Chương 59: Sách tốt (2)

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

-Lúc trước Trấn Tây Vương vào kinh từng nói rõ”phù trợ ấu đế không cho phép Phong Long nuốt lời”. Phong Long hiện tại lúc Tống Dương đến thăm dò lại không phải không biết gì, nhưng cùng với Tống Dương nói chuyện, lại không thể hòa hợp được như miệng lừa va miệng ngựa. Tống Dương lắc đầu cười khổ; ngài hiểu lầm rồi, nghe ta nói hết đã, là thế này trong núi còn có tám nghìn kì binh nghe lệnh, nhưng phải có Hoàng đế……..”

Phong Long vốn là muốn nghe Tống Dương nói hết nhưng nghe đến tám nghìn kì binh hoàng đế bệ hạ phải có liền chấn động nhịn không được há mồm ngắt lời:
– Tám nghìn người? Thường Xuân hầu ngươi thật sự muốn làm phản?

Trong phong ấp hơn hai ngàn tư binh, Phong Long vẫn có thể nhịn, nhưng trong rưng vẫn còn tám ngàn ki binh, hợp lại chính là một vạn ngươi, 1 hầu tước nhàn rỗi không có thực quyền trong tay có một quân đội một vạn người, hơn nữa toàn là quân tinh nhuệ , Phong Long làm sao nhịn được nữa.

Tống Dương vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng hận không thể cầm kim châm vào mặt vị hoàng đế này. Trong long động niệm, hoàn toàn theo bản năng , có tật giật mình , liếc mắt nhìn Lý Nhị….. không ngờtới Lý Dật Phong bình thường luôn giữ một vẻ mặt lạnh lùng, lúc này khóe miệng nhếch lên cười cổ quái giống như ra hiệu nhẫn nhịn đi, hắn chính là như thế

Tống Dương kiên trì chịu đựng không quản việc Phong Long ngắt lời nữa nói nhanh việc Hồng quân dã xoa trong núi một lần, sau đó hỏi:
– Đã rõ chưa? Ta muốn mời ngài đến làm hoàng đế Đại Hồng’’

Nói xong Tống Dương hòa hoãn bổ sung một câu:
– Nếu ta thật muốn làm phản, có thể mời ngài đến làm Hồng hoang đế không?

Quả nhiên Phong Long không con chút tức giận và nghi ngờ gì nữa, ông ta là tiên đế là phụ thân của Phúc Nguyên, là cam tâm tình nguyện đem long bào nhường tặng cho con mình, hiện nay chính xác là người nhàn rỗi, nhưng không hề nghi ngờ, tại Nam lý ngườii trung thành phụ trợ ấu đế không phải ông ta còn ai nữa, Tống Dương mời ông ta đến làm Hồng hoàng, tuy chỉ la bù nhìn nhưng tầm quan trọng của vị trí này ai cũng hiểu rõ.

Tâm tư thanh tĩnh thì não bộ bắt đầu linh hoạt, Phong Long mở miệng đã nói ngay đến điểm quan trọng:
– Tại sao chọn ta?

‘’Nếu hồng hoàng thực sự có huyết mạch lưu lại, thế thì ngươi kia từ nhỏ sẽ được dung nhập cái chí phục quốc, học sử cũ Hồng triều, hiểu rõ thiên hạ đại cục, bất luận lễ nghi hay khí độ đều bồi dưỡng từ nhỏ, người như vậy….. không phải ai cũng đóng giả được. Ta thực sự vẫn chưa nghĩ ra ai hợp lý hơn ngài nữa
Tống Dương như vậy trả lời.

Phong Long lại hỏi:
– Ngươi không sợ ta cướp quyền khống chế quân đội , không sợ Thiền Dạ Xoa chỉ nghe theo thánh chỉ mà không để ý đến mệnh lệnh của mật sứ.

– Thiền Dạ Xoa làquân đội. Chúng ta đem bọn họ từ núi sâu lôi ra la vì cái gì? Đương nhiên là vì đánh trận. Tương lai định dùng đến họ để đánh ai? Hoặc là giúp Trấn Tây vương đánh Thổ Phiên hoặc là giúp ta đánh Đại……. bất kể là đánh Thổ Phiên hay là Đại Yến, không quản là giúp Trấn Tây vương hay là vì bản thân ta báo thù, quy cho cùng đội binh mã này là vì Nam Lý mà đánh trận.

Đầu tiên la một chuỗi tự hỏi tự đáp, sau đó Tống Dương ngừng một lát ,vẻ mặt Phong Long có bắt đầu suy nghĩ, Tống Dương tiếp tục:
– Kỳ thực Thiền Dạ Xoa Thiền Dạ Xoa cùng với thanh niên trong phong ấp, Sơn Khê Tú, Hồi Hột vệ không có gì khác biệt, vừa nhìn qua thì bọn họ giống như tư binh của ta, nhưng họ sẽ không bao giờ tạo phản…. ngược lại bởi vì Sơ Dung, Tiểu Phất ta còn muốn giúp Trấn Tây Vương đối phó Thổ Phiên; bởi vì tư thù của ta, ta sẽ phụ giúp Nam Lý đối phó Đại Yến. Địch của ta và địch của Nam Lý căn bản là một. Cho nên Thường Xuân hầu là Thường Xuân hầu của Nam Lý . Tư binh của Thường Xuân hầu là kì binh của Nam Lý

Có lẽ do lúc cơm chiều uông không ít rượu, Tống Dương phát hiện lời nói của mình có chút dài dòng, lắc đầu cười nói:
– Ta không sợ ngươi đoạt quyền không chế Thiền Dạ Xoa, bởi vì ngươi có đoạt hay không đoạt cũng như nhau, bọn họ nghe chỉ huy của ngươi là để bảo vệ Nam Lý còn bọn họ nghe hiệu lệnh của ta là để đánh Thổ Phiên và Đại Yến, có gì khác nhau sao ? Hơn nữa…….
Nói đến đây Tống Dương lập tức chuyển ý cười cười nói:
– Không có hơn nữa, chỉ có vậy thôi.

Huống hồ, về sau , Tống Dương vốn định nói “ngươi và ta hợp tác, khiến Thiền Dạ Xoa lại thấy ánh mặt trời, vì nước vì dân vì ngài vì ta” đều là chuyện tốt, ngươi một tay có một chi hùng binh, với ngài không có gì hại cả”.

Không đề cập tới chuyện khác, chỉ Trấn Tây Vương đã tuyệt đối không để cho Phong Long có trong tay một chi hùng binh chứ không nói Phong Long đã cướp tư binh từ tay con rể Hồng Ba phủ. Vương gia sẽ không cam tâm, mà Trấn Tây Vương thủy chung vẫn có nỗi băn khoăn lớn là sợ Phong Long không nản lòng thoái ý một lần nữa sẽ lại cùng ấu đế tranh đoạt ngôi vị. Nếu thật sự có ngày ấy Vương gia nhất định sẽ sử dụng thủ đoạn sấm sét giết chết Phong Long, để bảo vệ Nam Lý. Tiên đế đơn độc dễ dàng nắm giữ hơn. Nếu có trong tay tám nghìn kì binh thì khó nắm giữ trong tay rồi.

Tống Dương vốn muốn dùng lời nói này với Phong Long, nhưng cảm thấy việc này khó tránh khỏi tàn nhẫn, nói đến miệng liền nuốt lại, mặc kệ Phong Long có nghĩ được đến điểm mấu chốt hay không, Tống Dương cũng không muốn nói

Phong Long cũng không muốn tìm hiểu cái “hơn nữa” kia, cẩn thận cân nhắc một lúc Sau đó trên mặt lộ ra ý cười:
– Hồng sử ta lúc còn nhỏ cũng đã cẩn thận nghiên cứu qua, nhưng thời gian đã lâu rồi khó tránh khỏi có 1 chút không rõ lắm, ngươi mau tìm cho ta sử ký,ta sẽ ôn tập lại.

Tống Dương cười đáp :
– Không cần phải quá khắc khổ, Thiền Dạ Xoa giấu ở thâm sơn sáu trăm năm, Hồng Thái tổ đời sau trải qua cái gì bọn họ hoàn toàn không biết tình…

– Thế sao được, bọn họ có thể không biết, nhưng ta đứa con mồ côi của Hồng đế không thể không rõ.
Phong Long lúc có chuyện gấp, cân não chuyển động , càng muốn chuẩn bị thì sự tình phát sinh cành nhiều;” Còn nữa ngươi phải tìm vài vị tiên sinh đến đem phía trên ta mấy chục đời truyền thừa trong gia phổ viết ra , lịc sử đại hồng , thân thế của con mồ côi tất cả đều viết rõ rõ ràng ràng , đặc biệt là 2 đời sau khi đại hồng sụp đổ cùng với ta 3 đời gần nhất, nhất định phải làm tỉ mỉ, tốt nhất có người thật có thể tra ra, đung rồi ngần đó vẫn chưa đủ , vạn lần không thể thiếu được chính là,,,,,,,,,””

Gỉa trang hồng đế huyết mạch, tưởng tượng tốt 1 chút, cần cận thận cân nhắc…. Sự việc cần chuẩn bị thực là không ít , đây chỉ là 1 ít chi tiết công việc, Tông Dương chỉ biết biết vò đầu cười, muốn toàn bộ chu toàn vẫn là phải nhờ đến Thừa Hợp xuất mã……..

Nhâm Sơ Dung biết Tống Dương đi tìm Phong Long bàn hồng hoàng di hồ, nên vẫn ở lại trong hầu phủ đại sảnh đợi tin tức, một lúc không thấy hắn quay lại, đợi đến mức buồn bực trong lòng, gần như chính tại thời điểm Tống Dương và Phong Long nói từ biệt, nàng đứng dậy đi tìm muội muội nói chuyện, dù sao Tống Dương trở về cũng phải đi tìm Tiểu Phất sẽ không sai được

Thừa Hợp đến trước cửa phòng Nhậm Tiểu Bộ, nhìn qua của sổ chợt thấy không còn ánh nến, nàng xòn nói muội muội ngủ đang ngủ , đang định ly khai đột nhiên phat hiện, trong phong vẫn còn ánh nến yếu ớt đang lay động, chỉ có điều dị thường nếu không nhìn kĩ khó có thể phát hiện, Nhậm Sơ Dung thông minh , cân nhắc 1 lúc liền hiểu muội muội vẫn chưa ngủ , chỉ là không thắp đèn ở trong phòng, mà đem theo vào sau màn liền rất khó bị phát giác

Nhâm Sơ Dung bình thường rất điềm đạm, những một nữ tử còn trẻ , ai lại không có 1 phần tinh linh cổ quái nhất là nàng đã chú ý Nhậm Tiểu Bộ, liền khoát tay áo ra hiệu cho nữ tì thối lui, còn mình thì nhẹ nhàng đẩy cửa phòng…… Nhậm Tiểu Bộ để cửa chờ Tống Dương, cho nên vẫn chưa cài then, nàng chính la đang làm 1 việc kinh thiên đông địa

Yến trong tiểu trấn kết thúc, lấy cớ buồn ngủ, Nhậm Tiểu Bộ nhanh như chớp chạy về phòng mới của mình trong hầu phủ, cho tì nữ thối lui, đóng chặt cửa……..chỉ để lại 1 đĩa đèn dầu, sau khi ngồi trong màn đôi tay nhỏ run rẩy lật từng trang cung xuân đồ mà Diệp Phi Phi tặng nàng ra xem tim nảng nhảy loạn lên vẻ mặt như kẻ trộm, hai mắt bắn ra bốn luồng tinh quang, hai má ửng đỏ

Xem được một nửa, hai má nàng nóng đến độ có thể châm được nửa, đúng lúc này tiếng của tam tỷ truyền đến: huyền cơ cơ công chúa đang lén lén lút lút làm gì đó?. Lập tức màn bị Nhậm Tiểu Dung vén lên

Tiểu Bộ kinh hãi thất sắc, nhất thời chân tay cuống quýt, võ công tu vi phát huy đến cực điểm liều mạng đem tập tranh giấu xuống dưới gối , nhưng lai quên mất trên giường vẫn còn đĩa đèn, trong lúc vội vàng vô ý đụng phải, lụa mạn màn gấm là nhueng vật rất dễ cháy, được một lúc ngọn lửa liền bùng lên may mà Nhâm Sơ Dung tuy không hiểu võ công nhưng tâm tư xoay chuyển nhanh, có tài cấp biến, động tác rất nhanh lấy mấy ly trà lạnh tưới vào ngọn nến , ngọn lửa tắt dần vang lên tiêng tư tư

Hai tỷ muội đều bị dọa đủ một phen, mắt nhìn nhau trừng trừng một lúc, Nhậm Sơ Dung bật cười : dọa chết ta rồi. chuyển thân đi đến đi đến bàn khêu cho đèn sáng lên 1 chút : Tiểu Bộ không sao chứ?

Nhâm Tiểu Bộ lắ lắc đầu, đứng dậy xuống giường định nói một chút gì đó, không ngờ Nhâm Sơ Dung cười khanh khách nói: Nhậm Tiểu Thất có tật giật mình, dưới gối giấu cái gì vậy? vừa nói vừa thò tay xuống gối…… Nhậm tiểu Bộ định đoạt lại nhưng tinh thần phản ứng hơi chậm, lại bị tam tỷ lừa xuống giường lên khoảng cách giờ xa hơn 1 chút, trong miệng nàng kêu mấy tiếng cổ quái ma chính bản thân cũng không hiểu la gì, bổ nhào đến thì cung xuân đồ đã bị đoạt mất rồi

Đúng lúc này, cửa phòng lần nữa lại bị đẩy ra, Tống Dương trở lại rồi. Đúng như quận chúa suy đoán, Tống Dương ly khai chỗ của Phong Long đầu tiên đến đại sảnh tìm không thấy Thừa Hợp, liền đến chỗ Tiểu Bố xem, kết quả may mắn được nhìn cảnh hai cô vợ càn quấy, Tống Dương chỉ cảm thấy buồn cười: đang giành cái gì thế

Nhâm Tiểu Bộ sắp điên đến nơi rồi, chỉ vào tam tỷ rồi hướng Tống Dương nói: nàng, nàng, nàng…….. sau khi nói ba câu” nàng” công chúa điện hạ không biêt nói gì nữa, “ nàng cái gì nữa, thật là mất mặt chạy thôi” lập tức không dám lưu lại trong phòng. May mà nàng vừa về phòng liền vội vàng” đọc sách” vẫn chưa thay y phục nên hiện nay quần áo vẫn còn chỉnh tề

Thừa Hợp chỉ vui vẻ đứng xem bộ dáng của muội muội, nàng vẫn chưa xem cuối cung quyển sách mình vừa đoạt được là sách gì, vẫn còn hướng Tống Dương nói: Nha đầu kia lén lén lut lút ..không biết lại……….. AAAAAAA

Nhâm Sơ Dung cuối cùng cũng thấy rõ quyển sách tốt trong tay mình. Như gặp phải răn độc, hét lên một tiếng đem cái đồ hình vứt đi, vừa tức vừa thẹn vừa vội vàng… lắp bắp nói : nàng xem.. ta tò mò, không, không biết……….. nói đến đây, quận chúa cũng cảm thấy không biết nói gì giải thích cái gi, rõ ràng mọi thứ, chạy thôi!!