Chương 28: Ta thất thế, người phá quan

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi Lý công công trở về, gã ở trần, tay ôm bộ y phục của mình trước ngực, bộ y phục hoàn toàn ướt sũng.

Bên ngoài gian nhà tranh có một cái giếng, trong giếng có nước, trên miệng giếng có ròng rọc, dây thừng đều có, nhưng gầu múc nước cớ lẽ khi chủ nhà dời khỏi đã mang theo rồi. May mà Lý công công trong lúc nguy cấp đã nhanh trí cởi y phục cột vào dây thừng thả xuống giếng cho áo nhúng xuống nước.

Lý Giật Phong tháo dải băng của Phong Long, dùng nước sạch rửa miệng vết thương, sau khi đắp thuốc mới lại băng lần nữa rồi đứng lên. Sau đó Lý công công vắt nước từ y phục chủ nhân uống một chút. Chỉ mới hôm qua kim bôi quỳnh dịch (chén vàng rượu ngon), thượng phẩm hương trà, không ngờ hôm nay con người quyền thế như thế này lại phải uống nước lã. Sa sút đến như vậy, Lý công công không khỏi rơi lệ.

Phong Long ngữ khí yếu ớt, đưa mắt nhìn sang phía Lý Dật Phong:
– “Liệu có cơ hội quay trở lại hoàng cung không?”

Phong Long biết thế là ông ta xong rồi. Tự mình làm cái việc điên rồ trước văn võ bá quan, một nửa dân chúng trong thành, trước tiên phát điên giết người, sau đó tự sát. Tất cả mọi người coi như Phong Long đã chết, ông ta đã không còn thân phận gì nữa rồi.

Ngay cả có đem chân tướng sự việc công bố ra trước thiên hạ cũng vô dụng, trận đại họa này xét đến cùng là do chính ông ta ham vui mà gây ra. Hoàng đế không tham gia đi dạo, tìm người thế thân lừa gạt con dân trong thành. Đây không những đã tạo cơ hội cho kẻ ác mà còn gây phiền hà cho Thái hậu và Hoàng hậu. Hoàng đế mà như thế, là đệ nhất hôn quân ở Nam Lý. Sao còn đủ tư cách ngồi lại trên ngai vàng.

Vừa nghĩ đến đó, nhất là nghĩ đã làm liên lụy tới thân mẫu Thái hậu, Phong Long thấy trong lòng vô cùng đau đớn.

Hồi cung không phải vì để lại làm Hoàng đế, chỉ là Phong Long đang nghĩ, nếu như chính mình không trở về thì hung thủ kia thực sự được như ý, nếu có thể trở về bất chấp sinh tử, chí ít còn có thể làm cho đối phương gặp chút phiền phức, còn có thể tái đấu một trận với đối phương.

Đáng tiếc là, Lý Dật Phong trả lời rất dứt khoát:
– “Không thể quay về, chỉ có thể đợi ở chỗ này, những nơi khác đều không thể điđược”.
Trong lòng đã dự đoán được câu trả lời, không cần nghĩ cũng biết, đã tự mình trốn đi, thì tất cả những nơi quan trọng trong kinh mình có thể đến, toàn bộ sẽ bị giám sát chặt chẽ. Trong thành còn có không biết bao nhiêu mật thám tới lui tuần tra tìm kiếm, chỉ cần mình vừa xuất hiện thì chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Sau đó, Lý Dật Phong lại hạ giọng nói:
– “Bệ hạ thứ cho thần tội bất kính”.
Nói xong thân mình mềm nhũn, cũng ngã vật xuống.Hắn tối qua chém giết tới nửa đêm, bị thương rất nặng, đến giờ cũng không thể trụ được nữa.

Phong Long thở dài:
– “Ngươi không có tội… Đây là đâu?”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên một hồi tù và lớn truyền từ bên ngoài vào, liền theo đó là tiếng reo hò vang lên, Lý công công sợ hãi, run lẩy bẩy, gần như đứng không vững, Lý Dật Phong thì ngược lại, thân thể bất động muốn bật ngay dậy nhưng vì trọng thương kiệt sức, muốn hộ tống chủ nhân rốt cuộc không có cách nào đứng lên nổi.

May mà, tiếng reo hò, tiếng tù và tuy cách đó không xa nhưng không hướng về phía bọn họ, những âm thanh sau một hồi không ngừng huyên náo, dần hướng về phía hoàng cung mất hút.

Lý Dật Phong tập trung tinh thần nghe ngóng cho đến khi bên ngoài thực sự yên tĩnh, hắn mới cố hết sức mở miệng, trả lời câu hỏi lúc trước của Hoàng đế:
– Chúng ta ở bên cạnh Biệt lai Thiền viện.

Căn nhà tranh nằm sát ngôi miếu, cũng khó trách tiếng chuông làm ồn, Phong Long thoáng chút suy nghĩ:
– Biệt lai Thiền viện? Vậy âm thanh ồn ào vừa nãy là…

– Hẳn là Vô ngư sư thái phá quan.
Lý Dật Phong lãnh đạm trả lời.

Ngày 16 tháng 8, Phượng Hoàng thành ngập một màu tiêu điều chết chóc trong thành đã giới nghiêm, mấy con đường lớn xung quanh hoàng cung và trong kinh, dân chúng không được phép tới gần, rất nhiều cấm quân cấm vệ quân rải rác toàn thành hoặc phong tỏa bảo vệ các con đường, hoặc tuần tra khắp nơi.

Lệnh giới nghiêm được chia thành ngày và đêm. Theo tình hình lúc ấy, giới nghiêm ban đêm, cấm toàn bộ việc đi lại, trừ phi quan lại có giấy thông hành đặc biệt, nếu không bất cứ là ai cũng không được phép qua. Ban ngày chỉ những nơi quan trọng bị phong tỏa,. những nơi khác có thể đi lại bình thường nhưng người đi đường sẽ bị kiểm tra vào bất kỳ lúc nào.

Tống Dương không đến Hồng Ba phủ lấy hung khí, với tình hình trong thành hiện giờ mà mang theo cái hòm gỗ to kia chỉ sợ không đi nổi mười bước sẽ bị vặn hỏi, đến lúc đó quan binh muốn mở hòm kiểm tra, Tống Dương không thể không thể mở cái hòm ra được.

Ba người mặc thường phục, ra vẻ khách hành hương, đi thẳng đến chỗ Vô ngư bế quan. Binh khí của bọn họ đều để lại trong nhà trọ, tránh bị tra hỏi phiền phức. Chuyến đi này trước tiên tới địa phương dạo chút, thăm dò tình hình sau đó sẽ bàn tính tiếp.

Đi đến nửa đường, thình lình phía trước xuất hiện một nhóm binh mã, giáo úy chạy tới, quát lớn, người đi đường vội vàng dạt sang hai bên đường, trong nháy mắt con đường đã trở nên rộng thênh thang. Ngay lập tức, tiếng thiện xướng truyền đến, cấm quân hộ vệ một nhóm người xuất gia đầu đội mũ hình hoa sen, chậm rãi đi trên đường. phía sau họ không xa có rất nhiều phật môn, tín đồ, sắc mặt mỗi người đều tỏ vẻ thành kính, trong mắt ánh lên niềm vui sướng.

Người đi đường xì xào bàn tán, một số người chặn tín đồ lại hỏi mới biết, Vô Ngư sư thái bế quan đã lâu giờ phá quan mà ra. Đoàn người vừa đi qua chính là pháp giá của bà, đang về phía hoàng cung.

Trong chốc lát, tin tức được loan truyền, phần lớn người đi đường đều quay lại nhập vào đội ngũ tín đồ, dọc đường hát vang phật kệ . Vụ thảm sát tối hôm qua đối với người dân thường mà nói, cách giải thích duy nhất chính là do tà ma quấy phá. Hoàng thất đột nhiên gặp đại nạn, dân chúng trong thành đều hốt hoảng. Đúng lúc này, một vị đại pháp sư nổi danh khắp thiên hạ xuất quan, ý nghĩa có thể nghĩ được.

Tống Dương nhíu mày, liếc mắt về phía La Quan, La Quán khẽ lắc đầu. Bây giờ không có cách nào động thủ, chưa nói đến những cặp mắt thận trọng đầy dò xét của cấm quân hộ vệ, phía sau còn có hàng ngàn tín đồ. Trong tình thế đơn phương trơ trọi hiện tại, hai người bọn họ vừa động thủ, thì trong chớp mắt binh mã sẽ bao vây bốn phía, hoàn toàn không có khả năng tẩu thoát.

Tuy nhiên La Quan đã hiểu nhầm, Tống Dương không ngốc đến nỗi muốn động thủ lúc này. Chỉ là hắn cảm thấy, tối hôm qua, Hoàng thất xảy ra chuyện, hôm nay Vô ngư xuất quan… xem ra sự việc dường như rất thú vị.

Chính chủ đã tới Hoàng cung, Tống Dương nhất định không thay đổi dự tính ban đầu, sau khi đợi đoàn người của Vô ngư đi qua, họ lại tiếp tục đến Biệt lai Thiền viện. Đợi đến nơi rồi, hỏa đạo nhân vẫn không vào trong chùa mà chắp tay sau lưng đi đi lại lại bốn phía xung quanh tìm địa điểm thích hợp để phóng hỏa.

Biệt lai Thiền viện chia thành hai khu trước sau. Đi qua sân trước là đại điện, phật tổ ngồi ở chính giữa. Đi qua đại điện là một cái sân, thiện phòng được sắp xếp ở hai bên dành cho khách hành hương nghỉ ngơi, cư sĩ lưu trú, đây đều là khu trước, có thể tùy ý đi lại.

Khách vãn cảnh không được đi tiếp vào trong, sau điện, hậu viện là nơi ở của nữ ni tu trong Thiền viện. Chỗ Vô ngư bế quan hẳn cũng ở trong đó.

Có lẽ là Vô Ngư xuất quan, phần lớn các ni cô trong Thiền viện đều theo bà ta vào Hoàng cung, nên nơi này không còn lại mấy người, nhưng trên khuôn mặt ai cũng ánh lên vẻ hoan hỉ.

Vòng vo một hồi ở phía trước, không phát hiện thấy có gì khác thường, Tống Dương giơ tay chỉ ra phía sau, gật đầu với La
Quan nói:
– Tìm cơ hội để vào…
Chưa nói hết câu, đột nhiên La Quan khoát tay chặn lại, khẽ nói:
– Chớ có lên tiếng, nghe đã.

Tống Dương lập tức tập trung, thận trọng lắng nghe, một lát sau trên nét mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn vừa nghe được một giai điệu hết sức quen thuộc, Truy mộng nhân (người trong mộng).

Tiếng hát trong veo, dễ nhận thấy âm thanh ấy là của một cô nương; không có lời bài hát, chỉ là một khúc nhạc, âm thanh rất nhẹ, giường như lúc ẩn lúc hiện, có vẻ mờ ảo, nhưng chính là từ trong Viện truyền ra…
Năm đó chạy nạn ra biển, Tô Hàng đem khúc nhạc này dạy cho Thi Tiêu Hiểu. Sau này người đó thường thổi sáo khúc nhạc này, khi đó, chỉ cần là người trên thuyền đều biết rõ giai điệu của khúc Truy mộng nhân.

La Quan cũng chăm chú lắng nghe một hồi, giơ tay chỉ về phía thiện phòng trong Viện , nhẹ nhàng ra dấu nơi xuất xứ của âm thanh phát ra.

Tống Dương giả bộ lướt qua, nhẹ bước lại gần cánh cửa gỗ của thiện phòng, qua khe cửa khép hờ, hắn thấy trong phòng có vẻ lộn xộn, chắc là có cư sĩ vừa ở, một tiểu ni cô mười mấy tuổi vừa hát vừa dọn dẹp căn phòng. Tống Dương khẽ đưa tay gõ cửa, tiểu ni cô lúc này mới kinh ngạc, bên ngoài có người, liền ngừng hát, dừng dọn dẹp, bước ra cửa, hai tay chắp trước ngực:
– Thí chủ gọi ta?

Tống Dương hỏi:
– Vừa rồi vô tình nghe được tiểu sư thái hát giai điệu…

Tiểu ni cô liền đỏ mặt:
– Đã quấy rầy sự thanh tĩnh của thí chủ, bần ni thất lễ, mong thí chủ lượng thứ… Còn bần ni pháp hiệu Thanh Âm, thí chủ gọi ta pháp hiệu sư thái thật không dám nhận.

Tống Dương gật đầu:
– Vừa rồi giai điệu tiểu sư thái hát thật sự rất hay, đúng lúc ta có người bạn già bình sinh rất si mê âm luật, đã căn dặn ta, gặp được khúc nhạc hay tuyệt đối không thể bỏ qua
Nói xong nhìn tiểu ni cô cười.

Không ngờ hắn vừa cười song, tiểu Thanh Âm bỗng thay đổi nét mặt, nhìn Tống Dương một lượt từ đầu đến chân, rồi nói:
– Nơi phật môn, mong thí chủ tự trọng.

Nhất thời Tống Dương không biết phản ứng thế nào, La Quan cách đó không xa nghe được, liền đi lại, lắc đầu cười:
– Tiểu sư thái hiểu nhầm rồi, vị bằng hữu này của ta chính là nói thật, đó đích thị là lời của người bạn già ấy, ta cũng là người quen biết cũ, có thể xác nhận việc này.

Nói xong, La Quan lại nhìn sang Tống Dương, cười nói:
– Chớ trách người khác hiểu nhầm, nhìn tướng mạo của lão đệ, thật khiến cho người ta không khỏi hiểu lầm.

Tống Dương lúc này mới đột nhiên nhớ ra… diện mạo của hắn đã thay đổi sau khi rời Phong ấp, tay nghề của Nhậm Tiểu Bộ, đoán chừng Công chúa điện hạ sợ hắn sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, đặc biệt hóa trang cho dung mạo của hắn có vẻ lấm la lấm lét, hơn nữa còn cười cười càng lộ vẻ dâm tà. Hắn lại khi không đi tìm tìm tiểu ni cô nói chuyện, không bị hiểu lầm mới lạ.

Ngược lại, tướng mạo của La Quan có vẻ chính trực, hình dáng thay đổi nhưng phong thái không thay đổi, Tiểu Bộ và Đại tông sư còn không quen lắm, không có tâm tư hạ thủ.

Quả nhiên, La Quán vừa lên tiếng, tiểu ni cô nhìn lão tỏ vẻ hoài nghi, tuy nhiên vẫn không có ý nói chuyện với Tống Dương mà là nói với Đại Tông sư:
– Khúc ca này là sư thúc tôi vẫn thường hay hát, ta nghe nhiều nên học được, lai lịch cụ thể của khúc ca ta cũng không rõ, hai vị thí chủ muốn tìm hiểu, ta đi mời lão sư thúc ra gặp mặt.

Tống Dương không dám lên tiếng để tránh bị tiểu ni cô hiểu lầm là hắn đùa giỡn, lưu manh, La Quan cười mà gật đầu:
– Làm phiền tiểu sư thái, thật cảm kích vô cùng.

Tiểu Thanh Âm quay đi, không lâu sau trở lại cùng với một ni cô tuổi trung niên, da mặt trắng ngần.

Ni cô trung tuổi trước tiên thi lễ vớii Tống Dương, La Quan, tự xưng pháp hiệu Minh Tuệ, La Quan không ngại phiền hà , lại giới thiệu thêm một lần nữa, Minh Tuệ trả lời:
Bần ni và Thanh Âm giống nhau, đều không phải là cố ý học, là được nghe nhiều thì nhớ kỹ, nhưng nói rõ ràng là nghe được từ đâu lại không nhớ gì cả, thật hổ thẹn.

Rất nhiều người đều có thể thuận miệng ngân nga giai điệu bài hát mà không rõ nguồn gốc, xuất xứ của nó, câu trả lời của Minh Tuệ vừa nghe không có gì sơ hở, nhưng thận trọng suy nghĩ thì có thể nhận ra là không hợp lý, Truy Mộng Nhân truyền đến Nam Lý còn chưa đến một năm, đây là bài hát mới, sao không thể nhớ ra xuất xứ .

Tống Dương cười nói theo một câu:
– Nói như vậy, thời thơ ấu sư thái đã nghe qua, thời gian đã quá lâu, chỉ nhớ giai điệu nhưng lại không nhớ nổi xuất xứ của nó.

Minh Tuệ mỉm cười gật đầu… Tống Dương cười cười nhưng hắn không thể cảm nhận được Minh Tuệ cũng xuyên quan tới

Để sự việc được như ý, Tống Dương không tiếp tục truy vấn xuất xứ của khúc ca nữa, chỉ nói vài ngày sẽ lại đến, lúc đó sẽ đưa người bạn già say mê âm luật đến chép lại khúc phổ, người xuất gia cùng người sẽ thấy thuận tiện hơn, Minh Tuệ cười tỏ ý ưng thuận. Lúc này, Tống Dương lại nảy sinh ý tưởng chuyển đề tài câu chuyện. Thuận miệng nói người thân của hồ biên đã quá cố, có ý muốn đến Biệt lai Thiền viện xin lập đàn pháp sư, mong là Vô Ngư sư thái sẽ đích thân chủ trì, nếu bà nhận lời, nguyện đem một nghìn hai trăm lượng bạc trắng làm công đức.

Minh Tuệ đáp:
– Vô Ngư sư bá phá quan là vì việc phật quan trọng, sợ là không có thời gian rỗi làm lễ cúng bái, thí chủ nếu không chê, còn có những sư thúc, sư bá khác có thể chủ trì pháp sự.”

Tống Dương ậm ừ qua chuyện, chỉ nói phải hỏi qua trưởng bối trong gia đình rồi cùng La Quan cáo từ mà đi.

Sau khi hai người rời khỏi Thiền viện, Tống Dương hỏi trước:
– Ngươi cho rằng sẽ là ai?

La Quan hiểu được ý tứ của ông , đáp:
– Lúc đầu chúng ta cho rằng người trên chiếc thuyền đó nghe quen ca khúc này nên ai cũng có thể hát, tuy nhiên người có cơ hội trở về Phượng Hoàng thành và tiếp xúc với mấy ni cô này, lại có thể biết cả tiết tấu âm luật của ca khúc thì chỉ có một người.

Tống Dương ho lên một tiếng:
– Nói thẳng ra Thi Tiêu Hiểu thì tốt rồi, còn vòng vo luẩn quẩn

– Ngươi cũng không kém, trong lòng đã xác định Thi Tiêu Hiểu rồi còn hỏi ta là ai
La Quan cười hỏi vặn lại một câu, sau đó quay lại chủ đề chính:
– Nói như vậy, Thi Tiêu Hiểu trước đã từng ở tại đây, hơn nữa thời gian ở lại không phải là ngắn.

Tống Dương vừa định lên tiếng, chợt nhìn thấy hỏa đạo nhân vội vã chạy tới… Lão đạo bị Tiểu Bộ hóa trang thành một đứa trẻ, khỏe mạnh kháu khỉnh, nhìn qua cũng không tệ lắm, chẳng qua từ khi ở trên đường đi cho đến giờ, Tống Dương như thế nào nhìn hắn ta xấu như thế. Ngược lại, không phải là có gì sơ hở, mà là từ trong mắt cảm thấy mâu thuẫn

Chu Nho đạo sĩ mấy chục tuổi dáng mặt tủn mủn hóa trang thành đứa trẻ, bất cứ người nào biết diện mạo thật của ông ta mà nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ông ta đều giật mình.

Trong mắt lão đạo tràn đầy vẻ kinh ngạc, chạy thẳng đến trước mặt hai người bọn họ, thở hổn hển nói:
– Ta vừa nhìn thấy một người.

Tống Dương tâm tư còn lởn vởn trên người hòa thượng xinh đẹp, nghe vậy thuận miệng nói:
– Thi Tiêu Hiểu.

Lão đạo sững sờ, không rõ nhắc tới người này có phải là việc tốt, ra sức lắc đầu:
– Không phải…
nói xong, gã kiễng mũi chân, xem chừng muốn kề tai nói nhỏ, nhưng cho dù bằng vóc dáng của hắn…………..đứng lên một cái ghế nữa mới gần bằng người bình thường, lão đạo có phần sốt ruột:
– Ngươi ghé tai lại đây, ghé tai lại đây.

Thường ngày, dáng vẻ của gã bao giờ cũng làm như có chuyện hệ trọng, Tống Dương thật tâm không cho là vậy, cười nói:
– Nói đi, không sao.

Hỏa đạo nhân nhìn xung quanh, mở lớn miệng, không phát ra âm thanh. Chỉ là dùng hình dáng của miệng ra dấu hai chữ.

Chờ đến khi hắn ra dấu lần thứ ba, ánh mắt của Tống Dương và La Quan bỗng trở nên kinh hãi, hai người lập tức ngồi xổm xuống:
– Chuyện như thế nào?

Người khác nhìn qua, thật giống như hai người lớn đang chơi đùa với đứa trẻ… Lão đạo hạ thấp giọng, gần như ngay cả chính hắn cũng nghe không rõ.

Gã đi dò xét xung quanh, chuẩn bị đốt Biệt lai Thiền viện, vừa đến nơi xem sơ qua tình hình, gã lập tức thấy nhẹ nhõm, Thiền viện nằm ở Thành Nam, nằm trong khu dân cư. Thì ra, những người sinh sống ở đây đều là dân nghèo, gần đây, Thiền viện dự định xây dựng thêm, xuất tiền ra mua thêm đất xung quanh, các gia đình lần lần lượt dọn đi, phòng trống chiếm đa số, quả thực chính là để chuẩn bị phóng hỏa

Hỏa đạo nhân ở trong ngõ, lúc đi, lúc dừng, vừa quan sát vị trí của Thiền Viện, vừa xác định điểm cháy, một đứa trẻ cũng sẽ không thu hút sự nghi ngờ, di chuyển dần vào một cái sân nhỏ hoang tàn, tùy tiện nhìn qua khe cửa phát hiện trong phòng có ba người… tất cả đều nằm bất động trên mặt đất, nếu không có vết máu, lão đạo sẽ cho rằng bọn họ là những kẻ lang thang không nhà, gã cẩn thận nhìn lại, giật mình kinh hãi, hồn kinh phách lạc, vội vã chạy đi tìm Tống Dương.

– Sống hay chết?
Tống Dương vội hỏi.

Lão đạo lắc đầu:
– Không dám xem qua.

Tống Dương liền nói:
– Dẫn đường đi, đi đường vòng

Lão đạo hơi do dự, ngập ngừng hỏi:
– Chuyện này… chúng ta phải quản sao?
Phóng hỏa đốt am ni cô, thuận tay bắt lão sư thái, việc này không nói làm gì, nhưng chắc chắn việc phải làm bây giờ sẽ kéo mấy người bọn họ vào cuộc nổi loạn này.

Tống Dương cười:
– Không nhìn thấy không sao, nhìn thấy tất phải quản.

Chưa nói tới, Tống Dương và Phong Long có mối giao tình, thậm chí trước kia vị hoàng đế này còn ban cho thuốc độc, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi. Có người âm mưu soán ngôi đoạt vị của ông ta, Thường Xuân Hầu này không trực tiếp liên quan, nhưng đối phương thừa dịp Trấn Tây Vương không ở Kinh thành để tạo phản. Nói rõ chính là cùng vương gia đứng ở phía đối lập. Mặc dù bây giờ chưa có động tĩnh gì, nhưng Hồng Ba phủ đã lâm vào trong đó, nghĩ tới tình cảnh của cha vợ, hai tỉ muội Sơ Dung, Tiểu Phất, Tống Dương không thể không quản.

Mặt khác, Vô Ngư nhắm vào Tống Dương, tạo phản hãm hại Phong Long, hiện tại Vô Ngư lại chạy đến Hoàng cung, hình như cuộc phản loạn có sự câu kết hành động giữa Chân Nhân và Vô Ngư, vậy Phong Long cũng biến thành đồng minh của Tống Dương, tuy nhiên đồng minh này có phần bi thảm.

Chẳng qua là một lộ trình rất ngắn, nhưng người cần gặp không thể coi thường, dựa theo chỉ bảo của “đứa trẻ”, đi lòng vòng trong ngõ hẻm, Tống Dương và La Quan không đi cạnh nhau mà tách ra mượn công trình đang xây xung quanh ẩn dấu thân hình, thận trọng đi theo Lão đạo, đồng thời xem xét xung quanh , sau một hồi đi đường quanh co………. cuối cùng cũng đến được cái sân hoang vắng.

La Quan đứng phòng thủ ở bên ngoài, Tống Dương đẩy cửa bước vào.

Tiếng động mở cửa, Lý công công là người đầu tiên tỉnh lại, vội vã chộp lấy một con dao nhỏ dưới đất, giọng thất thanh:
– Ai?

Phong Long cũng muốn lên tiếng, nhưng trong cơn phẫn nộ, vết thương lại quá nặng, hắn mở miệng nhưng chỉ phát ra một tràng ho khan, Lý Dật Phong vừa rồi bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, giờ nhớ tới thân thủ cước thượng nhưng không còn nửa phần khí lực, chỉ có thể gắng gượng nói với Lý công công:
– Giết…
Bất kể người đến là ai, đều phải giết chết tại đây.

Dung mạo Tống Dương đã thay đổi, Lý công công không nhận ra hắn, nghiến răng toan cầm dao xông tới, kết quả bị Tống Dương đánh một quyền của ngã nhào xuống đất, con dao nhỏ trong tay bị văng ra xa, thân hình mập mạp nằm sóng soài ngay cạnh Phong Long, lập tức Lý công công dùng thân mình che trước Hoàng đế, miệng lắp bắp muốn nói gì đó với Tống Dương, nhưng đến nửa ngày cũng không nói được thành lời.

Lý Dật Phong mắt nhìn không rõ nhưng vẫn nhận ra thân thủ của Tống Dương, đương nhiên cho rằng Tống Dương là thích khách, liền thở dài nói với Phong Long:
– Bệ hạ, thần bất tài, tội đáng chết, xin đi trước người một bước.
Nói xong, tay cầm dao hướng vào cổ mình mà đâm.

Thiết Vệ trung thành, không muốn chết sau Hoàng đế, càng không muốn tận mắt chứng kiến cảnh Hoàng đế bị kẻ phản tặc bắt.

May mà gã bị trọng thương, động tác chậm chạp, yếu ớt, lúc này Tống Dương mới kịp đối phó, nghiêng mình phóng tới đoạt binh khí của hắn, đồng thời lên tiếng:
– Đừng hoảng sợ, là ta tới cứu người.

Hắn vừa lên tiếng, Phong Long liền cảm thấy có chút quen tai, phản ứng của Lý công công thì nhanh hơn, nghẹn ngào nói:
– Thường Xuân Hầu.