Chương 54: Ta tên Lý Đại

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Càng làm cho mọi người không ngờ, Hồng Ba vệ đem người Thổ Phiên khống chế toàn bộ, chủ gánh hát chủ động nói ra mọi chuyện, nói Vân Đỉnh chỉ mang theo bên mình cái thùng, cũng hứa với người ngoài không đụng vào, sự thật thần bí, đợi Hồng Ba vệ mở ra, không ngờ là một thùng thuốc, qua sự kiểm nghiệm của đại phu, đúng là linh dược để trị ong đỏ đốt.

Từ đầu tới cuối, Vân Đỉnh đều bố trí thỏa đáng, anh ta vì bắt người mà tới, chưa bao giờ muốn sát thượng mạng người nào…!

Thừa Hợp bước nhanh về phía trước, kéo tay của Tạ Tư Trạc, giọng điệu vừa thân thiết lại vừa đau lòng, an ủi một lúc, cuối cùng nói:
– Trong phong ấp để ngươi kinh sợ, thật sự xin lỗi, Nhâm Sơ Dung lấy tính mệnh bảo đảm, sẽ không có những chuyện thế này nữa, Tạ muội muội xin thứ lỗi
Nói xong duyên dáng chỉnh đốn trang phục, còn thật lòng thi lễ.

Tạ Tư trạc không đồng ý nhận lễ của nàng, nhưng Nhâm Sơ Dung không để cho từ chối, nhất định phải thi lễ bằng được mới thôi.

Bạch tiên sinh thấy tiểu thư không sao, trong lòng vừa vui mừng lại tự véo, Cố Chiêu Quân cũng không sao, lần này đối với kẻ thù, từ đầu đến cuối đều hai người bọn họ chủ trì, cũng may là Vân Đỉnh là “cướp” chứ không phải “thích khách”, nếu không Tạ Tư Trạc có mười cái mạng cũng không giữ được, thấy Nhâm Sơ Dung tạ lỗi với búp bê sứ, Bạch tiên sinh cũng cười khổ:
– Quận chúa khách khí quá rồi, việc này không phải lỗi của người. Huynh đệ, tiền bối trong phong ấp cũng không liên can, là tự Bạch Bàn Tử này sơ suất, để tiểu thư lâm vào hiểm cảnh, nhưng không thể không trách, thực phải nói tiếng cảm ơn mọi người….

Không đợi ông ta nói xong, Nhâm Sơ Dung liền lắc đầu nói:
– Bất luận thế nào, chỉ cần là phong ấp gặp rủi ro, tức là sự chậm trễ của Sơ Dung, việc này tuyệt không sai; huống hồ, sự tình còn chút kỳ quái,,,, Sơ Dung cho rằng, người Thổ Phiên đã nhận nhầm người…. Tạ muội là thay tỉ muội chúng ta chịu khổ, cần đưa khiểm, càng phải tạ ơn.

Theo đó, Nhâm Sơ Dung lại chuyển chủ đề, lại chuyển lên người Cố Chiêu Quân và Bạch tiên sinh, nói rõ kẻ thù đến, hai vị động thân mà thay phong ấp chủ trì đại cục, thật sự bằng hữu có nghĩa khí, lại lần nữa chân thành cảm ơn.

Thực ra nói những lời tích cực, là Bạch tiên sinh và Cố Chiêu Quân xem nhẹ kẻ thù, trước khi ấn “ nút” thất thỏa, còn Tạ tư Trạc bị người bắt đi, tuy là việc xảy ra trong phong ấp, nhưng Bạch tiên sinh cũng có mặt, ngay cả con chó Tạ Môn cũng không thể bảo vệ nàng, lại làm sao có thể giành được phong ấp. Nhưng Nhâm Sơ Dung kiên trì, đem tất cả mọi vấn đề đặt trên đầu nhà mình.

Điền chủ làm đến nước này, đủ để đạt được mức độ nào đó.

Sự tình thật ra không nhỏ, nhưng tóm lại là có kinh sợ nhưng không bị hại, mà những việc mà Nhâm Sơ Dung nếu muốn làm còn chưa xong, lại chân thành cảm ơn các cao thủ hôm nay đã ra tay ứng cứu, trong lòng nhiều người thấy thoải mái, nhưng lòng biết ơn của Quận chúa khiến mọi người cảm thấy thoải mái vô cùng, cố nhiên, Lưu đại nhân trong buổi triều sớm sáng nay đã dành được công lớn, Nhâm Sơ Dung nói rõ ngoài sự cảm ơn của nhà mình ra, còn cần báo lên triều đình để được ngợi khen, Lưu đại nhân thăng quan phát tài rồi.

Sau đó không lâu, La Quan cùng với các thầy thuốc trong phủ hoàn tất kiểm tra xong cho Vân Đỉnh, xác định là bị thương rất nặng, sau khi thoát khỏi hôn mê, tạm thời không thể thức dậy, có thể cứu sống hay không vẫn còn khó nói, do đội Hồng Vệ tinh nhuệ tới quản chặt anh ta,, mang đi để trị thương. Cho dù Quận chúa vội vàng đi theo đồng bạn, cử người tới an ủi những người trong trấn, lại bận rộn một hồi, đợi mọi việc xong xuôi, nàng mới nói với Mộ Dung huyện lệnh đang đi bên canh:
– Đại nhân đi theo ta.

Trở về nha môn, cho người ngoài lui hết, giọng điệu của quận chúa vẫn bình tĩnh nói:
– Mộ Dung đại nhân, ông làm sai một việc.

Huyện thái gia lo sợ bất an:
– Việc của công chúa, hạ quan không giám không báo.
Thừa Hợp quay lại, Mộ Dung đại nhân không dám giấu thêm, lúc đầu trình báo lại việc của Nhâm Tiểu Bộ.

Không ngờ Nhâm Sơ Dung lắc đầu:
– Công chúa nghiêm lệnh ai dám không nghe, nàng lấy địa vị để đè người, không thể lệ không cúi đầu. Thừa Hợp không phải là người phụ nữ hồ đồ, việc này không trách lên đầu ngươi được, đại nhân chớ hiểu lầm. Ta muốn nói là…
Nói tới đây, nàng lại dừng một chú, lập tức nói câu tiếp theo:
– Đại nhân có thể biết, Thường Xuân Hầu vì sao chọn Yến Tử Bình làm phong ấp?

Trừ phi kẻ thù, nếu không Nhâm Sơ Dung sẽ không làm khó dễ ai, sau khi hỏi một câu bản thân liền đưa luôn ra đáp án:
– Nguyên nhân rất nhiều, mà điều quan trọng nhất là: Đây là cố hương của Thường Xuân Hầu, mỗi một người trong trấn đều là bạn, là người thân của chàng.

Nhâm Sơ Dung lại hỏi:
– Nếu Tống Dương ở trong phong ấp, gặp được thương đội, gánh hát đêm, đại nhân cảm thấy, chàng sẽ xử lý thế nào?

Vẫn là tự hỏi tự đáp:
– Có lẽ sẽ trực tiếp điều binh, không lo hậu quả bắt được đối phương rồi mới nói tiếp; hoặc có lễ sẽ liều mạng với kẻ thù; hoặc có lẽ… cụ thể chàng sẽ thế nào, ta không đoán được, nhưng Thừa Hợp dám chắc chắn một chỗ;: bất luận thế nào, chàng sẽ không vì bắt thích khách mà để người dân trong trấn lâm vào hiểm cảnh.

– Gánh hát muốn biểu diễn, chàng thà rằng bỏ đi cơ hội này, cũng sẽ không để những sinh linh trong trấn xem biểu diễn, nếu có người oán giận, chàng phần nhiều sẽ đợi sau này, bỏ tiền ra mời một gánh hát sạch sẽ tới đến…. Việc này tính được.
Nhắc tới Tống Dương, Nhâm Sơ Dung không khỏi mỉm cười, lại trở lại vấn đề chính:
– Hôm nay chủ trì cục diện là hai vị tiên sinh Cố và Bạch, bọn họ là khách, làm như vậy không đáng trách; nhưng đại nhân là quan phụ mẫu trong phong ấp, khiến dân chúng rơi vào hiểm cảnh, đại nhân không thể hứa hẹn rồi. Thừa Hợp không có ý trách tội, chỉ là nói rõ những lời trong lòng mình.

– May mà, người dân trong trấn chỉ bị kinh hãi và thương nhẹ, không ảnh hưởng tới tính mạng, nếu không… Tống Dương trở về, ta không biết phải ăn nói thế nào.
Từ đầu đến cuối, giọng nói của Quận chúa rất nhỏ nhẹ, ngữ khí không nặng, nói chuyện càng không nghiêm khắc, nhưng Mộ Dung đại nhân chú ý tới một chi tiết, khi Quân chúa nói chuyện với ông ta, luôn tự xưng là “Thừa Lân” mà không phải “ Sơ Dung”

Hai chữ khác nhau, cùng một người, thân phân cách biệt một trời một vực

Mộ Dung đại nhân không dám chậm trễ, cúi người thi lễ:
– Quận chúa giáo huấn rất đúng, hạ quan nhớ kỹ trong lòng, việc hôm nay sẽ không xảy ra nữa.

– Đại nhân nặng lời rồi, “ giáo huấn”, hai chữ này Thừa Hợp tuyệt đối không dám nhận…
Nhâm Sơ dung cười lắc đầu:
– Nói một câu không nên nói, đại nhân là tri huyện của Yến Tử Bình, bất luận tiền tài hay là tiền đồ, tự sẽ hài lòng thừa ý, chỉ cần trong lòng nhớ kỹ bốn chữ” yêu dân như con”.

Đối với ông ta Nhâm Sơ Dung có thể không bãi miễn, nhưng quan chức của Mộ Dung đại nhân tuy nhỏ, đại vị lại là mấu chốt vô cùng. Trong ba nhân vật quan trọng nhất trong phong ấp, Tiểu Bộ Và Tống Dương phải trông cậy vào, Nhâm Sơ Dung luôn chống đỡ đại cục. Nhưng khi nàng có việc phải đi, khi mọi người không có mặt, ông ta là quan phụ mẫu của trấn, người chủ quản trên danh nghĩa, đối với những việc khác ông ta không cần quản cũng không tới lượt ông ta làm chủ, duy chỉ có việc “ hộ dân” ông ta chắc chắn phải phụ trách.

Giọng nói của Thừa Hợp không ngừng, nhưng ngữ khí lại rất nhẹ nhàng, thanh âm mang tiếng cười:
– Yến Tử Bình không như nơi khác, sinh mạng của dân chúng rất quý, đều là “ xương thịt” của Thường Xuân Hầu. Khi chàng vẫn là một tên vô danh tiểu tốt, vì Lưu nhị phải chịu ức hiếp mà chống lại Thanh Châu, đại nhân nên ghi nhớ, trong Yến Tử Bình không chỉ có một nhị ngốc, bọn họ mỗi người đều là Lưu Nhị, ai có việc, Tống Dương cũng sẽ không mặc kệ.

Nhị ngốc, Mộ Dung tri huyện đại nhân hoàn toàn hiểu được ý của Quận chúa, nghiêm túc vuốt cắm.

Khi Thừa Lân nói chuyện với Huyện thái gia, Bạch tiên sinh và Cố Chiêu Quân đã sắp xếp xong cho Tạ Tư Trạc, sóng vai đi vào trong phủ. Hai người bị đàn ong vây quanh, bây giờ đã bôi thuốc, loại trừ nọc ong, không còn đau nữa, nhưng những chỗ sưng tấy thì chưa hết, giống như đầu heo, ngũ quan bị biến dạng, gần như không nhìn ra mặt mũi gì cả.

Đi thôi đi thôi, Cố Chiêu Quân không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nghiêm mặt với Bạch tiên sinh nói:
– Ngươi cho tay vào trong ống tay áo, giống ta này, mau lên.

Bạch tiên sinh không rõ, nhưng thời gian hai người hợp tác không ít, nghe ngữ khí của lão Cố, ông ta liền làm theo, đồng thời chân không ngừng, vẫn liên kết phất độ vừa rồi, đi một lúc mới cảm thấy có gì đó khác thường, lúc này mới nhẹ giọng hỏi:
– Sao?

Cố Chiêu Quân không có hứng thú, vui vẻ nói:
– Ta muốn thử xem người ngoài bây giờ có phân biệt được hai chúng ta không.

Bạch mập dở khóc dở cười:
– Cố Chiêu Quân, ngươi nói con người ngươi… Dù gì cũng hơn tuổi ta.
Nói xong ông ta liền rút tay trong ống tay áo ra nói:
– Gặp hạn té ngã, bị ong mật đốt thành ra thế này, rất tự hào sao?

Cố Chiêu Quân lắc đầu:
– Trong cả phong ấp, bây giờ chỉ một người tự hào.

Bạch tiên sinh “ừ” một tiếng:
– Lưu nhị ngốc.

– Ta không phải Lưu nhị, cố nhiên không tự hào.
Cố Chiêu Quân cũng không biết sao lại vui vẻ thế, cười đắc ý nói:
– Nhưng bị té ngã cũng không sao, có thắng thì có thua, không đáng phải ủ rột, Tạ tiểu thư không việc gì, lão cẩu ngươi cũng nhìn rộng ra chút đi, lại phải nói lại, hai chúng ta cộng vào cũng đến trăm tuổi rồi, còn bị đốt đến mức ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra, không thấy thú vị sao?

Hai người bọn họ đều như “ nhân vật”, từ khi sinh ra tới nay, không biết trải qua bao nhiều làn phong ba và thành bại, sự suy sụp vốn sẽ không đặt trong lòng, nhưng lần này liên lụy tới Tạ Tư Trạc, trong lòng Bạch mập lại có phần áy náy, cảm thấy có chút tư vị.

Nghe lời của cố Chiêu Quân, Bạch tiên sinh cũng cười, không cần biết ngươi ngoài khuyên giải thế nào, ông ta lại nhét tay vào áo, vừa vặn có Hồng Ba vệ đi tới, Bạch tiên sinh cố ý ho khan một tiếng, cùng Cố Chiêu Quân dừng bước, nhìn nhau, hi vọng đối phương chú ý đến họ, sau đó biện bạch một chút.

Không ngờ trong Hồng Ba Vệ cũng không nhận ra, đi thẳng qua hai người bọn họ.

Hai người đứng im tại chỗ, tận mắt nhìn Hồng Ba vệ càng đi càng xa, không hề có ý quay đầu lại, hai bộ mặt sưng tấy không nhìn ra sắc mặt gì, nhưng ánh mắt của hai người đều ngượng ngùng…Một lát sau, hai nhân vật nhàm chán đồng thời cười lên.

Bạch tiên sinh cũng không giằng co với mình, nghĩ đến việc khác, nói:
– Có một việc, bình phẩm từ đầu tới cuối có lẽ làm ngươi mất hứng.

Không đợi nói xong, Cố Chiêu Quân hỏi lại:
– Tay áo?

– Vốn cũng không ngờ tới, kết quả ngươi muốn ta học ngươi nhét tay vào áo, điều này thật đáng tò mò.
Bạch tiên sinh cười vuốt cằm:
– Hai tay ngươi quanh năm đo trong ống tay áo, ta luôn cho rằng là muốn giấu thủ đoạn đoạt mệnh, vào lúc mấu chốt sẽ tự bảo vệ, hóa ra không phải.

Hai tay lão Cố chưa từng sáng lên, bình thường giả bộ thần bí còn chưa tính, đêm nay ở sân khấu kịch chống lại cường địch, gần như là sinh tử mong manh, trước đó ai biết được Vân Đỉnh sẽ xuống tay có tình? Trong tình hình đó, Cố Chiêu Quân vẫn chưa “rời tay”, Bạch tiên sinh do đó phán đoán, trong ống tay áo của ông ta không có gì cả.

Cố Chiêu Quân lại có việc của mình, nói:
– Bản lĩnh của anh ta so sánh với ta và ngươi, không khác gì với một tên nhóc mới học đi đường như ta và người.

Lời nói có chút lách khẩu, nhưng Bạch tiên sinh có thể nghe hiểu được, lại vuốt cằm.

– Nhóc con và búp bê nhà khác đánh nhau, để có thể thắng, trong ống tay giấu một con dao, chớ nói nhóc con nhà khác, mà là người lớn, khi không đề phòng cũng có thể bị hắn sát thương, đúng không?
Cố Chiêu Quân tiếp tục nói:
– Nhưng trong ống tay giấu dao, nếu đối đầu với một cao thủ như vậy, hắn cớ cơ hội sao?

Bạch tiên sinh nói:
– Trẻ con là cảm thấy dao không có tác dụng, cho nên rõ ràng không lấy ra?

– Sao có thể chứ? Có dao vẫn tốt hơn là không có, nhất đinh sẽ lấy ra, nhưng…
Cố Chiêu Quân lắc đầu nói:
– Nói không chứng là khác nhau khá xa, còn không đợi thằng bé lấy dao từ trong tay áo ra, đã bị chân đá bay đi rồi.

Bạch mập lại có hứng thú:
– Nói như vậy, trong tay áo của Cố tiên sinh còn dấu một thủ đoạn sắc bén?

Cố Chiêu Quân mỉm cười:
– Ta không nói như vậy, tùy ngươi đoán thế nào. Về chính ta, ta không muốn ở trước mặt ngươi, làm sáng ra đôi tay của ta.

Bạch tiên sinh cũng cười lên, không hề cân nhắc ống tay của Cố Chiêu Quân nữa, lại nói vài câu chuyện phiếm hai người cáo từ, Cố Chiêu Quân tiếp tục kiểm tra bảo bối, Bạch Bàn Tử cũng nhàn rỗi, ông ta còn có việc gấp, rời khỏi hầu phủ đi thẳng tới nha môn…Ông ta muốn đi “trợ thẩm” người Thổ Phiên.

Vân Đỉnh hôn mê, trong thời gian ngắn khó mà tỉnh được, Vô Ngư sư thái từ những vết thương bị tra tấn của Phật sống nhận ra anh ta là đã khổ tu Mật tông, cho dù dùng bức cung với anh ta cũng vô dụng,sau khi mọi người thương lượng, đến lúc đó, Vô Ngư đích thân đi nói chuyện với anh ta. Nhưng những người Thổ Phiên tới trấn không chỉ có một mình Vân Đỉnh, Hồng Ba Vệ và huyện nha đêm nay bận rộn bắt người, Bạch tiên sinh chính là phụ tá cho họ.

Danh tiếng của Thường Xuân Hầu Nam Lý vang xa, khi người Thổ Phiên ở Nam Lý thậm chí còn không để ý tới Hồng Ba Vệ, nhưng lại rất kiêng kị với Tống Dương, nếu đắc tội với vị hầu gia này, e rằng sẽ khó thoát khỏi họa sát thân. Nếu biết Tống Dương còn có thân phận là Vương gia Hồi Hột, ngay cả trong lòng các anh hùng người Thổ Phiên cũng chết dưới đao của hắn, lại giết đi vài tên tiểu tốt vô danh Thổ Phiên, hắn cũng không thèm nháy mắt.

Nhưng ngay trong phong ấp của hắn, nếu xảy ra đại họa thế này, quần chúng thương đội và nghệ nhân gánh hát đêm sẽ bị dọa chết, bọn họ bất luận thế nào cũng không ngờ được, trong bước chân của mình còn giấu thích khách.

Người Thổ Phiên vắt hết óc suy nghĩ, gần như bức cung, bọn họ muốn cố gắng nhớ lại những chỗ đáng ngờ trên đường, không dám có chút sơ hở nào. Vân Đỉnh là người tài nhất trong gánh hát, nhưng anh ta chỉ quản việc bắt người, cái khác anh ta không để tâm, nội ứng trong đội, Bạch tiên sinh cẩn thận tập hợp manh mối, lột từng tầng lớp để suy xét, thời gian phá án không làm khó ông ta, rất nhanh đã tìm ra kẻ hiềm nghi trong đội có nội ứng.

Tiếp theo đó, là lúc Bạch Bàn Tử triển khai thủ đoạn.

Không thể không nói, nơi nào ở Yến Quốc cũng đều thắng được Nam Lý, tra tấn bức cung cũng không ngoại lệ, Bạch Bàn Tử là thân thế đình vệ, càng là một tay hạng trung, lần này suýt nữa làm Tạ Tư Trạc gặp rủi ro, lúc này ông ta càng run sợ tinh thần, giở toàn bộ thủ đoạn của nhà ra, chớ nói là nha dịch hạng nhất ngay cả Hồng Ba vệ nhìn cũng phải chua loét dạ dày.

Đợi đến lúc hửng đông, gần nhưng nội ứng không thành hình người rút cuộc cũng phải khai, mà trên người, trên tay Bạch tiên sinh, thậm chí một giọt máu cũng không dính, tên mập rung rung vai, dáng vẻ có chút chưa đã, quay người rời khỏi.

Khẩu cung không tính nhiều, ngoài khai ra thân phận thực sự của Vân Đỉnh ra, chỉ có một việc khá quan trọng nữa: Cách phong ấp mười trượng về phía đông nam có tiếp ứng, vừa nhận được tin tức trong phong ấp sẽ liền cử một đội quân tinh nhuệ đến bắt người, Bạch tiên sinh xung phong nhận việc này, Thừa Hợp cũng đưa tin quan viên bên ngoài biên giới thỉnh cầu điều binh trợ giúp.

Thừa Hợp bận rộn việc chính, tạm thời chưa thể dứt ra để dẫn Phong Long đi dạo, người kia cũng không để ý, sau khí thức dậy liền gọi nhị lý, đến trấn đi dạo, chỉ phong cảnh, cũng là tự đắc mà vui, thật ra trong này nào có cảnh nào đáng nói, nhưng đêm qua một phen náo loạn, cũng ảnh hưởng tới sự bình yên của Yến tử Bỉnh đã tích lũy hơn trăm năm nay, đêm qua lại có một trận mưa, khiến trấn càng thêm tươi mát, khi nhìn thấy cảnh Phong Long cao quý, cũng có chút phong tình.

Đang đi, liền va phải hai người một lớn một nhỏ, mỗi người đều nâng miếng thịt hấp lên, vừa đi vừa gặm. Người lớn là phụ nữ, dáng người lã lướt, ngũ quan quyến rũ. Nhưng lại có một đôi môi đen, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp dữ tợn vài phần; đứa nhỏ kia lại rất đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt, con ngươi vừa to vừa đen nháy, giống như quả bồ đào.

Thời gian gần đây, Bồ Đào và A Y Quả rất thân thiết, hai người như hình với bóng không rời, chơi đùa khắp nơi trong phong ấp, sáng nay thức dậy tiểu Bồ Đào muốn ăn thịt, A Y Quả coi hắn là tâm phúc, dẫn thằng bé ra ngoài.

Liếc thấy Phong Long, Bồ Đào tạm thời dừng gặm, bắt đầu dùng sức… Trước đây nó cũng từng gặp hoàng đế, nhưng tính hay quên của nó rất lớn, hơn nữa gặp mặt cũng ít, lúc đầu chỉ cảm thấy người này rất quen, không thể nhớ ra ông ta là ai, A Y Quả lại không ngờ, những việc trong thành Phượng Hoàng sớm đã có truyền thư về bẩm báo, nàng biết Phong Long sẽ đến thị trấn này “ dưỡng lão”, nhưng việc này, không ai đến nói với thằng bé.

Phong Long lại rất hiền hòa, chào hỏi A Y Quả, đi theo thằng bé, cười nói :
– Bồ Đào, thịt hấp ngon không?

Bồ Đào vừa nghe, trong lòng nghĩ quả đúng là người quen, vội vàng đưa thịt hấp đang cầm trong tay cho A Y Quả, hành lễ:
– Vãn bối Hồ Tĩnh bái kiến tiên sinh.

Với địa vị của Hồ đại nhân, có cơ hội gặp được người của Bồ Đào, thân phận lờn cũng sẽ không bình thường, là lão nhân lập ra quy định trong trí nhớ của Bồ Đào, chào hỏi mọi người, nhất định phải theo đúng cấp bậc chu toàn.

Phong Long hất tay, không để cho tiểu tử này quỳ xuống, tiếp tục hỏi:
– Ngươi chọn được thầy giáo chưa?

Trên đường tới đây Phong Long nghe nói đến tình hình trong phong ấp, biết bảo bối của Hồ đại nhân ở Yến Tử Bình, cũng biết nó không muốn theo Tông Dương học y thuật, đang lựa chọn thầy giáo trong phong ấp.

Bồ Đào do dự một lát, quay đầu nhìn A Y Quả, người kia nói;
– Người ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi trả lời cái đấy, không cần nhìn ta.

Bồ Đào lúc này mới thành thật trả lời:
– Tôi muốn theo Đàm Đồ Tử học thuyết thư.

Phong Long ngạc nhiên, lập tức cười ha ha, cũng không giáo huấn thằng bé. Mà hắn vừa cười, Bồ Đào vận lại trí nhớ, cố gắng nhớ xem người trước mắt rút cuộc là ai, giật mình một cái, rầm một tiếng liền quỳ rạp xuống đất.

Còn chưa đợi Bồ Đào nói , Phong Long giơ tay đỡ nó dậy, lắc đầu nói:
– Ngươi nhận nhầm người rồi.
Bồ Đào kinh ngạc vô cùng, lại quay đầu nhìn A Y Quả, lúc này nàng cũng không muốn quấy nhiễu, vuốt cằm nói:
– Ngươi nhận nhầm người rồi.

Bồ Đào cũng không nghĩ, tự mình cũng không nói đối phương là ai, A Y Quả dựa vào cái gì thì biết mình nhận nhầm người, chính nàng nói nhận nhầm người, vậy là mình nhận nhầm thật, thử dò hỏi Phong Long:
– Dám hỏi tiên sinh.

– Ta họ… ta họ Lý, tên Lý Đại.
Phong Long đứng dậy, giơ tay chỉ về hai người tùy tùng phía sau, nói với Bồ Đào:
– Người gầy kia, tên Lý Nhị, người béo kia tên Lý tam.

Nói xong, quay đầu nhìn Lý Dật Phong và Lý công công nháy mắt, rồi lại cười ha ha, không để ý tới Bồ Đào.