sư lắc đầu: “Đã trong cơn giận dữ rồi, cách tốt nhất chính là trút hết ra, nếu như ta đi, thì người sẽ cố nén giận, trái lại càng hại lớn hơn.”

Mãi cho đến khi Cảnh Thái giết người rồi, đập vỡ đồ đạc, nộ khí dần dần nguội đi, quốc sư mới lên đường đi gặp hắn, cũng không khuyên bảo gì nhiều, chỉ tiến hành châm cứu, dùng thuốc thang giúp Hoàng đế phục hồi chân khí, tu bổ sức khỏe bị tổn hại sau trận nổi giận này.

Cảnh Thái nói nhỏ, lúc mở mắt thì sắc trời đã tối, quốc sư không hề rời khỏi, ngồi ở ngay trước giường. Thấy người tỉnh lại, quốc sư khẽ nói: “Bệ hạ thế nào rồi?”

“Không sao rồi.” Cảnh Thái ngồi dậy, cười gượng lắc đầu: “Thật là có lỗi, lại nổi nóng tùy tiện rồi, không có gì khiến ngươi phải lo lắng đâu.”

“Tình hình chiến sự bất lợi, khó tránh căm phẫn, đây là lẽ thường, cho dù sự tình không có gì là nghiêm trọng, đâu có ai chịu đựng được, đều sẽ có cảm xúc nóng giận, bình thường thôi. Có điều…”

Quốc sư đưa cho nhi tử dâng lên một chén dược trà, sau đó lời nói ngừng trong chốc lát, mới tiếp tục nói: “Muốn thống nhất thiên hạ, vốn dĩ không phải là chuyện dễ dàng, không thể nào thuận buồm xuôi gió được, dù cho mọi sự đã chuẩn bị chu toàn, cũng khó tránh được gặp phải đủ loại tình huống, khiến cho người ta sứt đầu mẻ trán, huống hồ là xưng hùng trung thổ một vấn đề to lớn đến thế, làm sao có thể nói là đã chuẩn bị xong hết rồi. Nhưng bệ hạ thử nghĩ lại xem, chính bởi nó khó khăn, nên mới có hứng thú; chính bởi nó phiền toái, nên mới có động lực… Đời người trong thế gian, khai phá thiên địa không quá trăm năm, trong quãng thời gian ngắn ngủi đó, thì có thể làm được những chuyện gì? Bệ hạ và thần xem như là may mắn, có cơ hội đi chinh phục thế giới tranh giành thiên hạ…cho nên, thư giãn tâm hồn, đừng để cục diện nho nhỏ đó mà thấy khó khăn, càng không được để kết quả đó làm cho khốn khổ, như thế mới có thể chơi đùa thỏa thích, sống thoải mái!Chúng ta đang bơi trong biển lớn, càng bơi càng xa, có thể đến với bờ đối diện tất nhiên rất đáng vui mừng, nhưng chỉ thỏa sức vẫy vùng một mình, thì làm sao nếm trải được niềm sung sướng vô bờ.”

Một khi tức giận thì đừng kiềm chế, như thế mới không tổn hại nhiều đến cơ thể, nhưng tổn hại dù nhỏ nhất cũng là tổn hại, cách trị tận gốc đích thực chỉ nằm ở: không tức giận.

Quốc sư đang dạy Cảnh Thái ‘không tức giận’, trong vài câu nói ngắn gọn, mà ẩn chứa điều cao sâu, nhưng không che dấu được nỗi khổ tâm của ngài với nhi tử của mình.

Trên đời này, kẻ duy nhất có thể khiến cho Cảnh Thái thật sự lọt tai, thì chỉ là lời thốt ra từ Yến đỉnh. Quả nhiên, sau khi quốc sư ngừng nói, hoàng đế ngẫm nghĩ một chút, phun ra khí vẩn, mọi suy sụp và phẫn nộ dần dần tan biến hết, cũng nở nụ cười rằng: “Kỳ thực cũng không phải là không có tin tốt, phía tây có chút không thuận lợi, nhưng phương nam đánh rất tốt.”

Xu hướng suy tàn của Nam Lý là không thể xoay chuyển rồi. Sau khi thành Phượng Hoàng rơi vào tay giặc, quân Yến tiếp tục tiến xuống phía Nam, dân Nam Lý dốc hết khả năng để thu thập binh sĩ, triển khai thế trận đánh với cường địch hai trận ác liệt, tuy nhiên bất luận quy mô, chất lượng hay là quân chi viện thì đều không thể nào so được với quân Yến, phải nhận thất bại thảm hại.

Nhắc đến chuyện này, Cảnh Thái sắc mặt hớn hở: “Nam Hỏa ở tây cương (biên giới phía tây) đã gây cho ta nhiều phiền toái, thì chúng ta ở sào huyệt của chúng sẽ trả lại gấp trăm lần, Nam Hỏa mỗi lần gây chuyện, ta sẽ thảm sát một thành ở Nam Lý của hắn!”

Lối suy nghĩ và cách hành xử của Nam Hỏa cũng không phải như thế sao? Quân Yến ở Nam Lý càng tàn bạo, thì Nam Hỏa tại biên cương nước Yến báo thù lại càng hung dữ mãnh liệt.

Hiển nhiên là lúc Cảnh Thái đang nói cũng có nghĩ tới, nước Yến báo thù thì đổi lại cũng là sự trả thù của Nam Hỏa, bởi vậy Hoàng đế nhướng chân mày lên, ‘ha ha’cười lớn: “Đến thì đến, dù sao phải có một ngày phân rõ thắng bại!”

Nam Lý, Nam Hỏa, Yến quốc, Yến quân, không biết khai thông bế tắc từ đâu, chỉ có nhận lệnh tới thôi!

Quốc sư cười cười, liền hỏi tới: “Chiến sự Nam lý thế nào rồi, đến giờ rốt cuộc tình hình ra sao?” Hơn một tháng trước, Yến đỉnh nhận được thư báo của Hoa Tiểu Phi, cụ thể trong thư nói những chuyện gì người ngoài không thể biết được, nhưng sau khi xem xong, quốc sư liền bế quan biệt lập, ngay cả chiến sự ở ngoài cũng không quan tâm.

Cảnh Thái cười nói: “Cũng sắp đánh xong rồi, không cần dùng chủ lực bao lâu thì có thể thu về rồi.”

Người Yến tấn công Nam Lý sử dụng thủ đoạn sấm chớp, nơi nào đi qua máu chảy thành sông, người Nam Lý không chống đỡ được, thua tan tác không ngừng, chẳng ai có thể thay đổi cục diện, nói một câu thẳng thắn thì, Nam Lý đã diệt vong rồi.

Nhưng Nam Lý dù sao cũng là chốn hoang dã man dại, danh hiệu ‘Nam man’ không phải tự dưng mà có. Lúc trước dưới Hán thống, chế độ và văn minh của dân phong anh dũng thì ẩn giấu, giữa ranh giới đất nước diệt vong đã đột nhiên xuất hiện hoàn toàn, tuy chiến lược trên đã thua …., tuy đại cuộc không thể thay đổi nữa, nhưng nhóm Nam Man này vẫn phải đánh, chỉ cần có lệnh thì đánh ngay.

Binh lực và trai tráng lại bắt đầu tập họp, đang tập kết ở phương Nam, người lãnh đạo quân sỹ chính là người ý chí kiên cường nổi tiếng nhất trong nước- nguyên soái Trấn Tây Vương, từ thống soái đến binh sĩ, tất cả đều tỏ rõ tư thế sẵn sàng bước vào một trận chiến sinh tử.

Phía Nam, chỗ tiếp giáp mười vạn hồng hoang, đội quân cuối cùng của người Nam Lý chống lại đến cùng…

Phía Bắc Nam Lý và trung lộ đều bị Yến quân chiếm lĩnh, biên giới phía tây thì vừa bị Thổ Phiên quấy nhiễu, từ phiên quân đánh đến Thanh Dương, lại tới Nam Hỏa đánh đi cao nguyên, trong khoảng thời gian đó thành trì ở biên giới phía Tây dường như tàn phá toàn bộ, cũng không phải nguy hiểm nữa, là Trấn Tây Vương không rút lui về phía Tây như dự đoán của quân Yến, ngài đã bày chiến trường cho trận đánh cuối cùng ở phía Nam rồi.

Điều này kỳ thực cũng là không bình thường, phía sau đại quân của Trấn Nam Vương là mười vạn hồng hoang, biên giới nhân gian, từ suy nghĩ kiên quyết, lão soái chính là muốn quyết một trận sống mái, tình không thể rút lui được, mới có thể kích thích tinh thần dũng khícủa quân sĩ lên mức cao nhất.

Nhưng ‘quyết một trận sống mái’ không có nhĩa là một trận tất thắng, mà là ngược lại, người Nam Lý hoàn toàn không có hy vọng giành thắng lợi, khoảng cách sức mạnh thiếu hụt nơi nào, với có dám quyết chiến hay không đâu có quan hệ gì đáng kể, khác biệt chỉ nằm ở, binh sĩ rơi vào trạng thái cô lập, trước lúc sắp chết lại có thể giết hại kẻ địch,gây thêm tổn thất cho quân Yến.

Cảnh Thái không quan tâm, Đại Yến của y có sức mạnh này, dẫu chết thêm vài người y hoàn toàn có thể chấp nhận được, mà nếu đánh một trận nữa, Nam Lý đâu có lực lượng mà chiến đấu lại nữa, quân Yến chinh phạt ở Nam Lý lại có thể thu hồi chủ lực, tiếp viện đến cao nguyên.

Yến đỉnh không nói thêm gì nữa, lão là người thông minh.

Người thông minh đều có thể hiểu rõ sở trường của bản thân là gì, sở đoản cùa mình ở đâu, hành quân đánh trận vốn không phải là bản lĩnh của yến đỉnh, nên lão rất ít tham dự ý kiến, bên cạnh hoàng đế đã có sẵn soái giỏi tướng tài, bản thân không phải nhọc lòng.

Đại khái là đã nắm được thế cuộc ở ngoài rồi, Yến đỉnh chuyển đề tài, nói với Hoàng đế: “Sắp tới, ta muốn đi một chuyến xa, lên cao nguyên , tuyết đỉnh.”

Đầu tiên Cảnh Thái sửng sốt, sau đó bừng tỉnh: “Là Phi thúc bên đó?”

Hoa Tiểu Phi muốn mở cánh ‘cửa’ nên ở tại cao nguyên Tuyết đỉnh, một tháng trước quốc sư nhận được thư báo của ngài, đến giờ quốc sư muốn đi đâu, Cảnh Thái nổi cơn điên khùng nhưng đâu phải là kẻ ngốc, sao không đoán ra được sự thật chứ.

Yến đỉnh gật đầu: “ Lần trước ngài gửi cho ta thư báo, dù chữ không nhiều, mà ngược lại vẽ rất nhiều hình.”

Cánh cửa sơn cốc bí mật ở cao nguyên nơi Hồng thái tổ để lại, Hoa Tiểu Phi đã mở hơn ba mươi năm, công sức không phụ lòng người, bộ phận vận chuyển lên đã bị ngài phá giải một chút, bây giờ thì chỉ cần thêm một chút cuối cùng là hoàn thành việc lớn, nhưng cửa ải sau cùng cũng là cửa ải khó nhất, Hoa Tiểu Phi chưa tìm hiểu ra. Thực ra dù là ngài có lĩnh hội được cũng vô ích, chỗ này thiết kế dựa vào một người, hai bàn tay bất luận thế nào cũng không thể hoàn thành phá giải, thiết kế giống như hai khóa liền tâm vậy, dù hai người đồng thời thao tác thế nào cũng không được.

Vì thế mà Hoa Tiểu Phi đã gửi thư cho quốc sư cầu viện, đồng thời lên cửa, ngài cũng viết ra những điều đã lý giải về bản vẽ sách lược, sau khi quốc sư nhận được bức thư liền bắt đầu giải đố, cho đến nay cuối cùng đã suy xét được tương đối nhiều rồi, chỉ cần nhanh chóng khởi hành lên cao nguyên, tụ hợp với Hoa Tiểu Phi thôi.

Sau khi giải thích, Yến đỉnh lại nói: “ Cũng không phải là ta đến thì sẽ mở cửa được ngay, bản vẽ thì chung quy vẫn là bản vẽ, tình hình thực tế quá nửa còn phải tìm hiểu thêm nữa, chuyến đi này cần đi bao lâu ta cũng không dám chắc, lại phải nhờ cậy người một mình lo liệu việc nhà.”

Cảnh Thái vừa cười vừa lắc đầu, đáp lại hai chữ: “Yên tâm.”

Quốc sư không nhiều lời thêm nữa, rời khỏi tẩm cung đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi xa, trước khi đi đột nhiên lại nhớ ra một chuyện, tạm dừng bước, quay đầu nói với Cảnh Thái: “Phải rồi, một thời gian sau Đạo Thảo sẽ đến Tình thành, dâng tặng người hai nha dịch, một gọi là Phiên chủ Mặc Thoát, người kia là Phật sống, hoàn tác Nhân Lặc.”

Đối với kết cấu sức mạnh của Thổ Phiên Yến đỉnh hiểu rõ như lòng bàn tay, theo điều ngài biết rất nhanh đã nghĩ đã nghĩ đến rồi, Nam Hỏa có thể biết mất trên cao nguyên rồi lại xuất hiện ở Đại Yến, chắc là được Mặc Thoát và Nhân Lặc hai người này trợ giúp rồi, chỉ riêng việc giúp Nam Hỏa đã đủ khiến hai người này mắc tội chết rồi, huống hồ Cảnh Thái vì chuyện của Nam Hảo mà nổi giận tổn hại sức khỏe…Tội của hai người không thể dung thứ, nhất định phải chết.

Vừa rồi lúc Cảnh Thái ngủ say, Yến đỉnh liền truyền lệnh cho Đạo Thảo hành sự rồi.

Nam Hỏa xuất quỷ nhập thần, dấu vết khó tìm, người Hồi Hột chiếm cứ ở Nhân Khách là phiên bang dị chủng, Đạo Thảo là người Hán khó có thể tiếp cận được nhân vật trọng yếu của đối phương, muốn đi tiễu trừ hai tai họa lớn này, đừng nói Đạo Thảo, dù là A Nhất, A Nhị A Thái tái sinh, quốc sư và Hoa Tiểu Phi liên thủ dẫn đầu chăng nữa cũng không làm được, đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng sai Đạo Thảo đi tiêu diệt ‘nguyên địa bất động’ phiên chủ Mặc Thoát và Nhân Lặc phật sống, có lẽ không phải vấn đề lớn, hắn có thể làm được.

Tống Dương đã ba ngày không giết người rồi.

Nam Hỏa trả thù, cướp bóc, đốt giết không ngừng, nhưn chỉ có Tống Dương chưa trực tiếp tham chiến. Người luôn luôn tình nguyện nguyện đảm nhiệm tốt đầu, du tẩu đên chiến trường giết giặc, đại nguyên soái mê muội, ba ngày trước sau khi liên tiếp nhận được hai bức thư, đột nhiên hạ đao xuống, hồi tâm suy xét.

Thường Xuân hầu mà lại không giết người? Trong quân Nam Hỏa, tin tức này thật là khó bề tưởng tượng… Không, thật đúng là nghe rợn cả người.

Mọi người đều cảm thấy có chút kỳ lạ, Từ Oa Oa cũng không ngoại lệ, nhưng nàng không hỏi. Chàng không nói thì nàng cũng không hỏi.

Sáng tinh mơ ngày thứ tư, Tống Dương rửa mặt sạch sẽ, cùng cộng sụ ăn cơm sáng. Tuy đã ba ngày không tham chiến, nhưng trên người chàng vẫn tỏa ra mùi máu tanh nồng như cũ, người ngoài không ngửi thấy, chỉ có mình Tống Dương ngửi rõ.

Hôm nay Nam Hỏa sẽ có một trận chiến nữa, lần này bọn họ theo dõi một tòa doanh trại binh mã của quân Yến, lúc ăn cơm Tống Dương cười nói với cộng sự: “Ta cũng đi.” Trước lúc khởi hành, Tống Dương đưa hai phong thư nhận được từ ba ngày trước chuyển cho Tạ Tư Trạc.

Đến lúc hành động, bọn nhóc com ác quỷ Nam Hỏa nhìn thấy Diêm Vương sống, lại cầm thanh đao lên, lập tức bùng lên một tiếng reo hò…

Tống Dương đi rồi, Tạ Tư Trạc bắt đầu đọc thư.

Bây giờ Đại Yến đã gần như chính thức bước vào tình trạng chiến tranh rồi, dưới Tình thành tất cả thành trì ban đêm đều cấm đi lại, đối với đường đi thì tăng cường kiểm tra, đường giao thông quan trọng nhất lọat đều thi hành quản chế quân sự, hoàn cảnh là như thế, chặng đường dài dằng dặc của chó săn Tạ Môn không muốn bị ảnh hưởng là sự không thể nào, thời gian để gửi thư của tiểu cẩu cũng trở nên khó mà dự tính được, từ phong thư đầu đến cuối cách nhau hai mươi ngày, đều là thư tín gửi từ Nam Lý, trong ba ngày trước Tông Dương nhận được ba phong thư gần như cùng lúc .

Từ Oa Oa xem xong bức thư, sắc mặt trở nên kỳ dị, dường như cảm thấy khó bề tưởng tượng, không tránh khỏi kinh ngạc, mặt khác trong mắt nàng còn ẩn chứa một chút đố kị, nhưng tinh thần lại tỏ ra có chút vui vẻ.

Bạch phu nhân ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của tiểu thư, càng nhìn lại càng bối rối, đợi nàng buông bức thư xuống, dò hỏi: “Thế nào rồi?”

Tạ Tư Trạc nhấp nháy mắt: “Nhi tử của Tống Dương tới rồi.”

Bạch phu nhân giật mình hoảng sơ: “Hả?”

“Nhi tử. Chàng có một nhi tử.” Tạ Tư Trạc nét mặt vẫn kỳ lạ như cũ: “LàTô Hàng sinh cho chàng, bây giờ đang ở cao nguyên Yến Tử.”

Cần phải nói rằng, hai phong thư đến từ Nam Lý xem như là ‘lấy thừa bù thiếu’ /hỗ trợ cho nhau rồi, Hoàng đế Phong Long không khẳng định Tiểu Tô chính là con trai của Tống Dương, đối với việc này chỉ là tiện nói mà thôi, trong thư nhấn mạnh hơn chính là kết quả của thiên thư; nhưng thư của Tả thừa tướng thì ngược lại, đối với việc thiên thư thì chỉ là nhắc sơ sơ, còn đối với thân phận của Tiêu Tô thì giải thích rõ ràng tỉ mỉ.

Đột nhiên có con trai, lại còn Tô Hàng đang ở nhân gian, bây giờ bình an trở về, hèn chi Tống Dương không giết người ba ngày, là chàng đang chào mừng đấy!

Tuy nhiên ba ngày này chỉ là không giết người, chứ không phải không làm việc, Tống Dương thử dò xét Trịnh Chuyển, nhưng chủ tướng dạ xoa đối với việc đảo nhỏ đông hải hoàn toàn không hiểu rõ sự tình, không bàn được về cái kết quả ‘thất ngũ tam’ kia.

Tống Dương có nhi tử? Từ Oa Oa muốn cười, nhưng cảm thấy bản thân mình chớ nên vui mừng; còn cảm giác khó chịu, cũng khó nói ra được. Có liên quan đến quá trình, nàng từ sớm đã hiểu rất rõ ràng, Tạ Tư Trạc biết Tô Hàng, chính là nữ nhi ở trước mặt người Yến, vươn tay chỉ vào Tống Dương, sau đó cười với Cảnh Thái ở trên tường thành nói rằng ‘Ta thích hắn’ đó mà.

Nàng đã từng khá hâm mộ Tô Hàng, hâm mộ nàng ta có thể khinh thường vạn người như thế, chỉ nhìn cơ hội của Tống Dương.

Hiện giờ nữ nhân này đã mang con của chàng trở về rồi. Tạ Tư Trác nghĩ ngợi, sau đó duỗi người ra, cuối cùng vẫn mỉm cười.

Lúc này có tiểu cẩu thông báo, có quân tình mới truyền về, là tình hình của Nam Lý.

Có thể nói, Nam Hỏa và Nam Lý hiện tại không liên quan lắm, cùng đối mặt với một kẻ thù, nhưng mọi người đi khắp nơi chiến đấu, chiến trường hai nơi không liên quan đến nhau, tình hình chiến sự Nam Lý không quan trọng lắm với Nam Hỏa. Quân báo chốn ấy, đối với Tạ Tư Trạc mà nói, chỉ là một ‘điều kiện’ để dùng nhận định đại cục mà thôi.

Tuy nhiên lần này Tạ Tư Trạc xem qua quân báo xong, liền cau mày lại…trong quân báo ghi chép lại, là Trấn Tây Vương ở phía Nam tập kết tàn binh và thanh niên trai tráng, chuẩn bị quyết tử chống lại.

Buông quân báo ra, Tạ Tư Trạc lại cầm lên bức thư của Phong Long và Tả Thừa tướng lần nữa.Ngoài việc Thiên thư và nhi tử ra, trong hai phong thư đều đề cập đến một người khác nữa, một chuyện khác nữa: Hổ Phách xuất sơn, tộc mọi xao động.

Gục đầu xuống suy nghĩ rất lâu…

Thời gian trôi qua thật lâu, Từ Oa Oa mới ngẩng đầu lên hỏi Bạch phu nhân: “Chúng ta còn liên lạc với Phó Trình không?”

Trên mặt Bạch phu nhân lộ vẻ hoang mang: “Phó Trình?”

Tạ Tư Trạc gật đầu, nhắc nhở: “ Một tướng quân của Yến quốc, là chủ tướng của đại doanh trại binh mã, đóng quân ở phụ cận Hồng Dao thành, tôi nhớ đại doanh gọi là ‘Trấn Khánh’,về sau hắn dẫn binh tạo phản làm loạn Hồng Dao, muốn bắt cóc sứ đoàn Nam Lý để đổi lấy nghĩa phụ của hắn.”

Có nàng nhắc Bạch phu nhân mới nhớ lại, sau khi Trấn Khánh tạo phản, chó săn Tạ Môn cũng có giúp đỡ cho bọn chúng một chút, có điều đội quân này quy mô có hạn, khó mà có thể dấy lên sóng gió gì, hơn nữa lúc Trấn Khánh lợi dụng mâu thuẫn giả giữa quốc sư và Hoàng đế, viết ra cờ hiệu tạo phản ‘Cảnh Thái tàn sát Phật đồ thiên hạ căm ghét, Trấn Khánh toàn lực ủng hộ quốc sư’, sau đó sự việc quốc sư ‘phản quốc’ lan ra, Trấn Khánh theo đó mà vừa mất đi ‘nhân khí’, vừa thua trận, đến đây thì im hơi lặng tiếng, cũng không liên lạc với chó săn thêm nữa.

Trí nhớ của Bạch phu nhân cũng không kém, rất nhanh đã nhớ ra hầu hết sự việc, báo với Tạ Tư Trạc. Hiện nay hai bên đã không liên lạc nữa rồi, Trấn Khánh có còn sống hay không cũng là chuyện không biết được.

Tạ Tư Trạc gật đầu: “Tìm xem sao, chết rồi thì thôi, nhưng nếu còn sống, lại có quân nữa thì…có thể sẽ có lợi.”

Bạch phu nhân càu nhàu hỏi : “Là vị gì ?”

Trọng trách trên người chó săn Tạ Môn không nhẹ, lúc làm việc tự biết phân nặng nhẹ thong thả hay gấp gáp, hắn lấy ‘chua ngọt đắng cay’ để biểu thị cho mức độ quan trọng của sự việc, chua là nhẹ nhất có thể tạm thời thong thả, cay lại là quan trọng nhất, vô cùng khẩn cấp như lửa đốt sau lưng không thể chậm một giây.

“Điềm đắc phát khổ” (Ngọt đến phát đắng). Từ Oa Oa đáp một câu, giọng nói bình lặng.