Chương 48: Bố trí tìm người

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tề Thượng bật cười, gã bất hòa với A Y Quả , cái gì cũng không thèm nói, trở mình vài cái tránh sang một bên, thương thế chưa lành, tư thế lăn nhìn rất buồn cười, khiến cho bạn bè đều lắc đầu tủm tỉm, bản thân Tề Thượng cũng cười ha ha, chẳng sợ phải làm thằng hề, chỉ cần đoàn người có thể thả lỏng được tâm là tốt rồi.

A Y Quả không vội làm tu hú chiếm tổ chim khách, quay đầu nhìn mọi người, đứng một bên ngẩn người nhìn Nam Vinh:
– Tiểu Nam, chỗ này tốt lắm, muốn lên đây nằm không?

Tiểu Nam không thèm để ý tới nàng, A Y Quả cũng không kèo nài nữa, nằm thẳng ra nhắm mắt ngủ… Không bao lâu sau nàng mở mắt, mấy ngày nay mất ngủ, cũng không phải lão già bảy mươi tám mươi, sao có nhiều chuyện vậy.

A Y Quả ngủ không được cũng không để cho người khác ngủ yên, nàng duỗi tay duỗi chân xoay bả vai:
– Ngươi nói, ta còn phải đợi bao lâu?

Tề Thượng thích nói không phải giả, nhưng chuyện này đã nói qua mấy chục lần, cũng chẳng có chút hứng thú nào:
– Ngươi có thể đổi câu chuyện khác được không? Vẫn cứ là chuyện ấy không chán sao.

A Y Quả bĩu môi, chuyển chuyện:
– Ngươi nói, chúng ta đi lên trước, có thể có người tới cứu chúng ta không?

Tề Thượng đáp:
– Tìm nhất định sẽ có người tìm đến, nhưng có thể tìm được hay không… Căn bản là không cần suy nghĩ, ta lại mong người khác không tìm thấy nơi này, nếu không hơn nửa sẽ chết, nơi này rất nguy hiểm.

Trong mấy ngày này, cũng không phải là không có ai chết. Từ đó tới giờ có mấy chục người đã chết, rơi tan xương nát thịt, không ngoại lệ là kỵ binh Khuyển Nhung, vài đại ngũ Lang tốt mất tích ở hoa hải, quan quân Khuyển Nhung đương nhiên phái thám mã truy tra, thung lũng rất bí ẩn, đả thương người cũng là chuyện bình thường.

Sau đó Lang tốt phát hiện ra thung lũng, còn từng phái xuống một nhánh quân tinh nhuệ xuống tận đáy cốc thăm dò, kết quả đều táng thân vào miệng quái, vốn đám người Tề Thượng còn lo lắng sẽ có đại đội địch binh xuống dưới này, đối phương lại không có động tĩnh đoàn người mới yên lòng. Chuyện không khó tưởng tượng nữa, chiến tranh Hoa Hải vừa xem hiểu ngay. Vài đại đội Lang tốt đã chết trong tay Sa dân, nếu đã xác định hung phạm, đại quân Khuyển Nhung cũng không qua được thung lũng này.

Thung lũng ngăn chia nam bắc, ít nhất là cho tới hiện tại, đại quân Khuyển Nhung còn không thể tìm được giới hạn của nó. Không lâu sau lễ hiến tế ở phương Bắc, khâu lại thi thể đồng tộc, thám mã Lang tốt rõ ràng có thể nhìn thấy ở phía xa xa có bóng người đang cử động, nhưng không có cách nào vượt qua.

Việc này được báo cáo lên trên, cuối cùng đại quân Khuyển Nhung nhận được lệnh là tạm thời không cần đi quản Sa dân, nếu có gặp Sa dân, các sứ đoàn Nam Lý cũng chắc chắn là chết không thể nghi ngờ. Nhiệm vụ hiện giờ cũng coi như được xóa bỏ, đại quân tiếp tục chấp hành mệnh lệnh, xuất phát về hướng Tây Bắc.

Tề Thượng lại tiếp tục:
– Nói thật, hoàn cảnh hiện giờ của chúng ta không tốt, nhưng tạm thời xem như không sao. Nguy hiểm, cũng chỉ là bị vây khốn một trận thôi. Ta không tham, nên cũng không mong có thể có người đi tìm, chỉ mong người nhà có thể mau chóng cứu được tiểu thư khỏi tay đám mọi rợ.

Nam Vinh yên lặng ở bên cạnh nghe vậy hơi nhướn mày hỏi lại:
– Trong nhà? Hiện giờ ngay cả tin cũng không truyền ra được, trong nhà có thể biết được gì?

Ba Hạ tiếp lời, giọng điệu chắc chắn:
– Thảo nguyên không đâu không có tay sai của Tạ môn.

Vượt qua thảo nguyên Khuyển Nhung, đám tay sai của Tạ môn chỉ dùng đến một con đường cổ này, nhưng trên thảo nguyên, thủ hạ của Bạch tiên sinh đương nhiên không có nổi một thủ hạ nào.

Truyền tin trên thảo nguyên không tiện, đoàn người Tống Dương ít liên lạc với bên ngoài, tuy nhiên ngay cả Tiểu Cổ cũng không biết, cứ cách ba năm, tại đại thành thị đồ kinh đều có đám tay sai của Tạ môn tiếp ứng, chuyên môn phụ trách liên lạc, tuy nhiên hành trình trước mắt vẫn bình an vô sự, đám tay sai đó vẫn chưa gặp những người khác.

Hiện giờ bọn họ bị nhốt trong thâm cốc, sau này tay sai của họ Tạ không nhận được người, đương nhiên sẽ tiến hành truy tìm.

Thừa Hợp ở trong thư phòng, trán lấm tấm mồ hôi vẻ mặt lo lắng, đang múa bút viết cái gì đó trên tấm giấy, hơn nữa, kỳ lạ, nàng chỉ dùng tay trái, lại viết nhanh nên chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo rất khó coi.

Viết lách một hồi, Quận chúa vẫn chưa dừng tay, gác bút sang một bên, quạt quạt lên tờ giấy cho nét mực chóng khô, cuối cùng lấy ra một chút tro hương trong mấy lò trầm hương trên án, nhẹ nhàng xoa lên tờ giấy, cố gắng khiến cho nó có vẻ vũ kỹ một chút.

Làm vừa xong, Công chúa điện hạ liền hấp tấp chạy từ bên ngoài vào, Nhâm Tiểu Bộ có vẻ rất hưng phấn:
– Nghe nói có tin tức truyền từ phương Bắc tới, Tống Dương?

Vẻ mặt lo lắng của Sơ Dung đã tiêu tan không còn, trở thành vui vẻ tươi cười, đôi mắt cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, đưa lá thư cho nàng:
– Tự xem đi.

Tiểu Bộ như đang cầm một bảo bổi, cẩn thận đọc bức thư một lần, bởi vì viết tay trái nên nàng không nhận ra nét chữ, dựa vào cái tính qua loa của nàng đương nhiên cũng không tìm thấy sơ hở gì khác… Tin tức trên lá thư cũng không nhiều lắm, chỉ nói một điều: đám người Tống Dương ở trên thảo nguyên đều khỏe, hiện giờ chỉ tạm ngừng hành trình tới Khuyển Nhung, đang tìm hiểu chuyện sứ đoàn Nam Lý mất tích.

Tiểu Bộ thở phào nhẹ nhõm một hơi, bỏ lá thư xuống:
– Không có việc gì là tốt rồi, lâu như vậy cũng chưa có tin tức, còn nói hắn đã mất tích, nếu không gửi thư ta cũng không nhịn nổi….

Không đợi nói xong, Nhâm Sơ Dung đã nhíu mày ngắt lời:
– Không nhịn nổi cũng phải nhịn, còn nhớ Tống Dương nói gì không?

Tiểu Bộ thực thà gật đầu:
– Muội muốn vận dụng bản lĩnh tiên tri trước, tai họa sẽ giáng xuống chàng.
Nói xong, nàng lại có vẻ như không cam lòng, buồn bực nói:
– Nếu không, muội đã tới gặp chàng rồi!

Nhâm Sơ Dung sợ muội muội không nghe lời:
– Không phải chàng nói không sao sao, muội dùng bản lĩnh đó ngược lại là kiếm thêm chuyện khiến chàng phải lo lắng.

Tiểu Bộ nhún nhún vai, dường như vẫn còn lo, lại nhìn lại lá thư một lần, kết quả lần này cũng tìm ra manh mối, nhướn cao mày:
– Cái này là ai viết? Ta thấy không giống chữ của chàng.

– Thư được chuyển tới từ chỗ Bạch tiên sinh, đương nhiên là đám tay sai viết trên thảo nguyên, người Khuyển Nhung biết viết chữ Hán đã là giỏi lắm rồi, phải viết thêm cho muội một bản bằng tiếng Khuyển Nhung mới tin sao?
Nhâm Sơ Dung cười, lời nói dối đã được chuẩn bị từ trước.

Tống Dương không phải một người uyển chuyển, trước kia khi hắn ra ngoài cũng rất ít khi tự mình viết thư về, phần lớn là bạn viết hộ, dù sao cũng không có gì đáng nói, chỉ là nói một tiếng về tình hình để cho người nhà yên tâm, ai viết cũng vậy cả.

Tiểu Bộ không nghi ngờ gì, nói với tỷ tỷ vài câu, vô cùng cao hứng chạy khỏi thư phòng báo tin vui cho Tiểu Cửu, Công chúa chạy đi báo tin vui cho nha hoàn –chuyện này cũng chỉ có Tiểu Bộ làm được.

Chờ nàng đi xa rồi, Nhâm Sơ Dung mới thu lại nét cười, lấy ra một lá thư khác từ trong tay áo, chữ viết ngay ngắn chỉnh tề: Lang tốt tung quân đuổi giết các sứ đoàn chạy thoát, đoàn người Tống Dương đều biến mất.

Đúng như Tề Thượng đã đoán, đám tay sai trên thảo nguyên đã được điều động, bắt đầu truy tra việc này, nhưng tới khi phong thư này được truyền ra, bọn họ vẫn chưa tìm được manh mối. Đến tận bây giờ đám tay sai trên thảo nguyên còn chưa biết đến ác chiến Hoa Hải, Tống Dương đã chết, bọn họ có thể tra ra kết quả là đoàn người kia đã bị đuổi giết, sau đó biến mất không thấy.

Quận chúa ngưng thần suy nghĩ một lát. Một lần nữa đề bút chấm mực, lại viết ba phong thư, sau đó đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi tìm Thân Binh Doanh của Hồi Hột xây dựng tiếp giáp Hầu phủ, tìm được thủ lĩnh tộc Hồi A Lý Hán.

Phong thư thứ nhất là viết trả lời Đại Khả Hãn của Hồi Hột, tộc Hồi Hột và Khuyển Nhung đã giao chiến nhiều năm. Mật thám đôi bên vẫn lui tới. Không cần nghĩ cũng biết, trên thảo nguyên nhất định có ẩn giấu gian tế của Hồi Hột, nhiều nhất là giáp giới giữa Hồi Hột và thảo nguyên, vả lại chỗ đám người Tống Dương gặp chuyện cũng không cách biên cảnh thành nhỏ quá xa, Nhâm Sơ Dung báo lại chi tiết chuyện đoàn người Tống Dương mất tích, hy vọng Nhật Xuất Đông Phương có thể kịp thời ra tay nắm bắt được tình hình của huynh đệ mình, xem có cách nào giúp tìm người không.

Rời khỏi Thân binh doanh tộc Hồi Hột, Nhâm Sơ Dung lại đi tìm hòa thượng xinh đẹp. Phong thư thứ hai phải nhờ Thi Tiêu Hiểu truyền ký, gửi tước thư cho Thổ Phiên.

Vô Ngư sư thái từng đến thảo nguyên du lịch, vô cùng quen thuộc với Khuyển Nhung, vả lại võ công, kiến thức của bà đều không như người bình thường. Phải tới tộc Hồi Hột tìm Tống Dương thì bà là sự lựa chọn tốt nhất, Tống Dương mất tích có ảnh hưởng rất lớn, trước không nói đến giao tình bằng hữu, cũng không nghĩ tới hắn đã từng có đại ân với Vô Ngư đi, chỉ nói tới thân phận của hắn, nếu thực sự Thường Xuân Hầu xảy ra chuyện, phong ấp đương nhiên cũng sẽ không còn nữa, có ảnh hưởng rất lớn tới Diệu Hương Cát Tường, mọi chuyện đều phải đặt an nguy của hắn lên đầu, hiện giờ đương nhiên sẽ bất chấp Quốc khánh cúng thất tuần của Lạt Ma Thổ Phiên

Nhâm Sơ Dung thúc giục Vô Ngư lập tức khởi hành, hoặc trước tiên tới Hồi Hột rồi trở lại thảo nguyên, hoặc đi vòng qua Đại Yến đi tới Khuyển Nhung, thời gian cấp bách, tuyệt đối không được chậm trễ.

Mặt khác, Nhâm Sơ Dung còn ẩn giấu một tia hy vọng nho nhỏ xa vời, Lạt Ma Vân Đỉnh tu vi kinh người tâm địa nhân hậu, nếu ông có thể đồng hành cùng Vô Ngư thì rất tốt.

Trước khi gửi đi hai phong thư, Nhâm Sơ Dung lại quay lại Hầu phủ, tự tay viết một lá thư, lá thư cuối cùng này là gửi cho phụ vương, cũng là một phong thư vô dụng nhất, sứ đoàn mất tích, Nam Lý nên làm gì đó… Trấn Tây Vương ở Nam Lý có thế lực, nhưng đối với thảo nguyên thì ngoài tầm với. Nàng cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng vẫn viết thư cho phụ vương, hy vọng ông có thể nghĩ được cách nào đó.

Cuối cùng, Quận chúa gọi lại thiếp thân thiết vệ Ngụy Trị, bảo y chọn lựa tinh nhuệ trong Hồng Ba vệ, cải trang đi Khuyển Nhung, tiếp ứng cho Vô Ngư sư thái, cùng nhau tìm người trên thảo nguyên.

Làm tốt mọi việc, nàng hít thật sâu, chậm chậm thở ra, lập tức giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, mở hồ sơ mọi chuyện liên quan tới phong ấp trên bàn, lại tập trung, tiếp tục bận rộn.

Không quá lâu, lại có khách tới thăm, Cố Chiêu Quân và Thi Tiêu Hiểu cùng tới.

Tống Dương biến mất không thấy, dữ nhiều lành ít, không ngờ Quận chúa vẫn còn tâm tư lo mấy chuyện vụn vặt này, điều này khiến cho Cố Chiêu Quân nhiều ít có chút không ngờ, nhưng không bình luận gì cả, nói thẳng vào chuyện chính:
– Ngày mai ta sẽ cùng với Thi Tiêu Hiểu đi, trước tiên đi Tình thành tìm Lý Hồng Y, tập trung tinh nhuệ từ Đại Yến tới Khuyển Nhung. Sau đó sẽ tập hợp với đám tay sai của họ Tạ, hoặc gặp Vô Ngư ni cô, nhiều người đi chung có thể chiếu ứng lẫn nhau, tóm lại là sẽ phải đưa Tống Dương về.

Nhâm Sơ Dung và Cố Chiêu Quân kết giao không nhiều lắm, tuy trước kia cũng có nghe Tống Dương nói tới người họ Cố này, nhưng cho tới giờ trong lòng Quận chúa vẫn coi đối phương là người làm ăn, không nghĩ tới lão sẽ chủ động tới xin đi phương Bắc tìm người.

Nhâm Sơ Dung vào chính đề:
– Đang tập trung Hồng Ba vệ, ngày mai sẽ cùng Cố tiên sinh khởi hành, tiên sinh yên tâm, cả quãng đường Hồng Ba vệ sẽ là thiên lôi của hai người chỉ đâu đánh đó, tuyệt không có không phụng hiệu lệnh, tự chủ làm việc.
Nàng giao Hồng Ba vệ được phái đi hội hợp với Vô Ngư cho hai người Cố Chiêu Quân và Thi Tiêu Hiểu.

Cố Chiêu Quân cười ha ha:
– Vậy tốt quá rồi, ta chuyến này đi có tấm đệm chắc chắn rồi.

Không quá khách khí, Nhâm Sơ Dung chỉ có thể thật lòng nói năm tiếng:
– Đa tạ đã lo lắng!

Cố Chiêu Quân lắc đầu đi ra ngoài:
– Lo lắng là đúng, đa tạ thì không cần, Thường Xuân Hầu nếu xảy ra chuyện gì không hay, ta cũng không có kết cục tốt, phải biết rằng Tiêu Kim ổ còn muốn dựa vào phong ấp che chở. Đó là tiền vốn của họ Cố, hắn mà làm sao ta cũng xong rồi. Tìm Tống Dương là ta tìm cho chính mình, quận chúa cũng không cần cảm tạ gì ta.

– Ngoài ra còn có một chuyện
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nàng vội vàng lên tiếng:
– Chuyện Tống Dương mất tích làm ơn đừng nói với Tiểu Phất.

Nếu nghe nói hắn gặp chuyện không hay, Tiểu Phất sẽ ra sao? Nhâm Sơ Dung không dám nghĩ đến. Nên không dám nói, chỉ mong tên vô lại kia phúc thiên mệnh đại, mau mau quay về đi.

Thi Tiêu Hiểu gật đầu:
– Yên tâm.
Dừng một lát lại bổ sung:
– Ngươi cũng đừng lo lắng.

Cố Chiêu Quân cũng dừng bước quay đầu lại như cười như không:
– Hơn nữa, Quận Chúa, cũng phải chú ý thân thể, đừng vì mấy chuyện vặt trong phong ấp mà vất vả không thôi, ngã bệnh sẽ không tốt đâu.

Nhâm Sơ Dung hoàn toàn làm bộ như không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của lão Cố, chỉ cười cười. Tiễn hai người về, nàng xoay người bước vào nhà, lại mở hồ sơ kiểm tra đối chiếu các khoản xuất nhập, tra kỳ hạn, sản lượng công trình Nam Uy, …

Cơm chiều, nàng vẫn nói cười với muội muội, nếu Cố Chiêu Quân, Bạch tiên sinh, Lý Hồng Y và đại tiểu hồ ly đó ở đây cũng sẽ không ai nhìn ra được chút khác thường ở nàng. Càng không cần phải nói đến Tiểu Bộ chẳng chút tâm cơ, lúc này Tiểu Bộ còn đang chê cười lá thư đó viết chữ quá xấu.

Sau bữa cơm chiều, Nhâm Sơ Dung lại quay lại thư phòng, tiếp tục bận rộn với chuyện trong phong ấp, nhưng lần này ngay chính nàng cũng không nhận ra, bỗng nhiên một giọt nước mắt nhỏ xuống vỡ ra trên tập giấy làm nhòe nét mực, nàng khẽ run rẩy, với lấy tách trà nhấp một ngụm, muốn đè nén tâm tư lại, không ngờ trong lúc mất hồn bị sặc nước trà.

Ho lớn không ngừng, nước mắt lại tìm được cớ để trào ra, Nhâm Sơ Dung bị sặc tới lệ tuôn như suối.

Ho khan một hồi, nàng không dùng khăn mà vén tay áo lau nước mắt, chấm nước trên tập giấy, lại tiếp tục làm việc.

Đây là phong ấp của hắn, cũng phải có người trông nhà cho hắn, đây là nhà của hắn, cũng phải có người làm việc, có người quản cho hắn, ai loạn cũng có thể hoảng, duy chỉ có ta không thể, chỉ có điều… Ngươi phải nhanh chóng trở về một chút đó, ta không biết có thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Nhâm Sơ Dung không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu.

Gia Cát Tiểu Ngọc ánh mắt nham hiểm khoanh tay đứng giữa một cái thôn nhỏ được xây dựa vào núi, sắc mắt điềm đạm.

Ngày thường gã cũng vẫn như vậy, cho nên phần đông thủ hạ quanh gã không biết chuyện gì, chỉ có Gia Cát Tiểu Ngọc tự mình biết, ngón trỏ, ngón giữa giấu trong ống tay áo trái của gã không nhịn nổi mà nhẹ nhàng run rẩy – tả thủ phi đao là tuyệt chiêu của gã, mỗi lần cảm thấy phẫn nộ muốn giết một ai đó, hai ngón tay đo của gã sẽ không nhịn được mà nhẹ nhàng run lên.

Tuy nhiên, lần này, ngón tay run lên không chỉ có phần nộ, còn có kinh ngạc, kinh sợ đan xen.

Đệ nhất trọng vệ Võ Di vệ đương triều, cùng với dư nghiệt Thường Đình vệ Giám quốc trọng khí trước kia đã bùng nổ một trận đại chiến. “Chu liên” là trọng trách Hoàng đế giao cho Võ Di vệ, Gia Cát Tiểu Ngọc không muốn điều động binh mã châu phủ hiệp trợ, thứ nhất là vì giữ bí mật, thứ hai là sợ bị Hoàng đế xem nhẹ, mà quan trọng nhất là gã cũng thật muốn đấu một trận với đám tay sai họ Tạ.

Đường đường Võ Di vệ, nếu ngay một đám kẻ trộm cũng đấu không lại, sớm giản tán được rồi. Có thể nếu cứ lằng nhằng giằng co, Võ Di vệ thật sự đấu không lại đám trộm đó. Trong quá trình bắt bớ, bọn họ bắt mười người, ít nhất có tới bảy người đã phòng không lạnh giá. Trong số bảy người biến mất này còn có thể có tới hai nhà bị người ta cài bẫy, thủ đoạn khó tưởng tượng không phòng bị nổi, Võ Di vệ không ngừng thương vong, mà đến tận lúc này cũng mới chỉ bắt được mười mấy tên tay sai họ Tạ, còn lại cũng chỉ là mấy tên tiểu tốt, không thể tìm ra được manh mối hữu dụng gì từ bọn họ.

Cho tới cách đây không lâu, bọn họ theo dõi một tên tay sai họ Tạ rất có phân lượng, là một lão nhân đã rụng rết răng.. Võ Di vệ dùng rất đông người bắt giữ, khi bị bắt giữ việc đầu tiên người này làm là nuốt một tờ giấy vào bụng.

Đám tay sai đó mặc dù đã già nhưng thân thủ không tầm thường, đánh lại một trận mới bị chế phục, khi đó lão đã sớm nuốt trôi tờ giấy. Ngày đó chủ quan phụ trach ban sai Võ Di vệ là một người giỏi giang, sau khi chế phục lão nhân, không nói hai lời lập tức mổ bụng moi tờ giấy ra.

Võ Di vệ khắp nơi cũng không với tới được Thường Đình vệ năm đó, có thể bọn họ cũng không phải ăn không ngồi rồi, tinh thông các loại khổ hình, lão nhân bị mổ banh bụng ra cũng chưa chết ngay lập tức, lại bị thẩm vấn hai ngày mới tắt thở… Lão cẩu đến chết cũng chưa nói ra khẩu cung có ích, nhưng Võ Di vệ vẫn dựa vào pháp môn lợi hại, moi lại ra vài chữ trên tờ giấy đã bị lão nuốt vào bụng mà tổn hại nghiêm trọng.

Võ Di vệ may mắn không thôi, may mắn là lão nhân đó đã rụng hết răng, nếu như còn, thì trước khi nuốt tờ giấy nhai nhai vài cái, thì mấy chữ này cũng không còn nữa.

Chính là dựa vào mấy chữ này, Võ Di vệ không ngừng truy tra, cuối cùng bọn chúng gặp được con cá lớn: bọn chúng đã tìm được doanh địa mà đám tay sai của họ Tạ chuyển tới, đó là cái sơn thôn nho nhỏ mà Gia Cát đại nhân hiện đang đứng đây.

Bẫy của Võ Di vệ nhiều lắm, mặc dù có tình báo tin cậy bọn chúng cũng không dám sơ suất, lại cẩn thận giám thị xác minh lại, cuối cùng mười phần chắc chắn, đám tay sai họ Tạ được cứu ra đã được đưa tới đây từ trước, và chắc chắn toàn bộ sẽ được đưa ra ngoài.

Đột phá quan trọng như thế, gã hưng phấn không ngừng, dẫn người tự mình tới bắt giữ, không ngờ lại vồ hụt, trong núi có lối đi bí mật, các phạm nhân đều đã sớm chạy thoát chẳng còn một ai, mà kinh hãi hơn, vốn tưởng rằng sẽ không sai lầm nữa, không ngờ nơi này vẫn là một cái bẫy.

Trong thôn phía sau vách núi đá, mấy tảng đá có tác dụng chống đỡ đều có dấu vết bị người tác động qua, chẳng qua không thể thành công. Gã cũng là người lành nghề, vừa mới tự mình lên núi dạo qua một vòng, nếu thành công vùi hỏa dược vào trong đá, chỉ cần một ngòi nổ, không đếm được bao nhiêu cát đá sẽ trút xuống, cái thôn nho nhỏ đảo mắt sẽ biến thành một nấm mồ thật lớn.

Xuống núi được một lúc lâu, Gia Cát Tiểu Ngọc đứng giữa thôn, tâm tình vẫn không thể bình tĩnh lại, bản lĩnh của đám thủ hạ Võ Di vệ này chính là thứ gã hiểu nhất, tâm tư bọn chúng không tệ, mặc dù đám tay sai họ Tạ dùng khổ nhục kế, muốn lừa bọn họ cũng không phải chuyện đơn giản, nhưng tới cuối cùng bọn họ vẫn bị lừa. Chỉ có thể nói người ta cao hơn một bậc.

Đã bày ra được một cạm bẫy chu đáo như vậy sao có thể không thành công? Không phải bởi vì Võ Di vệ tới quá nhanh, Gia Cát Tiểu Ngọc ở trên núi nhìn hiểu được, thạch tra được mở ra này tuy rằng rất mới nhưng cũng không phải là vừa mới mở, ít nhất cũng phải bảy tám ngày, có nghĩa là đám tay sai của họ Tạ đã đình công từ vài ngày trước. Gã thầm tính toán, nếu bọn họ không đình công, khi mình vào trong sơn thôn, nhất định có thể nghe được tiếng nổ ù ù, sau đó sẽ trơ mắt nhìn hàng vạn khối đá giáng xuống.

Đám tay sai của họ Tạ thấy có chuyện khẩn cấp nên từ bỏ cái bẫy này? Đây là lý do duy nhất gã có thể nghĩ ra. Còn chuyện đối phương đến tột cùng đã gặp cái gì mà tìm được đường sống trong chết, Gia Cát có nghĩ nát óc cũng không thể tưởng được, đối với đám tay sai họ Tạ, còn có chuyện gì quan trọng hơn Đô ti Chỉ huy sứ Võ Di vệ?

Người có lý trí cũng khó miễn tự cho mình là đúng, Gia Cát Tiểu Ngọc cũng không ngoại lệ, gã đặt giá trị con người của mình khá cao, trong mắt Bạch tiên sinh, mạng của gã tuy rằng cũng đáng giá, nhưng so với Tống Dương, so với tiểu thư, rõ ràng cũng chỉ là một đống bùn loãng.

Nguyên nhân không thể hoàn thành cạm bẫy rất đơn giản, Bạch tiên sinh điều động quá nhiều người, tất cả đám tay sai có khả năng đều được lão lôi đi rồi.