Chương 131: Đại lễ thăng tòa

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc rạng sáng, bốn cổng của Thánh thành Nhân Khách trong lòng người Cao Nguyên mở rộng, các tín đồ đã sớm chờ bên ngoài chen chúc tiến vào.

Tín đồ tiến vào thành tuy rằng chen chúc lẫn nhau, đi trên đường có vẻ có chút gian nan, nhưng tất cả đều cố gắng tuân thủ nghiêm ngặt khiêm tốn, tuân thủ trật tự, nghe theo sự chỉ huy của các tăng lữ, hầu như không ai thể hiện sự lỗ mãng, đạo lý rất đơn giản, bọn họ không phải những người đến xem một vở tuồng náo nhiệt lớn, tất cả đều là thành kính phật đồ, vào thành bởi họ tới hành hương.

Thánh thành tổ chức buổi lễ long trọng tự nhiên cũng có khí độ của nó. Thứ nhất là cố gắng hết sức sẽ không ngăn cản tín đồ vào thành triều bái, cho dù trong thành đã kín người hết chỗ, trừ phi thật sự chứa không nổi nữa, binh sĩ ở cổng mới khuyên bảo tín đồ ngừng vào thành, những người đi sau cũng sẽ không có chút bất mãn, dừng lại ở đó. Thứ hai là vệ binh cổng thành cũng sẽ không nghiêm khắc quát mắng đối với các đệ tử thần phật, giống như thẩm tra kẻ trộm.

Đương nhiên, điều này chủ yếu là dựa vào sự tự hạn chế của tín đồ mà thành lập trật tự, nhưng chỉ là biểu tượng thôi, ngoài lỏng trong chặt, bốn chữ này chính là miêu tả chân thực nhất thành Nhân Khách lúc này. Vô số mật thám trà trộn trong đám đông, từng nhóm tăng lữ xếp hàng dài ven theo đường phố đem đám người tín đồ chia nhỏ ra, trên mặt tăng lữ mang theo nụ cười hoà nhã, không ngừng nhắc nhở đám người chú ý dưới chân, có lúc còn tụng kinh trí phúc cho những tín đồ đi qua bên người, nhưng dưới lớp tăng bào rộng thùng thình lại lót bên trong giáp trụ giấu giếm lưỡi dao sắc bén, mỗi người đều đã tiếp nhận pháp chỉ, có quyền chuyên hình độc đoán, chỉ cần phát giác chút hiện tượng dị thường có thể giết trước điều tra sau.

Phụ trách trật tự trên đường lớn, khai thông dòng người, dẫn tín đồ tiến vào khu vực chỉ định, những việc này đều do tăng lữ tiến hành, hoàn toàn không thấy bóng dáng các binh lính, việc binh đao chẳng lành, không nên xuất hiện một buổi lễ phật giáo long trọng lấy nhân từ làm danh.Kỳ thật người Thổ Phiên cũng thực sự có lo lắng này, quốc gia Cao Nguyên cũng là quốc gia tôn giáo thuần tuý nhất vùng trung thổ, bách tính đến Nhân Khách hành hương càng không phải dân lưu lạc, không phải nhóm người du lịch, bọn họ đều là tín đồ thành kính, tín ngưỡng cộng đồng khiến bọn họ kiên cường, nhẫn nại, khiêm nhường, cho dù gặp phải biến cố bất ngờ gì cũng sẽ không chạy tán loạn, chuyện như vậy phát sinh, muốn bọn họ giẫm đạp lên nhau bỏ mạng, trừ phi Phật tổ hiện thân và đạp đất thành ma.

Muốn ở nơi như thế này hành thích Linh đồng, dứt khoát là việc không thể nào….Đạo Thảo đã nghĩ qua về chuyện này. Cân nhắc xem nếu phải hành thích hay gây náo loạn trong buổi lễ mừng, bản thân mình nên làm thế nào, y không phải phát điên mà quên mất trận doanh của chính mình, y chỉ là thay mặt, đóng vai trò tiếp tục ngăn chặn sơ hở theo yêu cầu, tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn

Đạo Thảo là thích khách giỏi nhất, y có tư cách thay mặt nhất.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Đạo Thảo vẫn lắc đầu chán nản từ bỏ, tuy rằng biển người cuộn trào mãnh liệt, nhưng tín đồ trong thành này chẳng những không phải là lá chắn của thích khách, ngược lại đều là con mắt của Sài Thố Đáp Tháp, vệ binh nanh vuốt và dũng mãnh không sợ chết, ẩn thân trong đám người. Chỉ cần thích khách hơi có hành động bất thường, không đợi các tăng lữ bổ nhào tới thì sẽ bị vô số tín đồ giữ chặt trước, căn bản là không có cơ hội.

Không chỉ Đạo Thảo, cho dù là Tống Dương mang theo toàn bộ cao thủ trong phong ấp tới cũng không có cơ hội như vậy.

Nhưng, coi như là Ô Đạt đối với tín đồ đủ hiểu cũng đủ tín nhiệm, gã vẫn tạo ra được sự an bài ổn thoả nhất,…Trong thành không nhìn thấy binh lính, không có nghĩa là binh tính không có mặt: vô số các cửa hàng trong thành đều đóng cửa ngừng kinh doanh, nhìn qua thì rất bình thường. Để bắt kịp việc trọng đại này, chủ hộ cũng sẽ đi lên phố lớn, đến gần Thánh sơn, trong nhà không có ai đương nhiên phải đóng cửa. Cho nên chẳng có ai sẽ nghĩ. Trong mỗi toà nhà này sớm đã đầy những binh linh với đầy đủ vũ trang đóng quân, chỉ bằng một tiếng kèn sẽ lập tức liều chết xông ra.

Còn trên nóc nhà, bên trong Thánh thành có tất cả hai tầng lầu các trở lên, tất cả đều được đệ tử trung thành của Sài Thố Đáp Tháp canh giữ, hướng tầm mắt xuống che dấu không nổi ánh mắt sắc nhọn của bọn họ đang ở trong đám người qua lại tuần tra.

Về phần dưới chân Thần sơn, buổi lễ long trọng của chư vị lần này dựng lễ đài xung quanh, giới vệ càng được nâng lên vài cấp bậc, đến từ cao thủ hàng đầu của Sài Thố Đáp Tháp, đến từ thân tín của quốc sư Đại Lôi Âm Đài, đến từ thiết huyết dũng sĩ trong quân đội Thổ Phiên, tất cả mọi người đều mặc trên người trang phục Mật tông đỏ thẫm, vững vàng canh giữ trên cương vị của mình.

Trong ngoài Thánh thành tràn ngập mùi hương tươi mát nhè nhẹ. Mùihương này rất thú vị, nếu chăm chú ngửi, hít, sẽ không cảm thấy có mùi gì, nhưng trong lúc vô ý có lẽ là một trận gió mát thổi qua người, cũng có lẽ là trong một lần hít thật sâu, sẽ đột nhiên phát hiện có mùi hương nhè nhẹ bay vào chóp mũi, khiến cho tinh thần người ta khe khẽ rung lên.

Đây cũng là một kỳ tích. Từ lúc bắt đầu tờ mờ sáng, Thánh thành với bảy toà Tháp Lan Tập cùng lúc toả ra mùi hương kì lạ, không thấy hoa cũng không thấy lò hun, mùi hương vô nguyên vô cớ theo gió bay tới, nhuộm ra một bầu không khí vui vẻ may mắn.

Tín đồ tập kết, tề tụ trong thành Nhân Khách, đại đức thượng sư có tu cầm cao thâm trong người lần lượt đi lên lễ đài cao, theo thứ tự nhập vị, khi qua nửa giờ Tị, tiếng chuông lớn từ Sài Thố Đáp Tháp vang lên, trong giây lát đã truyền khắp bốn góc, linh đồng được người bế lên kim toà, mấy vị Hồng y hộ pháp kề sát kim toà đứng cạnh Linh đồng.

Khi Linh đồng hiện thân, các tín đồ nhất tề bộc phát một trận hoan hô, lập tức muôn người cúi rạp người xuống thành hàng lớn dập đầu bái lạy, trong miệng cùng nhau hát lên giai điệu tán dương của cao nguyên, cảnh tượng hoành tráng, nghi lễ thăng toà cũng theo đó bắt đầu.

Từng bước trong trình tự buổi lễ được thượng sư đức cao vọng trọng đích thân chủ trì, Linh đồng chỉ ngồi, cười.

Nghi lễ lớn như vậy, quy trình phức tạp thời gian kéo dài , chẳng mấy chốc đã đến trưa, đã nhiều giờ trôi qua, nhưng Linh đồng vẫn giống như khi vừa mới đăng đài, không có chút mất bình tĩnh, lại càng không khóc nửa tiếng, hắn vẫn cười từ đầu đến cuối, khoé miệng cong cong, con ngươi đen nhánh sáng ngời có thần, nhìn trời, nhìn đất, nhìn vô số tín đồ trước mắt, cánh tay mập mập trắng trắng thỉnh thoảng còn vung vẩy vài cái, nhóc con tinh linh trong sáng cứ cười như vậy không ngừng.

Suốt cả một toà Thánh thành đều là hiện trường của buổi lễ, những tín đồ ở cách đó khá xa ngay cả cái bóng của cậu nhóc cũng không nhìn thấy, nhưng người Cao Nguyên may mắn chen chúc xếp hàng ở phía trước vẫn có thể thấp thoáng thấy nụ cười của Linh đồng, thời gian trôi qua càng lâu thì bọn họ càng ngạc nhiên, càng vui mừng…gương mặt cười không ngừng này, mặc dù người lớn da mặt cứng đờ vẻ mặt mệt mỏi rã rời, nhưng Linh đồng vẫn cứ cười một cách tự nhiên, vẫn cứ vui thích. Phải biết là Linh đồng bây giờ vẫn chưa đầy tuần tuổi, so với quả bí đao thì cậu bé cũng không lớn hơn là bao nhiêu, vậy mà vẫn cứ cười “a, a”, điệu bộ vô cùng vui vẻ, đây lẽ nào lại không phải một kì tích, không phải là may mắn sao?

Mặc dù buổi lễ long trọng trang nghiêm, không nên bị phân tâm, nhưng Linh đồng đang cười, cười suốt, tin tức là do tín đồ xếp hàng phía trước truyền ra phía sau, không cần bao nhiêu thời gian toàn thành đều biết…

Lạt ma Vân Đỉnh ở ngay trong đám người, không quá sát phía trước, bởi vì hắn và Vô Ngư đều phải che giấu thân phận, không phải phiên chủ quyền quý, không phải phật đồ hiển hách, tuy nói rằng đệ tử phật môn của ta không phân biệt cao thấp sang hèn, nhưng người không có thân phận luôn không thể được đẩy tới vị trí thượng khách ở phía trước. Nhưng vị trí của họ cũng không tính là gần cuối, bởi vì họ là các lão nhân, các tín đồ đối với người ngoài căm thù như lang sói, khinh miệt như chó, nhưng đối với người của mình thì tôn trọng lịch sự, đặc biệt đối xử tử tế với người già và trẻ nhỏ, dựa vào những nếp nhăn chi chít trên mặt của Vân Đỉnh còn có thể đổi cho mình một vị trí ít nhất có thể đủ để nhìn thấy Linh đồng.

Vô Ngư sư thái ở bên cạnh Vân Đỉnh.

Khoảng cách như vậy, đừng nói là người thường, đến ngay cả thị lực tinh tường của Vô Ngư, cũng không thể thấy rõ hình dáng của Linh đồng, trong mắt chỉ tạm có đường nét hình người thôi, nhưng Vân Đỉnh có thể, đơn giản lấy tu vi mà luận, hắn với Hoa Tiểu Phi sàn sàn như nhau, vững vàng xếp vị trí thứ ba trong thế giới Trung thổ, nhãn lực của hắn còn hơn xa những người gọi là cao thủ kia.

Từ vẻ mặt đến mọi hành động của Linh đồng hắn đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Khi tín đồ khác vì thấy Linh đồng cười vui mà phấn chấn, lúc vui sướng ấy đỉnh mày của Lạt Ma Vân Đỉnh lại khẽ run rẩy, luôn luôn vô tranh với thế giới, lão Lạt Ma lòng vốn bình tĩnh, giờ phút này đã thật sự giận dữ!

Vô Ngư chú ý tới điều bất thường của bạn mình, nhíu mày, nhìn về phía Vân Đỉnh, trong ánh mắt có ý thăm dò.

– Cái xác đang cười, Linh đồng đang khóc.
Vân Đỉnh truyền âm nhập mật, tám chữ đáp trả khiến Vô Ngư hơi khó hiểu.

Vân Đỉnh là người thế nào? Tuyệt học tâm nhãn nhìn thẳng vào bản tâm của cậu bé Linh đồng bị đệ tử Thiên Bẩm của Quốc sư dùng tà thuật khống chế mà lộ ra vẻ tươi cười, làm sao thoát được khỏi pháp nhãn của hắn, đối với người bên cạnh mà nói thì tiểu Linh đồng đang tràn đầy niềm vui tươi cười hớn hở, còn trong mắt hắn thì tựa như La Sát Thiên Ma tà ác xấu xí.

Cái xấu xí đương nhiên không phải là đứa trẻ, mà là tà ma khống chế đứa trẻ.

Ngay cả Linh đồng cũng dám khinh nhờn, tính nết Vân Đỉnh ôn hoà như thế, nội tâm trầm tĩnh như thế cũng nén không được lửa giận bùng cháy.

Tâm tư Vô Ngư rất không tồi, sau khi suy xét một chút có thể hiểu ra ngay, tiểu Linh đồng có thể là bị người khác khống chế mà cười không dứt, thật lòng mà nói, tuy bà với Thổ Phiên lập trường đối địch, những cũng vẫn thật sự không cảm thấy cách thức thực hiện của đối phương có gì không ổn, thay đổi vị trí mà nói, Vô Ngư sư thái không chừng cũng làm như vậy.

Xung quanh đều là tín đồ Mật tông, tình trạng vết thương của Vô Ngư còn chưa lành không thể dùng nội công, không thể truyền âm nhập mật như Vân Đỉnh, chỉ có thể giơ ngón tay ra, nhẹ nhàng vẽ vài cái lên cánh tay Phật sống.

Phác hoạ của Vô Ngư sư thái là một đạo Mật tông chú tự, tượng trưng cho thanh tâm an bình, lấy cái đó khuyên Vân Đỉnh bình ổn lửa giận.

Trong trường hợp như thế này có tức giận thế nào cũng không có tác dụng, tâm nhãn không thể làm chứng cớ, hắn nếu căm giận mà lên tiếng chỉ trích, thì chỉ làm bại lộ thân phận, theo đó kết cục sẽ bị vô số tín đồ phẫn nộ đánh chết, cứ cho là bọn họ có thể chạy thoát, một khi bị bắt được Thiên Bẩm thi triển tà thuật, còn phải chính mồm y thừa nhận mình thi triển tà thuật mới được. Dựa vào Vân Đỉnh và Vô Ngư, hiện tại căn bản không làm được chuyện gì, không muốn chết uổng thì chỉ có nhẫn nại.

Vân Đỉnh làm sao không hiểu rõ đạo lý này, không muốn lại tiếp tục nhìn xuống, nhưng thời điểm này, muôn người dừng chân nhìn về phái cao đài, bọn họ nếu như quay người dời đi, thật sự là quá thu hút sự chú ý của người khác, hắn và Vô Ngư hiện tại đều vẫn là khâm phạm của Sài Thố Đáp Tháp, không có cách nào khác, chỉ đành hít một hơi sâu, gắng gượng ngăn chặn sự phẫn nộ trong lòng lại, hai mắt buông xuống nhìn mũi, mũi nhìn tâm, Lạt Ma Vân Đỉnh tinh thần trói buộc bên trong không để ý tới cái ‘sân khấu kịch’ ở phía trước nữa.

Thời gian trôi qua thật nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt, đã qua một buổi chiều rồi, nghi thức thăng toà long trọng mà nhiệt liệt, các tín đồ không đếm hết được ở giữa có ít nhiều vài lần hoan hô, đến tận lúc hoàng hôn phần nghi lễ long trọng cuối cùng cũng gần kết thúc, chỉ còn một mục cuối cùng: ban tặng Cát tường.

Thời khắc này đã hoàn thành thăng toà, chính thức từ Linh đồng biến thành tiểu Lạt Ma, cần phải ban cho các tín đồ một câu cát tường chú, muôn người cúi đầu thành kính tiếp nhận sự chúc phúc từ Lạt Ma, theo sau đó các tín đồ cũng sẽ đồng thanh mở miệng đáp lại một chuỗi chú xướng, đem vạn nghìn lời chúc phúc cùng vô số may mắn tặng cho tiểu Lạt Ma, đợi khi làm xong việc này nghi lễ thăng toà liền thành công viên mãn.

Trước lúc thăng toà tiểu Phật sống cũng có vài đứa trẻ con, nhưng ít ra cũng hiểu chuyện rồi, biết nói rồi.

Đứa trẻ lần này thật sự quá nhỏ, không thể mở miệng nói chuyện, đương nhiên có thượng sư bề trên thay mặt phát ngôn, đây cũng là quy tắc phụ hoạ. Trên cao đài, một tăng lữ Mật tông nhìn qua còn thấy già hơn Vân Đỉnh một chút run rẩy đi lên phía trước, vai vế của vị thượng sư này còn cao hơn so với vị đại Lạt Ma tiền nhiệm, sớm đã bế quan thanh tu, lần này lại được Ô Đạt mời ra, thay thế tiểu Lạt Ma ban tặng cát tường.

Lão thượng sư mở rộng hai cánh tay, nhẹ nhàng vung tay lên trước mặt vô số tín đồ, muôn người dưới đài bất luận là Phiên chủ hay bần dân, tất cả đều cung kính đáp lễ, tiếp đó quỳ rạp xuống đất, hai tay giơ cao qua đầu, tay làm như tiếp nhận chúc phúc.

Vân Đỉnh cũng thở phào một hơi, quỳ xuống cùng với mọi người, hắn mạo hiểm vào thành tham gia buổi lễ này, chính là vì phần cuối cùng này: chúc phúc cho tiểu Lạt Ma.

Vực tông là chi nhánh của Mật tông đại giáo, mặc dù sớm là Lạt Ma một phương rồi, nhưng Vân Đỉnh cuối cùng cũng vẫn là đệ tử của Mật tông, khi Linh đồng thăng toà vì Người mà khẩn cầu may mắn, đây là bổn phận của Vân Đỉnh, là việc mà Vân Đỉnh nhất định phải làm.

Muôn người cúi đầu, toàn thành tĩnh lặng, lão thượng sư ở trên lễ đài hít sâu một hơi đang định mở miệng tụng kinh, nhưng khi chưa lên tiếng, một tiếng cười đầy thích thú của trẻ con, bỗng nhiên vang lên, thanh âm không nặng, không được coi là vang dội nhưng trong trẻo mà êm tai. Nếu nói tiếng cười truyền khắp toàn thành có lẽ có chút khoa trương, nhưng ít ra tất cả các tín đồ trong thành Nhân Khách đều nghe thấy rõ ràng.

Tiếng cười tới vô cớ, đột ngột, trong tình hình hợp với thời khắc lúc đó thật sự có chút giật mình: một lão nhân mở miệng, cùng với tiếng cười của một đứa trẻ cười vang lên…tất cả mọi người đều giật nảy mình, không tự kìm hãm được nhìn lên cao đài, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lão thượng sư cũng giống với các tín đồ dưới đài, thần sắc kinh ngạc trên khuôn mặt già nua quay đầu nhìn về phía tiểu Lạt Ma trên kim toà, lúm đồng tiền của cậu bé nở rộ, miệng khẽ nhếch lên, lại là hai tiếng cười vui trong trẻo.

Giống hệt với tiếng cười lúc trước.

Cho đến giờ phút ấy mọi người mới bừng tỉnh ngộ, không phải là lão thượng sư giả giọng trẻ con, tiếng cười êm tai lại đến từ tiểu Lạt Ma, một đứa trẻ chưa đầy tuần tuổi, tiếng cười không ngờ truyền đi vài dặm, đây là pháp lực tu trì hay là thần tích hiện ra?

Phần đông các tăng lữ Mật tông trên lễ đài hiển nhiên cũng không ngờ được sẽ xảy ra sự tình kinh người như vậy, nhất thời tất cả đều sững sờ tại chỗ, mà sau khi tiếng cười khẽ qua đi miệng của cậu bé chóp chép, tiếng sữa mùi sữa, dường như vẫn có chút mệt mỏi, lại nói ra hai chữ:
– Để ta.

Hình dáng của miệng khi phát âm hoàn mỹ, giọng điệu rất thật, thanh âm chắc chắn truyền đi tứ phương……Tiểu Phật sống muốn đích thân thực hiện đợt ban tặng cát tường này?

Quả thực là chuyện ma quái!

Sự tình không thể tin nổi, hoàn toàn vượt qua kiến thức thông thường, nhưng kì tích trước mắt, so với bươm bướm Tháp Lan Tập tung bay, trẻ con được sinh ra, người chết sống lại …. còn chứa nhiều dị thường, không nhìn thấy lại càng không thể tin nổi. Tựa như kỳ tích của bảy toà Tháp Lan Tập Yến Đỉnh nói lúc trước, tiểu Lạt Ma lại mở miệng nói chuyện cũng trở thành chuyện hợp lý.Mà quan trọng hơn, kì tích này là mong muốn của các tín đồ, bọn họ muốn tin, cho nên bọn họ sẽ tin!

Kinh ngạc nhanh chóng biến thành vui mừng khôn xiết, sau khi yên tĩnh được một lát thì tiếng hoan hô đột nhiên vỡ ra từ trong đám người, cũng có vô số người khóc nức nở, tín ngưỡng đẫ được chứng minh, lòng thành kính cuối cùng sẽ được báo đáp, người ngoài căn bản không thể lý giải….. Tiểu Lạt Ma tiếp tục cười, dường như Lạt Ma đem đến cho tín đồ niềm vui sướng, cho nên bản thân cũng vui mừng.

Sau một hồi lâu, nhân vật đương quyền của Sài Thố Đáp Tháp, Ô Đạt, mới tiến lên vài bước, vung tay ra hiệu các tín đồ trật tự:
– Ban tặng cát tường, Lạt Ma ban ân.
Mỉm cười mở miệng cùng lúc, trên mặt còn lưu lại một chút kinh ngạc, gã rất biết diễn kịch, lão đạo khôn khéo đảm nhiệm Lạt Ma trước kia, cũng bị gã nằm vùng bên cạnh ba mươi năm.

Các tín đồ lập tức ngừng hoan hô, mang theo lòng tràn đầy vui sướng một lần nữa bái phục trên mặt đất, một lát sau, thanh âm của đứa trẻ lại một lần nữa vang lên:
– Cùng nhau.

Tiểu Phật sống muốn mọi người tụng kinh cùng mình…cát tường chú xướng, giai điệu mà người Cao Nguyên rất quen thuộc, không có ai là không biết hát, nhưng chưa từng có ai nghĩ tới, một ngày kia lại cùng nhau hợp xướng giai điệu này với tiểu Phật sống, vinh quang lớn lao, càng là sự khích lệ vô cùng.

Các tín đồ ầm vang nhận lời, mà Lạt Ma Vân Đỉnh trong đám người ngược lại toàn thân run rẩy, trong lòng phẫn nộ điên cuồng!

Ngoại trừ chủ mưu trên đài, chỉ có Vân Đỉnh có thể nghe ra, giọng trẻ con dễ nghe kia đến từ yêu nhân tà thuật, trong đó còn ẩn náu nhiếp hồn, lả lướt và chứa nhiều môn tà pháp, sự dẫn dụ không thể nhận thấy….. Lại là tà thuật hung mãnh, cũng không thể lập tức mê hoặc hàng ngàn hàng vạn con người, nhưng yêu nhân cũng không cần mê hoặc, tất cả mọi người dưới đài vốn đã tin rồi, y lại dẫn dụ thêm một chút vậy là đủ rồi.

Nguồn gốc của môn tà thuật này là từ Tây vực truyền tới Đông thổ, Vân Đỉnh thời trẻ khi du lịch đến Cao Nguyên, dựa vào bổn phận Mật tông trừ ma đã từng diệt trừ yêu nhân tinh thông thuật này, do đó hiểu biết không ít về nó. Trước khi thi triển tà thuật, đứa trẻ phải bị bỏ thuốc, sau đó mới có thể bị dẫn dắt, khống chế khẩu hình miệng và vẻ mặt, trong quá trình này đứa trẻ sẽ phải chịu không ít thương tổn.

Ban đầu chỉ nhìn đứa bé bị điều khiển cười cười, Vân Đỉnh vẫn còn chưa nghĩ tới môn tà thuật này, đến đúng lúc tiểu Lạt Ma mở miệng lên tiếng hắn mới tỉnh ngộ…Sự tình giống nhau, rơi vào mắt Tống Dương, Vô Ngư, thậm chí lòng dạ tốt như Thi Tiêu Hiểu, khó tránh khỏi tức giận nhưng chưa chắc sẽ thành bộ dạng này của Vân Đỉnh, thời khắc phi thường dùng đến phương thức phi thường. Nhưng dừng ở trong mắt của Vân Đỉnh, việc này hoàn toàn là một loại tính chất khác, lấy danh của Phật tổ thu mua nhân tâm, để đạt được mục đích mà không tiếc làm thương tổn linh đồng, nếu để y thực hiện được, Vân Đỉnh tu hành có tác dụng gì, Vực tông có thể phát triển lớn mạnh cũng có tác dụng gì!

Lạt Ma Vân Đỉnh hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nắm chặt hai nắm đấm, chỉ lễ dường như thừa nhận không nổi sự chênh lệch quá lớn về lực lượng, tiếng ken két vang nhỏ không ngừng.

Lúc này, cát tường chú từ tiểu Lạt Ma đã nhẹ nhàng xướng vang, vạn dân cùng kêu lên phụ hoạ, có người hai mắt rưng rưng, có người trên mặt vui mừng phấn khích, cũng có nhiều người bình thường như Vân Đỉnh, thân thể run run rẩy rẩy, tâm trạng kích động không ngừng, gần như đều nhanh quỳ không nổi.

Cho nên sự run rẩy của Vân Đỉnh cũng không thấy được, cũng chỉ có Vô Ngư hiểu rõ sự nội giận của hắn, trong lòng sư thái thở dài một tiếng, biết rõ mình khuyên không nổi hắn, rõ ràng cũng không tiếp tục uổng phí khí lực. Phật gia coi trọng nhân quả, cái gì nên đến thì sẽ đến, nếu tiền căn nhất định hôm nay phải tang sinh tại đây, sư thái cũng không lo lắng nhiều, vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên tiếp nhận, lẳng lặng chờ Vân Đỉnh bùng nổ, sau đó hai người cùng chết dưới sự công kích của vô số tín đồ.

Nhưng điều khiến Vô Ngư không ngờ tới là, Vân Đỉnh đã phẫn nộ điên cuồng đến mức không thể ức chế, lại không hề bùng nổ, càng không từng nhằm về phía cao đài mà hít một hơi, theo đó, hắn thuận theo Lạt Ma trên đài, cùng tín đồ bên cạnh, hát vang đại chú cát tường….