Chương 168: Mỗi người một tư thế.

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bốn người đứng song song, Tống Dương, Vân Đỉnh, Hoa Tiểu Phi, mỗi người nói một câu, Yến Đỉnh nói hai câu.

Ngay sau đó lại một tiếng dây cung, hai đạo kim quang, sư đồ Trần Phản vẫn ở trên đỉnh núi lại ra tay, nhưng lần này theo đoạt nhật bạo xạ, hai vị đại tông sư cũng kề vai từ trên đỉnh núi nhảy xuống, như chim ưng lao thẳng tới Yến Đỉnh!

Một khi quần chiến bắt đầu, lại ở chỗ cao bắn tên quá dễ dàng ngộ thương người của mình, tông sư tiễn thủ đã mất đi tác dụng…Nhưng bỏ qua xạ thuật, vẫn còn có cung sát, đại tông sư vẫn cứ là đại tông sư.

Vô số những tiếng hét to, trong nháy mắt ở phía bên kia cùng lúc rung lên. Thế đứng song song nhất thời bị phá vỡ, hai vòng người, sáu vị tuyệt đỉnh cao thủ.

Vân Đỉnh độc chiến Hoa Tiểu Phi, Tống Dương, Trần Phản, La Quan hợp đấu Yến Đỉnh!

Không ai nào có thể nhìn rõ cuộc chiến của bọn họ, hai bên cũng vừa chạm vào tức thì, lập tức thay đổi người ra đòn. A Lí Hán và Cố Chiêu Quân cho rằng động tác của mình đủ nhanh rồi, hai người họ gần như theo sát sau sư đồ Trần Phản nhào tới, nhưng đợi sau khi bọn họ hạ xuống đất, trận kịch đấu trên thạch bình đã tách ra.

Trên thạch bình, hai người đang ngồi vững vàng, Hoa Tiểu Phi và Vân Đỉnh.

Lão nhân như sư tử thở hổn hển, không ngờ vẫn đang cười:
– Hòa thượng ai như ngươi.
Năm chữ, thân thể lại bắt đầu run lên không thể kiềm chế, máu từ thất khiếu trào ra, phút chốc bị mưa to rửa sạch.

Lạt Ma như gỗ mục không cười, dường như càng già nua hơn:
– Ta có thể chịu đau.
Cũng năm chữ, nghỉ ngơi bình ổn lại nguyên khí, lồng ngực của Lạt Ma bỗng nhiên sụp xuống, ho khan suy yếu vô lực, so với tiếng của con mèo sắp chết vẫn yếu ớt hơn.

Tình thế cấp bách, Hoa Tiểu Phi muốn trợ quyền Yến Đỉnh, Lạt Ma cũng muốn trợ giúp đồng bọn. Hai người cùng lúc sử dụng tu vi cả đời, chỉ mong một đòn giết chết cường địch trước mặt.

Luận về tu vi. Hoa Tiểu Phi hơn một chút. Lúc trước ở dốc đá hai người đã từng đấu qua ba quyền, lúc ấy Vân Đỉnh tấn công từ trên xuống dưới. Chiếm địa lợi. Nhưng cũng chỉ là cân sức ngang tài với Hoa Tiểu Phi.

Cho nên Hoa Tiểu Phi cho rằng mình có thể một đòn tru sát Vân Đỉnh, ngay cả liều bị trọng thương, cũng vẫn có chiến lực, ít nhất có thể giúp Yến Đỉnh tái đấu với một đại tông sư! Nhưng y sơ sót một chi tiết: Vân Đỉnh là khổ tu.

Ngoài tu hành võ công ra, còn có tự ghi chép lại mà bắt đầu tôi luyện thân thể. Đương nhiên, tu trì chuốc khổ, sẽ không làm cho cơ thể trở nên cường đại hơn, nhưng đày đọa có thể khiến Vân Đỉnh sẽ càng nhẫn nhịn được đau nhức, sẽ càng kiên trì…càng có thể từ trong đau đớn hạ kiên trì.

Năm đó tại phong ấp Vân Đỉnh bắt cóc Tạ Tư Trạc, gặp phải một nhóm cao thủ đánh lén lớn. Trúng quyền, trúng tên, trúng vô số chưởng lực, lại vẫn có thể trốn, hiểm hiểm đã chạy tìm ra đường sống. Như thế ngoài tuyệt đỉnh tu vi ra, còn có ý chí kinh người.

Hoa Tiểu Phi bản lĩnh cao hơn một chút, cho nên động tác cũng nhanh hơn một chút, khi đổi mệnh với kẻ thù, y đánh trúng Vân Đỉnh trước, theo lẽ thường suy đoán, Vân Đỉnh chịu lực lớn oanh tập, dưới phần đau đớn trải ra toàn thân, mặc dù nắm đấm của Lạt ma cũng đánh vào người Hoa Tiểu Phi, sức lực cũng sẽ tiêu giảm hơn phân nửa.

Nếu là người khác nhất định như thế. Nhưng Vân Đỉnh không bị ảnh hưởng. lão Lạt Ma ăn sống toàn bộ sức mạnh của Hoa Tiểu Phi, đồng thời cũng tặng cho cường địch toàn bộ sức mạnh của mình.

Chỉ một đòn, liền lưỡng bạo câu thương. Hoa Tiểu Phi thở dốc, tất cả xương cốt tứ chi nhấc không nổi một chút sức lực, mặc dù với sự cường đại củay, cũng không chịu nổi một đòn hàng ma của Vân Đỉnh. Hoa Tiểu Phi trong lòng hiểu rõ, kinh mạch bị thương nặng, ba đến năm năm cũng đừng hòng khỏi hẳn, cho dù về sau thương thế khỏi hẳn, tu vi chỉ e cũng còn lại một, hai phần của lúc hưng vượng, quả thật thành phế nhân rồi!

Nhưng rất kỳ quái, Hoa Tiểu Phi cũng không thấy khó chịu, ngược lại, cảm giác trong cơ thể lười biếng không muốn khẽ cử động, còn khiến y cảm thấy thoải mái. Còn có tâm tư…khi chính mình tái vô năng vi lực, việc tùy theo mà đến đúng là thản nhiên.

Y không làm được rồi, cũng không hề lo lắng.

Y trả lại rồi, cũng không hề nợ cái gì.

Thiên thủy như rót vào, mưa mặn tanh. Mà vị trong miệng Vân Đỉnh, so với nước biển vẫn còn đắng hơn, có thể chịu đau không có nghĩa là không thấy đau, thật sự rất đau đấy, nhưng đây cũng không phải chuyện xấu, có thể thấy đau, ít nhất chứng tỏ rằng lão Lạt Ma vẫn còn sống.

Khổ tu trì, sự chịu đựng của thân thể, cuối cùng so với người có tu vi ngang bằng mạnh hơn một chút, cho nên Vân Đỉnh vẫn còn sống.

Lão Lạt Ma không sợ chết, nhưng ông không muốn chết, Vực tông chưa khai chi tán diệp, ở trong khe núi Nam Lý còn có một đứa trẻ ưu tú, có thể truyền lại y bát của ông ta , có thể làm cho giáo lý của phái thiện thượng chi thiện này phát dương quang đại.

Chiến đoàn này, hai lão nhân ngồi đối diện nhau, trong ánh mắt đều mang chút ý cười, không phải cười với nhau, nhưng đều đang cười.

Trên thạch bình, hai người bò xổm xuống, Trần Phản và La Quan.

Hai sư đồ ngã ở một bên xa xa, không nhúc nhích, sinh tử không hay.

Hai thanh trường cung gãy lìa, từng đời đời tương truyền, thần khí thành tựu quan nhật tiến pháp vô số vinh quang lại tiêu tan như vậy, mặc dù là thợ đúc thủ công xuất sắc nhất trên đời này cũng không cách nào làm cho chúng phục hồi như cũ.

Kết cục đánh giáp lá cà với Quốc sư là như vậy, cho dù hai vị đại tông sư cũng không ngoại lệ. Kết cục không có chút bất ngờ nào, chỉ là hai tay La Quan vẫn giữ chặt trên vai Trần Phản. Khi người bị đánh bay, trong nháy mắt thần trí tan biến, kẻ làm đệ tử kia vẫn đang nỗ lực, muốn tiêu tan chống đỡ lực lớn trên người sư phụ, khiến cho lão nhân gia ngã nhẹ một chút, nhẹ một chút.

Phí công.

Trên thạch bình, một người đứng một mình, Yến Đỉnh.

Người giao thủ cùng lão, đều không có ngoại lệ sẽ tiêu vong trước khi chợt lóe lên ý nghĩ: thần quỷ.

Cảnh giới khác biệt, khiến cho thân thủ của Yến Đỉnh trong mắt người bên cạnh trở nên khó có thể lý giải. Lão không thể cưỡi mây đạp gió, không thể đốt thiên luộc hải, nhưng lão có thể thắng, đánh thắng tất cả kẻ địch đối nghịch với lão. Từ khi xuất quân tới nay lão chỉ thua một lần, lần đó lão thua trên chính cơ quan của mình, chỉ một lần như vậy nếu không làm thí dụ, lần này lão thắng rồi, lại thắng rồi. Tất cả những cường địch dám động thủ với lão đều bị đánh đổ, Yến Đỉnh vẫn vững vàng!

Vững vàng thật sự, vì lão chỉ còn một chân, chân phải.

Chân trái tách rời cơ thể, đẩy lệch ở một bên, bị cung sát của hai vị đại tông sư xoắn đoạn. Nhưng Yến Đỉnh không ngã, mặc dù một chân, lão vẫn vững vàng đứng ở nơi đỉnh thiên hạ!

Còn có một vết thương ghê rợn, chéo ngang sau lưng lão, từ vai trái rạch tới háng phải, da thịt thối rữa nứt ra, cơn mưa to rửa đi huyết mủ, miệng vết thương màu xám trắng, giống như môi người chết.

Sức người có hạn, thiên hạ đệ nhất cũng không ngoại lệ.

Nếu đổi lại là Hoa Tiểu Phi mà nói…, sư đồ Trần Phản lần đầu tiên đánh lén ở đỉnh núi đá sẽ chết; khi lên đỉnh đối mặt với cơ quan đáng sợ cùng Long Tước bá đạo vẫn sẽ chết. Cho dù như thế, có thể khiến Hoa Tiểu Phi chết hai lần sát kiếp, Yến Đỉnh khiêng xuống núi cũng bị thương không nhẹ, lại gặp phải Trần Phản, La Quân và Tống Dương ba kẻ cường địch đều có đại tông sư chiến lực, thắng rồi, nhưng bị thương cũng nặng.

Trên thạch bình, có người quỳ, Tống Dương.

Đương nhiên không phải quỳ với Quốc sư, chỉ là khi kịch đấu sức lực lớn trào dâng, đánh cho hắn bay vọt ra, sau khi rơi xuống đất hai chân nhũn ra, quỳ ngồi xuống nhất thời khó đứng dậy, Long Tước vẫn đang ở trước người, cắm vẹo trên mặt đất, giống như một tòa bia mộ.

Tống Dương gặp phải trọng kích, cũng không nhẹ hơn so với Trần Phản và La Quan nằm bên cạnh, thậm chí còn trầm trọng hơn chút, nhưng giữa điện quang hỏa thạch kia, Tống Dương kịp thời để Long Tước ngang trước người, Quốc sư một quyền đánh vào thân đao.

Thân đao Long Tước có tầng tầng lân mịn, khi tấn công địch vảy sẽ cắt vào da, lưu lại trên miệng vết thương như cài răng lược, khiến cho kẻ địch máu chảy như suối khó có thể ức chế; khi hộ thân lân mịn chịu lực sẽ rung lên bần bật, từ đó mà làm cho lực của kẻ địch suy yếu trên diện rộng, điều này mới giúp Tống Dương giữ được mạng sống.

Bảo đao Long Tước, bảo vật trân quý nhất Vưu Ly truyền cho Tống Dương.

Tống Dương quỳ trước bảo đao.

Tống Dương không ngại, chỉ là khí huyết quanh người cuồn cuộn, tạm thời khó có thể ngưng lực tái chiến, nhưng ánh mắt của hắn rất cổ quái, ai cũng nhìn không hiểu.

A Lý Hán và Cố Chiêu Quân rơi xuống, tình hình trên chiến trường vừa xem hiểu ngay, chuyện cho đến bây giờ còn cái gì có thể đáng nói, hai người nhìn nhau, gật đầu với nhau chuẩn bị tấn công Quốc sư, nhưng khi bọn họ chưa động, một âm thanh trong trẻo quát dừng:
– Không thể!

Một tiếng bành, lại là một tiếng rơi xuống đất vang động, Thi Tiêu Hiểu lưng cõng Hổ Phách từ đỉnh núi nhảy xuống thạch bình.

Sau khi Hổ Phách hạ xuống, lắc đầu nói với người tộc Hồi Hột và lão Cố:
– Phía trước Yến Đỉnh không thể tới gần, có kịch độc.

Yến Đỉnh trần truồng không một mảnh vải trên thân, túi đeo mang theo bên người cũng sớm bay mất trong trận, nhưng lão vẫn có độc trên người, bản thân lão chính là độc vật, độc mủ độc huyết bị nội kình thôi phát, hòa tan với mưa to tạo nên hơi nước, bao phủ quanh thân.

A Lý Hán sửng sốt, chợt cánh tay dùng sức, vạn đao trong tay phá mưa bay đi, kích xạ ngược lại Yến Đỉnh.

Hổ Phách cười với người tộc Hồi Hột:
– Đúng rồi.

Yến Đỉnh cũng cười, giơ tay ra, giống như bắt một con chuồn chuồn, nhẹ nhàng nhặt lấy loan đao gần như đến đá núi cũng có thể phá vỡ, lập tức gật đầu với Hổ Phách:
– Không ngờ ngươi cũng tới rồi, ta thất lễ, ngươi chớ trách.

A Lý Hán và lão Cố cùng lúc trên mặt biến sắc, vội vàng phải tránh đi, sợ Yến Đỉnh sẽ lại ném đao trở lại, nhưng điều không ngờ tới là Yến Đỉnh cũng không phản kích, chỉ là buông tay, mặc kệ loan đao rơi xuống trong mưa.

– Lão ta bị thương quá nặng, tạm thời không dám tiếp tục động khí động lực, phải ổn định nội tức.
Dù sao xuất thân là môn tông thần bí nhất trên đời, vả lại từng đồng môn chung sống với Yến Đỉnh, tuy rằng võ công của Hổ Phách không đáng nhắc tới, nhưng ánh mắt cay độc.

Đang nói chuyện, thân hình của Hổ Phách không ngừng, đi về phía Tống Dương, hắn lắc đầu:
– Con không sao, xem bọn họ.

Hổ Phách quay người, đi xem sư đồ Trần Phản và Vân Đỉnh; Quốc sư thì nhìn Hoa Tiểu Phi:
– Thế nào?

Hoa Tiểu Phi vẫn cười:
– Không sao, dù là không nhúc nhích được.

Gần như cùng lúc đó, A Lý Hán huýt gió lên một tiếng, bốn mươi tên tinh nhuệ phục trên đỉnh núi tất cả hiện thân, mỗi người tay cầm kình nỏ, bắn chết Yến Đỉnh!

Đến lúc này cao thủ mai phục ở thạch bình của Tống Dương, giờ phút này toàn bộ hiện thân rồi. Lý Dật Phong, Bạch phu nhân và Vô Ngư sư thái suất lĩnh bốn mươi người mang theo thủ hạ đánh lén Quốc sư.

Tên như châu chấu bay, khí thế to lớn, nhưng tuyệt không đả thương được Yến Đỉnh. Đối với thiên hạ đệ nhất mà nói, lực đạo của tên nỏ thật sự không đáng nhắc tới.

Làn da cơ thịt hư thối, hoàn toàn mềm nhũn không chịu lực, bó tên chỉ có thể bắn vào nửa tấc liền mất lực, theo huyết mủ trượt ra, rơi xuống mặt mất. Yến Đỉnh chỉ cần đối phó với tên nỏ bắn về hướng yếu hại, hoặc giơ tay đỡ nhẹ, hoặc thân thể lay nhẹ tránh đi…

A Lý Hán nắm chặt hai nắm đấm, răng nanh cắn rung lên ken két, kẻ địch gần ngay trước mắt, nhưng lại không cách nào làm bị thương một chút! Đáng hận nhất là mưa to trời giáng, khiến hỏa đạo nhân không có đất dụng võ, nếu không một phen liệt hỏa đốt qua, xem Yến Đỉnh có thể trấn tĩnh như vậy được hay không, xem thiên hạ đệ nhất một chân có đào tẩu được hay không!

– Thế nào?
Một lát sau, Tống Dương hỏi câu hỏi giống như Yến Đỉnh lúc trước, người hắn hỏi chính là Hổ Phách.

Hổ Phách nhìn qua ba người bị thương, đưa cho Lạt Ma Vân Đỉnh vài viên thuốc, đang hai tay thi châm, đồng thời cứu trợ Trần Phản và La Quan, trong miệng mỉm cười đáp:
– Đều còn sống.

Nói xong, đôi mắt đẹp của bà chuyển sang phía Yến Đỉnh:
– Không thể ngờ, một trận chiến như vậy, đến bây giờ lại chưa có một người chết.